Trans: Hoàng Anh + Beta
“Đã xác định vị trí của tay bắn tỉa đối phương.”
Trong phòng chỉ huy, đi kèm với tiếng điện lưu xào xạc, giọng nói của bắn tỉa phía cảnh sát truyền đến: “Trong phạm vi bắn tỉa, yêu cầu nổ súng, xin hết.”
Đàm sử Minh nói: “Được phép hạ bắn.”
“Rõ.”
Tiếp sau đó vẫn duy trì sự im lặng đến nghẹt thở.
Chu Cẩn dỏng tai nghe theo tiếng súng xung quanh, chạm vào nâng súng lên.
Sau khi cảng Hải Tân mới được thành lập, bến Kim Cảng nhanh chóng trở nên im ắng hoang vu, các container đã qua sử dụng nằm rải rác khắp nơi, tạo cho cô một nơi che chắn an toàn.
Hướng nhà kho, tiếng súng lác đác vang lên, có lẽ là đang yểm trợ cho Diêu Vệ Hải ngã xuống, nhưng điểm bắn tỉa không thay đổi, cũng không ai dám tuỳ ý để lộ ra ngoài.
Đúng lúc này, lại có một tiếng vang lớn gây chấn động lòng người vang lên.
Dường như Chu Cẩn có thể nghe thấy tiếng rít của không khí cọ xát lướt qua vùng trời trên đầu cô, ‘rầm’ một cái, bầu trời đầy những mảnh vỡ thủy tinh đổ xuống.
Rõ ràng tiếng súng lần này là của tay bắn tỉa bên phía cảnh sát bố trí, nhưng điểm bắn nhất định là vị trí của tay bắn tỉa đối phương.
Viên đạn có trúng không?
Nếu không trúng và lộ điểm bắn tỉa, người này chắc chắn sẽ di chuyển.
Chu Cẩn cầm chắc khẩu súng trong tay, ngẩng đầu lên, trước mắt cô là toà tháp điều khiển trung tâm cao ngất ngưởng.
Rõ ràng nơi này đã từ lâu không được tu sửa, xung quanh hoang tàn đổ nát, vì là địa điểm nơi cao nên tầm quan sát của bắn tỉa rất rộng, bên dưới lại có con đường thông thẳng ra quốc lộ, tiện cho việc rút lui kịp thời.
Kết hợp với tiếng súng của tay bắn tỉa phía cảnh sát, Chu Cẩn biết chắn người đó đang ở đây.
Cô khẽ bước vào đến cửa, đang định đi lên kiểm tra tình trạng của người đó thì đột nhiên nghe thấy phía trên có tiếng bước chân dẫm lên cầu thang sắt.
Chu Cẩn nghiêng người nép vào sau bức tường, cố gắng tránh đi tầm nhìn của đối phương.
Cô nín thở, nhìn thấy một bóng đen bước vội xuống cầu thang, ngay khi hắn vừa quay người lại Chu Cẩn liền giơ súng lên và hét lớn: “Không được manh động, cảnh sát đây!”
Đối phương dừng lại, mặt hướng ra phía cửa, đứng quay lưng với Chu Cẩn.
Là một người đàn ông, hỏi cô: “Phụ nữ sao?”
Hắn ta khẽ cười, giống như đang tỏ ra vẻ đùa cợt và khinh thường cô.
Chu Cẩn nói: “Bỏ hai tay ra sau đầu.”
Người đàn ông ngoan ngoãn làm theo, hỏi: “Chỉ có một mình cô?”
Chu Cẩn phớt lờ hắn ta, thận trọng lách người qua.
Khi đến gần, nhờ vào chút tia sáng ít ỏi, cô nhìn thấy trên đầu người đàn ông đó đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, sau lưng vác một khẩu súng bắn tỉa.
Chu Cẩn dí súng vào sau ót hắn, thả lỏng tay mò tìm còng tay sau eo, chuẩn bị khoá tay hắn vào trước.
