Sau khi đi nhà ma, chúng tôi bắt kịp hai người còn lại và tiếp tục công cuộc giám sát buổi hẹn hò.
Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy Toujouin-san sẽ phá đám cả, và Yuuichi cùng Fujise vẫn hẹn hò như bình thường.
Sei-chan và tôi cũng đã tận hưởng niềm vui khi trải nghiệm các trò chơi khắp nơi, và vèo một cái đã xế tà.
Sắp đến lúc rồi...
Trong cốt truyện gốc, đây là khoảng thời gian Yuuichi và Fujise đi vào một cửa hàng, cũng chính là nơi mà Toujouin-san sẽ vào phá đám họ.
Điểm đến tiếp theo của chúng tôi là cửa hàng kí gửi lớn nhất công viên.
Nơi này không bán đồ ăn mà là đồ lưu niệm.
Trong khi hai người họ đang tìm đồ lưu niệm, thì Toujouin-san đến.
Yuuichi đã định là sẽ thổ lộ tình cảm vào buổi tối, với cảnh đẹp cùng những ánh đèn lung linh, nhưng bởi Toujouin-san tự dưng chen vào làm cậu không thể tỏ tình vào thời gian đã định được.
Có thể đó sẽ là nơi Toujouin-san đến phá đám họ vào khoảng thời gian này, và cũng chính là lúc mà chúng tôi phải ra tay ngăn cô ấy.
Nhưng mà tôi vẫn không chắc mình sẽ làm vậy như nào.
Và... tôi vẫn đang chật vật không biết có thực sự nên ngăn cô không.
Nói thật thì, hiện giờ cá nhân tôi thì không muốn cản cô chút nào.
Bởi vì tôi không muốn câu truyện gốc dừng lại ở đây.
Tuy nhiên, khi tôi nghĩ về độ quyết tâm của Sei-chan trong tình huống này, tôi thật sự nghĩ rằng tốt hơn hết là nên ngăn cô ấy lại.
Tôi nên làm gì đây...?
Đang cảm thấy bế tắc và mâu thuẫn thì tôi thấy Yuuichi và Fujise đã vào trong cửa hàng như trong truyện gốc rồi.
Sei-chan cùng tôi khẽ theo chân họ vào trong.
Cửa hàng này cũng khá lớn, nên nếu giữ đủ khoảng cách thì sẽ không bị phát hiện đâu.
“Fufu, ra là mấy thứ này cũng có ở đây à.” (Sei)
Sei-chan đang ngắm những món hàng được trưng bày trong cửa hàng.
Bởi đến giờ Toujouin-san vẫn chưa xuất hiện, nên Sei-chan đã trở nên hơi thiếu cẩn thận, hay nói cách khác, cô nàng nới lỏng cảnh giác.
Thì, như vậy cũng đúng thôi. Chúng tôi đã quan sát họ kể từ trưa và gần như đi cùng họ cả buổi hẹn mà.
Xét về tình huống hiện tại, tôi không nghĩ chúng tôi có thể lo được nếu Toujouin-san quyết định phá đám họ đâu... Nhưng mà, tôi thì lại muốn viễn cảnh ấy xảy ra.
Họ cũng có bán kẹo như là đồ lưu niệm, thế nhưng nổi bật hơn cả là những con thú nhồi bông và trang sức mặc trên đầu.
Đấy là cái kiểu trang sức mà nữ sinh cao trung sẽ mua khi đi công viên giải trí ấy. Sau đó họ sẽ đi chụp ảnh bản thân mặc những trang sức ấy trong khi ở công viên.
Để tôi miêu tả dễ hiểu: Bạn nhìn thấy nó ở công viên, và trong khi đang quá khích, bạn sẽ mua một trong số chúng. Nhưng cứ khi nào bạn đeo nó ngoài công viên, nó sẽ chỉ trở nên vướng víu mà thôi, rồi bạn sẽ thấy chán vì đã mua về rồi mà vứt chúng lăn lóc ở nhà, và đó là khi bạn quyết định vứt chúng đi.
Có thể cách nhìn nhận này của tôi có phần hơi phiến diện.
Hiện có rất nhiều kiểu dáng mũ đội đầu trong cửa hàng. Nào là tai gấu, tai thỏ, có cả tai mèo, vân vân và mây mây.
Un-, tôi nghĩ rằng chúng trông khá dễ thương đấy, nhưng chưa đủ để tôi mua đâu.
Ah, nhưng mà tôi lại có một cô em gái cựccccc dễ thương ở nhà là Rinke mà.
