[Góc nhìn thứ ba]
Toujouin Kaori là một cô gái trẻ được công nhận bởi chính cô ấy và những người xung quanh.
Cô sống trong tòa dinh thự mà người bình thường chẳng thể mơ tới, hằng ngày được chăm sóc bởi những hầu gái và quản gia.
Cô vô cùng xinh đẹp, thông minh và rất năng động.
Một con người được chúa ban cho hầu hết mọi thứ từ lúc mới chào đời. Đó chính là Toujouin Kaori.
Nhưng… như cái giá cho những gì mình sở hữu, Chúa đã mang mẹ cô đi.
Mẹ cô qua đời ngay khi sinh cô ra, và cô phải lớn lên mà chẳng được nhìn mẹ mình bằng xương bằng thịt dù chỉ một lần.
Đương nhiên, vẫn có những bức ảnh hay đoạn phim về mẹ cô, nhưng mẹ đã mất trước cả khi cô nhận thức được, nên cô chẳng thể nhớ được chút gì về bà.
Cô thì không thấy cô đơn quá khi thiếu mẹ như vậy, bởi các quản gia cũng như hầu gái đều rất tốt với cô và đã thay mẹ làm tròn trách nhiệm.
Cô thậm chí còn không được trải nghiệm sự nhân hậu và tình yêu vô bờ bến của mẹ.
Quản gia và hầu gái đều tốt với cô, nhưng họ cũng chỉ được thuê bởi nhà Toujouin, và chẳng phải gia đình thật sự của cô.
Trong những chuyến đi thực địa ở trường tiểu học, nơi mà cô cùng mẹ ăn hộp cơm tự tay bà làm.
Lúc các bạn học đều ăn với gia đình, Kaori lại ngồi trên một chiếc ghế lớn, và ăn suất bento xa hoa được chuẩn bị bởi những hầu gái cùng một quản gia già của gia đình trông coi.
Trong khoảng thời gian đó, người duy nhất ngồi ăn với cô chính là Shigemoto Yuuichi.
“Wow! Món đó nhìn ngon thế! Tớ thử được chứ?!” (Yuuichi)
“Đ-Được, đương nhiên là được rồi. Cậu cứ tự nhiên.” (Kaori)
“Cảm ơn cậu! Itadakimasu” (Yuuichi)
Đó là điểm cô yêu ở cậu.
Yuuichi sẽ bảo đó chẳng phải gì đặc biệt đâu, nhưng với cô, điều đó cảm giác giống như tình yêu vậy.
Cô rất tự hào khi nói rằng cô được ban phước.
Tuy không có mẹ, nhưng mọi thứ khác trong cuộc đời đều theo ý muốn của cô.
Sự thật rằng quan hệ giữa cô và bố không được tốt chính là điều đang khiến cô bận tâm lúc này.
Không phải họ không thân thiết.
Không... Phải là, không thân thiết với nhau sẽ tốt hơn.
Cô chỉ có thể ăn cùng bố mình một lần mỗi tháng.
Cô và bố mình, chủ tịch Tập đoàn Toujouin, cùng ăn tối tại một nhà hàng sang trọng.
Với cô, đấy là thời điểm mà thần kinh luôn phải căng như dây đàn chứ không phải ăn tối cùng bố.
Lúc đó cô chỉ có thể nói chuyện với ông mà thôi... Ông chưa bao giờ làm việc gì ra dáng người bố với cô cả.
Thờ ơ, là tất cả những gì cô cảm nhận về bố của mình.
Trái ngược với thích không phải ghét, mà là thờ ơ.
Cô không thích cũng chẳng ghét ông.
Đó là điều phức tạp hằn lên trái tim mình rồi
aaaaa
Ngày hôm đó, Kaori đến nơi mà người cô yêu-Shigemoto Yuuichi, đang hẹn hò.
Dù có là hẹn hò đi nữa, thì cũng có phải mình sẽ được hẹn hò cùng Yuuichi đâu.
Đó là nơi mà Yuuichi hẹn hò với bạn gái cậu, Fujise Shiho.
[Góc nhìn của Kaori]
Ban đầu, tôi đã đến nhà của bạn Yuuichi là Hisamura Tsukasa vào thứ Bảy. Tôi đã định là sẽ đi cùng họ vào Chủ Nhật rồi.
