Trans: Gurin
Edit: caubegiangho
- Có thể anh em không biết, đến được chương này là chúng ta đã đi được 1 nửa quãng đường rồi
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trên đường trở về thủ đô sau cuộc chinh phạt quái vật mới nhất, Thái tử Arnold đang ngồi trong một nhà hàng, thở dài vì lá thư được gửi cho cậu. Nội dung của nó gần như phù hợp với suy đoán của cậu và cậu tiếc nuối vì ý tưởng của mình đã bị từ chối.
Lần này, cuộc chinh phạt được tiến hành gần biên giới phía tây của đất nước. Trên thực tế, gần như không có khu vực đông dân cư lớn nào cần phòng thủ. Tuy nhiên, lực lượng chinh phạt vẫn chọn sử dụng chiến lược mà Rion đã sử dụng trong lần chinh phục trước đó.
Đội quân của họ được chia thành nhiều đơn vị và được triển khai trên toàn khu vực hoạt động. Tất cả bọn họ đã được lệnh phải đối mặt với nhóm quái vật gần họ nhất một khi đã phát hiện ra. Chiến lược này có ý nghĩa là không cho phép có bất kỳ thiệt hại nào kể cả chỉ một thị trấn hay thành phố. Tuy nhiên, Thái tử đã băn khoăn về kế hoạch này. Cậu đã có ý nghĩ rằng lần này họ có đủ quân lính để thiết lập đủ các tuyến phòng thủ trong khu vực mà không phải phân tán lực lượng thành các đơn vị nhỏ hơn.
Tuy nhiên, nhiều chỉ huy lại cứng nhắc quá mức khi bắt chước những gì Rion đã làm và ý kiến của cậu không thể thay đổi quyết định cuối cùng. Kết quả của cuộc chiến cuối cùng cũng tốt, nhưng Arnold vẫn cảm thấy phiền muộn vì phải nghe theo quan điểm của những người khác.
Thái tử chắc chắn rằng nếu Rion ở đây, cậu sẽ có thể áp đặt ý kiến của mình. Hoặc ít nhất, cho dù cậu không được ai ủng hộ cả, cậu vẫn sẽ cố để kế hoạch của mình được thông qua bằng cách nào đó khiến mọi người thấy rằng họ đã sai.
Khi so sánh với Rion, Arnold chẳng làm được gì. Cậu, Thái tử, thậm chí không thể kiểm soát được những người xung quanh.
「Haa … Tại sao chuyện này lại xảy ra?」(Charlotte)
「Eh?」(Arnold)
Đột nhiên, Arnold nghe thấy một câu hỏi dường như đang nói thẳng ra cảm xúc của chính mình. Đó là Charlotte và cô ấy cũng đang đọc lá thư mới nhận được.
「Ah, tôi xin lỗi, điện hạ. Tôi chỉ đang tự nói với bản thân mình hơi to một tý.」(Charlotte)
Charlotte nhận ra rằng cô đã vô tình nói lên sự thất vọng của mình từ phản ứng của Arnold.
「Ta hiểu rồi…」(Arnold)
「Ngài có phiền khi tôi ngồi chung bàn không?」(Charlotte)
「Không hẳn.」(Arnold)
Nhận được lời chấp thuận của Arnold, Charlotte đổi chỗ ngồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy có điều gì đó để thảo luận. Cô chỉ tập trung sự chú ý trở lại vào bức thư mà cô đã nhận được.
Cuối cùng cô cũng được ở một mình với Thái tử, nhưng cô hoàn toàn phớt lờ cậu. Một điều không thể tưởng tượng ra được trong quá khứ.
「Cô đang đọc gì vậy?」(Arnold)
Lần này, đến lượt sự quan tâm của Thái tử bị thu hút bởi nội dung bức thư.
