Bớ bà con đã trả deadline xong hết rồi!
Tôi quyết định dến nơi Tưởng Minh Vũ sống một chuyến. Nếu người ta muốn gặp tôi thì đi gặp, còn không muốn thì tôi một mình ra biển ngắm hải âu, chén hải sản cho no nê thì thôi.
Tính toán xong xuôi, tôi xách balo lên và đi.
Hoàng hôn vừa ghé cũng là lúc tôi đặt chân đến thành phố biển này. Nhìn qua ô cửa xe, tôi thấy ráng chiều đang dần bị sắc tía và xanh tô phủ, đẹp đến mức chẳng thể rời mắt. Tôi nhanh chóng chạy ra biển, trước khi mặt trời khuất bóng tôi nhất định phải được thấy biển!
Bóng cây đang rủ hòa trong ráng chiều vàng vọt, bóng ai đó lái mô tô bỗng vụt qua bên cạnh tôi, gió biển không ngừng thổi tung mái tóc như đang nạp thêm dưỡng khí giúp tôi bừng tỉnh.
“Ông chủ, bán cho cháu cái áo đẹp nhất!” Tôi mua một chiếc áo sơ mi hoa màu cam dùng để đi biển, trên áo in hình mấy cây dừa và cảnh hoàng hôn.
Lúc Tưởng Minh Vũ gọi video đến, tôi đang mải gặm chân cua ở một hàng ăn ven bờ, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy biển ngay trước mắt.
“Hi, Tưởng Minh Vũ!” Tôi vui lắm, đây là lần đầu người ta chủ động gọi video cho tôi đó.
Trên màn hình điện thoại, Lý Tưởng đang mặc áo sơ mi hoa màu cam làm tôn lên nước da của cậu. Gió thôi tóc mái cậu bay bay, Lý Tưởng cong cong đôi mắt, nở nụ cười chào hắn. Trông bộ dạng cậu rất chi là vui vẻ, sau lưng là cảnh mặt trời dần lặn.
Tưởng Minh Vũ ngắm gương mặt tươi cười của người nọ một chốc rồi bỗng híp mắt hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Em đang ở Thanh Đảo nè.” Lý Tưởng vẫn đang chén ngon lành, bóc gạch cua ra ăn.
“Cậu đến Thanh Đảo làm gì?” Thấy Lý Tưởng tự ý chạy tới chỗ mình như thế, Tưởng Minh Vũ không khỏi đánh giá, chắc gì mình đã chịu gặp đâu mà cậu ta lại đến chứ?
“Em đi ăn cua chứ sao.” Lý Tưởng tròn xoe mắt nhìn Tưởng Minh Vũ, đôi con ngươi tựa hòn bi ve.
Tưởng Minh Vũ sầm mặt ngay tắp lự: “Đến đây chỉ để ăn cua thôi?”
“Vâng, hàu ở đây cũng ngon lắm.” Lý Tưởng cười ngọt ngào, giơ tay ra hiệu với chủ quán: “Chú ơi cho bàn số thêm một dĩa hàu nữa!”
“Anh tìm em có việc gì thế Tưởng Minh Vũ?” Tôi cười hỏi, “Nhớ em hả?”
Hắn im lặng, dáng vẻ cứng họng không đáp lại được trông có phần đáng yêu.
“Cậu đến Thanh Đảo chơi không phải để gặp tôi à?” Giọng hắn lạnh tanh, mặt cũng căng như dây đàn.
Tôi buông chiếc thìa và con cua đang cầm trong tay xuống, nghiêm giọng hỏi: “Thế anh có muốn gặp em không?”
“Không.” Hắn nhanh chóng đáp.
“Ò.” Tôi không dùng dằng thêm, rót cho mình một ly coca đá rồi nhướng mày nhìn người trên màn hình: “Không muốn gặp em thì tự nhiên anh cáu làm gì?”
Tưởng Minh Vũ tắt máy luôn.
Người gì đâu mà thẹn quá hóa giận luôn kìa!
Ăn uống no nê, tôi đi dạo trên bãi biển. Biển về đêm dịu dàng hơn hẳn, tôi xách đôi giày bước chân trần xuống nước, lớp cát âm ấm ma sát lòng bàn chân thật đã quá đi mất. Bỗng điện thoại reo, tôi vội nhìn màn hình.
Tưởng Minh Vũ: “Chơi thế đủ rồi, tôi tới đón cậu.”
Nói xong thì tắt máy luôn.
Á khoan khoan, đơn phương online giờ sắp được gặp người trong thực tại rồi sao?
Chín giờ tối, tôi đứng ven đường chờ người tới đón, tóc tai xõa xượi, người đầy cát. Tiếng động cơ gầm rú từ xa vang đến rồi tắt hẳn trước mặt tôi.