Nhưng có gì đó không đúng lúc tôi gặp họ tại nhà cậu ta, nên tôi đã quyết định sẽ theo dõi họ vào ngày hôm sau, và rồi tôi phát hiện. Rằng Yuuichi không đi chơi cùng Hisamura, mà là với Fujise Shiho.
Ngay lập tức, tôi đã nghĩ đến việc sẽ vào phá đám họ.
Nhưng bởi Yuuichi là người rủ cô ta, nên tôi bắt đầu bằng việc âm thầm theo dõi buổi hẹn của hai người đó mà không báo trước.
Yuuichi rất ngầu.
Kể cả hồi tiểu học lẫn sơ trung, cậu đều là tâm điểm chú ý của đám con gái.
Tuy nhiên, cậu lại tự nghĩ rằng mình không nổi tiếng với con gái bởi Kaori luôn ngăn cản những cô gái nhu mì muốn tới với cậu.
Nhưng lần này, không phải ai đó thích Yuuichi nữa, mà tự Yuuichi thích người con gái khác.
Điều này khác so với trước kia nên tôi đã lo sốt vó luôn.
Tôi đã luôn tỏ ra rằng “Người duy nhất nhận được sự chú ý của Yuuichi là tôi.”
Để khiến những đứa con gái khác tránh xa cậu ấy, tôi đã dựng nên lời đồn rằng tôi và Yuuichi đã là bạn từ hồi tiểu học, đã hẹn hò, và thậm chí đã đính hôn rồi.
Tôi đã suýt chết vì xấu hổ khi lan truyền tin đồn ấy, nhưng tôi vẫn làm vậy.
Nhưng dù tôi đã làm thế nào trong quá khứ đi nữa, Yuuichi vẫn quyết định đi hẹn hò với Fujise Shiho.
Nếu là tôi của ngày hôm qua, tôi vẫn sẽ nghĩ rằng “Tôi chắc chắn yêu Yuuichi nhiều hơn cô đấy!” và sẽ phá đám buổi hẹn càng sớm càng tốt.
Nhưng... tôi chợt nhớ lại về những gì Yuuichi nói với mình vào hôm qua
“Cậu mà về muộn thì bố mẹ cậu sẽ lo lắm đấy!” (Yuuichi)
Những lời ấy của Yuuichi đã ghim thẳng vào tôi.
Vấn đề là... Tôi làm gì có bố mẹ như vậy...
Tôi không có bố cũng chẳng có mẹ, những gì tôi có chỉ là một cái dinh thự to đùng và hiu quạnh mà thôi.
Bố tôi thì lúc nào cũng bận và chẳng bao giờ thực sự về nhà, và kể cả có ở nhà đi nữa thì ông cũng luôn ở trong văn phòng của mình, vùi đầu vào công việc.
Sau cùng thì chúng tôi chỉ gặp mặt ở nhà có một lần mỗi năm.
Tôi tự hỏi, mình có thực sự yêu Yuuichi không vì tôi chưa từng nhận được tình yêu.
Vậy chính xác thì cảm xúc mà tôi dành cho Yuuichi là gì?
Tôi lớn lên mà không biết tình yêu đích thực là gì nên, tôi không chắc cảm xúc mình dành cho Yuuichi thực sự là gì.
Yuuichi và Fujise Shiho đi hẹn hò, và trông cả hai có vẻ vui lắm.
Tôi không biết liệu bản thân có thể cho Yuuichi một nụ cười đáng yêu và thuần khiết như cô ta không?
Tôi không thể biết được, và cũng chẳng thể thôi nghĩ về nó.
Cứ đà này thì, Yuuichi và Fujise sẽ hẹn hò với nhau sau buổi hẹn này mất.
Nhưng mà...
“Có lẽ vậy cũng được...” (Kaori)
Tôi lẩm bẩm một mình khi nhìn vô định.
Tôi đã nhờ ông chở tới đây, và tôi đã bắt ông phải đi loanh quanh cùng mình cả buổi chiều rồi.
Kể cả bây giờ cũng vậy, tôi đã nhờ ông xem hai người họ sẽ đi đâu vào cuối ngày, còn bản thân thì ngồi đợi ở chỗ khác ăn uống và nghỉ ngơi mà không có vấn đề nào.
Ngoài trời đã nhá nhem tối rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tối đen như mực vì hệ thống đèn và ánh sáng từ những khu vực xung quanh đây.