「Một lá thư từ Rion, thưa điện hạ. Giờ tôi đang lãnh đạo lực lượng Gia tộc Yellow của cậu ấy, tôi quyết định là sẽ hỏi rằng tôi nên làm gì. Lá thư phản hồi của cậu ấy vừa đến.」(Charlotte)
「Vậy sao…」(Arnold)
Thái tử hơi bất ngờ trước việc Charlotte đã làm điều tương tự như cậu. Trên thực tế, nói rằng giống nhau là không chính xác, vì động cơ của cô gái này hoàn toàn khác. Cô ấy thực sự không quan tâm đến nội dung của lá thư phản hồi, điều quan trọng và thú vị với cô ấy là việc trao đổi thư từ với chính Rion.
「Cậu ấy không đưa ra lời khuyên về vấn đề quân sự, chỉ có mô tả về tính cách của bọn họ.」(Charlotte)
「Tính cách?」(Arnold)
「Ví dụ - “Người lãnh đạo Gia tộc, Apollo, có vẻ thô lỗ ở bề ngoài nhưng ông ta có lòng tự tôn cao và dễ bị xúc phạm, vì vậy hãy cẩn thận với ông ta. Nhưng miễn là cô thể hiện rằng mình đang trông cậy vào ông ta, ông ta sẽ đáp lễ.” Hoặc là “Ông ta là kiểu người sẽ vượt qua chính mình trong tình huống cần thiết”.」(Charlotte)
「…Có vẻ như cậu ta hoàn toàn nắm bắt được thuộc hạ của mình.」(Arnold)
「Không nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên, nếu cậu ấy biết nhiều đến thế, tôi tự hỏi tại sao cậu ấy lại hành động như vậy?」(Charlotte)
「Giờ mới đề cập đến nó….」(Arnold)
Từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, mối quan hệ giữa Rion và các Trưởng tộc, ngoại trừ Kiel, dường như không được hòa thuận cho lắm. Và gần đây là kế hoạch tách họ ra khỏi cậu đã thành công chính xác là bởi điều đó.
Tuy nhiên, trong bức thư mà Charlotte đã nhận được có những mô tả chi tiết về tính cách của họ và cách tốt nhất để đối xử với họ. Đủ chi tiết để ngụ ý rằng không thực sự có sự bất hòa nào giữa hai bên cả.
「Tôi tự hỏi, cậu ấy đang nghĩ gì vậy?」(Charlotte)
「…Ta không biết. Đúng ra, cậu ta nên oán giận ta, nhưng cậu ta vẫn trả lời đầy đủ tất cả các lá thư của ta. Ta rất biết ơn, tất nhiên, nhưng ta cũng băn khoăn.」(Arnold)
「…Điện hạ hỏi Rion về vấn đề gì vậy?」(Charlotte)
Charlotte hoàn toàn nhận thức được sự thật rằng Rion có ác cảm với Arnold. Và bởi vì cô ấy rất muốn tránh những loại vấn đề nghiêm trọng đó, cô chuyển chủ đề.
「Chiến lược của cuộc chinh phạt gần đây nhất. Ta có vài nghi ngờ, vì vậy ta muốn biết về ý kiến của cậu ta.」(Arnold)
「Ý kiến của cậu ấy khác với ngài sao, điện hạ?」(Charlotte)
Nhìn vào sự thất vọng của Thái tử, Charlotte cho rằng đúng là trường hợp đó. Mặc dù vậy, cô ấy đã sai.
「Không, bọn ta có cùng ý nghĩ.」(Arnold)
「Eh?」(Charlotte)
「Hơn nữa, biết rằng cậu ấy đồng ý với ta khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm vì ta đã đúng. Và tạo ra thực tế rằng ta đã không thể thông qua được ý kiến của mình khiến ta chán nản hơn.」(Arnold)
「Có thể đó là vì sự khác biệt trong ý thức về trách nhiệm?」(Charlotte)
「…Sự khác biệt trong ý thức về trách nhiệm sao?」(Arnold)
Đây là điều mà Arnold không ngờ nhất.
