Tề Nhạc mơ mơ màng màng ngủ, có lẽ do tác dụng của thuốc phiện, mấy ngày nay cậu có chút sốt nhẹ, không ngừng ho khan, bà bà cho cậu uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không tốt hơn, đến đêm sẽ ho như thể văng phổi ra ngoài, ho đến tê tâm liệt phế làm cho ai cũng không ngủ được; mỗi đêm bà bà cùng công công đều lên lầu trông chừng cậu, Tề Nhạc biết người lớn tuổi không chịu được cảnh cậu lăn qua lăn lại như vậy, cho nên chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn, cắn gối ho từng tiếng tức tưởi; mấy ngày này Tề Nhạc không đến quán bar, cũng không liên lạc với bạn bè ở đó, trong tiềm thức, cậu muốn cắt đứt mối quan hệ ô uế này, cậu không phải kẻ nghiện, không phải kẻ buông thả không biết đường về, cậu chỉ muốn cậy vào thuốc phiện để áp chế thống khổ, không phải chung đường với những kẻ đó.
Chỉ là lúc lên cơn nghiện, tất cả kiên trì đều vứt ra sau đầu, chỉ thầm muốn tìm kiếm cảm giác vui sướng trong chốc lát.
Bà bà muốn đưa cậu vào bệnh viện nhưng cậu sống chết không đồng ý, cậu hít thuốc phiện, chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra sẽ sáng tỏ mọi việc, cậu sẽ phải đối mặt với cảnh sát, bị đem đi cai nghiện, cậu không có ý muốn đi cai nghiện, chỉ muốn im lặng ở trong góc tự mình trị liệu vết thương, nếu trị không hết thì lặng lẽ chết đi, đến lúc đó cũng chấm dứt hết mọi chuyện.
Mấy ngày ho khan triền miên khiến Tề Nhạc giống như quỷ nhân, không ra khỏi cửa, không tiếp khách, chỉ ngủ trên giường, lúc lên cơn nghiện thì hít một chút sau đó tiếp tục mê man. Nhưng ho khan làm cậu khó ngủ, cho dù đang ngủ say cũng bị cơn ho đánh thức.
Tề Nhạc tựa hồ cảm thấy đại hạn của cậu đã đến rồi, cả người vô lực, ý nghĩ không rõ ràng, ngay cả thần trí cũng không thể khống chế, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy Tề Chương đứng trước mặt, nói với cậu hắn đã trở về, trở về bên cạnh cậu không bao giờ rời xa.
Sau đó cậu sẽ cười tỉnh lại nhìn thấy chính mình trong căn phòng tối, tự lừa gạt bản thân, trốn trong chăn âm thầm khóc, tự mình chịu đựng thống khổ, ho khan đến rách họng, cảm nhận hương vị máu tươi như rỉ sắt trong miệng; cậu tự giễu chính mình có phải sẽ giống như Lâm Đại Ngọc ho khan đến chết? Như vậy cũng thống khoái rồi.
Kỳ thật với cậu mà nói uống thuốc không có tác dụng, thân thể trữ độc rất nhiều, cũng tự sinh ra kháng thể, thuốc trị ho khan căn bản không cần dùng đến.
Thời gian tưởng niệm Tề Chương càng lúc càng nhiều, Tề Nhạc đem nhật ký Tề Chương trở thành sách gối đầu giường, trước khi đi ngủ sẽ đọc lại chuyện bọn họ từ khi còn rất bé, cho dù cuốn nhật ký đã nát vụn, cậu vẫn đọc rất vui vẻ. Khi còn bé thật tốt, bọn họ cùng nhau làm càn, cùng nhau chơi đùa nháo loạn, cùng nhau phát triển, cùng nhau học tập, khi bọn họ còn giống nhau như đúc thường xuyên trêu cợt người khác, rất ít người có thể phân biệt rõ ràng ai là ai; khi đó bọn họ thường xuyên chơi trò ai là Tề Nhạc, ai là Tề Chương? Bọn họ chơi trò này mãi không biết chán, mãi cho đến khi cơ thể bắt đầu dậy thì, khi cậu không còn cao bằng Tề Chương mới không chơi trò này nữa.
Nhắm mắt lại chính là Tề Chương, chỉ cần nghĩ đến hắn ngực sẽ đau đớn, Tề Chương, em bây giờ đang ân ái cùng vị hôn thê mà quên anh rồi đi? Chúng ta bên nhau trải qua nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, em thật sự quên anh rồi sao?
