Trong lần dịch chuyển đầu tiên, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nên Zenjirou chẳng thể cảm nhận được gì cả, thế nhưng lần trải nhiệm thứ hai này đã làm cậu thực sự quay cuồng.
“…Oops.”
Loạng choạng bước vài bước, Zenjirou lắc đầu để lấy lại tinh thần và mở mắt ra quan sát xung quanh.
Hiện ra trong tầm mắt của cậu là con đường nhựa chật cứng ô tô. Hai bên đường san sát những tòa nhà cao tầng xếp cạnh nhau. Âm thanh, hình ảnh và mùi hương quen thuộc khiến Zenjirou thực sự cảm nhận được mình đã về đến "nhà".
Cảnh vật xung quanh không hề có chút khác thường nào, khiến Zenjirou thật sự nghi ngờ chuyến đi sang thế giới khác chỉ là một giấc mơ mà thôi, thế nhưng thực tế là chiếc xe đạp của cậu đã không còn và cậu hiện đang đứng trên vỉa hè với một tấm thảm cuộn tròn cầm trên tay, nhiêu đây chứng cứ cũng đã là quá đủ rồi.
Chưa kể đến trên ngón út của cậu còn có chiếc nhẫn vàng mà Aura đưa cho nữa. Cậu hoàn toàn bị thuyết phục rằng mọi chuyện diễn ra ngày hôm qua không phải là mơ.
“Thực sự thì có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, cơ mà cũng mới chỉ trôi qua có một ngày… phải không nhỉ?”
Tự lẩm bẩm một mình, Zenjirou đột nhiên không còn tin vào cảm nhận của bản thân nữa. Cậu đã dành nguyên một ngày ở thế giới khác nên cậu mặc định cho rằng ngày hôm nay là chủ nhật, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng thời gian trên Trái đất cũng hoạt động tương tự như thế giới bên kia cả.
Rất có thể vẫn đang là thứ bảy, nhưng cũng có thể đã rất nhiều ngày đã trôi qua rồi, và nếu vậy thì thật sự rất tệ.
Nhưng dù sao cũng không có sự thay đổi lớn nào với cảnh vật xung quanh, hay là nhiệt độ và vị trí của mặt trời, nên cậu nghĩ tạm thời có thể yên tâm, vì chưa có gì là chắc chắn cả.
“Khốn nạn, mình cần nhanh chóng xác nhận lại tình thế hiện tại.”
Zenjirou bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại viễn cảnh kinh hoàng rồi bất chợt rùng mình. Cậu nhanh chóng cắm đầu cắm cổ chạy về căn hộ của mình trong khi ôm chặt tấm thảm trong tay.
.
.
“Hay lắm, có vẻ chênh lệch về thời gian không đáng kể.”
Sau khi về đến căn hộ của mình, cậu đã xác nhận được ngày giờ trên chiếc đồng hồ điện tử và thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay của cậu cũng cho ra một kết quả trùng khớp với chiếc đồng hồ kia.
Có vẻ như dòng thời gian ở thế giới đó cũng không khác so với ở đây. Thật là may quá. Chỉ cần có sự sai lệch về thời gian giữa hai thế giới là kế hoạch sinh sống tại thế giới khác của cậu về cơ bản sẽ đổ sông đổ bể.
Tại vì theo như sắp xếp của Aura, lần triệu hồi tiếp theo của cậu sẽ là “ba mươi ngày trong thế giới đó”. Nếu dòng thời gian bị sai lệch, cậu sẽ phải sống trong tình cảnh luôn luôn sẵn sàng để bị gọi đi bất cứ lúc nào.
Và khỏi cần nói, mang theo của hồi môn sẽ như giấc mơ chỉ là giấc mơ mà thôi.
Tóm lại là hiện tại cậu đã loại bỏ được mối lo ngại lớn nhất rồi, tiến đến chiếc máy tính đặt ở góc phòng, cậu ngồi xuống với gương mặt hớn hở và bật nó lên.
“Okay, thời gian là bạc là vàng, mình phải bắt tay vào công việc ngay thôi.”
Zenjirou vỗ mạnh vào hai bên má để sốc lại tinh thần.
Hiện giờ là khoảng mười giờ sáng, căn phòng bị bỏ trống một ngày đã tích đủ nhiệt trong suốt buổi sáng và bắt đầu trở nên bức bối.
Yên vị trước màn hình máy tính, cậu với tay lấy chiếc điều khiển điều hòa và hạ mức nhiệt xuống 200C.
“Fuhhh… Thế này mới là sống chứ.”
