Phòng 106 hiện đang vô cùng bát nháo do việc chuẩn bị lên đường đến Forthorthe của hội Nhà trọ Corona. Chỉ còn sau vài ngày ngắn ngủi nữa là đến chuyến đi, và hành trình sẽ khá dài. Có rất nhiều việc phải làm. Các thủ tục giấy tờ cần thiết đã được hoàn tất, nhưng vẫn còn hành lý cần đóng gói và các sắp xếp khác cần thực hiện. Hầu hết mọi người đều đang vô cùng bận rộn.
[Được rồi! Các Sanae đáng yêu bọn tui sẽ lo việc mua đồ ăn nhẹ!] – Sanae-chan tuyên bố.
[Cậu có thể giúp mình một tay trước khi ra ngoài mua sắm không?] – Shizuka hỏi.
[Đổi lại thì tí nữa cậu giúp tui xách đồ nhé!]
[Chốt luôn! Cảm ơn nhé.]
[Clan-dono] – Kiriha gọi – [Chúng ta được thông báo rằng cuộc tập huấn chung sẽ diễn ra theo kế hoạch.]
[Vậy là không thể bỏ qua được rồi. Các cô có thể xử lý vụ này không, Pardomshiha, Yurika?] – Clan hỏi.
[Em sẽ thu xếp ạ.] – Ruth trả lời.
[Mình sẽ cố hết sức.] – Yurika đồng ý.
[Mình cần tích trữ thức ăn mèo cho Snoozy.] – Maki cân nhắc.
[Cho ta đi cùng. Ta cũng cần linh kiện cho chiếc xe đạp của mình, vì chúng không có ở Forthorthe.] – Theia nói.
[Vậy bạn có phiền nếu mình đi chung không?] – Harumi hỏi – [Mình e rằng tủ đồ của mình hơi thiếu... Theiamillis-san, ở bên đó kiểu gì cũng sẽ có những buổi lễ và các dịp trang trọng nhỉ?]
[Chính xác. Nhưng chị có thể mặc đồng phục— À phải. Chị đã tốt nghiệp mất rồi.]
[Thế nên mình mới hy vọng bạn và Maki-san cho lời khuyên trong khi mua sắm.]
Hiện tại, các cô gái đang bàn nhau về các công việc lặt vặt và những vấn đề cần phải giải quyết trước khi khởi hành. Với quá nhiều công việc, kế hoạch của họ là chia ra để làm. Nalfa và Kotori đang làm những việc tương tự ở phòng 105. Chỉ còn lại đám con trai là rảnh rỗi.
[Đúng là con gái lúc nào cũng tốn thời gian chuẩn bị.] – Kenji ngồi lẩm bẩm trên trần nhà nhờ thiết bị phản trọng lực của Clan.
Koutarou ngồi bên cạnh liền đáp – [À thì, cũng nhiều việc quá mà. Không có các nàng thì đời nào anh em mình làm xong, có khi ngập mặt luôn rồi ấy chứ.]
[Đáng buồn thay...]
[Phải, chúng ta chỉ có thể ngồi bó gối vì quá đỗi vô dụng.]
[Meo.]
Cuộc trò chuyện của Kenji và Koutarou bị cắt ngang bởi Snoozy. Con mèo thường rất thích được các cô gái cưng nựng, nhưng hôm nay họ quá bận rộn nên thay vào đó, nó liền sà vào lòng Koutarou. Snoozy đã quen với trọng lực bất định của căn phòng và đã đi thẳng lên tường để đến chỗ đám con trai trên trần nhà.
[Phải rồi, Snoozy.] – Koutarou cười nói – [Chúng ta cùng hội cùng thuyền mà.]
Koutarou đã hoàn thành việc chuẩn bị cá nhân cho chuyến đi. Cậu đã đóng gói mọi thứ cần thiết vào chiếc ba lô lớn cậu từng sử dụng khi đi thi đấu bóng chày. Do bản thân không có quá nhiều đồ và đã có kinh nghiệm đến Forthorthe từ trước nên cậu biết chính xác phải mang theo những gì. Kết quả là cậu đã sửa soạn xong trước các cô gái và đang tự do tự tại giống như Snoozy.
[Quan trọng hơn, Kou này...] – Kenji bắt đầu.
[Hửm?]
[Meo?]
[Mày phải giúp tao!] – cậu đột nhiên ứa nước mắt khẩn nài. Mặc dù nhìn có vẻ dễ dãi, Kenji thực chất là một thanh niên nghiêm túc và hiếm khi khóc trước mặt người khác.
[Gì đây!?] – Koutarou kinh ngạc.
[Kotori không tha thứ cho tao! Em nó còn không thèm nói chuyện với tao nữa! Chuyện này trước đây chưa bao giờ xảy ra! Giúp tao đi mày!] – Kenji nắm lấy vai Koutarou và lắc.
Koutarou ngăn cậu bạn lại và đáp – [Tao cũng chưa bao giờ thấy Kin-chan tức giận đến thế. Làm sao tao biết được phải làm gì?]
Kenji đã ở trong tình thế căng như dây đàn với cô em gái suốt một thời gian, nhưng rạn nứt giữa họ lên đến đỉnh điểm khi cả hai nhập bọn vào chuyến đi Forthorthe. Kotori đã nổi giận với cậu và hiện còn không thèm nhìn mặt cậu.
[Đừng vô tâm thế chứ!] – Kenji hét lên.
[Mày chỉ có nước xin lỗi thôi chứ còn cách nào nữa đâu!] – Koutarou hét lại.
[Biết là vậy… Tao biết, nhưng...] – Kenji nằm ườn ra cái bàn trà, thứ đã bị đẩy lên trần nhà cùng với hai tên con trai, rồi sụt sịt. Cậu rất yêu quý em gái mình, nên việc bị cô em lạnh nhạt khiến cậu đau đớn vô cùng.
Đúng lúc đó, cô em gái kia bước vào phòng 106 qua cái lỗ trên tường với một cái khay trên tay. Nalfa đi theo ngay sau, cũng mang theo một cái khay. Họ mang trà và đồ ăn nhẹ sang để các cô gái phòng 106 có thể tạm ngơi tay.
[Mọi người, chúng em mang trà đến này!] – Kotori gọi.
[Và bánh nữa! Mọi người cứ tự nhiên nhé!] – Nalfa tiếp.
Ba Sanae và Yurika giơ tay lên trời và hét lên ăn mừng trong khi những cô gái khác nhanh chóng bắt đầu dọn chiếc bàn mà họ đã mang đến cho cuộc họp. Tất cả họ đều háo hức muốn được xả hơi và ăn đồ ngọt. Kotori và Nalfa đặt cốc và đĩa xuống trước mặt tất cả các cô gái, sau đó di chuyển lên trần nhà.
[Mời anh, Kou-niisan.] – Kotori mời.
[Mackenzie, Kin-chan phục vụ trà cho chúng ta kìa.] – Koutarou huých khuỷu tay vào Kenji. Cậu coi đây là cơ hội tốt để hai anh em hòa giải.
[À ừ.]
Koutarou và Kenji là bạn thâm giao, vì vậy Kenji ngay lập tức hiểu ý của người bạn thân. Cậu lập tức quay sang phía em gái để bắt chuyện, nhưng trước khi kịp mở miệng...
[Em không có gì cho cái tên đáng kinh đó.] – Kotori thẳng thừng nói. Đôi mắt cô lạnh như băng nhưng lời nói thì bỏng rát. Cô không muốn dính dáng gì với Kenji. Cô vẫn không thể tha thứ cho anh trai vì đã chọn cuộc hẹn với Emily thay vì sự an nguy của những người khác.
[K-Kìa em, anh hiểu lý do em nổi giận, Kin-chan.] – Koutarou nói – [Nhưng nếu cứ hằn học mãi, thì chính em sẽ giống kẻ xấu hơn đấy. Ít nhất hãy cố gắng tiết chế khi ở cạnh những người khác chứ?]
[Ơ, ừm... Em xin lỗi, Kou-niisan.]
Sau lời mắng miễn cưỡng của Koutarou, Kotori bình tĩnh lại một chút. Mặc dù khó chịu với Kenji, nhưng Kotori không muốn giận cá chém thớt. Bản chất cô là một cô gái điềm tĩnh và dịu dàng, nhưng cô không thể không nghiêm khắc với những ai chọc giận mình.[Anh thích nụ cười và sự tốt bụng của em hơn đó, Kin-chan.] – Koutarou nói.
[Em sẽ cố gắng hành xử như vậy.]
[Nhưng đúng là khi quá chú tâm vào một thứ gì đó sẽ khiến tầm nhìn của em trở nên hạn hẹp.]
[Làm ơn dừng lại đi. Nghe như anh đang ám chỉ em là người thù dai vậy.]
[Ahahaha!]
Đến lúc Koutarou bật cười thì Kotori đã trở lại với vẻ tươi cười dễ thương thường ngày.
(Cảm ơn Kou! Tao biết mày sẽ có thể làm gì đó mà!)
Kenji chắp hai tay lại để thể hiện lòng biết ơn đối với người bạn thân. Kiriha là người duy nhất để ý, nhưng sau khi nghiêng đầu trầm ngâm, cô quyết định không nói gì.
[Hehe.] – Nalfa khúc khích cười khi quan sát cô bạn thân.
[Có chuyện gì à, Nal-chan?] – Kotori hỏi, sau khi đã trở lại bình thường.
[Mình chỉ đang nghĩ là bạn và Koutarou-sama cứ như anh em ruột vậy.]
Nalfa cũng có một người anh trai, và mặc dù thỉnh thoảng có xung đột nhưng nhìn chung họ rất hòa thuận và quan tâm lẫn nhau. Khi nhìn Kotori và Koutarou, cô có thể nói rằng họ có một mối quan hệ tương tự.
[Em ấy mới đây đã quyết rằng bọn này làanh em ‘thật’ luôn rồi đấy.] – Koutarou trả lời.
Kotori gật đầu cương quyết. Dù muốn xóa Kenji ra khỏi cuộc đời mình, Koutarou vẫn rất đỗi thân thương trong trái tim cô. Cô từ lâu đã coi cậu như người anh thực sự của mình, một sự điều chỉnh mà cô rất đón nhận.
[Kotoriiii!]
Kenji, trong khi đó, cảm thấy như mình bị vứt bỏ. Lo sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cô em gái bé bỏng, cậu đã thốt lên một tiếng kêu ai oán khiến ai nghe cũng phải động lòng. Tuy nhiên, toàn bộ nhóm bạn của Nhà trọ Corona đều biết rằng Kenji chỉ đang gieo gió gặt bão.
[Dù sao thì, mày đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết cho chuyến đi chưa, Mackenzie?] – Koutarou hỏi như thể không có chuyện gì xảy ra.
[Tao thực sự phải đi sao...?] – Kenji, nạn nhân của một sự suy sụp tinh thần cùng cực, ngước nhìn Koutarou với đôi mắt trống rỗng. Trông cậu như không còn thiết tha gì nữa.
[Chính tâm lý người ngoài cuộc đã khiến Kin-chan nổi giận đấy anh bạn. Mày quan trọng hơn mày nghĩ đấy.]
[Chỉ bởi vì mày đột nhiên trở thành một anh hùng huyền thoại nào đó. Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong sáu tháng qua khiến tao không thể theo kịp.]
Koutarou không thể cãi lại nổi. Kenji đang bị kéo vào một chuyện chẳng liên quan gì đến cậu. Hơn nữa, bất cứ ai cũng sẽ quay cuồng trước các sự kiện liên tiếp gần đây. Đặt cược mạng sống vì một người ngoài hành tinh mà mình kết bạn đã là một nhẽ, nhưng làm gì có ai có thể thản nhiên chấp nhận rằng người bạn thời thơ ấu của mình là một anh hùng liên thiên hà? Không giống như Koutarou và các cô gái dần chấp nhận nó theo thời gian, Kenji buộc phải đối mặt với nó một cách đột ngột nhất.
[Và bây giờ chúng ta sẽ đến Forthorthe trong một cái UFO? Tao thực sự không biết đâu là thật nữa...]
[Kháng cự là vô ích. Bọn ta sẽ bắt cậu đi cùng nếu cần thiết.] – Theia thông báo.
[Bớ người ta bắt cóc!] – Kenji phản đối.
[Ồ, giống một vụ bị người ngoài hành tinh bắt cóc thực sự nhỉ!] – Sanae thủ thỉ.
Đôi mắt của nhà ngoại cảm trẻ lấp lánh, cũng như ma pháp thiếu nữ ngồi cạnh cô. Trong phim và tivi, con người hay bị UFO của người ngoài hành tinh cuỗm đi. Và mặc dù Theia không định dùng Kenji để nghiên cứu, nhưng thực tế, cô đang đe dọa thực hiện một vụ bắt cóc. Sanae và Yurika thích thú với tiến triển kiểu này.
[Thế còn màn ‘mổ xẻ’ thì sao?] – Sanae háo hức hỏi.
[Em đúng là chỉ toàn biết những thứ vô bổ nhỉ?] – Koutarou hỏi ngược lại.
[Ehehe.]
Sanae không phải là người sắc sảo nhất trong nhóm, nhưng cô nhớ rất giỏi về tất thảy các thứ huyền bí.
[Nhân tiện đang nói về chuyện một người tự dưng trở thành anh hùng.] – Theia bắt đầu – [Ta có cảm giác Snoozy sẽ trở thành cơn sốt chỉ sau một đêm ở Forthorthe.]
[Meo?] – Snoozy nhìn sang Theia khi nghe thấy nhắc tới tên mình và nghiêng đầu bối rối. Nó vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn ngôn ngữ của con người.
[Tại sao?] – Koutarou cũng nghiêng đầu, mặc dù trong trường hợp của cậu, đó là vì cậu có thểhiểu Theia.
[Snoozy có mặt trong một số video của Nalfa đúng chứ? Người Forthorthe khá thích thú với sinh vật nhỏ đáng yêu này.]
Hầu hết người dân Forthorthe muốn biết thêm về Trái Đất, bao gồm cả những loài động vật bản xứ. Đó là một hành tinh xa lạ mà họ lâu lắm rồi mới bắt gặp. Chưa kể, đó lại còn là hành tinh quê hương của Thanh Kỵ sĩ.
[Forthorthe có mèo mà nhỉ?] – Koutarou hỏi.
[Có, nhưng không phải loại màu này. Chưa kể đến việc nó sống với anh nữa.] – Theia đáp.
[Ra là vậy... Mày nên chuẩn bị tinh thần khi chúng ta đến Forthorthe đi, nhóc ạ.]
[Meo?]
[Bọn họ cứ toàn làm quá mọi thứ lên.]
[Meo!]
Snoozy, coi sự chú ý của Koutarou như một lời mời chơi cùng, rón rén nắm lấy rồi thả ngón tay ra. Đòi chơi kiểu này là chuyên môn của Snoozy, và nó đã nhận được chính xác những gì mình mong muốn khi Koutarou với lấy nó và bắt đầu vuốt ve.
[Mày được Satomi-kun chơi cùng à, Snoozy? Sướng quá nhỉ.]
[Meooo!]
Khi nghe thấy giọng nói của Maki, Snoozy liền chạy lên chạy xuống bức tường giữa cô và Koutarou theo đúng nghĩa đen. Chủ nhân là người rất đặc biệt đối với nó, và nó luôn tràn đầy năng lượng hơn khi có cô chủ ở bên. Thấy vậy, Nalfa không thể không với lấy máy ảnh của mình.
[Chủ nhân, Bệ hạ cũng rất thích mèo đấy.] – Ruth nói với Koutarou.
[Vậy Elle là người thích mèo à? Lâu lắm rồi tôi mới gặp cô ấy...]
Khi nhắc đến Elfaria, suy nghĩ của Koutarou hướng về vị nữ hoàng xa xăm. Cảm thấy Koutarou mất tập trung, Snoozy gãi vào đùi cậu.
[Được rồi, được rồi, chơi tiếp nào.]
[Meo!]
Giờ Koutarou lại chú ý đến mình, Snoozy bắt đầu dụi vào chân cậu. Theia vui vẻ quan sát cả hai, tự tin vào đánh giá của mình. Snoozy đích thị sẽ trở thành một ‘ngôi sao’ ở Forthorthe. Tuy nhiên, cô quan tâm tới chuyện giữa Koutarou và Elfaria hơn là Koutarou và Snoozy.
[Dù có nói gì thì anh vẫn mong được gặp lại mẹ em nhỉ?]
[Cô ấy có thể phiền thật, nhưng sau cùng bọn tôi vẫn là bạn. Tôi vẫn nhớ mình đã bị sốc như thế nào khi quay lại thời hiện tại chỉ để biết rằng cô ấy đã lên ngôi.]
[Mặc dù em đã nói với anh rằng mẹ em là nữ hoàng?]
[Đúng là vậy, nhưng việc biết mẹ cô là nữ hoàng với việc biết Elle—cô gái kỳ lạ năm xưa—trở thành nữ hoàng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. À thì, bây giờ tôi đã hết sốc rồi, nhưng vẫn không tài nào quen nổi.]
Giống như việc Kenji gặp khó khăn khi coi Koutarou là anh hùng, Koutarou cũng gặp khó khăn khi coi Elfaria là một đấng quân vương. May mắn thay, điều đó không gây ra nhiều vấn đề trong lúc cô bị cách chức trong cuộc đảo chính, nhưng cậu cũng đã phải vật lộn để nhìn nhận cô gái kỳ quặc từng gặp hai mươi năm trước dưới tư cách là nữ hoàng của một đế chế thiên hà. Ấn tượng của cậu về cô khi đó tô điểm cho cách cậu đối xử với cô bây giờ.
