Vì Randy bận nên Duy sẽ tạm thời làm trans bộ này nhen
:v
-------------------------------------------------------------------------
“Hôm nay tớ sẽ chỉ luyện tập mấy cú ba điểm và sau đó thì về nhà. Tớ sẽ cố không nhảy quá cao khi thực hiện mấy quả jumpshot để váy mình không bị lật.”
“Un, tớ nghĩ là nó sẽ ổn thôi”
Sau đó, Sei-chan nhặt lấy quả bóng và bước ra xa khỏi rổ.
Cô nàng đứng ở vạch ba điểm và nhẹ nhàng đập bóng xuống đất.
“Vậy thì tớ sẽ tới dưới rổ và nhặt những quả mà cậu đã ném rồi chuyền lại nhé.”
“Ahh, cảm ơn cậu.”
“Đó là lý do tớ ở đây mà.”
Sẽ hiệu quả hơn nếu như có người khác nhặt lại bóng và chuyền lại, thay vì chỉ tập ném một mình.
Nếu như cô ấy ném trượt và quả bóng chạm vào vòng rổ, nó có thể nảy ra bất cứ hướng nào. Vì thế sẽ tốt hơn nếu như tôi đi vòng quanh và nhặt chúng cho cô ấy.
“Tớ sẽ đi nhặt bóng cho.”
“Cảm ơn nhé, xin lỗi vì đã để cậu di chuyển qua lại nhiều như vậy.”
“Không sao đâu.”
“Vậy nếu như tớ ném trúng hết thì Hisamura sẽ không cần phải di chuyển chút nào đâu đúng chứ?”
Sei-chan mỉm cười và thực hiện một cú jumpshot với tư thế tuyệt đẹp.
Quả bóng được ném ra tạo thành một vòng cung đẹp mắt rồi bị hút vào trong rổ với một âm thanh giòn giã.
Thật ngầu!
Tôi đã bị mê hoặc đến nỗi quên mất phải nhặt bóng khi nó rơi xuống sàn.
“Hisamura, cậu không định nhặt quả bóng cho tớ à?”
“Ah, xi-xin lỗi nhé”.
“Nah, không sao đâu. Tớ đã có nó rồi đây này.”
Đúng như lời cổ nói, quả bóng rơi xuống và trở về chỗ của cô ấy..
Nếu như quả bóng không rơi vào rổ theo một góc hoàn hảo, nó sẽ không thể quay về chỗ người ném được.
Sẽ không hề bình thường nếu như một tay nghiệp dư ném phát đầu tiên của mình và cuối cùng quả bóng lại chui lọt vào mượt mà đến như vậy.
“Tớ sẽ nhặt nó vào lần sau.”
Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả bóng sẽ không ngừng quay trở lại với Sei-chan hết lần này đến lần khác, nhưng nó chỉ sẽ trở về từ từ và không phải lần nào cũng sẽ về lại một cách mượt mà cả.
Tôi cần phải làm tốt công việc của mình mới được.
Sau đó, một lần nữa, Sei-chan lại ghi một cú ba điểm khác cùng tư thế tuyệt đẹp của mình.
Ahh… Nghiêm túc đó à.
“Thật tuyệt…”
“HMM?!”
Phong độ của cô ấy ngay lập tức suy sụp vào cái khoảnh khắc cổ ném quả bóng đi, nó bật ra khỏi sàn đấu với một tiếng kêu vang.
“Hi-Hisamura, đ-đừng có đột ngột nói những thứ như thế chứ. Nó làm tớ mất tập trung đấy. ”
“Cho tớ xin lỗi, chỉ là nó tự bất giác thốt ra thôi. ”
“T-thế thì hết cách rồi nhỉ.”
Tôi đi tới nhặt quả bóng đã bị trượt và thảy nó lại cho Sei-chan.
“Cố gắng đừng làm phiền tớ nhiều quá, được chứ?”
“Un, đã rõ.”
Hai gò má của Sei-chan trông có hơi đỏ, nhưng cô nàng đã hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Sau đó cô ấy lần nữa lại bắt đầu ném những cú ba điểm
Một, hai quả liên tiếp, ba quả liên tiếp!
Đúng là tay nghiệp dư cũng có thể ném trúng một quả ba điểm với một chút may mắn, nhưng ba quả vào rổ liên tiếp thì nó không còn chỉ đơn giản là may rủi nữa rồi.
