Pan: Đợt này bận quá, chap này bác Duy ném cho 1 tháng rồi mà giờ mới có thời gian edit để đăng. Kịp raw rồi sủi thôi!!!
___________________________________________________________________________________
Hiện giờ đã là tháng sáu, tiết trời ngày càng nóng bức như khẳng định mùa hè đã bắt đầu.
Dù còn chưa đến giữa hè, nhưng có mặc áo tay ngắn ra ngoài cũng chẳng có vấn đề gì.
ở trường, mọi người cũng đã đổi qua mặc đồng phục hè.
Mà cũng chỉ là cởi chiếc áo khoác ra rồi đến trường thế thôi.
Tuy vậy... tôi vẫn đánh mắt nhìn lấy Sei-chan đang bước đi bên cạnh.
Sei-chan hiện đang diện trên mình một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng cùng cà vạt đỏ với tà váy đen dài quá đầu gối.
…..Ừm ừm, trang phục hè vạn tuế!
“Cậu cứ nhìn chằm chằm vào tớ có chuyện gì sao?”
“Không có gì, mình chỉ nghĩ Sei-chan trông thật dễ thương trong trang phụ hè.”
“……Vậy sao, cảm ơn cậu nhé.”
Sei-chan dường như cũng đã quen với những lời khen của tôi và cảm ơn mà không tỏ ra khó chịu.
Nhưng vẫn có thể thấy tai cô ấy đã đỏ ửng lên, đúng là đáng yêu quá đi mất.
“Chiếc váy trông hợp lắm, ngày thường cậu có hay mặc như thế này không Sei-chan?”
“Không mấy khi. Trước đi mua sắm với Shiho, tớ đã bị cậu ấy lấy làm búp bê thử đồ rồi cuối cùng phải vài bộ.”
“À, ra vậy.”
Tôi khá chắc có một cảnh như thế này trong bản gốc.
Khi đó, tôi đã nhìn thấy Sei-chan diện một chiếc váy trơn trên tạp chí, thâm tâm cũng muốn một ngày nào đó được tận mắt nhìn thấy cô ấy mặc nó.
“Một ngày nào đó cậu có thể mặc nó đi hẹn hò cùng mình được không?”
“À ừm...Tất nhiên là được rồi, nếu xét về tính khả thi thì……chắc là ổn thôi.”
“Tớ không nghĩ việc đó có chỗ nào không khả thi, nhưng là vào một ngày nào đó nhé.”
“À, ừ, ừm….một ngày nào đó.”
Khi nhìn thấy dáng vẻ có chút xấu hổ đó của Sei-chan, tôi liền đánh chân rảo bước đến trường cùng với sự đáng yêu ấy.
Vào giờ nghỉ trưa, cả năm đứa chúng tôi vẫn tụ tập lại một chỗ và dùng bữa như thường lệ.
“Nhìn này, Yuichi, hôm nay tớ cũng có làm cho cậu một ít.”
“Ồ, cảm ơn nhé, Kaori.”
“Tớ cũng có làm nữa này!”
“Cảm ơn nhé, Fujise. Nhưng làm những việc như thế này mỗi ngày chẳng phải là cực cho cậu lắm sao?”
“À ừm, nếu như cậu xem đây như là huấn luyện làm dâu thì cũng không đến nỗi là khó khăn và buồn chán đến vậy đâu!”
“Ara, Fujise-san, nếu như cô muốn tập làm vợ thảo đến như vậy thì sao không đi làm cho anh chồng tương lai nào đó không-phải-là-Yuuichi ấy? Dù gì thì cô cũng không thể lấy Yuuichi làm chồng được.”
“Tớ thì vẫn đang nấu ăn cho chồng tương lai tiềm năng của mình đó thôi. Tớ thiết nghĩ Tojoin-san mới là người phải cần tìm cho mình người nương tựa từ bây giờ đó. Shigemoto-kun thì chắc có lẽ là hơi quá sức với cậu rồi nhỉ.”
“Fufufu……”
“Hahaha……”
“Này, hai người có thể để cho tớ ăn trong yên bình đôi chút được không vậy?”
