“Không thể tin cậu ấy lại ngất được luôn... Cậu ta chắc chắn là nam chính của bộ manga romcom mà lại.” (Tsukasa)
Tôi quan sát cuộc trao đổi giữa ba người họ mà giữa chừng đã chuyển thành màn cãi vã.
Cả ba người đó đều lớn tiếng nên khá là dễ nghe kể cả từ khoảng cách này luôn.
Tuy nhiên, tôi lại đồng thời thấy ghen tị và cảm thông với anh bạn Yuuichi đằng kia.
Ghen tị bởi cậu ta được tận hai cô nàng xinh đẹp tỏ tình cùng một lúc, nhưng lại thấy tiếc cho cậu với phương diện một thằng đàn ông vì sở thích của mình bị bô bô công khai.
N-Nhưng mà nhé, tôi không có sở thích đặc biệt nào để tiết lộ đâu nên về khoản đó thì tôi thấy cũng ổn thôi.
Phải, đúng vậy đấy. Hà cớ gì mấy bạn lại đi nghĩ lung tung vậy?
Nhưng mà đằng nào thì tôi đúng là không ngờ được tình huống này lại xảy ra.
Đương nhiên, trong truyện gốc, hai cô gái kia chưa từng tỏ tình với Yuuichi ở nơi như này đâu.
Bởi vì sau khi tỏ tình như vậy thì câu truyện hẳn sẽ kết thúc luôn rồi.
Cuộc hẹn của Fujise và Yuuichi nên kết thúc bằng việc bị Toujouin-san phá đám là hợp lý rồi.
Như vậy thì câu truyện vẫn sẽ tiếp tục, và sau bao gian nan thì hai người cuối cùng sẽ tỏ tình Yuuichi.
Chứ cái tình huống như này thì chưa từng xuất hiện trong truyện gốc bao giờ cả.
Không, cảm xúc của Toujouin-san dành cho cậu ta khá rõ ràng.
Tuy vậy, cả hai chưa thực sự tỏ tình cậu một cách chắc chắn gì cả.
Nhưng thay vào đó, hai người họ giờ đã có thể thổ lộ với cậu ta ngay tại đây và ngay bây giờ rồi.
Hơn nữa, Yuuichi đáng lẽ phải đứng ra giải quyết mối quan hệ rạn nứt giữa Toujouin-san và bố cô mới đúng.
Trong một phút bồng bột, tôi đã quyết định sẽ tự mình thực hiện điều đó.
Bởi nếu như tôi không làm vậy thì Toujouin-san vẫn mãi kẹt trong những suy nghĩ sai lệch mà thôi.
“Tớ xin lỗi, Sei-chan.” (Tsukasa)
Tôi gọi Sei-chan, người đang mỉm cười cạnh tôi khi quan sát ba người kia to nhỏ cùng nhau.
“Hm? Tại sao?” (Sei)
“Không... Tớ mới là người phá đám buổi hẹn của Yuuichi và Fujise nhiều nhất.” (Tsukasa)
Sei-chan không muốn Toujouin-san phá đám buổi hẹn của Fujise và Yuuichi.
Nếu như tôi không làm vậy thì Toujouin-san đã không ở đây ngáng đường hai người họ, rồi Fujise cùng Yuuichi sẽ hẹn hò với nhau rồi.
Tất cả chỉ vì tôi quyết định hỗ trợ Toujouin-san vào phút cuối.
“Tớ rất xin lỗi.” (Tsukasa)
“Fufu... Vậy là cậu cũng có lúc để lộ khuôn mặt như vậy sao.” (Sei)
“Eh?” (Tsukasa)
Khi tôi nhìn xuống và xin lỗi, tôi bắt gặp nụ cười thánh thiện của Sei-chan.