Sei-chan gần như ghi điểm tất cả những cú ném của mình.
Tuy nhiên, sau khi hụt quả thứ tư Sei-chan liền gật đầu với chính mình.
“Tớ đã hiểu được rồi. Bây giờ thì hãy làm một trăm quả liên tiếp mà không cần bắt cậu phải đi lại nào, Hisamura”
“Sẽ thật tuyệt vời nếu như cậu có thể thực hiện được nó đấy.”
Sau đó, Sei-chan nhanh nhẹn ném liên tục với một tư thế hoàn hảo.
Chỉ vài phút sau… cô nàng đã không đạt được mục tiêu của mình.
“Chết tiệt, mình thất bại ở quả thứ 72 ư.”
Sei-chan lẩm bẩm với vẻ mặt đầy tiếc nuối, nhưng trên thực tế cô nàng đã ném chúng nhiều đến mức vô lý rồi.
Đừng nói đến những tay nghiệp dư, ngay cả một cầu thủ có nhiều kinh nghiệm cũng không tài nào ném được 72 cú vào rổ liên tiếp được.
Sei-chan chơi thể thao tốt đến nỗi ngay cả từ “giỏi” thôi cũng không thể miêu tả đầy đủ về cô nàng.
“Thế còn hơn cả đủ nữa, cậu đã quá giỏi môn này rồi đấy.”
“Nhưng như vậy vẫn là chưa đủ để giải quyết trận đấu.”
“Un, có lẽ đúng thế thật.”
Không một ai, kể cả những vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp có thể ghi được chuẩn xác một trăm phần trăm các cú ném của mình.
“Tớ vẫn còn muốn luyện tập thêm một chút nữa…nhưng có vẻ đã khá muộn rồi.”
“Đúng vậy nhỉ, hiện cũng đã gần 6 giờ rồi.”
Cả hai đứa chỉ mới ở đây được một khoảng thời gian ngắn, nhưng bây giờ bầu trời đã trở nên khá âm u rồi.
"Nhưng tớ vẫn muốn ném thêm một vài trái nữa để luyện tập."
“Eh? Thật sao?”
“Ahh, sẽ thật tiếc nếu như tớ dừng lại ngay bây giờ vì cuối cùng bản thân cũng đã quen được nó. Không sao đâu, Hisamura có thể về trước cũng được.”
Nói xong, Sei-chan lại ghi một cú ba điểm nữa.
Quả bóng chui lọt vào một cách đẹp mắt, và sau đó tôi nhặt nó lên khi vừa rơi xuống sân tập và chuyền lại cho Sei-chan.
“Nah, tớ sẽ ở lại.”
“Cậu có chắc chứ? Cảm ơn nhé, nhưng cậu thực sự không cần phải làm vậy đâu.”
“Tớ chỉ ở lại vì muốn được ở bên cạnh cậu thôi, vậy nên đừng lo lắng về chuyện đó.”
“Ư…t-thế à…Cảm ơn nhé.”
Sei-chan ném một cú như để cố che giấu sự xấu hổ của mình, trong khi mặt đang đỏ bừng.
Cú ném trước đó khi cô ấy vẫn còn bối rối đã không vào rổ, nhưng bây giờ nó đã chui lọt một cách hoàn hảo.
“Tuyệt.”
Tôi nhặt lấy quả bóng và chuyền lại trong khi khen ngợi cô nàng.
Thật lòng mà nói, tôi không thể chờ để được xem Sei-chan thực sự ngầu lòi như thế nào. Tôi muốn dành hàng giờ tại nơi này với cô ấy quá đi mất.
Sau đó, tôi và Sei-chan cùng nhau tập ném xung quanh sân đấu.
Đó là vào khoảng chín giờ tối, khi tôi và Sei-chan rời khỏi trung tâm Around One.
Tất nhiên, lúc này trời đã tối đen như mực và nếu không nhờ có ánh đèn đường, cả hai đứa bọn tôi sẽ chẳng thể nhìn thấy được gì.
“Nó sẽ an toàn hơn nếu như tớ ở lại cùng với cậu, đúng chứ?”
Trong khi vừa đạp xe, tôi trò chuyện cùng với Sei-chan đang ngồi ở đằng sau mình.