「Rion cố gắng tự mình gánh vác mọi thứ. Đó là lý do tại sao cậu ấy sẵn sàng và có thể thúc đẩy các kế hoạch của mình. Tuy nhiên, Thái tử lại để tâm đến trách nhiệm của những người khác. Đó là lý do tại sao ngài không cố gắng xử lí các vấn đề theo cách tương tự.」(Charlotte)
「Cô thực sự nghĩ vậy sao? Nếu đó là sự thật, ta có thể sẽ biến thành một kẻ trốn tránh trách nhiệm và đẩy nó lên những người khác mất.」(Arnold)
Viễn cảnh đó khiến Arnold còn chán nản hơn, nhưng Charlotte vẫn chưa nói xong.
「Tôi không nghĩ rằng thái độ đó là sai, thưa điện hạ. Trở nên giống như Rion, cố gắng gánh vác mọi thứ trên vai mình thì thật liều lĩnh, đáng thương. Quá đáng thương. Những người khác cuối cùng sẽ không thể rời xa cậu và… Ah, tôi đang nói quá nhiều, phải không?」(Charlotte)
「Ừ-Ừ.」(Arnold)
Có vẻ như khi nói đến chủ đề về Rion, Charlotte đã không còn là Charlotte mà Arnold biết. Cậu nghĩ rằng sẽ khôn ngoan hơn khi giữ im lặng về điều này. Mặc dù, nó sẽ làm cho cuộc trò chuyện rất khó xử.
「Trao trách nhiệm cho người khác có nghĩa là trao cho họ quyền lực. Chẳng phải phẩm chất đó là thứ mà một hoàng tử và vị vua tương lai cần sao?」(Charlotte)
「…Chuyển hướng suy nghĩ như thế này, đó là một ý kiến khó có thể phản đối được.」(Arnold)
Không có vị vua nào có thể đơn độc điều hành toàn bộ chính quyền. Họ thường có một số lượng lớn thuộc hạ. Một số lượng rất lớn thuộc hạ. Điểm mấu chốt trong lập luận của Charlotte là sự khác biệt ở vị trí của Arnold và Rion. Và nó đã hoàn toàn cải thiện được tâm trạng của Thái tử.
「Đó là lý do tại sao không cần phải lo lắng về điều đó, thưa điện hạ.」(Charlotte)
「…Tuy nhiên, chả phải phẩm chất như vậy cũng cần thiết với Rion sao?」(Arnold)
Rion, sau cùng, cũng là một lãnh chúa. Quy mô có thể không so sánh được với việc cai trị cả một quốc gia, nhưng nguyên tắc cơ bản là giống nhau và giao phó mọi việc cho thuộc hạ là điều bắt buộc.
「Còn hơn cả cần thiết…」(Charlotte)
Câu trả lời của Charlotte khá mơ hồ nhưng Arnold ngay lập tức thấy được lý do đằng sau nó. Chẳng phải như là Rion không thường xuyên nhờ cậy vào người khác, nhưng sự thật khá khó để Charlotte có thể nói ra.
「Vậy ra đó là lý do. Cậu ta không công nhận thuộc hạ của mình.」(Arnold)
「…Tôi tin là như vậy.」(Charlotte)
「Tin? Cô không hiểu được cách cậu ấy nghĩ sao?」(Arnold)
「Tôi hầu như có thể hiểu được cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng cái cách cậu ấy làm điều đó vẫn rất khó hiểu với tôi.」(Charlotte)
「…Ta nghĩ rằng bằng cách nào đó ta thực sự có thể hiểu được cậu ta.」(Arnold)
「Eh!?」(Charlotte)
Charlotte thấy được điều này hoàn toàn bất ngờ. Từ quan điểm của cô, hai người đó trông như hoàn toàn đối lập với nhau. Cô tưởng rằng sẽ không đời nào Thái tử có thể hiểu được Rion.
