Rơi Vào Lưới Tình Với Nữ Phản Diện

chương 83: khởi đầu của sự kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Drevis

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bốn năm trôi qua kể từ ngày diễn ra trận chiến với Quỷ Thần. Đối với nhà vua, bốn năm qua là một chuỗi những quyết định khó khăn. Trận chiến đó đã để lại một vệt sẹo dài lên tình hình của vương quốc, và nhà vua phải đối mặt với hàng tá vấn đề phát sinh.

Đầu tiên là chắc chắn là về vấn đề ngoại giao. Cuộc đàm phán với Merica sau cuộc xâm lăng bất thành đã tạm thời bị trì hoãn do trận chiến cuối cùng với loài quỷ và giả thuyết của Rion về việc có nội gián của quỷ ở bên phía Merica. Trong khi cả hai bên vẫn còn phải đang bận bịu với giải quyết vấn đề nội bộ thì một thỏa thuận đình chiến được hai bên ngầm thực hiện và hiệp ước chính thức cần phải chờ tới thời điểm thích hợp. Nhưng rồi khi mọi chuyện được xử lí ổn thỏa, cuộc đàm phán được tiếp tục và bên phía Grand Flamm hiểu rõ rằng mình đang ở thế khó. Đúng là Vương quốc là bên giành thắng lợi trong cuộc chiến, đáng nhẽ phải là bên nắm đằng chuôi và được hưởng khoản chi phí bồi thường chiến tranh. Nhưng sứ giả bên Merican lại biểu hiện sự hiếu chiến, thậm chí còn đe dọa lại Vương quốc

Có 2 nguyên do cho vấn đề này. Thứ nhất, cuộc xâm lăng của loài quỷ đã khiến cho Gran Flamm chịu nhiều tổn thất kinh tế và quân sự hơn những gì bên Merica phải chịu sau cuộc xâm lược thất bại. Dù rằng nhiều người lính đã ngã xuống, phần lãnh thổ bên phía Merica vẫn được giữ toàn vẹn và người dân không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cuộc chiến.

Thứ hai, Rion đã không còn nữa. Miễn là Tử tước Frey còn có mặt trên chiến trường, dù có bao nhiêu lợi thế cũng không thể đảm bảo chiến thắng cho phe Merica và không dễ gì để bắt đầu một cuộc chiến mới. Nhưng giờ đây mối đe dọa đó đã biến mất, cơ hội chiến thắng được nâng lên rõ rệt. Thái độ đầy hung hãn này đã ép cho sứ giả Gran Flamm phải nhượng bộ. Phải trải qua cuộc chiến dài chống lại các mối đe dọa trong nước, Vương quốc Gran Flamm gần như vô vọng nếu xảy ra một cuộc chiến mới. Đặc biệt là khi Đội tình báo và Bộ tư lệnh quốc phòng[note46394] vẫn còn đang trong giai đoạn cải tổ. Vậy nên, một cam kết hòa bình được cả hai bên chấp thuận thì sẽ không có khoản bồi thường nào được trả. Điều này đã làm giảm đi sức ảnh hưởng của Vương quốc lên các nước ngoại bang. Và rồi giấc mơ của nhà vua về một tương lai thống trị toàn cõi cũng mãi chỉ còn là giấc mơ.

Nhưng nhà vua chẳng còn thừa thời gian để đau buồn về tham vọng đã chấm dứt, còn cả núi các vấn đề trong nước đang chờ ông giải quyết. Những vùng quê bị tàn phá cần được phục hồi và đất nông nghiệp cần được thu hồi lại, nhưng lại không có đủ nhân công để làm điều đó. Rất nhiều người nông dân là nạn nhân của cuộc tấn công của loài quỷ, và phần lớn trong số họ không còn đủ khả năng để trả thuế. Họ đã không phải khốn đốn như vậy nếu tìm được một công việc khác, nhưng việc làm thì lại khan hiếm, và những người đó đành phải trộm cướp để mưu sinh. Trật tự an ninh ở các vùng quê bị ảnh hưởng rất nhiều, cướp bóc hoành hành làm số người dân không đủ khả năng trả thuế ngày càng gia tăng. Rồi những người đó lại bỏ hoang ruộng đất và đi vào con đường trộm cướp, tạo thành một vòng lặp luẩn quẩn.

