Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Trước giờ Bạch Trác chưa từng nghĩ hai câu nói này của mình có thể thay đổi được gì, suy nghĩ ấy quá ngây thơ và cũng chẳng thực tế chút nào. Giữ vững trạng thái ban đầu là đại đa số kết quả cuối cùng.
Hiện thực cuộc sống không phải một câu truyện cổ tích màu hồng, sẽ không thể dễ dàng hóa giải hiềm khích để trở về quan hệ tốt đẹp như trước, huống chi là những người lạnh lẽo như băng khó mà đục đẽo được.
Nhưng Bạch Trác vẫn lên tiếng, cô sẽ giãi bày cho Vương Nhã Vân nghe những lời chẳng thể thốt ra từ miệng Hứa Yếm. Để bà ta biết dù là một con vật máu lạnh không có tình cảm thì khi bị thương cũng biết đau đớn, chứ đừng nói chi một con người sống sờ sờ. Nhất là người có máu mủ ruột rà vốn nên được bà ta che chở.
Cô không muốn thay đổi gì cả, cũng đã tưởng tượng ra đủ loại phản ứng của Vương Nhã Vân nhưng tuyệt nhiên không ngờ được lại là thế này.
“Đau ấy à.” Dường như Vương Nhã Vân đã bỗng chốc lấy lại bình tĩnh khi nghe câu nói kia, rồi bà dòm Bạch Trác cười mỉa: “Đau là đúng rồi, đau thì mới nhớ lâu.”
Nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt.
Một câu khiến cõi lòng Bạch Trác nguội lạnh tức thì, rõ ràng cũng là một đứa bé bà ta mang nặng đẻ đau mới chào đời, rõ ràng lúc thốt những lời đó bà ta vẫn biết để Hứa Nguyệt Hâm vào nhà….. Rõ ràng bà ta biết cách làm thế nào trở thành một người mẹ chuẩn mực.
Nhưng tại sao lại không thể chia điều ấy cho Hứa Yếm chứ.
“Bây giờ cô bao lớn? Trưởng thành chưa?” Cứ mỗi câu nói vang lên Vương Nhã Vân lại tiến một bước, đến khi cách Bạch Trác chừng một cánh tay mới dừng lại, hùng hổ quát: “Cô có biết mình đang làm cái quái gì không?”
“Cô cho rằng hành động này của mình cao thượng lắm hử? Cảm thấy rung chuyển đất trời đúng không?” Vương Nhã Vân giễu cợt: “Nực cười, thứ ngu xuẩn!”
“Tôi vốn tưởng nó không giống vậy, bây giờ nhìn lại hóa ra cũng chẳng có gì khác biệt.” Bà ta cứng mặt: “Nó không khác gì thằng ba khốn nạn của nó hết!”
“Nếu biết trước…” Nửa câu sau gần như rít ra từ kẽ răng của bà ta: “Lúc ấy tôi nên bóp chết nó còn hơn! Đỡ sinh ra cái thứ khốn nạn vô lương tâm đó!”
Bóp chết.
Lời này của Vương Nhã Vân quá tội lỗi, Bạch Trác nghe mà ngầm run lẩy bẩy không ngừng. Nhưng lúc này trong lòng cô đỗi vui mừng, bởi người phải nghe những câu này là cô chứ không phải anh.
May mắn không phải là Hứa Yếm.
Nhưng cô còn chưa kịp trấn định lại bằng ý nghĩ này thì cánh cửa ngay sau lưng kia đã bị mở ra.
Khoảnh khắc âm thanh mở cửa lọt vào tai, Bạch Trác cứng đờ cả người. Giây tiếp theo, cô bối rối xoay lại.
Thậm chí cô còn chẳng dám hó hé một câu gì khi nhìn người đứng ở cửa.
Sắc mặt Hứa Yếm vẫn tái nhợt như vậy, nhưng trông anh vẫn bình tĩnh như bao ngày. Bạch Trác không biết anh có nghe được những lời đó không, nghe được bao nhiêu rồi.
Cô mím môi, hai quả đấm siết chặt đến độ khẽ run run.
Nhưng dường như Hứa Yếm không hề nghe thấy lời Vương Nhã Vân nói, chẳng cảm giác không khí u ám trào dâng trong phòng khách này và cũng có vẻ như không thấy được người đang đứng ngay cạnh cô.
Từ đầu chí cuối, trong mắt anh chỉ chứa đựng bóng hình một người.
