Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

chương 32: vô cùng nuông chiều

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quy Hải thấy Sư Vân Phong cũng vô cùng ngạc nhiên.

Ngay cả bản thân mình khi nhìn đến các bé rùa con cũng chỉ miễn cưỡng dựa vào hình thể lớn nhỏ mà phân biệt ra vài đứa, phản diện nhà hắn sao lại có thể liếc mắt một cái là nhận ra mình được nhỉ? Cho dù đã thay bề ngoài đẹp trai đó rồi mà phản diện vẫn liếc một cái mà đã nhận ra được rồi.

Ngoài ra, phản diện nhà hắn sao lại về nhanh như vậy, hắn còn nghĩ phải rất lâu sau y mới quay về, kết quả là chưa đến một buổi tối. Không phải là đã dùng cái đám tơ đỏ rắc rối đó, đi ba bước quay đầu lại nhìn rồi mới bay đi sao?

Chẳng có nhẽ mình trong vô thức đã gọi phản diện khiến cho phản diện nghĩ mình gặp nguy hiểm? Sắc mặt phản diện sao lại đen như vậy, chẳng nhẽ là mình làm phiền đến phản diện lúc y đang làm việc?

Tuy rằng Quy Hải có chút lo lắng, nhưng mà tuy Sư Vân Phong mặt nặng như chì nhưng chắc chắn sẽ không nói nặng lời với bé rùa con yêu quý nhà y đâu. Càng không phải là do nhìn thấy Quy Hải chơi vui vẻ với với những bé rùa khác mà đắm chìm vào cái sự buồn bã đau khổ để rồi trút hết sự bất mãn lên người Quy Hải.

Sư Vân Phong vừa thấy thái độ của mình có chút không đúng liền vội vàng sửa miệng, quyết định vừa mở miệng ra là phải lôi kéo sự chú ý của Quy Hải lên người mình, mà còn hết sức tranh công. Chỉ nghe thấy Sư Vân Phong đổi một loại ngữ khí dịu dàng, nói với Quy Hải: “ Chắc đói rồi hả? Ta vừa bắt được đồ ngon là lập tức quay về thăm mi đó.”

Quy Hải: “……”

Phản diện đổi kiểu thật là nhanh, có phải là cũng bị lũ rùa con kia làm moe giống hắn rồi hay không?

Bất luận là như thế nào, Quy Hải cũng cực kì cao hứng, phản diện nhà hắn hoàn toàn không cần chuông đồng tâm mà cũng biết hắn đang nghĩ gì, chủ động bắt đồ ngon vội vàng mang đến cho hắn.

Quy Hải còn cho rằng mình trong lúc vô ý mà dùng chuông đồng tâm triệu hồi phản diện cơ, hoá ra là phản diện vẫn nhớ vội vàng quay về bón hắn. Sắc mặt phản diện nhà hắn tuy rằng trông có chút đáng sợ nhưng cũng coi như là một chủ nhân tốt.

Có phản diện bón ăn Quy Hải đương nhiên muốn bò lên tay phản diện rồi. Nhưng mà đúng lúc Quy Hải đang bò lên lòng bàn tay phản diện thì những bé rùa dưới Quy Hải bắt đầu động đậy bốn cái chân, nâng Quy Hải nhanh chóng lùi về phía sau. Khiến cho Quy Hải vồ hụt, suýt nữa vồ xuống đất cũng may Sư Vân Phong kịp thời duỗi tay ra vững vàng đỡ lấy Quy Hải.

Sư Vân Phong đỡ được Quy Hải mặt không còn đen nữa, chỉ lạnh lùng liếc bọn rùa con dẫn Quy Hải lùi về sau một mắt.

Quy Hải tò mò quay đầu nhìn lại, phát hiện đám rùa con ban nãy vẫn còn lùi lại về sau bị Sư Vân Phong liếc một mắt tất cả đều đơ người, ngẩng đầu nhìn nhìn Sư Vân Phong, lại cúi đầu nhìn nhìn Quy Hải, sau đó giống như hạ quyết tâm gì đó mới có phản ứng khác. Không chơi trò xếp rùa nữa, lũ rùa con ào ào tản ra xếp thành ma trận vuông, rùa con có thể hình lớn thì xếp trước, thể hình vừa vừa đứng sau, bắt đầu nhe nanh giơ vuốt với Sư Vân Phong; Mà những bé rùa nhỏ thì vội vàng bò đi báo cho dì Lam đang nướng cá ở đàng xa.

