Hôm sau là mùng một Tết, trời có tuyết. Tám rưỡi sáng, Tô Dao mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô phấn khích đập đập Trần Ngân Hà: “Tuyết rơi, tuyết rơi!”
Trần Ngân Hà hé mở mắt, ôm người bên cạnh vào lòng: “Ngủ thêm lúc nữa đi.”
Giọng của anh mang theo âm mũi trầm thấp do vừa thức giấc, mái tóc đen rối bù khác thường, hàng lông mi đen láy khẽ rung rung, Tô Dao nhìn người đàn ông trước mặt rồi ngẩng đầu nhìn ra thế giới màu trắng bên ngoài cửa sổ. Anh đẹp tựa như tuyết, khiến cô nhất thời không biết nên ra ngoài chơi tuyết hay là tiếp tục nằm ngủ cùng anh. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, Tô Dao quyết định đối xử công bằng bình đẳng, trước tiên là ngủ thêm cùng Trần Ngân Hà mười phút, sau đó mới dậy nghịch tuyết.
Cô là người miền Nam, trước giờ chưa từng nhìn thấy tuyết, nên lúc này hai mắt đang sáng rực vì phấn khích. Trần Ngân Hà thay đồ ngủ ra, vừa chậm rề rề cài cúc áo sơ mi vừa nhìn Tô Dao: “Tuyết rơi đẹp hay là anh đẹp?”
Tô Dao mặc chiếc áo khoác dày cộp, quấn khăn mà Trần Ngân Hà đan cho cô, nghe thấy vậy, liền mỉm cười: “Đương nhiên là phi tần đẹp đến hại nước của trẫm đẹp rồi.”
Đáng thương là “Trẫm” toàn bị đè, “phi tần” này của nhà cô quá dũng mãnh và độc đoán khi ở trên giường.
“Bữa sáng em muốn ăn bánh trứng, bánh trứng do chồng làm cho em.” Tô Dao muốn nghịch tuyết, cô phấn khích chạy vào phòng ngủ thay đôi giày đi tuyết mà mình mua rồi cầm theo ô trên tủ ở ngưỡng cửa, hét với vào trong một tiếng: “Em ở dưới lầu, làm xong đồ ăn thì gọi em nhé.”
Trần Ngân Hà nhìn chiếc ô trong tay Tô Dao, cảm thấy cô đáng yêu đến quá đáng quá thể, anh đi tới lấy lại ô: “Tuyết rơi không cần ô.”
“Hôm nay không ăn ở nhà, xuống cổng khu nhà ăn.” Trần Ngân Hà thay giày, nắm tay Tô Dao, dắt cô ra ngoài: “Đi thôi, xuống nghịch tuyết nào hỡi người phương Nam chưa thấy thế giới.”
Lý do mà anh không chuẩn bị bữa sáng ở nhà là do muốn nhìn cô nghịch tuyết, tuyết thì có gì hay ho, cái đáng ngắm là cô kìa.
Từ hành lang đi ra, Tô Dao nhìn thấy làn tuyết trắng như lông ngỗng trước mặt, trên mái nhà, trên cành cây, dưới mặt đất đều đã phủ một lớp tuyết dày đặc, những chiếc ô tô tại bãi đậu xe cũng được đắp lên từng tầng dày.
Tô Dao vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi đăng hàng loạt lên trang cá nhân. Cô cất điện thoại đi, quay lại nhìn Trần Ngân Hà, rồi vươn mũi chân ra thử thăm dò trên nền tuyết: “Em giẫm lên nhé?”
Trần Ngân Hà quàng khăn lại cho Tô Dao và vén tóc xõa trước trán cô ra sau, nở nụ cười yêu chiều: “Giẫm đi.”
Tô Dao giẫm trên tuyết, nghe tiếng tuyết lộp bộp, lại vươn tay hứng những bông tuyết vừa rơi xuống, cảm nhận một lúc sau đó cúi người nắm một nắm tuyết vo lại, xoa xoa ngửi ngửi đầy mới lạ. Nếu Trần Ngân Hà không ngăn cản thì cô còn muốn nếm nữa kìa.
