Edit+beta: LQNN
Đến lúc này Tô Dao mới có thể thấy rõ người đàn ông này không phải Trần Ngân Hà, mà là một người đàn ông trông rất giống Trần Ngân Hà, hình dáng sườn mặt của họ gần như giống hệt nhau.
Không chỉ ngoại hình, phong cách ăn mặc, khí chất cử chỉ đều rất giống nhau, nhìn từ xa có thể dễ dàng nhận ra anh ta và Trần Ngân Hà là cùng một người.
Tô Dao nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc lại vô cùng xa lạ trước mặt, nghĩ đến lời Khương cục nói, Trần Ngân Hà có một người anh em cùng cha khác mẹ.
Người đàn ông mỉm cười với Tô Dao: "Cảnh sát Tô, xin chào, tôi tên là Chu Vũ Trần, em trai của Trần Ngân Hà."
Tô Dao gật đầu, dùng ánh mắt đánh giá Chu Vũ Trần: "Xin chào."
Người đàn ông cười lên cũng rất giống Trần Ngân Hà, khóe mắt hơi cong lên, có chút lười biếng.
Chỉ khác là khi Trần Ngân Hà cười, đôi mắt anh tuấn như hoa đào như mùa xuân, đáy mắt người đàn ông này giống như tuyết treo trên cành cây mùa đông lạnh đến kinh người, cho dù là khóe môi mỉm cười.
Bởi vì đối phương là em trai của Trần Ngân Hà, Tô Dao đối với anh ta rất khách sáo: "Chu tiên sinh, đoàn luật sư bên trong là anh mời à?"
Chu Vũ Trần gật đầu, đôi mắt đen trầm xuống, nhưng lại rất thân thiện với Tô Dao: "Đúng vậy, tôi yêu cầu họ đến đó."
Tô Dao cau mày: "Anh có biết hiện tại Trần Ngân Hà đang nằm hôn mê trong bệnh viện không?"
Nếu Lý Thư Bân không chôn quả bom trong khu chôn cất Lương Tiểu Ninh, Trần Ngân Hà sẽ không cần phải quay lại để cứu cô, bây giờ sẽ không bệnh thành như vậy.
Chu Vũ Trần xắn cổ tay áo lên: "Biết, thiết bị trong phòng bệnh của anh ấy là tôi đưa tới."
Tô Dao càng ngày càng khó hiểu, giọng nói mang theo phòng bị: "Vậy tại sao anh lại muốn cứu Lý Thư Bân, đứng ra thuê một đoàn luật sư cho hắn ta?"
Chu Vũ Trần cười nhẹ, không nói, cũng không chuẩn bị trả lời câu hỏi của Tô Dao.
Tô Dao đoán Trần Ngân Hà có mối quan hệ không tốt với người em cùng cha khác mẹ của mình.
Anh kể cho cô nghe về mẹ và bố của anh, nhưng anh không nói một lời nào về người em trai này, người thân duy nhất của anh còn sống trên thế giới này.
Ngoài ra, Trần Ngân Hà nói anh đã bị một người đàn ông giam cầm trong ngôi nhà xinh đẹp ở núi Nhược Đàn từ khi mới sinh ra, người đàn ông này hẳn là đã điên cuồng say mê Hạ Nhược Đàn, là phú hào vung tiền như rác mua núi Nhược Đàn, rất có khả năng chính là bố ruột của Chu Vũ Trần.
Trần Ngân Hà không thích người đàn ông đó, đương nhiên anh sẽ không quá thân thiết với người anh em cùng cha khác mẹ này.
Ngay lập tức, Tô Dao đưa Chu Vũ Trần vào phe thù địch, trong mắt cô hiện lên vẻ cảnh giác sâu sắc, giọng điệu cũng không khách sáo như trước: "Nếu anh muốn cứu Lý Thư Bân tôi không quản được, nhưng tôi nhất định sẽ đưa Lý Thư Bân ra trước công lý."
