Rokudenashi Majutsu Koushi to Akashic Records

chương 2: vị khách đến trong cơn bão

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới bầu trời ngập ánh sao đêm.

Tôi nhớ lại khi tôi một mình cố chạy xuống ‘Hành lang của những vì sao’ dài bất tận, khi lần đầu tiên tôi đến với thế giới này, và những kí ức xa vời nhất của mình.

…Lúc đó, tôi mở mắt ra.

Trước mắt tôi là bầu trời đỏ rực cháy. Trải dài xa ngút tầm mắt. Da tôi ngứa ngáy vì nằm trên một vùng đất hoang vu đã bị cháy xém cùng không khí khô nóng xung quanh.

Dường như tôi có liên quan đến việc này. Khắp người tôi đầy những vết thương khủng khiếp, máu thấm đẫm người tôi. Quần áo tôi tơi tả đến nỗi tôi không biết là mình đang mặc cái gì nữa.

Vậy nhưng điều mà tôi lo nhất lại chính là những kí ức trước kia tôi không thể nhớ ra. Tôi là ai, tôi đang làm gì, tại sao tôi lại ở đây… Ngay cả bây giờ, tôi cũng vẫn không thể nhớ gì cả.

Mất trí nhớ. Bởi vì găp phải tai nạn hay gì đó mà tôi đã mất hết những kí ức xưa kia.

Buồn thay, không có thứ gì gợi nhớ hay ghi lại danh tính thật của tôi cả.

Tôi không nhớ gì cả, nên một chốn dung thân tôi cũng không có.

Kí ức như một sợi dây liên kết con người với thế giới họ sống. Không có kí ức, tôi cũng sẽ dần dần phai nhòa, biến mất khỏi thế giớ này thôi.

Khi tôi đang lo lắng trước viễn cảnh tồi tệ ấy, một người – một giọng nói vang lên từ tận trong linh hồn tôi – thì thầm với tôi.

Tôi là… Heavens (Celica)… [note19199]

Đó là ký ức duy nhất còn lại của tôi, một ký ức xác định sự tồn tại của tôi, là cái tên mà tôi có thể tự gọi mình. Và trên hết, đó là thứ duy nhất để tôi biết mình còn tồn tại.

Kí ức đó khẳng định tôi thuộc về thế giới này, chứ không phải một sinh vật từ trên trời rơi xuống.

Đúng vậy, tôi… tôi, là Celica.

Tôi… tôi phải hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi nhận được cái tên của mình, thời gian như ngừng trôi khi trước đã trở lại với tôi bởi ‘giọng nói’ kia.

Từ đó về sau.

Tôi, Celica Arfonia, bắt đầu hành trình lang thang trong cơn ác mộng dài bất tận này.

… Những việc đó, đã xảy ra từ bốn thế kỉ trước.

◇ ◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Ngày khởi hành của chuyến thám hiểm cuối cùng cũng đã tới.

Dưới bầu trời xám xịt và đầy sương mù, Glenn dẫn đầu đoàn thám hiểm rời khỏi Fejite trên một chiếc xe 2 tầng.

“Gió thoảng qua thật tuyệt…”

“Mm…”

Sistine ngồi ở tầng trên đưa tay giữ mái tóc của mình đang nhẹ nhàng bay trong gió. Ngồi bên cạnh cô, Rumia, gật đầu với một nụ cười.

Sau khi ra khỏi cổng bắc Fejite, trước mặt là một cánh đồng rộng lớn. Không khí trong lành và mát mẻ đem đến cho cả đoàn một cảm giác dễ chịu thoải mái.

Chiếc xe chạy dọc theo đại lộ Arugoo, nối liền Fejite với đế đô Orlando.

Con đường phía đông-bắc bắc uốn khúc trải dài đến tận đường chân trời. Bên phải đoàn thám hiểm là những ngọn đồi cao chót vót, bên trái là những khu rừng rậm rạp, cùng với dãy núi phủ đầy tuyết có thể nhìn thấy phía sau biển cây kia. Khi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, với những đám mây trắng bồng bềnh lững thững trôi.

Hương thơm cây cỏ phảng phất trong không khí, đâu đó tiếng kêu của một con chim đại bàng đang săn mồi. Ở khúc cua tiếp đó là hình ảnh một đàn cừu ung dung trên một bãi cỏ xanh tốt.

Khung cảnh thanh bình đẹp như tranh vẽ xoa dịu mọi nỗi lo trong lòng người.

“Chuyến đi thực tế này thật tuyện vời.”

“Ah, đúng vậy. Không kí thật tong lành dễ chịu…”

Wendy và Lynn, cũng ngồi ở tầng trên vui vẻ nói.

“T-thật là nhiều… cừu… béo.”

Re = L dường như bị cuốn hút bởi đàn cừu. Ngồi cạnh Rumia, đôi mắt lim dim nhìn chăm chú vào đàn cừu trên đồng cỏ.

“Này, Sisti, nếu mọi chuyện theo đúng kế hoạch thì chúng ta có thể đến nơi trước lúc mặt trời lặn không?”

Rumia hỏi Sisti trong khi tâm trạng mèo trắng đang rất tốt.

“Tất nghiên rồi. Đài thiên văn Taum rất gần đây. Cho đến khi chúng ta đến nơi, hãy cùng tận hưởng khung cảnh tuyệt vời của thiên nhiên nào.”

Sistine cười vui vẻ đáp lại. Nhưng đột nhiên như thể nhớ ra chuyện gì đó, nụ cười của cô vụt tắt.

“Nhắc mới nhớ, dù là góc nhìn ở đây rất đẹp, nhưng còn thầy và các bạn khác…”

Nhìn xuống tầng dưới, mọi người ai ai cũng đang ngán ngẩm thở dài.

◇ ◇ ◇ ◇ ◇ ◇

Ngay lúc này tại tầng dưới, một trận chiến khốc liệt đang diễn ra.

“Xem đây! Bộ cơ!”

“Oh? Hehehe… Xin lỗi thầy, em có full house. Em đoán là em thằng rồi?”

(CKG: Full house là 5 lá bài thì có một bộ ba và một bộ đôi. Mình không hay đánh bài nên chả biết cái đó gọi là gì trong tiếng Việt nữa @@)

“Haa?! Sao có thể chứ?!”

“Thật chứ?! Quả là tay chơi giấu nghề! Em khá lắm Teresa!”

Glenn, Teresa và vài học sinh đang chơi bài 5 lá.

“Có vẻ như là em lại ăn tất rồi :3 ~”

Teresa vơ tất đống xu trên bàn.

(CKG: Xu dùng trong các xòng bạc ý)

“Heheheh… Mọi người, vui lên đi chứ, may cho mấy thým là không chơi tiền thật với mình đấy.”

Câu nói của Teresa khiến mọi người cười khổ.

“Khỉ thật! Làm sao có thể chứ…? Ngay cả tôi, một tay chơi khét tiếng của sòng bạc Hoàng gia mà cũng thua ư?!”

Bị Teresa vét sạch, Glenn cúi đầu cay cú.

Gibul, người khi mới bắt đầu luôn miệng khoác lác rằng trò chơi này không chỉ đơn giản dựa vào may mắn, cậu ta có thể dễ dàng tính toán xác xuất của các là bài và…

“Không thể nào, theo tính toán của em thì chuyện này là không thể!”

Khuôn mặt đầm đìa mồ hôi kia không khỏi cảm thấy nhục nhã.

“Thực sự là một thứ mày mắn thần thánh… Ah, Teresa, cậu cho mình xin thêm 10 xu được không.”

“Q-quả không hổ danh con cháu nhà thương gia… Ah, tôi cũng cần thêm 10 xu…”

Kash và Cecil cũng thua trắng tay, chỉ biết chấp nhận kết quả này vì biết rằng có cố cũng không thể thắng được.

K-khốn nạn! Sao mình thua chứ! Ngay cả khi mình đã dùng vài mánh khóe! – Glenn thầm nghĩ.

Thật bất ngờ, Glenn đã gian lận, sử dụng mọi thủ đoạn hòng đè bẹp các học sinh của mình. Nhưng kết quả thì nó vẫn không ăn thua… Xem ra có vẻ may mắn không đứng về phía Glenn.

Mình đã dùng kĩ thuật cao như vậy rồi mà, sao con bé đó làm được hay vậy?

Khi chia bài, Glenn đã cố cháo bài xấu cho Teresa. Nhưng ở lượt bốc bài, dường như có thế lực nào đó đã dẫn lối cho Teresa.

Hừm! Mình đã không tráo bài mình quá đẹp để mọi người không nghi ngờ, nhưng mọi thứ diễn ra không ổn chút nào, sai ết cả kịch bản rồi. Được thôi, thầy sẽ cho em thấy tuyệt kĩ tối thượng để em câm lặng một lần và mãi mãi, Teresa thân mến!

