Luo là một người cạo rêu.
Tại phần rìa ngôi làng, dọc theo sườn vách của Hẻm Núi Lớn là nơi mọi người tới thu thập loại rêu màu lam. Khi loại rêu này được sấy khô rồi nghiền thành bột, một loại hương liệu sẽ ra đời. Người chưa từng rời khỏi ngôi làng này lần nào như Luo có thể không biết, nhưng tại thủ đô thì loại bột này lại rất có giá trị và luôn được săn lùng.
Sáng ngày hôm ấy, Luo lại siêng năng chuẩn bị cho công việc như mọi ngày.
Cậu mang một cái xẻng chuyên dụng để cạo đi lớp rêu, một chiếc bao nhỏ đựng thức ăn và vài dụng cụ lặt vặt, một túi nước, cả sợi dây thừng chắc chắn nữa, và cuối cùng là đôi găng tay da của cậu, thứ đã rách mòn tới độ tay cậu có thể thò ra. Cậu biết chiếc găng đã vượt quá giới hạn rất lâu rồi, nhưng cậu lại luôn do dự để mua một cái mới.
Trong khi chuẩn bị hành trang như mọi ngày, Luo thầm ước nguyện ba điều tới tượng đá nhỏ được để trên kệ phòng khách mang tên “Ishigami-sama”.
“Con cầu thứ nhất không tảng đá nào rơi trúng con, con cầu thứ hai không bị gió của thung lũng cuốn bay đi mất, và con cầu điều cuối–”
Bên cạnh bức tượng đá đó là một cặp găng tay cỡ người lớn, và một chiếc dây chuyền trang trí bằng ngọc bích.
“--Cho sự trả thù của người, Cha Mẹ à.”
Mọi sáng, từ lúc sinh ra đến giờ, cậu đều cầu nguyện những điều như vậy. Duy chỉ có thuở còn sống, điều ước thứ ba của cha cậu lại là “Cầu cho con tìm được rêu tốt.” Và cậu cũng chỉ thay đổi duy điều đó thôi.
Sau buổi cầu nguyện ban sáng, Luo chạm vào “Ishigami-sama” bằng ngón tay trần của mình. Nơi cậu chạm vào toả ra một làn ánh sáng nhẹ và tạo ra những gợn sóng lăn tăn. Những gợn này va chạm với nhau và rồi lan khắp bức tượng. Bức tượng đung đưa như đang múa, trước khi “Ishigami-sama” trở lại trạng thái đá rắn nguyên chất vốn có của nó.
“Con đi đây.”
Sau khi rời khỏi nhà, nơi đầu tiên Luo tới là cửa hàng tạp hoá để kiểm tra giá cả hàng ngày của đám rêu.
“Saji-san này, giá rêu nay nhiêu hả chú?”
“Vẫn như cũ thôi.”
Chủ của cửa tiệm, Saji, đáp lại bằng giọng đều đều. Vốn dĩ đã bất khả để giá cả của vùng hẻo lánh thế này có biến động lớn lao rồi, nhưng với Luo, việc hỏi han này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của cậu.
Tuy vậy, ngày hôm đấy Saji lại đưa ra một lời cảnh báo.
“Luo, cháu lại đi xuống vùng ‘Cửa Hàm’ kiếm rêu à?”
“Vâng.”
“Chú nghe nói có lũ thằn lằn đá lảng vảng quanh đấy đó.”
Lũ thằn lằn đá là loại quái vật đủ lớn để nuốt trọn cơ thể nhỏ nhắn của con người như Luo. Chúng mặc sức lang thang qua sườn vách của Hẻm Núi Lớn và ngấu nghiến bất kì con mồi nào dám băng qua mặt.
“Chúng ghét mùi khói của cỏ đỏ đấy. Muốn mua chút không?”
“Cháu có rồi. Còn lũ đại bàng đá vương thì sao?”
“Chú chịu.”
Lũ đại bàng núi vương có độ nguy hiểm cao hơn nhiều so với lũ thằn lằn đá. Chúng rất hiếm gặp ở thực tế, nhưng nếu đã gặp thì chắc chắn không còn mạng để trở về. Khác với lũ thằn lằn đá, lũ đại bàng chẳng kị mùi nào cả. Đa số người cạo rêu đều sợ lũ đại bàng núi vương quỷ quyệt này, nhưng Luo lại thuộc về nhóm người thiểu số còn lại.
Bởi chúng chính là nguyên do cho cái chết của cha cậu mà.
“Cháu đi đấy.”
“Rồi rồi, nhớ giữ cái mạng đấy.”
Lời trả lời của chú Sạji vẫn lỗ mãng như mọi khi. Coi đó như điềm lành đầu ngày, Luo lấy đà hướng tới Hẻm Núi Lớn. Trên đường đi, cậu có dừng chân tại một cabin gỗ trong rừng để làm thủ tục đăng kí. Công đoạn chỉ đơn giản ghi tên và địa điểm của mình vào sổ, và sau khi trở về từ nơi mới báo (với cậu là Hẻm Núi Lớn), cậu sẽ xoá tên mình đi.
Ngày hôm nay, cậu là người đầu tiên tới đó. Biết vậy, tâm trạng cậu lại càng trở nên tốt hơn, cho đến khi cánh cửa cabin mở ra và ba đứa nhóc lớn hơn Luo bước vào.