Chu Vũ Trần cười: "Vậy thì chúng ta sẽ cố gắng hết sức."
Sau đó, anh ta nhìn xuống đồng hồ trên tay: "Tôi còn việc khác phải làm, đi trước đây."
Tô Dao ừ một tiếng, không nói thêm gì, cô không có gì để nói về việc cứu một người đã khiến Trần Ngân Hà bị sốt và hôn mê.
Chu Vũ Trần mở cửa xe, từ bên trong lấy ra một chiếc ô đen, che lên đầu Tô Dao: "Mặt trời gắt, tôi đưa cô đến tòa nhà văn phòng."
Những người giàu có này sao lại chu đáo như vậy chứ, Trần Ngân Hà cũng như thế này.
Tô Dao xua tay: "Không cần."
Chu Vũ Trần đành phải cất ô đi: "Xem ra tôi không có vinh hạnh như vậy."
Nhìn thấy cảnh sát giao thông đi xe công vụ từ phía đối diện tới, Tô Dao gọi người cảnh sát giao thông lại: "Tiểu Lý, lại đây một chút, có người ở đây đậu xe trái quy định trước cổng Cục."
Cảnh sát giao thông Tiểu Lý lanh lẹ đưa vé phạt.
Tô Dao nhìn Chu Vũ Trần cầm lấy vé, mặc dù tệ đối với anh ta như chín trâu mất một sợi lông mao không đáng giá chút nào, nhưng cô chỉ muốn nói cho anh ta biết lập trường của mình.
Chỉ cần vi phạm pháp luật, phải bị trừng phạt giống như Lý Thư Bân.
Đồng thời, nó cũng thể hiện quyết tâm của cô rằng cô nhất định sẽ đưa Lý Thư Bân ra trước công lý và giúp Trần Ngân Hà báo thù lần này.
Chu Vũ Trần nhìn Tô Dao đi vào cổng của Cục, băng qua sân vào tòa nhà văn phòng, lúc này mới xoay người mở cửa lên xe.
Anh ta nhìn xuống tấm vé phạt trên tay, sau đó quay lại nhìn tòa nhà văn phòng của Cục ngoài cửa sổ xe, trầm giọng nói: "Người không tồi, là mẫu người mà anh ấy thích, đáng tiếc là cảnh sát."
Người tài xế không dám đáp lại, kính cẩn hỏi một câu: "Tiên sinh, đi đâu đây ạ?"
Chu Vũ Trần thu hồi ánh mắt bên ngoài cửa sổ xe: "Bệnh viện Đồng Nhã."
Bệnh viện Đồng Nhã chính là bệnh viện Trần Ngân Hà nằm.
Tô Dao quay lại văn phòng, nhìn thấy đội ngũ luật sư mà Chu Vũ Trần mời cho Lý Thư Bân, cô không còn gì để nói với những người này, liền xoay người rời đi sau khi làm xong trình tự.
Lại đến văn phòng đội hai.
Vụ án . cưỡиɠ ɦϊếp và gϊếŧ người hàng loạt và vụ án của Lương Tiểu Ninh về cơ bản đã được làm sáng tỏ.
Tô Dao gõ cửa đi vào: "Đội trưởng Lục, anh dẫn người đến lục soát nhà của Lý Thư Bân đã tìm được gì rồi?"
Lục Hải Minh gãi đầu, đưa cho Tô Dao một danh sách: "Em tự xem đi."
Tô Dao cầm lấy xem qua, tất cả đều là tên của các hóa chất cô không biết.
Lục Hải Minh có chút nôn nóng: "Nhà của Lý Thư Bân rất sạch sẽ, trong văn phòng không tìm thấy thứ gì. Những thứ này đều được tìm thấy trong phòng thí nghiệm hóa học của anh ta, không có tàn dư liên quan đến thạch tín."
Tô Dao từ trên bàn làm việc của Lục Hải Minh nhặt lên con búp bê to bằng lòng bàn tay.