“Tớ không phủ nhận điều đó…Không phải là tớ muốn cậu đưa mình về nhà hay gì đâu đấy nhé.”
“Dĩ nhiên là tớ biết điều đó, nhưng cậu muốn tớ ở lại à?”
“Ah… đ-đúng vậy. Luyện tập cùng với Hisamura chắc chắn sẽ vui hơn nhiều so với chỉ tập một mình…”
“T-thế à…”
Tôi có cảm giác như mình đã bị nốc ao bởi cú phản đòn của Sei-chan vậy.
Ai mà ngờ được rằng cô nàng lại bảo rằng cảm thấy vui hơn khi luyện tập cùng tôi cơ chứ, vì thế phải tốn mất một lúc để tôi có thể nói chuyện được vì sung sướng.
Sau đó, mọi chuyện dần trở nên khó xử, và cả hai đứa giữ im lặng một hồi. Chỉ mình tôi trên chiếc xe đạp và bàn tay của Sei-chan đặt lên vai mình.
Không hẳn là khó xử, mà đúng hơn là có một chút xấu hổ và khó khăn để bắt chuyện
“T-thế, những cú ném của tớ như thế nào?”
“Oh, Ahh, đ-đúng rồi, ừ thì, không tệ, nhưng cũng không đủ tốt để quyết định mọi thứ trong một trận đấu.”
“Thế thì thật khó để mà nói đây.”
Nguyên nhân tại sao Sei-chan luyện tập bóng rổ lần này là để đánh bại Tojoin-san trong trận đấu sắp tới.
Cô nàng đã luôn miệng nói về việc làm cách nào để giành được chiến thắng bản thân có thể ném trúng tất cả những cú ba điểm, nhưng tôi đoán sẽ không dễ dàng gì để làm được chuyện đấy.
“Đó là lý do tại sao ngày mai tớ sẽ luyện tập thêm nữa.”
“Ah, thật sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Ngày mốt sẽ là một ngày trọng đại đấy, làm sao tớ có thể bỏ qua ngày trước đó được chứ? ”
“Tuyệt thật đấy…Ngày mai tớ cũng sẽ đi cùng cậu.”
“Thật chứ!? Nó có thể sẽ lâu hơn hôm nay nữa đấy, cậu biết chứ?”
“V-vậy à…Mà, không sao đâu.”
Hôm này cả hai đứa gần như đã luyện tập ném bóng liên tù tì bốn tiếng, và hơn thế….
Tôi không ngờ cô ấy lại nghiêm túc với trận đấu đến như vậy.
Cô nàng chắc hẳn không muốn để thua Tojoin-san đây mà.
"Cậu cảm thấy gì về Tojoin-san hử, Sei-chan?"
“Huh? Sao đột nhiên lại.”
“Không có gì, cậu luyện tập bóng rổ bởi vì bản thân không muốn thua Tojoin-san.
Chừng đó là đủ cho thấy cậu nghiêm túc với Tojoin-san đến dường nào rồi, nên tớ tự hỏi cậu cảm thấy như thế nào về cô ấy.”
“Hmmm… Tớ không ghét cô ấy. Lúc đầu, tớ nghĩ cổ chỉ là một cô gái trẻ làm những chuyện như một tên stalker đang theo dõi Shigemoto mà thôi.”
“Ahh, đúng thế thật.”
Thực tế thì đúng thật là như vậy nên không có gì để phủ nhận ở đây cả.
“Tôi cứ nghĩ cô ấy là người đã xen vào đời sống tình cảm của Shiho, nhưng sau đó nhận ra rằng cổ cũng chỉ là một cô gái vụng về khác say mê Shigemoto mà thôi. Bấy giờ khi khi cả bọn ăn trưa cùng nhau, tớ không còn thật sự ghét cô ấy nữa.”
“Thế à.”
“Mặc dù…Thật khó chịu khi cô ấy hết lần này đến lần khác trêu chọc tớ. Cậu không có nói gì với Tojoin-san đúng không?”
“Nói cái gì cơ?”
“C-chuyện chúng ta đang hẹn hò ấy.”
Tôi nghe thấy tiếng cô nàng nói ngại ngùng ở phía đằng sau và chợt cảm thấy có chút lo lắng, nhưng bản thân không thể ngừng đạp xe lại được.
