Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

chương 18: cùng phản diện làm nội gián 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Đánh mặt pạp pạp pạp)

Dịch: YZ

Beta: YZ

Ừm, trong miệng vẫn còn ngòn ngọt.

Cho dù Quy Hải sau có bị Sư Vân Phong bón no thịt yêu thú tươi non, nhưng vị băng đường của nội đan yêu thú ngàn năm vẫn còn dư lại trong miệng, hồi vị ngọt ngào, chảy cả nước miếng; tấm mai cũng được Sư Vân Phong không ngừng mát xa, Quy Hải chỉ cảm thấy siêu mãn nguyện.

Đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề:

Bản thân mình từ lúc sinh ra đến giờ, mới được Sư Vân Phong giúp tắm rửa hai lần, còn miệng thì chưa súc lần nào......

Cũng may bây giờ cảm giác ngòn ngọt, sau này không biến thành thối chứ? Nếu như miệng lại thở ra một hơi chua lòm, vậy sau này cho dù có lại ăn tiệc hải sản thì Quy Hải cảm thấy cũng ăn không nổi nữa.

Hắn nên đến chỗ nào để súc miệng đây? Sư Vân Phong dẫn Liên A Nhị đi đánh nhau chắc không mang theo mình đi chứ, vậy mình sẽ quay về cái tổ nhỏ ở trong biển, lấy nước biển về súc miệng vậy, tiện ăn xong hoạt động chút, chơi bời tự do trong lòng nước biển.

Sau đó thì thực sự Quy Hải quá ngây thơ rồi.

Sư Vân Phong vậy mà lại chỗ nào cũng mang theo hắn đi cùng.

Thấy thời gian cũng sắp tới, Sư Vân Phong vẫn không quên thả Quy Hải vào lòng bàn tay trái mới xuất môn, rồi nói với Quy Hải: " Vừa ăn no xong dẫn mi đi xem kịch, trở về rồi mới về tổ chơi, hửm?"

Dù sao Sư Vân Phong cũng đã sắp xếp như vậy rồi, Quy Hải cũng không vội súc miệng, yên tĩnh bò trong lòng bàn tay Sư Vân Phong.

Lúc vừa mới sinh ra, Sư Vân Phong đã thích thả mình vào lòng bàn tay, bây giờ bản thân lớn rồi, thân thể đã chiếm đầy lòng bàn tay Sư Vân Phong; Như vậy, nếu như lớn hơn chút nữa, lấy cái tính thối của Sư Vân Phong đi đâu cũng mang theo mình đi thì sẽ thả mình vào đâu nhỉ?

......... Thả cả con rùa lên đỉnh đầu, ôm ở trước ngực, hai là——cõng ở sau lưng?

Bức tranh quá đẹp, Quy Hải không dám tưởng tượng nữa.

Sư Vân Phong không biết Quy Hải đang nghĩ linh tinh cái gì, y chỉ nhìn xuống núi, lại thấy Vân Mộng Tiên tử đến tìm y.

Vân Mộng Tiên tử đề xuất một yêu cầu: " Sư trưởng lão, sáu trăm lí về hướng đông bắc xuất hiện một con cự thú Dung nham cấp Trung kì, đốt hết tất cả linh thảo trên đảo, yêu hỏa đã lan đến trên biển, khẩn thỉnh Sư trưởng lão hiệp trợ chúng ta tiêu diệt."

Sư Vân Phong nghe xong, suy nghĩ một chốc rồi nói: " Ta lại đang có việc. Có thể vây khốn nó trước, hai khắc sau dẫn tới phương Bắc cách thành Đại Đồng ba trăm hải lí. Tới lúc đó ta sẽ chế phục nó."

Cách thành Đại Đồng ba trăm hải lí về phương Bắc chính là địa điểm mà tối nay tứ đại truyền nhân của Trác Ma quân đấu kiếm.

Tin tức của Mê Mộng tông linh thông, Vân Mộng Tiên tử rõ ràng đã biết tứ đại truyền nhân của Trác Ma quân đấu kiếm ở đó, kinh ngạc nói: " Sư trưởng lão, truyền nhân của Trác Ma quân mới kì Nguyên Anh, mà cự thú Dung nham đã là yêu thú kì Hợp thể——"

Sư Vân Phong ngắt lời: " Dẫn nó đi qua là được rồi."