Sự va chạm các vật liệu sắt phát ra tiếng cạch nhẹ, chóp tai của người đàn ông khẽ giật, gần như trong nháy mắt hắn đột nhiên xoay người, nắm trúng lấy cổ tay Chu Cẩn vặn thật mạnh.
Trong bóng tối khẽ phát ra tiếng xương khớp trật răng rắc, ngay lập tức cơn đau ập đến, ngón tay Chu Cẩn buông lỏng, súng trượt ra khỏi tay và rơi xuống đất.
Ngay trước khi Chu Cẩn hoàn toàn bị người đó kẹp chặt tay, cô liền quay người, nâng chân đạp mạnh vào bụng hắn.
Người nọ không kịp tránh liền loạng choạng lùi lại vài bước, khẽ khom lưng lấy tay ôm vùng bụng đau nhói của mình.
Vành mũ đen được vén lên, lộ ra đôi mắt đen láy của hắn ta, thứ ánh sáng ảm đạm lạnh lẽo khẽ đảo qua người của Chu Cẩn, ánh mắt lờ mờ thoáng thấy khẩu súng rơi xuống cách hắn không xa.
Tình thế vô cùng nguy hiểm Chu Cẩn lập tức nhận ra ý đồ của hắn, vươn người lao về phía trước, trực tiếp quật ngã hắn xuống.
Người đàn ông đã lấy được súng, giương họng súng lên không do dự mà bóp cò, theo phản xạ Chu Cẩn túm lấy cổ tay hắn——
Đoàng!
Một phát bắn hụt, viên đạn gần như sượt qua tai Chu Cẩn.
Chu Cẩn không cho hắn cơ hội nổ súng lần thứ hai, đè cánh tay người nọ xuống đất, khẩu súng lại lần nữa trượt xuống.
Cô còn chưa kịp thở ra hơi, trước mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, một con dao găm đâm phập vào vai cô.
Chu Cẩn lập tức xoay người né tránh, mũi dao sắc nhọn chìa ra, mặc dù đã có áo chống đạn bảo vệ nhưng dao vẫn cứa lên da thịt cô tạo thành một vết thương dài ba đến bốn phân.
Chu Cẩn chạm vào bả vai đau nhói, máu nóng dính nhớp cứ thế chảy dọc ngón tay cô.
Người đàn ông cười nhạt, lật tay cầm lấy con dao, cơ thể cường tráng và linh hoạt.
Gió biển ẩm ướt thổi xào xạc bên tai Chu Cẩn, toàn bộ cánh tay của cô nhanh chóng lạnh đến đông cứng lại.
Đúng lúc này, trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng súng, súng bắn hướng thẳng lên trời.
Nơi ngược sáng có một bóng người cao lớn vạm vỡ xuất hiện ở cửa, họng súng còn vương lại làn khói trắng uốn lượn.
“Không được nhúc nhích.”
Chu Cẩn nghe thấy giọng nói của người nào đó như nghe thấy sấm sét giữa trời quang.
Người nọ nói tiếp: “Tôi là người của chú Thất tới đây tiếp ứng cho anh.
Cảnh sát đã bao vây khu vực này rồi, không nên ở lại quá lâu.
Mau đi đi!”
Không kịp nghĩ gì nhiều Thích Nghiêm vội cất con dao găm và chạy về phía cửa.
Khi đi ngang qua người đó, Thích Nghiêm hạ mũ xuống, trầm giọng nói: “Giết cô ta đi.”
Người vừa tới nghiêng đầu trả lời: “Tôi sẽ dọn dẹp chỗ này.”
Mắt thấy người đàn ông mang theo súng bắn tỉa biến mất khỏi tầm nhìn của mình, Chu Cẩn tiến lên phía trước một bước.
Người nọ gần như không chút do dự mà bắn một phát vào dưới chân cô, cảnh cáo: “Tôi khuyên cô đừng manh động.”
Ánh sáng ở đây quá tối và mờ nhạt, rõ ràng là anh ta không thể nhìn rõ được người vừa gây sự với Thích Nghiêm rốt cuộc là ai, thấp giọng hỏi: “Cảnh sát?”