Nghĩ về điều này, Koutarou lặng lẽ nhấp một ngụm trà rồi đăm chiêu nhìn vào cốc của mình. Hương thơm độc đáo không lẫn đi đâu được—đó là trà Rubustori của Forthorthe. Cây Rubustori trước đây được cho là đã tuyệt chủng, nhưng chỉ hơn một thập kỷ trước, nó đã xuất hiện trở lại trên thị trường và hiện là một loại trà đen tiêu chuẩn ở Forthorthe. Đó cũng là thức uống ưa thích của Elfaria.
[Koutarou-sama, trà có vấn đề gì sao?] – Nalfa hỏi, lo lắng khi thấy Koutarou nhìn chằm chằm vào tách của mình. Trà là do cô pha nên cô lo sợ rằng mình có thể đã làm sai ở đâu đó.
Koutarou lắc đầu với một nụ cười – [Ngược lại cơ. Thật khó để pha trà Rubustori ngon, nhưng nước trà này đúng là tuyệt vời. Anh rất ấn tượng.]
[Ồ tốt quá. Em đã tập rất nhiều đấy.]
[Ra vậy.]
[Tuyệt quá nhỉ, Nal-chan? Không uổng công chúng ta uống đống trà dư thừa đó!] – Kotori xen vào chúc mừng cô bạn thân.
[Ừ!]
Nalfa nở một nụ cười nhẹ nhõm xen lẫn vui mừng khôn xiết. Cô biết rằng Koutarou thích trà Rubustori, vì vậy đã luyện tập chăm chỉ để pha nó một cách hoàn hảo. Cô và Kotori đã chia nhau uống hàng chục cốc trà trước khi đạt được thành quả ưng ý.
[Hừm... Rồi, vậy đi] – Koutarou lẩm bẩm.
[Koutarou-sama?]
[Anh tính sẽ đi mua sắm một chút.]
[Vâng ạ.]
Không hề nói ngoa, Koutarou nhận ra rằng mình vẫn còn việc phải làm trước chuyến đi. Nó không có gì to tát, nhưng cậu tự tin rằng nó sẽ rất đáng giá.
Với chuyến hành trình đến Forthorthe sắp đến gần, Theia, Maki và Harumi đã gặp nhau vào một ngày nắng đẹp để hoàn thành việc mua sắm của họ. Thay vì các cửa hàng lâu đời trên phố mua sắm mà họ thường lui tới, họ hướng đến các cửa hiệu chuyên biệt mới hơn gần nhà ga.
[Mục tiêu của cậu hôm nay là gì, Theia-san?] – Maki hỏi.
[Meo?] – Snoozy kêu.
Maki với tính cách nghiêm túc có xu hướng tỏ ra trịnh trọng với Theia. Tuy nhiên, Snoozy đối xử với công chúa như những người khác.
[Ta đang tính mua vài linh kiện cho chiếc xe của mình.] – Theia, đang đi đầu, quay lại trả lời.
Harumi nghiêng đầu khi nghe câu trả lời – [Nhưng Forthorthe cũng có xe đạp mà nhỉ?]
[Có, nhưng linh kiệt của chúng khác hẳn.]
[À, vậy là bạn sẽ mang theo chiếc xe đạp của mình.]
Harumi gật đầu hiểu ý. Theia muốn mang chiếc xe đạp sản xuất tại Nhật Bản của mình trở lại Forthorthe, vì vậy để giữ nó trong tình trạng tốt, cô cũng cần mang theo các công cụ, linh kiện và vật tư để bảo dưỡng nó khi họ đi xa.
[Ta đang nhắm tới săm lốp, cũng như xích, phanh và dây truyền động. Các bộ phận được sử dụng nhiều nhất sẽ hao mòn nhanh nhất.]
[Phải, chẳng may chiếc xe đạp đứt dây xích sau vài ngày mang theo thì chẳng vui chút nào.]
[Meo!]
Maki cũng gật đầu đồng tình. Snoozy không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng nó vẫn tham gia câu chuyện như mọi khi.
Cửa hàng xe đạp cạnh nhà ga khá lớn và có nhiều phụ tùng, vật dụng cho những người thích tự bảo dưỡng xe đạp. Chúng được sắp xếp dựa trên chức năng, nhưng vì Harumi biết rất ít về xe đạp nên cô hầu như không hiểu công năng của bất cứ thứ gì ngoại trừ săm lốp.
[Cái gì đây nhỉ?] – cô lẩm bẩm, nhặt một chiếc túi nhựa nhỏ được trưng bày bên cạnh lốp xe. Bên trong là một thanh kim loại hình trụ, một nắp nhựa đi kèm và một miếng cao su. Cô thậm chí không thể tưởng tượng được chúng dùng để làm gì.
[À, đó là một cái van để ngăn không khí trong lốp thoát ra ngoài.] – Maki trả lời, nhìn chằm chằm vào thứ mà Harumi đang cầm.
Harumi mỉm cười đáp lại – [Nói mới nhớ, mình nghĩ đã từng nhìn thấy cái vặn này trên lốp xe đạp trước đây khi bơm hơi vào.]
[Chị đã bơm lốp xe của mình trước đây sao?]
[Ahahaha, phải.]
Ngay cả khi sử dụng chúng hàng ngày, hầu hết các cô gái đều không hiểu rõ cơ chế hoạt động của xe đạp và các bộ phận của chúng. Trước đây Maki đã phải tự mình thay van lốp xe bị hở nên có chút hiểu biết cá nhân. Sự phức tạp và chi tiết cụ thể của cỗ xe thường là mối quan tâm của những người chơi thể thao nghiêm túc hơn, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Theia là người duy nhất trong nhóm Nhà trọ Corona đầu tư vào chủ đề này. Kể từ lúc các cô gái bước vào cửa hàng, đôi mắt long lanh của cô đã đảo từ kệ này sang kệ khác.
[Có một thứ mình chắc chắn biết là những chiếc giỏ này.] – Harumi nói – [Mình sẽ chọn cái dễ thương nhất cho chiếc xe đạp của mình.]
Harumi cảm thấy quen thuộc với những chiếc giỏ xe hơn và cô có rất nhiều mẫu mã để lựa chọn. Thật không may, không có cái nào đủ dễ thương để phù hợp với thị hiếu của Harumi, nên cô rốt cuộc đã không mua một cái nào.
[Chị nên chọn mua đồ thể thao giống như mua các đồ gia dụng khác.] – Theia thông báo khi quay trở lại nhóm – [Các thiết kế thực tiễn phù hợp với mọi thời tiết đều tập trung vào độ bền và hiệu suất hơn là vẻ bề ngoài.]
[Đúng là chúng ta đôi khi sẽ dùng giỏ xe lúc trời mưa và trên địa hình gồ ghề nhỉ.] – Harumi trầm ngâm.
[Chính xác.]
Theo thời gian, chúng ngày càng trở nên đẹp mắt hơn về mặt thẩm mỹ, nhưng vì hầu hết các giỏ được thiết kế cho xe đạp leo núi và các tay đua đường trường nên chúng hiếm khi có kiểu dáng bắt mắt. Đó là lý do tại sao Harumi không thể tìm thấy một cái ưng ý.
[Chào mừng trở lại, Theia-san. Cậu đã xong chưa?] – Maki đoán khi liếc nhìn giỏ mua hàng hiện đã đầy ắp linh kiện của Theia.
[Không, ta vẫn cần một số thứ nữa.] – cô trả lời.
Theia quay lại không phải vì đã xong việc. Cô đến để lấy thêm giỏ đựng hàng thứ hai.
Theia chạy đi chạy lại khắp cửa hàng nhưng rồi bất chợt dừng lại. Khi họ thấy công chúa đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, Harumi và Maki bước tới để tìm hiểu xem.
[Hmmmmmm...]
Theia đang đứng trước một kệ hàng, khoanh tay và nheo mắt dán chặt vào gian sản phẩm. Cô hiện đang xem xét kỹ lưỡng cái chỗ ngồi của xe đạp.
[Có chuyện gì sao, Theiamillis-san?] – Harumi hỏi.
[Tự cao quá đâm ra hại mình rồi...] – Theia lẩm bẩm.
[‘Tự cao’ là sao?] – Maki lặp lại.
Harumi và Maki chỉ biết nhìn nhau. Theia đành miễn cưỡng giải thích – [Tóm lại thì... khi ta chọn thân xe cho chiếc xe đạp của mình, ta đã chọn một bộ khung lớn. Ta không đành lòng mua cái loại cỡ trẻ em.]
Với tầm vóc của Theia, các bộ phận cỡ trẻ em sẽ phù hợp với cô hơn. Tuy nhiên, cô đã quá kiêu hãnh để chấp nhận sự thật đó, và đâm đầu vào mua những bộ phận cỡ nhỏ nhất dành cho người lớn sẵn có.
[Dù không muốn thừa nhận nhưng chân ta ngắn ngủn à. Ta cần yên xe càng thấp càng tốt để có thể chạm chân xuống đất.]
Với hình dáng xe đạp hiện tại của cô, ngay cả khi yên xe được hạ xuống độ cao tối thiểu, cô chỉ có thể chạm đất bằng đầu ngón chân. Đó là ý của cô khi nói ‘tự cao quá đâm ra hại mình’.
[Vấn đề là thiết kế cấu hình thấp không có nhiều. Thiếu sự lựa chọn. Ta có nên tiếp tục với những thứ đang có hay thử cố tìm thứ gì đó thấp hơn? Khó xử thật, giống y cái vụ những chiếc giỏ của Harumi ban nãy.]
[À, vậy ra đó là lý do. Mình cứ tưởng đã có chuyện gì nên bạn mới đột nhiên dừng lại, thật mừng vì không phải là chuyện gì quá quan trọng.] – Harumi nhẹ nhõm nói.
Theia bĩu môi đáp lại – [Cái này rất quan trọng đấy. Độ dài đôi chân là một vấn đề cực kì lớn đối với ta.]
[So với chiều cao thì chân bạn dài mà, Theiamillis-san.] – Harumi đánh giá.
[Ta vẫn còn thấp lắm.] – Theia phản bác.
Vấn đề thực sự của Theia là chiều cao của cô. Những người xung quanh thấy nó dễ thương, nhưng cô coi đó là một tình trạng đáng xấu hổ.
[Mình thì ước có chiều cao của cậu.] – Maki nói trước sự ngạc nhiên của mọi người. Cô hiếm khi bày tỏ quan điểm trái ngược khi trò chuyện.
[Cô không biết mình vừa nói gì đâu!] – Theia lập luận – [Cô làm sao hiểu được cái cảm giác khi bị người ta bảo mình ‘vừa khít’ với cỡ trẻ emchứ!]
[Có thể không, nhưng cậu là người duy nhất trong số bọn mình mà Satomi-kun có thể cõng dễ dàng.]
Dùng áo giáp trợ lực là một nhẽ, nhưng việc bế một ai đó là một công việc mất nhiều công sức. Tuy nhiên, Koutarou có thể cõng một người có tầm vóc như Theia một cách tương đối dễ dàng. Maki luôn có chút ghen tị với điều đó.
[Mình dám cá là cảm giác được ôm trong vòng tay của cậu ấy hẳn cũng sẽ tuyệt lắm.] – Maki nói thêm.
Cô còn ghen tị với điều này. Cô đã trưởng thành nên sẽ không bao giờ có cơ hội tự trải nghiệm cái ôm kiểu đó nữa. Cô mong muốn có được cỡ người như của Theia.
[Trong vòng tay... Cái gì...] – Theia khẽ lẩm bẩm rồi im bặt. Từng giây trôi qua, mặt cô ngày càng đỏ hơn. Cô biết chính xác Maki đang nói về điều gì – [T-Ta không thể phủ nhận điều đó...]
[Mình biết mà.] – Maki mỉm cười, mặc dù mặt cô cũng đã ửng đỏ. Cô đang tưởng tượng cảnh Koutarou ôm một phiên bản nhỏ nhắn hơn của mình.
Trong khi đó, Harumi bĩu môi – [Thật không công bằng khi bạn là người duy nhất, Theiamillis-san...]
Theia có cách thể hiện tình cảm dành cho Koutarou rất đụng chạm. Nếu không thể gặp cậu trong một thời gian, cô sẽ nhảy xổ vào cậu trong lần tới gặp lại. Và khi họ đánh nhau, cô sẽ dốc toàn lực chống lại cậu. Ngay cả khi đánh thức Koutarou vào buổi sáng, cô cũng không ngần ngại dùng cơ thể đè lên người cậu. Nói cách khác, cô gần như tiếp xúc cơ thể với Koutarou hàng ngày. Cách hành xử đó quá sỗ sàng đối với một người nhút nhát như Harumi, nên Harumi cũng có chút ghen tị.
Sau khi xong việc ở cửa hàng xe đạp, ba cô gái có một cảm giác ngượng ngùng nhất định. Rốt cuộc, họ đang ở độ tuổi nhạy cảm. Tuy nhiên, khi họ ăn trưa xong, bầu không khí giữa họ đã trở lại bình thường.
[Chị có nói muốn mua quần áo phải không?] – Theia hỏi.
[Phải.] – Harumi trả lời – [Quần áo, phụ kiện và một số mỹ phẩm.]
Bây giờ đã hoàn thành việc mua sắm của Theia, họ chuyển sang phần việc của Harumi. Mục tiêu chính của cô là lấp đầy tủ quần áo của mình, vì vậy cô muốn chọn vài món đồ.
[Nhưng em thấy chị đã rất thời trang rồi mà, Sakuraba-san.] – Maki nói.
Maki không nghĩ phong cách hiện tại của Harumi có sự thiếu sót. Cô luôn mặc những trang phục giản dị nhưng tinh tế. Trong số chín cô gái, thị hiếu của cô là hoàn hảo nhất, kế đó là Kiriha trưởng thành hơn và Shizuka sành điệu hơn. Maki không nghĩ tủ quần áo của Harumi cần thêm gì. Người dân Forthorthe không biết Harumi thường mặc gì, thế nên không có lý do để cô cảm thấy bản thân cần sắm quần áo mới. Nếu phải chọn thì Maki nghĩ rằng Yurika mới là người đang rất cần sự giúp đỡ về thời trang.
[Chúng ta sẽ đến một hành tinh khác với một nền văn hóa khác, và ấn tượng mà chúng ta tạo ra sẽ phản ánh trên cả Trái đất và Nhật Bản. Là người lớn tuổi nhất trong nhóm, ít nhất mình cũng cần phải ăn mặc đàng hoàng.] – Harumi giải thích.
Thật vậy, Harumi lo lắng về việc thể hiện mình là đại diện của Trái Đất. Nói cách khác, cô muốn một bộ đồ đẹp để mặc trong những hoàn cảnh trang trọng. Là người lớn tuổi nhất trong nhóm, cô muốn làm gương.
[Harumi đúng là hay lo xa. Không có ai nói gì về chuyện đó đâu.] – Theia nhận xét.
[Nhưng Sakuraba-san, đồng phục Satomi Kỵ sĩ đoàn của chị không phải quá đủ cho những dịp trang trọng sao?] – Maki hỏi. Là một nhóm hiệp sĩ chính thức, Satomi Kỵ sĩ đoàn có đồng phục riêng, và Maki cảm thấy đây sẽ là bộ đồ phù hợp hơn cả.
[Chúng mang phong cách của người Forthorthe và hơi quá cứng nhắc. Mình muốn thứ gì đó phù hợp với dân thường hơn.] – Harumi giải thích. Cô lo ngại rằng một bộ quân phục có phần hơi lố trong những tình huống như chào hỏi các nhân viên khách sạn ở nơi họ sẽ ở. Tuy nhiên, trang phục hàng ngày của cô có hơi bình thường, cô muốn tìm một giải pháp bù đắp.
[Ta hiểu rồi... Nghĩ lại thì, chị nói cũng đúng.] – Theia nói.
[Mặc dù mình cũng muốn sắm một số bộ bình thường.] – Harumi thừa nhận.
[Trong trường hợp đó, không phải sẽ tốt hơn nếu mời Satomi-kun đi cùng sao?] – Maki hỏi. Các cô gái sẽ luôn ở bên cạnh Koutarou ở Forthorthe, do đó cô nghĩ tốt nhất nên chọn thứ gì đó hợp sở thích của cậu.
Tuy nhiên, Harumi hoảng sợ và lắc đầu – [K-Không, không được!]
[Tại sao không?]
[B-Bởi vì...] – Harumi ấp úng, mặt đỏ bừng. Thấy cô như vậy, Theia và Maki liếc nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Harumi đành bỏ cuộc, cô bước đến chỗ họ và thì thầm điều gì đó vào tai họ.
[...Chị tăng cân á!?]
[Theiamillis-san, suỵt!][X-Xin lỗi.]
[Vóc dáng của mình không thay đổi, nhưng vì lý do nào đó, mình đã nặng hơn một chút...]
[À, ra là thế.] – Maki nhoẻn miệng cười nhận xét với một cái gật đầu ra vẻ đã hiểu.
[Ý bạn là sao?] – Harumi hỏi.
[Chị trước đây luôn có thể chất yếu nhỉ, Sakuraba-san? Nhưng hiện tại chị đang tập thể dục và ăn nhiều hơn, vì thế cơ bắp của chị cũng tăng lên.] – Maki giải thích.
[Cơ bắp nặng hơn mỡ, điều đó có thể giải thích cho việc chị tăng cân mà vòng eo không đổi.] – Theia nói thêm. Cô biết nhiều như vậy nhờ kinh nghiệm của mình với môn điền kinh. Nhìn chung, cô nặng cân hơn những cô gái khác có cùng kích thước và tầm vóc.
[Thực ra mình nghĩ vòng eo mình còn thon gọn hơn.]
[Vậy thì sốc khi thấy cân tăng là đúng rồi.] – Maki nói.
Harumi gật đầu trong sự xấu hổ. Mặc dù việc tăng cân khi tăng cơ bắp là điều hiển nhiên, nhưng vẫn là một cú sốc khi nhìn thấy nó trên bàn cân. Và vì kích thước và cân nặng của cô là chủ đề không thể tránh khỏi khi đi mua quần áo mới, cô đã biết trước rằng mình không thể chịu được khi có Koutarou ở bên cạnh trong cuộc trò chuyện đó.