Quy Hải còn kinh ngạc phát hiện tuy rằng lũ rùa con đều không biết nói, tứ chi không hề tiếp xúc, nhưng mình lại có thể hiểu được biểu tình trên mặt và ngôn ngữ hình thể của chúng.

Phiên dịch lại thì chính là như thế này:

” Tên này là ai! Thật đáng sợ!”

“ Đại vương bị bắt đi rồi!”

“ Chúng ta mau mau cứu đại vương!”

Đại vương Quy Hải không biết phải làm như thế nào để biểu đạt với lũ rùa con rằng mình rất an toàn, chỉ đành vẫy vẫy cái chân, biểu thị cho lũ rùa con quay về.

“ Đại vương vẫy chân hướng chúng ta cầu cứu!”

“ Cái tên đó thật đáng sợ, nhưng chúng ta không thể để đại vương bị rớt lại!”

“ Xông lên!”

Quy Hải: “……”

Một đám bé rùa thần Bích hải cute đạp chân tiến lên, đứa nào đứa nấy mở miệng, lắc lắc cái đầu, cái đuôi duỗi thẳng đuột, tuy Quy Hải nhìn ra đây là tư thế công kích nhưng vẫn bị moe điên đảo.

Phản diện nhà y liệu có bị moe không? Dù sao lúc đầu phản diện cũng biểu hiện ra là rất thích rùa con mà. Nhìn đám rùa con đáng yêu đang tiến tới đây phản diện nhà hắn liệu có muốn đem hết những bé rùa này về lần lượt nuôi từng đứa một?

Quy Hải gãi gãi lòng bàn tay phản diện, tưởng tượng ra tình cảnh Sư Vân Phong đem chuông đồng tâm làm nóng lên nhưng mặt vẫn lạnh lùng để chăm bón đám rùa con cute này.

Trời ạ, thật là mong chờ.

Dì Lam ở bên cạnh ăn cá, nhìn thấy đám rùa con nhà mình hăng hái tiến về phía trước mặt phản diện, nhe nanh múa vuốt muốn công kích cũng không nói ra lời ngăn cản, mà lại nói với Sư Vân Phong: “Ái chà, môn chủ, chúng nó đều muốn gần gũi ngươi này.”

Nghe thấy dì Lam nói vậy, Quy Hải chớp chớp mắt, rõ ràng không phải thế mà.

Chẳng qua cho dù phản diện có nghe dì Lam nói như vậy, cứ cho lũ rùa bé thật sự cắn được Sư Vân Phong thì phản diện nhà y cũng sẽ không bị thương đâu mà không khéo còn vui mừng hơn. Bởi vì phản diện nhà hắn đều luôn mong muốn bị mình cắn mà.

Tiếp đó, Quy Hải đoán sai mất rồi.

Sư Vân Phong thờ ơ với đám rùa con cute kia, xã giao lễ phép, trực tiếp nói cáo từ: “ Cảm ơn ngươi hôm nay đã dạy dỗ Quy Hải, trên đảo có bốn đệ tử Ngự Kiếm môn, nếu ngươi cần thì có thể sai sử bọn họ. Ta muốn bón bé rùa, mai lại đến, cáo từ.”

Thanh âm vừa dứt, Sư Vân Phong đã gọi ra kiếm Phá thiên, chuẩn bị dẫn Quy Hải bay về Ngự Kiếm môn.

Đám rùa con đáng yêu đẹp trai nhiều như vậy,

mà phản diện chỉ đem đi mỗi mình hắn

Quy Hải cũng nghe ra phản diện đang vội vàng muốn đi, tốc độ nói cực kì nhanh, nhưng nói lại rất rõ ràng. Dì Lam nghe xong suy nghĩ một lúc cũng coi là nghe hiểu, tiếc hận mà nói từ biệt với Sư Vân Phong, cùng đám rùa con nhìn về phía Quy Hải mà rưng rưng không nỡ rời xa.

Dì Lam vừa cáo biệt, Sư Vân Phong lập tức bay về phía Ngự Kiếm môn, tốc độ nhanh gấp bội so với lúc tới. Quy Hải quay lại nhìn lũ rùa con trên đảo nhỏ, nhìn hiểu được ánh mắt vô cùng bi thương của chúng.