Trần Ngân Hà đưa Tô Dao đến quảng trường tập thể dục công cộng, nơi này rộng rãi, tuyết nhiều.
Tô Dao quay đầu nhìn về phía sau, chỉ vào hai dấu chân trên tuyết, hào hứng nói: “Anh xem, dấu chân này!”
Trần Ngân Hà hoàn toàn vô cảm: “Whoa, dấu chân này, thần kì thật đó.”
Tô Dao đã làm xong một quả bóng tuyết, nhân lúc Trần Ngân Hà không chú ý, cô ném mạnh về phía anh, “bộp” một tiếng, quả cầu tuyết vỡ trên người anh, khiến tuyết bắn tung toé.
Trần Ngân Hà phủi phủi tuyết trên người: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò trẻ con này hả, em là trẻ lên ba đấy à?”
Anh còn chưa dứt lời thì quả bóng tuyết thứ hai lại bay tới và hướng thẳng vào mặt, lần này anh đã tránh được.
Trần Ngân Hà không thích chơi trò này, mỗi năm tuyết rơi là nhóm Hứa Gia Hải lại đến sân vận động nghịch tuyết, cả đám con trai túm tụm lại chơi đánh trận tuyết. Mặc dù tuyết không phải hiếm lạ ở miền Bắc nhưng nó vẫn hiếm lạ hơn là việc học hành. Anh không ra ngoài chơi mà ngồi một mình trong phòng học, nhìn qua cửa sổ thấy cậu ném tôi một cái tôi ném cậu một cái, trông như một đám thiểu năng trí tuệ, như lũ nhóc ba tuổi.
Lúc này, anh lại đang cầm quả bóng tuyết ném vào người Tô Dao, nhìn cô đỏ mặt, bực tức vừa cười vừa tránh, anh cảm thấy trên đời này chẳng còn trò chơi nào vui hơn trò ném tuyết này nữa.
Hai người mặc áo khoác lông vũ dáng dài màu đen giống hệt nhau, một người quàng khăn màu hồng, một người quàng khăn màu đen, cùng đánh trận bóng tuyết dưới nền tuyết rơi, anh đuổi em bắt cả một buổi sáng. Còn đắp người tuyết dưới lầu nữa.
Đột nhiên Tô Dao ngồi xuống ôm bụng, cau mày, vẻ mặt đau đớn, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn Trần Ngân Hà. Trần Ngân Hà chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cô đang giả bộ, anh khẽ cười, đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nói bằng giọng chiều chuộng: “Bé yêu, đau ở đâu thế?”
Tô Dao chỉ vào bụng mình: “Anh xoa cho em đi.”
Ngay khi Trần Ngân Hà cúi người xuống, Tô Dao đã nắm một nắm tuyết nhét vào cổ áo anh, nhét xong liền đứng dậy chạy.
Làn da ấm áp bị tuyết lạnh chạm vào, lập tức bị bóng băng đến choáng váng, Trần Ngân Hà đứng dậy, rũ tuyết trong cổ mình ra, nhếch môi nhìn Tô Dao đang cười toe toét: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, món nợ này tối nay anh sẽ tính với em.”
Anh đưa tay về phía cô: “Đi thôi, chuẩn bị một chút, chiều nay đến nhà Cục phó Vương chúc Tết, sau đó đến nhà Hứa Gia Hải gặp chú dì Hứa, tối nay ăn cơm ở nhà họ.”
“Đợi em một chút.” Tô Dao lấy trong túi ra một chiếc túi nilon, rồi ngồi xổm xuống đắp vài quả bòng tuyết bỏ vào trong, rất nhanh đã đầy cả một túi.
Trần Ngân Hà không hiểu cô đang làm gì, anh cúi người, đưa tay cọ cọ lên chóp mũi hơi ửng đỏ của cô: “Đang làm gì thế?”
Tô Dao đưa túi cho Trần Ngân Hà, bảo anh xách: “Tuyết đã ngừng rơi rồi, sợ chiều nay có nắng sẽ làm tuyết tan hết, em trữ một ít trong tủ lạnh để hôm sau mang về Vân Giang cho Tiểu Tiến và Tư Ngôn chơi.”