“Ồ, coi cậu ta tức tối chưa kìa.”
“Tao nói rồi mà. Tới sớm kiểu gì chẳng gặp nó.”
“Ê, thằng mồ côi.”
Luo thầm nghĩ mọi chuyện đang dần trở nên phiền phức hơn.
Chúng cũng là những người cạo rêu như Luo, và chúng luôn trêu chọc hay thậm chí là bắt nạt thằng nhóc Luo mồ côi này. Tất nhiên, cậu ghét chúng.
Những người cạo rêu thường chẳng bao giờ ló mặt tại Hẻm Núi Lớn trước khi màn sương sớm tan. Vậy mà coi kìa, lại có ba đứa nhóc tới sớm, phá hỏng một sáng sớm đầy thuận lợi của cậu.
Một trong ba đứa nhóc ngó qua quyển sổ, sau đó nói với đám bạn nó rằng,
“Nè, coi kìa. Nó lại tới ‘Cửa Hàm’ rồi.”
Có nhiều nơi tại Hẻm Núi Lớn được đặt tên theo vẻ ngoài địa lý của mình, ví dụ như “Cửa Hàm” chẳng hạn.
“Coi nó dối trá chưa kìa.”
“Kiểu gì mà nó lại chẳng lởn vởn loanh quanh mấy vùng như ‘Mũi Đại Bàng’ thôi. Rõ như ban ngày rồi mà.
Luo thực chất chẳng hề nói dối. “Cửa Hàm” vốn là nơi cha cậu thường ghé tới. Cậu chẳng hề có ý định đi nơi khác, và cậu cũng chưa chạm trán bất cứ con đại bàng núi vương nào.
“Này, mở miệng nói câu nào coi.”
Luo không hề đáp lại.
Có tranh luận cậu cũng bị vặn lại mà thôi. Cậu vốn đâu giỏi tranh luận.
“A!”
Vậy nên, cậu ta bỏ chạy khỏi đó.
“Thằng hèn.”
“Mau đuổi theo nó.”
May thay, Luo lại tự tin hơn trong việc đọ tốc độ. Cậu chạy hết tốc lực, bỏ lại đám trẻ phía sau. Và sau khi xuyên qua bụi cây, cậu cuối cùng cũng tới được địa điểm mình muốn đến.
Hẻm Núi Lớn.
Đó là một vách đá rất sâu và mỏng, ngó xuống chẳng thấy đáy đâu. Luo không biết vách này sâu tới cỡ nào. Qua lớp sương mù, không gian trước mặt chỉ hiện ra lờ mờ.
Đây chính là “Cửa Hàm”.
Mỏm núi này lồi ra khỏi núi, nên nhìn xuống từ phần rìa sẽ chẳng thể thấy phần tường đá đâu. Chính vì phần bên trong bị lõm như thế nên trông nó chẳng khác gì một cái mũi trồi ra vậy.
Luo buộc chặt sợi dây mà cậu đã quàng quá vai mình. Cậu gắn một đầu vào một cái cây mọc gần đó, trong khi đầu còn lại được quấn quanh vùng bụng cậu. Cậu thử giật giật vài lần để kiểm tra độ bền của sợi dây.
Luo chạy tới mỏm núi, sau đó thuận đà nhảy xuống.
Sợi dây được gờ núi giữ lại, và cơ thể Luo vươn tới phần tường đá lõm vào trong. Sau khi bị xoắn tít giữa không trung, cậu bò xuống bờ tường như một con thằn lằn đá vậy. Phần đá cậu bám vào khẽ phản lại chút lực, trong khi phần lớn bị hấp thụ vào trong. Luo cởi sợi dây ra khỏi người rồi buộc chặt nó vào cái mắc (mà trước đó được cậu vào đính vào tường đá).
Từ đây, cậu có thể tự do đi chuyển mà không cần dây an toàn.
Trong khi đó, ba thằng nhóc kia đã tới được “Cửa Hàm” và chứng kiến tận mắt màn lao xuống của Luo.
“A, thằng đó thực sự nhảy xuống kìa.”
“Thật ư?”
“Thằng đó muốn chết à?!”
“Cửa Hàm” vốn là một chốn đầy thử thách mà đến cả những người cạo rêu kì cựu còn phải than trời. Nhưng ít người dám xuống nơi này, nên đổi lại có tỉ lệ rất cao kiếm được rêu dưới đó. Cơ mà, liệu có đáng để lấy mạng mình ra đặt cược không? Rốt cuộc, với một người cạo rêu thì điều quan trọng nhất là mạng sống mà.
“Cha tao nói rằng…”
Một trong ba thằng nhóc lẩm bẩm.
“‘Cửa Hàm’ là chốn chỉ dành cho mấy đứa có gan và được ‘Ishigami-sama’ ban phước bảo vệ mạnh mẽ. Muốn thành một người cạo rêu chuyên nghiệp, ai cũng phải leo xuống đây ít nhất một lần, nhưng cha tao nói ông ớn tới mức chẳng muốn thử lần hai.”
Một cơn gió thung lũng gầm từ phía đáy Hẻm Núi Lớn vọng lên, khiến cả ba đứa trẻ đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ.