Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Thấy phản ứng của Bạch Trác hơi khác lạ, mẹ Bạch quay sang hỏi với vẻ lo lắng: “Trác Trác, làm sao vậy?”
Ba Bạch cũng quan sát cô qua gương chiếu hậu.
Khi xe rẽ vào một khúc cua thì đã không còn nhìn thấy được người phía sau nữa.
Bạch Trác quay người lại, cô ngồi xuống rồi lắc đầu, nhưng hai bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm đã thể hiện những cảm xúc trong lòng cô lúc này.
Bạch Trác cúi đầu, thả lỏng mấy ngón tay đang căng cứng, sau khi duỗi tay hai lần cô lấy chiếc di động ra, làm như không thấy ánh mắt của ba mẹ.
Cảm xúc cuộn trào mãnh liệt đến nỗi cô không khống chế được, chỉ sợ mẹ Bạch sẽ nhận ra được điều gì đó khác thường.
Ba mẹ cô liếc nhìn nhau nhưng không ai nói gì.
Bạch Trác di đầu ngón tay loạn xạ trên màn hình điện thoại, không cần biết trên đó có nội dung gì.
Bây giờ đầu óc của cô trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mỗi hình ảnh của Hứa Yếm, một Hứa Yếm đang sống sờ sờ và cực kỳ khỏe mạnh.
Bạch Trác bất giác nhoẻn miệng cười, song ngay sau đó cô lại thấy sống mũi mình cay cay.
Hứa Yếm, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.
Hôm nay, Bạch Trác đã hoàn thành được tâm nguyện gặp lại Hứa Yếm, anh của năm tuổi, anh vẫn còn sống.
—
Ký túc xá ở trường trung học số là một phòng tám người, cơ sở vật chất tầm trung, từ nhỏ đến lớn Bạch Trác chưa từng ở ký túc xá, sợ cô không quen nên ba cô đã thuê một căn ở bên ngoài cho cô, vị trí rất gần trường học, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, có sẵn nội thất và trang trí bên trong, quan trọng nhất là an ninh ở khu chung cư này được đảm bảo hết sức an toàn.
Ba mẹ cô không phải kiểu chiều chuộng con cái nên từ nhỏ Bạch Trác đã được dạy những kỹ năng cần thiết để có thể sống tự lập, vì vậy bọn họ cũng không lo lắng quá.
Hai người vừa vui mừng vừa xót xa trước tính cách độc lập này của cô con gái.
Bạch Trác thì không hề hay biết những suy nghĩ thầm kín của ba mẹ, có điều cô cảm thấy như vậy cũng tốt, cô cần không gian để có thể tập trung làm việc riêng.
Ví dụ như trong khoảng thời gian này, cô sẽ phải thức xuyên đêm để ôn tập lại những kiến thức cũ, thức khuya hẳn là chuyện rất bình thường. Nếu ở chung thì cho dù có biết ý đến mấy cũng sẽ làm ảnh hưởng đến người khác, tuy nhiên giờ cô sống một mình nên không cần phải đắn đo về chuyện này nữa.
Cả nhà cùng đi tham quan trường lớp và đưa cô đi làm quen với môi trường xung quanh, lúc họ trở lại giữa cổng trường và sắp sửa ra về, mẹ Bạch nhìn gương mặt ngây ngô của con gái, cảm thấy tim hơi thắt lại.
Bà vén tóc của Bạch Trác ra sau tai, âu yếm dặn: “Có việc gì cứ gọi điện cho ba mẹ.”
Mẹ Bạch cũng không phải tuýp người hay thể hiện tình cảm, một câu nói của bà đã đủ thể hiện hết sự quan tâm.
“Dạ.” Bạch Trác tiến lên một bước, giang hai tay ôm lấy bà: “Con biết rồi ạ, cuối tuần con sẽ về nhà thăm mẹ.”
Từ khi được sống lại, Bạch Trác đã ngẫm nghĩ về rất nhiều chuyện, chẳng hạn như chuyện bộc bạch tình cảm.