Xử lí các vấn đề trên là trách nhiệm của các quý tộc địa phương, tuy nhiên điều đó lại vượt quá khả năng giải quyết của nhiều người. Được phong tước và ban cho lãnh địa không đồng nghĩa với một cuộc sống giàu có, xa hoa. Một số quý tộc phải vật lộn để giữ được cái địa vị cỏn con của mình. Họ thiếu tiền để khắc phục thiệt hại, và gần như bất lực trước các toán cướp đang ngày càng đông. Những lãnh địa thuộc quyền cai quản của các lãnh chúa như vậy chỉ có thể từ từ mà sụp đổ. Tất nhiên bên phía Hoàng tộc luôn sẵn lòng để giúp đỡ, nhưng chỉ có rất ít yêu cầu giúp đỡ quân sự hoặc tài chính đến cung điện.

Phần lớn các quý tộc đều không muốn người của nhà vua biết đến tình hình đang diễn ra tại lãnh địa của họ. Một số thì đang nợ ngập đầu, một số khác thì không có nổi chút lực lượng quân đội bắt buộc cần có. Tất cả đều sợ những hậu quả phải gánh chịu kho vấn đề của họ bị phát giác. Nỗi sợ đó không phải là không có cơ sở. Khi Rion phải chiến đấu với Quỷ Thần, đa số các vị lãnh chúa quanh đó đã từ chối yêu cầu tiếp viện bởi họ không có đủ lực lượng quân sự để đối đầu với hàng trăm ngàn con quỷ. Nhưng nghĩa vụ của các lãnh chúa là phải chỉ huy quân đội của mình vào trận chiến trong những tình huống khẩn cấp, và những gì xảy ra ở Bandeaux thực sự là tình huống khẩn cấp đó. Nhà vua sau khi nghe tin về cái chết của Rion và biết rằng những quý tộc ở gần đó đã bỏ lơ nghĩa vụ của mình thì đã vô cùng tức giận. Nhưng cơn giận chỉ là tức thời. Dù có những vị lãnh chúa có góp thêm quân đội của mình thì cũng chỉ như muối bỏ biển khi phải đối đầu với đội quân loài quỷ hùng hậu như vậy. Lỗi nằm ở vị vua tiền nhiệm khi đã xé nhỏ phần lãnh thổ bên cạnh Bandeaux để phong những tước hiệu vô nghĩa cho những người không thực sự đủ năng lực để cai quản phần rìa lãnh thổ. Tin đồn về cơn giận dữ của nhà vua được lan truyền rộng rãi trong giới quý tộc. Chắc hẳn đã có ai đó lan truyền tin đồn đó, dù không thể tìm ra được ai là người phát tán. Như một lẽ thường tình, các vị lãnh chúa tìm kiếm sự giúp đỡ từ các quý tộc cấp cao, các gia tộc Hầu tước. Vậy là quyền lực của các Hầu tước ngày càng được gia tăng trong khi quyền lực Nhà vua lại dần yếu đi. Dù kẻ lan truyền tin đồn đó là ai thì chắc hẳn đây là một hành động có chủ đích. Giờ việc tra cứu thủ phạm cũng hoàn toàn vô ích, bởi mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Gia đình hoảng gia rơi vào khủng hoảng sau khi đã mất sức ảnh hưởng cả trong lẫn ngoài nước. Nhưng bốn năm là một khoảng thời gian dài, và đất nước này cũng đang dần dần được hồi phục. Cuối cùng, sau nhiều lần cố né tránh các hoạt động tiệc tùng thì Nhà vua đã có thể tổ chức một buổi dạ vũ hoàng gia. Đây có thể là sự kiện lớn đầu tiên trong năm năm, những nữ quý tộc đã rất bất mãn vì sự thiếu thốn các buổi tiệc trong thời gian dài thì giờ đang ăn vận thật sang trọng để sẵn sàng cho ngày dạ vũ. Buổi tiệc chắc chắn phải thật hoành tráng để không ai nghi ngờ về sự hồi sinh của Vương quốc.