[Ta không nghĩ Koutarou sẽ quan tâm đâu.] – Theia lập luận.
[Cậu ấy còn giục chị tăng cân thêm ấy chứ, Sakuraba-san.] – Maki đồng ý.
[Ahaha... Quả thực là mình cũng thấy bản thân có phần khỏe hơn.] – Harumi thừa nhận.
Không có mặt Koutarou, Harumi đã dành cả buổi chiều để hỏi ý kiến Maki và Theia. Cô chọn lựa trang phục một cách hệ thống cho các dịp khác nhau, bao gồm những cuộc gặp mặt chính thức, những cuộc họp hay đơn giản là những chuyến xuống phố.
[Có Sakuraba-san bên cạnh những lúc như thế này thật tuyệt.] – Maki nhận xét.
[Chị ta là một điều phối viên tuyệt vời. Mặc dù không muốn nhưng ta phải thừa nhận rằng chị ta là một nhà lãnh đạo tốt hơn ta.]
[Làm ơn đừng tâng bốc mình. Mình chỉ là một sinh viên bình thường, chưa kể... nó làm mình càng không dám tới điểm đến kế tiếp quá.]
[Điểm đến tiếp theo của chị?] – Maki hỏi.
Cô công chúa và ma pháp thiếu nữ lại nhìn nhau. Đến thời điểm này, họ đã mua xong quần áo. Harumi có trang phục cho đủ loại tình huống mà cô có thể nghĩ ra, vì vậy không còn nơi nào khác để đi nữa.
[L-Lối này...] – Mặt cô lại đỏ bừng lên một lần nữa, Harumi đưa hai cô gái đến một khu vực bán hàng lớn ở phía bên kia của cửa hàng.
[Giờ thì ta đã hiểu, Harumi!] – Theia kêu lên. Khi họ đến nơi, cô lập tức hiểu tại sao đây là điểm đến cuối cùng của Harumi.
[Ừ, quả là chị không thể mang Satomi-kun đến đây được.] – Maki đồng ý. Cân nặng và dáng người của một cô gái ở khu vực này của cửa hàng quan trọng hơn bất kỳ khu vực nào khác, vì nó bán những bộ đồ riêng tư nhất có thể tưởng tượng được.
[Mình muốn các bạn thành thật... Ừm, các bạn đang mặc loại đồ lót nào? Và mình không chỉ tham khảo về hiện tại, mà còn cho cả tương lai nữa.]
Thật vậy, Harumi đã đưa các cô gái đến khu vực nội y. Chọn đồ lót mới là tình thế tiến thoái lưỡng nan nhất của cô. Đó là lý do hôm nay cô quyết mang theo những cô gái khác ngày hôm nay.
[Em muốn kích thích Satomi-kun, nhưng em không muốn thứ gì đó cực đoan đến mức làm cậu ấy xem em là một kẻ biến thái.] – Maki xung phong.
Maki hơi nghiêng về phía bảo thủ. Nếu có cơ hội, cô muốn mặc thứ gì đó mà Koutarou thích. Nhưng đồng thời, cô là một cô gái nghiêm túc thái quá đến mức đôi khi dẫn tới phản tác dụng. Do đó, cô tin rằng cần phải có chút tiết chế nhất định.
[Chị không cần phải phó mặc mọi thứ cho anh ta!] – Theia nhấn mạnh – [Nếu cứ tiếp tục tấn công thì đồ lót sẽ không thành vấn đề. Như họ nói, cách phòng thủ tốt nhất là tấn công!]
Đó là triết lý của Theia. Cô luôn muốn đi bước trước, ngay cả trong các mối quan hệ. Mặc dù đôi khi muốn bị ‘tấn công’, nhưng cô thường thích làm bên công kích hơn. Do đó, cô tin rằng đồ lót—một mảnh áo giáp thụ động—không hề quan trọng.
[Chiến thuật đó chỉ có bạn và Kiriha-san sử dụng được thôi!] – Harumi phản đối. Bản thân là kiểu người ‘kèo dưới’ và tin vào sự lãng mạn kiểu cũ, việc giành quyền chủ động là điều nằm ngoài khả năng của cô – [Mình thì chịu!]
[Nếu đã vậy, chắc là ta sẽ chọn một bộ ‘máu chiến’ tí nhỉ.] – Theia nói.
[Cậu muốn tăng tối đa ATK sao, Theia-san?] – Maki hỏi.
[Ờ, kiểu vậy. Phong cách phòng thủ không phù hợp với ta.]
[Vậy là Maki-san tin vào sự chừng mực, và Theiamillis-san tin vào việc tấn công...] – Harumi lẩm bẩm.
Với những thông tin này, cô dừng lại để suy nghĩ một lúc. Cô đương nhiên thiên về quan điểm của Maki hơn, nhưng nếu Maki hoàn toàn đúng, Harumi cũng cảm thấy mình đã thân thiết với Koutarou hơn xưa. Trong trường hợp đó, tấn công có vẻ là một ý kiến hay—mặc dù không quá mức như Theia gợi ý.
[Nhưng chị đâu đã sẵn sàng để anh ta nhìn thấy chị trong bộ đồ lót mà nhỉ?] – Theia chợt hỏi.
[À thì, không... nhưng...]
[Vậy tại sao không làm hẳn một bộ táo bạo luôn đi?]
[Bởi vì Kiriha-san đã nói rằng ‘sự cố’ có thể xảy ra bất cứ lúc nào!]
Harumi muốn đảm bảo rằng cô luôn ăn mặc tươm tất. Là người lớn tuổi nhất nhóm, cô sẽ tiếp xúc với đủ loại người ở Forthorthe. Cô không thể chỉ mặc những thứ hợp sở thích của Koutarou. Hơn nữa, cô không hề có ý định chủ động khoe nội y. Cô chỉ quan tâm đến việc chuẩn bị cho các ‘sự cố’. Giống như Kiriha đã nói ở bãi biển, đây luôn là một khả năng. Là một người lãng mạn, ban đầu cô phản đối ý kiến này... nhưng sau khi đã suy xét kĩ, dường như cô có thể ‘làm gì đó’ hơn là chỉ chực chờ Koutarou chủ động.
[Sự cố… ấy hả?] – Theia trầm ngâm. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là lúc vật lộn với Koutarou. Đã có những lúc quần áo của cô bị xộc xệch hoặc bung ra. Mà nếu có gì đó lộ ra thật thì một vài bộ đồ lót táo bạo có thể là cần thiết.
[Một sự cố với Satomi-kun...] – Trong khi đó, tâm trí của Maki ngay lập tức nghĩ tới cảnh mình tắm cho Snoozy. Bất cứ khi nào tắm cho chú mèo, quần áo của cô sẽ bị ướt và bị nhìn thấu. Nếu để Koutarou bắt gặp trong tình trạng đó, cậu sẽ thoáng thấy đồ lót của cô, do đó Maki bắt đầu cân nhắc nên để cậu được ‘nhìn thấy’ cái gì.
[Harumi, ta cũng sẽ mua đồ lót!] – Theia kêu lên.
[Em nữa! Giúp em với, Sakuraba-san!] – Maki hưởng ứng.
Là một người ngoài hành tinh, Theia không biết chắc Koutarou sẽ thích loại quần lót nào. Tương tự, Maki trải qua một nền giáo dục khổ hạnh và không cập nhật thời trang của Nhật Bản. Cả hai đều muốn nâng cấp ‘chiến giáp’ của mình và họ coi Harumi là bậc thầy hoàn hảo trong lĩnh vực đó. Rốt cuộc, chơi phòng thủ là chuyên môn của cô.
Nhiều cơ sở thương mại ở Nhật dần bắt đầu chấp nhận thú cưng trong các cửa hàng, nhưng cửa hàng xe đạp và cửa hàng quần áo mà các cô gái đã ghé thăm không nằm trong danh sách. Thú cưng sẽ gây rắc rối cho các cửa hàng như vậy, nên Snoozy buộc phải đợi các cô gái bên ngoài cho đến khi họ xong việc.
[Meo.]
[Xin lỗi đã để mày đợi nhé, Snoozy.]
[Meo!] – Cái lồng của Snoozy được trang bị động cơ đẩy lơ lửng, ngụy trang quang học, điều hòa không khí và máy phân phát thức ăn tự động do Clan và Ruth cung cấp. Tuy nhiên, đối với một con mèo, một cái lồng vẫn là một cái lồng, và Snoozy theo đó đã lên tiếng phàn nàn.
[Mày có thể đi vào cửa hàng tiếp theo, được chứ?]
[Meo?]
[Hehe, phải rồi. Tiếp theo chúng ta sẽ mua sắm cho mày.]
Điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến mua sắm của các cô gái là cửa hàng thú cưng. Clan và Ruth đã nói với Maki rằng họ có thể tổng hợp bất cứ thứ gì cô cần trong chuyến đi, nhưng nó sẽ mất thời gian, nên Maki muốn chuẩn bị sẵn cho tương lai trước mắt khi có cơ hội.
[Một cửa hàng thú cưng à? Ta chưa bao giờ đến một nơi như vậy, kể cả ở Forthorthe.] – Theia rất hào hứng. Đây là chuyến đi đầu tiên của cô đến một cửa hàng thú cưng. Cô rất mong được xem đó là nơi như thế nào và bày bán gì.
Trước sự hào hứng của Theia, Harumi lấy làm tò mò. Bản thân Harumi không nuôi thú cưng, nhưng trước đây cô vẫn đến cửa hàng thú cưng để xem động vật. Theia dường như chưa bao giờ làm một việc như vậy – [Có phải bởi vì là một công chúa, bạn luôn có thể có mọi thứ mình cần mà không cần phải đi mua?]
[Chính xác. Ruth hoặc những người phục vụ sẽ mang đến cho ta bất cứ thứ gì ngay lập tức. Mãi cho đến khi đến đây, ta mới có kinh nghiệm đi mua sắm.]
Địa vị là lý do thực sự khiến Theia chưa từng đến cửa hàng thú cưng trước đây. Là một công chúa hoàng gia, cô không thể đơn giản ra ngoài mua sắm bất cứ khi nào mình muốn. Thay vào đó, cô đã có những người phục vụ mua hộ, thế nên việc mua sắm hoàn toàn xa lạ với Theia trước khi đến Trái Đất. Kể từ đó, cô đã đến các cửa hàng xe đạp và quần áo, nhưng chưa từng đến cửa hàng thú cưng. Và ngay khi các cô gái bước qua ngưỡng cửa, cô đã nhảy cẫng lên.
[Nhiều động vật quá đi!]
Cửa hàng thú cưng bán cả các động vật và vật dụng. Có chó, mèo, chim, cá và cả bò sát. Nó giống như một sở thú thu nhỏ, và Theia giống như một đứa trẻ trong lần đầu tiên đến thăm. Cô hớn hở đi qua lại các dãy lồng và bể.
Maki mỉm cười nhìn cô– [Ôi trời, Theia-san thật là. Hehe.]
[Meo!] – Snoozy cũng rất phấn khích khi nhìn thấy những con vật khác, mặc dù không đến mức như Theia. Do thú cưng đương nhiên được phép vào cửa hàng thú cưng, nó thực ra đã đến đây một vài lần.
[Maki-san, hãy cứ đi mua những thứ bạn cần. Mình sẽ để ý Theiamillis-san cho.] – Harumi đề nghị.
[Cảm ơn chị nhiều, Sakuraba-san. Đi thôi, Snoozy.]
[Meo!]
Harumi đuổi theo Theia, và Maki đưa Snoozy vào sâu hơn trong cửa hàng. Những con vật được bày bán ở phía trước để thu hút sự chú ý của người mua. Chúng cũng thích môi trường sáng sủa, mặc dù có một số loài nhất định được giữ ở những khu vực tối hơn trong cửa hàng. Maki vượt qua tất cả để đi về phía sau, nơi chứa đồ cho thú cưng.
[Méoooo!] – Khi phát hiện ra một bể cá, Snoozy bắt đầu cào vào nó khi họ đi ngang qua. Là một con mèo, nó khá là thích cá.
[Dừng lại đi, Snoozy. Đám cá này không phải để ăn.]
[Meo...]
[Không là không, dù cho em nhìn chị như thế đi nữa.]
Snoozy rất muốn có con cá trong bể, và dù nó đã làm Maki động lòng bằng một ánh nhìn van lơn, thì việc cô ở đây đã là vì chú mèo rồi. Cô vẫn kiên quyết và tiếp tục cuộc hành trình đến quầy đồ dùng cho thú cưng ở phía sau cửa hàng.
[Để xem nào... Đầu tiên là thức ăn.]
Maki đẩy một chiếc xe đẩy về phía kệ thức ăn cho thú cưng. Có tất cả các loại tùy thuộc vào giống, độ tuổi và nhu cầu ăn kiêng. Chọn ra một cái phù hợp có thể tốn thời gian, nhưng may mắn thay, Maki là khách quen ở đây. Cô biết chính xác nơi để tìm thức ăn cho mèo con.
[Snoozy, mày muốn bao nhiêu?]
[Meo.]
[Nhiều hả? Được rồi, vậy cứ thế đi.]
Maki làm theo gợi ý của Snoozy và bỏ vài túi thức ăn vặt thông thường vào xe đẩy. Cô là một chuyên gia về ma pháp chàm, nhưng cô có thể phát hiện ra những ham muốn đặc biệt mạnh mẽ ngay cả khi không sử dụng phép. Cô có thể biết Snoozy đang đòi nhiều thức ăn. Tương tự, cô cũng có thể truyền đạt những ý tưởng đơn giản cho Snoozy. Thế nên, dù trông như như đang nói chuyện một mình, cô thực chất đang trò chuyện với chú mèo.
[Và cỏ mèo thì sao?]
[Meo!!!]
[Được rồi, được rồi, nhưng chỉ một túi thôi nhé.]
[Méo!]
Maki vừa chất hàng lên xe vừa trò chuyện. Họ có rất nhiều thứ để mua nên công đoạn này diễn ra khá lâu. Ai nhìn thấy họ cũng không khỏi băn khoăn...
[Maki, cô cứ như một người mẹ vậy.] – Theia là người đầu tiên nói to suy nghĩ của họ. Cô đang ở trên chín tầng mây sau khi được thấy tất cả các loài động vật.
[Thật ư? Mình rất vui khi nghe điều đó.] – Maki đáp lại bằng một nụ cười. Cô coi đó là lời khen có cánh nhất – [Mình khi xưa thậm chí còn không nghĩ tới việc nuôi mèo.]
Sau khi bị bán như một nô lệ và lớn lên trong một xã hội quân phiệt, Maki có bản chất hay ngờ vực—kể cả với động vật. Khi đó, ý tưởng nuôi một con vật thậm chí chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cô, việc đang được mô tả như một người mẹ vì thế rất có ý nghĩa với cô. Cô thực sự đã rũ bỏ được xiềng xích quá khứ. Một tin đáng để ăn mừng.
[Bạn đang làm rất tốt vai trò của người mẹ với Snoozy.] – Harumi đồng ý. Cô cũng có ấn tượng giống như Theia. Maki và Snoozy thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm dành cho nhau, và Harumi xem trọng điều đó.
[Một người mẹ à? Em tự hỏi liệu một ngày nào đó em có thể trở thành một người mẹ thực sự.] – Maki trầm ngâm.
[Đương nhiên. Chắc chắn là được.] – Harumi đảm bảo.
[Em đoán chuyện đó chắc phải đợi cho đến khi Satomi-kun sẵn sàng cái đã.]
[Ừ... mình cũng nghĩ vậy, teehee.]
Nếu Maki có con, cô muốn có con với Koutarou. Tuy nhiên, xét đến độ nghiêm túc của cậu chàng, tương lai tiềm năng đó vẫn còn rất xa.
[Chắc là em sẽ phải đợi một thời gian trước khi gặp con chị rồi, Snoozy.] – Maki than thở.
[Meo.]
[Cho đến lúc đó, mày sẽ phải làm ‘con’ của bọn ta.] – Theia nói.
[Ahaha, nghe hay đó.]
[Meo!]
[Có vẻ như Snoozy cũng ổn với điều đó.]
Các cô gái biết họ đang gây áp lực buộc người mình yêu phải đưa ra một lựa chọn bất khả thi, vì vậy họ sẵn sàng chờ đợi cho đến khi cậu nhượng bộ. Snoozy sẽ ở bên họ cho đến ngày hôm đó, và rất có thể là sau đó nữa. Chú mèo đưa ra quyết định nhanh hơn Koutarou nhiều.
*
Sanae có thể hành xử như hai người bằng cách tách một phần linh hồn ra khỏi cơ thể, nên với sự xuất hiện của Sanae-nee từ một thế giới khác, thực tế có tới ba Sanae. Điều này ban đầu gây ra một số phiền toái, nhưng mọi người đã sớm tập làm quen—ngoại trừ Sanae-chan.
[Tui cứ mong là sẽ có nhiều phản ứng hơn khi có ba người bọn này chứ!] – cô gay gắt trong khi khoanh tay từ nơi mình đang xuất hồn bên cạnh cơ thể chính. Tuy nhiên, cử chỉ này phần lớn là để ra vẻ, cô không thực sự tức giận.
Biết được điều đó, Shizuka khẽ cười khỉnh – [Chà, đã có hai người rồi... Thêm một người nữa cũng cógì đáng ngạc nhiên đâu.]
Sanae-chan đã gia nhập nhóm bạn Nhà trọ Corona với tư cách là một hồn ma, và sau đó họ đã thu nạp Sanae-san—cơ thể vật lý của cô. Đã hơn một năm kể từ đó nên trên thực tế, mọi người đã quen với ý tưởng có nhiều Sanae. Không có một ai quá bối rối khi có thêm một người nữa.