" Được, ta sẽ dẫn nó qua đó." Vân Mộng Tiên tử bị Sư Vân Phong ngắt lời, không dám suy đoán thêm, liền cáo từ rời bước. Vừa mới rồi nàng cũng không cảm thấy được rằng nàng đã bị Sư Vân Phong ra lệnh.

Sắp xếp ổn thỏa, Sư Vân Phong dẫn Liên A Nhị đến bên bờ biển, Liên A Nhất cũng chủ động đứng ra muốn đi cùng, Sư Vân Phong cũng đồng ý. Ba người một rùa bước lên chiếc thuyền lá đã được xử lý ổn thỏa, đi về hướng sắp diễn ra trận đấu kiếm.

Liên A Nhất bọn họ vẫn là lần đầu tiên tự mình thể nghiệm tư vị cưỡi mây vượt gió, thấy chiếc thuyền lao nhanh rẽ nước tạo thành hai bức tường sóng, nội tâm kích động vạn phần. Đặc biệt là Liên A Nhị, hắn lại một lần nữa cảm thấy việc lựa chọn đi theo Sư Vân Phong là cực kì đúng đắn, hăm hăm hở hở nắm chặt lấy thanh kiếm của mình, sẵn sàng nghe chỉ lệnh của Sư Vân Phong, phóng ra một kiếm dũng cảm nhất từ trước tới nay.

Thuyền đã dừng.

Một đường lao như bay, chớp mắt cái đã đến nơi.

Ở đây có một đảo nhỏ.

Tuy rằng trong màn đêm, đảo nhỏ vẫn sáng như ban ngày, cả hòn đảo đều được ánh sáng bao trùm, từng gốc cây ngọn cỏ đều có thể nhìn một cách rõ ràng. Những người trên đảo cơ hồ người người đều mặc thanh y, đều là đệ tử Ngự Kiếm môn đến trước để xem đấu kiếm và chứng kiến tân nhiệm môn chủ chuẩn bị xuất hiện.

Ở bên bờ đảo, có khoản tên kiếm tu kì Kim Đan thủ hộ, làm nhiệm vụ dẫn dắt những kẻ tham gia vào chỗ ngồi.

Khi bọn họ nhìn thấy Sư Vân Phong chỉ thất Sư Vân Phong tu vu có kì Nguyên Anh, lại mặc y phục của Khách Khanh trưởng lão, lại còn nâng một con rùa màu băng lam, cảm thấy vô cùng kì quặc, cho rằng ai mặc nhầm y phục, lập tức đi tìm các Khách khanh khác tới để phân biệt.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Liên A Nhất và Liên A Nhị quen thuộc kia đang đứng sau lưng Sư Vân Phong, mấy mắt nhìn nhau, người dẫn đầu bước lên phía trước, nói với Sư Vân Phong: " Hoan nghênh đến đảo, tại hạ Lợi Bác Đồng, xin hỏi Khách khanh trưởng lão xưng hô như thế nào?"

Sư Vân Phong không đáp lời, Liên A Nhị trả lời: "Lợi đạo huynh, đây là Sư trưởng lão. Sư trưởng lão kiếm nghệ trác tuyệt, đã cứu chúng ta lúc gặp nạn ở biển, nguyện ý để bọn ta đi theo hắn."

Lợi Bác Đồng thấy Liên A Nhất và Liên A Nhị đi theo Sư Vân Phong cúc cung tận tụy, tôn tôn kính kính. Khách khanh của Ngự kiếm môn đa phần đều là trên kì Phân thần, mà tu vi của Sư Vân Phong là không đủ. Lợi Bác Đồng nghi hoặc trong lòng, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ lịch sự nói: " Đấu kiếm đã chuẩn bị bắt đầu, Sư trưởng lão địa vị cao quý, kính mời Sư trưởng lão ngồi đợi một lát, chúng ta thông tri cho truyền nhân đến đón tiếp trưởng lão."

Nói thì rất dễ nghe, nhưng nhìn thấy những người đến sau cứ lần lượt được đi vào, Sư Vân Phong bọn họ thì lại bị ngăn ở trước cửa.

Quy Hải nhìn thấy tất cả, nhìn Sư Vân Phong bị ngăn trước cửa, mới biết thân y phục kia của Sư Vân Phong cũng chẳng có tác dụng mấy, cho dù có dẫn theo Liên A Nhất và Liên A Nhị thì người ta cũng chỉ nhìn vào tu vi, cũng chẳng tin tưởng y kì Nguyên Anh có thực lực của Khách khanh trưởng lão.