Từng đợt khí lạnh và gió nhè nhẹ phả xuống vị trí cậu đang ngồi. Zenjirou thở ra một hơi, lau sạch mồ hôi trên tay vào quần rồi cậu bắt đầu cầm lấy con chuột máy tính.
Một tháng có vẻ dài nhưng cũng rất ngắn.
Và trước khi bạn kịp nhận ra, thời gian sẽ trôi qua trong nháy mắt. Không lãng phí thêm một giây nào nữa, Zenjirou lập tức mở trình duyệt lên và nhập vào tất cả những từ khóa mà cậu có thể nghĩ ra được.
“… Aw, mé! Cứ thế này thì không được!”
Vài phút sau, Zenjirou bắt đầu vò đầu bứt tóc trong khi nhìn vào hàng loạt những tabs tìm kiếm được bật lên.
Một trong số ít những lợi thế của căn hộ cỡ nhỏ đó là nhiệt độ có thể được điều chỉnh trong một thời gian ngắn, cậu nâng mức nhiệt lên 250C.
Trong bầu không khí mát lạnh nhân tạo này, Zenjirou đang vật lộn trên chiếc ghế như thể muốn hành hạ tấm thảm rẻ tiền bên dưới và bắt đầu lẩm bẩm.
“Mhm, dù cho một thứ phi lý như thế giới khác tồn tại, thì hiện thực vẫn quá khắc nghiệt…”
Trong chuyến đi hai ngày một đêm vừa rồi, thứ mà Zenjirou nhớ nhất chính là những thiết bị điện như điều hòa, tủ lạnh hay đèn điện. Tất cả những thứ này sẽ không thể hoạt động nếu không có một nguồn cấp ổn định và liên tục.
Chính vì vậy, hiện giờ Zenjirou đang muốn tìm một chiếc máy phát tư nhân cỡ nhỏ. Tuy nhiên chiếc máy phát điện tiện lợi, vừa có thể hoạt động trong nhiều năm, lại vừa có thể mang sang thế giới khác không hề tồn tại.
“Loại cơ bản nhất là máy phát chạy bằng xăng hay dầu diesel. Nhưng nhiên liệu thì….”
Loại máy này thường được dùng trong những chuyến cắm trại, có thể dễ dàng sản sinh ra điện năng mà không đòi hỏi lắp đặt phức tạp, nhưng hiển nhiên là nó sẽ cần một nguồn nhiên liệu như xăng hay dầu diesel.
Trước đây cậu đã từng được nghe đến cách tự làm ra dầu diesel sinh học, thế nhưng sau khi thực sự tìm hiểu, cậu nhận ra một tên gà mờ như mình thì chẳng có cách nào tự làm được một khi chuyển sang thế giới kia.
Nói ngắn gọn thì diesel sinh học bao gồm ba thành phần chính: dầu thực vật, metanol và xút. (là cái CH3OH vs NaOH đấy, ối giời môn hóa)
Metanol có thể kiếm được nhờ vào việc chưng cất giấm gỗ trong quá trình sản xuất than hoa, trong khi xút thì nhờ quá trình điện phân.
Đó là những gì cậu tìm hiểu được, nhưng quá rõ ràng rằng chúng hoàn toàn vượt quá năng lực của cậu.
Tất nhiên cậu có thể đi mua trực tiếp Metanol và xút với số lượng lớn ở các cửa hàng dược phẩm và mang sang thế giới khác, nhưng nếu vậy thì thà rằng mua luôn dầu diesel cho rồi. Thế nhưng lượng nhiên liệu xếp vừa trong tấm thảm ma thuật chắc cũng chỉ duy trì được trong một tháng là cùng.
“Động cơ hơi nước cũng không được, vậy là năng lượng gió hay năng lượng mặt trời?”
Năng lượng gió có vẻ khá thực tế. Ở đâu cũng sẽ có gió thôi, nhưng vấn đề đó là sản lượng đầu ra. Vì nó hoàn toàn phụ thuộc vào sức gió nên trong những đêm trời yên biển lặng, nó sẽ hoàn toàn vô dụng.
Năng lượng mặt trời thì lại càng không cần bàn tới, dù sao thì cái cậu cần nhất chính là nguồn điện cho “ánh đèn buổi đêm”.
Nguồn điện mà chỉ có thể dùng vào ban ngày thì không cuốn hút lắm. Cậu hoàn toàn có thể mua một cục pin lớn để dùng cho buổi đêm, thế nhưng pin là một loại sản phẩm có thể thay thế với tuổi thọ tương đối thấp. Nó hoàn toàn không thích hợp cho một nguồn năng lượng lâu dài.
“Vậy là chỉ còn máy phát điện lai giữa năng lượng gió và mặt trời nhỉ. Có vẻ không hề tồi nha.”