「Cậu ấy đang cố né tránh để họ khỏi bị liên lụy, phải không?」(Arnold)
「…Liên lụy vào điều gì vậy, điện hạ?」(Charlotte)
「Đó không phải là điều nên được giải thích ở nơi này. Nhưng ta tin rằng lý do tương tự đã thôi thúc cậu ta cố gắng tự mình cứu Vincent khỏi vụ hành quyết mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài.」(Arnold)
「…Vậy ư.」(Charlotte)
Nhắc lại vụ việc của Vincent đã giúp Charlotte hiểu ra. Cố gắng cứu thoát một tên tội phạm khỏi bị xử tử là một tội ác nghiêm trọng và cũng là thách thức Vương quốc. Điều đó là hoàn toàn bình thường khi những kẻ cố gắng làm vậy phải đối mặt với sự trừng phạt tương tự.
Và Rion, hiện tại, đang cố gắng làm một điều gì đó có tầm cỡ như thế. Một kế hoạch mà khi bị phát hiện sẽ phải mang tội danh mưu phản.
Không mất nhiều nỗ lực để tìm ra những gì cậu đang nhắm đến.
「…Có lẽ đúng là như thế thật, điện hạ. Vậy trong trường hợp đó, làm thế nào để chúng ta có thể ngăn cản cậu ấy lại?」(Charlotte)
Charlotte muốn ngăn chặn Rion, bất kể cậu có kế hoạch trả thù nào. Cô chỉ không muốn cậu phải chết.
「Ta đã nói với Ariel về chuyện này, cô biết đấy.」(Arnold)
「Eh?」(Charlotte)
「Ta nói với cô ấy đừng để Rion bị ràng buộc bởi những cảm xúc đen tối như vậy. Rằng Vincent cũng không muốn điều đó. Dù cho cô ấy có quam tâm đến lời nói của ta hay không thì ta không biết, nhưng ta cảm thấy mình phải nói ra.」(Arnold)
「Tại sao điện hạ lại làm nhiều đến vậy vì lợi ích của Rion?」(Charlotte)
Rion, rốt cuộc, đã từng là tình địch của Arnold. Charlotte không thể hiểu được lý do tại sao Thái tử lại thể hiện sự quan tâm đến việc chàng trai trẻ Frey muốn sống cuộc sống của mình như thế nào.
「Ta tự hỏi? Thành thật mà nói, ta cũng không hiểu được chính mình nữa. Ta cảm thấy thật lãng phí nếu mất đi một người tài năng như vậy. Để cậu ta không dần dần tan vỡ trên con đường tăm tối trong khi cậu ta có thể bước đi trong ánh sáng. Đặc biệt là bây giờ, khi cậu ta không còn là một người hầu nữa.」(Arnold)
「…Có những lần, điện hạ, tôi nghĩ rằng ý nghĩa cuộc sống của Vincent chính là để kéo Rion ra khỏi bóng tối đó. Dĩ nhiên tôi sẽ không bao giờ nói điều này với hai người đó, nhưng tôi cảm thấy rằng Vincent đã sống, và chết, vì Rion.」(Charlotte)
「…Đó không phải là điều gì tốt đẹp để nói ra cả và cũng không phải là điều mà ta sẽ đồng ý. Và nó không khiến cho tội lỗi của ta dễ được tha thứ hơn.」(Arnold)
Nếu Rion là người bị ràng buộc bởi sợi xích thù hận, thì Arnold là người phải chịu đựng sự trói buộc của hối hận.
「Thật không giống ngài chút nào khi thương tiếc về những sai lầm trong quá khứ.」(Charlotte)
「Đúng là không giống ta tý nào…」(Arnold)
Tinh thần và nghị lực của Thái tử từng được mọi người ca ngợi, giờ không còn có thể nhận thấy những điều đó ở cậu nữa. Một điều mà Arnold rất để tâm đến.