“Đại vương bị bắt đi rồi!” —— ánh mắt bé rùa A vạn phần tuyệt vọng.

“ Ngay cả bà Lam cũng không tranh lại được.” ——bé rùa B cực kì bi thương.

“ Hi vọng đại vương không bị ăn mất.” —— bé rùa C quyết định nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn.

Quy Hải dở khóc dở cười, vẫy tay tạm biệt với đám rùa con cũng không biết chúng có nhìn thấy không.

Sư Vân Phong nhìn thấy màn này, sắc mặt càng trầm trọng hơn.

Vừa bay về đến đảo của mình Sư Vân Phong lập tức đưa ra đồ ăn sử dụng đủ các kiểu đun nấu ra thu hút Quy Hải. Quy Hải bò bên cạnh Sư Vân Phong, nhìn quá trình nấu nướng của Sư Vân Phong. Khi đồ ăn đã nấu xong, hương vị cũng truyền tới khiến Quy Hải không chờ được. Cũng may động tác của Sư Vân Phong rất nhanh, chỉ một lát, mấy món ăn đã được bày trước mặt Quy Hải.

Hương vị thơm nồng của canh cá bạc, khói trắng bay vờn toả ra bốn phía; miếng thịt cá Hoàng kim chiên vàng ruộm, cắn giòn tan; còn có thịt cá nướng mà Quy Hải thích ăn v…v… Quy Hải còn nhớ là phải nhìn phản diện vừa ăn cơm, lúc này chờ không kịp mà ngẩng đầu ngước nhìn Sư Vân Phong há miệng chờ ăn.

Sư Vân Phong thấy Quy Hải như vậy lập tức hết buồn bực, khuôn mặt nhăn nhó trở nên ôn hoà hơn, đưa cho Quy Hải một giọt canh cá trước để nhuận họng, không nhắc tới đám rùa con của dì Lam chút nào chỉ nói với Quy Hải: “ Chỉ một chốc không gặp mà mi đã biết sử dụng linh khí thổ để đổi màu rồi. Được lắm, nào, thưởng mi uống canh.”

Canh cá vào miệng hương vị cực tươi, mềm mịn thơm ngát, lại còn ấm áp trơn tuột qua cổ họng, Quy Hải nuốt xuống lại mở miệng ra. Chớp chớp mắt, ngóng nhìn khuôn mặt Sư Vân Phong, còn có màn đêm sau lưng y.

Trăng thanh gió mát, con ngươi phản diện sâu không thấy đáy, giống như bầu trời sao đằng sau y, mênh mông bát ngát, khoé miệng hơi nhếch lên đó lại càng dịu dàng đa tình hơn. Quy Hải uống canh cá thơm ngát, cảm thấy phản diện giống như đẹp trai hơn.

Biết đánh nhau biết chăm sóc, nếu để ở hiện đại không biết đã mê mẩn bao nhiêu người.

Sư Vân Phong thoả mãn đối mắt với bé rùa nhà y, bón thức ăn, đợi sau khi bón no lại nói: “ Trong cá này có linh khí Kim, vừa hay để mi hấp thu nó. Tinh hoa của thần mộc phương Đông cũng đã đến tay, tiểu Hải, chờ mi tiêu hoá xong linh khí kim, ta sẽ bón mi linh khí mộc.”

Quy Hải nỗ lực tiêu hoá thức ăn, cực kì mong chờ đối với tương lai, đồng thời cũng kì vọng Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong lật Quy Hải lại, vừa mát xa cái mai nhỏ của Quy Hải vừa nói: “ Tiểu Hải, mi không thích ngửi mùi máu tanh, thích ăn đồ chín, đúng không?”

Quy Hải thoải mái nằm rạp, hưởng thụ sự mát xa của phản diện tuỳ ý y muốn nói gì thì nói.

Sư Vân Phong lại tự nói tiếp: “ Hôm nay xa mi một đoạn thời gian ta biết mi cũng rất không nỡ xa ta, nếu như thêm một ngày nữa thì tốt, ta vẫn cần thời gian một ngày nữa.”

Quy Hải dùng chân giữ ngón tay Sư Vân Phong đang gãi mai hắn lại, rất tò mò phản diện nhà hắn rốt cuộc đi làm cái gì vậy? Tại sao không thể không bỏ lại hắn.

