Dạo này bận quá nên chương này chưa edit được, các bạn thông cảm, khi nào rảnh mình edit lại sau.
* * *
Ngày hôm sau, Zenjirou dậy từ rất sớm. Sau khi dùng bữa sáng với mọi người, cậu đi đến căn lều nằm cách làng ba mươi phút lái xe.
Thế nhưng khi đến được chân núi, con đường hoàn toàn bị cỏ dại che lấp, cậu không còn cách nào khác phải xuống xe và đi bộ.
“Uwah, mình đã không đến đây suốt từ hồi tiểu học, giờ nó thành ra thế này đây....”
Trước mắt Zenjirou là căn lều, đứng vững trên vùng đất của nhà Yamai dù đã phải trải qua biết bao sóng gió.
Ngay khi vừa tốt nghiệp đại học và tìm được một công việc ở thủ đô, Zenjirou đã giao phó tất cả những tài sản mình thừa hưởng từ cha mẹ cho người chú, cũng chính là người bảo họ của cậu. Thế nhưng cuối cùng thì ông ấy vẫn không bao giờ chịu chấp nhận căn lều và khu đất này.
Nơi đây chính là khởi nguồn của dòng họ Yamai. Có lẽ nó được xây vào khoảng những năm 90 của thế kỷ trước, vì trần của căn phòng đã được mạ một lớp kẽm. Mà dù có thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật nó chỉ là một căn lều rách nát.
“Nếu những gì Aura-san nói là sự thật thì rất có thể tổ tiên của mình đã bị cách ly khỏi ngôi làng.”
Zenjirou ngước lên nhìn chiếc lều đang được bao phủ trong ánh nắng ban mai.
Theo như câu chuyện của Aura-san, tổ tiên của dòng họ Yamai chính là cặp tình nhân đã bỏ trốn vào 150 năm trước.
Khi đó có lẽ là vào cuối thời Edo, bỗng dưng xuất hiện một cặp người nước ngoài mang trong mình sự hòa trộn giữa dòng máu Latin và Nam á, hiển nhiên họ sẽ trở nên vô cùng nổi bật.
Sau khi cùng nhau bỏ trốn đến thế giới này, họ đã phải bước tiếp trên một con đường đầy chông gai trước khi tìm được một mảnh bình yên trong chính túp lều xơ xác này.
“Vì trong ngôi làng không hề có câu chuyện gì nổi bật nên có lẽ họ đã hòa nhập tương đối tốt.”
Thật vậy, nếu tổ tiên của cậu bị cô lập ở đây thì ít nhiều cũng phải có một chút thông tin nào đó còn lưu lại, nhưng sau cùng thì không hề có thứ gì đại loại như vậy.
Trong khi Zenjirou mải mê suy nghĩ về những chuyện xưa như diễm, con đường mòn phía sau cậu truyền đến tiếng động cơ ầm ĩ.
“Oh, họ đã đến rồi sao.”
Lấp ló sau rặng cây, Zenjirou có thể thấy rõ chiếc xe tải đang tiến đến, cậu nhanh chóng đánh chiếc xe của mình tránh ra để tạo khoảng trống cho họ.
Một vài phút sau, từ chiếc xe đó, ba người đàn ông mặc đồng phục màu xám bước xuống.
“Xin lỗi vì sự chậm trễ này. Chúng tôi đến từ Technotec. Chắc hẳn anh là 'Yamai-san', người đã đặt mua một chiếc máy phát điện thủy năng và bao gồm cả việc lắp đặt, đúng không ạ?”
Người đàn ông trung niên có vẻ là cao tuổi nhất trong số họ, lên tiếng họ Zenjirou.
“Vâng, tôi là Yamai. Cảm ơn mọi người đã đến đây.”
Người kia đáp lại với một nụ cười.
“Vâng, chúng tôi mới là người phải cảm ơn, cảm ơn cậu đã chọn công ty của chúng tôi. Việc khảo sát địa hình đã được hoàn tất từ vài ngày trước rồi, nên giờ chúng ta có thể ngay lập tức bước vào quá trình lắp đặt.
