Koutarou thỉnh thoảng mua tạp chí thể thao. Thay vì thu thập mọi số báo, cậu sẽ chỉ chọn những quyển tập trung vào cầu thủ mà cậu đặc biệt quan tâm. Một số báo đặc biệt như vậy sẽ phát hành hôm nay và cậu định ghé qua phố mua sắm sau giờ học để mua một bản. Tuy nhiên, do không chắc liệu người mà cậu đang đi cùng về nhà có kế hoạch gì khác không, cậu quyết định hỏi cô trước.
[Yurika, tớ sẽ tạt qua hiệu sách. Còn cậu thì sao?]
[Mình sẽ đi cùng! Mình muốn mua một vài quyển manga!]
[Được rồi, chúng ta sẽ ghé qua nó trên đường về nhà.]
[Vânggg!]
Hôm nay, chỉ có Koutarou và Yurika về nhà cùng nhau. Không biết ngẫu nhiên hay cố ý, những người còn lại trong nhóm đều bận rộn một cách lạ thường. Có hôm còn không có cả Yurika, và Koutarou đành phải lủi thủi về phòng 106 một mình.
[Cuối cùng thì cũng mát trời hơn rồi nhỉ?] - cậu nhận xét.
[Mình ghét mùa hè... Trời nóng quá...] - Yurika rên rỉ.
Bây giờ vẫn là cuối hè nhưng lịch đã gần đến tháng chín. Cái nóng trong ngày sẽ dịu dần khi đêm về.
[Nhưng cậu cũng ghét mùa đông.] - Koutarou nhận xét.
[Cậu không nghĩ các mùa giữa ‘quá nóng’ và ‘quá lạnh’ có hơi ngắn sao?]
[Ừm, mùa xuân và mùa thu chỉ có khoảng ba tháng.]
[Ba tháng trôi qua trong nháy mắt!]
Họ tiếp tục nói chuyện bâng quơ khi rảo bước trên đường dẫn từ trường. Nhưng không như buổi sáng, bây giờ chỉ có mỗi hai người họ — và họ sẽ ở một mình với nhau cho đến khi đến được phố mua sắm.
Tận dụng cơ hội, Yurika bắt đầu nhẹ giọng hơn so với bình thường - [Này, Satomi-san...]
[Hừ? Có chuyện gì?] - cậu hỏi. Khi nhìn sang, cậu có thể thấy má cô đang đỏ bừng. Tuy nhiên, đó không phải là biểu hiện khó chịu mỗi khi cô gặp khó khăn.
[Có một điều mà mọi cô gái đều mơ ước được thử... và mình đang tự hỏi liệu có thể thực hành với cậu hay không.]
[Chắc chắn rồi. Tớ không ngại đâu.] - Nếu đây là điều mà mọi cô gái đều mơ ước không chỉ Yurika thì kể cả tên đần như Koutarou cũng có thể đoán ra nó.
[Mình làm nhé…]
Yurika tiến lại gần Koutarou nửa bước. Sau đó, cô nắm lấy cánh tay của cậu và quấn quanh nó. Khoác tay nhau đi dạo như thế này chính xác là điều cô mơ ước được thử.
[Đi thôi.] - Koutarou nói sau một hồi.
[Vânggg.]
Bị Yurika khoác tay làm Koutarou lúng túng đôi chút. Dù sao thì họ cũng không hẹn hò, nhưng rồi cậu đã quyết định hưởng ứng theo. Đó là điều ít nhất cô đáng được nhận, và việc khoác tay nhau đi bộ thế này không hẳn quá khó chịu.
[Heehee!] - Yurika cười khúc khích khi họ tiếp tục rảo bước. Vì cứ lo rằng Koutarou sẽ khó chịu, cô vô cùng yên tâm khi thấy cậu không tỏ ra bất mãn.
[Chỉ thế này thôi liệu cậu thấy có ổn không đó?] - cậu hỏi.
[Nhưng mình đâu có cơ hội để làm chuyện ‘thế này’ bao giờ.]
[Là do cậu toàn thiếu quyết đoán đó chứ.]
Yurika không phải kiểu lớn muộn nhưng lại chậm chạp. Thế nên, đôi khi, các cô gái khác sẽ cho cô hít khói. Cô thích đợi cho đến khi có Koutarou ở một mình thì mới hành động.
[Cậu bận tâm tới những người khác thái quá.] – cậu tiếp.
Gần đây, Yurika đã quan tâm đến những người xung quanh hơn. Cô không còn thiếu nhạy cảm và thiếu hiểu biết như xưa nữa. Cô đã lớn khôn. Trải qua những thất bại đã dạy cho bản thân cô nghệ thuật cầm cự.
[Có gì đáng ngạc nhiên đâu!?] - cô hỏi.
[Tớ không nhắc lại.]
[Trời ạ! Tại sao cậu phải phá hỏng tâm trạng thế chứ!?]
[Xin lỗi. Thay vào đó tớ nên làm gì?]
Ngẫm lại, Koutarou nhận ra Yurika đã nỗ lực ra sao vì lợi ích của mình. Những cố gắng ấy dễ dàng bị bỏ qua vì sự bất cẩn hàng ngày của cô. Đền đáp cô một chút cũng không có gì là quá cả.
[Đừng bắt người ta nói ra thế chứ...] - cô đáp lại với má đỏ bừng và đôi mắt cúi xuống. Cô có một điều rất muốn Koutarou làm, nhưng trực tiếp yêu cầu cậu thì cảm giác không đúng tí nào, vì vậy cô đã nói bóng gió.
[Chúng ta đã làm đến thế này thì đành vậy.]
Koutarou đưa tay ra và xoa đầu Yurika. Cô luôn là ngôi sao trong các trận chiến và đang ngày càng nỗ lực hơn cho việc học. Cậu tiếp tục xoa đầu cô khi cả hai bước đi, vừa tự hào vừa biết ơn những đóng góp của cô.
[Không ngờ cái này… xấu hổ thật đó.] - cô lẩm bẩm.
[Có gì đáng ngạc nhiên đâu?] - Koutarou đáp lại bằng chính câu hỏi của cô lúc trước. Nó không có nhiều ý nghĩa. Cậu chỉ đùa với cô mà thôi.
[Pfft... Ahahaha! Ôi, Satomi-san...]
Nhưng chỉ một trò đùa ngớ ngẩn đó cũng đủ tiêu tan đi mọi biểu cảm khó xử trên khuôn mặt Yurika. Cô lại cười, thậm chí còn cười rạng rỡ. Ánh mắt cô dịu dàng hơn bao giờ hết.
[Nếu thấy xấu hổ thì có lẽ chúng ta nên dừng lại.]
[Chúng ta cứ thế này tiếp có được không?]
[Được chứ.]
Mặt trời tắt dần trên bầu trời về đêm, nhưng vẫn khá nóng để khoác tay nhau trong buổi tối cuối hè. Tuy nhiên, không ai trong số họ để tâm tới điều đó.