Sư Vân Phong thấy vậy, không hiểu lắm sự tò mò của Quy Hải, chỉ sờ sờ cái chân nhỏ của Quy Hải, lại nói: “ Được rồi, ta biết rồi, tối nay chơi với mi, nhé?” Sư Vân Phong nói xong, dừng một lát, nghĩ đến dáng vẻ lúc Quy Hải cưỡi đám rùa con đó, hỏi: “ Mi thích được cõng đi sao? Ta dẫn mi đi tuần núi.”

Quy Hải không gãi y nữa, muốn nói để phản diện thoả mãn sự tò mò của hắn chẳng khác gì đàn gảy tai trâu mà.

Sư Vân Phong thấy Quy Hải thờ ơ chỉ đành sửa giọng: “ Sao lại không phản ứng vậy, mệt rồi phải không? Mệt rồi thì ngủ đi, ta nhìn mi ngủ.”

Quy Hải nghe vậy cũng cảm thấy có chút mệt, bốn chân thả lỏng, thoải mái rạp trên lòng bàn tay Sư Vân Phong, trước khi nhắm lại hai mắt, Sư Vân Phong dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn.

May mà ăn no rồi, nếu không lại đói không ngủ được.

↑Đây chính là suy nghĩ của Quy Hải trước khi ngủ say.

Lúc này, ánh nắng vẫn chiếu rọi, đám rùa con bò trên bãi cát, lười biếng phơi nắng, vừa thấy Quy Hải đến đứa nào đứa nấy vô cùng ngạc nhiên, cũng không sợ cái tên Sư Vân Phong mặt lạnh kia nữa, ào ào bò tới.

“ Đại vương quay về rồi!”

“ Hoá ra không có bị ăn mất!”

“ Đó là chủ nhân của đại vương sao?”

Quy Hải đọc hiểu được ý mà đám rùa con muốn biểu đạt không khỏi phì cười.

Dì Lam nâng Quy Hải, cười lớn nói rằng: “Một đêm không gặp đám rùa con đó đều vô cùng hoảng, chúng đều nhớ nhung con đó.”

Sư Vân Phong vốn dĩ muốn cáo biệt, một chân đã bước lên kiếm Phá thiên, nghe thấy dì Lam nói như vậy lại dừng chân, quay lại nhìn Quy Hải trong tay dì Lam, muốn nói lại thôi, cuối cùng quay đầu dứt khoát bay kiếm đi xa.

Thấy Sư Vân Phong động tác dứt khoát như vậy, chuông đồng tâm trong thức hải Quy Hải lại rung lên, nhẹ nhàng run rẩy, phát ra một đám tơ đỏ bồng bềnh, kéo dài vô tận, không tới một lát, liền bao trọn cả thức hải của Quy Hải.

Quy Hải: “ ……”

Mấy cái sợi đỏ đỏ này rốt cuộc là cái gì vậy.

Bất luận là Quy Hải có khống chế thức hải mở rộng hay là thu nhỏ lại thì những sợi tơ đỏ này đều theo độ lớn nhỏ của thức hải mà biến ngắn dài theo, bao lại toàn bộ thức hải của hắn vào bên trong.

Lúc chuông đồng tâm vừa tiến vào thức hải Quy Hải, Quy Hải còn cho rằng có thể đẩy chuông đồng tâm ra, bây giờ bị chuông đồng tâm vây lại, không muốn bị vây lại nữa là không có khả năng. Quy Hải nhìn thấy thức hải của mình bị vây lại kín kẽ, cũng không thấy có cảm giác không thoải mái mà lại ấm áp. Nhưng Quy Hải vẫn cứ phiền não vô cùng.

Hi vọng không có tác dụng phụ.

Đợi đến lúc hoá hình nói chuyện được, nhất định phải hỏi phản diện.

Dì Lam không biết Quy Hải đang phiền não, chỉ vui vẻ thả Quy Hải xuống chơi cùng đám rùa con kia. Quy Hải nhìn thấy nhiều bé rùa con đáng yêu thích hắn như vậy, lập tức lên lại tinh thần, không phiền não nữa, giơ cao chân hoan nghênh cùng các bé rùa chúc mừng mình bình an quay về.

Dì Lam cười cười nhìn Quy Hải chơi cùng đám con nhà nàng, nói rằng: “ Đúng rồi, cần phải vận động nhiều hơn, phơi nắng nhiều hơn, đặc biệt là rùa đực, cần phải hấp thu dương khí của ánh sáng mặt trời mới có thể lớn lên được.”