Con búp bê được đặt trong chiếc túi đựng chứng cứ trong suốt, đúng là lúc trước Tô Dao đã đợi trong văn phòng khi hẹn với Lý Thư Bân thấy được, Lương Tiểu Ninh đã tự tay làm con búp bê giống như mình tặng cho Lý Thư Bân đặt trên kệ trang trí.
Tô Dao nhìn con búp bê trong tay, con búp bê giống hệt Lương Tiểu Ninh, nụ cười hiền lành và ngoan ngoãn, là bộ dáng mà nhà họ Lý rất thích.
Búp bê mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài buông xõa sau vai, trên đầu còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu xanh lá cây nhẹ nhàng và tươi mát, trên bề mặt có một chút ánh sáng lóe lên.
Lục Hải Minh lấy ra một bao thuốc lá từ trong ngăn kéo: "Anh nghe nói đội phó Trần nhà em bị ốm phải nằm viện, ở đây anh không có gì tốt cho cậu ấy cả, giúp anh đưa bao thuốc này cho cậu ấy."
Tô Dao: "..."
"Đưa cho người bệnh thuốc lá, anh nghiêm túc đấy à?"
Lục Hải Minh: "Có thể đợi cho đến khi cậu ấy khỏe rồi hút."
Tô Dao lấy bao thuốc do Lục Hải Minh đưa trở lại văn phòng, phát cho Đại Vu bọn họ, rồi dẫn người một lần nữa đến nhà Lý Thư Bân, văn phòng và phòng thí nghiệm, mãi cho đến giờ ăn tối mới quay trở lại Cục.
Giống như đội trưởng Lục, không thu hoạch được gì.
Tô Dao không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, mọi người trong văn phòng đều đã tan làm, cô vẫn đang xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba trong văn phòng, cố gắng tìm ra manh mối.
Chín giờ tối, di động của Tô Dao vang lên, nhìn thoáng qua là Triệu Hân Hoa gọi tới.
Tô Dao không trả lời giả vờ như không nghe thấy.
Triệu Hân Hoa gọi thêm hai lần nữa, Tô Dao phải nhấc máy: "Dạ."
Giọng Triệu Hân Hoa nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: "Dao Dao, con đi công tác về chưa, sao vẫn chưa về nhà, lại tăng ca à?"
Tô Dao: "Tăng ca ạ."
Triệu Hân Hoa nghe thấy trong giọng Tô Dao không thoải mái, dừng lại nói: "Lần trước là do mẹ sai, không nên mắng con, nếu con tan làm rồi thì về nhà đi, đền bù sinh nhật cho con."
Tô Dao đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn lên trời sao: "Không cần đâu mẹ, đã qua rồi."
Triệu Hân Hoa lại nói: "Vậy con đã ăn tối chưa"?
Tô Dao căn bản không buồn ăn: "Ăn rồi."
Triệu Hân Hoa: "Tối nay con có về nhà không?"
Tô Dao: "Bận quá, không về được, ngủ ở phòng trực ban ạ."
Triệu Hân Hoa: "Vậy khi nào về nhà?"
Tô Dao: "Chờ xong vụ án này đi."
"Con đang bận, nếu không có việc gì con cúp máy trước."
"Chờ một chút," Triệu Hân Hoa ngăn Tô Dao lại, "Nếu con có thời gian thì gọi điện cho em con đi, bởi vì chuyện hai ngày trước mà nó không chịu nói chuyện với mẹ."
Tô Dao: "Biết rồi ạ."
Sau khi cúp máy, Tô Dao cảm thấy đói bụng, lười ra ngoài ăn, cũng không muốn gọi đặt đồ ăn nên đã la hét trong nhóm hỏi ai có đồ ăn ngon trong ngăn tủ không.
Ngô Thanh Đào nói trong ngăn kéo của cô ấy có cổ vịt cay, khoai tây chiên vị dưa chuột, sầu riêng và các loại mì.
