Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Bạch Trác leo lên tầng , khi lần nữa đối diện với cảnh cửa này, cả hoàn cảnh lẫn tâm trạng của cô đã khác xưa, nhưng điểm chung vẫn là vì cùng một người.
Bạch Trác đứng ở trước cửa, hít thở sâu mấy lần mới đưa tay lên gõ.
Cốc cốc cốc, vẫn là ba tiếng đó. Gõ xong cô lập tức rút tay về, lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi, ngón tay khẽ siết lại.
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua… Đương lúc cô toan gõ lại lần nữa thì bên trong phát ra tiếng động làm cô nín thở.
Chốc sau mới nghe một tiếng “cạch”, tiếp theo cửa mở hé ra một khe nhỏ.
Bạch Trác không thấy ai đâu, cô sửng sốt một chặp mới phản ứng lại, cúi xuống thì thấy quả nhiên có một cô bé đang thập thò sau cánh cửa.
“Chị là ai thế ạ?”
Đằng sau cánh cửa vang lên tiếng rụt rè và sợ sệt khi gặp người lạ của cô bé.
Tính tình thay đổi khác xa, Bạch Trác nom ai kia đang co rúm lại, khó mà tưởng tượng cô nhóc của hiện tại với mười mấy năm sau là cùng một người.
Cô mím môi rồi ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng bé, cố gắng ôn tồn hỏi: “Em là Nguyệt Hâm đúng không?”
Hứa Nguyệt Hâm còn nhỏ, nghe Bạch Trác gọi đúng tên mình thì dần buông lỏng cảnh giác, cô bé gật đầu và thưa: “Dạ vâng.”
Bạch Trác hỏi tiếp: “Chị là bạn của anh trai em, anh ấy có ở nhà không?”
Giọng điệu Bạch Trác nhỏ nhẹ làm Hứa Nguyệt Hâm vơi đi sợ hãi, bé trả lời: “Anh em có ở nhà.”
Dường như cảm thấy chị này không phải kẻ xấu, bé tháo dây xích chốt cửa xuống rồi mới bảo: “Anh ấy đang ở trong phòng ạ.”
Lần này cửa đã mở rộng hoàn toàn, đây là lần đầu tiên cô bước vào trong căn nhà.
Diện tích trong nhà không mấy rộng rãi, Bạch Trác đứng ở huyền quan đã có thể quan sát toàn bộ căn nhà. Nơi đây tràn ngập hơi thở của cuộc sống, mọi đồ dùng được bày biện ngăn nắp và sạch sẽ.
Có điều cô không trông thấy bất kì dấu vết sinh hoạt nào của anh.
Bạch Trác liếc con búp bê đã khá cũ nằm trên ghế sô pha cùng những tấm ảnh vương vãi ở đó, cả cây son để trên mặt bàn…
Búp bê là của Hứa Nguyệt Hâm, ảnh là hình chụp hai người, son môi là của bà chủ ngôi nhà, cái bình rượu trắng trên nóc tủ lạnh có lẽ là của đàn ông…
Nhưng tất cả những vết tích ấy không có anh.
Cô rủ hàng mi, thôi không nhìn nữa.
“Anh trai em đâu?” Cô cúi nhìn con bé đang ôm khư khư búp bê ngồi ở ghế, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, “Anh ấy đâu?”
“Ở phòng kia ạ.” Hứa Nguyệt Hâm chỉ vào một phòng ngủ, hơi lo lắng nói, “Anh em bị ốm.”
Hôm qua anh trai không khỏe, sáng nay cô bé thấy mặt mày anh phờ phạc.
Theo hướng tay cô bé chỉ là căn phòng đóng kín cửa nằm rất gần, chỉ cách đó mấy mét.
Bạch Trác cất từng bước một đến gần. Lúc đứng trước cửa, cô lại gõ ba tiếng, nhưng lần này cô gõ khẽ khàng, như thể sợ mình dọa đến ai.
Tuy nhiên không ai mở cửa cũng chẳng có lấy tiếng đáp lại, đợi thêm lát nữa, cuối cùng cô bặm môi rồi cất tiếng: “Hứa Yếm à, em vào nhé.”
