Edit+beta: LQNN
Tô Dao đi đến trước mặt Đào Chính An: "Năm đó mình viết cho cậu bức thư tình kia, trước tiên mình muốn xin lỗi cậu."
Đào Chính An nhìn Tô Dao: "Cậu viết thư tình cho mình nhưng mình lại không trả lời, nên là mình xin lỗi mới đúng."
Tô Dao: "Kỳ thật mình không có ý định viết bức thư tình kia, là mình thua cá cược với người ta."
Đào Chính An cười: "Với tính cách của cậu sẽ không miễn cưỡng chính mình làm trái ý muốn."
Tô Dao cúi đầu nhìn bụi cây sồi xanh bên chân: "Phải, mình thừa nhận, năm đó là đối với cậu có một chút hảo cảm, nhưng không đến mức khống chế không được tâm ý của mình một hai phải viết thư tình cho cậu."
Tô Dao ngước mắt: "Nếu thư tình của mình làm cho cậu bối rối, hiện tại mình chính thức xin lỗi cậu, rất xin lỗi."
Từ tình cảm năm đó mà nói, cô hẳn là không khiến anh ta bối rối, bởi vì anh ta căn bản là không đáp lại cô, vẫn luôn làm bộ không nhận được bức thư tình kia.
Đào Chính An: "Biết mình vì sao không cho cậu bất kỳ đáp án nào không?"
Tô Dao cười cười: "Đương nhiên là bởi vì không có ý kia với mình."
Nụ cười trên mặt Đào Chính An có chút chua xót: "Là bởi vì mình căn bản là không nhìn thấy bức thư tình kia, cho đến hai tháng trước, mình soạn lại sách cũ, mới từ trong một quyển sách ngoại khóa phát hiện ra nó."
Tô Dao không nghĩ tới, năm đó Đào Chính An thế nhưng căn bản là không biết bức thư tình kia tồn tại.
Lúc ấy cô viết xong thư tình, vội vã kẹp trong quyển sách ngoại khóa đã mượn anh ta rồi đưa cho anh ta, đợi mấy ngày cũng chưa thấy anh ta nhắc tới chuyện này, cô cho rằng anh ta đối với cô một chút ý tứ đều không có, mới chậm rãi đem trọng tâm đặt vào học tập, không quá chú ý anh ta nữa.
Đào Chính An thở dài: "Nếu năm đó mình..."
Tô Dao đánh gãy lời Đào Chính An: "Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi."
Đào Chính An nhìn Tô Dao, ngữ khí kiên định: "Mình không cho qua được."
Tô Dao: "Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, tiếc nuối cũng vô dụng, về sau cậu khẳng định có thể tìm được một cô gái tốt hơn."
Đào Chính An nhìn Tô Dao, phảng phất thấy được thời niên thiếu của bọn họ: "Thời điểm không giải được bài cậu rất thích xoay bút, đi học chưa bao giờ làm việc riêng, thích nhất học thể dục, trời mưa luôn quên mang dù, trận bóng rổ đó cậu đã đưa cho mình chai nước khoáng có vị ngọt."
Lúc này, cửa hành lang bị mở ra từ bên trong, Triệu Hân Hoa xuống lầu vứt rác, trên tay xách theo một cái túi đựng rác màu đen đi ra, thấy Tô Dao: "Trời lạnh như vậy con đứng đây làm gì?"
Nói xong lại thấy Đào Chính An đứng đối diện Tô Dao, cảm thấy quen mặt, mới nhớ ra: "Đây không phải công tố viên trưởng kia sao?"
Triệu Hân Hoa quay đầu nhìn Tô Dao, ngữ khí khó nén vui vẻ: "Nói cho con đối tượng xem mắt con không chịu để tâm, giờ lại lén lút với nhau."
"Các con nói chuyện đi, mẹ đi đổ rác."
Triệu Hân Hoa xách theo túi đựng rác lưu luyến mỗi bước đi, vừa quẹo ra khỏi khu nhà, bỗng thấy bức tường phía sau đang đứng một người.
Người này vóc dáng rất cao, đang hút thuốc, trong tay là một chiếc vali màu đen. Rất anh tuấn, nhưng sắc mặt một chút cũng đều không tốt, giống như muốn gϊếŧ người.