Ván tiếp theo.

Glenn là người chia bài. Anh ta sử dụng tuyệt kĩ của mình để kiểm soát các lá bài chia cho mọi người và cả bài của mình.

H-hoàn hảo! hahaha…! Giờ đây là lúc họa mi lại được gáy.

Glenn nhìn vào bài mình và nở một nụ cười mãn nguyện

Bộ bốn và lá Joker. Kết quả hoàn hảo gần như tuyệt đối.

Đây là một bí thuật được ‘The Hermit’ truyền dạy cho Glenn khi còn ở trong Đội pháp sư đặc nhiệm hoàng gia.

Mặc dù không phải là bộ K, nhưng như vậy là quá đủ đề đè bẹp em rồi, Teresa à.

Glenn đang cười đắc thắng.“Ah…? Bài này có vẻ không hứa hẹn lắm…”

Teresa nhìn bài mình rồi bỏ tất cả xuống một cách dứt khoát.

“Thầy ơi, chia em 5 lá.”

?!

Teresa bỏ đi bài mình, vốn là bộ bốn do Glenn sắp xếp. Mặc dù thua Glenn 5 điểm nhưng đó không phải là bài tệ chút nào.

Ah, vứt bỏ bộ bốn đi mà không cần suy nghĩ ?!

Glen run rẩy chia 5 lá khác cho Teresa…

“Oh? Bộ 5 lá liên tiếp đồng chất.”

“E-em đàng đùa đấy à!!”

Teresa cười khúc khích và ngửa bài ra. Mười, J, Q, K và Át bích, bộ bài cao nhất của trò chơi này. Glenn giận dữ đập phá loạn xạ.

[note25867]

(CKG: Trời ơi mệt quá, bài với chả bạc, lần sau gặp là không dịch nữa. Tra Wiki trĩ cả ass mới ra được mấy cái thế bài này -_- ….)

◇◇◇ ◇◇◇

“Chuyện gì xảy ra dưới đó vậy?”

Sistine cảm thấy bực mình vì tiếng ồn phía dưới làm phiền.

“Không thể thắng Teresa trong bài bạc đâu. Thầy hãy yên nghỉ.”

“Umm, cháu thật sự xin lỗi vì mớ ồn áo này…” Sisti đi đến chỗ bác tài và xin lỗi vì nó khiến ông mất tập trung.

Người lái xe được thuê cùng với chiếc xe ngựa này.

“…”

Mặc trên người bộ áo choàng dài chùm từ đầu đến chân, bác tài lếc nhìn Sisti rồi khẽ gật đầu. Chiếc mũ trùm che hết khuôn mặt khiến Sisti không thể nhìn thấy mặt người lái. Nhưng có vẻ như người này không mấy quan tâm đến mấy vị hành khách ồn ào kia.

Biết bác tài không mấy để ý chuyện đó lắm, Sistine quay lại vào chỗ cũ. Ngay lúc ấy.

“Có vẻ khá nhiều công trình kiến trúc cổ vẫn còn trong đế quốc… Như, kìa, cái gì kia?” Wendy chỉ tay về phía vật thể mà cô nhìn thấy.

Hai bên đường đi có những bia đá nằm rải rác, chúng được xem là những thứ còn sót lại của nền văn minh cổ xưa. Không chỉ mỗi bia, còn có cả các vòng tròn đá, tàn tích lâu đài, mộ cổ,…Đoàn đã đi qua vô số vùng kể từ Fejite, dù biết phía bắc có nhiều lãnh địa nhỏ, nhưng xem ra cũng không khác mấy ở thủ đô.

“Theo như mình biết, Đế quốc Alzano được phát triển từ một nền văn minh xa xưa rất tiến bộ trong lĩnh vực phép thuật.”

“Đúng vậy, mình cũng đã nghe qua về điều đó.”

Wendy cũng xác nhận lời nói của Lynn.

“Đúng rồi! Sao chúng ta không thảo luận về nền văn minh đó nhỉ!”

Sistine trông cực kì phấn khích và đưa ra một chủ đề thảo luận.

“Như Wendy và Lynn nói, ở nơi mà đế chế Alzano được xây dựng nên, hoặc gần phía đông bắc lục địa Bắc Selford, đã từng có một nền văn minh phép thuật cực kì phát triển. Từ nhiều tàn tích, hình vẽ và các bia đá nằm khắp đế chế, đến cả lịch sử và những câu ca của dân du mục phía nam, cùng với nhiều cổ vật được khai quật, tất cả là minh chứng rõ ràng cho sự tồn tại của nền văn minh đó! Theo như ước tính, nền văn mình này bắt đầu từ…”

Sistine bắt đầu tuôn ra cả tràng dài mà không đợi ai nói.

“Ugh, chúng ta đến đây để làm khảo cổ…”

“Xin lỗi, Wendy. Sistine sẽ bị biến thành một người khác khi nhắc đến chủ đề này.”

Rumia cười khổ và xin lỗi Wendy, người cảm thấy hơi khó chịu.

“… Và như vậy, trước khi mốc công nguyên được thông qua, lịch sử thế giới chia thành các giai đoạn: Thời kì biến đổi, Thời đại của các vị thần, Thời kì hỗn loạn, Thời kì người xưa, Thời kì cận đại. Từ các bằng chứng khảo cổ học, nền văn minh Sorcerous phát triển mạnh mẹnh từ đầu cho đến Thời kì người xưa, hoặc có thể là vào khoảng thiên niên kỉ thứ tám đến thiên niển kỉ thứ tư trước công nguyên. Hiện tại là năm 1853 sau công nguyên, chúng ta đang nói đến một nền văn minh đã phát triển hơn cả chúng ta từ 5800 năm trước. Thật là tuyệt vời! Tận 5800 năm trước! Việc đó thật sự rất khó tin.”

“Ồ, tôi có một câu hỏi.” Wendy thể hiện rõ sự bực mình.

Cuối cùng thì mọi người dường như cũng phải nghe Sistine mặc dù họ không thích chút nào.

“Tôi luôn có một thắc mắc, nền văn minh phép thuật tiên tiến là gì? Tại sao không đơn giả gọi đó là nền văn minh với ma thuật tiên tiến? Nếu tôi nhớ không nhầm thì…”

Ma thuật và phép thuật. Hai từ này tưởng chừng là như nhau hay là có liên quan mật thiết với nhau nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau. Cả hai đều có thể gây ra tác động đến thế giới xung quanh, nhưng những thứ không thể giải thích được bằng các lý thuyết ma thuật hay công thức vật lí hiện nay thì được gọi là ‘phép thuật’ hay phép thuật phù thủy, còn những gì có thể thì được gọi là ‘ma thuật’. Ví dụ, bùa chú của phù thủy thì tạo nên các hiện tượng từ hư vô, còn thần chú của pháp sư sẽ tạo nên hiện tượng đó từ các nguyên tố cơ bản thông qua thuật giả kim. Tóm lại, không giống như phép thuật của phù thủy, chứa đựng những yếu tố thần bí, ma thuật đơn gian hơn nhiều, chỉ cần học tập chăm chỉ và nắm vững kiến thức thì ai cũng có thể thi triển được ma thuật.

“Rất tốt, Wendy. Từ điển định nghĩa nó khá là chính xác.” Sistine ưỡn ngực tự hào. “Những gì mà các cụ gọi là phép thuật, dưới góc nhìn hiện đại, không khác ma thuật là bao – một thứ sức mạnh siêu nhiên mà chúng ta không thể hiểu được. Nền văn minh của họ được xây dựng và phát triển dựa trên những kiến thức về bùa chú mà ngày nay chúng ta vẫn chưa thể nào hiểu được, vậy nên chúng ta mới gọi đó là Nền văn minh phù thủy.”

“Nói đến đây, nếu mình nhơ không nhầm thì…” Lynn cũng tham gia vào chủ đề bàn luận này, “Về những mẫu vật được tìm thấy từ nền văn minh đó – thời đại phù thủy. Sau nhiều lần nghiên cứu và thử nhiệm, các nhà nghiên cứu đã tìm ra chức năng cũng như thi triển thành công ma thuật thông qua một trình tự nhất định. Tuy vậy, cấu trúc và lý giải về chúng khá mơ hồ, hay cơ chế hoạt động và kích hoạt của chúng vẫn là bài toán chưa có lời giải. Điều đó có đúng không?

“Chính xác! Đó là lí do tại sao mà các nhà nghiên cứu gọi ma thuật của chúng ta, những người hiện đại, là ‘Ma thuật hiện đại’ còn ma thuật của người xưa là ‘Ma thuật cổ đại’.” Nói đến đây, Sistine nhièn lên bầu trời Fejite, nơi một lâu đài đang lơ lửng như ảo ảnh nằm giữa những đám mây. “Người ta cho rằng lâu đài đó chính là một trong những công trình được xây dựng nên bằng ‘Ma thuật cổ đại’.”

