Vào buổi tối ngày đầu tiên mà Yamai Zenjirou được triệu hồi, Nữ Hoàng Carpa Aura đệ nhất đã triệu tập một vài hầu cận của mình và có một cuộc họp bí mật.
Ngọn lửa bập bùng từ giá nến treo trên tường bao phủ toàn bộ căn phòng bằng thứ ánh sáng mập mờ.
Aura ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế được đan từ cây nho miền nam, nhìn xuống những người hầu cận của mình, cô từ tốn mở lời.
“Vậy, chồng tương lai của ta thế nào rồi?”
Lời đầu tiên cô nói là dành cho một nữ hầu gái trẻ với mái tóc vàng óng, người đứng ở phía xa nhất trong căn phòng.
“Thưa rất tốt. Ngài ấy vừa mới đi ngủ một lúc trước ạ.”
Người nữ hầu gái đáp lại ngắn gọn với một chất giọng cao và rõ ràng.
“Vậy sao, tốt lắm. Mà có vẻ anh ấy là một người hoạt động về đêm. Chúng ta có lẽ sẽ phải chi thêm ngâm quỹ cho việc chiếu sáng trong lâu đài rồi.”
Hoàn toàn đắm chìm trong những suy nghĩ, Aura tựa cằm vào bàn tay đang bắt chéo của mình và lẩm bẩm.
Nếu Zenjirou mà nghe thấy câu này, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý với nhận định kiểu như vậy. Hiện tại cũng mới chỉ khoảng mười giờ là muộn nhất. Vào những ngày làm việc trong tuần, Zenjirou vốn đã quen trở về nhà sau nửa đêm, thế nên lần này rõ ràng là nghỉ hưu sớm cho cậu rồi.
Mặc dù không buồn ngủ lắm, nhưng cậu vẫn sẵn lòng tắt đèn và lên giường đi ngủ vì cậu nghĩ đến người hầu gái, cô ta sẽ phải đứng trực cho đến khi nào cậu đi ngủ mới thôi.
Nếu gọi như thế này là “Thức muộn” hay “Người hoạt động về đêm” thì cậu cũng thấy cũng đúng. Đối với Nhật bản hiện đại, cậu có thể có bao nhiêu ánh sáng tùy ý nhờ vào những thiết bị điện, nhưng ngược lại ở thế giới này nguồn ánh sáng duy nhất chính là “lửa”, có thể là từ đuốc, nến hay đèn lồng. Sự nhận thức về khoảnh thời gian về cơ bản cũng là khác nhau.
Có rất ít cửa hàng ở đây mở cửa cả đêm. Ngay đến cả khu vực bận rộn nhất của lâu đài cũng coi “buổi đêm chính là giờ đi ngủ”
Một người đàn ông trung niên với một gương mặt nhỏ, đứng ở hàng đầu tiên, có vẻ là một viên quan chức, đáp lại sau khi nghe Aura nói.
“Dù sao thì cũng chúc mừng người đã kiếm được một chú rể, thưa Điện hạ. Vậy, vị Zenjirou-dono đó trong mắt người như thế nào?”
Người đàn ông trung niên đó - Fabio Debache là thư kí riêng của Aura.
Thường thì thư ký riêng là vị trí không có được nhiều quyền lực lắm, nhưng ở thời điểm hiện tại khi mà Aura chưa hề chọn ra người cho vị trí thủ tướng, hay đại tướng, cô vẫn đang tự mình chỉ huy cả quân đội lẫn chính trị. Vậy nên nắm trong tay quyền lực “cánh tay phải của Nữ hoàng” thật là vô cùng kinh khủng.
Nghe được câu hỏi từ vị cận thần của mình, Nữ hoàng chỉ khẽ nhún vai.
“Anh ấy sắc bén hơn ta tưởng nhiều. Hơn nữa, anh ấy còn sở hữu khả năng đưa ra phán đoán bình tĩnh lại còn khá táo bạo nữa. Ta cho rằng đó là một sự ‘không may bất ngờ’.”
Cô đáp lại thẳng thắn.
Tự nói rằng những suy xét của mình, những thứ mà giống với lời khen hơn, là một sự ‘không may bất ngờ’ cũng đủ để cho thấy Nữ hoàng không hề muốn tìm một người chồng tài năng.
Mẫu chồng lý tưởng cho Aura đó là một người sẽ đắm chìm anh ta trong nhung lụa, dễ dàng thỏa mãn khi có trong tay những thứ xoàng xĩnh như tiền bạc, phụ nữ và những tham vọng tầm thường chứ không hề có hứng thú với quyền lực chính trị.
“Đặc biệt là câu hỏi cuối cùng của ảnh. Zenjirou-dono dường như đã nhận ra được ý định thực sự của ta. Và anh ấy vẫn chấp nhận lời cầu hôn này.”
Aura hồi tưởng lại cuộc đối thoại ban ngày và cười khúc khích.
Dù sao thì cậu đã đi xa đến mức thẳng thừng hỏi rằng “Cô sẽ làm gì nếu sau khi cưới ta tự nhốt mình trong hậu cung, tránh né tiếp xúc với người ngoài nhiều nhất có thể, chỉ tập trung vào cô và dành cả ngày để lang thang hưởng thụ?”
Có vẻ mọi chuyện đã khá rõ ràng là cậu đã hoàn toàn nhận ra được những gì cô muốn từ người chồng của mình, hay đúng hơn là “những gì cô không muốn”.