Bạch Trác sẽ không keo kiệt trong việc giãi bày cảm xúc nữa, cô không muốn sau này chỉ còn lại sự tiếc nuối khôn nguôi.
Bạch Trác buông bà ra, vẫy tay với ba: “Con chào ba ạ.”
Ba Bạch gật đầu, ông nhẹ nhàng xoa đầu con gái, ôm mẹ Bạch rảo bước tới chiếc xe đang đỗ ngay ven đường, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe ông mới vẫy tay lại với Bạch Trác.
Bạch Trác mỉm cười thật tươi, đồng thời cũng vẫy tay chào.
Nhìn chiếc xe khởi động và lăn bánh đi, Bạch Trác đứng bên vệ đường nhìn nó ngày càng xa dần cho đến khi đi mất hút hẳn mới thôi.
Cô cúi xuống nhìn mũi giày, đứng im không nhúc nhích một hồi.
Một lúc lâu sau, Bạch Trác mới ngẩng đầu lên, đã đâm lao thì phải theo lao, cô tin chắc rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ chóng qua thôi.
Và một kết cục tốt đẹp đang chờ đợi cô phía trước.
Bạch Trác đi bộ một mình trên con phố, cô quan sát thật kỹ những người qua đường và cả những cửa tiệm.
Nhìn qua một lượt hết thảy mọi thứ, cô không hề có cảm giác mơ hồ tựa đã trải qua mấy kiếp. Dù chỉ mới ở đây ba ngày, Bạch Trác đã hoàn toàn thích ứng được với tình huống hiện tại.
Lúc này mới năm giờ, Bạch Trác không muốn về căn nhà thuê sớm, cô lẳng lặng đứng bên lề đường, vì cô cũng chẳng có nơi nào để đi.
Bạch Trác muốn đi tìm Hứa Yếm, cô biết rõ nhà anh ở đâu, song cô không thể đến được.
Tự dưng bị người lạ đột ngột xông tới như vậy, bất kì ai cũng sẽ chống cự, càng đừng nói là Hứa Yếm, làm như vậy chỉ khiến anh càng lánh xa cô hơn.
Bạch Trác tản bộ quanh quẩn không có đích đến, không biết là do vô tình hay cố ý mà càng đi cô lại đến gần một nơi, gần đến nỗi người không biết còn tưởng là do cô cố tình.
Đi qua đi lại mấy vòng, cuối cùng Bạch Trác cũng dừng chân trước một cửa tiệm tạp hóa nhỏ.
Ngày mai là khai giảng rồi, đừng lo lắng quá, Bạch Trác tự an ủi bản thân.
Nhưng mà Bạch Trác biết cô đang sợ chính mình mất khống chế, sợ mình sẽ đổi ý trong chớp mắt rồi chạm tay lên cánh cửa đó.
Gõ cửa cũng dễ thôi, cái khó là sau khi mở cửa cơ, phải nói làm sao để nghe có vẻ hợp lý, đây mới chính là lý do làm cô chần chừ mãi không dám gõ cửa.
Bạch Trác mím môi, cô quyết định từ bỏ ý định gặp mặt Hứa Yếm trong hôm nay.
Cô dừng bước lại, rồi sau đó cô rẽ vào cửa hàng bên trái để mua vài thứ đem về nhà.
Cửa hàng này không quá lớn tuy nhiên lại có rất nhiều loại đồ ăn vặt.
Sau khi đi lướt qua một dãy các quầy hàng, cô chỉ cầm vài chai sữa chua đến quầy thanh toán.
Đây là thức uống yêu thích của cô, thế nhưng năm đó cô chỉ mua toàn sữa chua của những nhãn hàng sắp hết thời.
Lúc bấy giờ thương hiệu của những chai sữa chua này còn chưa lớn mạnh, bao bì đơn giản, trọng lượng hình như cũng gấp đôi bây giờ, giá thành lại rẻ hơn, đây mới thật sự là hàng giá rẻ chất lượng cao.
Nhìn bảy tám chai sữa chua trên quầy tính tiền, Trịnh Kỳ bật cười: “Cô gái à, hay là em cầm hết đống sữa chua trên giá luôn đi.”
