Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Lúc Hứa Yếm về đến nhà, Vương Nhã Vân ngồi trong phòng khách, có vẻ bà ta ngồi yên đợi anh về đã lâu.
Hứa Yếm chẳng đoái hoài đến bà ta, anh lập tức vào phòng ngủ, đang định đẩy cửa vào thì Vương Nhã Vân lên tiếng.
Bà ta nói: “Đứng lại.”
Hứa Yếm khựng lại rồi xoay người, dửng dưng nhìn bà ta mà không nói một câu nào.
Hình như lúc nào anh cũng trưng vẻ mặt đó với bà ta, vô cảm y như gặp người dưng nước lã.
“Mày có cái tài cán đấy ư?” Vương Nhã Vân cũng chẳng cần anh mở miệng, bà ta nhìn về phía anh và hỏi, “Mày có thể cho nó thứ mà nó muốn sao?”
Hứa Yếm giữ im lặng, anh đang nghĩ xem rốt cuộc bà ta muốn nói gì.
Nhưng từ nhỏ hai người họ đã hiếm tiếp xúc, Vương Nhã Vân chưa bao giờ đủ kiên nhẫn dạy cho anh nghe điều hay lẽ phải, dường như chỉ bảo đôi câu thôi cũng đã đến giới hạn, cuối cùng kết thúc bằng những lời lẽ ngoa ngoắt và đầy châm chọc.
“Mày không nghĩ thử xem,” Bà ta hỏi, “Mình xứng không à?”
Xứng không ư?
Đương nhiên là không xứng.
Có lẽ trong thâm tâm người mẹ trên quan hệ pháp luật của anh, anh không xứng với bất kể điều gì, gì cũng không.
Chớp mắt cái cảm giác lạnh thấu xương như nhảy vào trong hồ nước lại tái hiện, song anh không muốn chìm sâu xuống đó.
Vương Nhã Vân vẫn còn huyên thuyên: “Mày lập tức…”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải hắn.” Hứa Yếm hiếm khi ngắt lời bà ta, cặp mắt lạnh lùng nhắm thẳng vào Vương Nhã Vân, “Cô ấy không giống bà.”
“Có xứng hay không.” Anh vô thức siết tay thành quyền, nói nốt, “Không đến lượt bà phán xét.”
Anh chỉ tin một người, còn lại ai nói cũng không tin.
Kể cả người đó là ai đi chăng nữa.
Một câu đã chặn đứng họng Vương Nhã Vân.
“Hay lắm, tao không xứng.” Vương Nhã Vân giận đỏ cả mắt, bà ta nổi cơn thịnh nộ, lời lẽ càng lúc càng chua ngoa, “Nó thấy cái bộ dạng này của mày chưa? Đã từng chứng kiến cái kiểu nhìn người ta thế này chưa?”
“Tao nói chứ, mày còn dám làm việc nghĩa nhảy sông cứu người cơ đấy.” Vương Nhã Vân hủy hoại người ta đến tận cùng, “Mày là cái loại đấy á? Chẳng phải chỉ muốn thể hiện cho nó xem thôi sao…”
Không phải.
Tất nhiên anh không phải người như thế.
Trước kia cảm thấy người khác sống chết thế nào chẳng liên quan đến anh, cuộc đời anh đã đủ tăm tối rồi, rỗi hơi đâu lo chuyện bao đồng.
Song ngày ấy khi nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới, anh thấy mình cần phải làm việc thiện.
Làm nhiều việc tốt thì mới giữ được vận may.
“Bà biết mà?” Hứa Yếm buông nắm tay, “Tôi đúng là động vật máu lạnh thật.”
“Năm xưa tôi còn có thể chĩa dao vào Hứa Hoành Kiến,” Anh cất lời, “Có việc gì mà tôi không làm được đâu.”
Dứt câu, Hứa Yếm quay ngoắt, đi thẳng vào trong phòng rồi đóng sập cửa lại.
Tiếng sầm cửa bất ngờ vang lên vậy mà Vương Nhã Vân chẳng hề chớp mắt, bà ta nghiến răng kèn kẹt, một lát sau lầm bầm chửi rủa: “Thằng chó má!”
Lúc ấy cớ sao anh lại cầm dao, không ai rõ hơn bà ta hết. Khi đó nếu anh không lăm le con dao trong tay thì chai rượu của Hứa Hoành Kiến đã tương thẳng xuống đầu bà ta.
Nói xong câu đó toàn thân bà ta rũ rượi dựa lưng vào ghế sô pha, vẫn nghiến răng nghiến lợi xỉ vả: “Học cái gì không học, chỉ học được cái thói chỉ chó mắng mèo!”
“Thi đại học xong cút xéo luôn đi!” Vương Nhã Vân lườm cánh cửa phòng đóng chặt, “Đừng mò mặt về nữa!”
Cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, mỗi lần thấy anh, căm hận có, phẫn nộ có, cảm xúc nào cũng đủ cả, duy chỉ không có tình yêu của người mẹ.
Bà ta không làm cách nào dành tình thương của mẹ cho anh, sự tồn tại của anh chính là điểm khởi đầu cơn hủy diệt của cuộc đời bà ta.
Những tưởng trả thù thành công, nào ngờ đến phút cuối bà ta vẫn không thoát được đau khổ.
Vương Nhã Vân thôi nhìn, khép hai mắt rồi lặp lại: “Đừng quay lại.”
