Ba mươi phút sau khi đội hình đầu bếp toàn sao thành lập, chiếc hamburger cuối cùng cũng ra lò.
“Không thể nói là hamburger hoàn chỉnh được.”
“Phải đấy, trông nó mới suýt soát đạt yêu cầu về một chiếc hamburger bít tết thôi.”
“Chắc là cậu cũng có tiến triển rồi.”
“Này, đấy là lời khen à? Tớ có đang được khen không vậy?”
Chiếc hamburger bít tết do Fujise làm gặp vài trục trặc và tối màu hơn bình thường, nhưng nhìn vào thì ai cũng có thể biết được đây là hamburger bít tết rồi.
So với lần trước, tôi chắc đây cũng có thể coi là tiến triển?
Toujouin-san và Rinke trông xuống tinh thần hẳn trước kết quả này mặc dù đã hết mình hỗ trợ.
Chỉ có mình Sei-chan là thấy ấn tượng với kỹ năng nấu nướng của cô bạn thân.
Sei-chan từng là người duy nhất dạy Fujise nấu ăn, nên cô nàng hiểu rằng để tiến bộ đến mức này khó đến nhường nào.
Và chính tôi cũng đã trải nghiệm bằng việc liều mình ăn thử đồ cô nấu rồi ngất ngay sau đó.
Tôi khá ấn tượng vì cô ấy cuối cùng đã làm một món mà có thể ăn được.
“Uuu, nhưng so với mọi người thì ngại lắm.”
Fujise nói phải, so với hamburger bít tết của Sei-chan và hai người còn lại thì không có cửa đâu.
Từ hình dáng đến màu sắc của món ăn khác nhau hoàn toàn. Tôi chưa ăn, nhưng dám chắc đến cả vị của chúng cũng một trời một vực cho mà xem.
“Fujise-san, chị đã tiến bộ hơn nhiều so với lúc bắt đầu học rồi mà. Lúc đầu, giống như chị đang làm thuật giả kim thay vì nấu ăn. Biến món ăn thành thứ không xác định kia ấy. Em đoán chị đã phần nào hạn chế điều đó lại rồi.”
“Không hiểu sao cậu lại có thể làm ra cái vật chất đấy từ đầu luôn.”
“Giỏi lắm, Shiho. Cậu đã nấu được một món có thể ăn rồi.”
“Này, có phải đấy là lời khen không vậy?”
Ngoài Sei-chan, tôi không nghĩ hai người kia đang thực sự có ý muốn khen ngợi cô ấy đâu.
Nhưng lời khen của Sei-chan cũng ẩn ác ý đấy chứ.
Như kiểu khen một đứa trẻ vì nó có thể rửa tay vậy.
Mà... sau khi thấy kĩ năng bếp núc của cô ấy thì tôi nghĩ chắc cũng có điểm tương đồng.
Tôi vẫn không thể tin được rằng cô ấy thực sự có thể làm bánh hamburger bít tết sau khi cho ra đời một đĩa toàn thứ đen kịt.
Kể cả với đội ngũ hậu cần là Sei-chan và Rinke, tôi thấy để làm được một món tử tế với cổ còn xa vời lắm.
Bởi vì trong truyện gốc, Shiho đã luôn được khắc họa là một nhân vật cực kì tệ và không có năng lực nấu nướng mà.
Cô cũng là người duy nhất có thể làm được thứ vật chất đen kia cũng như là người duy nhất chỉ quan sát mà không thực hành trong giờ học nấu ăn.
Vì lý do đó nên tôi cứ đinh ninh cố gắng của họ rồi sẽ bằng không cơ.
“Nó ăn được đúng không? NHỈ?! Hisamura-kun, ăn thử một miếng đi.”
“Ư-Ừm... Được rồi.”
Fujise đưa tôi đĩa Hamburger Bít Tết.
Chỉ là vài sai sót trong khi nấu thôi mà. Nên vị sẽ không tệ lắm đâu, nhỉ?
Nó có mùi hơi khét vì nấu quá tay nhưng vẫn ăn được...
Hãi quá đi mất...
Không đời nào tôi lại không cảm thấy gì khi ăn đồ ăn của một người có thể bằng cách nào đó tạo ra vật chất màu đen.
Tôi nhanh chóng liếc qua Sei-chan và những người khác.
Sei-chan đang nín thở nhìn chằm chằm vào cái hamburger bít tết mà tôi chuẩn bị ăn.
Cả Rinke và Toujouin-san cũng đang tò mò nhìn.
Khi dùng đũa xắn một miếng vừa miệng ăn, tôi thấy độ mềm của bánh không có vẻ gì bất thường cả.
Chuẩn bị... ĂN THÔI!
“A, ngon đấy chứ!”
“Thật à?”
Đôi mắt Fujise lấp lánh trước lời bình bất chợt của tôi.
“Ừm, tớ thấy cũng khá ngon. Bánh có phần hơi chín quá, nhưng căn bản thì vẫn ổn.”
“Tốt lắm...!”
Tôi cắn tiếp miếng thứ hai để nêu cảm nhận.
Cảm nhận à? Ể, chỉ là một chiếc hamburger bít tết bình thường thôi mà.
Như tôi đã nói, bánh chỉ hơi cháy thôi, nhưng vẫn hoàn toàn ăn được chứ khác hẳn phiên bản lúc nãy.