“Tớ ổn cả. Nhưng tớ hỏi này. Giữa Shiho và Toujouin-san thì cậu muốn Yuuichi hẹn hò cùng ai hơn?” (Sei)
“Đương nhiên thì chuyện đó cả tớ lẫn Sei-chan không phải người quyết định, mà là Yuuichi.” (Tsukasa)
“Phải nhỉ. Nhưng từ câu mà cậu vừa nói thì tức là cậu muốn Shigemoto hẹn hò với Toujouin hả?” (Sei)
“Không, tớ thì chẳng quan tâm đâu, nhưng tớ muốn Yuuichi phải quan sát kĩ càng cả hai cậu ấy trước khi đưa ra quyết định cơ.” (Tsukasa)
“Ý cậu là sao?” (Sei)
“Tớ hiểu rằng Toujouin-san thích Yuuichi. Ai thì cũng nhận ra, mà chính chủ Yuuichi thì vẫn khù khà khù khờ.” (Tsukasa)
“Phải rồi, cảm xúc cô ấy rõ ràng đến vậy mà, ai mà chẳng nhận ra cơ chứ.” (Sei)
“Vì thế nên tớ mới thấy sai khi ai cũng biết về cảm xúc của Toujouin-san nhưng người trong cuộc thì lại không.” (Tsukasa)
“Đúng vậy.” (Sei)
Để mà nói thật thì tôi chẳng thể hiểu tại sao cậu ta không nhận ra luôn ấy. Cái anh chàng này...
Tôi gọi đó là tên nam chính đần độn trong một bộ manga romcom.
“Thế nên tớ đã quyết định giúp cô ấy. Tớ muốn hỗ trợ Toujouin-san cho tới khi những cảm xúc ấy được truyền tải đầy đủ tới Yuuichi.” (Tsukasa)
“Ra là vậy...” (Sei)
“Giờ thì tớ sẽ không đứng về phía Toujouin-san nữa. Cả Fujise-san cũng tương tự.” (Tsukasa)
“Vậy là hôm nay cậu không hề có ý định ngăn cản Toujouin-san phá đám à?” (Sei)
“Uuu... Tớ thực sự rất xin lỗi... Tớ đã bận tâm suốt về điều đó, nhưng thành thật thì... đúng vậy.” (Tsukasa)
Thật ra thì tôi biết tỏng cả mình lẫn Sei-chan chẳng có đủ khả năng để ngăn Toujouin Kaori phá đám hai người kia đâu, kể cả có cố hết mình cũng vậy à, cuối cùng vẫn thất bại thôi.
Đấy là lý do tôi chẳng có tí động lực nào để ngăn cô ấy như Sei-chan cả.
“Haa... Tớ thì hiểu rằng cậu làm vậy vì nghĩ cho Shigemoto và Toujouin-san, nhưng mà nếu cậu không muốn Toujouin-san phá đám hai cậu ấy, chẳng phải cậu chỉ cần bảo tớ thôi ý định đến công viên giải trí ngay từ đầu là được mà?” (Sei)
“Vậy cũng đúng, nhưng tớ tới đây vì bị thôi thúc bởi cái ý nghĩ rằng đây là một buổi hẹn hò tại công viên giải trí cùng Sei-chan nên là.” (Tsukasa)
“Cái?! L-Là vậy sao...” (Sei)
Nói thật nhé, nếu mà đây chỉ là một mình Yuuichi nhờ vả ấy, thì không có chuyện tôi thực sự đến công viên giải trí này đâu.
Chẳng qua là khi nghe rằng Sei-chan định đến công viên vì Fujise, mà tôi lại không thể để cô nàng đi một mình được, nên tôi mới quyết định đi cùng thôi.
Thì, ngay khi nhận ra rằng tôi đang đơn giản là sắp được hẹn hò với Sei-chan thì cái ý định ngăn Toujouin-san lại tan thành mây khói rồi.
“Tớ thực sự xin lỗi. Sei-chan đã cố gắng như vậy vì Fujise mà.” (Tsukasa)
“K-Không, ổn cả mà. Tớ cũng có làm được gì cụ thể ở công viên giải trí đâu mà. Hơn nữa, nếu mà tớ được nghe về vấn đề gia đình của Toujouin-san thì tớ cũng sẽ chọn cách không ngăn cản cô ấy mà. Tớ nghĩ hai chúng mình đều sẽ chọn giống nhau mà thôi.” (Sei)
“Cảm ơn cậu.” (Tsukasa)
Tôi thực sự thích Sei-chan mà. Cô nàng thật tử tế và ngầu khi như này.
Có lẽ cuộc gọi thoại lúc nãy đã giải quyết hầu hết hiểu lầm giữa Toujouin-san và bố cô.
Tất cả là nhờ vào sự hiểu biết của tôi từ câu truyện gốc.
Bố Toujouin-san là một người thực sự quan tâm đến con gái mình mà.