Mọi người cũng hướng theo ánh mắt Sistine nhìn lên Lâu đài trên mây.

“Tớ muốn giải mã những bí ẩn về nền văn minh cổ đại ấy. Những câu hỏi như ‘Tại sao họ lại xây lâu đài kia?’, ‘tại sao họ lại giấu nó tận trên cao giữa những đám mây?’, ‘Lâu đài kia ẩn chưa bí mật gì?’, ‘Chính xác thì ma thuật cổ đại là gì?’, và tại sao một nền văn minh tiên tiến như vậy lại sụp đổ?’, hi vọng một ngày nào đó tớ sẽ tìm ra câu trả lời.”

Một ngày nào đó, nhất định, nhất định mình sẽ đến được lâu đài đó và tận mắt chứng kiến hết thảy, chứng kiến cảnh tượng mà ông nội đã luôn khao khát cho đến cuối đời mà vẫn chưa thực hiện được.

“Tốt thôi, chúc cậu may mắm trên con đường mình đã chọn!”

Wendy nói cùng với một nụ cười gượng trước Sistine đang tràn đầy quyết tâm.

“Cảm ơn, Wendy. Hình như tớ đang nói đến đoạn…”

Sistine lại một lần nữa bắt đầu thao thao về lịch sử và khảo cổ học. Mọi người thể hiện chút bối rối, nhưng rồi đành buộc phải ngồi lại nghe một đoạn độc thoại dài nữa…

“… Và như vậy, vị vua khôn ngoan Crowe Primus đã thống nhất các vùng đất lại với nhau bằng sức mạnh của các phù thủy và thành lập nên vương quốc phù thủy Melgalius, duy trì quyền lực cai trị suốt 4 thiên niên kỷ.”

“C-chờ một chút!”

Chợt nhận thấy có gì đó không ổn, Wendy ngắt lời Sistine.

“C-chúng ta… đang đi đâu vậy?”

“Ah…?” Sau lời của Wendy, Sistine cũng đã nhận ra và có chút bối rối.

Nhìn xung quanh, họ thấy cỗ xe đang đi trong rừng. Nhìn lại đằng sau, những ngọn đồi mà họ đã đi qua trước đó đã biến mất sau đường chân trời. Đường đi ban đầu là đại lộ giờ là một con đường đất nhỏ. Trong lúc mải mê trò chuyện họ đã không để ý thấy chiếc xe đã rời khỏi đại lộ tự bao giờ và đang đi đến một địa điểm lạ.

“Này! Chờ chút bác tài! Đây không phải là con đường đi như trong lộ trình đã định trước!” Sistine chạy lên chỗ đầu xe và chất vấn người lái xe.

Nhưng người lái xe vẫn im lặng không nói gì, tiếp tục đánh xe đi vào trong rừng sâu.

“Đường này không đúng! Nếu chúng ta mà rời khỏi đại lộ và đi vào rừng thì…”

Chuyến đi sẽ có nguy cơ gặp bất trắc.

Tàu hỏa chạy bằng hơi nước chỉ tồn tại ở bắc đế quốc, ở vùng Iteria. Những nơi khác vì điều kiện địa hình hay thiếu đường sắt nên không thể vận hành. Vậy nên việc đi lại chủ yếu vẫn là dùng ngựa và xe ngựa kéo.

Mỗi quốc gia đều duy trì vận hành một số đại lộ lớn. Quân đội được điều động định kỳ để tuần tra và tiêu diệt quái vật gần các đại lộ. Chính vì vậy các đại lộ khá là an toàn, hai bên đại lộ cũng được cư dân khai hoang trở thành những cánh đồng.

Tuy nhiên, ngược lại, nếu như rời xa khỏi đại lộ thì xung quanh sẽ nhanh chóng trở nên đầy nguy hiểm. Nhất là nếu đi vào rừng sâu, các hang động hay những ngộn núi vùng biên cương – là những nới con người ít và chưa khai khẩn sẽ có rất nhiều loài quái vật nguy hiểm sinh sống.

Dù khu vực này có khá ít quái vật, nhưng cũng không nên dại dột gì mà đi ra khỏi đại lộ.

“Xin hãy quay đầu lại! Nhanh lên!” Sistine rất lo lắng cho sự an toàn của cả đoàn đã lâm vào bối rối.

“…”

Tuy vậy, người lái x hoàn toàn phớt lờ lời nói của Sistine và tiếp tục đánh xe đi về phía trước.

“C-chờ đã, tại sao ông…?! Dừng lại!!!”

Người lại xe vẫn không phản ứng, rõ ràng có gì đó không ổn.

“Ô-ông định làm gì?! T-thật ra ông là ai?!”

Sistine càng ngày càng hoảng.

Lúc đó, trong khu rừng, phía bên phải chiếc xe.

Plop plop plop…

Sistine nhìn thấy vô số bóng đen đang đến gần.

“Huh? Cái gì?! Chẳng lẽ là…?!” Sistine sợ đến bật khóc.

Vô số bóng đen từ bụi cây nhanh như chớp nhảy ra chặn cỗ xe ngựa cả trước lẫn sau. Với tốc độ ấy chiếc xe đã bị bao vậy hoàn toàn trong chớp mắt.

Neeeigh! Con ngựa cũng bị hoảng sợ, dừng lại và hí lên.

Danh tính của kẻ tấn công chính là…

“S-sói bóng đêm?!”

Chiếc xe bị bao vây bở một đàn 10 con Shadow Wolves.

Shadow Wolves có răng nanh cùng móng vuốt sắc như dao cạo, đôi mắt của chúng làm hiện lên nỗi khiếp sợ sâu thẳm trong trái tim của con mồi. Từ đầu đến chân được bao phủ trong bộ long đen tuyền, chúng thường xuất hiện trong rừng thành từng đàn.

Bên cạnh 2 thứ vũ khí sắc bén kia, chúng còn sở hữu tốc độ kinh khủng. Nếu như không phải là một chiến binh lão luyện thì dù có là kiếm hay phép thuật cũng khó lòng mà đánh trúng được.

“Tôi không ngờ là những con quái vật nguy hiểm như vậy lại xuất hiện ở đây…Bác tài, chính xác là anh muốn gì khi đưa chúng tôi đến đây…?!”

“…”

Ấy vậy, người đánh xe vẫn bình chân như vại, chỉ ngồi đó cố gắng ngăn con ngựa bứt dây bỏ chạy.

“Ugh…!”

Sistine nghiến răng giận dữ, nhưng giờ không phải lúc tra khảo hắn, quạn trọng là phải đảm bảo an toàn cho cả đoàn.

Shadow Wolves. Chúng được xem là quái vật chứ không phải quái thú là bởi vì chúng có một năng lực đặc biệt.

Khả năng của nó là “Phát hiện sự sợ hãi”. Shadow wolf có thể phát hiện ra nỗi sợ hãi và từ đó đoán biết con mồi đó có dễ săn hay không.

“Mọi người, đừng sợ! Nếu chúng ta sợ, thì…” Sistine cố gắng cảnh báo cho mọi người nhưng dường như đã quá muộn.

“Ahhhh… Q-quái vật…. Q-quá nhiều quái vật…”

“Uuu… T-tại sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ…!!”

Lynn và Wendy đã không thể kiểm soát bản thân mình nữa, khuôn mặt đang dần trở nên trắng bệch.

Phản ứng của họ là đương nhiên rồi. Mặc dù là pháp sư, nhưng vì luôn được sống trong sự bảo vệ và che trở nên bây giờ bỗng dưng bị một đàn quái vật bao vây, khó lòng mà giũ bình tĩnh được. Ngay cả mình bây giừo cũng cảm thấy rất sợ.

Sistine hít một hơi sâu để trấn tĩnh lại trái tim đang run rẩy của mình, cắn chặt răng để che đi nỗi sợ hãi.

Tình hình nhanh chóng chuyển từ xấu thành vô vọng. Một khi shadow wolf đã xác định được mục tiêu, chúng sẽ trở nên cực kì hung dữ đến mức gần như là liều mạng. Chúng sẽ bất chấp việc có thể bị thương để lao lên tấn công con mồi.

Ngửi thấy mùi sợ hãi của các cô gái, lũ sói nhanh chóng hạ thấp người chuẩn bị tấn công. Chúng đã nhận ra đây đúng là con mồi vừa tầm và bắt đầu tìm thời cơ để vồ lấy. Cho dù có bao nhiêu ma pháp được bắn ra đi nữa thì chúng cũng có thể né tránh bằng tốc độ siêu việt rồi nhắm đến cổ các cô gái mà ngoạm lấy.

