Romcom manga no sekai ni haitte shimattanode, shujinko to kuttsukanai heroine wo zenryoku de shiawase ni suru

chương 42: giờ nghỉ trưa gần đây

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Pan: Haiiiii... Chap mới nè mọi người. Xin lỗi các ae nha, cả tháng nay bọn tôi tập chung vô học để chuẩn bị kiểm tra nên không có thời gian làm. Mọi người cứ yên tâm là tôi ko sủi mất đâu, mà chắc từ h đến tết sẽ ổn hơn nhưng tôi cũng chẳng hứa trước được. Thôi thì như mọi khi, chúc mọi người ngon miệng.

_________________________________________________________________

Thế là, kể từ thứ Hai tuần trước, ngày nào Yuuichi cũng ăn bento tự làm của Toujouin-san

Tôi tự mang bento của mình, chứ không giống tên Yuuichi ăn trực tới hai suất bento. Cậu ta là người ăn khá nhiều nên chắc không có vấn đề gì.

“Nếu tớ trở thành vợ cậu, tớ sẽ phải học cách nấu nướng rồi”

“À-À thì, kể cả không biết nấu ăn thì tớ vẫn trân trọng cậu mà, cậu biết đấy.”

“Fufu. Phải rồi, tớ biết chứ.”

Toujouin-san cười khúc khích trong lúc nhìn Fujise.

“Nếu cậu còn không thể tự làm bento cho mình, sao mà có thể làm vợ Yuuichi được?”

“Uuu, Sh-Shigemoto-kun này, ngày nào đó tớ sẽ làm cho cậu mà. Tớ hứa đấy.”

“T-Thôi thì, cậu cứ từ từ thôi.”

“Được rồi, tớ sẽ cố hết mình!”

Fujise trông hạnh phúc hơn hẳn khi được Yuuichi dỗ dành, nhưng chính cậu ta lại đang phô ra vẻ mặt khá là căng thẳng.

Yuuichi chưa một lần trải nghiệm tài nấu nướng của Fujise nhưng có vẻ việc cô không biết nấu ăn cũng khá nổi tiếng.

Sau cùng thì Fujise cũng đã thử mọi thứ có thể trong khóa học nấu ăn sơ trung của cô ấy rồi.

“Hàa~. Có vẻ là mình phải cố gắng rồi đây.”

Sei-chan, người đang ăn bento cạnh tôi đây, nhẹ thở dài và nói với giọng chỉ mình tôi nghe được.

Tôi cũng khẽ thì thầm với Sei-chan để ba người ngồi trước mặt chúng tôi đây không thể nghe được.

“Cậu từng tập nấu ăn với Fujise rồi à?”

“Chỉ một lần cuối tuần thôi. Cứ cho là, tớ đã phải cố hết sức ngăn Shiho không làm bento cho Shigemoto hôm nay rồi đấy.”

“Phải rồi, về lâu dài thì có cố mấy cũng chẳng tác dụng gì đâu.”

Đúng là, đây không phải việc mà có thể luyện tập trong một sớm một chiều được.

“Lần sau tớ cũng sẽ giúp, được chứ?”

“A, được thôi. Tớ rất vui lòng để Hisamura làm vật hi– người nếm.”

“Ể, chờ đã. Cậu vừa mới nói vật hi sinh đấy à?”

“Chắc cậu nghe lầm rồi.”

Không hề.

Chắc là tôi sẽ được mời thử món do Fujise nấu đây mà.

Nếu là thế thì tôi thề tôi sẽ không thích chút nào đâu.

“Cậu đã từng thử món Fujise nấu chưa? Sei-chan?”

“Một miếng–”

“Vị thế nào?”

“Đáng sợ là tớ không nhớ được điều gì xảy ra sau đó. Ngay sau khi ăn, ý thức tớ mờ dần và điều tiếp theo tớ nhớ là đang nằm trên giường và được Shiho chăm sóc.”

“Chắc là ngộ độc rồi...”

Đó là biểu hiện thông thường của ngộ độc thực phẩm mà.

Cậu sống sót kiểu gì vậy, Sei-chan?

Chẳng lẽ khả năng sơ cứu của Fujise lại đỉnh tới mức ấy cơ à?