Đừng nói là đến đây gϊếŧ người đó chứ, có rất nhiều tin tức như vậy, người này đến cả vali đều đã chuẩn bị tốt, lớn như vậy, nói không chừng là dùng để vận chuyển thi thể, thật là đáng sợ.
Cảm thấy bị nhìn chằm chằm, người nọ nâng mắt, ánh mắt tối đi giống như mây đen trước cơn mưa mùa hạ. Triệu Hân Hoa sợ tới mức trong lòng run rẩy, nhấc chân bỏ đi, nghĩ thầm mới qua năm mới, sao lại có người đáng sợ như vậy.
Tô Dao hoàn toàn không chú ý Trần Ngân Hà đang đứng ở ven tường cách đó không xa, còn tưởng rằng anh sáng mai mới trở về.
Cô tiếp tục cùng Đào Chính An nói chuyện: "Hôm nay muộn rồi, cảm ơn cậu đã đưa mình về nhà, về sớm đi."
"Đúng rồi, thư tình có thể trả lại cho mình không?"
Đào Chính An từ trong túi áo móc ra một phong thư màu hồng nhạt, Tô Dao duỗi tay muốn nhận, nhưng Đào Chính An không đưa cho cô: "Cậu đã tặng cho mình chính là đồ của mình rồi, đồ của mình sẽ không đưa lại cho người khác."
Giọng nói Đào Chính An còn chưa hết, cảm giác bên tai thổi qua một trận gió, ngay sau đó đồ trên tay không còn, thư tình bị người khác đoạt đi mất. Anh ta thậm chí không cảm giác được phía sau có người đến gần, như là yêu ma đột nhiên xuất hiện.
Đào Chính An quay đầu, thấy trong bóng đêm có một đôi mắt như là mắt sói gắt gao nhìn chằm chằm mình.
Ước chừng tuổi đối phương, diện mạo cùng thần sắc, Đào Chính An đại khái có thể đoán được, người này hẳn chính là người đàn ông Tô Dao nói thích, hoặc là người nào đó đang theo đuổi Tô Dao.
Đào Chính An nhìn thư tình trên tay đối phương, nhíu mày không vui nói: "Xin hãy đem đồ của tôi trả lại đây."
Trần Ngân Hà câu môi cười một chút, thanh âm lạnh lùng, mang theo vẻ trào phúng không chút nào che giấu: "Đồ của anh?"
Đào Chính An duỗi tay muốn đoạt lấy, Trần Ngân Hà vung một quyền đánh vào mặt anh ta, hung hăng nhìn anh ta: "Người phụ nữ của lão tử mà mày cũng dám tơ tưởng."
Đào Chính An ăn một quyền, trên mặt nóng rát đau đớn, trở tay cũng cho Trần Ngân Hà một quyền.
Trần Ngân Hà không tránh, cũng ăn một cú, tiến lên chắn trước mặt Tô Dao, một bên bắt lấy cánh tay Đào Chính An đem anh ta đẩy mạnh sang một bên: "Cút."
Tô Dao hoàn toàn không nghĩ tới Trần Ngân Hà sẽ xuất hiện, không phải ngày mai anh mới trở về sao!
Tô Dao không muốn để hai người đánh nhau tiếp, đem Trần Ngân Hà kéo ra phía sau mình, ngước mắt nói với Đào Chính An: "Tối nay làm phiền cậu rồi, nên nói mình đều đã nói hết, cậu về đi."
Đào Chính An xoa gương mặt bị đánh đau, nhìn Trần Ngân Hà, xoay người lên xe.
Chờ Đào Chính An lái đi xa, Tô Dao xoay người, khuôn mặt trầm xuống: "Ai bảo anh động thủ đánh người trước?"
Trần Ngân Hà câu môi cười một chút, lạnh lẽo trong mắt giống như muốn kết băng, thanh âm ngả ngớn lại khàn khàn: "Thế nào, em đau lòng cho hắn?"
Tô Dao nhìn mặt Trần Ngân Hà bị Đào Chính An đánh.
Da anh trắng, người lại kiều quý, trên mặt hơi có một chút vết thương liền sẽ rất rõ ràng, huống chi là vững chắc ăn trọn một cú đánh, cô hỏi: "Đau không?"
Nói rồi nâng tay muốn sờ một chút, bị anh nghiêng đầu tránh đi không cho cô chạm vào: "Không phải nói giúp chống tội phạm mại dâm sao?"
