Pan: Tuần trước bận mấy hôm liền thành ra lười quá nay mới làm!!!
______________________________________________________________________________________________
“Ôi! Nó lại đổ rồi!”
Fujise Shiho thất vọng lẩm bẩm khi nhìn Dashimaki của mình trên đĩa.
Đây đã là lần thứ hai cô làm món trứng cuộn rồi, dù đã tốt hơn lần đầu nhưng vẫn không thể được như hai món trước đó.
“Chỉ mới hôm qua, không chỉ mới một giờ trước thôi cậu còn đang làm ra thứ vật chất tối kia thì thế này đã là tốt lắm rồi mà.”
“Phải đấy. Đây là một lỗi nhỏ nên em không nghĩ vĩ sẽ thay đổi quá nhiều đâu.”
“Nhưng chẳng phải cách bày biện trứng cuộn cũng quang trọng còn gì?”
“Cũng đúng.”
“Đúng mà, nhỉ? Tớ muốn làm nó thật bông và mịn cơ! Thôi thì, tớ thử lại lần nữa nhé?”
“Tất nhiên rồi. Tôi vẫn còn khá nhiều nguyên liệu.”
“Nãy tớ có ngó vào chiếc tủ lạnh lớn kia và thấy nó đầy ắp.”
Cứ thế ba người họ thưởng thức món vừa làm rồi nấu lại.
“Mà này, Hisamura-kun và Sei-chan vẫn chưa về.”
“Phải, lâu hơn em nghĩ đấy.”
Đã hơn mười phút kể từ khi hai người họ rời phòng bếp rồi.
“Chắc chắn là Hisamura-kun sẽ động viên Sei-chan, nhưng cậu ấy sẽ ổn chứ?”
“Ể? Sei-san á? Có chuyện gì vậy?”
Rie bất ngờ trước câu nói của Shiho và hỏi lại.
Cô bé còn tưởng rằng hai người kia chỉ sang phòng khác lấy hộp bento mà thôi.
“Sei-chan đang buồn, nên Toujouin-san tạo cơ hội cho cậu ấy và Hisamura-kun ở riêng. Nhỉ, Toujouin-san?”
“Cô ta cứ chán nản vậy khiến tôi khó chịu.”
“Vậy sao? Em đã không để ý.”
“Sei-chan cũng cố để giấu đi mà. Nên chị không nghĩ ngoài chị, Toujouin-san và cậu bạn trai Hisamura-kun có thể biết đâu.”
“Cậu nói như kiểu tôi thân thiết với Shimada-san lắm ấy.”
Toujouin có vẻ hơi khó chịu.
“Chúng mình là bạn tốt mà? Kể cả hôm nay cũng vậy, vì Sei-chan nhờ mà cậu đã cho tớ mượn bếp còn gì.”
“Không phải nhờ vả, mà là hình phạt thôi. Nếu không phải do hình phạt, tôi không đời nào giúp tình địch của mình nấu ăn đâu.”
“Tình địch á?”
Rie trố mắt ngạc nhiên trước thông tin hết sức lạ lùng này, và cô bé khẽ thì thầm.
“Ể? Hai chị là tình địch à?”
“Ồ, thế là chị chưa bảo em ư?”
“À, chị chưa kể em nhỉ. Hừm, xấu hổ lắm.”
“O-Ồ, em không biết chuyện này. Hai chị thích ai vậy?”
“Một người tên Shigemoto Yuuichi. Một cậu bạn cùng khối ở trường.”
“À, là Shigemoto-san à?”
“Ơ? Em biết cậu ấy à?”
“Anh hai có dẫn anh ấy về nhà chơi dạo trước, và tụi em cũng có gặp rồi.”
“Chị hiểu rồi. Nhưng Rie làm ơn đừng thích Yuuichi nhé. Chị em mình mãi mới thân thiết đến như vậy, và chị không muốn phá hủy mối quan hệ này đâu.”
“V-Vâng.”
Rie đành giữ lại nỗi bận tâm trong lòng khi thấy nụ cười cùng cảnh báo của Toujouin.
“Chính vì thế chị không quá thân thiết với Shimada-san. Fujise-san là tình địch, còn Shimada-san là đối thủ thuần túy.”
“Đối thủ? Trong thể thao ạ?”
“Ừm, đúng là vậy. Chị đã luôn bất bại trong kể cả học tập và thể thao, nhưng đây là lần đầu chị thua bẽ bàng tới mức ấy.”
“Trước đây chị chưa từng thua bất kì lần nào cũng rất tuyệt rồi mà.”
Tính đến hôm nay Rie mới gặp Toujouin lần đầu, nên cô bé không hiểu khả năng của Toujouin Kaori phi thường tới đâu.
Cô nàng chưa từng rớt khỏi vị trí đầu bảng trong thành tích học tập, cũng như không chịu thua bất kì ai trong câu lạc bộ ở các môn thể thao.
Tuy nhiên, lần đầu trong đời cô đã thua tâm phục khẩu phục trong một trận đấu trực tiếp với người tên Shimada Sei.
Đội cô không có một ai thuộc câu lạc bộ bóng rổ nhưng vẫn có thể chơi sòng phẳng với Toujouin.
Đã thế, đội của Toujouin lại có tận ba người giỏi bóng rổ, một lợi thế cực lớn, nhưng vẫn hoàn toàn bị outplay bởi Sei.
Khi bị thua một cách bẽ bàng đến thế, thì bạn chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận thất bại ấy cả.
“Không sớm thì muộn, chị cũng sẽ trả lại món nợ này.”
Toujouin cười ngạo nghễ.
“Fufu, tớ mừng vì Toujouin-san đã thành bạn với Sei-chan.”
“Chúng tôi không thân tới mức ấy đâu... à, suýt quên. Hisamura-kun và
Shimada-san về muộn thật đấy. Không biết họ có hôn nhau hay gì không đây.”
“H-Hôn á!?”
Đôi má Rie ửng đỏ khi phản ứng lại trước lời nhận xét của Toujouin.
“Dù có muốn thì em nghĩ họ chưa làm vậy đâu. Ý là họ mới chỉ hẹn hò được có hai tuần thôi mà.”
“Ôi, em thật ngây thơ, Rie ạ. Nếu là chị, chị sẽ hôn Yuuichi thật nồng thắm ngay ngày bắt đầu hẹn hò rồi.”
“N-Ngay ngày đó luôn ạ...”
Những lời ấy khiến Rie càng ngại hơn, nhưng Shiho vẫn chẳng thay đổi biểu cảm và vẫn chỉ cười.
“Fufu, tớ mới là người được hẹn hò với Shigemoto-kun nên hãy dành những mộng tưởng ấy cho người khác đi nhé, Toujouin-san.”
“Ồ, cậu tốt bụng thật đấy. Mặc dù, cậu mới là người duy nhất có thể nói mớ những thứ ấy trong mơ mà thôi.”
“Nếu đang mơ thật, thì tớ sẽ làm được chuyện còn tuyệt hơn thế cơ, nên cậu không cần lo.”
“Này, này, em không hiểu là các chị đang cãi nhau hay đùa nữa rồi đấy.”
“Bọn chị đang đùa thôi.”
“Tất nhiên là cãi nhau rồi.”
“Vậy cái nào mới đúng...?”
Nếu giờ chỉ có mỗi Shiho và Toujouin hai người họ chắc chắn sẽ tiếp tục cãi tới khi chán mới thôi, nhưng giờ đang có Rie nên cuộc tranh luận đã dừng lại.