Lời tác giả:
Mọi người chắc hẳn cũng không thích quá khứ?
Cũng bình thường mà nhỉ, học sinh Trung học nói chuyện tình cảm đúng là rất ngây thơ.
Aiz! Không có cách nào khác, tình tiết cần phải có thôi.
* * * * * * * * * *
Chạng vạng một chiều xuân, hương thơm của cỏ xanh thoáng qua, mơn man mái tóc dài của Băng Vũ, nhưng lại không thể làm cho trái tim Băng Vũ lay động.
Cô kéo Liễu Dương đi xuống dưới lầu ký túc xá, trông thấy một nam sinh quần áo rách rưới đang ngó nghiêng bốn bề dường như là tìm người, mà cũng giống như đang đợi người.
Nam sinh đó vừa trông thấy Băng Vũ liền nhìn chằm chằm vào cô như muốn đem hình ảnh cô chôn thật sâu trong đáy mắt.
Băng Vũ đã sớm quen với kiểu nhìn chằm chằm như vậy, nên cô vờ như không để ý đi lướt qua người anh, không thèm để tâm đến bộ dạng của anh, chỉ mơ hồ cảm thấy anh ta ăn mặc thật lôi thôi, đầu tóc có đến nửa tháng chưa gội qua, mồ hôi đầy trên khuôn mặt, còn quần áo thì những vết loang lổ lớn nhỏ đủ cả.
Băng Vũ ghét nhất là sự nhếch nhác, dơ bẩn.
“Diêu Băng Vũ” Giọng nói cô vừa nghe thấy giống hệt với giọng nói liên tục xuất hiện trong ảo giác của cô, khiến cô đứng im tại chỗ.
Anh liền bước đến kéo tay áo của cô: “Không nhận ra anh sao? Anh là Trần Lăng đây!”
“Trần Lăng…” cô ngập ngừng vén mớ tóc lòa xòa trước trán anh lên, cẩn thận nhìn rõ mặt anh.
“Em có bạn trai chưa?”
Giọt nước trong suốt nóng hổi trong mắt Băng Vũ suýt chút nữa tràn ra khi cô kiên định lắc đầu: “Em chưa có!”
Anh nở nụ cười, cho dù trên khuôn mặt anh một mảng vết bầm xanh, lại một mảng sưng vù trông như một chiếc mặt nạ xanh đỏ, nhưng nụ cười rộ lên thật sự vẫn quyến rũ đến mê người.
Anh nói: “Hai người có thể gặp lại nhau không hề dễ dàng…”
Băng Vũ nói: “Chúng ta không bao giờ xa nhau nữa, được không anh?”
Anh vẫn như trước không hề thay đổi, không để tâm gì đến ánh mắt của những người xung quanh, ôm chặt cô vào lòng và nói: “Không xa nữa, vĩnh viễn không rời xa nhau nữa! Anh yêu em!”
* * * * * * * * * *
Hai người thuê một phòng nghỉ ẩm thấp, trên sàn đầy những vết dơ bẩn, ga trải giường cũng chẳng sạch sẽ gì mà còn nhăn nhúm thật khó coi.
Băng Vũ nhíu mày, cố chịu đựng.
Ngồi lên giường, cô lấy trong túi ra một tuýp thuốc mỡ vừa mua, bôi một chút lên mặt anh, một chút ở dưới cằm, kéo dài đến vai anh rồi đến bên hông…
Phía bên dưới dường như vẫn còn những vết thương, cô đang nghĩ có nên tiếp tục bôi thuốc nữa hay không, Trần Lăng đột ngột xoay người lại ôm chặt lấy cô, âm thanh trong cổ run run gọi lên tên cô.
“Băng Vũ…”
Khát vọng của anh như có ma lực châm ngòi cho những cảm xúc dồn nén trong cô bùng cháy.
Cô đắm chìm trong cảm xúc đang bùng cháy choàng tay qua vai anh, nhắm mắt lại…
Đôi môi mềm mại ấm áp của anh dán lên môi cô, một dòng điện nhanh chóng lan khắp toàn thân cô, khiến cả người cô đều trở nên tê dại, khi lưỡi của anh liếm qua môi cô, cô nương theo đó mà hé mở đôi môi. Băng Vũ hoàn toàn mất đi tri giác, toàn thân tê liệt ngã trên chiếc giường nhỏ hẹp, hai cánh tay bất lực ôm ghì lấy vai anh, sóng tình trong cơ thể cứ từng đợt, từng đợt không ngừng dâng lên cuốn trôi chút lý trí còn sót lại của cô…
Gặp lại sau ly biệt, gần gũi nhau chính là cách khiến cho người ta có thể cảm nhận được sâu sắc nhất, rõ ràng nhất sự tồn tại của người kia. Họ hôn nhau bao lâu, cô cũng không nhớ nổi nữa, chỉ nhớ rất rõ khát vọng tràn ngập thân thể cùng những lời lẽ kích tình càng làm hai cơ thể quấn chặt vào nhau đầy đam mê như đóa hồng đen kiều diễm đang rung động.