Từ lâu Tề Nhạc đã không quan tâm đến kinh tế tài chính, từ sau khi ra viện cậu bắt đầu phong bế trái tim, căn bản không tiếp xúc với người ngoài, căn bản không biết cơn lốc kinh tế tài chính trên toàn thế giới, cậu càng không biết Tề thị đã sớm đổi chủ; Lý Tư Phàm muốn báo tin cho cậu nhưng khi nhìn thấy cậu hít thuốc phiện chỉ đánh cậu một trận, trong cơn giận dữ bay đi Anh quốc ngay ngày hôm sau, không trở về nữa; Bà bà cùng công công tuổi đã cao, về phương diện này họ đều không hiểu, Tề Nhạc còn tưởng rằng Tề Chương vui vẻ đính hôn với cô gái kia; cũng rải tin sẽ đính hôn vào tháng sau, giờ đã hơn nữa năm, nói không chừng bọn họ đã bắt tay chuẩn bị hôn sự rồi.
Tề Nhạc biết giấc mơ Tề Chương đứng trước giường cậu căn bản không có khả năng; Tề Chương đính hôn rồi, Tề Hạo Nhiên còn điều khiển hắn, Tề Nhạc ở đâu Tề Chương còn không biết, làm sao có thể xuất hiện bên gường vuốt tóc cậu, ôn nhu nhìn cậu cười như nhiều năm trước.
Cho nên, lúc Tề Nhạc lại mơ thấy Tề Chương, cậu lại cười tỉnh dậy nhìn căn phòng tối đen, Tề Chương đang ngồi bên giường vuốt tóc cậu, ánh mắt ôn nhu đến tan chảy, ôn nhu cười với cậu, Tề Nhạc cho rằng cậu đang đắm chìm trong mộng như trước.
Tề Nhạc tưởng rằng mình đang nằm mộng, dù sao nằm trên giường vài ngày, mỗi ngày tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, trong phòng vẫn đều là bóng tối, chính cậu cũng không biết bản thân là đang ngủ hay đang tỉnh?
Hướng về phía Tề Chương đang cười cười, tới gần một chút, thêm một chút, vươn tay, kéo vạt áo Tề Chương.
Tề Nhạc mỗi lần cười thức giấc đều không đụng chạm đến thân thể Tề Chương, cũng không nắm tay hắn; hôm nay tốt rồi, có thể nắm tay Tề Chương, cậu thật muốn đắm chìm trong mộng đẹp như vậy; trong mộng Tề Chương sẽ làm bạn với cậu, cười với cậu, sẽ lại nói lời an ủi xoa dịu tâm trạng bất an rối rắm của cậu; này hận thù, này oán giận, này đau thương, này thống khổ đều không còn cảm giác, chỉ có vững vàng, an ổn, kiên định. Giống như ngủ cùng nhau trước kia, mỗi lần tỉnh dậy Tề Chương đều bên cạnh cậu, khi tỉnh giấc đối phương vẫn không rời đi, gắn bó khăng khít một chỗ, cậu thật sự rất hoài niệm cảm giác này.
Tề Chương càng cười vui vẻ hơn, nắm chặt tay cậu đặt trên ngực, cho Tề Nhạc cảm thụ tiếng trống ngực của hắn, nhìn thấy Tề Nhạc, tâm tình Tề Chương trong chớp mắt trở nên dị thường kích động, trống ngực đập nhanh, thật muốn ôm chặt Tề Nhạc, mãnh liệt hôn môi.
Lúc Tề Chương gõ cửa, chỉ nói một câu, Tôi là Tề Chương, là em trai song sinh của Tề Nhạc.
Bà Bà tựa hồ đã biết hắn là ai, kéo tay hắn, không ngừng nói “cậu đến là tốt rồi, cậu đến là tốt rồi, mau đi xem cậu ấy một chút đi, may mắn cậu đến kịp lúc, bằng không đứa trẻ kia sẽ không xong”
Tề Chương không rõ ý tứ bà bà, còn tưởng rằng Tề Nhạc bị bệnh nặng, vội vàng lên lầu; lúc mở cửa ra nhìn thấy Tề Nhạc đang nằm nghiêng, ngủ rất sâu.
Bà bà đứng lẩm bẩm sau lưng Tề Chương, ánh mắt Tề Chương vẫn không rời Tề Nhạc, quyến luyến si mê, dường như muốn thu người vào mắt, cứ nhìn như vậy đã say lòng.
Đứa trẻ này cứ ho khan như vậy, không ngừng khụ khụ, ba bốn giờ đêm bắt đầu ho, lăn qua lăn lại đến hừng đông mới thiếp đi, uống thuốc cũng không tác dụng, thân thể đứa trẻ này thật sự rất kém. Bà bà cứ lẩm bẩm như vậy, Tề Chương nhẹ nhàng nói với nàng để anh em bọn họ ở riêng một lúc, đã lâu hai người không gặp mặt, cũng ba bốn năm rồi, nhớ thương khắc cốt ghi tâm đến giờ phút này đợi được giải thoát. Không chỉ là chiều dài bốn năm thời gian, mà là chiều sâu, đặt đối phương trong lòng, khắc vào xương cốt, hóa thành tro bụi cũng muốn cùng một chỗ.