Trong mắt anh chỉ có duy nhất Bạch Trác.
Anh cầm áo khoác lông vũ của cô và nhấc chân bước về phía cô, từng bước từng bước tiến vào cho đến khi đứng trước mặt cô.
Giây phút dừng bước, Hứa Yếm cười với Bạch Trác. Vẫn là nụ cười thoải mái, khóe môi cong đậm.
Anh đang cười.
Nhưng cô chẳng cười nổi, đây là lần đầu tiên cô không thể nhìn Hứa Yếm cười nổi.
Anh càng cười tươi, đáy lòng cô càng bực bội và quặn thắt khôn ngần.
Nụ cười này của anh khiến nỗi đau vốn tràn ngập trong tim cô lan dần ra mãnh liệt, phạm vi xâm chiếm cũng ngày một rộng thêm.
Nỗi chua chát ấy quét qua toàn thân khiến giọng Bạch Trác nghèn nghẹn, sống mũi cay cay, hốc mắt ửng đỏ.
Cô ngơ ngác trông anh, nhưng anh lại kéo cô về phía mình một bước.
Khi Bạch Trác đến gần rồi, anh mới giơ tay sờ tóc cô: “Không cấn chân nữa à?”
Sau giấc ngủ, hình như giọng anh đỡ hơn phần nào, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Bạch Trác mím môi lắc đầu, song vẫn không dám mở miệng nói chuyện vì sợ sẽ bất cẩn để lộ cảm xúc của bản thân.
Thứ làm cấn chân chẳng phải là mảnh kiếng vỡ mà là ngôn từ, nó không chỉ gây cấn chân, cộm lòng mà còn có thể vô hình giết chết người nghe.
Hứa Yếm khoác áo lông vũ lên vai cô, đồng thời bảo: “Đưa tay nào.”
Dẫu lần đầu tiên mặc áo khoác giúp người khác, lại còn bị quan sát chằm chằm nhưng động tác của Hứa Yếm vẫn thuần thục và không hề hốt hoảng. Anh nghiêm túc làm từng bước tựa như giây phút này đây chỉ có mỗi hai người họ.
Áo lông vũ của Bạch Trác có kiểu dáng dài, vì nhiệt độ bên ngoài đang thấp nên cuối cùng Hứa Yếm ngồi xổm xuống chuẩn bị kéo khóa lên giúp cô.
“Tách.”
Anh còn chưa làm gì thì chợt một giọt nước mắt rơi thẳng xuống mu bàn tay buộc anh phải dừng lại giây lát.
Giọt lệ này nóng hổi, đến mức làm tay anh run từng hồi.
Hứa Yếm nom giọt nước trên mu bàn tay mình rồi từ từ ngẩng đầu.
Lúc này, nước mắt cô rưng rưng, cô cúi đầu nhìn anh, môi mím chặt, từng hàng lệ lẳng lặng lăn dài.
Những giọt nước mắt ấy hệt như viên đá ném xuống hồ tạo nên từng vòng gợn sóng lan ra bốn phía, hồi lâu mà chưa yên ả.
Hứa Yếm cụp mắt kìm nén cảm giác nong nóng trên mu bàn tay, sau khi kéo khóa áo khoác xong xuôi, anh đứng lên trông người con gái đang một mực cúi đầu trước mặt, nhấc tay đội cái mũ của áo khoác lên đầu cô.
Anh bảo: “Anh đưa em về nhà.”
Bạch Trác cúi đầu không nhúc nhích, anh nom hai bàn tay siết chặt thành quả đấm của cô chốc lát rồi đưa tay bao bọc lấy nó trong lòng bàn tay mình.
Hứa Yếm dịu dàng gỡ bàn tay kia ra, trong lòng bàn tay hằn vết hoàn toàn rộng mở với anh.
Anh quan sát những dấu móng tay đỏ chót, bèn dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve rồi nắm chặt những ngón tay đang cuộn tròn lại ấy trong tay mình.
Khi cảm nhận được bàn tay ấy đang nhẹ nhàng đáp lại, Hứa Yếm lại khẽ cười. Sau đó anh kéo cô ra ngoài cửa.
Từ đầu đến cuối anh chẳng hề liếc người đứng bên cạnh lấy một cái.
Khoảnh khắc sắp kéo cửa ra, Hứa Yếm dừng chân và xoay người lại. Lúc này cuối cùng ánh mắt anh cũng dành cho Vương Nhã Vân còn đang ngơ ngẩn, anh cất lời: “Chúng tôi không giống nhau.”
