Kỳ thi Đại học càng ngày càng gần, mỗi người ngồi ở phòng học đều lấy lại tinh thần, vì nghênh đón kỳ thi Đại học, Chủ nhiệm lớp lập một thẻ bài ở lớp – đếm ngược thời gian.
Nhìn những con số ở trên mặt được xoá đi và sửa lại, cuối cùng biến thành số . Mới cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Phía sau bảng đen trong lớp mỗi ngày đều có người dốc lòng viết văn.
“Đến kịp, đến kịp mà, cậu có thể!”
“Tên dễ nghe như vậy, là vì viết trên thư thông báo trúng tuyển.”
…
Cách thời gian thi Đại học còn một ngày.
“Các bạn học, chúc các em tiền đồ như gấm, gặp nhau trên đỉnh núi, thầy nghĩ khi tôi gặp lại các em, các em có thể nói với tôi các em thi rất tốt, chúng em trúng tuyển rồi. Càn khôn chưa định, bạn và tôi đều là hắc mã.” Chủ nhiệm lớp cũng nói lời cảm động, cô ấy biết loại mùi vị này.
Mấy năm trước cô cũng sẽ tiễn đi rất nhiều thí sinh lớp mười hai, mỗi một năm tốt nghiệp đều sẽ lưu lại một việc tiếc nuối. Mỗi lần nhìn thấy học trò của mình thi được vào Đại học, cũng có học trò thi rớt rồi đi làm, thậm chí…
“Cô giáo…”
“Cô giáo…”
m thanh nức nở hết đợt này đến đợt khác.
Thiếu niên kỳ vọng ở tương lai, chúng ta gặp lại ở tương lai.
Sau khi cô giáo dặn dò xong, các bạn học cũng để lại số điện thoại và các phương thức liên hệ khác.
“Hy Hu, về sau cậu phải tốt đẹp ở nơi khác nhé.”
“Được được, nhất định sẽ, cậu cũng vậy, nhất định sẽ được.”
Hai chị em ôm nhau khóc lóc kể lể.
Mà Trịnh Đồng đi qua phía nữ thần của cậu ta, như là gom đủ dũng khí:
“Chu Thiến, tôi thích em, lần này em nhất định phải thi thật tốt! Cố lên!”
Thi Đại học chính là không phân biệt lưu lại tiếc nuối
“Cám ơn cậu, cậu cũng thi thật tốt.” Chu Thiến trả lời cậu ta một câu này. Cô ấy không có hảo cảm với cậu ta, chỉ là không muốn làm cậu ta quá mất mát, thi Đại học vốn dĩ chính là việc quan trọng nhất cuộc đời.
“Tốt, tốt!!” Trịnh Đồng kích động.
Thiên ngôn vạn ngữ luôn có ly biệt, tiền đồ như gấm chúc bạn cũng chúc tôi.
Chờ đến sau khi thi Đại học xong, lúc tra điểm, Tô Mỹ tra được hơn điểm, chờ đến khi cô ấy gọi điện, cô ấy hơi do dự.
“Hy Hy có thể thi tốt hay không? Mình…”
Không đợi cô ấy do dự, Đường Tích đã gọi điện tới.
“Người đẹp, cậu thi thế nào rồi?”
“Khá là tốt, khá là tốt, cậu thì sao?” Tô Mỹ muốn hỏi cô một chút.
“Ồ, mình hả, còn ổn. Cũng chỉ như vậy.” Đường Tích thi không tốt, trước hai tháng thi Đại học mới bắt đầu học, sẽ tốt đến đâu được? Cũng chính là vào trường cao đẳng thôi.
“Được được được, cậu báo danh trường nào?”
“Cũng chính là trường học chọn mình, mình không thể chọn trường học.”
“A? Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Rốt cuộc là bao nhiêu điểm mới có thể vào cao đẳng.
“Không đến điểm.” Nói không có tự tin.
Điểm này cũng khá là xấu hổ, nửa vời.
“Cậu muốn báo danh trường gì?”
“Thương mại điện tử.”
“Thương mại điện tử? Rất khó đi.”
“Không sao, không sao, cứ chọn cái này.”
Đường Tích chọn chuyên ngành này là biết cơ hội lộ mặt nhiều, cô hy vọng Trần Uy có thể nhìn thấy cô một lần nữa, cho dù là lăn lộn đến hỏng mặt cũng được.
Tô Mỹ thi đậu vào Đại học L, Đường Tích báo danh vào một trường cùng thành phố với Tô Mỹ.
Hai người vẫn giữ phương thức liên hệ vốn có.
Tuổi càng lúc càng lớn, cho đến khi đến thanh niên, đến khi hơn hai mươi tuổi.
Ngày nọ, Đường Tích mở ra một diễn đàn nói chuyện, đó là diễn đàn năm cấp ba các cô tham gia.
“Các bạn học, mọi người ở nơi nào đi học thế, có thời gian tụ tập một chút đi!”
“A, người đàn ông vạn năm trầm thủy thế nhưng lại ra nói chuyện.”
“Được đó, được đó, các bạn ở đâu.”
“Mình ở Đế Đô!”
“Mình ở Ma Đô!”
Cuối cùng chỉ có hai mươi mấy bạn học cùng nhau đi tụ tập, mà Đường Tích lại bị Tô Mỹ cứng rắn lôi đi.
“Hy Hy, cậu đã rất lâu không xã giao với ai rồi, nhanh chóng rời khỏi trường học đi ra bên ngoài nhìn các anh chàng đẹp trai mới mẻ đi.” Cuộc sống Đại học của Tô Mỹ quá nhiều sắc màu, xã đoàn cô ấy cũng tham gia, nỗ lực thay đổi chính mình, thấy anh chàng đẹp trai cũng sẽ chào hỏi.
Nhưng Đường Tích lại trái ngược với cô ấy.
Tính cách của cô dường như đã tới an tâm ở lại, giống như không có gì có thể làm cô chú ý. Một bộ dáng không để ý đến bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.