Anh ta nhìn qua chỉ mới ngoài hai mươi mấy tuổi, cùng lắm chỉ bằng tuổi anh cô, nhưng lại rất ra dáng chững chạc.
Thấy Bạch Trác gật đầu, Trịnh Kỳ không khỏi bật cười thành tiếng, anh ta lấy một chiếc bịch rồi bỏ hết đống sữa chua vào túi giúp cô, trong giọng toát lên ý cười rất rõ: “Lấy hết rồi tốt quá, lấy hết rồi tốt quá.”
Bạch Trác cũng không nói năng gì, tuy nhiên lúc trả tiền ngước mắt lên nhìn loáng thoáng thấy dáng vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác rất hả hê của anh ta, làm cô khó mà phớt lờ đi được.
Trịnh Kỳ từ trước đến nay vẫn vậy, dù không có ai đáp lại anh ta cũng không hề thấy ngại, cảm thán: “Thật là hiếm có khó tìm, không ngờ tôi có thể bắt gặp được người thứ hai thích uống loại sữa chua này.”
Công ty này chỉ mới phất lên gần đây, mười năm đầu doanh thu rất kém, thậm chí có lúc còn đứng trên bờ vực phá sản.
Không phải vì một lý do đặc biệt nào, thế nhưng quả thật hương vị của nó độc đáo hơn rất nhiều trong hằng hà sa số các loại sữa chua khác.
Khi uống có thể ngửi thấy mùi rượu gạo nhè nhẹ, hầu hết mọi người sẽ không chịu được cái vị kì lạ này, dù sao uống thứ này còn chẳng bằng uống rượu gạo nguyên chất.
Nhưng Bạch Trác lại rất thích mùi vị này, ngay từ ngụm đầu tiên đã thích mê ly.
Ngay cả khi những vị mới ra đời, cô vẫn chỉ thích mỗi vị này.
“Hơi nặng đấy, cầm cẩn thận nha.” Trịnh Kỳ đưa túi cho cô, vừa cười tủm tỉm vừa bảo.
Bạch Trác im lặng nhận lấy túi sữa chua, lễ pháp đáp: “Cảm ơn anh.”
“Loạt soạt…”
Chiếc rèm hạt treo ở lối ra vào cửa tiệm phát ra tiếng động, có một vị khách vừa bước vào.
Bạch Trác quay người đi, cô không để ý nhiều nên chỉ cúi đầu, đợi người nào đó đi vào rồi cô sẽ ra.
“Hết sạch rồi.” Phía sau vọng lại giọng hớn hở của Trịnh Kỳ, “Một lọ cũng không còn, e là hôm nay cậu phải cai sữa chua rồi, ráng chịu đi nhé!”
Người nọ đang định đi đến chiếc giá thứ hai thì dừng lại, anh xoay lại thì nhìn cô gái mặc chiếc váy dài mùa hè đang đứng cúi đầu trước cửa, tầm mắt anh thấp xuống rồi dừng lại trên bịch đồ cô đang xách.
Trong bịch đựng đầy hơn nửa, tất cả đều cùng một loại sữa chua, vì túi đồ nặng trĩu xuống làm lòng bàn tay cô bị siết đến trắng bệch. Lúc cô xách đồ ra cửa thì vết trắng đã lan sang cả tay còn lại, cả hai tay đều bị hằn đến trắng toát.
“Tìm được một người cùng chung chí hướng không dễ phải không?” Trịnh Kỳ trêu chọc, “Chừng nào công ty này chưa bị phá sản thì hai người góp công vào không nhỏ đâu đấy.”
“Hết sữa chua rồi hay là đổi sang sữa chua khác uống đi, anh Trịnh mời cậu!” Anh ta đột nhiên nổi lên ý đồ xấu xa, “Sữa chua uống AD! Cũng không khác là bao, lại khá phù hợp với tính cách của cậu!”
() Sữa chua uống AD Wahaha là một trong những dòng sữa chua uống được yêu thích nhất trên thị trường nội địa của Trung Quốc, Đài Loan vì giá trị dinh dưỡng cao gồm năng lượng và nhiều vi chất trong một chai.