Trên gian hàng có bày một chiếc mũ tai thỏ với hai cái dây bông trải dài xuống ngực. Hai cái tai thỏ sẽ nảy lên mỗi lần bạn kéo hai cái dây đó.
Tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh Rinke ngồi kéo kéo hai cái tai với vẻ xấu hổ rồi.
Được rồi, mua một cái nào.
Không, chờ đã, bình tĩnh nào tôi ơi.
Mình thực sự sẽ mua cái này sao? Liệu Rinke có muốn đeo chiếc mũ này không?
Nếu là Rinke ấy, chắc chắn em sẽ nói rằng “Anh bị ngốc à?” và ngay lập tức từ chối đeo cho mà xem.
Nhưng liệu ẻm có đồng ý mặc nếu mình năn nỉ không nhỉ?
Thôi thì cứ hỏi ẻm trước cho chắc ăn vậy...
Tôi bật điện thoại, mở RINE, rồi gửi một tin nhắn cho Rinke.
Chắc là sẽ dễ hơn nếu tôi chụp ảnh chiếc mũ rồi gửi em xem đấy.
Trong khi nghĩ vậy, tôi bật camera lên và nhấc chiếc mũ tai thỏ lên.
“Eh? Hisamura này, cậu thực sự sẽ định mua cái đó à?” (Sei)
“Tớ chỉ đang thấy hơi khó hiểu thôi.” (Tsukasa)
“T-Thì, tớ chỉ không biết là cậu lại có sở thích như này đấy.” (Sei)
“Không, đây không phải cho tớ. Tớ đang thắc mắc liệu em gái tớ có thích cái này hay không thôi ấy mà.” (Tsukasa)
“Em gái cậu á? Em ấy bao nhiêu tuổi rồi?” (Sei)
“Ít hơn tớ một tuổi.” (Tsukasa)
“Cậu định đưa cái này cho em gái cậu? Một nữ sinh năm nhất cao trung á?” (Sei)
Sei-chan cũng lấy một cái mũ tai thỏ khác rồi hỏi.
Rõ ràng rồi, Rinke xem tôi là một người phiền phức, nên em sẽ chẳng vui vì được nhận quà lưu niệm từ tôi đâu.
“Không, tớ không nghĩ em ấy sẽ mặc nó đâu. Nhưng đằng nào thì tớ vẫn định hỏi. Tớ nghĩ là em ấy trông sẽ đáng yêu khi đeo cái này lắm.” (Tsukasa)
“Mmm...” (Sei)
Một cô nàng tsundere như Rinke đội cái này lên sẽ tạo nên gap-moe đáng yêu nhất luôn ấy.
Nếu em ấy mà đội mũ lên, tôi nhất định sẽ chụp ảnh lại rồi lưu giữ ảnh đấy mãi mãi luôn.
Nhưng mà, chắc là tôi vẫn phải hỏi em về cái này rồi.
Đó là những gì tôi nghĩ cho đến khi...
“Hi-Hisamura này.” (Sei)
“Hm? Cái-!?” (Tsukasa)
Khi nghe thấy Sei-chan gọi, tôi quay ra nhìn và thấy... MỘT SEI-CHAN TAI THỎ.
Tôi không ngờ Sei-chan lại đột nhiên đội cái mũ lên đấy.
“N-Này, nhìn có hợp với tớ không...?” (Sei)
Sei-chan hỏi tôi với khuôn mặt hơi xấu hổ với nụ cười thẹn thùng.
Kacha-
“Nn?”
“À, Ừm... Tớ xin lỗi, là do phản xạ ấy mà.” (Tsukasa)
Điều tiếp theo tôi nhớ, chính là tôi đang chụp ảnh Sei-chan với cái camera đã bật sẵn.
“C-Cậu đang làm gì thế?!” (Sei)
“Tớ xin lỗi, là phản xạ cột sống ấy. Cơ thể tớ tự chuyển động trước cả khi não tớ kịp phản ứng.” (Tsukasa)
“Đừng có vớ vẩn nữa! Xóa nó đi! Ngay và luôn!” (Sei)
Sei-chan nói khi tháo bỏ cái mũ tai thỏ, khuôn mặt cô nàng đỏ bừng lên khi thấy tôi chụp ảnh lúc còn đang đeo mũ.
Phải rồi. Tôi thô lỗ thật đấy.
Tôi nghĩ vậy rồi tìm ảnh vừa rồi để xóa.
Nhưng những gì tôi có thể thấy là một Thiên thần xinh đẹp.
“Tớ không muốn xóa nó đâu, tớ muốn giữ cái ảnh này lại như một báu vật gia truyền. Tớ muốn in nó ra rồi đóng khung để trưng bày cơ.” (Tsukasa)
“Không, cậu không được làm thế!?” (Sei)
Tôi chỉ đang thật lòng thôi mà.