Rồi ngày đó đã đến, Nhà vua và Nữ Hoàng ngồi trên ngai vàng ở đại sảnh và đón chào các khách mời đến dự bữa tiệc. Arnold cũng đang ngồi ngay kế bên họ, nhưng ở ghế thấp hơn. Cậu chỉ ngồi một mình. Vì rằng cậu vẫn chưa có một người vợ chính thức, đáng ra người vợ lẽ của cậu phải ở bên bên cạnh cậu trong những dịp như này, nhưng Charlotte đã một mực từ chối tham dự buổi tiệc. Khá đông các quý tộc đang đứng quanh gia đình hoàng gia, nhưng không có bất kì thành viên nào thuộc gia tộc Hầu tước nằm trong nhóm đó. Sự vắng mắt này là chưa từng có trước đây và điều đó đã gây xáo động ngay tại bữa tiệc. Bên hoàng gia đang cố gắng lôi kéo những quý tộc chưa bị lệ thuộc vào tam đại gia tộc. Những quý tộc đó tham vọng sẽ thay thế các đại gia tộc trong tương lai và đang nỗ lực để lấy lòng nhà vua.

“Giờ đâu phải lúc để bọn họ lục đục nội bộ cơ chứ?” Arnold thầm than vãn trước sự thiển cận của lũ quý tộc.

Cậu ta nói đúng. Hoàn cảnh vương quốc hiện giờ cộng với hiểm họa ngoại xâm ngày càng gia tang làm cho tình hình sẽ thực sự tệ nếu bất kì vụ xung đột trong nước nào diễn ra chỉ vì mục đích cá nhân.

“Vương quốc Merica đã có động thái gì rồi sao, thưa Đức Ngài?” Kiel nhẹ giọng hỏi

Kiel được mời tham dự tới buổi dạ vũ với tư cách là khách mới cá nhân của Arnold hiện ông đang đảm nhận vai trò giống như Steward dưới quyền Hoàng tử trên lãnh địa Bandeaux. Ông còn được phong làm nam tước với những đóng góp của ông trong trận chiến chống lại loài quỷ. Thực tế thì cũng không ai phù hợp với vị trí đó hơn ông khi mà lòng tin của người dân Bandeuax tới Vương quốc đã chạm đáy. Không một ai đến từ thủ đô được chấp thuận cho vị trí đó, kể cả bản thân của người kế vị ngai vàng. Do đó những công việc nội bộ được giao cho chính người dân ở đó giải quyết . Với việc những người đứng đầu các gia tộc( trừ gia tộc Black và White luôn ẩn mình sau cánh gà) đều đã chết, không ai phù hợp cho vị trí giải quyết những việc đó hơn Kiel. Kiel cũng đồng ý với sự bổ nhiệm này, ông nhớ lại Rion đã từng nói rằng chính các gia tộc phải là người tự hưng vượng lại vùng đất của chính mình.

“… không phải để chống lại chúng ta.”

“ Nhưng họ đã làm gì đó?”

“Một lượng lớn lính của Merica đã rời khỏi biên giới phương bắc của họ. Chúng ta vẫn chưa biết đám đó đã đi đâu.”

Đội tình báo vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Người đội trưởng tiền nhiệm, tên ác quỷ Goran, đã biến mất, và không ai đủ khả năng nắm bắt toàn bộ thông tin về các gián điệp để có thể trám lại vị trí đó cả. Vương quốc đã mất liên lạc với rất nhiều gián điệp và không thể nào đo được mức độ tổn thất, hay biết được ai để tin tưởng.

“… Có thể bọn chúng đang phải chống lại lũ quỷ chăng?”

Quỷ thần và bè lũ của hắn có thể đã chết, nhưng mối đe dọa từ loài quỷ vẫn chưa kết thúc. Trái lại, các toán quái vật giờ đây đã không còn bị kiểm soát, chúng tự do tản ra quanh lục địa và cư ngụ ở nhiều nơi. Chiến thắng của vương quốc Gran Flamm đã khiến cho mối đe doạ đó lan ra toàn lục địa. Tạm thời thì chúng chưa chủ động tấn công địa bàn con người sinh sống, nhưng đó chỉ còn là vấn đề thời gian. Mối nguy hiểm này còn đáng sợ hơn cả từ mối nguy đến từ đám ma thú. Sớm thôi, lục địa này sẽ phải đón chịu một hiểm họa mới.

“Nếu thông tin về cuộc dời quân đó là thật, ai cũng sẽ nghĩ rằng Merica đang có chút rắc rối với loài quỷ hiện giờ.”

“… Liệu bên đó có đang chuẩn bị để khơi mào chiến tranh với chúng ta không?”

“Cũng có thể. Các hiệp sĩ của chúng ta đều tin rằng Merica sẽ cố kiểm soát các nước lân cận trước khi vương quốc của chúng ta kịp phục hồi.”