Thời điểm đó, anh đặt cô ngồi trên đùi của anh, hai tay anh đặt ở hai bên hông cô, nếu đôi bàn tay ấy có hướng về phía trước mà di chuyển lên trên hoặc theo gấu váy và đi vào bên trong, cô nghĩ cô cũng sẽ không cự tuyệt anh.
Nhưng anh không làm vậy, tuy rằng mồ hôi trong lòng bàn tay anh vã ra ướt cả một mảng váy của cô nhưng hai bàn tay anh vẫn an phận mà đặt trên hông cô.
Một nụ hôn quyến luyến không rời qua đi, cô dựa vào lòng anh hỏi nhỏ: “Sao anh lại đến tìm em? Em nghĩ anh sẽ không tìm em nữa.”
“Anh đến… Chỉ vì một câu em nói: “Em nhớ anh.”
“Trần Lăng…”
Tiếng cô gọi tên anh liền biến mất trong miệng anh bằng một nụ hôn nồng cháy…
Trong phòng trọ nhỏ đơn sơ, bọn họ bộc bạch hết những yêu thương say đắm, những nhung nhớ đến dại khờ trong năm năm xa cách. Bây giờ anh và cô đã trưởng thành, không còn là những thiếu nam, thiếu nữ ngây thơ của ngày trước, yêu là mãi mãi không rời.
Cô dùng chút lý trí còn sót lại đẩy anh ra, vuốt ve những vết thương trên người anh và hỏi: “Ai đánh anh ra nông nỗi này? Có chuyện gì vậy?”
Anh khẽ cắn môi cúi đầu không nói, xem ra nhiều năm vậy rồi mà tính cách anh vẫn không thay đổi, vẫn là mang niềm vui cùng nụ cười hào phóng chia sẻ cho người khác, còn đau đớn cùng buồn phiền thì giữ lại cho riêng mình.
Có lẽ bóng ma tâm lý thời thơ ấu sẽ theo họ suốt đời này, không thể nào buông, không thể nào tan biến.
“Em nghe nói anh được nhận nuôi, là người nhận nuôi đánh anh ra nông nỗi này sao?”
Tay anh nắm chặt lấy ga giường, gật gật đầu.
Cô từng nghe nói, những bé trai được nhận nuôi thường gặp phải bạo lực gia đình, không thể ngờ được đó lại là sự thật.
“Vậy sau này anh định như thế nào?”
“Anh sẽ không về, không bao giờ quay về đó nữa… Băng Vũ, anh muốn ở bên em? Chúng ta cùng nhau sống cuộc sống của hai người, được không em?”
“Tất nhiên là được rồi!” Cô cười mãn nguyện, rúc vào trong lòng anh, đây là giấc mơ cô đã mơ từ rất lâu rồi.
Cuối cùng, cô đã tìm được bến đỗ của đời mình trong cái thế giới cô đơn, buồn tẻ này.
Cuối cùng, cô đã tìm được một người cùng cô đi tiếp con đường phía trước, mãi mãi không rời, mãi mãi có nhau.
Ngày hôm sau, cô và anh thuê một căn phòng rất nhỏ, vì anh không một xu dính túi, cô liền mang hết số tiền dành dụm bao lâu nay mua cho anh vài bộ quần áo, một số vật dụng cá nhân cần thiết và một ít thức ăn.
Anh bình thản nhận lấy tất cả không hề tính toán chi li như những người đàn ông khác nói một số câu vô nghĩa như không dùng tiền của phụ nữ.
Một tháng trôi qua, mỗi ngày cô đều sống cuộc sống tràn ngập hương vị ngọt ngào, ai nói tình yêu như cà phê, giữa hương thơm là vị đắng chát?
Tình yêu anh cho cô, chính là một ly sữa có hương đậm đà, có vị ngọt lành…
Cô và anh mỗi ngày ở trong một căn phòng không đến hai mươi mét vuông mà trò truyện, đề tài hầu hết là những chuyện trên trời dưới đất nhưng chẳng bao giờ hết chuyện, cô không hỏi anh về cuộc sống của anh mấy năm qua, cô nhìn những vết thương trên người anh cũng có thể đoán ra anh hẳn là không bao giờ muốn nhớ lại những ngày kinh khủng đã qua ấy nữa. Nếu muốn nói thì anh sẽ tự nói với cô, còn không muốn thì cũng đành vậy, cô sao có thể làm khó anh được chứ.
Trần Lăng quả là người đàn ông tốt nhất trên đời này mà cô từng gặp, anh cẩn thận, chu đáo, lại nhẹ nhàng.
Bất kể cô muốn làm gì, chỉ cần cô lên tiếng, anh lập tức chiều theo ý cô ngay.