Không, hơn cả chăm sóc, Fujise còn đỉnh tới mức trình độ giả kim thuật của cô bằng cách nào đó đã tẩm độc vào thức ăn, dù cho cô ấy còn chẳng bỏ tẹo độc dược nào vào cả.

“Tớ xin lỗi, Sei-chan. Dù đã nói là tớ sẽ giúp nhưng tớ có thể... kiếu chứ?”

“Không được. Bởi lần sau tớ sẽ cần cậu hi sinh vì tớ.”

“Cậu còn chẳng thèm giấu giếm gì nữa... mà thẳng thừng lấy tớ làm vật hy sinh luôn nhỉ.”

“Làm gì có ai lại nghĩ người ăn thử không phải là vật hi sinh sau khi nghe về chuyện tớ ngất lịm đi ngay sau khi ăn cơ chứ?”

“Chí lý.”

Bất cứ ai hỏi cô nàng về chuyện này kiểu gì chẳng hiểu người ăn thử chính là vật hi sinh.

“Chúng tớ định sẽ tập lại lần nữa. Lần này, sẽ là ở nhà tớ.”

“Ể...? Nhà Sei-chan á?”

Tôi không ngờ là lại ở nhà Sei-chan luôn đấy.

À, nếu nghĩ thì, cũng hợp lý bởi khi Sei-chan định dạy cô ấy nấu ăn thì sẽ hiệu quả hơn khi dạy ở nơi mà cô nàng quen rồi.

“T-Thế, cậu tới chứ?”

“Tớ sẽ tới.”

“T-Thật luôn? Nhìn phản ứng mới nãy của cậu tớ cứ tưởng cậu sẽ nói không cơ.”

“Đúng là tớ rất muốn nói không, nhưng tớ lại không thể từ chối yêu cầu của Sei-chan được.”

“R-Ra thế... Vậy mong được cậu chiếu cố.”

Sei-chan trông có chút xấu hổ và quay đi để tránh ánh nhìn khỏi tôi.

Tôi nghĩ là không nên bảo Sei-chan rằng tai mình cũng đang đỏ lên đâu.

“Này, Shimada-kun, Hisamura-kum.”

Bỗng dưng, Toujouin-san gọi chúng tôi. Khi quay ra thì cô đã đang đứng ngay trước mặt khiến cả hai chúng tôi thót cả tim.

“A! C-Chuyện gì thế Toujouin-san?”

“Nãy hai cậu có ve vãn với to nhỏ gì đấy với nhau còn gì. Thế hai người bàn chuyện gì vậy?”

“CÁI GÌ?! V-Ve vãn gì ở đây. Chúng tớ chỉ nói chuyện thôi mà.”

“À, hiểu rồi. Tôi cứ tưởng hai cậu đang tình tứ với nhau chứ.”

“L-Làm gì có chuyện đấy!”

“Sei-chan la lớn phủ nhận tới mức vang khắp lớp học.”

Nhóm chúng tôi đã luôn thu hút ánh nhìn của lớp rồi, nhưng giờ thì tất cả cặp mắt đều đổ dồn vào chúng tôi.

Thường thì, mấy cái nhìn ấy đều về hướng Yuuichi, Fujise và Toujouin-san, nhưng lần này thì chúng hướng thẳng về tôi và Sei-chan.

Đặc biệt là lũ con trai ấy, chúng nó hẳn đang lườm tôi gớm lắm.

“Này, nó cũng phản bội y như thằng Shigemoto kìa...”

“Shimada-san có nói hai người họ không hẹn hò mà. Nên chắc không sao đâu...”

“Từ đã nào, lũ ngốc. Trước hết nhé, nếu có thể trò chuyện thân mật thế với Shimada-san thì cũng đã bị coi là phản bội rồi còn gì?”

“Phải đấy... Được rồi. CHO NÓ VÀO DANH SÁCH ĐEN!”

Chờ đã, tôi vừa mới nghe được mấy thứ khá rợn người đấy.

Danh sách đen là cái gì? Chúng nó định xử đẹp tôi hả?

Có lẽ, mà không, tôi đảm bảo là tên Yuuichi đã nằm gọn trong cái quyển sổ ấy rồi.

Xin đừng ghi tôi vào quyển sổ ấy.

Mà, thực chất thì tôi đang hẹn hò Sei-chan, nên tôi còn đáng bị ghi vào hơn là Yuuichi ấy chứ, cơ mà đừng làm vậy.