“Sisti, cậu ổn chứ?”

“M-mình ổn. Nhưng, chuyện gì đã xảy ra với Re=L vậy?”

“Không ổn rồi. Tớ đã cố gắng gọi cô ấy dậy nhưng hình như cô ấy ngủ say rồi.”

Vào đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, chiến lực mạnh nhất cả đoàn lại đang nằm ngủ trưa ngon lành trên đùi Rumia.

“Đêm hôm qua Re=L đã quá háo hức cho chuyến đi đến nỗi không chợp mắt chút nào nên…”

“Haa… và hình như tớ đã đem một chủ đề có hơi buồn ngủ ra để bàn tán…” Sistine không thể làm gì hơn chỉ biết thở dài.

Dù là vệ binh hoàng gia và còn là vệ sĩ cho Rumia, nhưng sau cùng thì Re=L cũng chỉ là một cô gái nhỏ không hơn không kém. Mọi người đang đặt quá nhiều kì vọng vào Re=L, giờ đây cũng không ai có thể trách được cô ấy.

“Tớ nghĩ chúng sẽ lao lên tấn công nếu chúng ta ló ra khỏi xe ngựa, nhưng chúng ta cũng sẽ bị mắc kẹt lại đây nếu chúng bắt mất con ngựa. Vậy nên, ít nhất bây giờ chúng ta phải cố bảo vệ con ngựa.” Sistine nhìn con Shadow Wolf với ánh mắt hằn học, “Bác tài, tôi có rất nhiều câu hỏi cần hỏi ông, lên tầng trên đi, chúng tôi có thể bảo vệ ông…”

“Dừng lại! Tên khốn!”

Bam! Cửa sổ xe bị mở toang ra. Glenn, cuối cùng cũng nhận ra điều bất ổn, nhìn quanh một lượt.

“Lũ khốn! Đừng hòng đụng đến một sợi tóc học sinh của tao!” Glenn hùng hồn tuyên bố trong khi khoanh tay trước ngực, “Để ta đưa mấy chú mày về lại nơi sản xuất nào! Ngay bây giờ!”

Glenn đạp chân lên cửa sổ và nhảy ra ngoài xe ngựa.

“Hmph!”

Sau khi san tô 3 vòng, Glenn tiếp đất…

Crack!

Âm thanh đó phát ra từ chân anh ta.

“…”

(CKG: omega LuL :v)

Glenn giũ nguyên tư thế oai phong của mình trong vài giây và, “Uuu… Ouuuch!! Ahhhh!!” rồi nhanh chóng ôm chân đã bị gãy, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

“Ahhh!!! Đauuuuuuu, đau chết mất…!!!”

“Ôi! T-thầy định định làm gì vậy hả?! Nhảy ra đấy rồi nằm lăn lộn gào thét, ông bị khùng à?!” Sistine nhìn với vẻ hoài nghi.

Tên giáo viên này đúng là vô dụng.

“Sisti! Không ổn rồi! Thầy…!”

“Ah, đúng rồi! Chết tiệt!”

Rumia lo lắng đến phát khóc kéo Sistine trở lại với việc cấp bách trước mắt. Tất cả học sinh đều an toàn vì họ ở yên trong xe ngựa, nhưng tên Glenn vô dụng thích thể hiện kia thì lại khác, bọn Hắc Lang chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Growl!

Ba con Hắc Lang lập tức tập trung hướng lại phía Glenn.

“Ugh! ‹Xuyên qua chúng, Quang Thương›!” Sistine lập tức dùng một ma pháp tấn công để ngăn bọn sói lại gần.

Tuy nhiên, con sói nhanh nhẹn đã né được phép thuật công kích và thu ngắn khoảng cách với Glenn, mống vuốt và hàm răng sắc nhọn kia chỉ còn cách cổ Glenn vài gang tay.

“T-thầy ơii?!!!” Sistine mất kiểm soát hét lên.

“‹Thy crimes match mine • At the crossroad of dusk • Me thinks of thee.›”

Đột nhiên, tiếng niệm chú cực nhanh vang lên bên cạnh Sistine, một cơn gió phóng ra.

Uuu! Kyuu! Kyaa!

Ba con sói đang tấn công Glenn bỗng bay màu.

“…Ah?!” Sistine đứng ngây người tại chỗ

“…Hmm?”

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì bác tài đã đến bên cạnh bảo vệ Glenn.

“…”

Đứng chắn trước Glenn, người đang định dùng một khẩu súng để phòng ngự, bác tài đã rút ra một thanh kiếm. Bác tài, hay đúng hơn là một thanh niên thần bí đã rút thanh kiếm ra từ dưới áo choàng.

Đó là một thanh trường kiếm, loại mà được các kỵ sĩ rất ưa chuộng khi xưa. Nó có lực công kích rất mạnh nhưng tương đối khó sử dụng. Thời này, các loại kiếm mỏng nhẹ, tập trung vào tốc độ được ưa chuộng hơn, thanh trường kiếm kia trở thành một loại vũ khí còn ít ai sử dụng trong thực chiến.

N-người đánh xe là một kiếm sĩ? Không, vẫn còn quá sớm…

Sistine bị hấp dẫn bở hoa văn tinh xảo của thanh kiếm. Ngay cả Sistine, vốn không có tí hiểu biết gì về kiếm cũng nhận ra thanh trường kiếm kia đúng là một tuyệt tác. Đó là một thanh kiếm, không phải làm từ thép siêu cứng của đế chế, mà là từ kim loại đẳng cấp vượt xa, Mithril – kim loại của phù thủy. Thanh kiếm được tôi luyện và mài dũa từ thứ kim loại quý ấy, độ sắc bén và cứng cáp vượt qua mọi loại sắt thép thông thường.

Liếc qua đã thấy thanh trường kiếm có độ dài không hề dễ dàng sử dụng, nhưng độ sắc bén của nó thì khỏi bàn, cùng với ánh sáng xanh mờ ảo đang toát ra rừ lưỡi kiếm càng chứng tỏ sức mạnh của nó. Thanh kiếm sáng bóng như gương soi, không hề có một vết xước, còn có hình một thanh thập giá bằng đá quý trang trí trên kiếm. Nó vừa là một thứ vũ khí chết người, vừa là một tác phẩm nghệ thuật cực kì thu hút. Sự kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp – đây quả là tuyệt tác của một thợ rèn lão luyện.

Thanh niên ấy tay cầm chắc thanh kiếm, trừng mắt nhìn lũ sói.

“Làm thế nào… Thật không ngờ cô lại ở đây.” Sau khi thấy thanh kiếm, Glenn vẫn không khỏi ngạc nhiên từ từ đứng lên, “Tôi nghĩ tôi nên đi vào trong và để lại mọi việc cho cô.”

Glenn cất khẩu sung lục và từ từ bò về xe ngựa.

Người đánh xe hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía Glenn. Mặc dù đôi mắt đã bị chiếc mũ trùm che khuất, song vẫn có thể thấy khóe miệng hơi nhếch lên, biểu lộ một nụ cười nhẹ.

Người đánh xe đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn nhìn thấy một vài ngọn cỏ phất phơ trong gió.

Kyaa! Kyuu!?

Hai con Shadow wolves gục xuống, phát ra một vài tiếng kêu cuối cùng. Người đánh xe đứng ngay cạnh đó, dường như đã kết thúc đường kiếm, nhưng lại ngay lập tức biến mất để lại dư ảnh phía sau.

Kyaa!!

Trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiếtlại vang lên và một con sói nữa gục xuống.

Các đồn tấn công quá nhanh, nhanh đến mức âm thanh chém cũng không thể nghe thấy.

“C-chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lũ sói vây thành một vòng tròn quanh xe ngựa đang bị hạ gục theo chiều ngược kim đồng hồ - khung cảnh hiện tại đơn thuần là cuộc tàn sát một phía. Người đánh xe trong nháy mắt liên tục biến mất rồi lại xuất hiện ở một vị trí khác. Sistine không thể theo kịp chuyển động đó và chỉ thấy thi thoảng có ánh sáng phát ra từ thanh kiếm. Đến cả lũ shadow wolve cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Từng con nối đuôi nhau nằm xuống.

Cứ như là thần chết hạ phàm, tàn sát tất cả những gì dám chống lại thần chết bằng tia sét hủy diệt. Chỉ khác một điều, là thần chết đang trong bộ dạng của một người đánh xe ngựa thấp kém.

Kyaa?!

Khi thấy 2/3 đồng bọn đã nằm xuống, lũ sói mới hiểu được sự đáng sợ của đối thủ trước mặt chúng. Chúng làm việc theo đàn rất chuẩn xác để bao vây người đánh xe. Rồi khi sắp sửa chạm được nanh vuốt đến kẻ địch thì ngay lập tức chúng bị ăn ngay một đường kiếm mang theo hào quang nhàn nhạt.