Anh chưa bao giờ giận cô, cho dù cô có tùy hứng như thế nào đi nữa thì anh cũng nhẹ nhàng dùng lời lẽ ôn hòa mà nói chuyện cùng cô, dường như anh lo lắng nói chuyện lớn tiếng sẽ dọa cho cô sợ…
Có mấy cô gái bóng gió ám chỉ với cô rằng anh biết lấy lòng phụ nữ như vậy phải chăng là anh có kinh nghiệm rất phong phú.
Cô rất kiên quyết mà nói cho bọn họ rõ: “Chỉ cần anh ấy yêu tôi, việc gì cũng không quan trọng.”
Sống cùng Trần Lăng không lâu, cô đã bị anh chiều đến hư, cứng đầu, tùy ý đến không thể tin được.
Nửa đêm ngủ không được, cô liền gọi điện thoại cho anh mặc kệ là mấy giờ, nghe thấy giọng anh ngái ngủ hỏi: “Ai vậy?”
Cô tinh nghịch cười nói: “Còn có thể là ai nữa nhỉ?”
“Băng Vũ, có chuyện gì sao?” Giọng ngái ngủ của anh lập tức biến mất, vội vàng hỏi han cô.
“Không có gì, chỉ là em nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh.”
“Ừ, vậy sáng mai anh đến tìm em.”
“Được… Nhưng bây giờ em rất muốn gặp anh.” Cô vốn chỉ muốn làm nũng với anh một chút, không nghĩ đến anh không chút do dự liền trả lời cô: “Vậy, em chờ anh, hai mươi phút nữa anh sẽ đến.”
Hai mươi phút sau, cô đẩy cửa sổ nhìn xuống thì thấy anh đã đứng ở dưới lầu.
Anh mặc áo khoác màu trắng, quần jean màu xanh, đứng dựa vào dãy lớp học đối diện nhìn cô mỉm cười.
Trong đêm tối, anh vẫn như ngày trước rất cuốn hút người khác. Không, so với lúc còn học sơ trung còn cuốn hút hơn rất nhiều.
Đường nét trên gương mặt ngày càng sắc cạnh, đôi mắt sâu chứa chan tình cảm làm cho cô mê đắm chìm trong mộng ảo.
Đó là một đêm đầu xuân có gió lành lạnh thổi qua nhưng chẳng thể làm lay động tình nồng của họ.
Đêm hôm đó, hai người đứng dưới ánh đèn đường vàng óng ngắm nhìn nhau, dùng ánh mắt nói với nhau những lời yêu thương vô tận.
Trong lòng cô vĩnh viễn khắc ghi những lời anh đã nói: “Anh đến… chỉ vì một câu nói của em: Em nhớ anh!”
* * * * * * * * *
Hôm sinh nhât của Trần Lăng, cô đi khắp các cửa hàng trong thành phố, mệt lả cả người chỉ để tìm mua một món quà thật thích hợp với anh, hơn nữa tiền dành dụm của Băng Vũ cũng không nhiều lắm, tằn tiện cũng chỉ đủ cho đến lúc tốt nghiệp mà thôi. Cho nên cô quyết định trao cho anh một món quà mà không cần dùng đến tiền, mà lại là món quà vô cùng quý giá.
Buổi tối, cô và anh thắp nến sinh nhật, cùng nhau cầu nguyện, hy vọng cả hai có thể yêu thương nhau cả đời. Dưới ánh nến vàng rực, hai người cùng uống rượu vang rẻ tiền, cùng nhau ăn bánh sinh nhật.
Rất nhanh đã đến mười một giờ, Trần Lăng nhìn đồng hồ như hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Tối nay em đừng về ký túc xá được không?”
Cô đỏ mặt cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau.
“Em ngủ trên giường, còn anh sẽ nằm dưới đất.” Anh thấy cô ngần ngại vội giải thích.
“Không cần đâu…”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thật nhanh, cô có chút hối hận vì sao lại tỏ ra xúc động như vậy chứ.
Anh có vẻ hiểu lầm ý của cô, có chút thất vọng nên đứng lên nói: “Đi thôi, anh đưa em về!”
Cô khẽ cắn môi, giữ chặt tay anh: “Ý của em là trời khá lạnh, anh nằm dưới đất sẽ bị cảm.”
Cô chờ anh trả lời, từng sợi thần kinh căng ra như dây đàn, mỗi giây trôi qua dần đẩy lùi những xúc động, mà anh thì vẫn đứng như trời trồng không có chút phản ứng nào, không biết anh có hiểu được ý của cô hay không.