Tô Dao khi nhìn thấy những thứ này liền không muốn ăn, vì vậy cô nhìn quanh văn phòng, cuối cùng tìm được chỗ ngồi của Trần Ngân Hà.
Bàn của anh sạch sẽ, không có gì để ăn ngoài hai ba viên kẹo vị đào.
Tô Dao trực tiếp mở ngăn tủ chuẩn bị nấu mì ăn liền, khi quay người lại, cô nhìn thấy trên màn hình máy tính của Trần Ngân Hà có dán một tờ ghi chú, ghi một dòng chữ trên đó.
"Có đồ ăn ở ngăn thứ nhất bên tay trái, các đồng chí làm thêm giờ có thể tùy ý thưởng thức."
Tô Dao trong lòng biết rõ, trong toàn bộ văn phòng không ai dám động vào ngăn kéo của Trần Ngân Hà, tờ ghi chú này là anh để lại cho cô.
Người đàn ông đó, ngay cả khi hôn mê, vẫn chăm sóc cô theo cách riêng của mình, toàn năng và tỉ mỉ.
Tô Dao mở ngăn kéo, thấy một ngăn chứa đầy thức ăn ngon, chẳng hạn như bánh ngọt, quả hạch, khô bò, bánh chà bông, sô cô la, rong biển, pho mát, vv.
Mỗi loại đều rất tươi mới.
Tô Dao hơi ngạc nhiên, Trần Ngân Hà ngồi đối diện cô nhưng cô chưa bao giờ thấy anh ăn mấy món ăn vặt này, anh không thể cất nhiều đồ ăn vặt như vậy trong ngăn kéo chờ diệt.
Nhưng vào thứ sáu hàng tuần, anh sẽ phân phát một đống đồ ăn vặt cho Ngô Thanh Đào và những người khác, cô luôn nghĩ anh đặc biệt mua chúng cho họ, dù sao thì người đàn ông này vẫn luôn là người được các cô gái thích nhất.
Tô Dao xé một gói thịt lợn tẩm mật ong, mùi thơm ngọt từ thịt tỏa ra trong khoang miệng, xua đi rất nhiều cơn đói trong bụng cô.
Những món ăn vặt này được anh đặc biệt chuẩn bị cho cô, nếu cô không có cơ hội ăn, anh sẽ dọn chúng vào thứ sáu, phân phát cho người khác và thay thế bằng những món tươi nhất vào thứ hai, lặp đi lặp lại.
Anh chưa bao giờ nói điều đó với cô.
Tô Dao ăn ngon lành gói thịt lợn, lại thêm một gói quả hạch, ăn hai khối bánh kem, đến khi no căng bụng mới dừng lại.
Cô lại làm việc một lát, tắt đèn đi đến bệnh viện Đồng Nhã, trên đường gọi điện thoại cho Đường Chu, được biết Trần Ngân Hà vẫn tỉnh táo, nhiệt độ cơ thể có chút lặp lại, có lúc cao lúc thấp.
Trên tầng cao nhất của khu phòng bệnh, Tô Dao nhìn thấy Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên đang nói chuyện trên băng ghế ngoài hành lang.
Chu Tiểu Nghiên cầm một chiếc bát nhỏ trên tay đang ăn bánh bao chiên, Hứa Gia Hải có lẽ không thích mùi này, vẫn luôn trốn sang một bên.
Sau khi ăn xong Chu Tiểu Nghiên lau miệng: "Anh Hải, sao anh có thể ghét bỏ em như vậy, quá tổn thương lòng tự trọng của một người. Nếu anh Ngân ở đây, anh ấy nhất định sẽ không trốn như anh."
Hứa Gia Hải: "Đúng, cậu ta sẽ ném bánh bao chiên trong tay cô rồi cả cô nữa ra ngoài cửa sổ."
Nói đến Trần Ngân Hà, Chu Tiểu Nghiên thở dài: "Rốt cuộc khi nào anh Ngân mới tỉnh lại, đổi thành phòng bệnh bình thường là được rồi, nơi này là phòng bệnh vô trùng, không ai có thể vào được."