Chuyện này xảy ra, khi tôi đang đợi ông quay lại.
Tôi nghe thấy tiếng chân phía sau, rồi quay lại.
“Ông à, ông về trễ... Ồ, Hisamura-kun.” (Kaori)
“Một ngày tốt lành, Toujouin-san.” (Tsukasa)
Tôi cứ tưởng ông sẽ quay lại, nhưng không ngờ lại thấy Hisamura Tsukasa ở đây.
Đương nhiên, tôi cũng biết rằng Hisamura Tsukasa và Shimada Sei cũng tới công viên giải trí này.
Có lẽ kế hoạch là cậu ta định ngăn tôi lại nếu tôi phá đám buổi hẹn của hai người kia.
Sau cùng thì chẳng có lý do nào khác cho hai người này đến công viên giải trí cả.
“Ngày tốt lành. Thế, sao cậu và ông lại tới đây gặp tôi? Ồ, nếu cậu định ngăn tôi thì, không cần đâu. Tôi cũng không định làm phiền họ nữa rồi.” (Kaori)
“Sao cậu lại không ngăn cản họ chứ? Chẳng phải cậu thích Yuuichi à?” (Tsukasa)
“Thì, tôi cũng không chắc về điều đó nữa.” (Kaori)
Tôi chắc chắn là có thích cậu ấy.
Nhưng tôi không biết mình có thực sự yêu cậu ấy không.
Tôi tự hỏi liệu tôi, một người thậm chí còn chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha mình, có thể dành tình yêu của mình cho Yuuichi một cách đàng hoàng không nữa.
“Sao cậu lại bỏ cuộc? Chẳng phải cậu đã yêu cậu ấy từ hồi nhỏ rồi à?” (Tsukasa)
“Phải. Tôi thích cậu ấy, tôi nghĩ vậy. Nhưng sau khi suy nghĩ rất nhiều về nó, tôi nhận ra có thể sau cùng thì tôi không thực sự thích cậu ấy.” (Kaori)
“Tớ hiểu rồi, ra là cậu sợ à.” (Tsukasa)
“Cũng có thể nói như vậy.” (Kaori)
“Sao cậu lại thấy sợ? Chẳng phải cậu là người đã tuyên bố mình là người thích Yuuichi nhất sao?” (Tsukasa)
“Là do lúc đó tôi chỉ thấy lo lắng thôi. Yuuichi đã thích người khác dù đã có một người con gái như tôi suốt thời gian qua.” (Kaori)
“Ồ? Vậy cậu đang thừa nhận rằng bản thân không hấp dẫn bằng Fujise-san à?” (Tsukasa)
“... Cậu thì biết gì chứ?” (Kaori)
Kaori đã nhìn sang một hướng khác từ đầu đến giờ, nhưng cuối cùng thì cô cũng đã nhìn thẳng vào mặt Hisamura.
Khuôn mặt đó chẳng có tí gì là đang đùa giỡn cả.
“Sao mà tớ biết được cậu cảm thấy thế nào? Chúng ta được sinh ra và lớn lên theo cách khác nhau, và Toujouin còn là con gái của một chủ tịch tập đoàn lớn nữa. Làm sao tớ hiểu được người như vậy cảm thấy gì.” (Tsukasa)
“Đúng rồi đấy.” (Kaori)
“Nhưng thế đồng nghĩa với việc cậu cũng không hiểu tớ cảm thấy thế nào.” (Tsukasa)
“Cậu đang nói cái gì vậy?” (Kaori)
“Cậu sẽ không thể biết được người khác nghĩ gì về cậu nếu họ không nói ra. Đấy là tại sao tớ luôn nói với Sei-chan rằng tớ thích cô ấy, cũng như khen Rinke rằng em ấy rất dễ thương.” (Tsukasa)
“Giờ thì tôi chẳng thể hiểu cậu đang nói cái gì rồi đấy.” (Kaori)
“Hah, tớ không định nói nhiều vậy đâu.” (Tsukasa)
Hisamura nhìn xuống rồi thở dài.
“Đó là lý do cậu không hiểu bố cậu thực sự cảm thấy ra sao đấy.” (Tsukasa)
“Cái gì?! Cậu thì biết cái gì về...?” (Kaori)
Tôi chưa bao giờ kể cho ai về mối quan hệ giữa mình và bố.
Kể cả Yuuichi. Chưa một lần nào luôn.
“Cái đó giờ không quan trọng nữa. Chỉ là Toujouin-san bây giờ không hiểu được cảm xúc của bố dành cho cậu.” (Tsukasa)
“Phải đấy, tôi không hiểu đấy. Kể cả ông có nói thành lời đi nữa, dựa vào thái độ đó tôi biết thừa ông chưa bao giờ thích hay ghét tôi cả.” (Kaori)
“Đấy là lý do cậu sợ, phải không? Cậu chưa bao giờ nhận được tình yêu, nên cậu không biết liệu thứ tình cảm cậu dành cho Yuuichi có phải tình yêu thực sự không.” (Tsukasa)
“Cậu đang...!” (Kaori)
“Đủ rồi. Hãy tự chứng kiến bố cậu yêu cậu đến mức nào đi.” (Tsukasa)
“Hah?” (Kaori)
Cậu muốn tôi tìm hiểu xem bố có yêu tôi không á?
Tôi đã biết đáp án cho câu hỏi đó cả chục năm nay rồi.
Và cậu hỏi sao tôi lại chắc à...?
“Cậu có điện thoại đấy. Gọi bố rồi hỏi xem bác có yêu cậu không đi.” (Tsukasa)
“Cậu đang nói cái quái gì thế hả?” (Kaori)
“Cứ làm đi. Chỉ có cách đó mới giúp cậu hiểu cậu có đang nhận được tình yêu thực sự từ bác hay không thôi.” (Tsukasa)
“Hah... Kể cả giờ có gọi, ông cũng không trả lời đâu. Đây chẳng liên quan tí gì đến tình yêu đâu, chỉ đơn giản là ông không thể. Bố tôi rất bận và công việc yêu cầu ông phải làm mọi lúc, kể cả vài chục giây kể từ khi ngủ dậy và đi ngủ, đều tính vào thời gian làm việc hết.” (Kaori)
Ông ấy là chủ tịch Tập đoàn Toujouin, một trong những công ty hàng đầu thế giới.
Bố của Kaori, chủ tịch công ty, rất bận và sẽ chẳng bao giờ đủ thời gian mà nghe mấy cuộc điện thoại không đâu đâu.
Chỉ cần vài phút nghe điện thoại không hẹn trước thôi đã có thể làm chậm trễ thậm chí phá hủy cả một hợp đồng làm ăn trị giá hàng trăm triệu yên rồi.
“Cứ thử đi. Nếu không suôn sẻ, thì cứ vịn vào cái cớ ‘Bố luôn bận bịu với công việc’ ấy. Một cái cớ hoàn hảo cho một Toujouin-san luôn vịn rằng Yuuichi không có thường thức chỉ vì cô thua Fujise ở khoản hấp dẫn.” (Tsukasa)
“Được thôi... Tôi sẽ làm như cậu nói.” (Kaori)
Nếu tôi từ chối, thì cái tên Toujouin Kaori sẽ bị lu mờ mất.
Tôi rút điện thoại ra rồi bấm vào người tên bố trên điện thoại.
Chạm lần nữa để gọi.
Nhưng liệu có ổn không?
Nếu ông đang họp giở một buổi họp quan trọng, đến cả âm thanh nhỏ nhất cũng có thể làm phiền ông thì sao.
Và bởi cuộc gọi này hoàn toàn bất ngờ, nên chẳng thể nào tôi không bị trừng phạt sau vụ này đâu.
“Sao vậy, chẳng lẽ Toujouin Kaori lại tỏ ra mạnh mẽ à.” (Tsukasa)
“Tôi sẽ khiến cậu phải hối hận kể cả việc này có diễn ra suôn sẻ hay không.” (Kaori)
Sau khi nói vậy, Kaori chạm lần nữa vào màn hình.
Tiếng chuông vang lên.
Beep~
Beep~
Đã kết nối~
“Eh” (Kaori)
Tôi cứ tưởng tôi nghe nhầm, cơ mà Kaori thực sự đang lẩm bẩm kìa. [Chỗ này là góc nhìn của Hisamura]
“Alo. Có chuyện gì vậy, Kaori?” (bố Kaori?)
Cô nghe thấy giọng bố mình vọng lại bên kia.