Pan: Xin lỗi ae nha!! Tại tôi mới xong bài thuyết trình tuần trc +lười mấy hôm. Nên h mới có chap mới.
______________________________________________________________________________________
Thứ tư, ngày khởi tranh của giải đấu.
Hôm nay không lớp nào có lịch học cả. Chỉ là thi đấu từ sáng tới chiều thôi.
Khối chúng tôi được chia thành 8 lớp, nên sẽ mất kha khá thời gian để đấu theo kiểu vòng tròn.
Vậy nên hôm nay chúng tôi không có tiết để dành cả ngày cho giải đấu.
Với những học sinh thích vận động và ghét các tiết học thì đây chẳng khác nào một giấc mơ cả.
Hay nói cách khác… Đây chính là thiên đường cho những người như Yuuichi, mấy tên não cơ bắp chỉ giỏi mỗi thể thao.
“Hửm? Tsukasa này. Cậu vừa khịa tớ đấy à?”
“Hồi nhỏ cậu và Toujouin-san học thần giao cách cảm cùng nhau đấy à?”
“Không có, và thực tế thì cậu vừa tự nhận đã khịa tớ đúng không?!”
“Ồ nhìn kìa, đến lượt chúng ta rồi, chuẩn bị khởi động thôi.”
“Cậu giỏi đánh trống lảng quá đấy.”
Chúng tôi đã thay sang đồ thể dục và đang ngoài sân rồi.
Nam sẽ chơi bóng chày, nên trận đấu diễn ra ngoài sân trường.
Sân trường thì khá rộng, đủ để có hai trận diễn ra cùng lúc.
Bây giờ thì trận trước đã xong, và giờ là lượt chúng tôi.
Trong một trận bóng chày thực sự, thì bình thường bạn sẽ phải chơi cho tới hết hiệp chín, nhưng nếu làm như vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian.[note45485]
Vì vậy, có vẻ như thời gian cho mỗi trận là khoảng 30 phút.
“Tsukasa, chúng ta sẽ thắng!”
“Ừm, thì, tớ nghĩ mọi thứ sẽ ổn nếu cậu ở đó.”
“Sao? Cậu khùng à?”
“Không, chỉ là cậu mạnh quá thôi.”
Chúng tôi đã kết thúc trận đấu được một lúc rồi.
Kết quả hủy diệt từ đội chúng tôi.
Hầu hết là bởi Shigemoto Yuuichi.
Cậu ta chơi ở vị trí ném bóng. Nhưng tốc độ của cú ném rơi vào khoảng 140km/h.
Lớn hơn rất nhiều so với át chủ bài của các trường cao trung quanh đây.
Cậu ta thậm chí còn chẳng thể ném nổi một cú bóng xoáy, nhưng cái tốc độ kia là quá sức với mấy tay nghiệp dư rồi.
Nếu bạn là một người chưa bao giờ chơi bóng chày trong đời, chắc chắn bạn sẽ không hề muốn đứng gần cầu thủ đánh bóng rồi.
Cậu ta ném bóng với tất cả sức lực trong một trận toàn nghiệp dư.
Một quả bóng với vận tốc 140km/h còn khó đánh trúng kể cả với một vận động viên bóng chày chuyên nghiệp.
Nhất là trường chúng tôi còn chẳng có một đội bóng chày mạnh, nên chẳng có mấy ai đánh chúng được quả bóng cậu ta ném.
Đến mức mà tôi còn cảm thấy tội cho những thành viên đánh bóng đội bạn...
“Shigemoto! Hisamura!”
Trong khi đang đợi trận tiếp theo bắt đầu, tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau.
Chúng tôi quay lại và thấy Fujise đang chạy lại trong khi vẫy tay. Bên cạnh là cô ấy là Sei-chan.
Nay là giải đấu nên đường nhiên, họ cũng đang mặc đồ thể dục rồi.
“Các cậu sắp bắt đầu chưa?”
Fujise hỏi, và Yuuichi trả lời.
“À, sắp rồi đây. Các bạn nữ đã đấu xong bóng rổ chưa?”
“Chúng tớ xong rồi.”
“Các cậu thắng chứ?”
“Thắng! Mà, hầu hết là nhờ Sei-chan.”
Fujise sau đó quay sang phía Sei-chan.
Sei-chan ngại ngùng quay đi vì được khen.
“Không, thì, tớ chỉ cố hết mình thôi.”
“Fufu, phải đấy. Sei-chan đã ném khá nhiều cú đấy.”
Sei-chan có chút xấu hổ nhưng cô nàng đã cố hết mình hồi, đôi má cô đang đỏ lên kìa đáng yêu thật đấy.
Ý tôi là, đây là lần đầu tôi được nhìn Sei-chan trong bộ đồ thể dục gần thế này mà.
Đó là bộ đồng phục thể dục với quần áo cộc màu trắng khá đơn giản, nhưng sao tôi lại thấy dễ thương khi người mặc là Sei-chan nhỉ?
Với cả... trên cương vị một thằng đàn ông tôi hơi lo vì bộ đồ tôn bộ ngực lên hơi quá.
Bởi đồ thể dục khá gọn, nên sẽ rất nổi bật nếu bạn lớn ở... đó.
Ngược lại...Fujise, phải rồi. Ý tôi là, tôi biết nó từ cuốn tiểu thuyết gốc, nhưng phần ‘đó’ của cô nàng khá khiêm tốn.