“Tưởng Minh Vũ!” Tôi ngó ngang liếc dọc chiếc mô tô màu đen của hắn. Con xe này nhìn chất thật, còn đôi chân dài của Tưởng Minh Vũ làm tôi xỉu cái rật.
Hắn vẫn đội mũ bảo hiểm nhìn tôi mà chẳng nói lời nào, bầu không khí có hơi sượng sùng. Giờ tôi mới nhận ra, hai đứa cũng có thân thiết gì cho cam.
Bàn tay ai kia bỗng vuốt mái tóc tôi, hắn khó chịu nhìn ngón tay mình: “Đầu toàn cát, cậu lăn trên bãi biển à?”
“Có đâu, em chỉ nằm chút thôi mà.”
“Cậu là cún con hay gì mà nằm kiểu đấy?”
“Em không phải!”
“Thế là em bé Vàng vui vẻ?”
“Gâu ạ!”
Có người nghệ sĩ đang gảy guitar trên bãi biển. Gió phả vào lòng tôi rồi lao vào vòng tay Tưởng Minh Vũ, quấn quýt tuy hai mà một tựa như tôi và người ấy đang ôm chặt nhau.
Tôi ôm eo Tưởng Minh Vũ, đầu tựa lên lưng hắn. Tưởng Minh Vũ đờ người trong giây lát nhưng vẫn không bắt tôi ngồi cho đàng hoàng lại.
“Phong cảnh ban đêm ở đây đẹp quá!” Tôi đội mũ bảo hiểm ngắm nhìn thành phố biển về đêm. Tưởng Minh Vũ vẫn chẳng nói câu nào nhưng lại lặng lẽ giảm tốc độ.
Lúc gặp đèn đỏ, hắn quay lại hỏi tôi đã đặt khách sạn chưa. Tôi bảo dĩ nhiên là chưa, giờ tôi ghé nhà hắn ngủ ké một bữa dưới sàn chắc là không sao đâu nhỉ?
Hắn vừa định nói gì đó thì đèn chuyển xanh, xe phải lăn bánh.
“Ngầu quá, anh thử trượt bánh sau cho em xem được không?” Tôi gào to, gió đêm như nuốt trọn giọng nói của tôi.
Tưởng Minh Vũ cũng tăng âm lượng đáp lại: “Không được! Nguy hiểm lắm!”
Tôi cười nhẹ, trêu chọc hắn: “Vâng thưa chú cảnh sát!”
Những bông hoa vẫn đang khoe sắc ven đường, ánh đèn vàng vọt phủ lên cảnh vật buổi đêm một sắc màu lãng mạn vô thực tựa như khi sớm mai hừng đông ghé đến, mọi thứ sẽ tan biến ngay lập tức. Thi thoảng bắt gặp chàng nghệ sĩ nào đó đang ôm guitar hát trên đường, tôi sẽ gào to lên rằng bạn ơi bạn hát hay lắm!
Chuyến du hí buổi đêm cứ thế dừng lại ngay trước nhà Tưởng Minh Vũ, hắn tháo mũ bảo hiểm, nhanh tay túm lấy cái đứa loi choi đang định chạy biến lên lầu.
“Lóc chóc chạy vào nhà người ta như thế đấy hả?” Hắn bật thốt, “Không có tý ý thức đề phòng người lạ gì hết.”
Tôi bị đối phương xách cổ áo nên đành tròn mắt nhìn hắn: “Em có ý thức đề phòng người lạ chứ bộ. Em có theo dõi Douyin của đồng nghiệp anh nè, biết chỗ anh làm luôn.” Tôi vừa nói vừa lấy dải băng rôn trong balo ra cho Tưởng Minh Vũ xem, “Anh mà quất ngựa truy phong với em thử xem, em đến chỗ anh làm treo cái này lên cổng cho thiên hạ biết hết.”
Tưởng Minh Vũ kéo dải băng rôn ra xem, mượn ánh đèn đường để nhìn cho rõ dòng chữ trên đấy. Giữa miếng băng rôn là ảnh hắn được cắt ra và thêm thắt nét vẽ theo kiểu dễ thương. Bên dưới tám ảnh là ba chữ Tưởng Minh Vũ và JMY, bên dưới còn có thêm hai câu được cách điệu nổi bật:
“Tưởng Minh Vũ là tên lừa tình, đánh cắp trái tim tôi rồi chạy biến luôn!”
“Đề nghị bắt lại ♡ Nhận án phạt cô đơn cả đời!”
Lời tác giả: Một đêm tuyệt vời như thế có ai mà không rung động trước Lý Tưởng, có ai mà đành lòng buông tay khỏi vòng eo Tưởng Minh Vũ cơ chứ.