Và để chắc chắn, tôi sẽ xác nhận lại yêu cầu của cậu.
Cậu muốn lắp đặt chiếc máy phát này tại con sông nhỏ gần đây và điện sinh ra sẽ được dùng cho căn nhà phía sau cậu đúng không?”
“Vâng, đúng vậy.”
Đương nhiên cậu không thể nói cho họ biết thực sự cậu muốn đặt nó bên cạnh cung điện ở thế giới bên kia được.
“Chỉ có điều, như các anh thấy đấy, nơi này rất tách biệt nên tôi muốn mình có thể làm được gì đó nếu cỗ máy phát sinh vấn đề. Các anh có thể để tôi quay lại quá trình lắp đặt được không?”
Zenjioru cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, người đàn ông trung niên cười khổ ra điều khó nghĩ.
“Mhm~ quay phim thì tôi không phiền đâu, nhưng còn bảo dưỡng thì... mà cũng chẳng hại gì nếu cậu biết làm sạch màng lọc và bình chứa, nhưng tôi nghĩ cậu không nên động tay vào những bộ phận khác.”
“Tất nhiên rồi, tôi sẽ chỉ làm những gì nằm trong khả năng của mình thôi.”
Ông ta đã hoàn toàn bị Zenjirou lừa.
“Okay, nếu vậy thì cậu cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn rất nhiều, nếu tôi có gây cản trở thì cứ nói nhé.”
Zenjirou nhanh chóng trở lại xe của mình để lấy chiếc máy quay cầm tay cậu mới mượn từ ông chú.
.
.
“Uaah... chuyện này phức tạp hơn mình nghĩ nhiều. Quả nhiên mình đã quá ngây thơ rồi....”
Một vài giờ sau, Zenjirou thực sự hoàn toàn kiệt sức sau khi cố gắng bám sát công việc của những kỹ thuật viên.
Họ bắt đầu làm việc vào lúc mười giờ sáng và kéo dài đến sau bữa trưa vẫn chưa xong.
Thậm chí ba kỹ sư lành nghề còn phải vất vả thế này, liệu Zenjrou sẽ xử lý như thế nào đây?
“Có lẽ mình hơi vội vàng quá rồi.”
Giờ cậu cảm thấy hối hận cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi. Cái khẩu hiệu “Dễ dàng lắp đặt” ở trên trang chủ có nghĩa là “Dễ dàng đối với chuyên gia.”
Một chiếc máy phát điện thủy năng bao gồm ba phần chính.
Đầu tiên là bình chứa nước, nó có tác dụng điều chỉnh lại lưu lượng nước cũng như lọc bỏ cặn bẩn.
Phần tiếp theo là bộ phát điện với những cánh quạt và cực nam châm rất lớn.
Phần cuối cùng là bảng điều khiển cùng với một cục pin có thể thay thế, phần này sẽ giúp duy trì đầu ra ổn định.
Phần bình chứa sẽ được đặt ở gần nguồn nước, và trong trường hợp này là con sông nhỏ gần nhà cậu. Sau đó nước sông sẽ được bơm vào bình thông qua một cái ống rất dày.
Tiếp theo bộ phận phát điện sẽ được đặt ở một khu vực thấp hơn để tận dụng sức chảy của nước.
Hai bộ phận này được nối với nhau thông qua một đường ống nhỏ rất bền và linh hoạt. Nước sau khi được lọc bỏ cặn bẩn, chảy qua đây và làm quay cánh quạt rồi lại theo một đường ống khác chảy trở lại hạ nguồn của con sông.
Phần hệ thống điều khiển sẽ được đặt ở trong túp lều.
Một đường dây cáp sẽ kết nối trực tiếp nguồn phát với tủ điều khiển thông qua một cái lỗ đục trên tường, như vậy điện sau khi được sinh ra sẽ dẫn về đây.
Bên trong tủ điều khiển là hai cục pin lớn, với tác dụng lưu trữ cũng như xuất ra một nguồn điện ổn định.