Lần đầu tiên Trần Ngân Hà nghe thấy có người bỏ tuyết vào tủ lạnh, liền bật cười: “Lần tới đón hai đứa đến Nam An chơi vài ngày.”
Tô Dao vừa đi vừa nói: “Ngày mốt về Vân Giang đến nhà em nhé, chỉ có điều có thể anh sẽ không thích nghi được với môi trường ở nhà em.”
Trần Ngân Hà quay sang nhìn Tô Dao: “Đã là những nơi em từng sinh sống thì anh đều muốn tìm hiểu.”
Tô Dao nắm tay Trần Ngân Hà, vừa đi vừa căn dặn: “Nhà em họ hàng đông, bảy cô tám bác, bọn họ sẽ vây lại rồi hỏi Đông hỏi Tây, hầu hết là những câu hỏi liên quan đến gia đình, anh lộ mặt ra một cái là được, sau đó em sẽ đưa anh đi trốn, Tết năm nào em và tiểu Tiến cũng đều làm vậy.”
Trần Ngân Hà trông có vẻ rất thích thú: “Bọn họ sẽ hỏi những câu hỏi thế nào?”
Tô Dao giẫm lên tuyết trên mặt đất: “Trước đây khi em còn độc thân thì sẽ giục em cưới rồi giới thiệu đối tượng cho em, hiện tại em sắp kết hôn rồi thì chắc chắn sẽ nói đến chuyện con cái, khi nào thì sinh em bé, sinh mất đứa, chăm bẵm con cái thế nào, đi học ở đâu, vân vân, phiền chết đi được.”
Trần Ngân Hà cong môi: “Đâu có phiền, anh thích chủ đề này, để anh nói chuyện cùng bọn họ, anh có thể cho bọn họ tắt điện thì thôi.”
Tô Dao ôm cánh tay Trần Ngân Hà, mỉm cười: “Vậy được, em cử anh ra trận, anh ở nhà nói kinh sách nuôi dạy con cái với bảy cô tám bác, còn em đưa tiểu Tiến ra ngoài tìm Tư Ngôn chơi.”
Sự phân công lao động này quá phù hợp, nên đôi bên đều tỏ vẻ đồng tình.
Hai giờ chiều, Tô Dao và Trần Ngân Hà đến nhà Cục phó Vương, Cục phó Vương cố gắng thuyết phục Trần Ngân Hà ở lại Nam An nhưng vô hiệu, ông tức giận đến mức còn không thèm lì xì cho anh, chỉ lì xì cho một mình Tô Dao.
Năm giờ chiều hai người đến lầu dưới nhà Hứa Gia Hải, Trần Ngân Hà lấy trong túi ra quả trà Tết năm ngoái mình ăn trúng trong chiếc sủi cảo. Trà là đã được xử lý, rửa sạch sẽ và nhúng trong thuỷ tinh trong suốt, như một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt.
Theo lời mẹ Hứa nói thì người nào ăn được chiếc sủi cảo có trà là thì sẽ lấy vợ trước, Hứa Gia Hải ăn liền mấy bát nhưng không trúng, Trần Ngân Hà ăn có một cái lại trúng ngay, quả là linh nghiệm.
Đang định lên lầu, thì Hứa Gia Hải đi xuống, anh ta nhìn Trần Ngân Hà một cái, rồi lãnh đạm nói: “Ba mẹ tôi sang nhà bà ngoại rồi, không có nhà đâu, hai người về đi.”
Tô Dao đã mang theo quà tới, cô mua trà cho ba Hứa, mua khăn lụa cho mẹ Hứa, để cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cho Trần Ngân Hà trong những năm qua. Cô có chút buồn khi nghe thấy lời Hứa Gia Hải, chỉ đành nói: “Vậy lần tới chúng tôi lại đến.”
Trần Ngân Hà giơ tay lên ấn chuông: “Đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Chuông cửa vang lên, giọng nói của mẹ Hứa phá ra từ loa, rồi nhiệt tình mở cửa cho hai người họ. Trần Ngân Hà dắt Tô Dao vào trước, Hứa Gia Hải bức tức theo sau, lần này thì hay rồi, show ân ái show đến tận nhà anh ta luôn rồi.