Chu Tiểu Nghiên không có quyền vào khu này, nhưng Hứa Gia Hải thì có.
Tô Dao bước tới nói: "Tôi tới thay ca cho hai người đây."
Hứa Gia Hải không khách sáo với Tô Dao chút nào, cúi đầu nhìn giờ: "Được."
Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Chu Tiểu Nghiên cùng Tô Dao trò chuyện một chút trước khi rời đi: "Trong lòng cô nghĩ như thế nào?"
Tô Dao: "Cái gì nghĩ như thế nào?"
Chu Tiểu Nghiên chạm vào cánh tay Tô Dao, cười cười, nhỏ giọng nói: "Cô có thích anh Ngân không?"
Thấy vậy Tô Dao giữ im lặng, Chu Tiểu Nghiên nôn nóng: "Cô đây là thẹn thùng hay là không thích?"
"Không có không thích," Tô Dao dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm trần nhà tuyết trắng rồi trầm ngâm suy nghĩ, kết quả suy nghĩ của cô là, "Tôi cũng không biết."
Chu Tiểu Nghiên không thể hiểu được: "Cái gì gọi là cô cũng không biết, bản thân mình có thích người khác hay không cô cũng không biết sao?"
"Tôi đổi cách hỏi khác," Chu Tiểu Nghiên nghĩ, "Nếu anh Ngân đột nhiên cầu hôn… tôi, đột nhiên cầu hôn tôi sau khi tỉnh dậy, cô sẽ cảm thấy thế nào?"
Tô Dao suy nghĩ một chút, đáp lại trong ánh mắt mong đợi của Chu Tiểu Nghiên: "Khả năng anh ấy cầu hôn cô không lớn."
Chu Tiểu Nghiên: "..." Sao lại coi thường người ta!
Chu Tiểu Nghiên trả lời một cuộc gọi rồi rời đi, Tô Dao ngồi ở cửa phòng của Trần Ngân Hà, tiếp tục suy nghĩ về câu hỏi mà Chu Tiểu Nghiên hỏi cô.
Trần Ngân Hà cầu hôn Chu Tiểu Nghiên là không thể, nếu là người phụ nữ khác thì sao?
Trước đây cô đã từng nghe Chu Tiểu Nghiên nói Trần Ngân Hà thích phụ nữ ngực to, eo thon, chân dài mông cong.
Nếu có một người phụ nữ dịu dàng như vậy, chỉ biết chăm sóc anh mà không bao giờ liên lụy đến anh, Tô Dao gãi đầu, rối đến mức lông mày gần như xoắn vào nhau.
Nếu thật sự xuất hiện một người phụ nữ như vậy, nếu Trần Ngân Hà cũng chi ba mươi vạn tổ chức sinh nhật lãng mạn cho người phụ nữ đó, anh cũng sẽ tặng cho cô ấy xe hơi và nhà, trong ngăn kéo của anh luôn để những món đồ ăn vặt tươi ngon, bổ dưỡng nhất cho cô ấy.
Cô không vui, Tô Dao nghĩ, cô sẽ rất không vui và rất mất mát. Sẽ cảm thấy rằng thứ đáng lẽ thuộc về mình đã bị người khác lấy đi.
Nghĩ như vậy, Tô Dao thực sự đi ngang qua một người phụ nữ ngực to, eo thon, chân dài và mông cong.
Người phụ nữ da rất trắng, mái tóc đen dài buông xõa sau vai, trên người mặc một chiếc váy màu hồng được cắt may khéo léo, dáng người rất nóng bỏng nhưng không hề gợϊ ȶìиɦ chút nào.
Đôi mắt của người phụ nữ rất trong sáng, thuần khiết như một thế giới đầy tuyết. Cô ta trông rất trẻ, cùng lắm là ngoài hai mươi tuổi, giống như một nữ sinh viên đại học mới bước ra ngoài xã hội.