Kyuuaa!!

Bốn đường sáng màu bạc lóe lên trong không khí, cắt bốn con shadow wolves thành từng mảnh.

“T-thật không thể tin nổi! K-kỹ năng trên cả tuyệt vời!”

Kiếm thuật của người đánh xe vừa mạnh, vừa nhanh lại rất dã man. Từng đường kiếm cực kì gọn gàng đem lại sát thương tối đa cứ như là của các hiệp sĩ ở thời đại trước vậy. Trong khi các kỹ năng di chuyển và kiếm kỹ ở thời hiện đại thường bị coi là đơn giản, thiếu linh hoạt và không đa dạng chiêu thức, thì kiếm kỹ của người đánh xe kia lại có thể phát huy hết được tiềm năng tối đa. Đó là bằng chứng rõ ràng của sự tập luyện không biết bao nhiêu thời gian mà có được, biến những đường kiếm đơn giản trở nên mạnh mẽ đến không ngờ. Trước cái sức mạnh thuần khiết ấy, tất cả kiếm kỹ và trường phái kiếm thuật chỉ như là một trò chơi trẻ con.

“Mình chưa từng thấy kiếm kỹ nào mạnh như vậy…” Sistine không thể giúp gì nhưng bị cuốn hút bởi những bước di chuyển của người đánh xe.

“Ngáo à, đó không phải kiếm kỹ. Đó là ma thuật đấy.” Glenn nói trong khi kê tay sau đầu và tựa vào thành xe ngựa.

“Ah? Ma thuật?”

“Modified White Magic [Load•Experience]… Một câu thần chú đánh thức kí ức của một vật thể và cho người niệm mượn nó. Thanh kiếm kia từng là bạn đồng hành của nũ kiếm sĩ mạnh nhất lịch sử đế quốc. Người kia đang đọc kí ức vốn nằm im sâu trong thanh kiếm, qua đó tạm thời có được kinh nghiệm của người chủ ban đầu của nó.”

“Thầy đang nói gì vậy?”

“Ngay lúc này, người kia không thể bị đánh bại, ít nhất là với thanh kiếm trong tay. Trừ khi, lẽ nào người kia có liên kết với người chủ ban đầu của thanh kiếm.”

Sistine không nói nên lời trước sự giải thích của Glenn.

Chắc chắn, ma thuật ánh sáng đã kiến một người có thể chạm vào kí ức của một người khác dù đã không còn tồn tại.

Nhưng căn bản nó là ‘white ritualistic magic’ – một dạng ma thuật nghi thức. Đó là một loại phép rất khó, đòi hỏi sự chuẩn bị cực kì phức tạp và một nỗ lực phi thường để kích hoạt.

Những gì mà lão Glenn nói thì đơn giản chỉ là ‘Modified White Magic [Load•Experience]’. Nếu mình đoán không sai, câu mà mình nghe trước đó có lẽ là câu thần chú.

Thật khó tin rằng người đánh xe chỉ niệm có 3 cụm từ để kích hoạt được một ma thuật đòi hỏi những nghi thức cực kì phức tạp. Phép thuật được biết tới như là một câu thần chú sửa đổi, bởi dù có nắm được lý thuyết, không ai có thể tái tạo lại nó cả - ma thuật về bản chất không khác phép thuật là mấy.

“Umm… Chính xác thì bác tài là ai?!”

“Ah? Em vẫn chưa đoán ra à? Trên đời này chỉ có một người mới làm được những thứ đó thôi.”

Người đánh xe đã xử lí xong con shadow wolf cuối cùng trong nháy mắt với một cú đâm kiếm xuyên qua người con quái vật. Không biết là con quái vật đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình hay chính ý chí bất phục của nó, cuối cùng thì móng vuốt của nó cũng chạm được vào người đánh xe, xét toạc chiếc mũ trùm đầu trước khi bất động trên nên đất.

Chiếc mũ rách bị gió thổi bay đi, để lộ ra mái tóc vàng óng rực rỡ. Mái tóc tỏa nắng như cánh đồng lúa mì dưới ánh hoàng hôn cực kì lôi cuốn và sẽ để lại ấn tượng sâu trong lòng bất kì ai có cơ hội một lần được chiêm ngưỡng.

“Ah…” Sistine không khỏi ngạc nhiên, mắt chữ O mồm chữ A.

Dưới chiếc áo choàng là bộ váy gothic đen dài, cơ thể thì chuẩn đẹp đến lại thường.

“Oops, tôi bị phát hiện rồi nhỉ. Thật là một pha xử lí bất cẩn mà, tôi định để mọi người ngồi đoán già đoán non lâu hơn chút nữa cơ.” Người đánh xe lẩm bẩm trong khi tra lại thanh trường kiếm vào bao.“G-giáo sư Arfonia?! T-tại sao ngài lại ở đây?!”

“Heh, chào.”

Bác tài – chị tài mới đúng, Celica Arfonia chào mọi người với một nụ cười.

Vì lí do nào đó, Celica đã tráo đổi với người đánh xe được thuê trước đó.

“Xin lỗi, tôi không cố ý mang mọi người đến đây để dọa nạt hay gì đâu. Chỉ là đi đường tắt này chúng ta sẽ đến Đài thiên văn Taum nhanh hơn thôi. Ngay cả tôi cũng không ngờ rằng lại có quái vật xuất hiện ở lối này. Một lần nữa tôi vô cùng xin lỗi mọi người, tôi đã mang đến rắc rối rồi.” Celica nhận mọi trách nhiệm và quay sang Glenn, “Nghe này Glenn, tôi cũng muốn đến Đài thiên văn Taum, vậy hãy cho tôi đi cùng, được chứ?”

Không biết tại sao, Celica lại muốn đi cùng.

“Tất nhiên là tôi sẽ không làm vướng chân anh đâu. Anh là người chỉ đạo cả đoàn, cứ coi tôi là một thành viên trong đoàn đi.” Celica cười tinh nghịch, không ai có thể hiểu ý định của cô ấy là gì. “Dù sao tôi cũng là một pháp sư hạng 7, chắc chắn tôi sẽ rất có ích~”

Tuy vậy, chẳng có lí do gì để mà từ chối cả. Khi nghĩ đến những nguy hiểm có thể gặp phải trong chuyến đi này, việc có một pháp sư mạnh nhất lục địa đi cùng là một chuyện không tồi. Vậy là Celica chính thức tham gia chuyến thám hiểm lần này.

“Thật sự thì cô ta định làm cái gì vậy? Cô ta có âm mưu gì chăng?” Glenn lẩm bẩm trong khi thuê Celica làm việc lái xe ngựa, “Mình cá là cô ta định làm trò gì đó mờ ám cho xem.”

“Thầy không cần quá đa nghi đâu, thầy biết đấy~!” Rumia đang ngồi cạnh Glenn trên ghế lái xe không khỏi cười khổ, “Em chắc rằng là vì giáo sư Arfonia lo lằng cho thầy nên mới đi cùng thôi.”

“Hmph, thật là đen như chó mực mà!” Glenn nhìn Rumia với vẻ bực dọc, “Cô ta thậm chí còn kì quặc hơn cả tôi, lại vừa ích kỉ, vừa bốc đồng nữa. Nếu một thứ gì đó cô ta không thấy hứng thú, thì dù cho có tận thế cô ta cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.”

“C-có đúng là vậy k…”

“Mm” Glenn bỗng rùng mình, “Cô ta không cần suy nghĩ đến lần thứ hai đã mang ngay ra kỉ vật của người bạn thân nhất của cô ta ra sử dụng, và rồi cô ta lại nói chỉ muốn được đi cùng? Chắc chắn không đơn giản vậy! Tôi cá là cô ta có vài bí mật động trời mà không muốn chúng ta biến đến!”

“Hahahaa…” Rumia bật cười, Glenn liếc mắt nhìn về đằng sau.

Và vấn đề không chỉ dừng lại ở đó…

Glenn nhìn vào trong xe qua ô cửa kính nhỏ. Quả nhiên sự có mặt của Celica đã gây ra các vấn đề khác.

Bến trong xe, một cảnh tượng khó tin đang diễn ra.

Thưa cha, thưa mẹ, cả hai có khỏe không. Hiện giờ, không khí trong xe ngựa thật là khủng khiếp.

Sistine cất một tiếng thở dài.

Vào giữa trưa, ánh nắng chói lóa khiến những người ngồi ở tầng trên cảm thấy kiệt sức. Vậy nên tất cả đã dồn hết xuống tầng một của xe, Sistine đang ngồi trong mộ góc xe.

T-tại sao một người nổi tiếng như giáo sư Arfonia lại đi cùng chúng ta?