Ý đồ của Merica khá dễ đoán – tận dụng thời cơ để loại bỏ những mối đe dọa ngoài lề khác để sẵn sàng cho một cuộc chiến quyết định với bên Gran Flamm. Một cuộc chiến toàn lực chắc chắn sẽ rất tốn kém dù có dành được thắng lợi, và một cú đánh úp của một bên thứ ba chắc chắn sẽ là đòn chí mạng đối với Merica. Đó là lí do vì sao vương quốc Merica đã chấp nhận một bản hiệp ước hòa bình không bồi thường dẫu cho thái độ hung hăng của họ trên bàn đàm phán. Kết quả cuộc chiến giữa Merica và Gran Flamm sẽ trả lời cho câu hỏi đâu mới là kẻ thống trị của lục địa này. Merica sẽ đánh nước nào trước cuộc đại chiến, vương quốc không biết, hoặc là không hề quan tâm tới. Dù gì thì nơi đó có chẳng có can hệ gì tới vương quốc.

“ Tình hình ở Bandeaux thế nào rồi?”

“Mọi thứ vẫn ổn, thưa Đức Ngài. Dòng các thương gia đến và đi đang dần ổn định như xưa và chúng tôi vẫn đang tích cực làm việc để thúc đẩy điều đó.”

Ban đầu, không ai dám đến Camargue đang trong tình trạng hoang tàn sau trận chiến với Quỷ Thần, nhưng sau đó hoạt động giao thương vẫn tiếp diễn trở lại. Các thương gia không thể cưỡng lại việc trở về lại tuyến đường phương nam trong trong thời gian dài. Bản hiệp định tự do thương mại và thuế quan bằng không với Orcus vẫn còn hiệu lực đã thu hút những thương nhân muốn giao thương với Gran Flamm mà không bị dòm ngó bởi Merica, bên cạnh đó họ cũng muốn trải nghiệm dịch vụ giải trí nổi tiếng xứ Camargue.

“Để mà có thể phục hồi sau những gì đã xảy ra… Ấn tượng đấy.”

“Đối với chúng bề tôi, đây đã là lần thứ hai rồi, thưa Đức Ngài. Mọi người đều biết mình nên làm gì.”

“Phải rồi…”

Rion là người đã thành công vực dậy lại thành phố lần thứ nhất, cậu không chỉ hướng dẫn cho họ biết phải làm gì, mà còn dạy cho họ tinh thần không bỏ cuộc. Với tinh thần kiên cường đã được rèn dũa, người dân xứ Bandeaux sẽ không để mình gục ngã lần nữa.

“Vậy các người đã tìm ra được vị thủ lĩnh mới chưa?”

Arnold cẩn trọng dò xét xung quanh trước khi đưa ra câu hỏi. Vị hoàng tử đã biết được thông tin Rion vẫn còn sống và Arnold vẫn đang cố gắng dò ra tung tích cậu ta.

“Chúng bề tôi đang mở rộng mạng lưới thông tin của mình ra xa thêm, thêm Đức Ngài, nhưng đến thời điểm hiện tại thì vẫn chưa thu được kết quả gì. Bên cạnh đó—”

Kiel chợt dừng lại trước khi nói hết câu.

“Có gì sao?”

“Vì đây là cậu ta, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ lắm.”

Trọng trách dò la tung tích Rion được giao cho gia tộc Black, nhưng Kiel nghĩ rằng Bravd sẽ từ chối bởi mệnh lệnh này đến từ vị lãnh chúa hiện tại của Bandeaux, Hoàng tử. Kiel nghi ngờ rằng gia tộc này đã tự mình truy tìm người mà bọn họ thực sự trung thành. Và ông khá chắc rằng dù họ có thành công tìm thấy, họ sẽ giữ im lặng nếu Rion yêu cầu họ giữ bí mật. Chia sẻ với Arnold về điều này quả là không dễ dàng gì.

“Ngươi nói phải. Chúng ta không được bỏ cuộc, nhưng mọi thứ cần phải hành động thật cẩn trọng.”

“Như ý người muốn, thưa Đức Ngài. Về vấn đề đội quân địa phương… bề tôi cũng đã xoay xở được phần nào.”

“Theo lời ngươi nói, bọn họ vẫn chưa sẵn sàng à?”

“Không phải dân quân tình nguyện nào cũng có kinh nghiệm quân sự và ba năm là không đủ để họ thuần thục các chiến thuật kỵ binh.”