Rót lấy một cốc trà lạnh, Zenjirou nhanh chóng trở lại với chiếc máy tính.
Sau tất cả thì máy phát kết hợp chính là sự lựa chọn an toàn nhất. Theo như nhà sản xuất thì nó “Dễ dàng lắp đặt trong nửa ngày và hoạt động ngay lập tức.”
Nếu cái khẩu hiệu đó đáng tin thì ngay cả Zenjirou cũng có thể tự mình lắp đặt ở thế giới đó.
Tuy nhiên, Zenjirou vẫn còn rất phân vân vì cậu lại vô tình đụng vào một ứng cử viên nữa.
“Một chiếc máy phát điện tư nhân sử dụng thủy năng, huh. Có cả thứ như thế này sao…”
Zenjirou bị nó cuốn hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Nó không hề cơ động như gió hay mặt trời vì sẽ cần phải cân nhắc đến yếu tố địa điểm.
“Chiếc máy phát điện tư nhân sử dụng thủy năng” mà cậu để ý đến có hai loại: 0.5kW và 1.0kW, chúng đều hoạt động dựa trên lực hấp dẫn của nước chảy dốc.
Với những gì Zenjirou tìm hiểu được thì, máy phát điện thủy năng sản xuất được ít hơn 10kW sẽ được xếp vào hàng “phổ thông” và nếu có điều kiện thuận lợi về địa hình, thậm chí một hộ gia đình hoàn toàn có thể tự mình lắp đặt.
Dù vậy, vẫn có những thủ tục khó khăn như “luật sông ngòi” nên nó thực sự không được phổ biến lắm, và việc mua bán cũng không đơn giản như những loại máy phát khác.
Thế nhưng chỉ cần duy nhất một điểm mạnh đó là hoạt động 24/7, đã quá đủ để chiếc máy phát điện thủy năng này nổi bật hơn tất cả.
Với máy phát sử dụng năng lượng gió hay mặt trời, dù cho đang ở trong điều kiện thuận lợi nhất nó cũng không thể cung cấp đủ cho cả một hộ gia đình, nhưng máy phát thủy năng thì không như vậy. Tất nhiên đó là nếu những thông số mà nhà sản xuất đưa ra không hề sai lệch.
Nói cách khác, dù có sang thế giới bên kia, Zenjirou hoàn toàn có thể tận hưởng những thiết bị điện mà cậu đang dùng, như là điều hòa, tủ lạnh hay máy tính.
Nhưng có ưu điểm đương nhiên cũng sẽ có nhược điểm.
“Gần cung điện có con sông nào không nhỉ?”
Vấn đề cơ bản nhất đó là liệu gần lâu đài có nguồn nước nào đủ mạnh để vận hành chiếc máy không. Trong lần triệu hồi trước cậu không được phép ra ngoài chút nào nên cũng chẳng biết được.
Nếu chiếu theo logic của thế giới này, thì chắc chắn gần một nơi mà hàng trăm người sống như vậy phải có một nguồn nước ổn định nào đó, thế nhưng thế giới đó lại tồn tại ma thuật.
“Đúng vậy, chúng tôi có một ma pháp sư chuyên đảm nhiệm việc sản xuất nước vào mỗi buổi sáng.”
Rất có thể trường hợp này sẽ xảy ra.
Vì vậy cậu đang tính liệu có nên mua cùng một lúc cả hai loại máy này không, nhưng vấn đề là còn phải cân nhắc đến hầu bao của cậu nữa.
Đã làm việc nhiều năm trong một công ty có số thời gian làm thêm được trả khá hậu hĩnh, nên Zenjirou cũng tiết kiệm được khoảng 3 triệu yên. (~627tr vnd)
Cậu mới chỉ qua 20 tuổi thôi nên chừng đó cũng được xem là tương đối nhiều, thế nhưng nếu nhìn vào mục tiêu của cậu thì cũng chỉ vừa đủ mà thôi.
Chiếc máy phát kết hợp giữa năng lượng gió và mặt trời có giá khoảng 500.000 yên, trong khi chiếc dùng thủy năng có giá 1.5tr yên.
Bên cạnh máy phát thì cậu còn cần mua một chiếc điều hòa lớn, tủ lạnh, đèn hay là cả một dàn PC mới. Ngoài ra còn có những thứ như quần xì, bàn chải, xà bông, khăn tắm… gộp chung lại thì khoản tiền cần bỏ ra cũng không hề nhỏ chút nào.
Còn chưa kể đến “chiếc nhẫn cưới” của Aura nữa, cậu đâu thể dùng đến 2/3 tổng số tiền chỉ để mua máy phát được.