Tô Dao nhìn người phụ nữ đi qua trước mắt, mang theo một làn gió thơm như có như không.
Tô Dao không nghiên cứu về nước hoa, sử dụng nhiều nhất chính là Lục Thần, thứ thơm nhất mà cô từng dùng là sữa tắm và dầu gội mà Trần Ngân Hà mang theo khi ở nhà trọ.
Cô không biết người phụ nữ này đang sử dụng loại nước hoa gì, không biết đó là loại hương thơm gì, cái gì Linh Lan, Vãn Hương Ngọc, Tiểu Thương Lan, những nhãn hiệu lớn đó hết thảy cô đều không biết, chỉ biết đó là một loại hương thơm thuần khiết và quyến rũ.
Tô Dao nhìn người phụ nữ thêm một cái, hai người nhìn nhau, người phụ nữ cười nhẹ, dừng lại hỏi: "Cô có biết phòng ở đâu không?"
Tô Dao chỉ về phía trước: "Chính là phòng đó."
Trần Ngân Hà nằm ở phòng số , kế bên là .
Người phụ nữ gật đầu cảm ơn rồi bước tiếp.
Tô Dao nhìn thấy người phụ nữ ngừng lại trước cửa phòng , nhìn lên số phòng, gõ nhẹ cửa đi vào.
Nói là phụ nữ thì không đúng lắm, cô ta rất trẻ, nói là thiếu nữ cũng không đúng lắm, hẳn là ở giữa phụ nữ và thiếu nữ, lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời mỗi người phụ nữ.
Hầu hết những người xuất hiện trên tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân này đều là những người không giàu cũng quý, nếu không có mối quan hệ của Trần Ngân Hà, Tô Dao đã không bao giờ ở đây trong đời.
Xét về phong thái của người phụ nữ này, cô ta hẳn là được sinh ra trong một gia đình giàu có và là một tiểu thư của một gia đình nổi tiếng.
Tô Dao quay đầu lại và liếc nhìn về phía cửa phòng của Trần Ngân Hà, cô cảm thấy Trần Ngân Hà hẳn là thích cô, mặc dù anh không trực tiếp thổ lộ với cô.
Tô Dao không thể hình dung được, chính xác thì Trần Ngân Hà thích cô điều gì, chỉ vì khi bọn họ còn nhỏ anh thấy rồi cướp kẹo của cô sao, lúc đó anh mới bảy tuổi, một đứa trẻ bảy tuổi thì biết cái gì, biết tình yêu là gì chứ.
Khi Trần Ngân tỉnh dậy, cô phải hỏi anh câu hỏi này cẩn thận.
Còn có chuyện "nữ rắn rết" mà Chu Tiểu Nghiên lỡ miệng nói nữa, Trần Ngân Hà và cô gái đó sao lại ở cùng một chỗ, hay là có mối quan hệ tình nhân.
Không phải anh nói anh chưa từng yêu, chưa từng có phụ nữ sao?
Giống như Chu Tiểu Nghiên, Tô Dao không được phép vào phòng của Trần Ngân Hà, vì vậy cô chỉ có thể ngồi trên băng ghế ở hành lang.
Đã mười một giờ rưỡi tối, cô đã không gặp Trần Ngân Hà đã bảy tám tiếng, luôn có cảm giác giống như bảy tám ngày chưa gặp.
Cô không thể nhìn thấy ai khác, cô không biết bây giờ anh thế nào, đã hạ sốt hoàn toàn chưa, khi nào sẽ tỉnh lại.
Đường Chu nửa đêm đến kiểm tra phòng, nhìn thấy Tô Dao đã ngủ say ngồi trên ghế ở hành lang, liền bước tới gọi cô: "Cảnh sát Tô."
Tô Dao đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy là Đường Chu, buông lỏng cảnh giác: "Bác sĩ Đường."