Thông thường, đầu ra của bộ điều khiển sẽ là mạng điện chung của khu nhà, nhưng với túp lều tàn tạ này thì đào đâu ra hệ thống đó. Chính vì vậy Zenjirou đã yêu cầu nhiều cổng ra để các thiết bị điện có thể kết nối trực tiếp với nguồn phát.
Với những cổng ra này bạn có thể tùy ý kết nối dù là tủ lạnh, điều hòa, máy tính hay TV mà không có bất cứ vấn đề gì.
“Đợi một chút.”
Nói xong, người đàn ông trung niên quay ra xe và trờ lại với một chiếc đèn điện. Có vẻ như đã đến công đoạn kiểm tra cuối cùng rồi.
“Okay, tôi chuẩn bị khởi động đây!”
Ông ta thò mặt ra ngoài cửa và hét lớn với hai người còn lại.
“Vâng, bể chứa đã sẵn sàng!”
“Máy phát cũng không vấn đề gì!”
Hai chàng kỹ sư trẻ tuổi đảm nhiệm hai bộ phận bên ngoài vừa ra hiệu bằng tay vừa hét lớn, xác nhận không có vấn đề gì bất thường.
Cỗ máy bắt đầu từ từ hoạt động.
Ngay khi cánh quạt bắt đầu quay, điện năng sinh ra lập tức được chuyển vào hệ thống điều khiển trong nhà.
Tiếng động của cánh quạt, cùng với chiếc đèn xanh trên hộp điều khiển phát sáng báo hiệu thiết bị đang hoạt động bình thường.
“Okay, giờ để xem kết quả ra sao.”
Sau khi xác nhận lại một lần nữa, người đàn ông trung niên đặt chiếc đèn xuống nền gỗ rồi kết nối với nguồn điện. Bước cuối cùng là bật đèn lên.
Khoảng khắc sau đó, toàn bộ túp lều âm u bừng sáng dưới ánh đèn.
“Ohh!”
“Có vẻ mọi thứ đều ổn cả.”
Zenjirou tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trong khi vị kỹ sư lớn tuổi đang lau mồ hôi với chiếc khăn quàng quanh cổ và mỉm cười hài lòng với kết quả của công việc.
Một giờ sau.
“Okay, cuối cùng mình cũng vượt qua được khó khăn lớn nhất.”
Sau khi chiếc xe tải cùng với những kỹ thuật viên của công ty Techotec rời khỏi, Zenjirou, còn lại một mình trong căn lều cùng với chiếc máy phát điện mới được lắp đặt.
Chiếc máy quay của cậu cũng đang được sạc trực tiếp với đầu ra của máy phát. Và có vẻ nó vẫn đang hoạt động vô cùng ổn định.
Zenjirou cầm quyển sách hướng dẫn mà những người kỹ sư để lại và bắt đầu nghiên cứu về cách thức hoạt động của hệ thống điều khiển.
“Xem nào, cái đèn đỏ này để báo lỗi và những con số này biểu thị giá trị đầu ra. Và với kết quả này, có lẽ sẽ đủ cho tất cả những thiết bị điện trong căn hộ của mình, cơ mà đến khi sang thế giới đó, mình sẽ phải tự lắp ráp lại từ đầu và chẳng có gì đảm bảo đầu ra sẽ vẫn được giữ nguyên như vậy cả.”
Trong quyển sách hướng dẫn cũng viết chi tiết những thiết bị điện có thể dùng. Và cũng có cả thông số về lượng điện năng mà chúng sẽ tiêu thụ nữa.
Sản lượng tối đa của chiếc máy phát này là 1 kW, và nó hoàn toàn đủ khả năng cung cấp điện cho căn hộ một phòng, nhưng đó cũng là giới hạn của nó rồi.
Hiện tại trên màn hình đang hiện lên con số vào khoảng 600W.
Dù cho bằng cách nào đó mà cậu có thể mang cỗ máy sang thế giới bên kia và lắp đặt nó thành công, thì cũng rất khó để đạt được con số như những người kỹ sư chuyên nghiệp vừa làm.
“Có vẻ như mình sẽ bị giới hạn những thiết bị điện có thể dùng rồi...”
Zenjirou lơ đãng ngước nhìn lên trần nhà.