Quy Hải đang bò tới bò lui trên đám rùa con kia, đầu của bọn chúng to nhỏ bất đồng, hoa văn trên mai cũng không giống nhau, bò lên đó rất vui.

Quy Hải chơi một lúc, bé rùa chơi có chút mệt nằm yên bất động. Quy Hải bò xuống, thỉnh giáo dì Lam: “ Dì Lam, chuyển hoá ngũ hành con đều biết rồi, làm thế nào thì mới hoá hình người được?”

Ý cười dì Lam thu lại một chút, nói: “ Tiểu Hải, bản lĩnh của rùa chưa học xong sao cứ muốn biến hình? Có phải môn chủ bắt con hoá hình không?”

Quy Hải hỏi lại: “ Còn có bản lĩnh gì?”

Dì Lam nói: “ Ví dụ như bói toán này. Con có biết tại sao Ngự Kiếm môn đối tốt với chúng ta còn giúp chúng ta chăm sóc đám nhỏ không? Nếu là đạo, Ngự Kiếm môn từ đầu đến cuối đều là Ma tu, trước khi không có gì đều lấy mai rùa làm pháp khí phòng ngự đều là chuyện bình thường.”

Quy Hải tán thành: “ Bởi vì dì Lam rất giỏi, có thể ngăn được công kích của kì Hợp thể.”

Dì Lam đưa Quy Hải lên trước mắt, nói thực lòng: “ Không phải, nếu chỉ là phòng ngự, bọn họ cũng sẽ không đến mức phải giúp chúng ta nuôi dưỡng đám nhỏ. Đó là bởi vì phu quân của dì Lam biết bói toán. Rùa có phân đực cái, năng lực phòng ngự của rùa cái rất mạnh, rùa đực thì lại biết bói toán. Mà người tu hành thì sao, trong lòng không quá chú tâm mà nhìn không rõ vận mệnh, cần phải dựa dẫm vào chúng ta để đưa ra quyết định.”

Quy Hải nghe nói lập tức học hỏi: “ Dì Lam, con cũng biết bói toán sao?”

Dì Lam cười ha ha nói: “ Dì không biết, chủng loại bất đồng, con là rùa thần, phu quân dì là rùa thần Bích hải. Dì Lam không phải cái gì cũng biết.”

Quy Hải lại hỏi: “ Rùa thần so với rùa tiên ngoại trừ linh trí sớm mở, hấp thu linh khí nhanh hơn một chút thì hình như không có gì khác biệt.”

Dì Lam gật đầu nói: “ Đúng rồi. Rồng thần và rồng bình thường không giống nhau, uy áp của rồng thần vô cùng lợi hại, rồng bình thường đều phải hướng rồng thần quỳ lạy. Rùa thần và rùa tiên thì lại không có sự khác biệt, kì thực đều là do những kẻ tu hành lấy tên gọi cho chúng ta thôi. Tốc độ phát triển của rùa thần thì nhanh một chút, linh trí mở sớm hơn một chút, nhanh chóng lớn, có thể sử dụng sớm hơn. Sau ngàn năm hoặc vạn năm sau tu hành của rùa thần và rùa tiên không khác nhau mấy. À, có lẽ rùa thần còn có phép thần thông khác, tiểu Hải, con biết cái gì gọi là thần thông không?”

Quy Hải sáng tỏ, truyền đến dì Lam nói khẳng định.

Thần thông, thực ra là một trong những loại pháp thuật. Nói ví dụ như, lưới phòng hộ của Quy Hải, của dì Lam là nước, đều là thần thông thiên bẩm, loài khác không thể thông qua việc học mà đạt được. Ngoài ra, pháp thuật của rùa thần và rùa bình thường không giống nhau, rùa thần chỉ cần tiêu hao một chút linh khí là có thể phát ra pháp thuật tiêu hao khá nhiều linh khí, mà lại có hiệu quả cao hơn gấp bội.

Dì Lam nói: “ Vì dì không phải rùa thần, không thể tham chiếu cho con, nên con phải dựa vào bản thân mìn để tự tìm hiểu.”

Quy Hải suy nghĩ một lát, đột nhiên phát hiện, đề tài hoá hình đã bị dì Lam lái đi rồi. Thế là Quy Hải lại hỏi lại: “ Dì Lam, vậy dì dạy con hoá hình được không?”