Sư Vân Phong biết mình bị ngăn lại, ánh mắt lạnh lẽo quét tới trên người Lợi Bác Đồng, lấy uy áp của cường giả khiến cho Lợi Bác Đồng không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt Sư Vân Phong, ngay cả việc mở miệng cầu cứu cũng không làm được.

Nhưng mà, Lợi Bác Đồng không có thực sự quỳ xuống, áp lực trên thân bỗng nhưng nhẹ bớt.

Một giọng nam thô cuồng xé gió truyền đến: " Ta còn cho rằng là ai, làm gì có Sư trưởng lão nào? Một kiếm tu kì Nguyên Anh nhỏ bé mà dám mặc y phục của Khách khanh trưởng lão Ngự kiếm môn, muốn ta ra tiếp đón, còn không biết xấu hổ hướng tu giả kì Kim đan thả ra uy áp?"

Lợi Bác Đồng nghe âm thanh, chuyển thân tới chỗ phát ra âm thanh cúi người, nói: " Tề khách khanh tiền bối."

Nam nhân to lớn giống ngọn núi từng bước đi tới.

Theo từng bước chân của người trung niên họ Tề kia đến gần, khí thế mãnh liệt tập kích về hướng Sư Vân Phong, ngay cả Quy Hải cũng bị ảnh hưởng tới. Trực giác lúc này, không chỉ biết rằng nam nhân này không thể ăn được, Quy Hải còn cảm giác mai rùa trên lưng vô cùng nặng nề, cơ hồ không nhấc nổi đầu lên, cả người dán trên lòng bàn tay Sư Vân Phong, thậm chí hô hấp cũng trở nên cực kì khó khăn.

Liên A Nhất và Liên A Nhị sau lưng Sư Vân Phong thì lại không mảy may ảnh hưởng, áp lực như đào núi lấp biển vậy lại chỉ đâm đến duy nhất Quy Hải đang nằm trên tay Sư Vân Phong.

Nhưng cho dù như vậy, Liên A Nhất và Liên A Nhị đều nhìn ra vị Khách khanh tiền bối họ Tề đang đứng trước bọn họ và Sư Vân Phong này là tu vi kì Phân thần. Tuy rằng biết Sư Vân phong thực lực cao cường, nhưng khi đối mặt với tiền bối kì Phân thần, Liên A Nhất và Liên A Nhị đều không tránh khỏi tỏ ra khuôn mặt lo lắng.

Chỉ nghe trung niên nam nhân cười nói: " Dựa vào áp lực khác biệt tu vi thì nói làm gì, ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút, trên kì Nguyên Anh, còn có kì Phân thần."

Sư Vân Phong không đáp lời, y nhất thời không để ý, không ngăn uy áp ở ngoài, khiến rùa con thân yêu trên tay bị ảnh hưởng, trong lòng cực kì phẫn nộ. Tay phải xoa nhẹ mai của Quy Hải, ngăn lại áp lực cho Quy Hải; Cùng lúc xoa nhẹ Quy Hải thì ngón tay trái cũng bay nhanh ra một đạo kiếm khí mãnh liệt, tập kích cổ chân của trung niên nam nhân!

Trung niên nam nhân có tu vi của kì Phân thần, tu vi rõ ràng hơn hẳn Sư Vân Phong một cấp nên không thèm để y vào mắt. Lúc này, hắn chỉ tăng thêm áp lực, tay phải phẩy một cái tiêu diệt kiếm khí, lại không nghĩ tới đạo kiếm khí này lại rẽ ngoặt một cái.

Tình thế nghịch chuyển.

Đạo kiếm khí này không những có thể rẽ ngoặt, mà còn phân thành hai đạo, bắn tới sau lưng trung niên nam nhân, lần lượt đâm trúng chân và sau đầu gối của trung niên nam nhân. Trung niên nam nhân không tránh khỏi bị quỳ xuống trước mặt Sư Vân Phong. Nhân lúc này, cổ tay phải Sư Vân Phong xoay chuyển, đem tất cả những uy áp vừa nãy trung niên nam nhân hướng y tới toàn bộ ném trả lại lên đầu trung niên nam nhân, khiến trung niên nam nhân phải quỳ gối mà lạy !