Trên người cô còn mặc bộ quần áo trước nay anh chưa từng thấy qua, anh cảm thấy chói mắt, ngoài miệng hiển nhiên nói cũng không dễ nghe: "Hóa ra ăn mặc đẹp là để đi hẹn hò, tôi mới rời Vân Giang mấy ngày em liền không chịu nổi tịch mịch rồi?"
Trần Ngân Hà nâng tay, đem bức thư tình trên tay đã cướp được từ Đào Chính An quơ quơ trước mặt Tô Dao, thanh âm càng ngày càng lạnh: "Không phải nói chỉ có một chút hảo cảm với hắn thôi sao, vậy bức thư tình này từ đâu tới?"
Tô Dao ngửi được mùi thuốc lá trên người Trần Ngân Hà, đoán được anh không phải vừa đến đây, hẳn là đã đợi cô một lúc rồi, vừa rồi cô cùng Đào Chính An nói gì anh hẳn đều nghe thấy được.
Cô nhìn anh, giải thích nói: "Anh không phải đều nghe thấy sao, bức thư tình này chỉ là hiểu lầm thôi."
Trần Ngân Hà như là không nghe thấy Tô Dao nói, nhận định cô trong lòng có người đàn ông khác.
Từng có cũng không được.
Trần Ngân Hà liếc mắt nhìn Tô Dao một cái, thong thả ung dung mà mở thư tình ra, cười như không cười: "Để tôi nhìn xem bên trong viết tình cảm yêu đương gì."
Tô Dao sớm đã quên chính mình viết cái gì, nhưng mặc kệ cô viết cái gì, cho dù chỉ là viết vài câu thơ cổ trên đó cũng là chuyện riêng tư của cô, anh không có quyền lợi tùy tiện đọc.
Tô Dao duỗi tay muốn đoạt: "Trả lại cho tôi."
Trần Ngân Hà dùng một bàn tay ngăn Tô Dao, một tay khác mở phong thư, mở tờ giấy bên trong ra, nương theo ánh đèn cửa hành lang nhìn vào.
Nhìn ánh mắt người đàn ông ngày càng trầm xuống, Tô Dao có chút chột dạ: "Tôi viết cái gì vậy?"
Trần Ngân Hà đem tờ giấy vo thành một đoàn, như tự ngược cất vào trong túi mình, trên mặt treo nụ cười như cũ: "Lúc viết bản thảo không phải sẽ không viết sao, ấy vậy mà thư tình viết rất trôi chảy nổi bật."
Tô Dao nhíu mày: "Anh có thể đừng nói chuyện âm dương quái khí như vậy được không?"
Trần Ngân Hà: "Không thể."
Tô Dao để mình bình tĩnh lại: "Tôi không muốn cùng anh cãi nhau."
Ánh mắt Trần Ngân Hà trầm xuống, trong mắt tràn ngập cảnh giác cùng đề phòng: "Em muốn chia tay với tôi?"
Anh không thể lý giải: "Em vì một tên không cao bằng tôi, không đẹp trai bằng tôi, không giàu có bằng tôi mà muốn chia tay với tôi?"
Tô Dao liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái, cả giận: "Hai ta vốn dĩ không ở bên nhau, không thể gọi là chia tay, cùng lắm là tuyệt giao."
Trần Ngân Hà cười khổ một tiếng: "Em còn muốn cùng tôi tuyệt giao."
"Tốt, rất tốt."
Tô Dao: "..."
"Tôi chưa nói muốn cùng anh tuyệt giao, là chính anh nói mà."
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: "Không phải em có ý này sao?"
Tô Dao cảm thấy vấn đề này không hề có giá trị thảo luận, ngước mắt nhìn anh: "Anh về khi nào vậy?"
Trần Ngân Hà: "Em căn bản không muốn tôi trở về, ước gì tôi ngốc ở Nam An vĩnh viễn không cần trở lại, như vậy em liền có thể cùng hắn tro tàn lại cháy song túc song phi, có đúng hay không?"
"Tôi không nói như vậy, cũng không có ý này," Tô Dao duỗi tay chạm vào mu bàn tay Trần Ngân Hà, phát giác tay anh rất lạnh, đau lòng nói, "Anh ở dưới lầu chờ tôi bao lâu rồi?"
"Đừng chạm vào tôi, đừng dùng đôi tay viết thư tình cho tên đàn ông khác chạm vào tôi," Trần Ngân Hà lui về sau nửa bước, "Không cần làm bộ quan tâm tôi, em căn bản không quan tâm tôi!"