「Tuy nhiên, Thái tử Arnold hiện tại, một người lo lắng về sự đau buồn của người khác, lại tốt hơn nhiều so với ngài ấy trong quá khứ.」(Charlotte)
「Eh?」(Arnold)
「Với một cá nhân, tất nhiên rồi. Tôi vẫn sẽ chọn Rion, nhưng cả hai chúng ta đều có thể đồng ý rằng với tư cách là một cá nhân, cậu ấy cũng có vấn đề mà, phải không?」(Charlotte)
Khi Charlotte thẳng thắn tuyên bố tình cảm của mình với Rion cùng vẻ mặt đang thực sự lo lắng, cô tỏa ra nhiều sự quyến rũ đến mức nó làm lu mờ cả vẻ ngoài xinh đẹp của cô.
「Charlotte… Ta cũng nghĩ rằng cô hiện tại thực sự là tuyệt vời nhất.」(Arnold)
Thái tử cũng thành thật nói như vậy.
「…Một cuộc hôn nhân giữa chúng ta là điều không còn khả thi, thưa điện hạ.」(Charlotte)
「Ta biết. Bây giờ ta có thể nhìn thấy những thứ mà ta không thể thấy trước đây. Ta hiểu rằng cô ở đây duy nhất chỉ vì tình cảm của cô dành cho Rion.」(Arnold)
Sự rực rỡ của Ariel mà Thái tử đã phải lòng cũng được mang lại bởi tình cảm của cô đối với Rion. Đó là sự thật rằng thời điểm một người phụ nữ rơi vào lưới tình thì đó cũng là lúc họ trở nên xinh đẹp nhất. Giá như Arnold của quá khứ biết được rằng phải lòng một người phụ nữ như vậy, không hẳn là điều khờ dại…
◇◇◇
◇◇◇
Thái tử đã trưởng thành, không giống như ai đó không cho thấy bất kỳ sự trưởng thành nào cả. Ai đó như Maria, nhân vật chính, tất nhiên rồi. Có thể đúng là cô ấy ban đầu đã là một người trưởng thành và sẽ không có gì lạ khi cô thể hiện sự trưởng thành khó hiểu cho dù còn trẻ, nhưng mọi chuyện lại không như vậy. Hãy nhớ rằng cô ấy đã từng là một sinh viên đại học ở thế giới cũ của cô, bản thân hiện tại của cô ấy, sau gần mười bảy năm ở thế giới này, đã già hơn rất nhiều.
Nhưng ngay cả khi cô ấy già đi, cái tính cách ích kỷ của cô không phải là thứ mà một người có thể thay đổi khi đến tuổi trưởng thành.
「Đúng như mình nghĩ, đó thực sự là nhờ vào Quân đội Bandeaux.」(Maria)
Cuối cùng cũng đã đạt được những thành tựu trong cuộc chinh phạt quái vật mà cô ấy mong muốn từ lâu, Maria hiện đang có tâm trạng khá tốt.
「Thay vì Quân đội Bandeaux, điều này thực sự chẳng phải là nhờ chúng ta sao?」(Lancelot)
Và Lancelot cũng vậy, cậu cuối cùng cũng có thể biểu hiện được kết quả như mong đợi từ người thừa kế gia tộc Hầu tước.
「Nếu cậu thực sự nghĩ vậy, chúng ta nên nghiền nát đội quân đó ngay lập tức, phải không?」(Erwin)
Erwin cũng rất hài lòng, nhưng cậu ta không hề bỏ quên mục tiêu chính của mình. Cậu ta không quan tâm đến sự công nhận, mục tiêu chính và duy nhất của cậu , với tư cách là người thừa kế không thể tranh cãi của Gia tộc Windhill, là đè bẹp những kẻ mà cậu coi là mối đe dọa. Và điều đó có nghĩa là tước đi sức mạnh của Rion khỏi cậu ấy.