“À, tôi hiểu rồi. Không âu yếm nhau sao?”

“C-cậu nói gì cơ?”

“Fufu, không có gì.”

Toujouin-san cười toe toét trong khi lẩm bẩm gì đó.

Sei-chan thì nhìn chằm chằm cảnh tượng ấy như thể cô nàng muốn lên tiếng phản pháo vậy.

Tiện thể thì, Toujouin-san có biết chúng tôi đang hẹn hò không nhỉ?

Tôi thì không kể cô ấy và cũng không nghĩ là Sei-chan đủ thân để tiết lộ cho cô về chuyện này.

Nhưng từ cái phản ứng kia thì tôi khá chắc là cô ấy đã biết rồi, chỉ là không hiểu bằng cách nào thôi.

“À, nhân tiện thì, tuần này giải đấu bóng nhỉ?”

Trong khi Toujouin-san và Sei-chan đang bận lườm nguýt nhau, Fujise chợt nhớ ra và cố chuyển chủ đề.

“À, phải rồi.”

Yuuichi nói trong khi chén bữa trưa.

Cậu ta hẳn cũng thấy Toujouin-san và Sei-chan công kích nhau rồi, nhưng Yuuichi chẳng có vẻ bận tâm lắm về chuyện ấy.

Kể cả khoản này cậu ta cũng đần luôn, và tôi lại thấy ghen tị vì cái tính ấy của cậu.

Fujise nói phải, tuần này có trận giao hữu giữa các lớp.

Cũng đã được một tháng kể từ khi tôi bắt đầu năm hai rồi, và trường cũng đã chuẩn bị mấy sự kiện kiểu như vậy, chắc để học sinh các lớp quen biết nhau.

“Con trai sẽ chơi bóng chày nhỉ?”

“À, còn con gái thì bóng rổ.”

“Hừm.”

“Ước gì bọn tớ được chơi bóng rổ.”

Yuuichi là át chủ bài của tuyển bóng rổ, nên nếu là về bóng rổ thì cậu ta chắc chắn sẽ thống trị cuộc thi rồi thắng giải đấu cho mà xem. Và thế là tụi con trai lớp chúng tôi đảm bảo sẽ có tấm vé vô địch.

“Shigemoto-kun này, cậu không chơi được bóng chày à?”

“Không hẳn, kiểu, chơi thì tớ có thể nhưng không hay bằng mọi người thôi.”

“Cậu từng làm hai cú home run liên tục mà tay ném là một trong những pitcher hàng đầu tỉnh của lớp thể dục hồi sơ trung còn gì.”

“Ể? TUYỆT VẬY!”

“À, hình như đúng là vậy. Cơ mà chờ đã, sao cậu biết được? Hồi đấy lớp thể dục cho nam và nữ riêng cơ mà.”

“Đấy là Yuuichi không biết thôi, hồi đấy còn trở thành chủ đề nóng của trường cơ đấy. Tớ cũng có quay lại và vẫn còn giữ đấy.”

“Tớ không biết luôn đấy... Hửm? Chờ đã, câu cuối cậu nói gì thế?”

“Không có gì.”

Chuyện vừa rồi cậu không thể cứ thế mà phủi đi được đâu đấy?

Sao mà tới giờ vẫn còn giữ đoạn phim về Yuuichi trong giờ thể dục hồi ở sơ trung cơ chứ...?

Rùng mình khi nghe thấy điều đó, nên tôi quyết định sẽ không đào xâu.

“Mà, điều đó nghĩa là con trai sẽ thắng cuộc thi bóng chày bởi có Shigemoto-kun trong đội.”

“Thế còn con gái thì sao? Đâu có ai trong tuyển bóng rổ ở đây đâu.”

“Lớp mình có Sei-chan.”

“Hửm? Shimada cũng có kinh nghiệm chơi bóng rổ ư?”

Yuuichi hỏi Sei-chan.

À, vậy là Yuuichi vẫn chưa biết về khả năng chơi thể thao của Sei-chan rồi.

“Không, trước đây tớ mới chỉ chơi trong giờ thể dục thôi.”

“Vậy cậu có giỏi thể thao không?”

“Tự tớ thì thấy cũng khá.”