Ngay khi nhìn thấy Tô Dao, mẹ Hứa đã rất thích cô, nói rằng cô vừa đẹp lại vừa lễ phép, bà ấy nắm tay Tô Dao hỏi cô xem trong nhà còn chị em nào phù hợp độ tuổi hay không, để giới thiệu cho Biển lớn nhà mình.
Tô Dao mỉm cười: “Nhà con không có, dì, dì đừng lo lắng quá, Giám đốc Hứa tài giỏi như vậy mà còn lo không tìm được đối tượng hay sao?”
Hứa Gia Hải gật đầu lia địa, cảm thấy vợ của Sông rộng nói rất đúng, tốt hơn Sông rộng nhiều, điều này cũng khiến hoàn cảnh của anh ta bớt khó khăn hơn so với những gì anh ta tưởng tượng.
Trần Ngân Hà bóc một quả quýt, nếm thử trước, thấy ngọt mới đưa đến miệng Tô Dao để cô ăn. Tô Dao nếm thử, rồi nhìn Trần Ngân Hà, cả hai cùng nở nụ cười ngọt ngào.
Mẹ Hứa nhìn đôi vợ chồng ân ái này rồi lại nhìn sang đứa con trai sắp ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân của mình, càng nhìn càng thấy không vừa mắt: “Biển lớn, vào bếp rửa rau đi, đừng có lượn lờ trước mặt mẹ, cứ hễ thấy con là mẹ lại đau đầu.”
Nạn nhân vô tội Hứa Gia Hải đứng dậy khỏi ghế sofa, lúc ngang qua trước mặt Trần Ngân Hà, anh ta cố tình đạp mạnh vào chân anh một cái, rồi dùng ánh mắt chửi người: “Đồ đê tiện!”
Trần Ngân Hà tỏ ra vô tội, anh chỉ đến chúc Tết người lớn mà thôi, thực sự không hề cố ý show ân ái.
Ngày hôm sau, Tô Dao mua vài xiên kẹo hồ lô mang lên máy bay, cô mang về cho Chu Tiểu Nghiên, để cô ấy ngửi, nếu muốn ăn thì nhanh chóng tỉnh lại để ăn. Chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến hôn lễ của Tô Dao, cô chưa mời ai làm phù dâu mà vẫn đang đợi Chu Tiểu Nghiên tỉnh lại.
Trước khi đến Nam An, Tô Dao có tới bệnh viện thăm Chu Tiểu Nghiên, cô ấy vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy việc tỉnh lại, bác sĩ nói phần đầu của cô ấy bị thương rất nặng, cô ấy không may mắn như những người thực vật khác là có thể ngủ mãi. Trong vòng hai tháng này, nếu không tỉnh thì chỉ có chết.
Sau khi xuống máy bay, Trần Ngân Hà thấy Tô Dao đang ngẩn ngơ nhìn xiên kẹo hồ lô, bèn đưa tay lên xoa đầu cô: “Đừng lo lắng, Chu Tiểu Nghiên không dám chết đâu.”
“Nếu cô ấy chết thì hôn lễ của chúng ta sẽ tổ chức kiểu gì, vậy nên cô ấy không dám chết.”
Lúc này, điện thoại của Tô Dao đổ chuông, cô nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, lo lắng kéo tay Trần Ngân Hà: “Đường Chu gọi.”
Cô sợ phải nghe tin dữ nên không dám bắt máy.
Trần Ngân Hà cầm điện thoại trong tay Tô Dao, ấn nghe rồi đưa lên tai, sau khi nghe xong, nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới bệnh viện ngay.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà không chớp mắt, giọng nói có chút run rẩy: “Đường Chu nói gì thế, tình hình hiện tại của Chu Tiểu Nghiên thế nào?”
Trần Ngân Hà nhét điện thoại vào tay Tô Dao, đôi mắt đào hoa cong cong: “Phù dâu của em tỉnh rồi.”