Mắc kẹt giữa những cuộc chiến nảy lửa như thế này hằng ngày chắc Yuuichi cũng khổ tâm lắm.
Cơ mà được yêu mến bởi hai cô gái đẹp nhất và nhì trường thế kia thì như này cũng hết cứu.
Sei-chan và tôi hiện đang ngồi ăn yên bình trước mặt cậu ta.
Tuy nhiên, sau khi nghe cách nói của Tojoin-san, đôi khi tôi lại nhớ đến chuyện hôm ấy.
“Yuichi, cậu cũng thử ăn món này đi. Tớ tự hào về món này đấy lắm đó. Món ăn hôm nay được chế biến từ nguồn thịt chất lượng cao ngay đến cả người bình thường cũng không tài nào chế biến được đâu, vậy nên cậu nhớ thưởng thức đi nhé.”
……Vào ngày hôm ấy, phi vụ đột nhập vào quán cà phê của Sei-chan.
Lúc đó cô ấy đang bắt chước giọng của Tojoin-san nên nhớ rất rõ.
Nếu như không cẩn thận thì tôi sẽ thả lỏng miệng mà cười toe toét lên mất... Sei-chan khi ấy quá ư là hóm hỉnh và dễ thương.
“Này, Hisamura, cậu đang hớn hở về chuyện gì đó?”
“Hửm? À không có gì đâu, Shimada.”
“Thật vậy không? Trông cậu nãy giờ cứ nhìn tớ rồi cười tủm tỉm suốt giờ ăn trưa ấy……”
Và bởi vì tôi và Tojoin ở khác lớp nhau nên thời điểm duy nhất có thể nghe thấy giọng cô ấy là vào giờ ăn trưa.
Đó cũng chính là lý do khiến tôi nhớ lại sự kiện ấy vào mỗi lần dùng bữa trưa.
“Thật sự là không có gì mà.”
“……Thật vậy sao?”
“……Không có gì đâu, nhưng rất có thể Shimada sẽ tức giận nếu như tớ nói ra đấy.”
“Tớ tức giận á? Về chuyện gì cơ? Cậu càng làm tớ tò mò hơn rồi đó.”
“Hừm hừm, ở đây thì không nói được……”
Tôi nhanh chóng hạ giọng mình xuống để chắc chắn không ai xung quanh có thể nghe thấy được.
“Tớ sẽ kể khi hai ta về cùng nhau.”
“A, à, tớ hiểu rồi. Hôm nay cậu không đi làm thêm sao?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Tớ hiểu rồi, vậy chúng ta cùng về nhé.”
Ngon ăn, lần đầu tiên về nhà cùng Sei-chan sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là tôi phải tiết lộ lý do lúc đó bản thân lại cười mủm mỉm đến thế...Chắc chắn cô ấy sẽ tức giận lắm cho mà xem.
“Nghĩ lại thì kỳ thì cuối kì cũng sắp đến rồi nhỉ.”
Ngồi trước mặt tôi cùng trò chuyện, Fujise bỗng đề cập đến chủ đề ấy.
“Aa……không đâu, khó lắm, tất cả những gì tớ muốn là được chơi bóng rổ thôi.”
“Shigemoto-kun học không được tốt lắm nhỉ.”
“Thử tưởng tượng xem trường học sẽ là một nơi tuyệt như thế nào đi nếu không có việc học.”
“Thế thì còn gì là trường học nữa.”
Fujise nói chí phải.
Tôi không giỏi bằng Yuuichi, việc học cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy nên phần nào cũng thấu hiểu được cảm giác của cậu ta.
“Ara, Yuuichi. Cậu không biết người bên cạnh mình bây giờ hiện đang là nữ sinh thông minh nhất trường, không, thông minh nhất thế giới mới đúng, sao? Tớ sẽ hướng dẫn cho cậu tất cả mọi thứ.”
Đúng thật cô ấy hiện đang là học sinh xuất sắc nhất trường, nhưng thế giới thì……không biết sao nữa.
Số một thế giới thì chắc là không đâu, nhưng đứng đầu đất nước Nhật Bản này thì có thể lắm.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Kaori-sama.”