“Vậy à…”

Arnold đã yêu cầu Bandeaux phải gia tăng số lượng binh lính dưới trướng lãnh địa. Vị Hoàng tử nghĩ rằng sức mạnh quân sự là điều cần thiết để khôi phục lại uy quyền hoàng gia. Những tên lính mới sẽ được đào tạo bởi đội kỵ binh của các gia tộc, và khi họ đã được huấn luyện đầy đủ các kĩ năng cần thiết, họ sẽ được bổ sung vào đội Vệ binh Hoàng gia. Giống như Rion có các gia tộc toàn tâm toàn ý phục vụ cậu, Arnold cũng muốn lãnh đạo một đội quân trung thành với cậu giống như vậy. Nhưng để đạt được mục đích không phải một điều dễ dàng gì. Dù những tân binh có phải tập luyện khó nhọc đến mức nào thì họ cũng không thể bắt kịp với các thành viên gia tộc, những người đã được rèn luyện các kỹ nghệ chiến tranh từ thuở mới lọt lòng. Thậm chí việc ngang hàng với Vệ binh Hoàng gia còn khó khăn hơn nhiều, khi mà đa số các vị trí trong đội ngũ vệ binh đều là cha truyền con nối, các kĩ thuật chiến đấu đều được truyền lại qua các thế hệ. Dẫu vậy Arnold không định từ bỏ mà vẫn tiếp tục cuộc tuyển quân. Cá nhân cậu lại cảm thấy hài lòng với lực lương quân sự lớn với quân các gia tộc làm nòng cốt, cậu hy vọng có thể trông cậy vào đội quân mới này sẽ phòng thủ Bandeaux khi người của gia tộc phải chiến đấu xa nhà. Nguyên nhân thực sự đằng sau mọi nỗ lực tăng cường sức mạnh quân sự là vì có những người cậu muốn bảo vệ bằng mọi giá.

“Ngài đã quyết định thời điểm về Bandeaux chưa?”

“Ta cũng chưa lên được kế hoạch cụ thể. Mẹ ta khiến mọi việc đôi chút… phức tạp.”

Arnold vẫn chưa thể đi đến Bandeaux vì đứa con của Ariel.

“Phải rồi…bề tôi hiểu được nỗi lòng của Hoàng Hậu”

Đó là đứa cháu đầu tiên của Nữ Hoàng Sophia, cũng là máu mủ của người con mà người đã để lại biết bao bất hạnh. Bà sẽ không để đứa bé đi đâu dễ dàng.

“Dẫu vậy, ta tin tốt hơn hết nên đưa đứa bé rời thủ đô càng sớm càng tốt vì lợi ích của đứa bé.”

“… Sao ngài không nhờ thử Nhà Vua, thưa Đức Ngài.”

“ Cha ta mới là mấu chốt vấn đề”

“Ể?”

“Quyền lực của nhà vua đã suy giảm đáng kể, người có quyền lực ở đây là các gia tộc Hầu tước.”

Hoàng tử nhỏ giọng lại để không ai xung quanh nghe thấy được. Tiếp đó Lambert bước lên trước ngai vàng để chặn không cho mọi người bước lại gần. Hành động này làm lộ rõ rằng đang có một cuộc bàn luận bí mật diễn ra, nhưng để như vậy còn tốt hơn bị nghe lén.

“Ở thời điểm hiện tại cha ta hầu như bất lực trước những yêu cầu của các gia tộc.”

“Cho phép bề tôi được hỏi rằng liệu họ đang yêu cầu gì Nhà Vua vậy?

“Nhà Fatillas một lần nữa yêu cầu đưa Charlotte lên làm vợ chính thức. Điều không thành vấn đề gì, nếu không phải vì…”

Arnold không phản đối về việc đưa Charlotte ra khỏi danh phận vợ lẽ. Mối quan hệ này chỉ là giả tạo, nhưng bốn năm bên nhau cộng với cô ấy đã quá tuổi kết hôn, vị Hoàng tử thấy mình phải có trách nhiệm. Nhưng nếu vậy cô ấy sẽ trở thành Nữ Hoàng tương lại, và đứa con của Ariel cũng sẽ bị biến thành người thừa kế ngai vàng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ không thể rời khỏi lâu đài được nữa. Cả Charlotte lẫn Ariel đều không muốn chuyện đó xảy ra.