[Ra là mọi người ‘chán ngấy’ tui rồi ư? Tiếp theo các người sẽ ‘vứt bỏ’ tui chứ gì...] – Sanae-nee than thở, giả vờ lau nước mắt. Cô có xu hướng diễn sâu giống y như Sanae kia, điều này chỉ khiến bầu không khí càng thêm tồi tệ. Các Sanae là những người duy nhất dường như không nhận thấy điều này.
[Nào. Chị thậm chí còn chưa có bạn trai cơ mà.] – Sanae-san xen vào. Lớn lên bình thường, cô là người thực tế nhất trong bộ ba Sanae.
[Là do cậu ta không tiến xa đó chứ.] – Shizuka cay đắng.
Họ cư xử giống như uyên ương hơn cả các cặp đôi thực sự, nhưng đối tượng của họ lại rất bướng bỉnh. Thường thức và tấm chân thành của cậu được giữ vững bởi một ý chí sắt đá. Họ vừa bối rối vừa hạnh phúc vì điều đó. Nó làm cho họ hiểu rằng bản thân đang được trân trọng.
[Đừng lo. Ngay cả những con đập vững chãi nhất rồi cũng sẽ bị rỉ thôi.] – Sanae-chan trấn an các bản thể khác.
[Hy vọng ba người chúng ta sẽ tạo ra áp lực gấp ba.] – Sanae-nee nói.
[Chỉ hy vọng chúng ta không tạo ra gánh nặng thôi...] – Sanae-san băn khoăn.
Sanae và Shizuka hiện đang trên đường đến thăm bố mẹ quá cố của Shizuka tại nghĩa trang trên một ngọn đồi ở rìa thành phố. Lý do ảm đạm cho chuyến đi của họ là một phần lý do làm các Sanae trở nên hoạt náo. Họ muốn sốc lại tinh thần của Shizuka lên chút đỉnh.
[Cảm ơn, ba người.] – cô thì thầm.
[Hửm? Vì cái gì cơ?] – Sanae-chan hỏi.
[Chẳng biết nữa... Heehee.]
Shizuka thấy không phải nếu khôngcảm ơn họ, nhưng cô cũng nghĩ sẽ rất thô lỗ nếu nói thẳng ra. Cuối cùng, cô chỉ cảm ơn một cách mơ hồ.
Đã lâu rồi kể từ lần cuối Shizuka đến thăm nên phần mộ nhà Kasagi có chút bụi bẩn. Xung quanh nó mọc đầy cỏ dại, lá cây mọc um tùm và phủ một lớp bụi mịn. Do đó, công việc đầu tiên của các cô gái là dọn dẹp nó trước khi cúng.
[Lên nào! Lao động thôi các cô gái!] – Sanae-chan ra lệnh.
[Thật không công bằng... Ra đó là lý do bạn rời khỏi cơ thể hả?] – Sanae-san hỏi.
[Chỉ là trùng hợp thôi.]
[Sanae-san nói đúng. Thật bất công.] – Sanae-nee cắt ngang – [Chúng ta tuy ba mà một, em phải làm với bọn này chứ.]
Shizuka, Sanae-san và Sanae-nee hiện là những người đang dọn dẹp. Sanae-chan đang xuất hồn nên không có cơ thể vật lý để làm cùng. Tất cả những gì cô làm để hỗ trợ là cho lơ lửng xô nước. Hai bản thể khác của cô không hài lòng với việc đó.
[Xin lỗi, nhưng linh năng không phù hợp với mấy công việc tỉ mỉ đâu.] – cô nói với họ.
[Chỉ cần cố gắng là được! Vấn đề nằm ở sự quyết tâm!] – Sanae-nee lập luận.
[Chị ấy nói đúng đó, Sanae-chan! Bạn luôn đẩy mìnhlàm mấy việc khó khăn thôi.] – Sanae-san nói thêm.
[Được rồi, được rồi... Trời ạ.]
Bị vây ráp bởi các bản thể khác, Sanae-chan đành phải động tay. Cô cũng không quá cố chấp. Rốt cuộc, đây là một nơi quý giá đối với một người bạn thân của cô.
[Mình rất cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.] – Shizuka nói.
[Đừng khách sáo.] – Sanae-nee đáp – [Phần mộ của gia đình cậu cũng có khác nào phần mộ nhà bọn này đâu.]
[Phải.] – Sanae-san tiếp – [Bạn luôn giúp đỡ bọn mình nên đây là điều tối thiểu bọn mình có thể làm cho bạn.]
[Hai người tỏ vẻ ngoan hiền để trả đũa tui đấy à?] – Sanae-chan hỏi.
[Bạn cũng sẽ làm vậy nếu chúng ta hoán đổi vị trí thôi, không phải sao?]
[À thì.]
Tảo mộ thường là công việc ảm đạm, nhưng nhờ có các Sanae, bầu không khí trở nên tươi sáng và vui vẻ hơn. Họ có thể đã gây phiền toái cho những người viếng thăm khác, nhưng may mắn là hôm nay chỉ có mỗi các cô gái. Có lẽ những người an nghỉ tại đây sẽ cảm thấy họ ồn ào, nhưng Shizuka thấy ổn với điều đó. Các Sanae có thể nghe thấy giọng nói của người chết, cô tin rằng các hồn ma sẽ lên tiếng nếu thực sự thấy phiền hà.
(Chưa kể, bố mẹ chắc sẽ thích thế này hơn...)
Shizuka nghĩ rằng tốt nhất là họ nên tiếp tục như bình thường thay vì cứ dè dặt. Cô muốn bố mẹ thấy cô có những người bạn tuyệt vời đến nhường nào. Sau khi dọn dẹp xong, Shizuka quay sang bia mộ và bắt đầu trò chuyện.
[Ba mẹ, con xin lỗi đã lâu không tới thăm. Hôm nay con có mang theo các bạn Sanae.]
Bất chấp tình cảnh, giọng của cô không hề u uất chút nào. Các Sanae thực sự đã vực dậy tinh thần cho cô. Hơn nữa, nhờ có họ, Shizuka biết rằng cái chết không phải là dấu chấm hết.
[Thưa hai bác, con gái hai bác có ý nghĩa rất lớn với chúng cháu.] – Sanae-nee nói. Là người lớn tuổi nhất trong nhóm, cô kính trọng nói... nhưng lại cảm thấy có gì đó sai. Đó thường không phải là cách để chào hỏi cha mẹ của một người bạn.
[Hả! Onee-chan tính ngỏ lời cầu hôn với cậu ấy đó à.] – Sanae-chan trêu chọc.
[Suỵt! Đang lúc quan trọng, đừng đùa giỡn.] – Sanae-san mắng. Cô không muốn làm mất sự trang nghiêm.Shizuka, trong khi đó, dường như không quan tâm – [Ồ, không sao đâu.] – cô nói – [Dù sao thì, bố mẹ à, chúng con sẽ sớm quay lại Forthorthe. Đó là quê hương của Theia-chan và các bạn ngoài hành tinh khác.]
Hôm nay Shizuka đến thăm cha mẹ vì đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cô đến thăm. Cô muốn báo cho họ biết rằng cô sắp sửa đi xa, đồng thời cũng muốn giới thiệu các Sanae. Vì thế dẫu chuyến viếng mộ rất quan trọng, nó không thực sự quá nghiêm túc.
[Cháu sẽ trông chừng con gái hai bác. Cháu thề sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.]
[Thấy chưa? Làm như chị sẽ cưới cậu ta vậy.]
[Làm ơn thôi đi, hai người!]
[Mất gì đâu? Bố mẹ cậu ấy có vẻ như đang vui mà.]
Đó là lý do cho sự vô tư của các Sanae. Với siêu năng lực của mình, họ có thể thấy cha mẹ của Shizuka đang trông chừng họ.
[A, các cậu lại có thể nhìn thấy họ sao?]
Sanae đã từng thấy cha mẹ của Shizuka trông chừng cô trước đây, điều này làm Shizuka rất hạnh phúc. Đó là cách cô học được rằng cái chết thực sự không phải là kết thúc.
[Phải, tui có thể nhìn thấy họ nè.] – Sanae-chan nói với cô – [Nghe có vẻ ngược đời, nhưng họ trông rạng rỡ và tràn đầy sức sống lắm. Cậu có muốn tự mình xem không?]
[Cậu có thể làm được thế ư!?]
[Hừm, chờ đã. Tui nghĩ tui chỉ cần làm như này... Hya!]
Nhờ có thêm ấn kiếm gần đây trên trán, Sanae bây giờ có thể cho Shizuka thấy cha mẹ mình bằng cách chia sẻ linh lực với cô. Cái ấn đó là con dấu khế ước của họ với Signaltein, và nó kết nối họ theo những cách mới và đặc biệt. Trên thực tế, Sanae có thể tạm thời để Shizuka sử dụng linh nhãn của mình.
[Bố! Mẹ! Dù mờ nhạt, nhưng mình có thể nhìn thấy họ!]
Thật vậy, Shizuka giờ đã có thể nhìn thấy cha mẹ mình. Hình dáng của họ mơ hồ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ, và thế là quá đủ với cô. Khoảnh khắc cô có thể cảm nhận được họ ở gần, nước mắt cô trào ra.
[Tui xin lỗi vì khó nhìn, đây là giới hạn sức mạnh thiếu nữ của bọn tui... Ý tui là, linh năng của bọn tui.] – Sanae-nee xin lỗi.
[Hơ? Ý chị là sao cơ?] – Shizuka hỏi.
[Ừm, cậu thực sự chỉ có thể nhìn thấy ma khi họ còn vương vấn với nhân gian. Bố mẹ có chút lo lắng cho cậu, nhưng phần lớn, họ đã biết rằng cậu đang được hạnh phúc bình an.]
Linh hồn của người khuất vẫn vương lại thế giới vật chất bởi những lưu luyến. Đối với cha mẹ của Shizuka, điều hối tiếc lớn nhất của họ là phải để con gái lại một mình. Nhưng được thấy cô đang hạnh phúc và khỏe mạnh, sự hối tiếc đó đang giảm dần và mối gắn kết của họ với thế giới cũng vậy. Đó là lý do họ trông rất mơ hồ đối với cô.
[Vậy ra lý tưởng nhất là mình không thể thấy họ nữa?]
[Chuẩn rồi. Mặc dù điều đó có thể khá đau lòng.]
Ngày mà cha mẹ của Shizuka không còn lo lắng cho cô nữa, họ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này. Họ rồi sẽ siêu thoát. Và mặc dù là chuyện đáng buồn, nhưng đó là trật tự tự nhiên của vạn vật.
[Em nghĩ như vậy sẽ là tốt nhất.] – Shizuka nói –
[Ngay cả khi không còn có thể nhìn thấy họ, em chỉ cần tin rằng họ đang hạnh phúc là được.]
Shizuka không biết thế giới bên kia như thế nào. Có lẽ cha mẹ cô sẽ sống hạnh phúc trên thiên đàng, hoặc có lẽ họ sẽ được tái sinh. Dù bằng cách nào, cô không muốn giữ họ lại lâu hơn mức cần thiết. Cô biết mình không thể dựa dẫm vào cha mẹ quá cố được mãi.
[Cậu thật tuyệt vời, Shizuka. Thật mạnh mẽ. Nhưng tui nghĩ cậu đã đúng.]
Sanae đồng ý với cô—rằng siêu thoát sẽ là điều tốt nhất cho họ. Cá nhân Sanae muốn bố mẹ ở bên mình mãi mãi, nhưng Shizuka cũng có lý. Sanae vô cùng tôn trọng cô vì điều đó.
[Trong trường hợp đó, con sẽ cố gắng hết sức, bố mẹ ạ!] – Shizuka khóc.
[Lần tới cô ấy tới viếng thì là lúc thông báo kết hôn luôn đó các bác.] – Sanae-nee nói thêm.
[Thôi cái trò đó đi ngay!] – Sanae-san nổi đóa.
[Ai mà biết.] – Sanae-chan trả lời – [Chắc gì chị ấy đã sai.]
[À thì, chúng ta đangnói về hạnh phúc của Shizuka-san mà, nên chắc cũng không sao...]
Shizuka quyết tâm sống hết mình để cha mẹ không phải lo lắng—và sẽ tốt hơn nếu một ngày nào đó cô trở về báo tin kết hôn cho họ. Bằng cách đó, cô có thể tiễn biệt họ bằng một nụ cười.
Sau khi viếng mộ, Shizuka và các Sanae đi đến phố mua sắm. Họ đang hướng đến một cửa hàng đặc sản bán đồ ngọt và đồ ăn nhẹ truyền thống như bánh gạo và bánh màn thầu. Nhiệm vụ thứ hai của họ trong ngày là mua số lượng lớn đồ ăn thức uống. Vì Forthorthe không có những món các cô gái yêu thích nên đây là một công việc đặc biệt quan trọng.
[Giới hạn chi tiêu là 500 yên! Chuối không tính!] – Sanae-nee hướng dẫn như một giáo viên trong chuyến dã ngoại của trường.
[Mọi thứ trong danh sách này tổng giáhơn 500 yên rồi. Chúng ta có thực sự nên mua nhiều như vậy không?] – Sanae-san rụt rè hỏi.
Nhóm bạn ban đầu của Nhà trọ Corona cộng thêm Nalfa, Kotori và Kenji có tổng cộng mười ba người. Danh sách mua sắm đồ ăn nhẹ phải mua của mọi người dài vài trang. Nếu Shizuka và các Sanae thực sự phải mua hết, phòng 106 sẽ tràn ngập đồ ăn nhẹ.
[Sẽ ổn thôi!] – Sanae-chan trấn an bản thể kia.
[Chúng mình đã nói chuyện hậu cần với Clan-san và Ruth-san rồi.] – Shizuka nói thêm.
May mắn thay, có rất nhiều không gian để chứa đồ trên tàu vũ trụ. Ảnh nguyệt hạm của Clan có sức chứa hàng hóa lớn đến mức họ có thể chất toàn bộ cửa hàng lên buồng lái mà không choán chỗ là bao. Trên thực tế, danh sách các cô gái dài bao nhiêu không quan trọng.
[Ồ?] – Sanae-nee lên tiếng khi tình cờ liếc nhìn vào bên trong một cửa hàng mà họ đi ngang qua – [Đó không phải là Koutarou sao?]
[Mình nghĩ đó là... quán trà.] – Sanae-san nói, liếc nhìn bảng hiệu của cửa hàng.
[Này, Koutarooouuuuu!] – Sanae-chan gọi. Không giống như bản thể kia của mình, một khi đã phát hiện ra Koutarou, cô lập tức lao đến chỗ cậu.
[Chào mọi người.] – cậu nói.
[Anh đang làm gì thế?] – Sanae-chan hỏi cậu.
[Lấy một ít trà và cà phê ấy mà.]
[À, phải rồi. Phải gom những thứ mình thích nhỉ?]
[Ừ. Chúng cũng là những món quà tuyệt vời đấy chứ?]
[Để ý cả chuyện như thế, anh lịch sự quá nhỉ, Koutarou.] – Sanae-nee gật gù.
Koutarou nhíu mày – [Anh luôn để tâm tới cách ứng xử đấy nhé. Từng chơi thể thao mà lại.]
[Harumi cũng đang chuẩn bị sẵn cho đủ loại hình thức—Nhưng mà thể thao thì có liên quan gì đến nó đâu.]
[Không giống như anh, Sakuraba-senpai không cần phải rèn luyện phép xã giao.]
Koutarou giữ lấy mặt Sanae-nee và dùng hai tay bóp má cô. Dường như đó chính xác là những gì cô nàng muốn nên cô không có bất kỳ sự phản kháng nào.
[Em cũng nên học một số cách cư xử đi.] – cậu quay sang nói với Sanae-chan.
[Ahahaha, vâng, đúng rồi nhỉ.] – cô đáp.
[Hửm?]
Khi Koutarou tiếp tục bẹo má Sanae-nee, cậu không khỏi chú ý đến Sanae-san đang bồn chồn ở cuối nhóm. Mãi cho đến khi nhìn kỹ, cậu mới nhận thấy sự bồn chồn của cô không đơn giản—cô đang ám chỉ về phía Shizuka và cố gắng nói với cậu điều gì đó.
(Có chuyện gì với bạn chủ nhà ư...?)
Shizuka đang mỉm cười khi quan sát Koutarou và Sanae-nee, nhưng sự thống thiết của Sanae-san ngầm nói cho Koutarou biết rằng còn nhiều ẩn ý hơn thế. Cậu dành một chút thời gian để suy nghĩ.
[Thôi, vậy là đủ rồi.] – cậu nói.
[Cái gì cơ?] – Sanae-nee phản đối.
[Anh có việc quan trọng phải làm.]
[Điều gì có thể quan trọng hơn việc thể hiện tình cảm với tui chứ!?]
Khi đã quyết định, Koutarou thả Sanae-nee ra. Cô có vẻ không hài lòng, dường như vẫn muốn cậu tiếp tục. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cậu bước tới chỗ Shizuka, sự bất mãn của cô liền tan biến.
Khi Koutarou đến gần Shizuka, cậu nhìn cô từ đầu đến chân – [Hừm...]
[Satomi-kun?]
[Không biết làm thế này có đúng không nữa...]
Bất chợt, Koutarou nghiêng đầu và ôm lấy cô.
[Kyaaa!] – Bị bất ngờ, cô khẽ kêu lên – [Hử? Gì vậy? Satomi-kun!?]
[Và xoay vòng nào.]
Với cánh tay vẫn ôm lấy Shizuka, Koutarou bắt đầu xoay tròn. Đó là điều mà cha mẹ hay làm để nô đùa với con cái, nhưng cậu và Shizuka đều đang ở độ cập kê. Trông họ giống một cặp đôi đang tán tỉnh nhau hơn.
(Nghĩ lại thì bạn chủ nhà vừa trở về sau chuyến viếng mộ bố mẹ. Mình nên đặc biệt quan tâm mới phải.)