“Tất nhiên, cứ giao việc đó cho tớ. Nhưng đổi lại tớ muốn một thứ gì đó làm phần thưởng.”
“Tớ sẽ cố làm mọi thứ trong sức mình.”
“Một đứa bé với cậu thì sao?”
“Không đời nào đâu.”
Không chần chừ đòi hỏi một phần thưởng tràn đầy trách nhiệm luôn kìa.
“Mmm, Shigemoto-kun, tớ cũng sẽ hướng dẫn cho cậu học!”
“Thật sao? Nghe cậu nói vậy làm tớ vui lắm.”
“Ara, Fujise-san. Cô nghĩ rằng mình có thể chỉ dẫn cho Yuuichi tốt hơn người đạt điểm tuyệt đối trong tất cả các môn học như tôi sao? Để tôi nói cho mà biết, Yuuichi ngu ngốc hơn cô nghĩ đấy. Với bộ óc ấy của cô, liệu có đủ để cứu Yuuichi thoát khỏi điểm liệt hay không?”
“Tớ đây học khá giỏi và cũng có niềm yêu thích dạy học đấy. Cho dù Shigemoto-kun có ngốc và kém đến đâu, tớ nhất định sẽ chỉ dẫn được cho cậu ấy!”
“Không, chẳng sai chút nào hết, nhưng hai người làm ơn có thể đấu đá với nhau mà không hạ nhục tớ được không thế?”
Đúng thật Yuuichi là một tên đại ngốc và sẽ không thể tránh khỏi điểm liệt nếu cậu ta bị bỏ rơi một mình, nhưng nếu Tojoin-san và Fujise cùng hợp lực, tôi nghĩ là sẽ ổn thôi.
……Tôi không nghĩ mình sẽ đến nỗi bị đến thế, dù không thể đánh giá người khác được vì bản thân cũng chỉ ở mức trên trung bình
Nhưng bên cạnh tôi là Sei-chan, người thường xuyên xếp hạng ở mức một chữ số.
Có lẽ tôi nên nhờ cô ấy chỉ mình học trên đường về nhà.
Và rồi, trên đường về nhà sau giờ học.
Sau khi hai đứa rời trường và đến nơi gần như không có học sinh, Sei-chan và tôi gặp nhau.
“Vậy, tại sao cậu lại cười trong giờ nghỉ trưa?”
“À, đó là bởi vì...cách Tojoin-san khi ấy nói làm tớ nhớ lại ngày hôm đó ấy mà.”
“Ư-ư! C-cậu đừng nhớ đến lần đó nữa! Xấu hổ quá đi mất!”
Khuôn mặt của Sei-chan đỏ bừng lên như gấc, giọng nói cũng dần lớn hơn một chút.
“…Hừ, trong biết bao người, tại sao mình lại bắt chước giọng của Tojoin cơ chứ….”
Ngay sau sự việc đó, khi Sei-chan bắt chuyện với Tojoin-san thì cô ấy lại liền nhớ đến những chuyện đã xảy ra và hai gò má ấy lại đỏ lên trông thấy.
“Shimada-san? Tại sao mặt của cậu lại đỏ khi nói chuyện với tớ? Cậu không thấy vui khi yêu tớ à?”
“Không đời nào…….Tojoin, cậu làm ơn thay đổi cách nói chuyện được không?”
“Hở? Cậu đang nói cái gì vậy.”
“….Không, không có gì hết. Thế thì làm ơn cậu đừng bắt chuyện với tớ trong một lát.”
“Tớ chỉ đùa là mình thích cậu thôi, thế tại sao lại nỡ bỏ rơi mình vội vàng thế.”
Tôi mỉm cười khi nhớ lại cuộc trò chuyện ấy.
“Tsukasa……cậu lại nhớ đến chuyện đó rồi đúng không?”
“Fufu, tớ xin lỗi. Nhất định tớ sẽ không nhớ lại nữa…..tuy có hơi bất khả thi nhưng tớ sẽ chắc chắn là Sei-chan không biết được.”
“Ưm-ừm….đúng vậy, ít nhất thì cậu cũng nên làm như thế.”