「Chúng ta chưa thể làm vậy được. Cuộc chiến của chúng ta sắp trở nên khắc nghiệt hơn hẳn.」(Maria)
「…Và cậu thực sự nghĩ rằng sức mạnh của Quân đội Bandeaux là cần thiết? Tôi đồng tình với Ngài Lancelot, sức mạnh cá nhân của chúng ta có tác động lớn nhất trên chiến trường.」(Erwin)
Đây không phải là tự phụ. Các lực lượng gia tộc giờ đây đã đông đảo hơn và được dẫn dắt bởi năm người xuất sắc trong phép thuật. Tác động tổng thể của họ là không thể so sánh được khi họ được dẫn dắt chỉ bởi một mình Rion.
「Các trận chiến sắp tới sẽ khác. Nhiều người sẽ chết.」(Maria)
「…Và họ sẽ bị xử lý vào thời điểm đó. Tôi hiểu rồi.」(Erwin)
「Đừng có đánh giá thấp loài quỷ. Các trận chiến thực sự vẫn chưa bắt đầu đâu.」(Maria)
Maria không đưa cho Erwin một câu trả lời thẳng thắn. Cô không còn cần phải giả vờ là một người tốt trước mặt hai người đó, nhưng những thói quen cũ đã khiến cô làm vậy.
「Nhân tiện, cậu có thể cho chúng tôi biết về những gì đang đến không? Nếu cuộc chiến sẽ diễn ra gian khổ như cậu nói, thì chúng ta nên bắt đầu lên kế hoạch càng sớm càng tốt.」(Erwin)
「Cậu nói đúng. Được rồi, tớ sẽ nói với cậu.」(Maria)
「Bọn tớ đang nghe đây.」(Erwin)
Maria đã luôn giữ lại kiến thức cho riêng mình. Lý do của cô là tất cả thông tin cô có được sẽ trở nên vô giá trị nếu nó rò rỉ bị cho kẻ thù, nhưng Lancelot và Erwin đã nhìn thấu được điều đó từ lâu. Họ hiểu ra rằng hẳn phải có điều gì đó mà cô không thể nói về, ngay cả lý do cho việc lảng tránh chủ đề đó bao lâu nay.
Vì vậy, việc cô ấy đồng ý tiết lộ một số thông tin của mình đã gây ngạc nhiên cho cả hai chàng trai.
「Giai đoạn tiếp theo của chúng ta sẽ là một cuộc chiến tranh.」(Maria)
「…Cái gì?」(Lancelot)
「Một cuộc chiến tranh vũ trang. Vương quốc Merica sẽ tấn công.」(Maria)
「Đây là trò đùa thôi, phải không? Tại sao Merica lại có thời gian để làm một việc như vậy?」(Lancelot)
Ngay cả bây giờ Lancelot và Erwin cũng không biết rằng chỉ có vương quốc của họ đang bị lũ quái vật tấn công.
「Tớ không biết. Nhưng họ sẽ bắt đầu sớm thôi.」(Maria)
Và Maria cũng không hơn. Cô không có cách nào biết được tình hình của một quốc gia mà thậm chí chưa từng chơi qua trong trò chơi.
「Tình hình sẽ nghiêm trọng đến mức nào?」(Lancelot)
「Thủ đô sẽ thất thủ. Sẽ có một số lượng thương vong đáng kể.」(Maria)
「Thủ đô ư?」(Lancelot)
Sự sụp đổ của thủ đô sẽ khiến cho sự tồn tại của Vương quốc gặp nguy hiểm. Không phải là một tình huống mà Lancelot có thể bình tĩnh.
「Làm thế nào để chúng ta ngăn chặn được điều đó!?」(Lancelot)
「Không thể ngăn cản được, thủ đô sẽ thất thủ. Tuy nhiên, có một phương pháp để chiến thắng cuộc chiến bất chấp điều đó.」(Maria)
「…Không thể ngăn cản được? Đó là Thủ đô. Là Thủ đô đó!」(Lancelot)
Cả Erwin và Lancelot đều phản ứng giống nhau. Mẹ của họ hiện giờ đang ở thủ đô, họ không thể cho phép một cuộc tấn công mà không bị ngăn cản xảy ra.