Sau khi những người còn lại thấy rằng tôi không hề ngộ độc, họ cũng tiến lại ăn thử.
“Đúng thật này. Em có thể ăn được.”
“Phải, chị cũng vậy.”
“T-TUYỆT LẮM! Tớ không...! Tớ không ngất xỉu!! Cậu làm tốt lắm, Shiho.”
“Có vẻ tớ nhận được nhiều lời khen hơn rồi, nhưng vẫn thấy lạ lắm... Nhất là cậu đấy Sei-chan, sao cậu lại thấy bất ngờ vì không ngất đi sau khi thử ăn chứ?”
Nói đi cũng phải nói lại, nếu để một người thử đồ ăn mình nấu ngất lịm đi, cô ấy đã bỏ vào loại thuốc nào vậy?
Chắc chắn phải có hóa chất gì đó được bỏ vào mới khiến Sei-chan ngất đi chỉ sau một miếng mà không cần dùng đến chất độc.
“Cậu nghĩ khác biệt lớn nhất trong kỹ năng của Shiho lần này là gì? Dịp trước, tớ không biết cậu thử bao lần, nhưng lần nào cũng không thể làm ra một thứ mà trông cũng như vị bình thường được.”
“Khá khó để nhận ra nhỉ, Sei-chan? Nhưng đối với tớ thứ dễ nắm bắt nhất chính là công thức đã được viết ra giấy.”
“Ý cậu là Hisamura đã giúp cậu à?”
“Ể? Thật luôn?”
Thế là tôi vừa hay đã cho ra một gợi ý phù hợp với Fujise à?
Cái đó thôi á? Thay vì tất cả những đầu bếp này cùng hợp lực lại dạy cô ấy?
“Phải, tớ có thể làm được như này là vì đã tuần tự theo các chỉ dẫn viết trên giấy. Tớ vui vì cả Sei-chan lẫn Toujouin-san đã giúp tớ, nhưng lại khá khó hiểu vì tất cả công thức đều là nói miệng.”
“Tớ chỉ nói những gì được viết trên giấy còn gì.”
“Tớ cũng từng như thế.”
Toujouin-san lẫn Sei-chan đều bật cười khi nghe vậy.
Mà, tôi nghĩ khó dễ gì thì cũng tùy từng người thôi.
“Nhưng kể cả thế, chẳng phải cậu sẽ có thể nấu hầu hết các món ăn bằng cách làm theo chỉ dẫn của công thức à?”
“A, thật sao? Chắc là tớ có thể tự nấu ăn rồi...!”
“Đơn giản thế sao? Nếu là vậy thì suốt bao năm qua tớ đã bỏ công bỏ sức vì cái gì chứ...?”
Sei-chan, người đã cực kì cố gắng dạy Fujise nấu ăn trông nản ra mặt.
Nhưng có thật là đơn giản thế không đấy?
Fujise rất tệ ở khoản nấu nướng, nhưng có thật sự là cô ấy có thể học nấu chỉ bằng cách làm theo công thức không?
“Mà, Fujise-san này, sao cậu không thử làm thứ gì khác đi, lần này chúng tớ sẽ chỉ quan sát thôi. Có món nào cậu muốn thử sức không?”
“Tớ muốn làm món gì đó cho bento của mình. Tớ muốn làm bento cho Shigemoto-kun!”
“Cậu dám nói vậy sau khi được chính tôi đây hỗ trợ luôn, khá ấn tượng đấy.”
Fujise và Toujouin-san là tình địch của nhau.
Lần này, Fujise đã xát muối vào Toujouin-san, người cũng có tình cảm với Yuuichi.
Mà, đấy chỉ là trò chơi trừng phạt thôi. Cũng chẳng thể tránh được. Có phải Fujise đã buột miệng khiến tình địch của mình phải dè chừng hết lần này qua lần khác không?
Fujise là người rất lịch sự, nhưng bất ngờ thay cô cũng thuộc kiểu người sẵn sàng bày tỏ suy nghĩ cá nhân.
Mà không có tính cách ấy thì tôi không nghĩ cổ có thể so kèo với người tầm cỡ Toujouin-san đâu.
“Fufu, không phải lo đâu. Kể cả tớ lẫn Toujouin-san đều làm bento tặng thì Shigemoto-kun cũng sẽ ăn hết cả hai xuất thôi.”
“Fufu, nói chuẩn đấy. Tôi chắc chắn là dạ dày Yuuichi có thể chứa được, nhưng cậu mà đem cái thứ đen kịt vừa nãy đi tôi sẽ không cho cậu ấy ăn đâu đấy.”
“Ừa... Tớ sẽ cố không làm thế.”
“Tớ chắc chắn là cậu sẽ làm được thôi. Mà nói về các món của bento thì... Cậu thấy Karaage thế nào? Món này làm cũng đơn giản và cũng dễ bỏ vào hộp đồ ăn.”
“CÓ! Xin hãy giúp tớ với!”
Và thế là bước tiếp theo của Fujise là tự làm gà rán mà không có sự trợ giúp của bất cứ ai.
Họ tra công thức bằng điện thoại của Fujise, rồi in công thức ra giấy và để ở chỗ cô có thể nhìn dễ nhất.
Cá nhân tôi không nghĩ Fujise, người từng tạo ra vật chất tối chỉ vài phút trước, lại có thể nấu ăn được chỉ bằng vài công thức đơn giản đâu...