“Trần Lăng…” Cô vừa định tiến thêm một bước biểu đạt ý tứ của mình thì đột nhiên anh ôm chầm lấy cô, hôn lên đôi môi căng mọng của cô, lần này anh không giữ tác phong quân tử như trước nữa, tay anh từ bên trên lần vào bên trong chiếc váy ngắn bằng voan trắng tinh, từ trên vai cô lần lần đi xuống, rồi dừng lại ở nơi căng tròn đầy đặn mà mềm mại của cô, cô cảm nhận được tay anh chỉ dùng một lực rất nhẹ, lại vội vàng thu hồi lại chút lực ấy, lại như muốn vuốt ve, lại rút lui không dám. Một lát sau, thấy cô không có biểu hiện từ chối, anh bắt đầu vuốt ve không e dè kiêng nể gì nữa… Thân thể cô dính sát vào trên người anh, cô nghe được hơi thở như có như không rất rõ ràng và cả tiếng tim đang đập liên hồi dồn dập nơi anh…
Màn đêm thật đẹp, tiếng gió như đang kêu gào, cánh tay rắn chắc của anh nâng cơ thể đã sớm trở nên mềm nhũn của cô lên đặt xuống giường…
“Trần Lăng, anh sẽ cưới em chứ?” Khi anh cởi bỏ quần áo trên người cô, cô thấp giọng hỏi.
Anh nhìn sâu vào mắt Băng Vũ, trả lời: “Anh nhất định sẽ cưới em?”
Đêm hôm đó, anh giống như một đứa trẻ tham lam không bỏ qua một tấc da thịt nào trên người cô, lại giống như đang cầm trong tay một tinh thể vô cùng mỏng manh dễ vỡ, mỗi một va chạm đều là vô cùng cẩn thận…
Lần đầu tiên của người con gái, Băng Vũ vật vã trong đau đớn suốt một đêm có chút ý muốn thoái lui, anh luống ca luống cuống tay chân, cũng kiên trì mà chèn ép cô suốt một đêm, cuối cùng cả hai mệt mỏi rã rời, thật thỏa mãn ôm nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau, cô trở dậy định đến trường, anh đã ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng đặt cô nằm dưới người anh. “Em đừng đi…”
“Em muốn đi học.”
“Không được đi.” Anh nói xong liền hôn lên môi cô không cho cô cơ hội trả lời, lại dùng da thịt của mình vây quanh lấy cơ thể nhỏ bé của cô, từng nhịp điệu kích tình cứ dồn dập trong những tiết tấu đầy đam mê…
Liên tục ba ngày tiếp theo, hai người không rời khỏi căn phòng nhỏ nửa bước, chính xác hơn là không hề rời khỏi giường, khi đói bụng anh nấu cháo đút cho cô, lúc mệt mỏi cô gối đầu lên bờ vai ấm áp của anh mà ngủ.
Tỉnh dậy, cảm thấy nhàm chán cô liền viết lên lưng anh mấy chữ: “Trần Lăng, em yêu anh!”
Anh bị cô đánh thức, đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhìn cô.
Băng Vũ cười hỏi: “Anh đoán xem em viết cái gì?”
“Đoán không ra!” Vẻ mặt anh tràn đầy ý cười, ngón tay nhè nhẹ viết lên ngực cô: “Băng Vũ, anh cũng yêu em!”
“Anh xấu quá đi!” Cô tươi cười, rúc đầu vào ngực anh.
Tay anh lặng lẽ vuốt ve ngực cô, lòng bàn tay nóng rực nhè nhẹ vờn quanh nụ hoa mềm mại chúm chím trên đôi bầu ngực căng tròn khiến cô toàn thân bủn rủn, không còn chút sức lực.
“Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu!” Anh nằm bên trên say sưa hôn đôi môi mềm mại của cô…
Môi lưỡi quấn quýt nhau, lời lẽ đẩy đưa, thân thể va chạm cọ xát, ‘đó cũng là ngôn ngữ trong tình yêu, một loại ngôn ngữ mang xúc cảm rất đặc biệt.’
Hai người vừa mới biết đến dục vọng, khó có thể tự kiềm chế mà trầm luân trong men say ái tình.
Cuộc sống ngọt ngào như vậy làm Băng Vũ thật sự tin rằng không ai có thể tách rời bọn họ, bởi vì cô không thể không có anh cho dù chỉ là một phút hay một giây, anh chính là sinh mệnh của cô, là toàn bộ cuộc sống của cô.
* * * * * * * * * * * *
Kể từ ngày đó, cô cùng Trần Lăng ở cùng một chỗ, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày hạnh phúc với tình yêu vô tận…
Cô cuối cùng cũng hiểu được thế nào là gắn bó như keo như sơn, cô và anh ngay cả đến việc ăn cơm thậm chí cũng cùng ngồi bên nhau lưu luyến không rời…
“Băng Vũ? Em muốn một cuộc sống như thế nào? Nếu anh chỉ có thể cho em một cuộc sống đơn sơ, giản dị. Em có đồng ý không?”
Trong lòng cô tràn đầy hạnh, gật gật đầu: “Em chỉ cần được sống cùng anh là đủ lắm rồi, chờ khi chúng ta đủ tiền sẽ mua trả góp một căn hộ… Em thích có một căn hộ mới tràn ngập mùi thơm của sơn… Mỗi ngày em đều trở về nhà sớm hơn anh mà chờ anh về, cho dù anh có về muộn thế nào em cũng nhất định chờ, rồi chúng ta sẽ ôm nhau ngủ… được không anh?”