M-một huyền thoại sống… đang đi cùng chúng ta đến di tích cấp F? Đùa nhau à?!

L-lo quá.

Tất cả các học sinh đang cố ngồi xa Celica nhất có thể, cứ như là ngồi gần sẽ bị cô biến thành đá vậy. Đáng buồn thay, đây không phải điều gì đó bất thường. Tất cả đều biết về vị pháp sư mạnh nhất đế chế, Celica Arfonia, là một giáo sư ở học viện ma thuật Hoàng gia Alzano. Tất cả đều nhìn thấy cô ở trong học viện và biết về mối quan hệ với học trò duy nhất của cô, Glenn.

Tuy nhiên, bên ngoài học viện thì có khá nhiều tin đồn về Celica, cả tốt lẫn xấu. Trong sách giáo khoa lịch sử đang học cũng nhắc đến tên Celica ít nhất một lần, nhưng những gì viết trong đó nghe có vẻ là một câu chuyện đậm chất kì ảo hơn là thực tế. Theo một câu chuyện trong đó, Celica là anh hùng đã tham gia trận đại chiến 200 năm trước và quét sạch bè lũ phe quỷ. Ở câu chuyện khác khác, cô được coi là pháp sư cấp chiến lược của đế quốc, ‘Ashen Witch’. Hay là tin đồn về việc cô chính là một quỷ vương cổ đại đã tái sinh. Vô số những thứ như vậy được gắn cho Celica.

Thêm vào đó, mặc dù mang danh giáo sư nhưng Celica không tham gia giảng dạy gì cả và rất ít khi tương tác với học sinh. Gương mặt xinh đẹp của cô hoàn hảo đến ma mị đem lại cảm giác hơi sợ khiến mọi người khó gần gũi.

Một nhân vật tầm cỡ như vậy đột nhiên xuất hiện và rồi lại đi cùng với đoàn không khỏi khiến các học sinh đều hướng sự chú ý của mình đến cô. Kash và Gibul giả vờ mình vẫn rất bình tĩnh, Wendy và những cô gái khác thì đang cố gắng ngồi càng xa càng tốt, trong khi Lynn đang trốn sau Teresa vì sợ. Không giống như lần đầu gặp cô bé lạnh lùng vô cảm Re=L, màn ra mắt của Celica thể hiện sức mạnh quá vượt trội, vô tình tạo nên một bức tường vô hình ngăn cách cô với những học sinh. Ngoài Rumia, Sistine và Re=L, những người đã từng giao tiếp với Celica thông qua Glenn, thì các học sinh còn lại như bị đóng băng trước sự hiện diện của cô.

Này, Celica, học sinh sợ đến cứng đơ cả người rồi kìa. Cô phải làm gì đó đi chứ!

Glenn nhìn nhận tình hình sơ bộ bên trong xe thông qua khe cửa.

~♪

Tuy vậy, Celica chỉ tiếp tục lật từng trang cuốn sách trên tay mình, hoàn toàn không để ý thấy những ánh mắt hướng về mình đang tràn ngập sợ hãi.

“Umm… G-giáo sư Arfonia?” Sistine cố gắng bắt chuyện với Celica để xua đi cái không khí ngột ngạt này. “Thưa giáo sư. Đ-điều gì đã mang ngài tới khu di tích này?”

Celica rời mắt khỏi cuốn sách và hướng về phía trước, cô bắt gặp ánh mắt của Glenn.

U-ugh! Glenn nhanh chóng quay đi.

Celica cười thầm trước hành động đó của Glenn, “Cũng không có gì to tát đâu~ Chỉ là một vài ý nghĩ bướng bỉnh, tôi đoán vậy.” Và lại tiếp tục đọc sách.

“Y-ý nghĩ bướng bỉnh?”

“Đúng, chỉ là ý nghĩ bướng bỉnh.” Celica rõ ràng đang lảng tránh câu trả lời, nói ra câu trên với ý nghĩa là ’từ chối trả lời’.

“ah, em hiểu…” Cuộc nói chuyện đột nhiên bế tắc, Sistine rơi vào tình cảnh khó khăn.

“A-à phải rồi! Giáo sư, em có một câu hỏi ạ!”

“…Hmm?”

“Khi cô đánh bại lũ quái vật lúc trước, tại sao cô lại quyết định dùng một thanh kiếm? Nếu em là giáo sư lúc đó, em tin rằng sử dụng ma thuật sẽ khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn.”

“…? Không, thì là… Nếu tôi dùng một câu thần chú tấn công khi đó thì cả cỗ xe ngựa này cũng sẽ bị thổi bay phải không? Đó là còn chưa kể đến sẽ khiến dịa hình và các đường ley bị biến dạng.” Celica trả lời với vẻ tỉnh bơ.

Không biết câu trả lời kia bao nhiêu phần là sự thật, Sistine run rẩy cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Nhưng mà, một thân một mình đánh bại nhiều quái vật như vậy, Giáo sư Arfonia thật sư rất tuyệt vời! Chúng em đã rất kinh ngạc đấy ạ!”

“Hahaha~, Fibel, em đã nghe những tin đồn về tôi chưa?”

“Hmm?”

“Nếu em nhớ không nhầm, có câu chuyện kể rằng một mình Celica Arfonia đã quét sạch hàng chục ngàn binh lính đế quốc. So với lần đó thì mấy con sói này chỉ như vài con muỗi… Hehehe~”

“Huh? Ah? T-tin đồn đó là thật sao?!”

“…Ai biết~ Đoán xem?” Celica trả lời một cách mơ hồ cùng với một nụ cười tinh nghịch.

Uwa… Kế hoạch bị phản tác dụng…

Sistine ôm đầu thở dài.

Cách hành xử khỏ hiểu của Celica không có gì là lạ khi mà đó chỉ là một khía cạnh nhỏ của con người cô. Tuy nhiên, câu trả lời tỉnh bơ của cô trước đó đã là các học sinh càng thêm sợ hãi. Những ‘tin đồn’ dù có kì quái đến mức nào thì họ cũng luôn cảm nhận được bầu không khí quanh Celica, và dẫn đến kết luận rằng “sự thật” là… sức mạnh của cô là điều không thể chối cãi. Tất nhiên, Celica biết điều đó và đang cố ý trêu chọc cách học sinh.

“Hehehe…” Celica để lộ một nụ cười đáng dợ à nhìn quanh các học sinh.

N-người phụ nũ này thật là nguy hiểm!

Như một người thầy yêu quý học sinh. Dù nói gì đi nữa, Celica thực sự rất giống Glenn.

L-làm gì bây giờ…?

Trong khi Sistine vắt óc suy nghĩ để tìm cách đáp lại…

“Hmm? Celica?” Re=L phá tan sự im lặng đang bao trùm chiếc xe.

Re=L, người đang rúc ở xó ngủ bỗng ngồi dậy và dụi dụi mắt. Cuối cùng cô bé đả thức dậy và nhận ra sự hiện hữu của Celica.

“Oh? Cô cũng đi cùng à?” Re=L nhảy tới và áp sát gương mặt Celica.

Re=L luôn luôn quan tâm đến Celica, là điều bí ẩn với nhiều người. Khi Re-L gia nhập Đôin pháp sư đặc nhiệm Hoàng gia thì Celica đã rời bỏ nó rồi. Như vậy, cả hai đều chưa từng gặp mặt nhau. Nhưng sau khi gặp cô thông qua Glenn, Re=L trở nên cực kì gắn bó với Celica. Khi được hỏi, câu trả lời của Re=L luôn là, “Vì một vài lí do nào đó, tôi cảm giác Celica không giống như một người xa lạ… Không biết tại sao nữa.”

“Ah, tôi cũng sẽ đi cùng. Xin hãy chăm sóc cho tôi nữa nhé.” Celica mỉm cười trong khi xoa đầu Re=L.

Re=L trông có vẻ không hề gét điều đó và chỉ ngoan ngoãn tận hưởng nó.

“Có lẽ nào… Cô đang đọc gì thế?”

Sự chú ý của Re=L nhanh chóng chuyển sang cuốn sách mà Celica đang cầm trên tay.

“Cuốn sách này? Đó là một câu chuyện cổ tích tên là ‘Pháp sư Melgalius’.”

Những hình minh họa đầy màu sắc sống động từ lâu đã tở nên nhạt màu, trong khi một vài chữ cái đã bị mờ hẳn đi. Dù chỉ là một cuốn truyện cổ tích nhưng trông nó được hoàn thiện rất công phu, và các trang sách khá dày đem lại cảm giác khá nặng nề cho cuốn sách. Bên trong đó có nhiều hình minh họa đến nỗi người ta có thể coi nó là một cuốn truyện tranh.