“Tôi sẽ không giống ông ta.”
Hứa Yếm bảo: “Cũng sẽ không bao giờ biến thành một người như ông ta.”
Dứt lời anh chẳng thèm xem phản ứng của Vương Nhã Vân nữa, kéo Bạch Trác ra ngoài không chút chần chừ.
Hứa Yếm đi phía trước, cô bước theo sau.
Cảnh tượng này vẫn y những lần trước, nhưng điều khác biệt là lần này Hứa Yếm nắm tay cô và kéo cô đi về phía trước.
Từng bậc từng bậc cầu thang, cuối cùng cô không còn phải đi một mình nữa rồi.
Lúc đến khúc rẽ cầu thang tầng hai, Hứa Yếm chợt dừng lại rồi buông tay Bạch Trác ra.
Cảm giác ấm áp trong tay biến mất khiến cô hơi sửng sốt, sau đó các ngón tay lại bắt đầu cuộn tròn lần nữa.
Bạch Trác giấu bàn tay ấy vào trong túi áo khoác theo bản năng, muốn níu hơi ấm kia lâu hơn chút, chỉ thêm một chút nữa thôi.
Thời gian hai người đứng lại quá lâu, đương khi cô chuẩn bị ngẩng đầu thì chàng trai luôn dõi theo hành động của cô đột nhiên tiến về trước một bước.
Tất cả mọi động tác của của Bạch Trác cứng đờ tại thời khắc đó, dường như ngay cả hơi thở cũng chậm lại.
Mọi giác quan của cô như ngừng hoạt động trong khoảnh khắc này.
Mãi lâu sau cô mới nhận ra.
Tại khúc rẽ cầu thang chứa một đống đồ lặt vặt, Hứa Yếm ôm cô.
Anh vòng cô trong lòng mình, tay áp lên ót cô. Tuy cách một lớp mũ dày của áo khoác nên không cảm nhận được được rõ ràng, nhưng hơi ấm từ bàn tay anh lần nữa truyền đến.
Hứa Yếm cất tiếng: “Anh nuốt lời mất rồi.”
Trái tim Bạch Trác chợt nảy một cái.
Chẳng đợi cô nghiền ngẫm xong, anh lại siết cánh tay ôm chặt người con gái trong lòng: “Anh không đợi sáu tháng nữa được rồi.”
Hứa Yếm vẫn luôn chờ đợi, chờ ngày ấy đến. Song bây giờ anh hối hận rồi, anh chẳng muốn chờ nữa.
Không thể chờ đến lúc rời khỏi cái nơi quỷ quái này nữa, Hứa Yếm nóng lòng muốn đưa cô vào lãnh địa của mình một cách chính thức.
Anh chẳng muốn xen vào những người và những chuyện ngổn ngang kia nữa. Anh muốn đưa cô đi thật xa, xa mãi.
Hãy để anh ích kỷ một lần này đi, chỉ một lần này thôi.
“Bạch Trác.” Những ngón tay đặt trên mái tóc cô khẽ co lại, anh lên tiếng: “Anh…”
“Được ạ.”
Nhưng anh còn chưa nói hết câu đã bị cướp lời.
Bạch Trác vùi mặt vào cổ Hứa Yếm, hai tay ôm chặt anh, đầy nức nở: “Em cũng không muốn chờ nữa.”
Cô đã chờ quá lâu rồi, bây giờ không muốn chờ thêm chút nào nữa.
Trái tim anh rung động khi nghe thấy âm thanh nức nở ấy. Ngay sau đó, anh vừa siết vòng tay vừa bật cười.
Anh cười phả hơi thở bên tai Bạch Trác, dù rằng có cách một lớp vải nhưng nó chạm thẳng đến đáy lòng cô.
“Đã nghe được cái gì đâu chứ.” Hứa Yếm lẩm bẩm: “Có ngốc không hả.”
Nghe mà xem, giọng anh cũng đang run rẩy kia kìa.
Hứa Yếm mặc áo khoác đen, họ đứng ở đó, một đen một trắng tựa như sự kết hợp trời sinh mà không màu sắc nào khác có thể chen vào.
Tuyết ngoài trời bay mù mịt, mà giờ đây, Hứa Yếm mới thật sự ôm ánh sáng thuộc về mình vào lòng.
HẾT CHƯƠNG