"Tôi không nói bất cứ điều gì cả, nhưng chắc có lẽ cô ấy đã đoán được điều gì đó trong bầu không khí chăng."
“Ahh, tớ nghĩ cậu có thể đúng đấy. Rốt cuộc thì cô ấy đã nói với tớ như thế lúc còn ở trong công viên giải trí.”
"Huh? Cậu và Tojoin-san có nói chuyện gì đó tại công viên giải trí à? ”
“Ah… không… không có gì cả!”
“Thế à?”
Cô nàng chắc hẳn đã nói gì đó với Tojoin-san, nhưng trông Sei-chan có vẻ quá ngượng ngùng để kể về chuyện đó, nên tôi cũng cố muốn tra khảo thêm làm gì.
Khi cả hai đứa đang trò chuyện về vấn đề này, tôi đã đến nơi Sei-chan và mình vẫn hay thường chia tay nhau.
“Vậy cậu có thể thả tớ ở đây được rồi.”
“Nah, giờ cũng đã muộn rồi. Tớ sẽ đưa cậu về nhà.”
“Xin lỗi vì đã khiến cậu phải đi xa đến thế. Nhưng tới đây thì tớ sẽ ổn thôi mà.”
Đó là những gì Sei-chan đã nói, nhưng tôi cũng không thể nhân nhượng cô nàng tại đây được.
“Tớ không thể để cậu đi một mình vào đêm muộn như thế này được. Nó rất nguy hiểm, nên cứ để tớ đưa cậu về nhà cho.”
“V-vậy à, thế thì tớ sẽ đành chiều theo lời cậu vậy.”
“Đúng vậy, cứ nuông chiều tớ đê. Tớ sẽ rất vui nếu như cậu chiều chuộng tớ không chỉ bằng từ ngữ mà còn bằng thái độ nữa đấy. ”
“…T-tớ sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
"Eh? U-Un, tớ mong mình sẽ nhận được một câu trả lời tích cực.”
Ai mà ngờ được cô nàng sẽ thật sự nghĩ đến chuyện chiều hư tôi đâu chứ, nên bản thân đã lỡ dùng kính ngữ.
Nếu như Sei-chan quả thật muốn dỗ ngọt thì chắc tôi chết mất… nhưng đó lại là những gì bản thân mong ước.
Mặc dù có hơi lo lắng với cuộc trò chuyện vừa rồi, nhưng tôi vẫn nghe theo hướng dẫn của Sei-chan và đưa cô ấy về nhà.
Tôi đi theo lời chỉ dẫn của cô nàng và đến một ngôi nhà bình thường.
Tuy nhiên, khi nghĩ đó là ngôi nhà của Sei-chan, tôi có cảm giác như đây là một nơi rất đặc biệt.
"Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé, Hisamura. Vì đã cùng nhau luyện tập đến tận khuya và đưa tớ trở về nhà."
Sei-chan nói thế khi cô ấy bước xuống khỏi chiếc xe đạp và đứng cạnh bên tôi.
“Tớ chỉ muốn ở bên cậu, vậy nên đừng quá lo lắng về chuyện đó. Bên cạnh đó, tớ cũng cảm thấy rất vui khi được xem cậu chơi bóng rổ nữa. ”
“V-vậy à… Thật tốt khi nghe thế…nhưng… ”
Sei-chan đứng ngay kề bên tôi và ngước nhìn lên như thể cô ấy muốn nói điều gì đó.
Hai gò má của cô nàng ửng đỏ lên và sau đó cổ khép miệng của mình lại.
“Hmm? Có chuyện gì sao?”
“K-không, ý tớ là, cảm ơn rất nhiều vì hôm nay nhé. Cậu đã giúp đỡ rất nhiều rồi.”
"Un, tớ cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ mà."
“Hẹn gặp cậu vào ngày mai.”
“Mai gặp lại. Chúc cậu ngủ ngon.”
Cả hai vẫy tay chào nhau và sau đó tôi bắt đầu đạp xe trở về nhà.
……Sei-chan vẫy chào một cách khiêm tốn, trông thật dễ thương quá đi mất.
Với suy nghĩ đó, tôi quay trở về nhà. Hôm nay quả thật là một ngày tuyệt vời.