“Hisamura-kun, cậu không thấy mình đang hơi thô lỗ đấy à?”
“Không hề đâu, thưa Fujise-sama.”
Chờ đã, họ có thần giao cách cảm đấy à?
Tôi không nghĩ có chi tiết nào trong truyện gốc về việc mọi người có thể sử dụng thần giao cách cảm.
Nhưng đây cũng là lỗi của tôi, nên tôi cần xin lỗi.
“Yuuichi này, chẳng phải cậu đấu trận tiếp theo à?”
“A, Kaori.”
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, Toujouin-san đến.
“Tớ đến cổ vũ Yuuichi chứ không phải lớp cậu ấy đâu đấy.”
“Cảm ơn cậu, nhưng cậu chắc chứ? Trận sau lớp chúng ta đối đầu đấy.”
“Tớ không quan tâm tới lũ con trai lớp mình nhiều tới mức không thể cổ vũ người mình yêu đâu.”
“P-Phải rồi...”
Yuuichi có chút ngượng khi nghe câu nói thẳng thừng ấy nhưng có vẻ nam sinh lớp Toujouin-san cũng nghe được lời vừa rồi và hoàn toàn nhụt chí.
Phải, tôi biết mà, quả là buồn khi một người phụ nữ xinh đẹp bảo bạn rằng bạn không xứng với sự cổ vũ của họ.
“Muu... Shi-Shigemoto-kun, tớ cũng ủng hộ cậu đấy.”
“A-À, cảm ơn cậu, Fujise.”
Như thể đang phản công, Fujise cũng gửi vài lời động viên tới Shigemoto.
“Khốn nạn, thằng đó không chỉ được thánh nữ lớp chúng ta cổ vũ mà con cả Fujise-san nữa.”
“Tao không tha cho mày đâu. KHÔNG THA ĐÂU!”
“Bố sẽ hủy diệt mày cho coi!”
Tinh thần của đội bạn lại được xốc lại do Fujise-san.
Mà, là một nam sinh cao trung, nếu một gã được những cô bạn dễ thương cổ vũ nhiều đến thế, họ bực bội vậy cũng phải.
“Whoa, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Ngay khi Yuuichi nói, học sinh làm trọng tài thổi còi và dõng dạc nói, “Các lớp đấu trận tiếp theo yêu cầu khẩn trương tập trung.”
“Tớ đi đây! Nhớ cổ vũ tớ đấy!”
“Đương nhiên, tớ sẽ vũ cậu mà. Nên Yuuichi không được phép thua đâu đấy.”
“Chúc may mắn, Shigemoto-kun!”
Yuuichi có vẻ đã sục sôi ý chí và nói, “Được rồi!” rồi chạy ra chỗ trọng tài đang gọi tập trung.
Với cậu ta thì tôi không nghĩ mình sẽ thua đâu, nên thôi cứ xuôi theo dòng vậy.
“Hisamura này.”
“Hửm? Sao đấy, Sei-cha-”
Tôi suýt nữa đã gọi cô là Sei-chan nhưng may thay là không có ai gần đây cả, nhưng tôi không thực sự dừng lại bởi tôi nhận thức được một việc khác hoàn toàn.
Khi quay lại, tôi thấy khuôn mặt Sei gần với mình, và tôi im bặt bởi nó đã ngay lập tức khiến tôi nín thở.
Chúng tôi ở gần tới mức mà nếu tôi di chuyển một chút thôi là mũi cả hai chạm rồi.
Tôi có thể cảm thấy cô nàng đang có chút bối rối, hẳn bởi cô không ngờ lại ở gần thế này với tôi, nhưng với khoảng cách hiện tại Sei-chan tiếp lời.
“Tớ cổ vũ cậu... Cố hết sức nhé.”
Cô thầm thì trong lúc cả hai đang nhìn thẳng vào nhau.
Thế rồi, Sei-chan ngay lập tức kéo khuôn mặt đang đỏ bừng ra xa tôi.
Tôi nhìn cô, cảm nhận cơ thể nóng lên khi lảo đảo tới chỗ Yuuichi và mọi người đang tập trung.
May sao, không một cậu trai nào thấy tôi với Sei-chan mặt kề mặt lúc nãy, nên họ không hiểu sao tôi lại loạng choạng vậy.
“Tsukasa! Có biến rồi! Tớ bị cấm không được ném bóng vì khỏe quá.”
“Yuuichi này...”
“Sao? Mà cậu làm sao đấy? Mặt mũi đỏ phừng phừng thế này? Có chuyện gì à?”
“Để tớ ném cho.”
“Ể? Cậu biết ném à?”
“Tớ từng ném hồi tiểu học rồi. Nhưng tốc độ bóng thì thua cậu chặt.”
“Ồ, được rồi! Tớ đang không biết ai sẽ ném đây! Được rồi Tsukasa! Tiến lên!”
“ĐƯỢCCCCCCCC! CHÚNG TA SẼ THẮNG TRẬN NÀYYYYYY!!”
“W-Whoaa! Cậu đột ngột hào hứng thế!”
“Đương nhiên rồi, đồ ngốc! Tớ sẽ ném vì tất cả chúng ta!”
“Từ đã Tsukasa, cậu có cả tính cách này luôn hả?”
Tôi không cư xử như thường nữa à? Tôi cũng chẳng quan tâm!
Làm gì có chuyện tôi lại không nghiêm túc sau khi được Sei-chan cổ vũ cơ chứ!
TÔI SẼ CHÁY HẾT MÌNH!