“Nhà Vua biết chắc chắn phải biết điều đó chứ?”

“Cha ta biết. Nhưng lợi ích chính trị thu được từ việc cải thiện mối quan hệ với các gia tộc sẽ rất đáng kể.”

Nhà vua hiện vẫn đang tập trung xử lí tình hình chính trị nội bộ để ngăn cản tình thế cô lập của gia đình hoàng gia với các bè cánh lớn trong nước. Là một chính khách, hành động của ông không hề sai, nhưng Arnold thực sự không hài lòng với việc để một đứa trẻ vô ngây thơ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực. Nếu ông ta công bố về huyết thống hoàng gia của Rion từ ban đầu thì đã không có mớ lộn xộn như ngày hôm nay.

“Ngài sẽ ngăn họ lại chứ?”

“Lúc này Charlotte vẫn đang kiên quyết phản đối để trì hoãn tình hình. Song cha ta chắc chắn không phải đồng mình trong chuyện này.”

“Điều đó…”

Ngay cả là Hoàng tử, việc coi cha mình là kẻ thù thật sự rất vấn đề. Ngoài ra hoàng tử không còn là một đứa trẻ. Là một người kế vị cũng đồng thời là bề tôi của nhà vua, cậu cần phải giữ vững sự trung thành của mình.

“Còn cả yêu cầu của Hầu tước Windhill mà cha ta, cho đến lúc này, vẫn còn đang từ chối.”

“Đó là…?”

Không khó để đoán ra được yêu cầu của Hầu tước Windhill.

“Hoàng gia sẽ có lại được sự trung thành của ngài ấy nếu Ariel được trả về. Có được sự hậu thuẫn của hai trên ba nhà sẽ giúp hoàng gia an tâm phần nào.”

“Vậy là gia tộc Gran Flamm đang chịu kha khá áp lực nhỉ, thưa Đức Ngài?”

Bằng phương pháp loại trừ, quá rõ ràng để nhận ra bên chịu trách nhiệm đằng sau những sức ép trên, gia tộc mà còn lại trong ba gia tộc lớn.

“Ta cũng chưa biết chi tiết. Nhưng cha ta quả là đang cảm thấy bị đe dọa,”

“Ra là vậy…”

“Ta có nghe qua nhiều lời đồn. Đa phần đều rất tệ. Và lời đồn làm ta khó chịu nhất…”

“Thưa Đức Ngài?”

“… là về cô ta.”

Arnold hướng mắt về phía người con gái đang có cuộc trò chuyện vui vẻ với những người phụ nữ đứng xung quanh cô. Cô ấy sở hữu một vẻ đẹp kiều diễm, diện trên mình một chiếc váy hơi lộ da nhưng lại tôn lên những đường cong trên cơ thể. Người con gái hoàn toàn xứng với hai chữ “tuyệt sắc” trong buổi dạ vũ ngày hôm nay. Người mà Arnold đã rất lâu rồi chưa gặp. Maria.

◇◇◇

쩑슀슀슀

◇◇◇

Maria thực sự thích thú khi được vây quanh bởi một đám phụ nữ. Không còn là những cậu trai mà cô chinh phục được thời còn ở Học viện, mà là những người phụ nữ quý tộc, con gái và vợ của các quý tộc của Vương quốc. Tất cả bọn họ đều ăn mặc giống cô.

“Ôi trời, Maria yêu quý của ta. Lại là những món trang sức mỹ lệ làm sao? Ta phải nói là nó thật hợp với quý cô đây.”

Lời khen đến từ Bá tước phu nhân Simon, một người phụ nữ nổi tiếng với con mắt tinh tường trong việc thẩm định món đồ giá trị.

“Ôi, cảm ơn người. Để được khen ngợi bởi Bá tước phu nhân Simon thế này… công sức bỏ ra để làm đống này quả thực không uổng phí.”

Maria gật gù thỏa mãn.

“Phải chăng những thứ này cũng phổ biến ở thế giới bên kia?”

“Đúng là vậy. Dù rằng đây chỉ là mô phỏng lại của một nhãn hiệu phổ thông, nhưng em cũng khá là bất ngờ với chất lượng của nó.”

“Ra là vậy. Mới đầu nhìn vào trông khá là kì dị, nhưng khi quan sát kĩ hơn nó lại như một tạo tác đầy tinh xảo với thiết kế đầy thanh nhã, bóng bẩy. Nền văn minh của thế giới khác hẳn là rất tiên tiến, đúng chứ?”