Chàng trai lạnh lùng cầm bình sữa chua uống AD, ai mà không muốn nhìn thấy cảnh tượng này cơ chứ!
Vị khách kia không nhìn nữa, cũng không trả lời Trịnh Kỳ, anh mở tủ nước giải khát bên cạnh ra, cầm lấy hai chai nước khoáng rồi đặt lên quầy: “Bỏ chung bịch.”
“Bỏ chung gì chứ! Đến lúc đó ai mà mua tôi sẽ…”
Tiếng rèm cửa hạt lại loạt soạt kêu lên, âm thanh lần này có vẻ gấp gáp hơn mọi khi, tiếng động này đã cắt ngang Trịnh Kỳ.
Trịnh Kỳ nhìn về phía cửa liền thấy cô gái nhỏ vừa mới mua hàng đã quay trở lại.
Tay xách đồ của Bạch Trác hơi run lên vì phải cầm nặng, cô nhìn chằm chằm người nọ đang chuẩn bị thanh toán hóa đơn, vẻ mặt đã không còn giữ được bình tĩnh như ban nãy.
Thấy nét mặt cô hơi khác thường, Trịnh Kỳ vội hỏi: “Ơ cô bé, em sao thế?”
Bạch Trác vẫn đang nhìn chằm chặp bóng lưng của người nào đó mà không nói lời nào.
Vừa nãy cô đã nghe thấy giọng của Hứa Yếm.
Tuy chỉ vỏn vẹn mấy chữ thôi nhưng Bạch Trác tin chắc đó là anh.
Vì thế cô lập tức quay lại đây, bóng dáng vừa xuất hiện lúc chiều giờ lại xuất hiện ngay trước mặt cô, Bạch Trác không dám chớp mắt.
Có lẽ bị cái nhìn quá nóng bỏng nên đương sự cũng nhận ra có gì đó không ổn, Bạch Trác tận mắt nhìn thấy anh chậm rãi xoay người lại, cho đến lúc ánh mắt anh trông về phía cô.
Con ngươi của Bạch Trác co rút lại, cô nhìn trân trối gương mặt mà hằng đêm thao thức, cô thấy sống mũi mình cay xè, nhưng mà cô không dám khóc, sợ nước mắt sẽ làm nhòe đi hình bóng anh, đợi đến lúc cô lau khô nước mắt thì người trước mặt đã biến đâu mất tiêu.
Thấy cô gái nhỏ trước mặt mình trân mắt nhìn Hứa Yếm, Trịnh Kỳ tò mò hỏi: “Quen nhau à?”
Hứa Yếm cau mày khó hiểu, rồi lại lắc đầu.
“Chuyện gì vậy!” Trịnh Kỳ thấp giọng càu nhàu: “Trước khi gặp cậu con bé vẫn rất bình thường, cậu nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc…”
Anh ta còn chưa nói xong thì bỗng dưng im bặt, mắt thấy cô gái đứng ở cửa đang sải bước đến rồi dừng lại ở chỗ cách Hứa Yếm tầm hai ba bước chân.
Trịnh Kỳ thấy cảnh này thì hơi sốt ruột, muốn ra khỏi quầy can ngăn đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Nhưng rồi anh ta lại nghĩ, dù sao cũng chỉ là một cô gái, Hứa Yếm còn vật lộn được với cả một đám con trai, người không ngán kẻ nào như cậu ta thì có gì mà phải lo lắng chứ, cuối cùng anh ta lựa chọn đứng yên tại chỗ xem.
Ngay tức thì Trịnh Kỳ thấy cô nàng mảnh mai đứng thẳng lưng trước mắt Hứa Yếm, nhìn anh chòng chọc như kẻ thù không đội trời chung.
Một lát sau, cô cúi xuống cố sức lấy trong bịch đồ ra một chai sữa chua đưa cho Hứa Yếm, nói bằng giọng thỏ thẻ: “Mời anh.”
Trịnh Kỳ: “…”
HẾT CHƯƠNG