Lúc này có bé rùa bò lên đầu gối dì Lam, dì Lam thuận tay cầm bé rùa lên tay, ném lên trên cao rồi đỡ, vừa chơi ném rùa con vừa cười nói với Quy Hải: “ Bây giờ đẹp trai hơn nhiều, chơi với đám con cháu dì vui như vậy sao lại muốn hoá hình? Hình người không có mai giáp yếu đuối lắm. Nhưng nếu con muốn thì dì dạy con vậy.”

Lúc này dì Lam mới truyền cho Quy Hải kinh nghiệm hoá hình.

Quy Hải bò lên bờ cát phơi nắng, không chơi với đám rùa con nữa, chuyên tâm nghiên cứu kinh nghiệm hoá hình mà dì Lam truyền cho.

Quy Hải kinh ngạc phát hiện ra phản diện nói vậy mà lại đúng, muốn hoá hình thì trước tiên phải hiểu về kết cấu thân thể của rùa và người mới được. Thật sự là phải biến ra từng cái xương một, thu lại mai trên lưng và giáp dưới bụng, từng chút từng chút thay đổi hình dáng của mặt rùa, thay đổi linh khí bao phủ bên ngoài để thay đổi màu da v…v…, chỉ có hiểu rõ về kết cấu con người thì mới hoá hình thành công được.

Tương tự như vậy, cho dù có biến thành thiên nga, lợn, cây cối hay các loại sinh vật khác thì đều phải hiểu rõ về kết cấu cụ thể của chúng, biết thay đổi xương thịt của mình mới có thể hoá hình.

Quy Hải bây giờ mới thấy Tôn đại thánh biết phép thần thông, biết mò mẫm từ một con khỉ thành con vật khác thực sự rất lợi hại.

Mà kinh nghiệm hoá hình mà dì Lam đưa cho chỉ có tác dụng chỉ đạo. Bởi vì, dì Lam là nữ, khung xương, bắp thịt, quan trọng là kết cấu gì đó đều là chiếu theo giới tính nữ mà biến hoá. Còn có hình dáng khuôn mặt, dì Lam dứt khoát giữ nguyên đặc điểm của loài rùa, Quy Hải vẫn là tự mình phải mò mẫm một phen.

Nhớ lại kết cấu thân thể của mình lúc vẫn còn là người, Quy Hải mới phát hiện kiến thức về loài người vô cùng mờ nhạt, không thể hoá tỉ mỉ từng chút xương cốt thì làm sao hoá hình được. Thế là Quy Hải nói với dì Lam, để dì Lam tìm một đệ tử Ngự Kiếm môn lấy tài liệu cho hắn nghiên cứu về xương cốt bắp thịt.

Đệ tử đến trước của Ngự Kiếm môn lập tức đáp ứng, nhanh chóng manh sách vở đến. Lúc đưa sách còn có một chuỗi đệ tử đi theo sau, xung phong hỏi han: “ Sủng vật yêu quý của môn chủ biết đọc sách sao? Hay là chúng ta vừa vẽ vừa giải thích cho bé rùa thần xem đi!”

Không chờ dì Lam kịp trả lời, đã có một đệ tử khác lập tức bác bỏ: “ Giải thích sao có thể nói rõ ràng được, ta đi tìm mấy cái thi thể về, giải phẫu ra cho bé rùa thần xem!”

Đệ tử này vừa nói xong, lại có một đệ tử khác mặt mày hưng phấn nói chêm vào: “ Sắp đến buổi chiều, bé rùa thần đói chưa? Có cần ta đi nướng cá cho mi ăn không?”

Lại có hai ánh mắt phát sáng, hỏi Quy Hải: “ Bé rùa thần cần cái gì cứ nói tự nhiên, có cần ta múa kiếm cho bé giải sầu không?”

Cứ như thế v…v….v….v…. Một đám đệ tử Ngự Kiếm môn thi nhau xung phong giúp việc cho Quy Hải, mỗi người lại cực kì hưng phấn.

Quy Hải: “ ……Á??”

Những đệ tử này là từ đâu chui ra vậy.

Dì Lam cũng cực kì nghi hoặc với việc này, tuy nhiên, nàng là lo lắng an toàn cho mọi người: “ Môn chủ chỉ phái bốn người qua đây, ngươi tới nói bọn họ là?”