Tôi đã phải rèn luyện cơ mặt và cố gắng không cười toe toét khi gợi lại câu chuyện.
Bỗng trên đường trò chuyện về nhà, tôi nghe thấy một giọng nói phía sau.
“Onii-chan, và cả Sei-san nữa.”
“Ồ, Rie. Hôm nay em ấy cũng về sao?”
“Cậu sẽ rõ khi thấy.”
Cô em gái Rie của tôi tiến tới cùng chiếc xe đạp.
Bởi vì hôm nay là ngày trực nhật nên thay vì đến trường cùng nhau mỗi sáng thì con bé ra khỏi nhà trước.
“Rie, em về cùng chứ?”
“….em được sao?”
Theo gợi ý của tôi, Rie liếc nhìn lấy Sei-chan.
“Tất nhiên rồi. Được về cùng với Rie thì chị cũng vui lắm.”
“….Un, vậy em xin làm phiền hai người.”
Và thế là Rie nhập bọn cùng chúng tôi, cả ba đứa đều thống nhất về nhà.
Nhận lấy chiếc xe đạp từ Rie, tôi dắt xe đi cạnh hai người họ.
Cũng có lúc bộ ba này sẽ đi học cùng nhau, nhưng đây có thể là lần đầu tiên họ về nhà cùng nhau.
“Cũng sắp thi cuối kỳ, Rie, việc học tập của em thế nào rồi?”
Sei-chan hỏi Rie.
“Em thì học cũng không giỏi lắm nên điểm số cũng chỉ trên mức trung bình một chút thôi.”
“Anh nghĩ trên trung bình thì tuyệt quá rồi ấy chứ.”
“Đó là bởi vì điểm của onii-chan lúc nào cũng dưới trung bình thôi.”
“Ư, ừm….không đến nỗi liệt là được.”
“Đó là mức tối thiểu rồi…..”
Rie nói, trông có vẻ khá ngạc nhiên.
Cũng đúng thôi, lớp tôi còn có một tên nhân vật chính trong gần như không thể tránh được điểm liệt cơ mà.
“Phải rồi, Sei-chan. Lần sau cậu dạy tớ học được chứ?”
“Tớ á? Dĩ nhiên là được thôi, nhưng tớ không nghĩ là mình dạy giỏi đến vậy đâu.”
“Sei-san thông minh lắm ạ?”
“Sei-chan là kiểu người luôn xếp hạng một chữ số trong lớp đấy.”
“Ể, tuyệt vậy ư!?”
Nhìn thấy sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ đơn thuần của Ree, Sei-chan cười được mùa như thể bị cù lét.
“Ừ thì cũng không xuất sắc đến mức đó đâu, chỉ là chị không ghét và dành nhiều thời gian cho việc học thôi.”
“Không đâu, như thế là siêu đỉnh luôn. Nếu chị không phiền thì em có thể tham gia cùng được chứ?”
“À, tất nhiên là được rồi.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ Rie cũng sẽ có hứng thú tham gia buổi học cùng Sei-chan.
“Thế thì chúng ta nên học ở đâu đây? Quán cafe chăng?”
“Nhưng trong quán cafe thường rất ồn ào, hơn nữa lại còn khó tìm chỗ ngồi nữa.”
“Phải nhỉ, làm sao đây.”
Trong khi Sei-chan và tôi đang loay hoay tìm hướng giải quyết thì Rie đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Vậy nhà chúng ta thì sao? Onii-chan?”
“Ể? Nhà chúng ta á?”
“Un, không có vấn đề gì phải không?”
“Ừm thì, anh nghĩ ở nhà chắc không có vấn đề gì đâu….”
Điều đó có nghĩa Sei-chan sẽ đến nhà chúng tôi.
“Cậu thấy ý tưởng học ở nhà bọn tớ được chứ Sei-chan?”
“À, ừm, nếu được thì tớ ổn thôi.”
“Vậy à……Được, hãy quyết định vậy đi.”
Vì vậy, cả hai anh em đã quyết định mời Sei-chan đến nhà học nhóm.
...Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng rồi đây.