Shizuka là một pháo đài của sức mạnh và sự kiên cố (trừ khi nói đến vụ cân nặng), nhưng kể cả cô thỉnh thoảng cũng cần chút sự quan tâm. Koutarou muốn trao cho cô điều đó.
(Phải cảm ơn Sanae-san sau mới được.)
Cậu chỉ có thể nhận ra điều này nhờ có Sanae-san. Tuy nhiên, nếu cảm ơn cô bây giờ, Shizuka sẽ biết. Cậu cần phải làm điều đó một cách riêng tư vào lúc khác.
[Thế đủ rồi.]
Sau vài cú xoay người, Koutarou đặt Shizuka xuống. Cú xoay bất ngờ khiến cô hơi chóng mặt và bám víu lấy cậu trong một lúc kể cả khi chân đã chạm đất. Cô nhắm nghiền mắt và thì thầm – [Satomi-kun, trông mình buồn lắm à?]
[Hừm, nếu phải nói thì... cậu ‘đáng lẽ’ phải tỏ ra như thế.] – Koutarou thì thầm đáp lại trong khi đỡ cô.
Đáp lại, cô vòng tay qua người và ôm lấy cậu – [‘Em’ yêu anh lắm, Satomi-kun.] – Cô trao cho cậu tình yêu thay vì lời cảm ơn, vì cô cảm nhận được hành động của cậu cũng xuất phát từ trái tim.
[Gì đột ngột vậy?] – cậu hỏi.
[Anh chẳng bao giờ để tâm trừ khi em nói thẳng ra vào những lúc như thế này, đúng chứ?] – cô hỏi lại.
Koutarou đang khổ sở trong việc cố gắng chọn một trong các cô gái. Vì lẽ đó, cậu bình thường sẽ không đón nhận một cử chỉ yêu thương như thế. Tuy nhiên, cậu đã tạm gạt bỏ lập trường đó vào lúc này. Cậu đang đặt lợi ích của Shizuka lên trên bản thân.
[Lần tới anh đến viếng mộ bố mẹ với em nhé?]
[Được chứ.]
Koutarou không hề hay biết ý nghĩa trọng đại của chuyến đi đó với Shizuka, nhưng cậu hiểu rằng nó rất quan trọng với cô. Cậu đồng ý không một chút do dự.
*
Sau khi chia tay Koutarou, các cô gái quay trở lại nhiệm vụ nhắm vào cửa hàng ăn vặt của mình. Sanae-san cầm danh sách trên tay và Sanae-chan lướt qua các kệ để tìm thứ cô muốn khi cả nhóm đi khắp cửa hàng.
[Koutarou đã nói gì với cậu lúc nãy thế?] – Sanae-chan hỏi.
[Nhớ mua thêm cola và kẹo ấy mà.] – Sanae-san trả lời.
[Anh ấy đúng là không bao giờ lớn nổi.] – Sanae-nee lẩm bẩm. Koutarou ở thế giới này cũng giống như Koutarou của cô. Cậu vẫn rất trẻ con.
[Em nghĩ con trai như vậy mới dễ thương.] – Shizuka nở một nụ cười rạng rỡ đủ để xua tan bóng tối. Cô nhìn nhận điều đó theo hướng tích cực, mặc dù hành vi của cậu chắc chắn đã ảnh hưởng tới suy nghĩ của cô. Koutarou luôn làm những điều thực sự cần phải làm, nên cô dễ dàng bỏ qua những sai lầm khác của cậu – [Con gái bọn mình thường hay trưởng thành trước tuổi mà, đúng chứ?]
[Chúng ta cũng đâu đã trưởng thành đến vậy.] – Sanae-chan trả lời.
[Có khá nhiều yêu cầu mua kẹo ở đây nên hãy mua thật nhiều vào nhé.] – Sanae-san nói thêm.
[Ahaha! Đúng. Cái mặt đó của chúng ta không bao giờ thay đổi.]
Thật vậy, các cô gái cũng có một khía cạnh nhất mực từ chối thay đổi. Koutarou khó lòng hiểu được điều đó nên cậu chàng nhận được sự cảm thông từ họ—hoặc đó là suy nghĩ của bộ ba Sanae khi họ quan sát Shizuka chất đầy kẹo vào giỏ.
[Có chuyện gì vậy?] – Shizuka hỏi khi nhận thấy Sanae-nee tự dưng xoa mặt.
[Không có gì đâu.] – cô trả lời, lắc đầu kèm theo một nụ cười – [Tui vừa bị cái gì đó bay vào mắt thôi.]
[Ra vậy. Chị có thể đến đây một lúc được không?] – Shizuka nói, rút một chiếc khăn tay từ trong túi. Sanae-nee thực ra lớn tuổi hơn, nhưng Shizuka vẫn đối xử với cô y như Sanae của thế giới này.
[Chắc chắn rồi.] – Sanae-nee làm theo như được bảo.
Shizuka nhìn chằm chằm vào mặt Sanae-nee – [Cứ chà như vậy chị sẽ làm đau mắt đấy... nhưng em nghĩ chị ổn rồi. Có vẻ như nước mắt đã rửa trôi hết rồi.] – Shizuka vừa nói vừa lau má cho người bạn thân của mình.
Thực ra, Shizuka biết lý do Sanae lại dụi mắt. Giống như Shizuka trước đây, Sanae đang hồi tưởng lại những khoảng thời gian hạnh phúc. Chính vì thế, Shizuka muốn làm điều gì đó cho Sanae, giống như cách Koutarou đã động viên cô ban nãy.
[Cảm ơn nhé, Shizuka.]
[Lẽ thường ấy mà.]
[Nhưng tui đâu phải là Sanae của thế giới này.]
[Với em, chị là Sanae của thế giới nào không quan trọng.]
[Shizuka...]
Sanae-nee cảm thấy lạc lõng trong thế giới xa lạ này. Mặc dù rất quen thuộc, nhưng nó không phải thế giới của cô. Những người sống ở đây không phải là người cô biết. Điều đó khiến cô cô đơn—nhưng Shizuka muốn cô biết rằng cô không hề đơn độc. Rốt cuộc thì cô vẫn là một Sanae.
[Em chắc rằng những người khác cũng cảm thấy như vậy.] – Shizuka nói – [Tất nhiên là bao gồm cả Satomi-kun nữa.]
[C-Cảm ơn nhé... Tui cảm thấy đỡ hơn chút rồi.]
May mắn thay, Shizuka đã truyền đạt được lòng mình. Một nụ cười trở lại trên khuôn mặt của Sanae-nee. Sanae-nee đã mất mát rất nhiều, nhưng bây giờ cô không còn phải lẻ loi nữa.
[Hãy dành tình yêu cho tất cả Sanae! Bọn này yêu cầu được đối xử bình đẳng!]
[Tại sao bạn luôn phải nói những điều không cần thiết vào những lúc như thế này chứ, Sanae-chan!?]
Các cô gái sẽ sớm đến Forthorthe, và Sanae onee-chan cần đòi lại những thứ đã mất từ kẻ thù mà họ sẽ phải đối mặt ở đó. Không có thời gian cho nước mắt. Bây giờ là lúc để cô vững vàng cùng với các đồng minh mới. Đó là quyết tâm đằng sau nụ cười hiện tại của cô.
Khi Koutarou và các cô gái chuẩn bị lên đường đến Forthorthe, một câu hỏi đặt ra là ai sẽ quản lý mối quan hệ giữa Đế quốc, Folsaria, và thế giới lòng đất khi họ đi khỏi. Cuối cùng, ba quốc gia đã quyết định sẽ tự giải quyết mọi vấn đề nảy sinh giữa họ. Theo đó, họ đã sắp xếp đào tạo kỹ thuật và các buổi tập huấn chung để tìm hiểu điểm mạnh và điểm yếu của nhau—và cách hỗ trợ lẫn nhau. Koutarou, Ruth, Clan, Yurika và Kiriha đã tham gia khóa huấn luyện chung ngày hôm nay với tư cách là các chuyên gia thực địa.
[Em xin lỗi đã khiến chị phải cất công đến đây, Nana-sama.] – Ruth xin lỗi.
[Không sao. Cảm ơn vì đã cho bọn chị mượn Satomi-san.]
Ruth đang tham gia khóa huấn luyện vũ khí chống cơ giới trên Warlord III-Tinh chỉnh, đã được lắp thêm ghế thứ hai trong buồng lái. Buổi tập hôm nay cũng sẽ đóng vai trò chạy thử máy. Cô muốn xác nhận rằng không có vấn đề về điều khiển với thiết lập mới. Và vì Koutarou đang tham gia khóa tập huấn tác chiến chống bộ binh, Nana đã thay thế cậu làm phi công cho Ruth. Chân tay giả của cô có thể điều khiển Warlord III-Tinh chỉnh giống như áo giáp của Koutarou. Tuy nhiên, có là thần đồng đi nữa, đây vẫn là lần đầu tiên Nana điều khiển cỗ máy. Cô sẽ chỉ hoàn thành được tác vụ với sự giúp đỡ của Ruth.
[Hôm nay Master phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi đó.]
[Ahaha, vậy ra không chỉ có mỗi chúng tôi à.]
Khi Nana nói ‘chúng tôi’, cô hàm ý lực lượng Quân đội Hoàng gia cô đi cùng đang ở lại Trái Đất. Nana hiện đang được cho Forthorthe mượn và phục vụ với tư cách là phụ tá của Nefilforan. Đơn vị Nefilforan sẽ trở về Forthorthe cùng với Koutarou và những người khác, vì vậy họ không tham gia vào cuộc tập huấn chung.
[Có thể kết hợp nhiều loại kỹ thuật trong chiến đấu là một kỹ năng đặc biệt chỉ có ở mỗi Master mà thôi.]
[Thế mà cậu ta lúc nào cũng tỏ ra như mình là kẻ yếu nhất vậy...]
[Em nghĩ người duy nhất có thể đánh bại Master khi được trang bị đầy đủ vũ khí là Shizuka-sama ở dạng rồng thôi.]
[Cái đó thì có hơi gian lận... Satomi-san thực sự là người mạnh nhất nhỉ?]
[Nếu biết nhắm vào điểm yếu kẻ địch thì đúng là như vậy.]
[Ý em là sao?]
[Anh ấy luôn tin vào việc chiến đấu công bằng.]
[Ahahaha, không hổ danh là Thanh Kỵ sĩ.]
Ruth và Nana trò chuyện bên trong Warlord III-Tinh chỉnh trong khi chiến đấu. Họ ở đây với tư cách là thủ lĩnh của ‘kẻ địch’, thế nên quân lính đế quốc chủ yếu tập trung vào họ. Họ đang bị bắn dữ dội, mặc dù người ngoài nhìn vào sẽ không bao giờ biết dựa trên cuộc trò chuyện của họ. Khả năng của họ cùng với màn trình diễn của Warlord III-Tinh chỉnh cho phép họ xử lý quân lính đế quốc một cách dễ dàng. Tuy nhiên, mục tiêu của bài tập này là để các học viên cải thiện trong suốt buổi học. Đây sẽ là lần duy nhất Ruth và Nana có thể thảnh thơi nói chuyện như vậy.
[Mà này, chị đang định hỏi... Tại sao cái này lại sửa thành hai chỗ ngồi thế? Satomi-san đã lái nó một mình trước đó mà.] – Nana nhận xét và nghiêng đầu nhìn Ruth trên chiếc ghế phụ mới được bổ sung.
Buồng lái của vũ khí di động có xu hướng chật chội và nó càng chật gấp đôi đối với Warlord III-Tinh chỉnh khi có thêm ghế thứ hai. Nana và Ruth sát nhau đến mức chỉ cần nghiêng người một chút thôi là mặt họ sẽ chạm vào nhau. Nana tự hỏi liệu điều này có thực sự ổn không.
[Thực ra là có tinh toán cao xa cả ạ... Thực ra, em muốn chị giữ kín chuyện này, nhưng Kiriha-sama đã ở cùng Master như thế này trong trận chiến gần đây của chúng ta vì lý do chiến thuật—và một số bên đã ghen tị.]
[Ahaha, vậy là em cũng muốn làm à.]
[Đúng ạ.]
Trong cuộc chiến với hắc khuyển, Kiriha đã lên Warlord III cùng Koutarou để thu hút sự chú ý của kẻ địch. Tayuma ghê tởm cả Koutarou và Kiriha, và hoả lực của hắn sẽ rất khó đoán nếu chia ra giữa họ. Đó là lý do Kiriha nảy ra ý tưởng đi cùng với Koutarou để khiến kẻ thù dễ đọc vị hơn. Đó là tư duy chiến lược vững chắc, mặc dù có những người nghi ngờ động cơ thực sự của cô. Điều này đã làm nảy sinh lòng ghen tị, và thế là một ghế phi công phụ đã được thêm vào.
[Sự tình là thế, nhưng em tin đây là một sự bổ sung rất mạnh mẽ—về mặt chiến thuật mà nói.] – Ruth giải thích.
[Ý em là sao?] – Nana hỏi.
[Mỗi người chúng ta đều có những khả năng độc đáo riêng, vì vậy bằng cách thêm ghế thứ hai này, chúng ta có thể có những cải tiến bổ sung cho Warlord III-Tinh chỉnh.]
[Kiểu như nếu Công chúa Theia đi cùng, nó sẽ chuyên về bắn phá. Và nếu là Maki-san thì nó sẽ chuyên về ma pháp chiến đấu. Họ có thể sử dụng sức mạnh của mình trên tiền tuyến khi Satomi-san bảo vệ họ. Nghe có vẻ mạnh thật.]
Theia và Maki đều có kỹ năng thiện xạ và ma thuật tương ứng, và nếu họ có thể chiến đấu mà không phải lo lắng về việc tự vệ, họ sẽ mạnh hơn rất nhiều. Ngồi trong Warlord mang lại cho họ sự bảo hộ đó, nghĩa là họ sẽ tối đa hóa tiềm năng chiến đấu của mình bên cạnh Koutarou.
[Nhưng hiệu quả nhất trong tất cả phải là Kiriha-sama với tư cách là một sở chỉ huy di động.] – Ruth nhấn mạnh.
[Bởi vì cô ấy có thể ra lệnh từ một nơi an toàn ư?] – Nana hỏi – [Đúng là vị trí của chỉ huy thường được trang bị đủ loại cảm biến do thám, thế này có khác nào gian lận đâu.]
Thật vậy, những lợi thế không chỉ giới hạn ở Theia và Maki. Kiriha, Yurika và Sanae mỗi người cũng sẽ mang lại lợi ích riêng. Nana bắt đầu thấy logic của chiếc ghế thứ hai. Tuy nhiên, cô phản đối ý kiến cho rằng Kiriha sẽ là phi công phụ giỏi nhất.
[Thật ra, tôi nghĩ rằng emmới là sự bổ sung mạnh mẽ nhất cho cậu ta đấy, Ruth-san.] – cô nói.
[Gì cơ ạ? Em á?] – Ruth lắp bắp.
[Với em đi cùng, em có thể điều khiển một loạt các máy bay không người lái ở tiền tuyến ngay cả khi có gây nhiễu. Các Hiệp sĩ Cơ giới cũng là một loại phương tiện không người lái, vì vậy nó sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo.]
Ruth là một điều hành viên lành nghề, thường đóng vai trò ở hậu tuyến. Cô có tài điều khiển và khai hỏa tất cả các loại máy móc và đạn pháo, và đã từng làm điều đó rất hiệu quả trong nhiều trận chiến. Nhưng vì gây nhiễu là một chiến thuật phổ biến trong chiến tranh ngoài không gian nên tính hữu dụng này trong chiến đấu thường bị cản trở. Điều đó sẽ thay đổi nếu cô ở trong Warlord. Miễn còn ở trên chiến trường, cô sẽ có thể vận hành các phương tiện không người lái và tháp pháo tự động ngay cả khi có gây nhiễu. Nếu muốn thận trọng hơn, cô thậm chí có thể sử dụng tia laze hoặc đường truyền có dây để tiếp cận. Các lựa chọn của cô được mở rộng ra đáng kể.
[Lái cùng với Master...]
Nana đã gieo vào đầu Ruth một lượng lớn ý tưởng. Cô có thể sử dụng sở trường của mình để giúp Koutarou giành lấy chiến thắng. Và cô có thể đẩy lùi mọi mối đe dọa có thể xảy ra với cậu—đây là điều quan trọng nhất đối với cô.
[Em giao lại quyền điều khiển cho chị đó.]
[Chờ đã, Ruth-san!]
Ruth đột ngột nhường quyền kiểm soát cho Nana và AI và bắt đầu làm việc khác. Bản thân Warlord III-Tinh chỉnh là quá đủ để khiến các học viên phải chật vật, vì AI mà Ruth đã tạo ra là một thế lực đáng gờm. Chỉ riêng điều đó đã là minh chứng cho thực lực của cô, và bây giờ cô sẽ dồn hết tâm trí để tạo ra thứ gì đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
(Satomi-san đúng là được yêu mến quá nhỉ... Nhưng mình sẽ phải có ‘đôi lời’ với cậu ta sau mới được!)
Kết quả là Nana phải tự gắng sức một mình trong suốt một lúc.
Sau khi khóa huấn luyện vũ khí chống di động kết thúc, Ruth bắt đầu triển khai ý tưởng của mình cho Warlord III-Tinh chỉnh một cách nghiêm túc. Nana không có gì để làm nên quyết định tham gia các bài tập huấn khác. Cô tìm đường đến khóa huấn luyện chống ma thuật do Yurika hướng dẫn. Cô quan tâm đến đệ tử của mình như mọi khi.
[Ôi không! Yurika-sensei đang tiến công kìa!]
[Ở đâu!?]
[Đó là ‘Yurika Công kích’! Tôi thấy lựu đạn khắp nơi!]
[Bắn trả bằng ‘Yurika Súng cối’ mau!]
[Mọi người, nằm xuống!]
