Tôi ngồi trong phòng của ông chủ làm cho xong phần giấy tờ của ngày hôm đó, thỉnh thoảng hỏi ông vài câu. Vài lần ngẩng lên, tôi lại thấy ông nhìn mình kỳ lạ. Tôi mỉm cười, ông đáp lại bằng một cái cau mày rồi tiếp tục đi tới đi lui trong phòng. Tôi liếc chồng giấy bên cạnh rồi ngả người ra ghế.
“Có chuyện gì ạ?” Tôi ngây thơ hỏi.
“Không có gì.” Ông vội đáp, rồi dừng lại nhìn tôi. “Mà khoan, bác có chuyện muốn hỏi cháu.” Ông tiến lại gần bàn.
“Sao ạ?” Tôi dõi mắt nhìn từ cái cà vạt xiêu vẹo của ông, lên đến gương mặt in hằn những nếp nhăn.
“Cháu có định nghỉ việc ở đây không?” Ông hỏi nhẹ nhàng như đang trò chuyện với một đứa trẻ vừa bị phạt. Tôi chỉ mỉm cười, lắc đầu.
“May phước.” Ông thở phào, đặt một tay lên ngực. “Bác nghe Michael nói cháu đang định nghỉ vì tìm được việc tốt hơn.”
“Cháu không biết anh ấy nghe tin đó ở đâu,” Tôi quay trở lại công việc trước mắt. “Đúng là có chỗ khác tốt hơn gọi cháu vào làm nhưng cháu từ chối rồi. Cháu thích chỗ này hơn.”
“Tốt, tốt.” Ông nói, tay mân mê cằm.
Ngày tôi mười ba tuổi, Joshua nắm lấy tay tôi lôi xềnh xệch vào bệnh viện, nói là cậu cất quà cho tôi trong đó. Tôi hấp tấp chạy theo nhưng không chút phấn khởi hay hồi hộp được như cậu. Có lẽ cậu không mua gì cho tôi đâu, chỉ tìm đại một cái hộp bao tay phẫu thuật như năm ngoái thôi. Như vậy cũng được, có còn hơn không; hơn nữa còn khiến Joshua phá ra cười khi nhìn tôi vụng về giả vờ như món quà đó là vật quý giá nhất trên đời.
Cậu leo qua khung cửa sổ rồi kéo tôi vào. Tôi theo cậu đến một hành lang nhờ nhờ tối, ánh đèn yếu ớt len qua cửa kính bám bụi xám xịt. Joshua thả tay tôi ra và dừng lại giữa hành lang.
“Mình muốn cho cậu cái này.” Cậu thì thầm. Tôi mỉm cười và tiến lại gần.
“Có cần mình nhắm mắt lại không?” Tôi đùa.
“Có.” Cậu quay lại nhìn tôi. Tôi mỉm cười, nhắm mắt và giơ hai tay ra. Joshua cầm lấy tay tôi, đặt lên hông cậu. Tôi vừa hé mắt ra thì Joshua đặt môi cậu lên môi tôi. Tôi bất giác nhắm tịt mắt lại hơn nữa.
Cảm giác khoan khoái dễ chịu bắn dọc người – khi thấy tôi không phản kháng, cậu lại áp chặt môi mình hơn nữa.
Một lúc sau, cậu lùi lại, mặt mũi đỏ lựng sáng bừng. Tôi mỉm cười, liếm môi và đảo mắt nhìn xuống đôi tay chúng tôi bấy giờ đang nắm chặt nhau.
“Mình nghĩ hình như mình thích cậu.” Joshua bối rối rút rít. Tôi mân mê tay cậu một lúc rồi nhìn vào mắt cậu.
“Mình nghĩ hình như mình cũng thích cậu.” Tôi bình tĩnh nói, cảm nhận hạnh phúc từ từ lan tỏa. Tôi nhón chân lên để tìm lại đôi môi ấy một lần nữa.