Tô Dao thở dài: "Anh ở Nam An mấy ngày nay có phải đã đọc tiểu thuyết ngược luyến gì hay không, trong tiểu thuyết đều là giả, đừng học cái gì lung tung rối loạn."
Trần Ngân Hà hừ lạnh một tiếng: "Trái tim người khác tan nát trong mắt em chính là giả, lung tung rối loạn, Tô Dao, em đến tột cùng có trái tim hay không?"
Tô Dao: "..." Cô lớn như vậy, trước nay chưa thấy qua người không nói đạo lý như thế này, đây là cái logic ngược luyến văn nữ chủ gì vậy trời.
Nhìn dáng vẻ của anh hôm nay là không thể bình tĩnh nói chuyện, Tô Dao: "Anh về nhà trước đi, bình tĩnh lại, ngày mai chúng ta nói chuyện."
...
Tô Dao về nhà, tắm nước nóng, thay đồ ngủ, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm điện thoại mình.
Trần Ngân Hà không gọi điện thoại cho cô, cũng không gửi tin nhắn.
Một lát sau, Tô Dao xốc lên chăn lên giường, mở ra cửa sổ hội thoại cùng Trần Ngân Hà nói chuyện trên WeChat, gõ mấy chữ lại xóa, càng nghĩ càng bực bội, ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, Tô Dao từ trên giường xuống dưới, đi đến bên cửa sổ hướng dưới lầu nhìn thoáng qua.
Anh thế nhưng vẫn chưa đi, đang đứng ở ven tường cúi đầu hút thuốc.
Đã rạng sáng, dưới lầu ngoại trừ anh một bóng người đều không có, chỉ có đèn đường mờ ảo và bóng anh trên mặt đất.
Tô Dao khoác áo lông lông vũ mà cô hiếm khi mặc bên ngoài đồ ngủ rồi đi xuống dưới nhà.
Cô vừa giận vừa đau lòng, giận anh ghen tuông bừa bãi, bốc đồng đánh người, càn quấy, biết rõ sức khỏe mình không tốt còn ở dưới lầu thổi gió lạnh.
Tô Dao trầm khuôn mặt mở cửa hành lang ra, nhìn thoáng qua chỗ Trần Ngân Hà vừa đứng, còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì cánh tay đột nhiên tê rần, bị một cổ mạnh mẽ túm tới góc tường hành lang bên cạnh.
Lần trước cô bị anh dùng sức túm như vậy là ở bệnh viện, lần đó bị anh đè xuống cưỡng hôn.
Anh cũng không giống lần trước cưỡng ép cô, chỉ ôm cô, dùng trán mình chống vào cô, ở trên trán cô nhẹ nhàng cọ, trầm mặc không nói lời nào.
Tô Dao ngửi được mùi thuốc nồng đậm, nhíu mày nói: "Anh hút bao nhiêu thuốc rồi?"
Người đàn ông vẫn không nói lời nào, chỉ ôm cô càng chặt.
Tô Dao bị mùi thuốc ám đến đau đầu, lại tức anh không yêu quý thân thể của mình, ngữ khí trở nên hung dữ: "Nói đi, vì sao không về, cũng không gọi điện thoại cho tôi, anh là muốn chết cóng hay là hút thuốc mà sặc chết?"
Người đàn ông lúc này mới khàn giọng mở miệng: "Em biết tôi có bao nhiêu nhớ em không, tôi thậm chí không đợi được đến ngày mai, tối nay nhất định phải nhìn thấy em."
Nghĩ đến anh vì cô mà thay đổ chuyến bay, ở dưới lầu đợi cô lâu như vậy, Tô Dao không khỏi mềm lòng, chủ động ôm eo anh: "Sao không nói trước với tôi, tôi ra sân bay đón anh."
Bị cô ôm như vậy, anh như là được cổ vũ, không ngừng dụi trán, nhìn chằm chằm đôi môi mọng như anh đào của cô, ánh mắt đói khát đến mức muốn nuốt trọn đôi môi anh đào của cô.
Anh nghẹn ngào hỏi cô: "Tôi không ở đây mấy ngày nay em có nhớ tôi không?"
Cô không nói chuyện, nói không nhớ là giả, nhưng cô còn giận, dứt khoát không nói.