“Thiệt vậy sao? Em cũng tự hỏi đôi lần. Xu hướng thời trang nơi em nở rộ rồi thoái trào theo chu trình. Việc một món trang sức bình thường này trở nên thịnh hành là điều hoàn toàn bình thường.”

“Ôi trời, là thật sao.”

“Tất nhiên rồi, dù em mong nó có thể chỉnh sửa đôi chút để trông không hơi… cũ”

Maria vừa gạt bỏ lối suy nghĩ rằng mớ trang sức bên này chỉ toàn đồ lỗi thời.

“Nhìn vào bộ trang sức của Maria, ta không thể phủ nhận sự nỗi ghen tị của bản thân. Chất lượng của những món đó đặc biệt tới nỗi không tên thương gia nào trên thế giới này có thể tái tạo lại được.”

Với lời khẳng định của vị Bá tước phu nhân Simon, không người phụ nữ nào trong giới quý tộc dám bắt bẻ. Độ uy tín của bà trong giới thẩm định là không phải bàn cãi.

“Nếu Bá tước phu nhân Simon khen nó nhiều như vậy, tôi cũng muốn có nó nữa.”

Người vừa nói là Shelly, con gái của tử tước Oakley.

“Tuy không hoàn toàn giống nhau, nhưng mình cũng có một mẫu khác thiết kế tương tự vậy.”

“Ồ, quả là một tin tuyệt vời. Hỡi những quý cô của tôi, sao chúng ta không cùng mua nó nhỉ? Thiết kế giống nhau có thể là vấn đề, nhưng

“Ừm, phải. Nó sẽ đẹp lắm đó,”

Rồi từng người từng người một lên tiếng đồng ý để không bị cho ra ngoài rìa.

“…À ừm,” một người phụ nữ ngập ngừng “Mình e là mình sẽ mua vào lần khác vậy.”

Phản ứng của đám đông chợt trở nên cay nghiệt.

“Hể? Bộ cô không thích ý tưởng chúng ta mặc đồ chung sao?”

“M-Mình vừa mới mua một bộ khác lần trước rồi, và…”

Thừa nhận thiếu tiền là một nỗi sỉ nhục đối với người phụ nữ và rất khó khăn để họ thốt ra được điều đó. Nhưng Maria không để con mồi của mình chạy thoát.

“Không sao cả. Mình sẽ hỏi mua cho cậu một bộ. Không việc gì phải lo lắng hết.”

Giờ thì thật khó để có thể từ chối được nữa, dù đó chẳng phải là điều mà cô gái ấy lo lắng.

“Quyết định vậy đi. Chúng tôi cũng muốn có một bộ nữa.”

Và với đòn quyết định được tung ra bởi những cô gái còn lại, không còn cách nào để có thể từ chối được nữa. Đây chắc chắn là một hình thức bắt nạt bẳng lời nói, và mọi chuyện sẽ không chỉ dừng ở vài lời nói suông. Những món trang sức đó rất đắt tiền và và khoản nợ mà họ sẽ phải gánh chịu sẽ rất lớn.

“Vậy thì, em sẽ chuẩn bị mọi thứ thật nhanh. Em sẽ cố gắng để ai cũng có phần mình trong buổi gặp tới.”

Cô ấy chắc chắn sẽ làm vậy. Và rồi cô sẽ lại diện trên mình một bộ váy mới, hoặc đeo một bộ trang sức với kiểu cách khác. Maria không bao giờ để mình bó buộc ở một bộ đồ cả. Một thủ thuật mà cô đã dùng trong vô số buổi gặp gỡ. Và cô làm thế vì một mục đích khác còn quan trọng hơn cả tiền bạc.

“…Hừm,” cô lẩm bẩm. “ Đã lâu rồi chúng mình chưa gặp nhau. Mình nên đến chào ngài ấy một tiếng mới được.”

Với bước đầu của kế hoạch đã hoàn thành, cô chuyển sự chú ý của mình sang Arnold, người mà lúc đó vẫn đang nhìn cô đầy khinh miệt. Cô muốn nói chuyện với cậu ấy ngay từ đầu rồi. Bốn năm trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau và chỉ có chúa mới biết cơ hội khác sẽ đến vào lúc nào. Maria không có ý định để thời cơ này vụt mất.

Truyện Chữ Hay