“Hmm? Tay trái sử dụng ma thuật vô hiệu hóa ma thuật với màu đỏ, tay phải sử dụng ma thuật thiêu đốt linh hồn với màu đen, anh ta đã vượt qua 13 thử thách của Lady Midnight và nhận được 13 mạng sống – Lord Al Khan of the Shimmering Blades.” Re=L chăm chú nhìn vào cuốn sách. “Cuối cùng, ngay cả Quỷ Vương cũng không thể tránh khỏi và bị thổi bay…, nó nói về điều gì?

“Đó là đoạn cao trào trong phần mở đầu của ‘Pháp sư Melgalius’.” Sistine cắt ngang cuộc trò chuyện với đôi mắt lấp lánh. “Nhân vật chính của câu chuyện chính là ‘Pháp sư công lí’ chỉ xuất hiện từ chương thứ hai. Trước chương hai, tác giả tập chung kể về Quỷ Vương đã tập hợp những kẻ hầu cận mình và xây dựng nên Lâu đài trên mây. Trong số đó, Al Khan of the Shimmering Blades là nhân vật chính trong đoạn mở đàu.”

“Oh, có vẻ em biết khá nhiều.” Celica nhìn Sistine với vẻ ấn tượng.

“Huh? Ah, vâng. Đối với chúng em, những người nghiên cứu Lâu đài trên may thì cuốn sách này cũng coi như là một tài liệu tham khảo.”

Chuyện cổ tích về ‘Pháp sư Melgalius’. Trên đỉnh của Lâu đài trên mây, pháp sư của công lí đã đánh bại tên Ma Vương tàn độc, giải cứu công chúa và đem lại hạnh phúc cho tất cả mọi người. Đây chắc chắn là một câu chuyện dành cho trẻ em, thế nhưng nó chứ đựng nhiều chi tiết giả tưởng bí ẩn và mô tả rất chi tiết về cảm xúc lẫn suy nghĩ của nhân vật chính. Hơn nữa, không hề có một chi tiết nào bị bỏ qua dù cho là Ma Vương hay các thuộc hạ của hắn. Với những điều ấy, ngay cả người lớn cũng đánh giá rất cao câu chuyện ấy.

“Nó không chỉ đơn thuần là một câu chuyện cổ tích. Tác giả là Rolan Eltoria đã cố gắng đi thu thập rất nhiều thông tin từ các bài hát dân gian khắp đế chế, sử dụng góc nhìn các nhân sâu sắc của mình để biên soạn nên một bộ sách về thần thoại cổ xưa hoàn thiện nhất từ trước đến nay.” Celica nở một nụ cười và giơ cuốn sách lên, “Đây là cuốn sách mà Glenn thích nhất khi còn nhỏ. Ban đầu tôi chỉ định tìm một cuốn sách để giết thời gian dọc đường thôi. Sau khi tìm kiếm trong thư viện, tôi đã thấy cuốn sách này. Cảm giác thật là hoài niệm, tôi…”

“Ah?” Sistine giật mình trước lời nói của Celica, “T-thật là ngạc nhiên. Em không nghĩ rằng thầy lại thích câu chuyện này. Và em nghĩ là thầy Glenn là người luôn nói rằng ‘ma thuật chỉ là một công cụ giết chóc’ lại thích một câu chuyện trẻ con như thế này.”

“À, cậu ta đã gặp phải một chấn thương trong đời. Không sai khi nói rằng ma thuật chỉ là một thứ công cụ giết chóc, không phải ma thuật lúc nào cũng được dùng cho mục đích tốt.” Celica nhún vai, nở nụ cười gượng gạo. “Khi còn là một đứa trẻ, cậu ta đã từng rất yêu thích ma thuật. Cậu ta sẽ đọc cuốn sách này và nói lớn rằng ‘Khi lớn lên, ta nhất định sẽ trở thành Pháp sư công lí!’. Dù bây giờ cậu ta có ra sao đi nữa, thì ngầy ấy cậu ta dễ thương như thế đó.”

“Thầy…”

Trước kia, Glenn luôn nói rằng anh ta muốn trở thành một ‘Pháp sư công lí’.

“Về chuyện đó, Chẳng phải giáo sư Arfonia là thầy của giáo viên đang dạy chúng em hay sao? Cô kể em chút về khi còn nhỏ thầy là người như thế nào đi.” Sistine hỏi, “E-em không có ý gì đâu. C-chỉ là tò mò thôi! Aah, tại sao lại trở nên khó xử vậy chứ!!!”

Sistine không hiểu vì sao mình lại ghen tị với Celica vì không biết nhiều về Glenn. Sistine vẫn còn ngây thơ trong sáng và không nhận ra rằng ‘yêu rồi em ơi’ :v

“Hmm… Để xem nào…” Celica lập tức nhìn quanh một vòng.

Các học sinh vẫn lo sơ như trước, nhưng dường như tất cả đều rất có hứng thú với chủ đề này và đang lến nhìn Celica. Celica nhìn các học sinh và đóng cuốn sách lại.

“Cậu ta là một đứa trẻ ngây thơ và trong sáng đến nỗi mà đôi khi tôi cảm thấy mình không có tư cách làm mẹ của một đứa trẻ tốt như vậy…” Với ánh mắt đượm buồn, Celica vừa nói vừa hướng ánh mắt qua cửa sổ về nơi xa xăm.

Celica bắt đầu kể từ ngày xưa, mặc dù nó khá là rời rạc. Mười năm trước, Khi vẫn còn là thành viên của Đội pháp sư đặc nhiệm Hoàng gia, Celica đã nhận nuôi một đứa trẻ lang thang – Glenn, và sống cùng cậu ta từ đó. Để chăm sóc cho Glenn, Celica đã rời khỏi tổ chức. Nhưng vì không quen với cuộc sống bình thường nên thành ra là Glenn chăm sóc ngược lại cô. Celica quyết định tự nấu ăn, và khi Glenn ăn nó với gương mặt như sắp khóc và nói ‘Nó không ngon lắm’, cô đã thề sẽ cải thiện trình độ nấu ăn của mình. Khi Glenn đủ lớn, Celica dạy võ và ma thuật cho cậu ta. Trong khi Glenn thể hiện tài năng võ thuật thiên bẩm thì khả năng sử dụng ma thuật của Glenn lại không đuwocj tốt cho lắm, điều đó khiến Celica rất lo lắng. Những khi Glenn thực hành các thí nhiệm ma thuật, có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh tràn ngập thích thú của cậu ta khi chờ đợi kết quả.

Họ đã sống những năm thàng yên bình.

Tuy vậy, cả hai hay cãi nhau vì nhiều hểu lầm.

“Dù có thế nào đi nữa, những ngày thàng đó… là vô giá đối với tôi.

Vào một hôm, Glenn đã tặng Celica một món quà và nói rằng là tặng mừng sinh nhật cô. Bởi vì Celica không biết mình sinh ra khi nào, nên Glenn đã tự quyết định ngày sinh nhật cho cô, quả là một cậu bé ngây thơ.

“Và đây chính là mốn quà đó.” Celica lấy ra một mặt dây chuyền với một hòn đá màu đó đính trên, “Đó là viên pha lê màu đỏ được tạo ra bằng thuật giả kim mà tôi dạy cho, sau khi tạo thêm vài vết cắt, cậu ta đính nó lên sợ dây và làm thành mặt dây chuyền này đây. Độ tinh khiết của viên pha lê rất thấp nên nó không có giá trị trong sử dụng ma thuật, các mặt cắt thì nham nhở, đúng là một thứ đồ bỏ đi mà.”

Ấy vậy, Celica luôn mang theo thứ đồ bỏ đi đó và xem nó như một báu vật.

“Thật sự thì rất khó tin khi nhận được một món quà như thế này, tôi không đeo nó một cách công khai. Tóm lại thì cách đối xử với phụ nữ như thế cần phải được cải thiện. Nhưng không hiểu vì sao… lúc đó… tôi…”

Celica nhắm mặt lại và siết chặt hòn đá trong tay.

Cứ khi nào nói về Glenn, Celica bình tĩnh đến lạ và nói những lời thật lòng. Điều đó cho thấy Celica luôn quan tâm Glenn nvowis vai trò là một người mẹ và một người cố vấn.

“…Mm. Thực ra thì chúng a nên chấm dứt tại đó thôi.” Celica đột ngột kết thúc câu chuyện.

Như một kí ức tuyệt vời, câu chuyện về thời thơ ấu của Glenn kết thúc tại đó.

Sau đó, Glenn lấy việc ‘tốt nghiệp’ làm một cái cớ để rời khỏi học viện và gia nhập đội pháp sư đặc nhiệm hoàng gia.