“Có lẽ mình nên mang tất cả những thiết bị đến đây và thử xem chúng hoạt động ra sao nhỉ.”
Vì chiếc máy phát được lắp đặt ở đây vậy nên lẽ dĩ nhiên là cậu sẽ rời đi tại nơi này rồi.
Vào ngày cuối cùng cậu sẽ phải tắt nguồn chiếc máy, xả hết nước trong bình chứa, rồi đặt mọi thứ có thể lên tấm thảm phép thuật của Aura. Thế nhưng chỉ riêng chiếc máy phát cũng đã nặng tới 75kg rồi.
Với một chiếc xe đẩy, Zenjirou sẽ tìm ra cách để đưa chiếc máy lên được xe ô tô, nhưng thay vì những rắc rối như vậy, cậu có thể đơn giản là trải tấm thảm ra trong túp lều và dùng nơi này là nơi mà mình sẽ rời bỏ thế giới. Mặc dù vậy, việc vận chuyển toàn bộ cỗ máy vào túp lều cũng không phải một công việc đơn giản.
“Nếu chuyện đã định phải như vậy, thì thay vì mang đến đây vào ngày cuối cùng mình có thể mang đến đây ngay bây giờ mà.”
Cùng lúc rời khỏi căn hộ, cậu đã thuê một nhà kho riêng để lưu giữ tất cả những vật dụng mình sẽ mang sang thế giới bên kia, tất nhiên những thứ đã cũ hoặc không dùng nữa cậu sẽ bán đi.
Những thứ duy nhất cậu mang đến nhà người chú là chiếc xe hơi, một chút đồ dùng cá nhân, cặp nhẫn cưới và chiếc thảm ma thuật.
Nếu bây giờ cậu sử dụng dịch vụ vận chuyển và đưa tất cả đồ của mình đến đây cũng sẽ giúp cậu có nhiều thời gian rảnh hơn.
“Mình vẫn còn một vài ngày nữa, nếu có thứ gì đó cần thiết mình có thể đến thị trấn bên cạnh để mua, dù sao thì tài khoản vẫn còn một chút chưa dùng hết...”
Cơ mà dù nói là bên cạnh, nhưng thị trấn đó cũng cách chỗ của cậu hai giờ đi xe.
Thực ra thì ban đầu, Zenjirou định giúp chú của mình những công việc đồng áng cho đến khi phải rời đi.
Mặc dù chỉ là vài ngày, nhưng không thể nào một người đàn ông trưởng thành như cậu lại ngồi không một chỗ để người khác phục vụ mình được, dù vậy thì cậu cũng phải cân nhắc đến tình thế của mình trước đã.
“Okay, giờ chuyện đầu tiên nên làm là gọi điện. Xem nào.... chờ chút, không có trạm phát sóng nào ở đây sao? Uwah, vậy là mình bắt buộc phải lên cao tốc nếu muốn dùng điện thoại di động rồi.”
Sau khi nhanh chóng quyết định những việc mình phải làm trong tương lai, Zenjirou lên xe để đi đến nơi có thể dùng điện thoại.
**
Thời gian chuẩn bị nhanh chóng kết thúc.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày cậu hứa với Aura.
Túp lều nơi cậu đang ở đắm mình trong ánh nắng ban mai. Và hiện giờ cậu cũng đã ngồi đợi sẵn trên tấm thảm ma thuật.
Chỉ có duy nhất một từ để diễn tả tình trạng hiện giờ của cậu đó là “lố bịch”.
Cậu đang mặc một bộ vét màu xám, khoác trên vai chiếc ba lô cồng kềnh, loại vốn chỉ chuyên dùng cho dân leo núi.
Mới chỉ nhiêu đó cũng đủ làm cậu trông vô cùng đáng ngờ rồi, mà chưa dừng lại ở đó bên tay phải của cậu là một con dao cắt giấy và nó đang cắm vào đầu ngón tay út bên trái của cậu.
Gọi cậu là kẻ “đáng nghi” cũng đã là nói giảm nói tránh rồi.