Tuy nhiên nếu không giải quyết được chuyện máy phát thì có mua những thiết bị điện kia cũng chỉ để trưng bày mà thôi.
“Aw, cuối cùng thì mình vẫn phải chọn một trong hai thôi. Một cái thì an toàn nhưng không ổn định, một cái thì ổn định nhưng lại có sự mạo hiểm mất trắng. Mhmm…”
Vấn đề này vô cùng nhạy cảm để cậu có thể đưa ra một quyết định nhanh chóng, nhưng thời gian của cậu cũng có hạn. Chuyện này không hề đơn giản như ra chợ mua thịt, mua rau. Quá trình vận chuyển có lẽ sẽ tốn một vài ngày kể từ khi đặt hàng, và cậu cũng cần có thời gian để tìm hiểu cách lắp đặt và vận hành nữa.
“Mh? Mà ngay từ đầu nếu nói rằng mình muốn mua và tự mình lắp đặt thì họ có bán cho không nhỉ?”
Zenjirou chợt nhận ra vấn đề cơ bản nhất và thở dài thườn thượt. Theo những gì được viết trên trang chủ thì bên chịu trách nhiệm an toàn không phải là người mua mà là người bán và lắp đặt. Vậy nên chuyện họ cứ thế bán thẳng cho cậu là không thể?
Zenjirou tiếp tục tìm kiếm trên mạng một lúc nữa và cuối cùng cũng tìm thêm được vài thông tin khó chịu.
“…Yeah, biết mà. Trước khi mua, mỗi công ty đều yêu cầu có giấy phép, bản khảo sát địa hình và bảng giá lắp đặt nữa.”
Đối mặt với màn hình máy tính, Zenjirou thở dài mệt mỏi.
Cần có giấy phép, khảo sát địa hình mà trên hết cậu còn chưa quyết định xem mình sẽ lắp đặt ở đâu nữa. Có nghĩa là khả năng cao họ sẽ không bán cho cậu.
Có vẻ máy phát thủy năng không phải là thứ cứ có tiền là mua được.
“Nếu vậy, mình chỉ cần để họ lắp đặt ở gần một con sông nào đó, quan sát cách tiến hành rồi sau đó bí mật tháo gỡ và mang sang thế giới bên kia?”
Zenjirou lẩm bẩm và nhớ về ngôi làng nơi mà cậu sinh ra và lớn lên.
“Mình nghĩ là có một căn chòi trên núi, nằm gần một con sông nhỏ chảy khá mạnh. Phần đất đó có lẽ vẫn còn thuộc về mình nhỉ?”
Nguyên vị trí của ngôi làng đã nằm ở một khu vực hoàn toàn tách biệt với bên ngoài rồi, và căn nhà chòi đó thậm chí còn nằm sâu hơn vào trong núi nữa. Nếu cậu nhớ không nhầm thì vùng đất xung quanh vẫn thuộc về nhà Yamai.
Sau khi tốt nghiệp đại học và tìm được việc làm trên thành phố, Zenjirou đã sang tên căn nhà chính và ruộng đất cho người chú và vợ của ông ấy, vì họ vẫn luôn là người chăm lo cho cậu. Thế nhưng căn nhà chòi và phần đất xung quanh có vẻ vẫn đứng tên cậu.
Càng may mắn hơn, đó chỉ là một nhà kho nhỏ và không có bất cứ nguồn điện nào. Vậy nên sẽ chẳng có chút nghi ngờ gì nếu cậu nói mình muốn lắp đặt một chiếc máy phát để cung cấp điện cho căn chòi.
Thời gian là tiền bạc, hiện giờ cậu chẳng thiếu gì cả ngoài thời gian.
Zenjirou ngay lập tức gọi vào số máy của công ty bán máy phát điện thủy năng. Sau ba hồi chuông, có người nhấc máy thế nhưng những gì cậu nghe được là giọng nói quen thuộc của chị tổng đài.
"Tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này....."
.
.
“Kính chào quý khách, đây là phòng kinh doanh của Technotics. Hiện chúng tôi không thể tiếp nhận cuộc gọi này. Làm ơn để lại tên, sđt và…”
“Ah, đúng rồi. Hôm nay là chủ nhật, làm quái gì có ma nào đi làm chứ.”
Zenjirou tặc lưỡi một cái rồi gác máy.
“Oh. Tạm thời cứ gửi một cái mail và để lại cả sđt nữa.”
Cậu bắt đầu soạn một lá thư điện tử với tựa đề “Muốn mua hàng” để đặt chiếc máy phát điện thủy năng.
**