Tôi thực sự nghĩ vậy luôn đấy. Thật quá phí phạm khi xóa đi ảnh Sei-chan trông đáng yêu đến nhường này.
Tôi muốn giữ nó lại cho đến cuối đời chưa.
“Aww, thật đấy à? Bức ảnh trông đáng yêu lắm đấy?” (Tsukasa)
“Ku... K-Không” (Sei)
“Đi mà, tớ không cho ai khác xem đâu. Tớ sẽ nhìn vào nó mỗi sáng để ngày hôm đó dù có khó khăn đến đâu, bức ảnh này sẽ giúp tớ có động lực để sống tiếp ngày hôm sau mà.” (Tsukasa)
“M-Mỗi sáng á? Thế còn tệ hơn! Xấu hổ quá đấy.” (Sei)
“Tệ đến vậy cơ à...?” (Tsukasa)
“Phải đấy, rất tệ.” (Sei)
Tôi đã cố năn nỉ rồi cơ mà vẫn vô dụng.
Ah... Nhưng tôi chỉ là không thể xóa bức ảnh Sei-chan bé nhỏ đáng yêu ấy khỏi cuộc đời được.
“Ku... Vậy thì Sei-chan... cậu xóa đi. Tớ không thể làm việc này được.” (Tsukasa)
“Thật đấy à...?” (Sei)
Tôi đưa điện thoại cho Sei-chan với đôi tay run run.
Sei-chan nhận lấy chiếc điện thoại và có vẻ là đã xóa bức ảnh ấy rồi.
“Ah... Vậy là đi tong nguồn động lực sống của đời người...” (Tsukasa)
“V-Vậy ừm, sao chúng ta, cậu biết đấy, chụp ảnh cùng nhau nhỉ?” (Sei)
“Eh?” (Tsukasa)
“C-Cậu biết đấy, như Shiho với Shigemoto đằng kia kìa.” (Sei)
Khi tôi chuyển ánh nhìn theo hướng của Sei-chan, tôi bắt gặp Fujise và Yuuichi ở đó, mặt đối mặt, với cơ thể ở gần nhau. Fujise thì đang giữ điện thoại để chụp ảnh.
Cả hai người họ đều đang đội mũ tai gấu trông khá ngớ ngẩn.
Họ thậm chí vẫn chưa hẹn hò mà?
Hmm... tự nhiên cái cảnh này lại khiến tôi thấy không đúng cho lắm.
Tôi như thể bị déjà vu hay thứ gì đó tương tự vậy.
“Nếu cậu không muốn chụp ảnh với tớ như hai cậu ấy thì. Ổn thôi, tớ không phiền đâu.” (Sei)
“Eh? Vậy tớ cũng nên đội mũ tai thỏ chứ?” (Tsukasa)
“P-Phải đấy.” (Sei)
Vậy là, có vẻ như tôi cũng sẽ phải đội mũ tai thỏ rồi.
Bởi nếu tôi làm vậy thì tôi sẽ có thể chụp ảnh với cô nàng y như hai người đằng kia kìa.
“Đương nhiên tớ sẽ đội rồi.” (Tsukasa)
“T-Trả lời nhanh quá đấy.” (Sei)
Hay nói cách khác, tôi chẳng tìm thấy lí do nào mà lại không đội cả.
Tôi thậm chí sẽ sẵn lòng trả tiền để được chụp ảnh Sei-chan đội mũ tai thỏ cơ, và thậm chí sẽ vui lòng hơn nhiều khi trả tiền để được chụp ảnh với cô nàng khi đội mũ cơ.
“Vậy thì, để tớ đội cái mũ lên...” (Tsukasa)
“Pfft... T-Tớ xin lỗi, cơ mà trông nó chẳng hợp với cậu gì cả.” (Sei)
“Phải đấy, tớ cũng không nghĩ vậy đâu, nhưng tớ cũng không nghĩ trông lại xấu tới nỗi bị Sei-chan cười đâu...” (Tsukasa)
À thì, đúng là tôi có vui, bởi có thể nhìn được nụ cười ấy nở trên khuôn mặt Sei-chan.
Trong khi đó, Sei-chan sẽ đội lại cái mũ... Phải đấy, đáng yêu quá, cứ như một thiên thần vậy, thật tuyệt vời, thật đáng kinh ngạc.
Sei-chan đã mở sẵn camera trên máy tôi rồi, nên chúng tôi sẽ dùng nó để chụp ảnh.