Đường Chu đưa cho Tô Dao một cái chăn nhỏ màu hồng nhạt: "Vừa rồi Hứa Gia Hải đi ngang qua đây, nhờ tôi mang đến cho cô."
Tô Dao cầm lấy chăn, biết Hứa Gia Hải mang tới từ phòng của Trần Ngân Hà, chỉ Trần Ngân Hà thích loại vải dệt từ lông dê này, người bình thường đều cho rằng loại vải này quá cao sang, khó giữ gìn.
Tô Dao: "Tôi sẽ gọi lại cho chủ nhiệm Hứa để cảm ơn."
Bệnh viện Đồng Nhã ở ngoại ô thành phố, Hứa Gia Hải làm sao có thể tiện đường, anh ấy đã đặc biệt lái xe tới đây.
Đường Chu mở cửa phòng Trần Ngân Hà, Tô Dao vội vàng đi theo, sợ chậm một bước cửa đóng là ở bên ngoài.
Cô muốn gặp Trần Ngân Hà.
Tô Dao đi theo Đường Chu sát khuẩn, thay quần áo vô trùng, đi vào cửa bên trong.
Qua một bức tường kính, Tô Dao nhìn thấy Trần Ngân Hà đang nằm trên giường bệnh.
Mặt anh trông vẫn tái nhợt và không còn chút máu. Một người máy đang xoa bóp cơ tay cho anh, một người máy khác đang cho anh uống nước, bờ môi của anh hơi ửng hồng khi ngậm nước.
Hô hấp của anh dường như rất nhẹ, khóe môi luôn nhếch lên, đôi mắt kíƈɦ ŧìиɦ như hoa đào như tĩnh lại, cả người mỏng manh đến mức tưởng chừng như muốn vỡ nát ra.
Nếu không phải nhờ hoạt động bình thường của các dụng cụ theo dõi sự sống khác nhau ở đầu giường, Tô Dao suýt chút nữa đã hoài nghi người trên giường đã chết.
Đường Chu cúi đầu ghi vào sổ kiểm tra phòng, ngẩng đầu nhìn Tô Dao nói: "Tình trạng của cậu, ấy hiện tại tốt rồi, cô chưa thấy khi cậu ấy được đưa đến đây một năm trước đâu."
Tô Dao: "Tôi có thể ở với anh ấy ở đây không?"
Ít nhất cô có thể nhìn thấy những người khác ở đây, ở hành lang không thể thấy bất cứ thứ gì.
Tô Dao: "Lỡ anh ấy tỉnh dậy vào ban đêm và không thấy ai thì sao?"
Đường Chu cười: "Không, thiết bị theo dõi ở khu này được kết nối với phòng khám của bác sĩ chăm sóc, có người theo dõi giờ, chỉ cần cậu ấy tỉnh lại, nhân viên y tế của chúng tôi sẽ đến ngay."
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà qua tấm kính: "Không giống nhau."
Đường Chu giật mình một lúc, liền hiểu ra: "Đúng là không giống nhau." Bệnh nhân tỉnh dậy ánh mắt lần đầu tiên gặp bác sĩ và gặp người nhà là hoàn toàn khác nhau.
Đường Chu kiểm tra phòng, chuẩn bị đi ra ngoài, chờ Tô Dao ở cửa.
Tô Dao là người thông minh, cô không cần Đường Chu nói với cô rằng cô không được phép ở trong phòng này mà canh chừng anh, vậy nên cô vẫn phải đi ra ngoài hành lang.
Đường Chu có chút hối lỗi nói: "Cảnh sát Tô, tôi hy vọng cô có thể hiểu được. Bởi vì trước đó đã có một vụ ám sát, cô chỉ có thể vào nếu có quyền ra vào."
"Nếu không phải vì cô là cảnh sát, hay là cấp trên của Trần tiên sinh, tôi sẽ không đưa cô vào."
"Tốt thôi, sẽ an toàn hơn cho anh ấy," Tô Dao cởi bộ đồ vô trùng của mình, "Chuyện ám sát là thế nào vậy?"