「Chúng ta sẽ tái chiếm lại nó. Tớ biết cách để làm điều đó.」(Maria)
「Cậu thực sự đang nói với tôi rằng nó bắt buộc phải thất thủ sao!?」(Erwin)
「Đúng. Và có vấn đề gì sao?」(Maria)
「Cái đó… Cậu thực sự đang nghĩ cái quái gì vậy?」(Erwin)
「Chỉ cần những người quan trọng với cậu chạy thoát kịp thời. Và hãy chắc chắn rằng những kẻ cản trở sẽ ở lại đó cho đến cuối cùng.」(Maria)
「Cậu đang giỡn đấy à…」(Erwin)
Không rõ Maria đã coi ai là một trở ngại, nhưng cả hai thanh niên đều không muốn hỏi. Họ sợ rằng sức nặng của thông tin đó sẽ không thể khiến họ giữ im lặng được nữa.
「Đây là thời điểm để suy nghĩ về tương lai của chúng ta ngoài cuộc chiến với loài quỷ. Và tương lai của vương quốc này nữa.」(Maria)
Maria đang nói như vậy bởi vì cô ấy nhận ra rằng cuộc hôn nhân của cô ấy với Arnold bây giờ là điều bất khả thi. Rốt cuộc, nếu như mọi thứ đúng theo kế hoạch, cô sẽ được thừa nhận một cách không chính thức là vị hôn thê của cậu. Chiếc vé nhanh nhất tiếp theo để lên ngôi là khiến Nữ Hoàng hiện tại chết cùng lúc với sự thất thủ của thủ đô và ngay lập tức trở thành một nữ hoàng mới.
Thực tại đáng buồn, dù đáng lí ra cô phải được thừa nhận là một người phù hợp với cuộc hôn nhân, cô buộc phải đứng nhìn khoảng cách của mình với Arnold ngày càng lớn dần, Maria đã có thể thấy được kết thúc của mình. Vị trí này đã vượt quá khả năng sửa chữa, điều tốt nhất cô có thể hy vọng bây giờ là kết thúc với tư cách là vợ của Lancelot.
Và cô không hề thỏa mãn với điều đó.
Đối với cô, một người đến từ thế giới khác đáng lí nên có được vị trí cao nhất, lại ngã xuống thấp đến mức trở thành vợ của một Hầu tước… Sẽ thật tuyệt nếu có thể khởi động lại trò chơi, nhưng Maria không có ngây thơ đến thế.
Đây là lý do tại sao cô bắt đầu nghĩ thay vào đó phải làm gì. Rốt cuộc, nếu nhận ra mong muốn của mình trong trò chơi không còn khả thi nữa, cô sẽ chỉ đơn giản là biến chúng thành hiện thực một khi đã kết thúc. Cô sẽ trở thành một nữ hoàng, dù là bằng cách này hay cách khác.
Điều này dẫn đến những kẻ trở ngại mà cô đã đề cập trước đó. Không chỉ cặp đôi Nhà Vua và Hoàng Hậu, mà còn cả toàn bộ hoàng tộc. Erwin và Lancelot đã lựa chọn khôn ngoan là không đụng vào vấn đề này. Họ chưa sẵn sàng về mặt tinh thần để nghĩ về việc phản bội toàn bộ hoàng tộc, tất cả những gì họ muốn vào thời điểm này là thừa kế Gia tộc của họ.