“Cậu đang khiêm tốn quá rồi đấy, Sei-chan. Hồi còn ở sơ trung, cậu chưa một lần thua khi đấu tay đôi với thành viên mạnh nhất của tuyển bóng rổ còn gì.”

“Ể? Cậu mạnh đến thế cơ á?”

Yuuichi trợn tròn mắt la lên.

“Chuyện đó hình như có xảy ra trước đây rồi. Shiho có trí nhớ khá tốt nhỉ.”

“Fufu, bởi vì Sei-chan ngầu quá ấy mà.”

“P-Phải rồi...”

Sei-chan có hơi xấu hổ khi được Fujise thẳng thừng khen như vậy.

À, khi cuộc thi bắt đầu, có nghĩa là mình có thể chiêm ngưỡng vẻ ngầu của Sei-chan không nhỉ?

Đến giờ thì đó là sự kiện tuyệt nhất từng xảy ra rồi.

“Ôi trời, Shimada-san giỏi thể thao sao? Tôi cũng giỏi thể thao đấy.”

Toujouin-san mỉm cười nói.

Phải rồi, nếu những gì tôi nhớ là chính xác thì, Toujouin-san trong truyện gốc vừa thông minh lại khỏe khoắn.

Cô ấy luôn chiếm vị trí nhất trong mọi kì thi nên chắc chắn là có học hành rồi, nhưng về thể thao thì sao?

Tôi không nghĩ là trong truyện gốc có nhiều cảnh thể thao cho lắm.

“Vậy là Toujouin-san cũng giỏi bóng rổ ư?”

“Phải, tôi thường chơi một đấu một hồi sơ trung và chưa từng thua một lần luôn.”

Chà, chúng tôi nãy giờ cứ nói về Yuuichi, Sei-chan hay những người khác trong câu lạc bộ như thể chiến thắng đối với họ là hiển nhiên, nhưng không phải lúc nào cũng vậy đâu.

Bóng rổ một chọi một là môn thể thao mà sự khác biệt về kỹ năng sẽ nói lên tất cả, đặc biệt là giữa những người có kinh nghiệm và người thiếu kinh nghiệm.

“Ồ. Mà này, chẳng phải Toujouin-san là người duy nhất không học lớp này sao?”

“Ể? Đúng thế.”

Toujouin-san cứ thế mà đến lớp chúng tôi trong giờ nghỉ trưa, mặc dù lớp cô khác hoàn toàn lớp chúng tôi.

Hay nói cách khác, cuộc đấu bóng là giữa các lớp với nhau, nên Toujouin-san đây là bên đội đối thủ.

“Tôi mong chờ trận bóng lắm đấy.”

“A, phải. Tớ cũng mong đến ngày mình có thể đập gãy cái mũi của Tiểu thư-sama đây lắm.”

“Fufu, cả đời tôi chưa một lần thua một trò nào và điều đó vẫn sẽ không đổi kể cả sau trận bóng này đâu.”

“Không thử thì sao biết được.”

Ể... Kiểu tiến triển này có hơi căng thẳng rồi đấy.

Tôi không ngờ rằng chủ đề về trận bóng lại xác nhận cuộc đấu giữa hai người này.

Fujise người đã gợi chủ đề, trông cũng không có vẻ là đã lường được điều này, nhưng cô đang cười vui vẻ lắm.

“Fufu, tớ mong đến lúc ấy lắm, Shigemoto-kun à.”

“À, tớ thì mong lớp mình cả phần thi của nam và nữ đều giành chiến thắng.”

“Yuuichi này, phần con trai thì cậu có thể thắng được, chứ con gái thì tuyệt đối không đâu. Bởi lần này lớp tớ sẽ chiến thắng.”

“Tự tin quá rồi đấy. Nhưng mà, tớ nghĩ là điều đó không khả thi đâu.”

“Fufu, để rồi xem.”

“Ojoujama” không phải một bộ manga thể thao đâu nhỉ?

Nó chỉ là manga romcom bình thường thôi mà nhỉ?

Giữa Sei-chan với Toujouin-san bây giờ như thể đang có tia lửa điện lóe lên vậy.

Trận bóng khai mạc vào thứ Tư tuần này, tức ngày kế tiếp của ngày mai.

Tôi thực sự mong đến lúc ấy bởi tôi cuối cùng cũng có thể được chiêm ngưỡng Sei-chan ngầu tới mức nào rồi.

Truyện Chữ Hay