Vẫn một bầu lặng im.
Bạch Trác siết tay này, tay kia nắm khóa cửa và đẩy mạnh ra, từ từ từng chút một cho đến khi cửa mở rộng được một nửa, thấy rõ khung cảnh ở bên trong cô mới dừng lại.
Bố cục căn phòng hết sức giản đơn, chỉ với một chiếc giường và một cái bàn đã chiếm hơn nửa không gian. Nhưng lúc này cô nào còn tâm trí đâu quan sát những thứ ấy, trong mắt cô chỉ có mình bóng dáng người đang nằm trên giường.
Giây phút gặp anh, tim cô giật thót, chẳng còn màng chi nữa nữa bèn vội vàng rảo bước tới trước giường.
Bạch Trác ngắm Hứa Yếm đang nằm trên giường, cảm thấy rõ mới chỉ ba ngày không gặp mà tựa xa cách đã lâu.
Hôm qua lúc chuyện trò với cô là anh đang mệt lả ư?
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, không rời mắt khỏi người đang ngủ.
Sắc mặt Hứa Yếm trắng bệch, vầng trán lấm tấm mồ hôi, trông anh vô cùng vật vã, song dẫu có đang mơ anh cũng khép chặt miệng, không kêu rên tiếng nào.
Bạch Trác lẳng lặng ngắm anh, giơ tay muốn lau đi mồ hôi trên trán, nhưng vừa mới chạm vào thái dương anh đã nghiêng đầu sang, đồng thời lập tức chộp được tay cô.
Gần như đó là hành động theo phản xạ, như thể đã tập luyện vô số lần.
Lòng bàn tay anh nóng rực, bóp tay cô cực mạnh, bóp mạnh đến nỗi thậm chí tay anh nổi cả gân xanh.
Quả thật có hơi đau, chỗ bị anh siết hiện mảng trắng xanh, đủ biết anh nắm chặt cỡ nào.
Song dường như cô không thấy đau đớn, cứ để mặc cho anh nắm.
Bấy giờ anh hơi tỉnh táo lại, anh dồn sức cau mày để mở mắt, tuy nhiên cặp mắt vẫn giữ nguyên trạng thái sắc bén. Anh đưa mắt sang trông cô, hiển nhiên trong đôi mắt chứa đầy công kích và phòng bị.
Ấy vậy mà cô như thể không phát hiện, vô thức cười hai mắt cong cong với anh.
Sau khi trông thấy cô, anh thảng thốt mất mấy giây chưa kịp phản ứng lại, nhưng mà cái hung dữ nơi đáy mắt đã dần tiêu tan, tay đang siết mạnh cô cũng dần thả lỏng.
Anh cứ nhìn cô không chớp mắt.
Cô ngồi yên cho anh ngắm, ngay lúc định mở lời thì làn môi anh mấp máy. Bạch Trác sáp lại gần, dễ dàng nghe anh nói một câu khiến mình sững sờ.
Lúc cô hãy còn ngẩn ngơ, anh đã khép đôi mi lại. Lần này đến lượt Bạch Trác đứng hình hồi lâu.
Anh gọi: “Trác Trác.”
Trong tâm trí cô thoáng hiện lên hai chữ ấy, như say trong cơn mê.
Giờ anh đã ngủ song vẫn nắm tay cô, chỉ khác rằng đã biết kiềm chế sức mình. Anh để tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay mình, tay kề chặt tay.
Đến cả hàng mày đang chau cũng giãn đi nhiều.
Mãi đến khi Hứa Yếm lại tiếp tục chìm vào mê man, Bạch Trác vẫn còn hóa đá, cô ngồi im không nhúc nhích. Một hồi lâu sau, cô mới cứng đờ quay lại ngó gương mặt ai kia chằm chằm.
Mới nãy anh làm vậy vì đang mơ sao?
Mơ thấy cô ư?
Thế nên mới gọi tên cô đúng chứ?
—— Trác Trác.
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô như thế. Nghe sao đỗi quyến luyến lẫn tin tưởng tuyệt đối mà cô nhận ra được dễ như trở bàn tay.
HẾT CHƯƠNG