“Bất cứ lúc nào, ngay bây giờ? Nah, chưa đến.... Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ? Không, không, không thể nào. Mình CHẮC CHẮN có chiếc nhẫn và tấm thảm này.... nhưng mình đoán rất có thể chuyện gì đó đã xảy ra và họ hủy bỏ lần triệu hồi này thì sao?”
Cậu vẫn đang tiếp tục nhỏ máu vào tấm thảm trong khi tâm trí không ngừng vẽ ra những viễn cảnh tồi tệ.
Tất cả mọi chuẩn bị để rời sang thế giới khác đã được cậu chuẩn bị đầy đủ.
Cậu đã xin nghỉ việc, cắt tất cả những nhu cầu thiết yếu như gas, nước, điện thoại, điện và rời khỏi căn hộ của mình. Chỉ còn lại duy nhất một thứ là tài khoản điện thoại di động, nhưng nó cũng sẽ bị ngắt vào cuối tháng.
Và với những người họ hàng duy nhất của mình, cậu đã nói với họ rằng cậu sẽ ra nước ngoài làm việc.
Tài khoản ngân hàng của cậu vẫn còn đó nên vào ngày mười tháng sau cậu vẫn sẽ nhận được lương như thường, thế nhưng cậu sẽ không thể dùng được số tiền đó. Có lẽ cậu không nên dùng được nó, nếu cậu vẫn dùng được thì thật sự là rắc rối lớn rồi.
Trong trường hợp xấu nhất, cuộc triệu hồi không được tiến hành, Zenjirou sẽ rơi vào tình trạng vô gia cư ôm theo chiếc máy phát điện thủy năng, và nó gần như vô dụng trong xã hội Nhật bản hiện đại. Thêm vào đó là một mớ hỗn độn những thứ cậu đã làm để chuẩn bị cho lần dịch chuyển này.
Nên thực tế là nếu cậu không được triệu hồi, cuộc đời cậu coi như xong.
“Khốn nạn, mình bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi, chẳng lẽ là do mất nhiều máu quá sao?”
Zenjirou lẩm bẩm vì cậu cảm thấy dường như tầm nhìn của mình đang tối đi, nhưng đâu thể nào có chuyện như vậy. Lượng máu cậu vừa mất còn không bằng phần mười lượng máu bệnh viện thường lấy khi xét nghiệm nữa là.
Cảm giác này rõ ràng là do ảnh hưởng từ tâm lý căng cứng.
Mặc dù bây giờ đã là giữa mùa hè, nhưng sáng sớm trên vùng núi nhiệt độ vẫn khá thấp.
“...Lạnh quá đi.”
Zenjirou đang run lên từng hồi, không biết là do cậu lạnh thật hay là vì quá lo lắng nữa.
“Mình đã chuẩn bị đầy đủ chưa nhỉ? Máy phát.... bình chứa, bộ điều khiển, nguồn, bình lọc.... mọi thứ đều ổn.”
Để giữ cho tinh thần luôn ổn định, cậu cố tình kiểm tra lại từ đầu đến cuối tất cả những bộ phận của chiếc máy phát.
Cậu đã mất cả ngày hôm qua chỉ để chuyển nó lên trên tấm thảm.
Thật sự với những công sức mà cậu đã bỏ ra, Zenjirou nghĩ mình đáng được một lời khen ngợi từ ai đó.
Những kỹ sư đã cố định các bộ phận của chiếc máy với mặt đất bằng những chiếc cọc. Cậu vừa tháo từng chiếc cọc vừa phải gia cố để các bộ phận không bị đổ xuống, đến khi hoàn toàn gỡ bỏ thành công thì chiếc áo phông của cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng sau tất cả thì chiếc máy phát đã an toàn nằm trên tấm thảm ma thuật.
Trong số hành lý của cậu thứ lớn nhất chính là chiếc tủ lạnh năm cánh.
“Cuối cùng thì ngoài chiếc nhẫn, mình chỉ có thể mua cho Aura-san một số loại rượu, nhưng mình đoán chuyện này cũng ổn thôi vì cô ấy có vẻ thích rượu.”
Ở một góc tấm thảm là những chai brandy, whiskey, rượu vang và cả sake nữa.