Chu Cẩn nói: “Tôi là cảnh sát, vậy anh là ai?”
“…”
Cô nhìn thấy một bóng người đứng ở góc ngược sáng, lập tức bất động tại chỗ.
Hai chân Chu Cẩn nặng trịch như trát phải xi măng, từng bước đi về phía trước.
Đối phương không bắn nữa.
Cô bước đến nơi có ánh sáng nhàn nhạt hắt xuống, gương mặt thanh tú tái nhợt dần hiện rõ.
Cô không dám bước thêm nữa.
“Tưởng Thành.”
Chu Cẩn ôm lấy bả vai, cảm giác tuyệt vọng bỗng ập đến, cô gắng gượng chút sức lực cuối cùng của mình để nói, “Tại sao anh không một phát chết tôi luôn đi?”
Chu Cẩn đau đớn thở , dựa người vào cột bê tông rồi từ từ trượt xuống đất.
Cửa được đóng chặt.
Tưởng Thành suýt nữa thì nhào qua, khi anh tiến lại gần, cô mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh.
“Chu Cẩn.” Giọng anh run run: “Sao em lại ở đây?
Chu Cẩn khép hờ đôi mắt lại, không muốn nhìn anh.
Năm năm trước, cô cũng đã nhìn thấy ánh mắt như này của Tưởng Thành.
Anh để trần không mảnh vải che thân, bị lôi đến quỳ trước mặt cô, đôi mắt hổ thẹn đỏ ngầu, khắp người toát ra dáng vẻ dâm ô và vô cùng thảm hại.
Chu Cẩn cũng không biết rõ cơn đau bắt nguồn từ đâu, đau đến nỗi nôn thốc nôn tháo, cô vươn tay ôm lấy cái bụng đang vặn vẹo của mình.
Tưởng Thành sờ thấy một bàn tay đầy máu từ trên áo chống đạn của cô, hỏi: “Nói cho anh biết, còn đau chỗ nào nữa không?”
Chu Cẩn dùng sức đẩy tay anh ra, thì thào: “Đừng động vào tôi!”
“Em đừng làm loạn nữa!”
Rõ ràng Tưởng Thành có chút hoảng loạn, nhưng càng hoảng thì anh càng cương quyết, hai tay hung hăng giữ chặt lấy Chu Cẩn, muốn xem xem cô có bị thương ở đâu không.
Khi giật bỏ áo chống đạn ra, một chấm nhỏ lấp lánh phát sáng trên ngực cô.
Bốp!
Một cái tát thật mạnh in lên mặt Tưởng Thành.
Chu Cẩn cắn răng bật ra máu, dùng ánh mắt căm hận nhìn vào anh, gằn giọng nói từng chữ một: “Đừng có động vào tôi.”
“…”
Đối diện với ánh mắt của Chu Cẩn, anh có thể nghe thấy rõ tiếng thở đau đớn của cô trong bầu không khí im lặng chết người.
Không phải cái tát khiến Tưởng Thành bàng hoàng, mà là dây chuyền có chiếc nhẫn kim cương đeo trên cổ cô.
Dường như Tưởng Thành không thể nín nhịn được nữa, đột nhiên bật cười, cười đến nỗi ho khan mấy tiếng, tay phủ lên xương lông mày che lấp đi sự bối rối bên trong.
“.”
Tưởng Thành thầm chửi rủa một cách yếu ớt, anh nhanh chóng bị giày vò đến phát điên bởi sự việc khó có thể chấp nhận được này.
Anh vươn tay ra ôm lấy Chu Cẩn, dùng lực mạnh đến mức như muốn đem cô hoà tan với máu xương.
Anh rất muốn chạm vào cô, thực sự muốn chạm vào người cô.
Cánh tay Tưởng Thành xiết chặt khẽ run rẩy, trầm giọng hỏi: “Tại sao, dựa vào cái gì chứ?”.