Khi Nana đến gần sân tập, cô đưa tay lên che nắng khi nhìn lướt qua sân tập. Có đủ loại chướng ngại vật được dựng lên giống như một thành phố giả, và quân đội đế quốc đang giao tranh qua lại khốc liệt với những người lính của Rainbow Heart.
[Mọi người đằng đó trông vui chưa kìa.] – Nana nhận xét.
Xung quanh có rất nhiều học viên đang hào hứng theo dõi nhân lúc giải lao hoặc đang chờ đến lượt mình. Dù Yurika ghét bỏ danh tiếng của mình, cô lại có khá đông người hâm mộ. Thậm chí có người đã đặt tên cho chiến thuật dịch chuyển tức thời giữa loạt lựu đạn đan xen của cô. Họ gọi nó là ‘Yurika Công kích’ và đã đặc chế ra một khẩu súng phóng lựu để sao chép đòn tấn công này. Các nhân viên kỹ thuật bên phía Forthorthe nóng lòng muốn ghi lại nhiều chiến thuật của Yurika hơn và chia sẻ chúng với Forthorthe.
[Đ-Đợi đã, anh em! Lựu đạn là ảnh ba chiều thôi!]
[Bị lừa rồi! Giống thật quá! Họ đang tấn công bằng bộ binh bình thường!]
[Họ đã ở gần lắm rồi! Khai hoả!]
Các trận giả chiến giữa hai bên thường diễn ra với lính của Folsaria chiếm thế chủ động với các cuộc tấn công sáng tạo và Forthorthe sẽ phản công. Folsaria đã đi trước một bước nhờ khả năng cơ động, khả năng ngụy trang và ma thuật, nhưng Forthorthe không dễ gì chịu trận. Họ có lợi thế về mặt công nghệ, và nếu tập trung vào việc phòng thủ và đánh chặn, họ ngoan cường một cách đáng kinh ngạc và có thể chiếm thế thượng phong trước các pháp sư Folsaria ít lớp phòng ngự.
[Folsaria cần học cách phòng thủ và Forthorthe cần chủ động hơn. Rõ ràng họ sẽ cần phải ôn lại những điều này.]
Nana hài lòng. Do được thuyên chuyển từ Folsaria sang Forthorthe, nên cô rất coi trọng cả hai bên. Cô hy vọng họ sẽ rút ra được bài học từ các bài tập huấn.
[Một khi có thêm sự tham gia của Đại Địa Nhân thì khối lượng thứ cần ôn tập lại càng tăng. Mình cần phải theo dõi sát sao hơn mới được.]
Đôi mắt thận trọng của Nana trở nên sắc bén—đây là khuôn mặt của một ma pháp thiếu nữ thiên tài. Dù đã về hưu nhưng số phận đã đưa cô trở lại với nhiệm vụ chỉ huy. Cô bây giờ điều binh khiển tướng thay vì dùng ma thuật, nhưng tài năng của cô vẫn có ích cho công việc này. Một Nana phi thường đã hoạt động trở lại.
Khi Yurika đến khu vực nghỉ ngơi sau trận đấu giả, Nana đã chào đón cô bằng một chai đồ uống thể thao trên tay.
[Làm tốt lắm, Yurika-chan.]
[Cảm ơn chị, Nana-san.]
Yurika cảm ơn sư phụ vì món đồ uống và lời ngợi khen. Cô vui vẻ mở cái chai và uống cạn. Trận chiến nảy lửa vừa nãy đã khiến cô khát khô cả họng.
[Không có chi. Nhưng thật hiếm khi thấy em tự giác tập luyện đấy.]
Yurika đã tình nguyện nhận dạy khóa huấn luyện chống ma thuật. Đó là vì lợi ích của cô, nhưng việc cô tự ứng cử cho công việc vậy này vẫn là hiếm thấy.
[Em biết mình không thể tự mãn với hiện tại được. Em cần có đủ sức để hạ lão già nhăn nheo đó.]
Chính sự hồi sinh của Đại Pháp sư Grevanas đã thôi thúc Yurika bắt đầu tập luyện. Sức mạnh của gã đến từ những kinh nghiệm xông pha trận mạc như một pháp sư hoàng gia. Gã có lượng ma lực khổng lồ—và biết cách sử dụng nó. Yurika muốn đạt được trình độ đó. Nếu không thể ngang cơ với Grevanas, tên thây ma đó chắc chắn sẽ vượt mặt cô. Do đó, cô đã tập luyện chăm chỉ nhất có thể để san bằng trình độ.
[Thái độ tốt đấy, Yurika-chan. Cứ tiếp tục như thế và em sẽ không phải lo lắng về việc bị Maki-san giành lấy vị trí thượng cấp pháp sư của mình nữa.]
[Cái gì cơ ạ!?] –Yurika mở to mắt. Cô và Maki đều được chỉ định vào Tháp Xanh, vì vậy nếu Maki trở thành một thượng cấp pháp sư, đồng nghĩa rằng cô bạn sẽ đảm nhận vị trí của Yurika.
[Ahaha, chị nghe phong phanh là chuyện đó đang được đem ra thảo luận.]
Nana đã rất bất ngờ khi nghe tin đồn, đặc biệt trước những sự phản đối ban đầu cho việc Maki tham gia Rainbow Heart. Tuy nhiên, những thành tích của cô kể từ đó đã nói lên tất cả. Rainbow Heart đã phải công nhận rằng cô là một pháp sư họ đang tìm kiếm bấy lâu. Với sự e ngại dành cho Maki không còn nữa, danh tiếng của cô tiếp tục bay cao. Cô nghiêm túc và cẩn thận trong công việc, và luôn hành xử đầy chân thành. Tính cách đáng quan ngại của Yurika đã đặt ra nghi vấn liệu Maki có phù hợp hơn với danh hiệu thượng cấp pháp sư hay không. Vẫn chưa có một cuộc họp chính thức nào về vấn đề này, nhưng ý tưởng đó đã được đồn đại khắp nơi.
[Không đời nào! Em làm sao có thể thắng được Maki-chan!] – Yurika là người yếu tim trước những tin đồn, cô lại còn tự ti trước Maki trong vai trò một ma pháp thiếu nữ. Cô không thể đưa ra lý lẽ để bảo vệ chính mình.
[Đừng lo. Không phải em đang tự mình đứng lớp một giáo trình đặc huấn đấy sao. Miễn là để tâm đến vị trí thượng cấp pháp sư của mình thì bên trên sẽ chú ý tới thôi.]
[Thật ư...?] – Yurika ủ rũ vai và nhìn xuống.
[Không cần phải lo lắng đâu, Yurika.] – một giọng nói mới vang lên – [Thấy đằng kia không? Có tận bao nhiêu người ở đây để theo dõi cô?]
Khi nghe thấy những lời đó, Yurika ngay lập tức nhìn lại.
[Tất cả họ đều hét lên phấn khích về mọi thứ cô đã làm. Thậm chí có những người tới đây để thu thập dữ liệu về cô, giống như ta. Đó không phải là điều bọn ta làm cho vui—đó là sự tôn trọng.]
Người mới đến hiện trường là Clan. Cô đang tham gia dưới tư cách là cố vấn kỹ thuật cho Forthorthe, và đồng thời cũng đang giúp Yurika luyện tập bằng cách ghi lại các trận đấu của cô bạn. Nhờ đó, cô biết có rất nhiều người đã theo dõi Yurika suốt nãy giờ.
[T-Tuy nhiên, họ không xem mình như một ma pháp thiếu nữ.] – Yurika phản đối.
[Cách họ nhìn nhận cô không quan trọng. Điều quan trọng là cô có sức mạnh để bảo vệ mọi người. Không phải sao?]
[V-Vâng, mình cũng nghĩ vậy!] – trước lời ‘thông não’ của Clan, Yurika như bừng tỉnh liền gật đầu liên tục. Năng lượng và nhiệt huyết của cô đã quay trở lại.
[Với lại...] – Clan lại gần thì thầm với Yurika – [Chủ yếu ‘anh ta’xem cô như một ma pháp thiếu nữ là được chứ gì?]
Yurika tròn mắt ngạc nhiên nhìn Clan đang mỉm cười đáp lại mình. Đôi má Yurika dần chuyển đỏ.
[Cậu nghĩ vậy ư? Hừm, có lẽ... Satomi-san khi trước cũng từng nói như thế.]
Mặt đỏ bừng, Yurika bắt đầu bồn chồn. Cô yêu thích truyện tranh lãng mạn, nhưng khi nói đến đời sống tình cảm của chính mình, cô lại ngây thơ hết mức. Cô uốn éo khi tưởng tượng ra đủ thứ. Quan trọng hơn, cô đã vượt qua được những nghi ngờ và lo lắng của bản thân.
[Nếu đã hiểu rồi thì nhanh cái chân lên! Có những người đang đợi cô đấy!]
[V-Vâng!]
Clan đánh vào mông Yurika, khiến cô nhảy dựng lên. Cô có thể nhìn thấy quân lính đang tập hợp một lần nữa trên sân. Trận đấu tiếp theo sắp sửa bắt đầu.
[Và nếu thấy khả thi, cô có thể dùng câu thần chú mới mà ta đã dạy mà? Nó chắc chắn sẽ nâng cao danh tiếng ma pháp thiếu nữ của cô.]
[Mình hiểu rồi! Vậy mình đi đây!]
Lấy lại phong độ, Yurika chạy đi với bước chân nhẹ nhõm. Cô trông như sắp sửa ngã đôi ba lần, nhưng đó là ‘chuyện thường ngày ở huyện’. Không cần phải lo lắng gì thêm.
[Cảm ơn nhé, Công chúa Clan.] – Nana nói.
[Kiểu lỡ lời đó không giống chị chút nào.] – Clan đáp lại.
[Chắc là tôi đã mất cảnh giác...]
[Fufu. Thay vì là một cô gái hoàn hảo, có một số khuyết điểm sẽ làm chị hấp dẫn hơn đó.]
[Tôi sẽ cố gắng nghĩ theo hướng đó.]
Sau cuộc trao đổi ngắn, hai cô gái mỉm cười với nhau. Tuy nhiên, nét mặt của Clan nhanh chóng nghiêm túc trở lại. Cô muốn nhân cơ hội này để bàn chuyện với Nana.
[Nhân tiện, Nana này... Cô gái đó thực sự rất đặc biệt nhỉ?] – cô hỏi.
Nana cũng nghiêm mặt lại và gật đầu. Cô đã bắt được ngụ ý của Clan – [Phải, tôi cũng đã rất sửng sốt khi lần đầu phát giác ra tài năng của Yurika-chan.]
[Đúng như ta nghi ngờ, cô ta đặc biệt ngay cả trong số các pháp sư, phải không?]
[Phải, em ấy thực sự rất nổi bật. Cứ như thể em ấy được định sẵn để trở thành một ma pháp thiếu nữ vậy.]
Yurika là người bình thường cho dù ta có nhìn cô nàng như thế nào đi nữa. Cô chỉ là một cô gái yêu thích truyện tranh bình thường ẩu đoảng. Đó cũng là ấn tượng đầu tiên của Nana về Yurika, nhưng đã có những dấu hiệu. Ví dụ, khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Nana đã nhận thấy rằng Yurika tràn đầy ma lực mặc dù đã vượt quá độ tuổi được coi là có thể huấn luyện—và kết quả đã nói lên tất cả. Nana đã quyết tâm dạy cho cô những điều cơ bản để tự vệ, nhưng Yurika tiếp thu mọi thứ mà Nana dạy như một miếng bọt biển. Cứ như thể đó là một lẽ hiển nhiên.
[Cô ta có thể dễ dàng tạo ra các hóa chất cực độc sau khi được ta dạy cho chút đỉnh.] – Clan thú nhận.
[Kể cả tôi cũng không thể làm nổi—nó tốn quá nhiều ma lực. Đợi đã, còn đám hóa chất đó thì sao rồi?] – Nana hỏi.
[Chúng nguy hiểm quá nên tất nhiên ta đã ngăn lại trước khi cô ta kịp hoàn thành... Nhưng ta sẽ không bất ngờ nếu cô ta có thể dễ dàng tổng hợp vũ khí hóa học bị cấm đâu.]
Clan không chỉ giúp Yurika huấn luyện mà còn dạy dỗ cô như một giáo viên. Clan nghĩ Yurika sẽ còn mạnh hơn nếu cô dùng phép thuật sáng tạo hơn một chút, thế là Clan đã để Yurika thử pha trộn hóa chất. Yurika đã thành công làm đúng y như hướng dẫn của Clan. Quá phấn khích trước kết quả, Clan đã cho cô thử nghiệm ngày càng bạo hơn... cho đến khi buộc phải hủy bỏ toàn bộ cuộc thử nghiệm trước khi nó vượt khỏi tầm kiểm soát.
[Người đang muốn nói rằng Yurika-chan không ra dáng một pháp sư bậc thầy vì em ấy thiếu kiến thức và kinh nghiệm để sánh kịp với tài năng ma thuật?]
[Chính xác. Làm gì có cô gái đang tuổi lớn nào lại biết về vũ khí hóa học chứ?]
[Và ngay lúc này, cô bé đang trong quá trình học...]
Nana chuyển sự chú ý sang Yurika khi trận đấu tập tiếp theo bắt đầu. Khi nâng cao cây trượng của mình, Yurika tựa như một ngọn hải đăng của quân Rainbow Heart và là bức tường vững trãi trước quân Đại Địa đối lập. Cô đang làm mọi thứ trong khả năng để có được kinh nghiệm mình còn thiếu.
[Đó chính là lý do chỉ có chị nhận ra được tiềm năng của cô ta đấy, Nana.]
[Có lẽ. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy sẽ rất nguy hiểm nếu cứ để mặc em ấy.]
[Phải, nghĩ đến việc sức mạnh của cô ta bị sử dụng cho cái ác đủ để khiến ta phải rùng mình.]
Vào thời điểm Nana phát hiện ra tài năng thiên bẩm của Yurika, cô biết rằng sẽ tốt hơn nếu thu nạp Yurika dưới trướng Rainbow Heart để bảo vệ chính Yurika. Bằng không, việc một thế lực xấu xa tìm thấy Yurika chỉ là vấn đề thời gian. Và khi Nana nghĩ về những gì có thể xảy ra với thế giới—không riêng gì Yurika—cô đã không thể để mặc ma pháp thiếu nữ non nớt kia một mình.
[Satomi-san cần trông coi em ấy cẩn thận.] – Nana cảnh báo – [Một sai lầm cũng có thể gây ra thảm họa.]
Lúc này, Yurika đang trong quá trình học bằng cách thử nghiệm ma pháp mới. Chẳng hạn, Clan vừa dạy cô một đòn tấn công diện rộng cực kỳ hiệu quả bằng cách giảm lượng oxy trong một khu vực nhất định. Nó có thể vô hiệu hóa bất kỳ số lượng kẻ thù nào chỉ với một lượng ma lực nhỏ nhất. Không có đủ oxy ngay lúc trận chiến đang cao trào chẳng khác nào chết đuối trên cạn—và đòn tấn công này gần như không thể phát hiện. Nếu sử dụng trên quy mô đủ lớn bằng ma pháp trận, nó có thể tàn sát cả một đội quân.
[Không cần phải lo lắng. Veltlion còn chấn chỉnh được cả ta thì không bao giờ có chuyện Yurika lầm đường lạc lối đâu.] – Clan cam đoan với Nana.
[Hì, quả thật. Chúng ta có thể để mọi chuyện cho cậu ta.]
Nana nhớ lại mười năm trước khi bắt gặp Koutarou, cô đã nghĩ cậu là một chiêu hồn sư để rồi nhận ra bản thân đã sai lầm. Không đời nào cậu lại để Yurika đi sai đường. Nana cho rằng Clan đã đúng về điều đó.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông vang lên từ chiếc vòng tay của Clan và AI của cô báo cáo – [Điện hạ, người có tin nhắn từ Ruthkania Pardomshiha.]
[Từ Pardomshiha? Hừm, mở lên đi.]
[Như ý người, thưa Công chúa.]
[C-Cái gì đây!?]
Khi tin nhắn được mở, Clan nao núng. Thông thường một hoặc hai cửa sổ hình ba chiều sẽ hiện lên, nhưng lúc này, một loạt cửa sổ đang mở ra hết cái này đến cái khác.
[Bản vẽ ba lô cho Warlord III-Tinh chỉnh...?] – Clan chỉnh lại kính và bắt đầu đọc qua tin nhắn của Ruth.
[À...] – Nana lẩm bẩm. Cô có linh cảm xấu với tiến triển của vụ việc này.
[Chức năng chính của ba lô sẽ là chứa vũ khí và thiết bị liên lạc bổ sung... Nó chứa một số lượng lớn phương tiện không người lái... Bổ sung và cải thiện liên lạc... Hiểu rồi! Đây là phòng khi Pardomshiha đi cùng!]
Ruth đã gửi thông số kỹ thuật cho Clan về trang bị bổ sung mà cô muốn khi lái Warlord cùng Koutarou. Công việc của Clan là tạo ra các bản thiết kế dựa trên tài liệu của Ruth. Đây là quy trình tiêu chuẩn của họ khi tạo ra thiết bị mới.
[Ôi trời... biết ngay mà.] – Nana gãi đầu với vẻ mặt cay đắng khác thường, làm cô trông hơi giống Yurika. Cô sau đó tỏ ra lo lắng và nói – [C-Có vẻ như người sắp sửa bận rộn nhỉ, Công chúa Clan.]
[Còn phải nói nữa. Đây là một khối lượng việc đồ sộ...]
Nana biết Clan rồi sẽ phát giác ra sự thật, vì vậy cô quyết định thú nhận – [Tôi xin lỗi. Tất cả là do tôi đã nói những thứ không cần thiết với Ruth-san.]
[Chị đặt ý tưởng này vào đầu cô ta sao!?]
[Tôi xin lỗi! Tôi chỉ bảo rằng tôi thấy cô bé sẽ là phụ lái mạnh nhất cho Warlord mà thôi!]
Nana đang đề cập đến cuộc trò chuyện trước đó của cô với Ruth, người thường khiêm tốn và khá lý trí. Tuy nhiên, bất cứ khi nào nói đến Koutarou, Ruth lại trở nên thiển cận. Và đó chính xác là nguyên do dẫn đến việc một đống thông số kỹ thuật của thiết bị mới đến tay Clan.
[Nana, hôm nay chị hành động rất lạ đấy. Ta đang bận sẵn rồi, và giờ thì...]
[Tôi xin lỗi! Tôi rất xin lỗi!]
Nana xin lỗi rối rít. Đầu tiên là Yurika, và giờ là Ruth. Trong khi cái trước có lẽ là điều không thể tránh khỏi, thì cái sau hoàn toàn có thể tránh được. Nana đã tạo ra một chuỗi đau đầu cho Clan và có khả năng sẽ kéo dài hơn nữa.
[Và nếu Theiamillis-san biết được việc này, nhỏ kiểu gì cũng sẽ yêu cầu một phiên bản bổ sung hỏa lực.]
[Và chắc chắn chưa dừng lại ở đó đâu...]
[…]
[Tôi xin lỗi! Thực sự, tôi rất xin lỗi!]
Hôm nay là một ngày bận rộn của Clan. Cô đóng vai trò là cố vấn kỹ thuật, giáo viên, huấn luyện viên các kiểu. Nhưng rõ ràng là ngày mai và nhiều ngày sau đó cũng sẽ bận rộn không kém.
Các cuộc tập trận chung diễn ra giữa Forthorthe, Folsaria và Địa nhân, vì vậy Nhật Bản không trực tiếp tham gia. Tuy nhiên, Sun Ranger đã được đặc biệt mời đến. Họ ít nhiều là một phe độc lập, nhưng về lý thì họ phục vụ chính phủ Nhật Bản. Họ theo đó là những đại diện duy nhất đến từ Trái Đất, khiến sự hiện diện của họ trở nên vô cùng đặc biệt.
[Cám ơn rất nhiều! Con tôi sẽ thích thứ này lắm!] – một người lính nức nở, liên tục cúi đầu trước Kenichi. Anh đã xin chữ ký của tất cả các Sun Ranger. Các Ranger lúc đầu có phần do dự, nhưng rồi khó lòng từ chối khi người lính nói rằng con trai mình là fan bự của họ.
[Ấy, đó là vinh dự của tôi mới phải... Hãy cùng nhau luyện tập chăm chỉ nhé.] – Kenichi rụt rè trả lời.
[Tất nhiên! Tôi muốn cho con trai mình cảm thấy tự hào!] – người lính nói trước khi rời đi.
[Mấy anh trở nên nổi tiếng quá nhỉ, Sun Ranger.] – Kiriha nhận xét khi bước tới. Sun Ranger chủ yếu sử dụng công nghệ linh lực, vì vậy họ có một nhóm cố vấn công nghệ bao gồm cả Kiriha. Cô tiếp cận cùng với nhóm kỹ thuật viên, họ chào các Sun Ranger trước khi đi tiếp, chỉ để lại Kiriha phía sau.
[Mới hai năm trước, bọn tôi là lũ ăn không ngồi rồi... Ai mà ngờ thành ra thế này.] – Hayato cười gượng gạo.
Người lính vừa rời đi không phải là người duy nhất xin chữ ký, bắt tay hay chụp ảnh với các Sun Ranger. Người lòng đất tiếp cận họ thường xuyên. Trong quá khứ, Sun Ranger bị chỉ trích là lãng phí tiền thuế của dân, nhưng giờ đây họ là những ngôi sao đằng sau bộ phận chống xâm lược. Danh tiếng của họ đã tăng vọt. Đại địa nhân đặc biệt yêu mến và đối xử với họ như những anh hùng. Người lòng đất sẽ không bao giờ quên Sun Ranger đã xả thân chiến đấu vì mình.
[Anh sẽ phải tập làm quen thôi.] – Kiriha nói – [Các anh xứng đáng với điều đó.]
[Tôi rất vinh dự.] – Nụ cười của Hayato liền thay đổi. Anh vẫn thấy chút lạ lẫm khi nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ người lòng đất, nhưng anh lấy đó làm tự hào.
[Nhân tiện, Black Rose-san, cảm ơn vì đã đến tận đây vì chúng tôi.] – Kotaro, người trẻ nhất của Sun Ranger, cúi gập đầu thay mặt cho các thành viên lớn tuổi hơn trong nhóm, những người vẫn chưa kịp cảm ơn cô.
Kiriha mỉm cười và cúi đầu đáp lại – [Ôi, cậu khách khí quá. Tôi chỉ biết sử dụng công nghệ, nên dù là một phần của đội kỹ thuật, tôi chủ yếu đến cho có mà thôi. Các kỹ thuật viên mới là những người làm tất cả công việc, cậu nên dành lời cảm ơn cho họ mới phải.]
[Bọn này tới đây chỉ để làm cảnh thôi, ho!]
[Ho! Dù gì thì bọn tui cũng là haniwa mà lị!]
Mọi người đều biết Kiriha rất sắc sảo, nhưng điều đó không khiến cô trở thành một chuyên gia về công nghệ linh lực. Cô hiểu đại khái cấu tạo và cách sử dụng chúng, nhưng cao cấp hơn thì bó tay. Do đó, thay vì đóng vai trò là một kỹ thuật viên trong đội, cô chủ yếu chỉ giám sát các Địa Nhân.
[Ahaha, bọn này cũng đâu có khác gì, Black Rose-san, thế nên cảm ơn cô là phải đạo nhất rồi.] – Megumi cười nói.
Bản thân các Sun Ranger không được đào tạo kỹ thuật. Người được hướng dẫn là đội công nghệ của họ. Họ cùng lắm sẽ chỉ học cách sử dụng các công cụ và kỹ thuật mới sau đó, nên Megumi hiểu chính xác cảm giác của Kiriha.
Một tâm trạng ấm áp và thân thiện bao trùm cả nhóm, nhưng một trong những Sun Ranger vẫn còn lo lắng. Đó là thành viên ân cần nhất của họ, Daisaku – [Cô có chắc về điều này không, Black Rose-san? Cô không lo lắng về việc công nghệ linh lực có thể rơi vào tay chính phủ Nhật Bản sao?]
Không chỉ riêng gì công nghệ linh lực. Folsaria, Forthorthe và Đại Địa Nhân đều lo sợ các công nghệ tương ứng của mình bị rò rỉ vào Nhật Bản—ngay cả ở cấp độ chính phủ. Đó là lý do chỉ có Sun Ranger được mời tham gia khóa huấn luyện, và điều này làm Daisaku cảm thấy đắn đo.
Kiriha mỉm cười dịu dàng với anh – [Đúng là chúng tôi không hoàn toàn tin tưởng vào chính phủ Nhật Bản. Chúng tôi biết họ nhìn chung có ý tốt, nhưng với một tổ chức lớn như vậy, chắc chắn sẽ có những kẻ xấu trà trộn trong hàng ngũ.]
Với quy mô của chính phủ quốc gia, không có gì đảm bảo rằng mọi thành viên đều có ý thiện. Chắc chắn có những thành phần vì lợi ích cá nhân hoặc đơn giản là tiền. Cũng có khả năng có điệp viên hai mang. Vì vậy, trong khi chính phủ Nhật Bản đang hoàn toàn hợp tác với những bên xâm lược vào lúc này, các bên xâm lược vẫn cẩn trọng một cách chính đáng trước những thỏa hiệp an ninh tiềm ẩn. Rốt cuộc vẫn là cẩn tắc vô ưu. Và chính phủ Nhật hiểu sự thận trọng của họ.
[Vậy... tại sao lại là bọn này?] – Kenichi hỏi tiếp sau Daisaku. Anh đã rất thắc mắc kể từ lúc họ được mời.
[Chúng tôi tin tưởng các anh. Chúng tôi tin tưởng vào Sun Ranger.] – Kiriha điềm đạm cười tuyên bố – [Chúng tôi cần lý do khác nữa hay sao?]
Sun Ranger câm lặng. Niềm tin vào họ của Kiriha là một sự khẳng định chắc nịch cho những điều họ làm là đúng đắn. Niềm vui xen lẫn ngạc nhiên đã làm họ bất giác không nói nên lời.
Người đầu tiên lên tiếng sau khoảng một phút im lặng là Hayato – [Quả là Black Rose-san... Cô thực sự khác biệt.]
[Ước gì tôi có một cô bạn gái như thế.] – Kotaro tiếp lời, thốt ra cảm xúc thật của mình. Cậu háo hức dán chặt mắt vào Kiriha.
[Không, Kotaro.] – Hayato nói – [Chúng ta không xứng với cô ấy đâu.]
[Em biết. Em có phải ‘ngài Nam tước’ đâu. Em chỉ cần một ngày thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.]
*
[Ừ, một ngày thôi cũng tuyệt lắm. Quá đủ để đem đi khoe khoang.]
Hayato và Kotaro khó có thể tin rằng Kiriha trẻ hơn họ. Cô trưởng thành, có sức thuyết phục và sự kiên quyết. Cô đã sở hữu mọi phẩm chất của một nhà lãnh đạo giỏi.
Tuy nhiên, khi nghe lời khen ngợi của họ, Kiriha chỉ khẽ cười – [Các anh phải biết là tôi có lý do riêng mà. Khi bọn tôi đi vắng, chúng tôi sẽ cần ai đó bảo vệ Trái Đất. Và người đó, hay nhóm người đó phải mạnh nhất có thể.]
Sun Ranger cảm động trước niềm tin của Kiriha dành cho họ, nhưng niềm tin đó cũng nằm trong tính toán ở một mức độ nhất định. Trong khi nhóm Nhà trọ Corona ở Forthorthe, Sun Ranger sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ hành tinh khỏi bất kỳ kẻ địch nào có thể xuất hiện. Thế nên họ cần phải mạnh mẽ nhất có thể. Forthorthe, Folsaria, và người lòng đất đều đồng tình với quan điểm này.
[Nhưng cô vẫn đủ tin tưởng để chọn chúng tôi. Như thế cũng có khác gì đâu.] – Kenichi cười đáp.
Khỏa lấp khoảng trống mà nhóm Nhà trọ Corona sắp sửa để lại là điều tất yếu—câu hỏi duy nhất là đó sẽ là ai. Thế nên, dẫu Kiriha đã đưa ra một sự lựa chọn có tính toán, thì sự thật vẫn là cô đã chọn Sun Ranger thay vì một ai khác. Nói tóm lại, cô đã tin tưởng rằng họ sẽ bảo vệ hành tinh và xử lý một cách có trách nhiệm bất kỳ công nghệ nào mà họ được giao để thực hiện điều đó.
[Nhờ đó, Sun Diver của tôi mới đang được sửa chữa nè.] – Daisaku cười.
Anh ta buộc phải tự hủy chiếc tàu ngầm đa năng của mình, Sun Diver, trong cuộc đột kích vào căn cứ của Ralgwin. Người Forthorthe ghi nhớ hành động quên mình đó, vì vậy họ đã đề nghị sử dụng công nghệ tiên tiến của mình để sửa chữa nó. Daisaku và Sun Ranger đã vui vẻ đồng ý. Rốt cuộc, Sun Diver là một cái chân của robot khổng lồ mà họ sẽ sử dụng trong chiến đấu, Sun Fighter. Khi Sun Diver hoạt động trở lại, họ cũng có thể sử dụng lại Sun Fighter. Nó sẽ làm tăng đáng kể các lựa chọn và sức mạnh chiến đấu của Sun Ranger.
[Bọn tôi cũng sẽ cập nhật bộ đàm của các anh, như vậy các anh sẽ dễ bề liên lạc với bọn tôi hơn.] – Kiriha nói thêm.
Mỗi phe trong số ba phe đã quyết định đóng góp nâng cấp cho các Sun Machine của Sun Ranger, nhưng không giống như việc đại tu hoàn toàn Sun Diver bị phá hủy, đây phần lớn là những cải tiến đối với hệ thống liên lạc và cảm biến. Do việc chuyển tiếp thông tin là một phần không thể thiếu trong chiến đấu nên những nâng cấp này sẽ tăng khả năng phối hợp với các đồng minh mới của họ. Các thành phần gọn nhẹ hơn được sử dụng cũng góp phần làm cho cỗ máy của họ nhanh hơn một chút so với trước đây.
[Cảm ơn vì tất cả.] – Kenichi nói, cúi đầu trước Kiriha. Nhiệm vụ phía trước quan trọng đến mức lòng tốt của cả ba phe đã làm anh cảm động rơi nước mắt.
[Điều này là vì lợi ích của tất cả mọi người chứ không chỉ riêng gì các anh.] – Kiriha trả lời – [Nếu muốn thể hiện lòng biết ơn, các anh hãy chứng minh bằng kết quả.]
[Vâng!]
Kenichi lại bùng lên ý chí chiến đấu. Anh từng nghĩ rằng giấc mơ bảo vệ mọi người của mình đã vụt mất, nhưng số phận trớ trêu, giờ đây anh đã có được một cơ hội khác. Việc có nắm bắt được cơ hội này hay không phụ thuộc hết vào chính anh, và Kenichi đã sẵn sàng đương đầu với thử thách. Các Sun Ranger khác cũng cảm thấy tương tự.
[Black Rose-san đúng là tuyệt thật.] – Hayato nói.
[Ước gì chúng ta có thể đổi Giáo sư Roppongi với cô ấy.] – Kotaro nói.
[Nằm mơ giữa ban ngày à.]
[Em biết mà.]
Sau khi cuộc nói chuyện nghiêm túc về công việc kết thúc, bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Megumi nhân cơ hội bước đến chỗ Kiriha kèm một nụ cười – [Nhân tiện, Black Rose-san, mọi chuyện với Ngài Nam tước thế nào rồi?]
Kiriha thoáng sững sờ trước câu hỏi đột ngột, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười đáp lại – [E là không có biến chuyển gì mới. Anh ấy nghiêm túc quá làm tôi chẳng biết làm gì hơn.]
[À thì, anh ta làmột huyền thoại sống đích thực mà.] – Megumi ngao ngán khoanh tay, rồi liếc nhìn người bên cạnh – [May là tôi có Daisaku-san.]
[Anh chỉ là một tên con trai bình thường thôi.]
Megumi và Daisaku đã bắt đầu hẹn hò từ lâu, nhưng cô không nghĩ tình hình giữa Nam tước Ác ma và Hoa hồng Đen (Black Rose) được dễ dàng như thế. Koutarou là một anh hùng huyền thoại—với bao truyền thuyết đi kèm.
[Nhưng đối với người lòng đất chúng tôi, Sun Ranger các anh cũng là những anh hùng.] – Kiriha nhắc nhở họ.
[Ồ, hẳn là vậy nhỉ?] – Megumi trầm ngâm.
Mặc dù Koutarou là một anh hùng, nhưng cậu vẫn nghĩ mình là một người bình thường giống như Daisaku. Và bởi vì cố cư xử như một người bình thường, cậu đã không tiến triển nhiều trong mối quan hệ với Kiriha.
[Vấn đề nằm ở sự thiếu nhận thức của anh ấy—hoặc có thể là do anh ấy quá là ý thức.] – cô phàn nàn.
Koutarou muốn bản thân làm một một tấm gương tốt. Cậu không làm bất cứ điều gì có thể làm bôi nhọ danh hiệu Hiệp sĩ của Alaia, ngay cả khi đó là điều mà chính Alaia mong muốn.
[Ngoài ra, một anh hùng thực sự sẽ không theo đuổi hạnh phúc riêng khi thế giới còn đang lâm nguy. Bọn tôi cũng đã trì hoãn việc kết hôn.] – Daisaku nói thêm.
Thoạt nhìn, Sun Ranger Vàng có vẻ thoải mái và hòa nhã, nhưng anh có thể quyết đoán và mau chóng hành động. Anh ấy đã cầu hôn Megumi—nhưng mặc dù cô đã nói đồng ý, họ vẫn hoãn ngày trọng đại lại. Đám cưới cần có thời gian để chuẩn bị và lên kế hoạch, và do đang rất bận rộn, hai người họ đơn giản là không thể sắp xếp nó vào lịch trình hiện tại.
[Vì vậy, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cho đến lúc đó.] – Megumi tuyên bố.
[Ừ, anh nghĩ đó là điều nên làm. Rồi cuối cùng chúng ta cũng có thể kết hôn trong hạnh phúc.] – Daisaku tiếp lời.
[Ồ, Daisaku-san! Đừng nói thế trước mặt Black Rose-san chứ!]
Daisaku muốn hoàn thành nhiệm vụ và đảm bảo một tương lai yên bình cho anh và cô dâu của mình. Suy nghĩ đó làm Megumi xúc động, vì vậy mặc dù làm vẻ trách móc anh, nhưng cô rõ ràng đang hạnh phúc ra mặt.
(Không biết liệu Koutarou có thể đưa ra quyết định khi mọi thứ yên bình trở lại không nhỉ...)
Nhìn cặp đôi hạnh phúc, Kiriha bắt đầu nghĩ về tương lai của chính mình. Cô hy vọng nó sẽ giống như bộ đôi kia.
Khi mọi công việc chuẩn bị cuối cùng đã hoàn tất, nhóm Koutarou cuối cùng đã sẵn sàng khởi hành đến Forthorthe. Thủ tục giấy tờ đã xong, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, và hành lý đã được đóng gói. Tất cả những gì còn lại bây giờ là lên đường.
[Các cậu không thể làm gì với cái đống đó được sao...?] – Koutarou bực bội hỏi khi nhìn thấy túi xách của các cô gái. Đó là một ngọn núi thực sự. Mỗi người họ có vài bọc to tướng trong khi Koutarou chỉ có một chiếc ba lô.
[Đây là sau khi chúng mình đã cắt giảm rồi đấy. Lúc đầu thậm chí còn nhiều hơn thế.] – Yurika dang rộng hai tay giải thích. ‘Ngọn núi’ ban đầu có vẻ còn lớn hơn nhiều.