Tề Nhạc tái nhợt, gầy gò, hình đồng khô cốt, bốn năm không gặp, cậu tiều tụy như một đóa hoa khô, giống như cá rời khỏi nước, chỉ có nhìn thấy nhau, bên cạnh đối phương mới có thể sống sót.
Tề Chương âm thầm thề, sau lần gặp mặt này không bao giờ chia ly nữa, tuyệt đối không rời xa Tề Nhạc quá hai mươi bốn giờ, hắn muốn bù đắp tất cả thiệt thòi mà Tề Nhạc phải chịu trong suốt bốn năm này, một mực bên cạnh cậu đến lúc chết, cùng nhau chết đi, cùng nhau đầu thai, cùng nhau luân hồi.
Đặt tay Tề Nhạc lên môi, tinh tế hôn lên, đau lòng phát hiện tay cậu tái nhợt gầy gò như một nhánh cây không có lấy nửa điểm huyết sắc. Rốt cuộc là đau ốm thế nào mà lại làm cậu tiều tụy như thế? Không sao, chỉ cần có hắn bên cạnh, hắn sẽ làm Tề Nhạc chậm rãi nở nang lên, chỉ cần có hắn ở đây, Tề Nhạc sẽ khôi phục rất nhanh, giống như đóa hoa khô chỉ cần gặp hơi nước, hấp thụ thủy linh sẽ trở nên kiều diễm ướt át.
“Ca ca, em đã trở về, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau”
Tề Nhạc nhắm mắt lại, cười nhẹ, Tề Chương vẫn ôn nhu như vậy.
Tề Chương không thể nhẫn nại trước nụ cười hấp dẫn của Tề Nhạc, cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi Tề Nhạc, nụ hôn này hắn chờ đợi gần năm năm.
Tề Nhạc đột nhiên mở to hai mắt, hết thảy quá chân thật rồi.
Cậu có thể cảm nhận được Tề Chương nắm tay mình, có thể cảm nhận được nụ hôn của Tề Chương, có thể cảm giác hơi thở cực nóng của Tề Chương trên mặt, tất cả quá chân thật rồi.
“Ca ca”
Ngay cả giọng nói cũng chân thật muốn chết, Tề Nhạc nhanh chóng bật đèn trên đầu giường, căn phòng sáng lên, cậu tưởng rằng thân ảnh bên giường đang nắm tay cậu, ôn nhu cười nhìn cậu sẽ biến mất theo ánh sáng,
“Ca ca, em đã trở về”
Tề Nhạc lui về đầu giường, ôm chặt chăn, nhìn chằm chằm Tề Chương.
Hắn đã trở về? Hắn đã trở về?! Hắn đã trở về!
Đây không phải nằm mơ, Tề Chương thật sự đã trở về, ngồi bên cạnh cậu, dáng vẻ phong trần nhưng nụ cười rất ôn nhu, ánh mắt cực nóng như muốn thiêu đốt cả hai, mặc dù hắn không ôm cậu nhưng Tề Nhạc có thể cảm giác Tề Chương dùng ánh mắt gắt gao bọc lấy cậu, Tề Nhạc quên cả hôi hấp, quên tự hỏi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm Tề Chương.
“Ca ca, không ôm một chút sao? Chúng ta rất lâu không gặp mặt rồi”
Tề Chương vươn tay, như muốn ôm Tề Nhạc.
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Tề Nhạc nhìn chằm chằm Tề Chương, không một cái chớp mắt, chỉ sợ một cái nháy mắt Tề Chương sẽ biến mất, nước mắt như dòng suối nhỏ chậm rãi chảy trên khuôn mặt tái nhợt, trượt qua cằm, thấm vào áo ngủ, áo ngủ bị thấm ướt rất nhanh.
Tề Chương cười nhìn cậu, nhưng nước mắt cũng chảy xuống, cứ nhìn Tề Nhạc như vậy, cùng cậu chảy nước mắt. Chỉ là Tề Chương cười rơi lệ, Tề Nhạc ngơ ngác khóc.
Cuối cùng cũng gặp mặt rồi, lúc tưởng rằng không còn sức lực chống đỡ sự sống, Tề Chương cứ như vậy xuất hiện rồi.
Này bi thương, này áp lực thế tục không thể vứt bỏ, này hết thảy thống khổ, trong lúc bọn họ lặng yên rơi lệ, đã biến mất; trong mắt chỉ có đối phương, nhìn người đã từng rung trời chuyển đất khóc như một đứa trẻ, Tề Nhạc tươi cười.
Ném chăn bông, không thèm quan tâm nữa, bay vọt vào trong lòng Tề Chương, ôm chặt cổ hắn, ghé vào lòng Tề Chương gào khóc.