“N-Nhìn này, lại g-gần hơn đi.” (Sei)
“U-Un...” (Tsukasa)
Theo tôi thì, mặt tôi đã khá sát Sei-chan rồi, nhưng cô nàng lại bảo vẫn chưa đủ.
Tôi cũng đã thấy cách Fujise và Yuuichi chụp ảnh trước đó rồi, nên có vẻ Sei muốn chụp y hệt như hai cậu ấy.
Hai cậu ấy ở sát nhau tầm, má kề má, nhỉ?
Và đúng như dự đoán, tôi lại không thể tiến xa tới vậy, nên tôi chỉ lại gần hơn một chút tới khi vai chúng tôi chạm nhau thôi.
“V-Vậy là đủ rồi. C-Chụp ảnh nào.” (Sei)
Sei-chan nói rồi ấn ngón tay xuống màn hình điện thoại, tạo ra tiếng click.
Tôi và Sei-chan ngay lập tức tách ra sau khi chụp ảnh.
“C-Có vẻ mình làm được rồi.” (Sei)
“T-Tốt thật đấy.” (Tsukasa)
Tim tôi không thể chịu được nếu lại gần cô nàng lần nữa.
Không, nãy ở nhà ma thì tôi thậm chí đã ở gần hơn rồi, nhưng lần đó thì khác.
Lúc đó thì người chủ động là Sei-chan, hơn nữa, Sei-chan lúc đó đang trong trạng thái cực độ, nên lúc đó tôi không nhớ được nhiều lắm về lúc được tiếp xúc với cô nàng.
Nhưng giờ, người chủ động lại là tôi, và Sei-chan cùng tôi đang đối diện trực tiếp, nên còn xấu hổ hơn nữa.
Sau khi Sei-chan trả lại điện thoại, tôi ngay lập tức nhìn vào những bức ảnh đã được chụp, cả hai chúng tôi đều đỏ mặt và hơi ngại ngùng.
Tôi không quan tâm nữa, nhưng Sei-chan là nhất bởi cô nàng trông vẫn dễ thương, để cả khi nhìn như này.
“Ah, t-tớ sẽ gửi cậu bức ảnh trên RINE sau.” (Tsukasa)
“A-Ah phải, nhờ cậu.” (Sei)
Cực kì xấu hổ luôn ấy, nhưng tôi nghĩ sau cùng thì vẫn nên chia sẻ bức ảnh này cùng nhau.
Hmm? Đợi chút, tôi lại có cảm giác déjà vu bởi những gì bản thân vừa nói.
Cái cảm giác déjà vu này là sao nhỉ...?
...PHẢI RỒI!
Eh? Đợi đã... nhưng mà tại sao?
Tôi nhận ra vài thứ rồi ngay lập tức trông chừng Yuuichi và Fujise.
Họ vẫn đang ngắm đồ lưu niệm trong cửa tiệm.
“C-Có chuyện gì vậy? Sao cậu đột nhiên nhìn hai cậu ấy thế?” (Sei)
“K-Không có gì, chỉ là tớ tưởng đã mất dấu thôi ấy mà.” (Tsukasa)
“À thì, sẽ ổn thôi. Hiện thì tớ vẫn chẳng thấy có dấu hiệu gì cho thấy Toujouin-san sẽ phá đám hai cậu ấy cả.” (Sei)
Phải rồi, vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy Toujouin-san sẽ đến phá rối buổi hẹn.
Nhưng mà, lạ thật đấy.
Toujouin-san đáng lẽ đã phá đám họ rồi nếu theo như mạch truyện gốc.
Cái cảm giác khó chịu vừa nãy của tôi, nơi Fujise và Yuuichi chụp ảnh chung lúc đội mũ tai gấu.
Nếu như điều này vẫn theo cốt truyện gốc, cô ấy đã phá đám họ từ đằng sau và nói “Ồ, có vẻ hai cậu đang có chút vui vẻ với nhau đấy nhỉ.”
Đó là lí do mà bức ảnh chụp lúc ấy sẽ có cả khuôn mặt đáng sợ của Toujouin-san đứng đằng sau nữa.
Khi cả ba người gặp mặt, họ có chút cãi vã, nhưng Fujise ngay lập tức thì thầm với Yuuichi rằng “Tớ sẽ gửi ảnh cho cậu trên RINE sau.”
Nhưng bây giờ thì, như những gì bạn có thể thấy, Toujouin-san vẫn biệt tăm.
Hay nói cách khác, cốt truyện gốc giờ đã bị phá bỏ hoàn toàn.
Nhưng tại sao chứ? Tại sao Toujouin-san vẫn chưa tới phá đám họ chứ?
Đến nước này rồi, hai người họ sẽ thực sự hẹn hò với nhau mất.