Ánh mắt anh rất đẹp, nhất là lúc trong ấy tỏa đầy ánh sáng rạng ngời, giống như hồ nước quang xạ ánh nắng mặt trời vậy đó.
“Được.”Anh ôm chặt Băng Vũ, hai má dán đầy những sợi tóc của cô: “Khi anh còn rất nhỏ, anh đã mơ có một gia đình, vất vả cỡ nào đi chăng nữa chỉ cần nhớ đến có một nơi thuộc về anh, có một người đang đợi anh về, với anh như vậy là quá đủ, anh không còn mong mỏi gì hơn nữa. Băng Vũ, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc, nhất định sẽ mang đến cho em hạnh phúc… Em nhớ: cho dù anh trở về có muộn như thế nào đi nữa, em nhất định phải chờ anh…”
Thời điểm đó, cho dù cả thế giới này nói với cô rằng những lời thề non hẹn biển của đàn ông đều chỉ là giả dối không đáng tin, cô cũng sẽ không tin họ.
Băng Vũ tin anh yêu cô, toàn tâm toàn ý yêu cô.
Sau đó, cô mới phát hiện, cô sai rồi, cô đã sai lầm…
Ngày đó, sau khi nộp luận văn cô vội vội vàng vàng chạy về nhà, định dọa cho anh giật mình một phen.
Cô nhè nhẹ mở cửa, rón ra rón rén đi vào trong phòng, thấy anh ngồi trên ghế tay tập tạ đơn, quay lưng về phía cô.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh tập tạ nên vẫn nghĩ anh ít vận động.
Anh nói: “Xin lỗi, anh chỉ có thể nói thật sự xin lỗi.”
“…” Cô không nghe ra anh đang nói chuyện gì qua điện thoại nhưng giọng anh cực kỳ dịu dàng.
“Em đừng khóc, đừng như vậy nữa, bên ngoài có rất nhiều người đàn ông tốt hơn anh. Đừng chờ anh nữa…”
“…”
“Phải, anh đã nói rồi, anh không có gạt em…”
“…”
“Anh biết, nhưng là… Em không thiếu một thứ gì, còn cô ấy, ngoài anh ra cô ấy không có gì hết.”
Thời khắc đó, một câu chuyện tình yêu đẹp như trong cổ tích bắt đầu sụp đổ, thì ra anh không giống cô, không phải anh chờ đợi để được gặp lại cô, anh đã có bạn gái, trong lòng anh đã từng có một người con gái khác, có lẽ cũng đã từng cùng người đó nói ra những lời thề thốt dễ nghe…
Giây phút đó, lời thề thốt của anh từng làm Băng Vũ cảm động thì giờ đây mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Trần Lăng cùng cô thề thốt rồi trải qua ân ái, có lẽ anh cũng từng cùng người con gái kia mà thề thốt mà ái ân.
Anh ngắt điện thoại, ngơ ngác nhìn ra xa… Bỗng nhiên anh quay đầu lại, cô nhìn thấy trong mắt anh đầy vẻ kinh hoàng, bối rối.
Đó là vẻ mặt bị vạch trần lời nói dối, càng chứng minh suy đoán của cô là đúng.
“Băng Vũ…? Em về khi nào.”
“Em vừa về đến, anh ngồi thừ ra đó nên không biết em về.” Cô tươi cười giả vờ như không biết chuyện gì nhưng trong lòng thì rối loạn đến không rõ phương hướng nào nữa, càng không biết nên nói gì, làm gì lúc này: “À, em đi nấu cơm!”
Trong bếp, Băng Vũ liên tục xoa hai bàn tay, lòng bàn tay bị ma sát dần nóng lên, nhưng cô vẫn cảm thấy hai lòng bàn tay của mình lạnh như băng…
Cô nên cho anh cơ hội để giải thích không?
Băng Vũ đoán anh nhất định sẽ nói: “Băng Vũ, người anh thật sự yêu là em, khi đó anh nghĩ sẽ không tìm được em cho nên mới qua lại cùng cô ấy, khi anh biết được tin tức của em liền gọi điện thoại cho em, trong điện thoại anh nghe được em nói em nhớ anh, anh lập tức rời bỏ cô ấy chạy đi tìm em…”
Đã biết rõ đáp án như vậy, cô còn hỏi lại làm gì.
Không biết Trần Lăng đi vào bếp từ khi nào, vòng tay qua eo ôm lấy cô từ phía sau lưng. Anh ôm Băng Vũ thật chặt như muốn nói cho cô biết anh sẽ không buông tay.
“Trần Lăng, anh có yêu em không?”
“Yêu!” Anh không chút do dự nói: “Chỉ cần được sống cùng em, anh nguyện ý từ bỏ tất cả.”
Cô dựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đang đập những nhịp thật kiên định.