Đường Chu đưa Tô Dao ra ngoài, đóng cửa sắt bên ngoài: "Cảnh sát mà, sẽ luôn có vài kẻ thù."
Tô Dao nghĩ, nhất định không phải người bình thường có thể lẻn vào phòng bệnh này, phải là người có năng lực nhất định.
Rất có thể như Khương cục nói, sự kiện cá lọt lưới kia khiến Trần Ngân Hà trở thành người thực vật.
Tô Dao hỏi: "Ai nằm ở các phòng và ?"
Đường Chu: "Phòng trống trơn và có hai ổ khóa. Phòng là chủ tịch hội thương mại, người có thân phận địa vị, cảnh sát Tô cứ yên tâm."
Đảm bảo rằng các phòng trái phải của Trần Ngân Hà an toàn, Tô Dao ngồi trên ghế dài trước cửa, đem chăn đắp lên đùi, cảm thấy có chút buồn ngủ, lấy điện thoại tìm mấy tấm ảnh chụp mỹ nam nhìn nhìn, nâng cao tinh thần, bắt đầu gác đêm cho Trần Ngân Hà.
Đường Chu kiểm tra phòng cách vách xong, đi ra nhìn thấy Tô Dao dựa lưng vào ghế ngửa đầu, đầu gật gà một chút, nhìn qua cực kỳ mệt mỏi.
Ghế ngoài hành lang là ghế gỗ, rất cứng, ngồi lâu một chút mông cũng sẽ đau, đừng nói ngồi cả một đêm.
Đường Chu bước tới nói: "Cảnh sát Tô, nếu không tôi nói với y tá trưởng một tiếng, cô có thể đến phòng hộ sĩ ngủ một lát."
Tô Nghiêu dụi dụi mắt: "Không cần đâu, cám ơn, tôi sẽ ở đây canh anh ấy."
Đường Chu cũng không khuyên nữa, chỉ là có chút tò mò: "Cô và Trần Ngân Hà thật sự không phải bạn trai bạn gái sao?"
Tô Nghiêu mỉm cười: "Không phải."
Anh đã ở bên cô vào lúc tuyệt vọng nhất trong ngày sinh nhật của cô, cô cũng muốn ở cùng anh khi anh cần, làm người phải có lương tâm, phải so sánh trái tim với trái tim.
...
Khi Tô Dao tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, cô thấy mình đang nằm trên mặt đất.
So với nằm trên ghế ngủ, ngủ dưới đất quả thực thoải mái hơn, ít nhất cơ thể có thể duỗi ra.
Tô Dao đứng dậy đi theo Đường Chu vào phường nhìn Trần Ngân Hà, cô quay lại phòng trực ban của Cục tắm rửa ăn sáng, tiếp tục liều mạng với Lý Thư Bân, cô phải bảo vệ chống lại các luật sư của Chu Vũ Trần.
Ban ngày cô điều tra vụ án để tìm manh mối, ban đêm đến canh giữ cửa phòng của Trần Ngân Hà, sự việc cứ tiếp diễn như vậy đã ba ngày.
Đêm ngày thứ tư, Tô Dao tắt đèn trên hành lang tối hơn một chút, một lát sau liền ngủ gục trên sàn nhà.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy có ai đó đang ngồi xổm trước mặt mình nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt của người đó đôi khi dịu dàng đôi khi tham lam, giống như một tên biếи ŧɦái, rùng rợn đến sởn tóc gáy.
Trực giác của cảnh sát hình sự luyện cho cô cảnh giác ngay cả trong giấc ngủ, khi đối phương có ý đồ chạm vào eo cô và xuống tay với cô, Tô Dao nhanh chóng đứng dậy đá người đàn ông đang có ý định quấy rối cô cách xa vài mét.
Chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", người đàn ông đã bị cô đá vào vách tường hành lang, Tô Dao mắng: "Đi chết đi, sắc lang!"
Editor: Poor anh Hà:))