Nói về rượu thì Zeenjirou thường chỉ uống bia thôi và sang nhất cũng chỉ là whiskey 1500 yên, cậu nghĩ bỏ ra đến mười ngàn hay hai mươi ngàn cho một chai rượu thật là điên rồ, nhưng dù sao đây cũng là quà cho một Nữ hoàng nên không thể làm qua loa được.
Kế tiếp cậu kiểm tra trang phục của mình.
“Như vậy có lẽ cũng đủ tốt rồi... mà dù nó có không được thì mình cũng đâu còn bộ nào khác.”
Bộ vét xám mà cậu đang mặc đã là thứ đắt nhất trong tủ đồ của cậu rồi. Dù sao lần này cậu cùng đi dự đám cưới của chính mình mà. Văn hóa có thể khác, hôn thê của cậu có thể đến từ thế giới khác, nhưng cậu không cho phép mình ăn mặc sơ sài.
Lúc đầu cậu còn định mua một bộ vét trắng như chú rể thực sự, nhưng cái giá đắt đến lố bịch của nó làm cậu ngay lập tức từ bỏ ý định này. Với bộ đồ chỉ mặc duy nhất một lần trong đời thì cái giá đó quả là không chấp nhận được.
Tiền bạc của cậu có hạn, thế nên cậu quyết định sẽ mặc bộ đồ tốt nhất của mình.
Sau khi kiểm tra bộ đồ cậu mới nhận ra phần vai áo của mình đã bị chiếc ba lô làm nhàu nát.
“Uwah, tệ rồi đây. Sang bên kia liệu mình có thể sửa được không ta? Mà tạm thời cứ để như vậy đã.”
Trong ba lô của cậu đã chất đầy quần áo, dép lê, vài cục pin AA và cả bộ sạc năng lượng mặt trời nữa. Thêm vào đó còn có bánh mỳ khô, bánh quy sô cô la, sô cô la thỏi, nước khoáng đóng chai, bật lửa, dao, đèn LED và một chiếc chăn cách nhiệt. Tóm lại là toàn bộ những thứ cần thiết cho một tình huống khẩn cấp.
Cậu đã nghĩ đến những trường hợp như mình sẽ bị triệu hồi đến sai địa điểm hoặc sai thời gian hoặc là tấm thảm có vấn đề và chỉ những thứ bên người cậu được mang theo. Cậu không hề muốn bỏ chiếc ba lô xuống dù nó đang làm bộ đồ của cậu nhàu nát.
Tất nhiên, món đồ quan trọng nhất – chiếc nhẫn dành cho Aura – đã nằm gọn trong túi áo trong của bộ vét cùng với chiếc hộp đựng nó.
Đột nhiên Zenjirou cảm thấy thôi thúc muốn nhìn chiếc nhẫn một lần nữa.
Tuy nhiên tay phải của cậu là con dao dọc giấy và tay trái thì lại đang chảy máu. Và ngay khi cậu định đặt con dao xuống thì...
“Guh...!?”
Cảm giác chao đảo quen thuộc ập đến, Zenjirou ngay lập tức ném con dao đi và nắm chặt hai bàn tay vào tấm thảm. Ngay sau đó cậu nghe một tiếng “clank” vang lên phía bên phải và một khắc sau đó, phía trên cậu phát ra giọng nói của một người phụ nữ, giọng nói mà đã một tháng rồi cậu mới được nghe lại.
“Chào mừng anh, chồng tương lai của em. Em thật sự rất vui vì lần triệu hồi thứ hai đã thành công. Giờ em đã có thể toàn tâm toàn ý nói câu này rồi:
Chào mừng anh đến với thế giới này, đến với đất nước của em. Em rất vui vì đã gặp được anh, bạn đời của em.”
“Aura-san...”
Zenjirou đã dịch chuyển thành công cùng với tấm thảm và quên luôn cả chuyện phải đứng dậy, cứ thế cậu ngước lên nhìn Nữ hoàng, người đang đưa một cánh tay về phía cậu, trong khi vẫn đang quỳ gối như một thằng ngốc.