Cô cười nói: “Vậy là đủ rồi! Không cần biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần từ đây về sau anh toàn tâm toàn ý yêu em là đủ rồi…”
Cô không muốn nghe anh giải thích, càng không muốn nghe anh dùng giọng nói thật dịu dàng, rất mê người ấy mà kể lại chuyện tình yêu của anh cùng người con gái khác, cô cũng không muốn nghe những suy nghĩ của anh về người con gái đó… Bởi vì Băng Vũ vẫn muốn chung sống cùng anh, cô còn muốn sau khi tốt nghiệp sẽ cùng anh về một thị trấn nhỏ nào đó xây dựng một tổ ấm thật hạnh phúc.
Cô mỉm cười ngọt ngào hôn lên đôi môi đang muốn nói chuyện của anh, chỉ cần Trần Lăng yêu cô, tất cả mọi việc cô sẽ không so đo tính toán, sẽ không gây bất hòa với anh…
* * * * * * * * * *
Tuy nhiên, cô cứ tưởng đoạn tình yêu tay ba này sẽ chấm dứt tại đây, ngược lại đây mới chỉ là sự bắt đầu.
Có một lần, Băng Vũ thấy vừa có cuộc gọi đến anh đã nhanh chóng tắt máy rồi lặng lẽ mang điện thoại đi sạc pin.
Có một lần, cô thấy anh bước ra khỏi toilet nhưng trong khóe mắt đỏ hoe còn lưu lại những giọt nước mắt.
Cô nhìn thấu sự do dự trong đáy mắt anh, còn có cả nỗi bàng hoàng và thất thố trong anh…
Tim của cô, giấc mơ của cô, cô rõ ràng là yêu anh say đắm nhưng khi anh lừa gạt, giấu diếm cô thì giấc mơ đó, trái tim đó đã tan thành từng mảnh vụn.
Rốt cuộc cũng đến một ngày mà Băng Vũ không thể chịu được nữa, thừa lúc Trần Lăng chuẩn bị ra ngoài đi làm, cô vụng trộm lấy di động trong túi của anh. Anh vừa ra khỏi cửa, Băng Vũ liền mở điện thoại lên, bên trong điện thoại chỉ có một dãy số, dãy số ấy có chút là lạ, không phải là số điện thoại di động, cũng không giống số điện thoại cố định.
Cô gọi vào số điện thoại ấy, chuông vừa vang lên hai lần, cô vội vàng ngắt máy.
Điện thoại trong tay cô rất nhanh liền đổ chuông, cô sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống sàn nhà, nhìn thoáng qua màn hình, là số Băng Vũ vừa gọi khi nãy.
Cô hít thật sâu để ổn định hơi thở, nghe máy. Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ rất dịu dàng: “Nếu anh đã gọi, tại sao còn ngắt máy?”
“Tôi là bạn gái của Trần Lăng.” Băng Vũ lên tiếng: “Cô là…”
Đối phương trầm mặc một hồi mới nói: “Tôi là vị hôn thê của Trần Lăng, chúng tôi đã đính hôn bốn năm rồi!”
Đầu cô muốn nổ tung ra, đây là điều cô sợ hãi nhất. Băng Vũ muốn nói cô ấy đừng qua lại làm phiền Trần Lăng nữa nhưng lúc này cô không thể cất nên lời, thì ra cô mới là người thứ ba đoạt đi vị hôn phu của người ta.
Nếu cô ấy lớn tiếng tranh cãi hay mắng Băng Vũ một chút thì lòng cô có thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn ít nhiều, nhưng giọng của cô ấy lại tràn ngập sự cầu khẩn chân thành: “Cô có thể rời xa anh ấy được không?”
“Tình yêu không thể nhường qua nhường lại, cho dù tôi có rời xa anh ấy đi chăng nữa thì chắc gì anh ấy đã trở lại bên cô?”
“Chỉ cần cô rời xa anh ấy, anh ấy nhất định sẽ trở lại bên tôi. Nếu cô yêu anh ấy thì đừng làm cho anh ấy khó xử.”
Cô vừa muốn đáp lời thì nghe thấy từ bên kia truyền đến một giọng nam vô cùng tao nhã: “Điện thoại của ai vậy?”
“Là một người bạn của con!” Cô ấy trả lời người đàn ông kia xong , liền nói với cô: “Xin lỗi, tôi phải đưa ba đi bệnh viện.”
Trước khi ngắt điện thoại, cô ấy nói thêm một câu như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Băng Vũ: “Yêu một người không phải là ích kỷ như cô vậy đâu… Cô nên nghĩ cho cảm xúc của Trần Lăng một chút!”
Trước mắt cô hiện lên hình ảnh Trần Lăng với ánh mắt đầy đấu tranh mâu thuẫn giãy dụa, tim lại đau như cắt.
Băng Vũ cũng hiểu được mối tình tay ba này không dễ dàng chấm dứt như vậy, cô nên cho Trần Lăng một lựa chọn, giữa cô và cô ấy, nhất định Trần Lăng phải chọn một trong hai người.
Băng Vũ vô cùng sợ hãi, cô sợ anh sẽ chọn người con gái kia mà không chọn cô.
Băng Vũ đi lang thang không mục đích qua không biết bao nhiêu con phố, trong lòng đau đớn vì một câu nói của người con gái ấy, bốn năm, Trần Lăng đã ở bên người đó bốn năm…
Nguyên nhân nào làm cho Trần Lăng nhất quyết rời khỏi cô ấy chứ, là do cô sao?
Nếu đó là sự thật thì cô nên cảm thấy vui mừng, hay là nên khổ sở đây.
“Diêu Băng Vũ.” Sau lưng cô vang lên một giọng nam, cô quay đầu nhìn lại, thì ra là Ngô Hàng bên khoa quản trị, Ngô Hàng đã có một thời gian theo đuổi cô nhưng lại bị cô dùng lời lẽ dịu dàng mà từ chối anh.
“Thật là trùng hợp.”
“Em không sao chứ!”
“Em không sao!” Cô nói rồi lướt qua anh tiếp tục bước về phía trước.
Ngô Hàng cũng không nói gì thêm cứ lặng lẽ đi theo phía sau cô, cô đi nhanh, anh cũng nhanh bước, cô đi chậm, anh cũng chậm rãi mà theo sau.
Đi mãi trong vô định, đến khi trời tối rồi trăng lên cao, Băng Vũ mới trở về phòng trọ của cô và Trần Lăng.
Đứng trước hàng hiên lạnh lẽo, cô nói với Ngô Hàng: “Hôm nay, cảm ơn anh đã đưa em về nhà.”
“Diêu Băng Vũ.” Ngô Hàng giữ chặt cánh tay của cô và nói: “Đừng khóc, nhất là vì người đàn ông không xứng đáng.”
Cô nhìn vào gương mặt hiền hòa của Ngô Hàng, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Băng Vũ cười với anh, người đàn ông này toàn tâm toàn ý yêu cô, mà cô lại cùng với người con gái khác đi tranh giành một người đàn ông không thật lòng với cô.
Nhưng, tình yêu là tình yêu, chỉ cần cô và Trần Lăng đều không buông tay thì không ai có thể bắt họ phải xa nhau.
Ngô Hàng thấy cô không nói lời nào lại có chút kích động, anh lay lay cánh tay cô: “Anh nghe Liễu Dương nói anh ta có người con gái khác, em vì loại đàn ông này mà đau lòng, có đáng hay không?”
“Chỉ cần anh ấy yêu em, thì bất cứ điều gì cũng đáng cả.”
“Nếu anh ta yêu em sẽ không thể không quý trọng những gì em đã phải trả giá vì anh ta… Em cần gì phải hành hạ bản thân, phải chia sẻ người mình yêu với người con gái khác.”
“Anh ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”
“Anh ta sẽ không làm được đâu. Anh ta hôm nay vì em mà rời xa cô gái kia, đến một ngày nào đó cũng sẽ vì một người con gái khác mà vứt bỏ em…”
Băng Vũ dùng sức gạt tay Ngô Hàng ra, quay đi tránh né những giọt nước mắt đang chảy tràn trên gò má.
Lời nói của Ngô Hàng làm vết thương trong lòng cô thêm rạn nứt, buộc cô phải đối mặt với sự thật mà cô không hề muốn đối mặt một chút nào.
…………………
Đứng trước cửa nhà, cô hạ quyết tâm, yêu một người, cô thật sự không thể ích kỷ như vậy.
Càng không nên giữ lại một cái xác không hồn ở bên mình, nếu Trần Lăng thật lòng yêu người con gái kia thì cô nên dũng cảm buông tay.
Cô bước vào nhà, còn chưa nghĩ ra phải mở miệng như thế nào thì anh đã hỏi cô: “Em đi đâu vậy?”
Trần Lăng thật bình tĩnh mà hỏi cô, nghe qua không có chút nào là quan tâm.
“Một mình ra ngoài đi dạo.”
Anh thản nhiên cười khổ: “Anh ta là ai vậy?”
Cô thấy cửa sổ bên ban công đang mở, lập tức hiểu được ý của anh, cô vội vàng giải thích: “Em đi dạo trùng hợp gặp được anh ấy, tiện đường nên anh ấy đưa em về.”
Trần Lăng không nói gì, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự thất vọng.
Băng Vũ vốn đã mất lòng tin, càng thêm lo lắng, cô sợ anh sẽ phủi áo ra đi, quay lại với người con gái kia.
“Trần Lăng, anh phải tin tưởng em, em không có bất cứ quan hệ gì với anh ta hết!”
Anh mỉm cười, đi đến ôm lấy vai cô, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ thật tinh xảo.
Anh từ từ mở ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo hiện ra trước mắt cô.
Băng Vũ ngây dại nhìn chiếc nhẫn ấy, cô cứ tưởng đây là ảo giác của cô.
“Lấy anh nhé, được không?”
“Anh?”
Trong lúc Băng Vũ vẫn còn đờ ra ngây ngốc, anh nâng tay của cô lên, lấy chiếc nhẫn lạnh băng đeo vào ngón giữa của cô.
Thấy động tác của anh thật thuần thục, tim cô lạnh run, gấp ngón tay lại né tránh.
“Tại sao vậy?” Anh khàn giọng hỏi, trong mắt anh hằn lên những thương tổn.
“Em chỉ cảm thấy, không thể giữ lời hứa nên không dễ dàng ưng thuận.”
“Băng Vũ!” Anh ôm chặt cô vào lòng, dùng một lực khá mạnh giữ chặt cô trong cánh tay mình. “Anh yêu em! Dù có có bất cứ chuyện gì xảy ra, tình yêu anh dành cho em cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Chỉ cần em yêu anh, không ai có thể khiến chúng ta rời xa nhau được cả!”
“Thật vậy sao?” Băng Vũ đưa ngón áp út đến trước mặt anh và nói: “Nếu anh thật lòng yêu em, hãy đeo nhẫn vào ngón tay này, em không cần anh hứa hẹn điều gì hết, em muốn làm bà Trần!”
“Được!” Trần Lăng không chút do dự lập tức đeo nhẫn vào ngón áp út trên bàn tay cô. “Chờ em tốt nghiệp xong, chúng ta lập tức kết hôn.”
Băng Vũ nở một nụ cười mãn nguyện, từ rất lâu rồi, cô không cười tươi như vậy.
Giữa Băng Vũ và người con gái kia, rốt cuộc anh đã chọn cô!
Băng Vũ cùng Trần Lăng trải qua một tháng sống bên nhau thật hạnh phúc, lãng mạn, họ trìu mến gọi nhau là “ông xã”, “bà xã”, hai người dự định cùng nhau trở về quê sống một cuộc sống giản dị.
Trên môi Trần Lăng luôn nở nụ cười vô cùng sáng lạn, nụ cười ấy vĩnh viễn cũng không thể phai mờ trong tâm trí của cô.
* * * * * * * *
Ngày Băng Vũ nhận bằng tốt nghiệp xong cô chạy ngay về nhà, trong lòng tràn ngập vui mừng cùng mơ mộng, khát khao về một cuộc sống mới.
Cô mở cửa phòng trọ, còn chưa kịp hỏi anh đã thu dọn đồ đạc xong chưa đã thấy anh ngồi xổm trên mặt đất, một tay ôm mặt nghẹn ngào vừa khóc vừa tuyệt vọng gào vào chiếc điện thoại: “Tại sao em không nói cho anh biết… Anh trở về, anh lập tức quay trở về… Anh xin em, em nhất định phải chờ anh! Em phải chờ anh…”
Đây là lần đầu tiên Băng Vũ trông thấy anh đau khổ đến tột cùng như vậy, từ lúc quen biết anh đến nay, bất kể là phải đối mặt với việc gì anh đều mỉm cười trong sáng như ánh mặt trời lan tỏa, giọng nói thì tuyệt đối dịu dàng, nhỏ nhẹ.
Làm cho anh khổ sở đến như vậy là người con gái kia hay là cô? Hay là cả ba người bọn cô.
Anh đi ngang qua cô mà không hề biết sự hiện diện của cô, thần trí anh đang mê man cô có thể tha thứ, thậm chí anh lừa gạt, dấu diếm cô cũng không sao cả, nhưng hôm nay cô mới thực sự tường tận, anh căn bản không yêu cô, người anh yêu thật lòng chính là cô gái kia, cô gái anh không thể dứt bỏ… Anh vội vàng trở về với Băng Vũ chỉ vì người con gái kia thứ gì cũng có, mà cô ngoại trừ anh ra chỉ có hai bàn tay trắng!
Chỉ vì một câu “em nhớ anh” của Băng Vũ mà anh rời bỏ cô gái mình yêu thương để quay về bên cô, chỉ vì sự chờ đợi của cô, chỉ vì sự si mê cố chấp không chịu dứt bỏ của cô, mà làm cho anh không thể nhẫn tâm mà ruồng bỏ những lời đã hứa hẹn với cô.
Sự việc này cứ tiếp tục như vậy chỉ là tra tấn cả ba người mà thôi. Bọn họ đều mệt mỏi, tình yêu tay ba, cả ba đều rất cực khổ, cũng phải chịu không ít những tổn thương.
Ngày hôm đó, Băng Vũ quyết định buông tay!
Băng Vũ quyết định chia tay Trần Lăng.
Chỉ có cô buông tay thì Trần lăng mới có được tự do, mới có thể tự giải thoát cho mình, giờ này khắc này, Băng Vũ chỉ hy vọng những lời người con gái kia nói là sự thật: Băng Vũ rời xa anh, anh sẽ trở về bên cô ấy…