「…Cậu sẽ không thử làm điều gì đó ngu ngốc phải không?」(Lancelot)
「Một điều gì đó ngu ngốc? Tại sao tớ phải làm vậy? Tớ chỉ muốn tận dụng kiến thức từ thế giới khác của mình một cách tốt nhất.」(Maria)
「Nếu thế thì ổn, nhưng…」(Lancelot)
「Những kiến thức đó là giá trị thực sự của tớ. Nó thậm chí còn cho phép chúng ta tạo ra những vũ khí còn mạnh hơn cả phép thuật.」(Maria)
「…Mạnh hơn cả phép thuật?」(Lancelot)
「Đủ mạnh để lật đổ cả thế giới, biến nó thành một nơi mà huyết thống không còn là điều quan trọng nữa.」(Maria)
「…Maria?」(Lancelot)
Những suy nghĩ của Maria thật quá nguy hiểm, ngay cả đối với Erwin và Lancelot. Quá nguy hiểm, đến nỗi khiến họ tự hỏi rằng liệu cô có phải là trở ngại thực sự ở đây không.
「Một thứ sức mạnh sẽ khiến việc thống trị thế giới trở nên tầm thường.」(Maria)
「…Maria, cậu thực sự muốn đi xa đến vậy sao?」(Lancelot)
「Tớ ư? Không hẳn. Tất cả những gì tớ muốn là một cuộc hôn nhân hạnh phúc với người tớ yêu và dành quãng thời gian còn lại sống một cách xa hoa.」(Maria)
Cô ấy thực sự cân nhắc lời nói của mình. Nhấn mạnh vào sự thiếu quan tâm đến quyền lực, nhưng mong muốn một cuộc sống sang trọng. Giống như một nữ hoàng chẳng hạn. Ở bên cạnh một người sẽ trở thành một vị vua nhờ có được kiến thức của cô. Và hiện tại, rõ ràng, chỉ có hai ứng cử viên khả thi.
「Đây là cuộc thảo luận về vấn đề sau khi chinh phục loài quỷ, phải không?」(Erwin)
Erwin đã phản ứng đầu tiên, mặc dù không tiếp thu được hoàn toàn. Sợ rằng Lancelot có thể bắt đầu coi mình là một mối đe dọa, cậu ta đề nghị tạm gác chủ đề này lại.
「…Đúng thế. Loại bỏ mối đe dọa từ loài quỷ trước. Nhưng cuộc chiến tranh sẽ xảy ra trước đó ư?」(Lancelot)
「Nó sẽ xảy ra đại khái cùng lúc với cuộc chinh phục tiếp theo. Chúng ta sẽ một lần nữa được điều đi để đối phó với lũ quái vật và Vương quốc Merica sẽ lợi dụng cơ hội đó để tấn công.」(Maria)
「Chúng ta ư? …Để xem nào.」(Lancelot)
Lancelot suy ngẫm ngắn gọn về việc loại bỏ Thái tử, nhưng ngay lập tức từ bỏ ý nghĩ đó. Không phải vì tình bạn của cậu với Arnold, cậu chỉ đơn giản là cần sức mạnh của hoàng gia cho cuộc chiến sắp tới. Nó cần một biểu tượng, một vai trò mà Lancelot không có đủ danh tiếng phù hợp.
「Tất cả mọi thứ đã được xem xét, sức mạnh của Tử tước Frey sẽ là cần thiết để phòng thủ thủ đô, phải không?」(Erwin)
Trong khi đó, Erwin nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp để loại bỏ Rion. Và cậu trình bày ý tưởng đó với một câu hỏi khá mỉa mai.
「Ừ, cậu nói đúng. Sự hiện diện của Rion là rất cần thiết.」(Maria)
Cuối cùng, sự tồn tại của Rion, là điều Maria hiện đang lo sợ nhất vì cô không biết làm thế nào để đối phó với chàng trai cả.
Và do đó, Rion một lần nữa sắp bị kéo vào chiến trường bởi những âm mưu. Những âm mưu được xúi giục bởi không ai khác ngoài nhân vật chính. Một nhân vật chính vô cùng hèn hạ, thay vì ngay thẳng. Điều đó cho thấy rằng câu chuyện đã bị sai lệch nhiều thế nào so với nguyên bản.
Một thực tế mà cả Maria và Rion vẫn không hề biết.