Tốt nhất là buông tha cho nhau rồi từ đây trở thành người xa lạ, xóa nhau ra khỏi ký ức, để chẳng ai còn nhớ đến ai nữa, để có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhớ tới đống thuốc anh ném trên bàn, Vương Nhã Vân nghĩ bụng, quả là không nên ấm đầu cho nó.
Bà ta ấm đầu nhưng may thay Hứa Yếm tỉnh táo, anh thà lết thân tàn cùng với đầu đau như búa bổ đi mua thuốc còn hơn uống thuốc bà ta mua.
Không uống thì không phải chịu ơn, chẳng một ai nợ ai cả, phút cuối cùng mới dứt áo đi mau được.
Như thế mới có thể hoàn toàn chấm hết.
—
Ngày hôm sau, Bạch Trác dậy rất sớm, cô cứ thẳng tiến đến xóm nhỏ mà gặp anh.
Hai mắt cô sáng ngời, chạy lại đây đem theo cơn gió, hơi ngẩng đầu nhìn anh và hỏi: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Không ngủ được.” Hứa Yếm đưa tay gạt tóc mai cô, cũng hỏi, “Em ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Bạch Trác lắc đầu, cười duyên, “Chờ anh ăn cùng.”
Anh gật đầu, đồng thời xòe tay ra, cô cũng vô cùng tự nhiên nắm lấy, tay anh đan chặt tay cô rồi đút vào túi áo khoác.
Rõ ràng là lần đầu tiên, thế mà như đã quen thuộc cả trăm ngàn lần.
Bữa sáng vẫn như thường lệ, song cô thấy hôm nay ngon miệng hơn hẳn, ăn xong tiếp đến sẽ vào học, nụ cười chưa bao giờ phai trên môi Bạch Trác.
Tận tới khi gặp Chu Trạch Phong đang hố há cười liền nín ngay tắp lự khi thấy Hứa Yếm.
Chu Trạch Phong ngây như phỗng một hồi, đương lúc Hứa Yếm sắp sửa cau có thì cậu chàng cất tiếng hỏi: “Anh đã khỏe lại chưa ạ?”
Nghe cậu ta hỏi thăm, Hứa Yếm hơi sững lại rồi đáp: “Ổn rồi.”
“Bố mẹ em đã dạy dỗ thằng em của em một trận nên thân rồi, sau này nó không dám đi chơi sông nữa!”
Một đám trẻ ranh nô đùa như giặc, trời thì lạnh mà sông thì đóng băng, chúng dẫm dẫm mấy cái thấy được bèn chơi tợn. Thêm nữa trên bề mặt sông lại phủ tầng tuyết mỏng trông cực kì hấp dẫn, thế là tụi trẻ ùa ra đến giữa sông, quả là nghịch ngu với thần chết.
Nghiêm trọng nhất là hiện giờ hai thằng nhóc kia vẫn còn đang truyền nước trong bệnh viện! Đừng nói tới người ngâm dưới nước lâu.
Chu Trạch Phong áy náy vô cùng, song không sao bày tỏ được sự cảm kích của mình, có điệu trong giọng thêm phần “tôn kính” khác thường: “Thế anh có muốn uống nước không ạ? Lúc nào muốn uống để em đi mua cho, anh sai em…”
“Không uống.”
Nghe anh đáp lại mình, cậu chàng không những sợ mà còn cảm giác thân thiết hơn: “Thế anh…”
Hứa Yếm thấy ầm ĩ quá, không nén được bảo: “Im đi.”
“Dạ.” Chu Trạch Phong tắt điện, ngoan ngoãn khóa mỏ, đến lúc quay người lại thì bị Đoàn Viễn đánh một cái dạy dỗ.
“Anh anh cái gì mà anh,” Đoạn Viễn vẻ mặt vô ngữ, “Quyển sách trong tay ảnh sắp vả vào mặt cậu rồi đấy, mù à!”
Chu Trạch Phong: “…”
Trong mắt Bạch Trác chan chứa nét cười, nom anh lại chau mày, cô chợt nghĩ gì đó rồi đưa tay vỗ vỗ sống lưng anh, đồng thời sáp lại thì thào: “Anh không được nóng giận đâu nha.”
Hứa Yếm: “…”
Trông biểu cảm câm nín của anh, cô cười tít mắt, toan cất lời thì liếc thấy người đang bước vào cửa, cô khựng lại rồi mặt lạnh tanh.
Hôm qua Giả Vận Mai đã gọi điện cho Bạch Lẫm, không biết bà ta nói gì mà anh ấy tức đến nỗi suýt nữa mua vé tới thuyết giáo cô cả đêm, cuối cùng cô phải giải thích mãi, còn cam kết nữa mới thôi.
Nhưng may là gọi cho Bạch Lẫm.
Sắp hết kì này rồi, nhanh thôi chẳng cần phải chạm mặt bà ta nữa.
Bạch Trác đang nhẩm tính thời gian trong lòng, bỗng nhiên đầu nặng trĩu, Hứa Yếm đặt tay lên mái tóc của cô, mãi đến khi cô không nhìn bà ta nữa.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, cô đã lắc đầu: “Không nhìn mụ đó.”
“Nhìn anh cơ.” Như phát hiện điều gì thú vị, cô càng lúc càng ăn nói tự nhiên, cười cong cả mắt, “Anh đẹp.”
Quả nhiên, anh im lặng mấy giây sau khi cô dứt lời, nhưng lần này lại khác, lần này anh đáp.
“Ừ. Vậy em đừng quên.”
Nhìn anh thôi, đừng nhìn người khác.
Đừng bao giờ nhìn kẻ khác.
HẾT CHƯƠNG