“Những chi tiết về sau này, tôi sẽ không đi sâu một cách chi tiết vào nó. Tóm lại thì Glenn đã trải qua đủ loại bất hạnh khi còn ở trong đội pháp sư hoàng gia và còn rơi vào trầm cảm. Có thể nói rằng khí ấy cậu ta đã mất đi ý chí để tiếp tục tồn tại…” Celica biểu hiện một cảm xúc phức tạp và mâu thuẫn với lời nói, “Vậy nên, tôi thực sự cảm ơn tất cả các em.”

Celica nở một nụ cười tỏa nắng với các học sinh, như mặt trờ lên trên cánh đồng lúa vàng, thái độ thờ ơ lạnh lùng khi trước đã biến mất. Đến nỗi sẽ thật khó để tin về những lời đồn đáng sợ của cô trước kia – một huyền thoại sống với vô số thành tích không tưởng. Hành động đó khiến các học sinh quên cả thở, ngây người nhìn cô trong giây lát.

“Nhờ tất cả các em mà ánh sáng một lần nữa trở lại trong đôi mắt nó, để nó có thể làm mấy việc ngu ngốc kia thêm một lần nữa. Trước đây, tôi luôn bên cạnh cậu ta, nhưng dù có làm gì đi nữa thì cậu ta vẫn không thể nào hổi phục được. Vậy nên, cảm ơn mọi người.”

Celica đã kể xong cuộc đời của Glenn và lại mở cuốn sách và đọc tiếp. Với hành động đó, không một lời nào phát ra nữa. Một làn gió lùa qua cửa sổ khẽ đung đưa mái tóc tuyệt đẹp của cô.

Không khí trở nên ấm áp lạ thường, các học sinh kể cả Sistine, Wendy, Lynn đều nhận ra rằng: Dù mang sức mạnh to lớn, bị đồn thổi, đem lại nỗi sợ hãi và đáng sợ nhưng dẫu sao Celica cũng giống như họ mà thôi – đơn giản chỉ là một con người, một cô gái.

“Ah? M-mặc dù tôi không chắc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không khí bên trong đã được cải thiện rõ rệt!” Glenn nhận xét tình hình khi lén nhìn qua cửa sổ.

Không khí căng thẳng bao trùm chiếc xe đã tan biến. Lynn và Cecil đã có thể thư giãn. Kash và Wendy vẫn chưa thể hoàn toàn hành xử như bình thường, nhưng ít ra họ cũng đã có vài câu chuyện nhỏ trao đổi với Celica. Bất cứ khi nào có ai hỏi gì, Celica sẽ đóng cuốn sách lại và kiên nhẫn lắng nghe.

Dường như là do Celica đã nói gì đó. Buồn thay, vì tiếng vó ngựa và tiếng sóc của xe nên mình không nghe được gì hết khi ngồi từ ghế lái...

“Nhưng mà ổn thôi… A-ai thèm quan tâm cô ta nói gì cơ chứ!” Glenn để lộ một biểu hiện phức tạp và nhìn về phía trước.

“Em cá là bởi vì mọi người đã nhận ra rằng giáo sư Arfonia không hề đáng sợ chú nào sau khi nghe những gì cô ấy nói.”

“…Thật á, họ dễ sợ quá!”

Khi nghe Rumia bình luận, Glenn có chút càu nhàu.

“Thật ra, cô ta luôn luôn không thích gần gũi, ngốc nghếch, ngang bướng, tinh nghịch, ngu ngốc, khó hiểu, thích sử dụng mấy tin đồn để trêu đùa mọi người, và ngốc không thể tưởng tượng được… Tóm lại tôi nghĩ cô ấy là một người tốt.” Glenn tiết lộ đánh giá của mình. “Nhưng, nói thế nào nhỉ… Thi thoảng cô ta thật sự rất tốt bụng với tôi, dạy dỗ nuooinaangs tôi nên người như hôm nay… Thêm vào đó, tôi ghét phải thừa nhận, với cương vị là một pháp sư, cô ta mạnh đến mức không thể tin được…”

Nhưng càng nói thì câu từ của Glenn càng rời rạc và nhanh chóng trở thành mớ thông tin hỗn độn.

“Dù sao đi nữa, nếu không phải vì cô ta, tôi đã bỏ đi khỏi cái ngôi nhà bé tí đó từ lâu rồi…” Glenn nhún vai và đưa ra lời nhận xét không thương tiếc.

“Hehehe…” Những lời đó của Glenn khiến Rumia bật cười khúc khích.

“C-có gì đáng cười cơ chứ?”

“K-không có gì ạ, chỉ là… em cảm thấy thầy thực sự rất trân trọng giáo sư Arfonia.”

“Huh…?!”

Câu nói chân thành đó của Rumia khiến Glenn không thẻ phản bác.

“Một người rất quan trọng với thầy mà bị mọi người xa lánh thì thầ chắc hẳn đã rất buồn.”

“C-… c-cái gì?!”

“Thầy thực sự lo lắng cho giáo sư Arfonia, nên là…”

“E-em đang nói gì vậy? Không có đâu! Cô ta cũng không bao giờ quan tâm đến mấy cái chuyện vô nghĩa này đâu! Và…” Glenn phản ứng như một đứa trẻ và cố gắng chối bỏ tình cảm của mình.

Rumia thì vẫn cứ nhìn Glenn với đôi mắt ân cần.

Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh trên đồng cỏ và hướng về phía tây.

◇◇◇◇◇

Khi mà mặt trời đã chạm đến dduwwongf chân trời phía xa, mọi người đã nhìn thấy bóng dàng của khu di tích. Hoàng hôn xuống, bầu trời phía trên rực màu đỏ lựu tuyệt đẹp, phía xa những ngọn núi cũng được nhuộm màu đỏ thẫm cùng vơi mặt hồ nước lấp lánh dưới chân núi. Dưới chân đoàn thám hiểm là đồng cỏ cũng đã nhuốm màu hoàng hôn.

Nèm trên một bệ đỡ huuwongs lên trời cao và được bao quanh bởi những vách đá hùng vĩ, đài thiên văn hiên ngang đứng đó.

“Vậy ra đó là ‘Đài thiên văn Taum’.” Sistine chăm chú nhìn đài thiên văn, cảm xúc bắt đầu dâng lên.

Không chỉ riêng Sisine, tất cả học sinh chỉ nhìn qua đài thiên văn cũng cảm thấy bị áp lực bởi cảnh tượng thần bí và đầy cảm hứng này.

“Này, Mọi người làm gì thế?” Glenn vỗ vỗ tay, làm tình lại các học sinh đang đơ người ra như bị thôi miên, và bắt đầu phố biến.

“Cuộc nghien cứu sẽ chính thức được bắt đầu vào ngày mai, va chúng ta cần dựng trại. Con trai sẽ lo việc dựng trại. Lynn và Teresa sẽ đảm nhận nấu nướng bữa tối. Celica, xin hãy lắp đặt hệ thống cảnh báo quanh trại, chỉ là đề phòng thôi. Mèo trắng và Wendy sẽ phụ giúp Celica. Rumia sẽ chăm sóc ngựa. Nhiệm vụ của Re=L là canh gác. Xin hãy đi kiểm tra nếu phát hiện quái vật gần trại và tiêu diệt bất cứ thứ gì em cho là nguy hiểm. Mọi người nghe rõ chưa nào? Nếu rồi thì, tôi…” Sau khi cho thấy khả năng lãnh đạo xuất sắc, Glenn nằm xuống đất, “sẽ ngủ một chút… buồn ngủ quá… và hãy nhớ đánh thức tôi dậy khi bữa tối đã sẵn sàng nhé. Chúc ngủ ngon.”

“‹Ông đang•làm cái•gì đấy›!!”

“Uwaaa?!”

Sistine bắt đầu đọc thần chú của ma thuật bóng tối biến đổi [Gale•Blow] mà không báo trước và thổi bay Glenn.

“‹Tại sao ông dám•để mọi người làm hết công việc•khốn nạn›!”

“Tôi xin lỗi! Lỗi tại tôi! Tôi thật sự xin lỗi! Tôi sẽ không làm vậy nữa mà… Uwaaa!! Xin đừng dùng sấm se… Gah!!”

Một vụ nổ lớn do sét đánh xảy ra.

“…”

Celica với ánh mắt ân cần dõi theo Glenn. Cô nở một nụ cười dịu dàng trước khi nhìn về phía đài thiên văn.

“… ‘Đài thiên văn Taum’, Nếu nó nằm ở đây, có lẽ nào…” Celica quay lại với vẻ nghiêm túc.

Khuôn mặt cô thể hiện vẻ nghiêm nghị khác với lúc bình thường.

Cùng lúc ấy, ở một nơi nào đó.

“Cô đã đến, Celica…”

Trong bóng tối, một tồn tại nào đó đang tự lẩm bẩm với chính nó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Truyện Chữ Hay