Chủ tịch của một trong những công ty hàng đầu thế giới và luôn bận bịu với công việc nhưng lại dành thời gian ăn tối với con gái ông ít nhất một lần mỗi tháng.
Nếu mà ông thực sự không quan tâm đến con gái mà chỉ chú tâm vào công việc thôi ấy, ông đã chẳng bận tâm đến chuyện tốn thời gian làm như vậy đâu.
Hơn nữa, cuộc gọi điện lúc nãy, theo góc nhìn của tôi nhé, là một canh bạc để xem ông có nhấc máy hay không đấy.
Nhưng mà để phòng hờ thì tôi biết tỏng rằng khả năng ông nghe máy là rất cao rồi.
Bởi bố của Toujouin Kaori có vài chiếc điện thoại thông minh, nhưng chỉ có duy một chiếc dùng cho việc cá nhân mà thôi.
Và chiếc điện thoại ấy lại chỉ có đúng hai số liên lạc trong danh bạ.
Đó là số của Toujouin Kaori và người vợ quá cố của ông.
Ông luôn có một chiếc điện thoại sẵn sàng chỉ với hai số điện đó.
Hay nói cách khác, cứ khi nào chiếc điện thoại đổ chuông tức là cô con gái yêu quý của ông đang gọi mà thôi.
Tôi tin rằng người bố tôi đọc trong truyện gốc, người yêu Toujouin Kaori bằng cả trái tim, chắc chắn cũng sẽ như vậy ở đây.
Và kết quả cuối cùng cũng khả quan đấy chứ.
Khi Toujouin-san đang nói chuyện với bố qua điện thoại, tôi cũng có thể nghe thấy giọng ông. Lúc đó tôi đã suýt khóc đấy.
Tôi đã rất kinh ngạc bởi tôi không ngờ rằng một trong những cảnh nổi tiếng nhất của bộ truyện gốc lại được tái hiện ngay trước mắt mình.
Rồi tôi đã phải cố gắng kìm nước mắt tuôn trào trong tuyệt vọng.
“Tớ đang không biết liệu Shigemoto sẽ chọn hẹn hò với ai đây.” (Tsukasa)
“Hmm? Thì, chắc là hai cậu ấy chẳng nhận được câu trả lời hôm nay đâu. Tương lai kiểu gì cả hai người họ cũng sẽ công kích Yuuichi cho mà xem. Tớ thắc mắc liệu cậu ta có thể đưa ra quyết định tử tế được không đây.” (Sei)
“Cậu nói phải. Về sau họ hẳn sẽ công kích Yuuichi đấy. Chỉ là vấn đề ai sẽ dành được cậu ấy thôi. Cả hai đều đã thể hiện tình cảm mãnh liệu cho cậu ấy lúc tỏ tình rồi mà.” (Tsukasa)
“Đ-Đúng vậy nhỉ...” (Sei)
Hmm? Lời tôi nói tự dưng lại khiến Sei-chan đỏ mặt.
Sao lại thế nhỉ... Ồ.
Đúng rồi, màn tỏ tình lúc nãy cũng đã bộc lộ ra sở thích kỳ cục của cả ba mà.
Họ cứ tranh cãi mãi về việc ai sẽ là người chủ động và ai là bị động.
Không, Yuuichi thì chẳng hé nửa lời đâu, nhưng khá tội nghiệp vì sở thích của cậu ta bị bô bô ra nhiều nhất.
Sei-chan thì chẳng có tí khoan dung nào với kiểu nói chuyện hư hỏng này đâu.
Tuy nhiên, trong truyện gốc thì cô nàng được miêu tả rằng không hẳn là chấp thuận, nhưng lại hiếu kì về mấy chuyện này. Phải rồi, dừng nghĩ về việc này thôi. Nếu tôi mà cứ mở tưởng tiếp thì lại bị chảy máu cam mất.
“V-Vậy... C-Cậu thuộc loại nào?” (Sei)
“Eh? Sao cơ?” (Tsukasa)
“K-Không, c-cái đó ấy? K-Không có gì!” (Sei)
Cô nàng hình như muốn hỏi tôi gì đấy mà lại ngừng lại giữa chừng.
Không biết cô định hỏi gì nhỉ, cơ mà tôi cũng không muốn tọc mạch, nên thôi ngừng chủ đề này ở đây vậy.