[Ừ, là vậy đó! Bọn em đã rất chăm chỉ để cắt giảm đến mức này rồi!] – Sanae cười khúc khích như thể điều đó không liên quan đến mình.
Không phải ngẫu nhiên mà Yurika và Sanae có nhiều hành lý nhất. Shizuka cũng sẽ là phạm nhân hàng đầu nếu cô không từ bỏ việc đóng gói tất cả mớ đồ ăn kiêng của mình.
[Nếu đây thực sự là nỗ lực của em trong việc cắt giảm, thì anh đây chịu thua rồi đấy.] – Koutarou đồng ý.
[Eeeee!]
[Chính mày đã nói rằng các cô gái cần thêm thời gian để chuẩn bị mà, Kou. Đáng nhẽ mày không nên bất ngờ mới phải.] – Kenji cắt ngang.
[Kin-chan và Nalfa-san đâu có nhiều hành lý. Trên thực tế, mày còn nhiều hơn hai đứa đó.] – Koutarou lập luận.
Kotori và Nalfa mỗi người có một chiếc ba lô và một chiếc va li đẩy, giống như họ đang tham gia một chuyến đi bình thường. Vì vậy, tuy có nhiều hành lý hơn Koutarou, nhưng họ đã đóng gói hợp lý hơn nhiều so với những cô gái khác.
[Mày nhét gì vào trong đó vậy, Mackenzie?] – Koutarou hỏi.
[Đợi đã? Chỉ là những thứ bình thường như quần áo thôi. Cộng với các sản phẩm chăm sóc tóc và da.]
[Hóa ra là mày mang cả đám đồ trùng tu nhan sắc sao.]
[Chẳng may sản phẩm ở đó không phù hợp thì chết tao à.]
[Mày toàn lo lắng mấy thứ vớ vẩn.]
Đúng lúc đó, Kotori và Nalfa bước vào phòng. Họ đã để lại đám va li cho thủy thủ đoàn trên Ảnh nguyệt hạm, nên hiện tại họ chỉ mang theo ví của mình.
[Anh vừa nhắc tới bọn em sao, Kou-niisan?] – Kotori hỏi.
[Ồ, em đã nghe thấy à? Anh chỉ bình luận về cách những người khác đóng gói hành lý gấp hai đến ba lần so với các em thôi.]
[Ahaha, Kotori và em là những người được bổ sung vào phút cuối, bọn em không muốn gây rắc rối chỉ vì mang theo quá nhiều đồ đạc.] – Nalfa giải thích – [Nếu em trở về nhà trên con tàu riêng, em có lẽ đã chất đồ y như thế.]
[Tàu riêng ư...? Ừm, mình không mường tựa nổi luôn.] – Kotori lẩm bẩm.
[Heehee, hẳn là không rồi.]
Kotori chỉ là một cô gái bình thường đến từ Trái Đất. Nalfa xuất thân từ một gia đình khá giả, nhưng việc sở hữu con tàu vũ trụ tư—kể cả kém ấn tượng hơn nhiều so với Ảnh nguyệt hạm—vẫn là một điều không tưởng. Hầu hết người Forthorthe không biết đến cảm giác sở hữu một con tàu tư, chứ đừng nói tới Kotori. Hai cô gái cùng bật cười.
[Anh cũng thế.] – Koutarou hòa cùng tiếng cười. Việc cậu đồng cảm với Kotori khiến một người bị sốc.
[Koutarou, anh có thể tự mua tàu vũ trụ cơ mà?] – Theia chớp mắt liên tục hỏi.
[Tôi đào ra đâu tiền cơ chứ?] – cậu hỏi ngược lại.
[Ở Forthorthe. Anh thừa sức mua mỗi ngày một con tàu cũng được. Anh thậm chí có thể xây một lâu đài cùng với cảng không gian luôn ấy chứ.]
[Số tiền đó đáng ra không nên tồn tại. Tôi không thể sử dụng nó trừ khi Forthorthe lâm nguy.]
Koutarou có khối tài sản khổng lồ ở Forthorthe từ khoản trợ cấp mà Alaia đã để lại và tiền lãi tích lũy trong hàng nghìn năm. Số tiền này là chưa từng có và chính phủ từ lâu đã từ bỏ việc xác định giá trị thực của nó. Bất kể tổng số tiền là bao nhiêu, Forthorthe chắc chắn sẽ vỡ nợ. Do đó, người ta đã quyết định rằng bất cứ khi nào Koutarou yêu cầu tiền, họ sẽ cung cấp cho cậu vô điều kiện. Điều đó giúp họ tránh được rắc rối trong việc lập bảng giá trị tài sản ròng của cậu đồng thời cung cấp cho cậu số tiền gần như không giới hạn.
Koutarou, trong khi đó, không có ý định sử dụng số tiền nói trên. Alaia đã để lại cho cậu một khoản trợ cấp như một dấu hiệu của sự tin tưởng, và cậu không dám sử dụng nó một cách phù phiếm. Cậu biết cô dự định sử dụng số tiền này vì lợi ích của Forthorthe, và cũng biết người dân Forthorthe tôn vinh những vụ mua bán của cậu đến mức chúng có tác động nghiêm trọng đến nền kinh tế. Việc mua sắm không thể tùy tiện. Hơn nữa, cậu có một nguồn tiền thứ cấp từ lương nhận từ Theia. Koutarou theo đó không có lý do gì để chạm vào ngân khố của Forthorthe.
[Ta dám chắc Nữ hoàng Alaia sẽ không phiền khi anh sở hữu một con tàu vũ trụ hay lâu đài đâu. Chị nghĩ sao, Harumi?] – Theia hỏi.
[Ừm, dựa trên những lý tưởng thời cổ đại, đúng làkhông được hay ho cho lắm nếu tài sản của một lãnh chúa không đủ ấn tượng. Alaia chắc chắn sẽ muốn mọi thứ phải tuân theo chuẩn mực.]
Harumi chia sẻ linh hồn với Alaia, nhưng họ là những thực thể riêng biệt lớn lên trong những hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau với những tính cách hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, vì mối liên hệ đặc biệt của họ thông qua Signaltein, Harumi đã sở hữu ký ức của Alaia cho đến thời điểm cô chia tay Koutarou hai nghìn năm trước. Do đó, Harumi hiểu rất rõ về cách nghĩ và cảm nhận của Alaia. Khi nói đến chính trị, cô có thể tự tin thay mặt Alaia đưa ra các quyết định.
[Thấy chưa? Ngay cả chị ta cũng nói vậy kìa.] – Theia thúc giục Koutarou.
[Sakuraba-senpai!] – cậu kêu lên.
[Mình xin lỗi. Lỡ lời ấy mà.]
Dù xin lỗi nhưng Harumi không quá ăn năn. Rốt cuộc thì cô đã nói sự thật, và Koutarou chỉ đang nghiêm túc thái quá mà thôi. Cô có thể đã xin lỗi cậu một cách chân thành hơn trong quá khứ, nhưng bây giờ cô đang cười đầy tinh quái. Dải ruy băng buộc quanh cổ tay cô như một lời nhắc nhở rằng hãy tiến lên một chút vào những lúc như thế này.
[Này, Aika-san, Satomi-kun bâygiờ đáng giá bao nhiêu?] – Shizuka nhìn sang thủ quỹ của Satomi Kỵ sĩ đoàn và tò mò hỏi.
[Bản thân mình mới chỉ tính toán sơ bộ, nhưng khá chắc chắn rằng chỉ riêng tiền lãi từ nó đã vượt quá ngân sách của Đế quốc một vài con số 0 rồi.]
Forthorthe sẽ phá sản nếu chỉ cố gắng trả lãi cho tài sản của Koutarou. Cố gắng tính toán giá trị ròng của cậu vượt quá mức đó chỉ tổ vô nghĩa. Khi Maki nhận ra điều đó, cô cũng đã từ bỏ công việc này.
[Mình không phải là nhà kinh tế, nhưng chính phủ không thể thay đổi lãi suất sao?] – Shizuka tiếp tục.
[Quyết định đó sẽ phải đến từ ngân hàng trung ương, và nó sẽ ảnh hưởng đến hoạt động kinh tế trên toàn đế quốc. Từ đó có thể xảy ra lạm phát nghiêm trọng và giá trị đồng tiền Forthorthe có thể lao dốc.] – Maki giải thích.
[Vậy đó không phải là thứ mà họ có thể tùy ý thao túng à?] – Shizuka trầm ngâm. Cô đã tự hỏi liệu chính phủ có thể né tránh trách nhiệm này hay không, nhưng rõ ràng đó không phải một chuyện dễ dàng.
[Nói cách khác, Koutarou đã khôn ngoan khi không động đến tiền trợ cấp và Elfaria-dono đã khôn ngoan khi không can thiệp vào chính sách kinh tế.] – Kiriha tổng kết.
Nếu Koutarou hoặc Elfaria hành động khác đi, Forthorthe sẽ đối mặt với thảm họa tài chính. Rất may, họ đã tránh được viễn cảnh đó.
[Master đã hành động đúng như kỳ vọng của Nữ hoàng Alaia.] – Ruth cười nói. Koutarou đã hành động hào hiệp, và như một hiệp sĩ, Ruth hài lòng với những hành xử đó của cậu.
Clan trong khi đó lại nghi ngờ Elfaria – [Cô có chắc là Elfaria-san không chỉ đang cố buộc thêm thòng lọng vào Veltlion đấy chứ?] – cô hỏi. Nữ hoàng luôn muốn tìm những cách mới để ràng buộc Koutarou với Forthorthe, và Clan nghi ngờ món nợ của Forthorthe là một âm mưu khác của vị quân vương.
[Ai biết...] – Theia trầm ngâm – [Ồ! Nói mới nhớ, ta cần liên lạc với mẹ trước khi chúng ta lên đường.]
Theia ngay lập tức bắt đầu gõ lên chiếc vòng tay của mình. Khi tên mẹ cô được xướng lên, cô chợt nhớ ra công việc quan trọng cuối cùng này trước khi khởi hành. Nhóm hiện đang theo đúng lịch trình nên đây chỉ là hình thức mà thôi.
Khi di chuyển giữa Trái Đất và Forthorthe, không có con tàu nào nhanh hơn hoàng gia chiến hạm. Với động cơ du hành mạnh mẽ, họ có thể thực hiện cả hành trình chỉ trong mười ngày. Nhưng các phương tiện phi hành khách—như các thiết bị liên lạc—thậm chí còn nhanh hơn.
Kén truyền tin là các hộp chứa nhỏ vận chuyển dữ liệu. Vì hàng hóa duy nhất của chúng là những thứ vô tri, nên chúng có thể bỏ qua hầu hết quy trình an toàn tiêu chuẩn liên quan đến con người. Biện pháp phòng ngừa cần thiết duy nhất là né tránh các khu vực đông dân cư. Và vì kích thước nhỏ, nhiều kén có thể được phóng đồng thời để đảm bảo ít nhất một cái đến được đích. Tất nhiên, điều đó có nghĩa là dữ liệu mật không thể được gửi theo cách này. Không có thứ gì là mã hóa tuyệt đối nên luôn có nguy cơ thông tin tình báo được gửi qua các kén truyền tin rơi vào tay kẻ xấu. Tuy nhiên, điều này không đáng lo ngại đối với tin nhắn của một cô con gái gửi cho mẹ mình.
[Chúng con đã hoàn thành mọi công tác chuẩn bị để khởi hành, thế nên chúng con sẽ sớm lên đường.]
(Một nụ cười đáng yêu làm sao, Theia...)
Chiếc kén mà Elfaria nhận được chứa tin nhắn từ Theia kèm theo một bản tóm tắt ngắn gọn về hành trình của họ. Tin nhắn ở dạng video, nên nụ cười rạng rỡ của Theia hiển thị đầy đủ trên màn hình ảo của Eflaria. Trước đây, cô chỉ thấy vẻ cô đơn ở con gái mình, nhưng có điều gì đó đã thay đổi trong con bé. Bây giờ cô bé đang cười rạng rỡ. Là một người mẹ, Elfaria không thể nào hạnh phúc hơn.
[Khi bọn con đến nơi, con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ. Cho đến lúc đó...]
Ngay khi tin nhắn sắp kết thúc, lý do thực sự đằng sau nụ cười của Theia đã xuất hiện.
[Này, Theia, chúng ta sắp khởi hành rồi.]
[Em biết rồi. Em chỉ đang gửi tin cho mẹ thôi, chờ chút.]
[Cô lúc nào cũng hối hả, nhưng lại luôn bắt người khác phải đợi là sao.]
[Im ngay! Đó là đặc quyền của hoàng gia!]
Theia đã thay đổi vì những người cô gặp trên Trái Đất. Và người có ảnh hưởng lớn nhất chính là người con trai mà cô yêu. Và Elfaria có thể cảm nhận được sự gần gũi giữa bộ đôi thậm chí chỉ qua màn hình.
[Đừng có đòi các đặc quyền của công chúa mỗi khi thấy tiện cho mình thế chứ.]
[Nhưng em làcông chúa mà lại.]
[Rồi rồi. Nhanh cái chân lên.]
[Biết rồi!]
Elfaria thực sự rất vui, nhưng cô nhìn màn hình với vẻ mặt đăm chiêu. Theia là con gái cô, nhưng Elfaria không thể đơn thuần coi Koutarou là bạn đời của con gái mình.
(Anh không hề thay đổi...)
Nói xong chuyện với Theia, Koutarou rời khỏi khung hình. Elfaria dõi mắt theo cậu với sự khao khát chân thành.
(Nhưng anh sẽ không bao giờ nhìn về phía em, Layous-sama...)
Một ngày nào đó Theia và Koutarou sẽ kết hôn—Elfaria chắc chắn về điều đó, và cô cảm thấy thế là quá đủ đối với mình. Rốt cuộc, đây cũng chính là lý do cô gửi Theia đến Trái Đất. Nhưng khi nhớ lại cuộc tương ngộ với Koutarou hai mươi năm về trước, trái tim cô như thắt lại.
(Thật thảm hại. Mình có còn là thiếu nữ nữa đâu...)
Elfaria biết mình thật ngu ngốc. Koutarou sinh ra là dành cho Theia, nhưng vẫn có một phần trong cô muốn nhiều hơn thế. Một phần trong cô muốn cậu nhìn về phía cô.
[À, chờ đã. Có điều này tôi cũng muốn nói với Elle.] – Koutarou lại bước vào khung hình, lần này cậu nhìn thẳng vào máy quay.
(Layous-sama...?)
Đầu óc Elfaria bỗng trống rỗng. Koutarou chỉ đang nhìn vào camera, nhưng có cảm giác như cậu đang nhìn thẳng vào cô. Tất nhiên, cô biết thật ngớ ngẩn khi phát cuồng vì một chuyện nhỏ nhặt, nhưng cô không thể thay đổi cảm xúc của mình.
[Tôi đã mua một ít trà địa phương. À thì, đó là một món rẻ tiền mà tôi có thể mua được bằng tiền làm thêm nên nó có lẽ không phù hợp để tặng cho một nữ hoàng. Nhưng tôi nghĩ sẽ rất thú vị khi so sánh các loại trà với nhau, vì vậy cô cũng nên chuẩn bị sẵn trà của mình đi.]
Một cảm giác ấm áp không thể diễn tả bằng lời lan tỏa khắp cơ thể Elfaria. Đó là hơi ấm mà cô đã cảm thấy hai mươi năm trước. Koutarou trong video tất nhiên không hề hay biết điều đó.
[Vậy nhé, hẹn gặp lại sau.] – cậu nói trước khi ngắt video.
Nụ cười rạng rỡ và vô tư thoáng qua của cậu đã làm Elfaria thổn thức.
[Anh là người duy nhất có thể bắt một nữ hoàng phải chuẩn bị trà đợi mình đấy, Layous-sama...]
Cô nắm chặt lấy ngực mình, như thể đang cố giữ một cái gì đó lại bên trong. Lấy tay ấn vào tim, cô từ từ đứng dậy.
[Sao anh có thể thoải mái như thế...]
Elfaria sau đó bước tới bên một cái tủ và liếc nhìn những bộ chén trà của mình qua lớp kính. Trà là sở thích của cô nên có một số bộ được xếp trên kệ. Câu hỏi đặt ra là cô nên sử dụng bộ nào. Chưa kể còn rất nhiều vấn đề khác cần phải cân nhắc, chẳng hạn như chọn loại trà nào để pha.
[Khi anh ta đến đây, mình phải phạt mới được...]
Elfaria chọn một chiếc cốc trong tủ và nhìn nó từ mọi góc độ. Sau đó, cô đặt nó trở lại và chọn một cái khác. Tiếp đấy, cô chọn đĩa, ấm và trà, tất cả đều rất cẩn thận. Cô dường như đang rất vui.
HIỆP ƯỚC CORONA
Ngày 09 tháng
09 năm 2011 (Mới!)
Điều khoản 34
Bằng văn bản này, các bên kí kết Hiệp ước CORONA đồng ý rằng sẽ giữ bí mật mọi thông tin liên quan tới trang thiết bị của Sun Ranger.
Điều khoản 34 tái bút
- Bốn mắt, có thật là cô sẽ sửa lại con rô bốt khổng lồ cho Sun Ranger không?
- B-Bình tĩnh nào, Sanae.
- Tui đã rất buồn vì nó không còn hợp thể được nữa!
- Đừng đẩy ta vào thế khó vậy chứ… Nhưng, đúng rồi đó. Forthorthe, Folsaria và Đại Địa Nhân sẽ hợp tác cùng nhau để sửa chữa nó.
- Tuyệt vời!
- Nghe này, đây là thông tin tuyệt mật đấy nhé, nên đừng có mà ba hoa chích chòe.
- Ừ, hiểu rồi!
- Cái nụ cười như được mùa của cô làm ta không yên tâm một chút nào…