Chuyện vẫn không dừng lại ở đó, tay phải Sư Vân Phong vẫn giữ tư thế uy áp, khiến trung niên nam nhân vẫn giữ tư thế quỳ lạy, khiến hắn không thể ngẩng đầu lên được, khuôn mặt đỏ bừng, mũi dán ở trên nền đất, ngực thở hổn hển gấp gáp, tay chống trên nền đất nhưng lại không thể đứng dậy được.

Toàn tràng náo loạn.

Mặc y phục của Khách khanh trưởng lão, không nhất định sẽ được tôn trọng, thực lực mới khiến người ta thần phục.

Khi nhìn thấy vừa mới gặp lần đầu tiên mà Sư Vân Phong đã khiến cho tiền bối Khách khanh kì Phân thần phải cong gối quỳ lạy cho một đại lễ như vậy, quần chúng vô cùng sùng bái Sư Vân Phong, lại sinh sợ hãi vì sợ khi nhìn thấy cái màn Tề trưởng lão bị mất mặt như thế này rồi sẽ bị Khách khanh tiền bối sau này báo thù, nên đều im lặng cúi đầu, điệu thấp làm người.

Lợi Bác Đồng tim nhảy bang bang bang, nếu như vừa nãy mình nói có gì sơ suất, thì kẻ quỳ trên mặt đất kia chính là hắn.

Quy Hải cảm giác đến tay Sư Vân Phong ngăn cản uy áp cho mình, áp lực trên thân dần dần biến mất, rất nhanh trở lại bình thường. Nhìn thấy thảm trạng của trung niên nam nhân, có chút bớt giận, lấy móng khẽ khều ngón tay Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong bị Quy Hải gãi gãi, bàn tay trái đang nâng Quy Hải cũng không ngừng động theo ngón tay, hời hợt nói với trung niên nam nhân: " Lần đầu gặp mặt, không cần đưa ta đại lễ đến vậy, dẫn đường là được."

Nói xong, Sư Vân Phong mới mở ra kiềm hãm đối với trung niên nam nhân.

Trung niên nam nhân người đầy bụi đất, lau đi bùn đất trên mặt, quét mắt nhìn những người xung quanh, nhớ kĩ tất cả những người đang cúi mặt có ở đó, nhưng lại không thể không nịnh bợ nói: " Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái sơn, hy vọng trưởng lão lượng thứ."

Sư Vân Phong chẳng ừ hử, tay phải sờ lưng rùa con, ngữ khí bình đạm, không lên không xuống: " Dẫn đường, không cần ta phải nói thêm lần nữa."

" Vâng! Trung niên nam nhân không dám kéo dài thời gian, lập tấp xoay người bước đi dẫn đường cho Sư Vân Phong."

Liên A Nhất và Liên A Nhị đi phía sau, từ trước tới nay tiền bối kì Phân thần đều là đối tượng mà bọn hắn tôn kính, bây giờ lại mượn ánh hào quang của Sư Vân Phong mà khiến cho tiền bối phải sun xoe nịnh bợ bọn họ, lòng hư vinh được thỏa mãn cực kì.

Mà Quy Hải vẫn được nâng ở trên tay trái Sư Vân Phong, tay phải không ngừng xoa nắn kia cũng trở thành trung điểm sự chú ý của quần chúng xung quanh.

Một đường đi qua Quy Hải đều nghe thấy thanh âm nghị luận của bọn họ.

Vừa nãy vị Khách khanh trưởng lão đánh ngã tiền bối kì Phân Thần kia là ai vậy, sao chưa gặp qua nhỉ?

Liên A Nhất và Liên A Nhị đều theo y rồi, khí thế cũng bất đồng, không biết kiếm thuật có tiến triển gì không.

Con rùa con mà trưởng lão cầm trên tay kia không biết là loại gì? Muốn đi vào gần để xem quá.

Ý, mình rất biết nuôi rùa đó, không biết Sư trưởng lão có thu người nuôi rùa không ta?

Quy Hải nghe xong câu cuối, liếc nhìn xung quanh một cái, sao ánh mắt của ai cũng là lạ, đều dùng ánh mắt hưng phấn lập lòe để nhìn hắn.

Hết chương .

P/s: Bởi vì năm đầu tiên bọn t được sắp xếp học thêm năm tiếng Hán, nên giờ rảnh quá mà. Cả tháng này chưa có việc gì làm :))

Truyện Chữ Hay