Một người cầm đầu cúi người với Quy Hải, nói: “ Môn chủ ra ngoài tiêu diệt yêu thú, phân phó chúng ta phải trông coi tổng đàn. Bọn họ nhận chỉ điểm của môn chủ, đã nhận được rất nhiều thứ tốt nên muốn thời gian môn chủ ra ngoài sẽ thay môn chủ chăm sóc sủng vật yêu quý. Cũng không phải là muốn môn chủ ban thưởng gì mà chỉ là mong muốn từ tấm lòng muốn giúp đỡ. Sự cảm kích này thật sự ta không cách nào từ chối chỉ đành dẫn bọn họ qua đây, mà họ lại làm ồn trước mặt Lam tiên tử, quả thật là không đúng. Mong Lam tiên tử truyền đạt một chút, bé rùa thần còn cần gì nữa không?”

Dì Lam hỏi Quy Hải, Quy Hải không cần cái gì nữa cả, dì Lam liền hỏi: “ Vậy ta đành đề xuất yêu cầu của ta?”

Quy Hải đáp lời: “ Mấy đệ tử này vốn dĩ nghe dì mà.”

Nghe Quy Hải trả lời như vậy, dì Lam liền vui vẻ yêu cầu: “ Trước cứ mang lên mấy trăm con cá bạc nhỏ đi, các ngươi biết nướng cá không? Bé rùa thần chơi cùng các bé rùa khác rất vui nên muốn mời chúng ăn cá nướng.”

Dì Lam tuy đã hơn ngàn năm tuổi nhưng ngữ khí nói chuyện cực kì tinh nghịch.

“ Được! Ngay lập tức” Những kiếm tu hào sảng biết nướng cá này cứ nghĩ đó là yêu cầu của sủng vật yêu quý môn chủ nhà bọn hắn nên lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Quy Hải lấy chân che mặt, không phải vì dì Lam lấy danh nghĩa của hắn đòi cá nướng mà vì xấu hổ với bản thân, quên mất thứ mà lũ rùa con thích ăn nhất.

Chỉ nghe dì Lam tinh nghịch lại đề ra yêu cầu với một người hăng hái ban nãy: “ Ngươi, có phải muốn múa kiếm không, để giải sầu? Chọn mấy người tới đây múa xem, cần phải dễ nhìn đó, ngươi cứ chọn trước đi, chờ lúc bọn ta ăn cá nướng thì các ngươi bắt đầu múa.”

“ Được!” Gương mắt kiếm tu trẻ tuổi ngập tràn sự vui vẻ đi chọn người.

Cuối cùng dì Lam nói: “ Mổ xẻ gì đó thì không cần, các ngươi chỉ cần nói cho bé rùa thần về cấu tạo nam giới là được.”

“ Vâng!” Đạt được cơ hội gần gũi với sủng vật yêu quý của môn chủ, những người có thể đến giảng vô cùng hưng phấn.

Cứ như vậy, dì Lam thả từng bé rùa lên bàn một, cao thấp lần lượt xếp thành mấy hàng, cuối cùng cùng với đám rùa con ngồi ăn cá nướng xem các kiếm tu biểu diễn múa kiếm. Rùa nào rùa nấy vui vẻ ăn, vui vẻ nhìn, đệ tử Ngự Kiếm môn cũng rất vui vẻ.

Vui vẻ nhất là đám kiếm tu Ngự Kiếm môn giảng giải cho Quy Hải, chân tay múa may, chỉ cho Quy Hải xem hình trong sách là không đủ, thậm chí còn vẽ vẽ quẹt quẹt trên người mình, nếu không phải nơi đông đúc bọn họ chắc chắn sẽ giống phản diện muốn dùng cơ thể thực tế của mình để dạy luôn.

Quy Hải chăm chú lắng nghe, cảm thấy đệ tử của Ngự Kiếm môn đều rất tốt, mỗi ngày ngoan ngoãn luyện kiếm, nghe lời đi đánh yêu thú, lại còn chủ động bắt đồ ăn cho đám rùa con, biểu diễn cho dì Lam xem, ân cần với mình, dì Lam nói gì thì họ làm cái đó.

Ngoại trừ lần trước đại hội thương nghị có mùi máu tanh ra Quy Hải thật sự không cảm thấy được hắn hiện tại đang ở Ma vực mà các Ma tu thường trú, cũng không thấy đệ tử Ngự Kiếm môn giống Ma tu chút nào.

Truyện Chữ Hay