Một lát sau, cô duỗi tay sờ soạng gương mặt anh: "Đau không?"
Anh rũ mắt nhìn cô, như cũ nhìn chằm chằm vào môi cô: "Không đau bằng cái tát của em ở bệnh viện lần trước."
Nói đến cái tát lần trước Tô Dao cầm lòng không đậu mà nghĩ tới vụ cưỡng hôn khiến cô vừa đau vừa tức giận ấy.
Đêm tối có thể làm ngũ quan người ta trở nên hết sức nhạy bén, cô nghe thấy âm thanh của lớp vải áo khoác cọ vào người khi anh giơ tay lên.
Cô thấy hầu kết anh lăn lộn lên xuống một chút, đôi mắt hoa đào kia dường như càng ngày càng sâu.
Hô hấp của anh dần trở nên dồn dập lên, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào tai và cổ, nhịp tim càng lúc càng nhanh, suýt chút nữa bật ra khỏi lòng ngực.
Anh hơi nghiêng đầu, dùng chóp mũi cọ cọ cô, hô hấp quấn quanh lẫn nhau, hơi thở khô nóng vội vàng trong bóng đêm dày đặc đến nỗi không hòa tan được.
Anh cúi đầu, môi dán lên môi cô, đầu tiên là nhẹ nhàng thử, thấy cô không đẩy anh ra, nghĩ cô cũng muốn, anh mới dám hé môi ngậm lấy môi cô.
Anh nỗ lực khắc chế, mới miễn cưỡng để tình yêu mãnh liệt và rực lửa của mình được giải tỏa một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Nhưng mà cũng chỉ là tận lực.
Bầu trời đầy sao, họ hôn nhau thật lâu vào một đêm sáng sớm mùa đông, hít thở không thông trước một giây tách ra.
Tô Dao lau khóe môi, thấp giọng nói: "Anh cần phải về."
Trần Ngân Hà cúi đầu, nhìn môi cô bị anh hôn đỏ lên, thanh âm khàn khàn: "Không đủ."
Nói xong câu này đem cô kéo lại, giấu cô trong áo khoác mình và ôm chặt, lại lần nữa hôn lên---
Lại không biết qua bao lâu, Tô Dao rốt cuộc từ trong lòng ngực Trần Ngân Hà thoát ra: "Anh thật sự phải về, không về trời sắp sáng rồi."
Trần Ngân Hà giúp Tô Dao chỉnh lại cổ áo khoác lông vũ, thấp giọng hỏi: "Thích tôi hôn em không?"
Mặt Tô Dao vốn dĩ đã đỏ, nghe thấy anh hỏi như vậy càng đỏ hơn, cô rất thích anh cho cô nụ hôn này.
Trần Ngân Hà: "Mười nghìn chữ, thiếu một chữ cũng không được."
Tô Dao: "Cái gì mười nghìn chữ?"
Trần Ngân Hà từ trong túi lấy ra bức thư tình, tia ghen ghét trong mắt cơ hồ muốn hóa thành chất bắn xuyên cô: "Em viết cho hắn một nghìn chữ, phải trả lại cho tôi mười nghìn chữ."
Anh mãn nhãn nhân từ nhìn cô: "Tôi không phải một người không nói đạo lý, mười nghìn chữ không nhiều lắm đâu."
Tô Dao sợ nhất chính là người khác bắt cô viết văn, cho dù vừa rồi anh hầu hạ cô thật sự thoải mái cô cũng không muốn viết: "Tôi không viết, tùy tiện làm gì đều được, dù sao tôi cũng không viết, bài tuyên truyền hay bản thảo đều viết không tốt, thư tình càng không viết ra được."
Người đàn ông cười một chút, nhìn qua là bộ dáng rất dễ nói chuyện: "Không bắt em viết thư tình."
Tô Dao nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải thư tình là được.
Trần Ngân Hà: "Đem cảm thụ vừa rồi viết ra, từ khi chúng ta ôm nhau đến khi tôi hôn em, đầu lưỡi em cuốn lấy tôi không bỏ, bị tôi hôn đến nhũn cả người, đến nỗi đứng không vững, chỉ muốn càng nhiều hơn..."
Tô Dao mặt đầy xấu hổ và giận dữ: "... Đừng nói nữa." Còn không bằng bắt cô viết thư tình đi!
Cô suy nghĩ một chút, vạch ra một con đường rõ ràng cho Trần Ngân Hà: "Anh nếu muốn xem truyện người lớn thì đi tìm đội trưởng Hoàng đi, chỗ anh ấy dạng gì cũng có."
Trần Ngân Hà nhướng mày, con ngươi đen nhánh trầm xuống: "Em cho rằng tôi đang nói giỡn với em sao?"
Anh nhìn cô, tới gần: "Tôi là một người rất hẹp hòi, keo kiệt đến nỗi chỉ cần tên đàn ông khác liếc mắt nhìn em một cái tôi đều sẽ ghen ghét, càng đừng nói em cùng hắn còn có một đoạn quá khứ như vậy. Nếu năm đó hắn thấy bức thư tình này, các người có phải hay không đã ở bên nhau?"
"Chỉ ngẫm lại tôi cũng đã chịu không nổi, muốn gϊếŧ hắn. Tôi khổ sở như vậy, em hoặc là hắn nên trả giá một chút đi."
Anh đưa tay với vào trong túi áo lông vũ của cô, lấy ra di động của cô, cúi đầu giải khóa.
Tốc độ của anh quá nhanh, thậm chí cô còn không kịp bắt lấy cổ tay anh.
Cô nhíu mày: "Trả điện thoại lại cho tôi."
Trần Ngân Hà nhập một dòng mật mã, mở danh bạ điện thoại của Tô Dao ra xem: "Hắn tên là gì?"
Tô Dao: "Sao anh biết mật mã điện thoại của tôi?"
Trần Ngân Hà đầu cũng không nâng lên, ngữ khí không dao động, giống như máy móc lạnh băng, lặp lại hỏi: "Hắn tên là gì?"
Tựa hồ không nhận được đáp án cho câu hỏi này anh vẫn sẽ lặp đi lặp lại.
Tô Dao cảm giác quyền riêng tư của mình đã bị xâm phạm, sắc mặt không vui: "Trả tôi."
Tô Dao cướp điện thoại về: "Tôi và anh ta mới gặp lại trong buổi họp lớp, không hề có liên hệ tư tình. Thư tình là hiểu lầm, trước kia chỉ có chút hảo cảm, về sau cũng sẽ không có liên hệ gì, tôi chỉ nói một lần thôi."
"Làm bạn gái của tôi," Trần Ngân Hà rũ mắt nhìn Tô Dao, "Nếu không tôi không yên tâm, luôn lo lắng em sẽ bị tên đàn ông khác cướp đi."
Chỉ cần có mắt cô nên biết anh so với tên đàn ông nào khác trên thế giới đều ưu tú hơn, cô không có lý do không chọn anh.
Anh ghen ghét cô từng có hảo cảm với tên đàn ông kia, cho dù chỉ là trong nháy mắt cũng không được.
Anh gắt gao đem cô ôm trong lòng ngực mình, như là muốn đem cô khảm vào trong thân thể mình: "Làm bạn gái của tôi đi, như vậy ai còn dám tới cướp em, tôi liền có lý do đập đầu hắn ta."
Tô Dao: "Không có ai muốn cướp tôi cả, đừng lúc nào cũng là bộ dáng đối địch như vậy có được không?"
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, ánh trăng phủ một tia sáng trắng mềm mại trên làn da cô, bởi vì anh đã hôn cô, môi cô đỏ tươi, phiếm một tầng ánh sáng bóng bẩy, trông đầy đặn hơn bình thường, đôi mắt hút hồn suýt gây họa quốc.
Anh duỗi tay sờ gương mặt và môi cô: "Em có biết em đẹp đến mức nào không?"
Tô Dao tuy rằng còn tức giận, nhưng không ai có thể cự tuyệt người khác dùng ánh mắt thành kính như vậy nhìn mình, khen ngợi mình.
Sắc mặt cô tốt hơn một chút.
Trần Ngân Hà tiếp tục nói: "Ngoại trừ tôi em là người đẹp nhất trên thế giới này."
Tô Dao: "..." Anh đến tột cùng là khen cô hay là khen chính anh!
Thần sắc anh nghiêm túc, không có chút nào hài hước hay vui đùa, rất chân thành lại tin tưởng không nghi ngờ: "Chỉ có em mới xứng đôi tôi, cũng chỉ có tôi mới xứng đôi với em."
Anh cường thế lại bá đạo, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: "Làm bạn gái của tôi."