“Đầu tiên ta cho rằng anh ấy là người không được giáo dục đàng hoàng, nhưng chỉ cần nhìn vào sự nhạy bén của ảnh, rất có ở thế giới đó, anh ấy cũng thuộc một gia đình quý tộc.”
“Cũng không thể loại trừ khả năng đó.”
“Cách cư xử cũng như thái độ của anh ấy có đôi chút khác thường, nhưng chỉ vì như vậy mà cho rằng ảnh là một thường dân không được giáo dục thì cũng hơi quá.”
Tất cả những người thân cận đều gật đầu đồng tình với những mong muốn không được như ý của Aura.
Đến lúc này, Aura và mọi người cũng thôi quy chụp những thông lệ của thế giới này cho thế giới đó. Ở đây chỉ có duy nhất hoàng gia, quý tộc và một số ít phú hào có quyền được giáo dục.
Dù tốt hay xấu thì hầu hết thường dân đối với họ chỉ là đám người mù chữ và thô tục. Nếu tính cả Lục địa phía nam thì cũng có những nơi mở cửa cho thường dân đến học, nhưng với một quốc gia hiện đại như Nhật bản, nơi mà mọi công dân đều trải qua quá trình giáo dục bắt buộc trong chín năm, hoàn toàn là một vấn đề không thể hiểu được đối với Aura và người của mình.
“Tuy nhiên, nếu chuyện là vậy, cũng không tránh được khi Zenjirou-sama có động cơ mờ ám nào đó khi chấp nhận lời cầu hôn này. Nếu người muốn hủy bỏ hôn ước này, chúng ta có thể bỏ qua nghi lễ triệu hồi trong một tháng nữa.”
Người đàn ông vừa lên tiếng, chính là vị trưởng lão trong chiếc áo choàng màu tím đã đứng bên trái Aura khi Zenjirou đến với thế giới này.
Đáp lại những lời nói của vị pháp sư hoàng gia Espiridion, Aura hất cằm về phía ông ta và lắc tay liên tục.
“Thôi đùa đi, ông già. Ý ông là ta nên lấy ‘con sói tham lam’ của nhà Guillien hay ‘con rối’ của nhà Marquez làm chồng hả? Nếu ta mà làm vậy thì Carpa chắc chắn sẽ sẽ bị phá hủy vì xung đột nội bộ, mặc dù cho chúng ta đã vượt qua được cuộc chiến đó.”
Vị pháp sư lớn tuổi cười cay đắng với những lời nói ngắn gọn của nữ hoàng, ông vuốt vuốt hàng râu dài màu xám của mình và bắt đầu nhắc đến những ứng cử viên phò mã mà nữ hoàng vừa chê bai.
“Điện hạ, người lại làm quá lên rồi. Ngài Puyol Gullien là một tướng quân tài giỏi và ngài Rafaello Marquez thì là một chính khách tuyệt vời.”
“Ta biết rõ những điều ông vừa nói, ông già. Chính ta đã tự mình đề bạt họ vào vị trí đó. Tuy nhiên, ý ta là không cần biết họ có tài năng đến đâu thì một người đàn ông có tham vọng vô đáy và một thằng nhóc không dám làm trái lời cha mẹ không thể nào làm chồng của ta được.”
Những đánh giá mà Aura dành cho bọn họ tuy thô nhưng thật nên vị pháp sư già không thể phản pháo thêm nữa.
“Vậy là người sẽ lấy Zenjirou-dono làm chồng?”
Fabio trở lại với chủ đề chính, Aura đơn giản gật đầu đáp lại.
“Đúng thế, mặc dù ta hơi lo đến chuyện anh ấy thông minh hơn những gì ta mong đợi, nhưng ta thích tính cách của ảnh. Chí ít thì anh ấy cũng tốt hơn ‘con sói tham lam’ hay là ‘con rối của cha mẹ’. Huyết thống hoàng tộc của anh ấy cũng mạnh nữa, nên chúng ta hoàn toàn có thể hy vọng vào việc ảnh có thể dùng được ma thuật thời không sau khi luyện tập một chút, thay vì chỉ đơn giản là truyền lại cho những đứa trẻ. Đến lúc đó thì ngay cả đám quý tộc cũng không thể phàn nàn được nữa.”
Kết hôn với mục đích để truyền lại ma thuật thời không, và huyết thống hoàng tộc cho thế hệ tiếp theo là một chuyện gần như chắc chắn ở thế giới này, nơi mà sức mạnh của quốc gia cũng tỉ lệ thuận với số lượng người có thể dùng ma thuật thời không.
Trong một tương lai không xa, khi mà Zenjirou có thể tự mình sử dụng ma thuật thời không, sẽ không một ai dám công khai phản đối hôn lễ này nữa.
“Tuy nhiên, ngài ấy không chỉ có địa vị không tương xứng mà còn đến từ thế giới khác nữa. Thần tin rằng sẽ có rất nhiều vấn đề sẽ xảy ra nếu muốn vun đắp một gia đình dù là sau khi đã kết hôn.”
Đáp lại những lo lắng cho tương lai của vị pháp sư già, Aura mỉm cười đầy ẩn ý.
“Thì, đó là những chuyện sẽ xảy ra dù ta có cưới ai đi chăng nữa. Đó chỉ còn là vấn đề về sự thật lòng và những nỗ lực mà thôi. Ta đã sớm nói rõ với chồng tương lai của ta rằng, hôn ước này hoàn toàn là mong muốn một phía của ta, rằng ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của anh ấy, chừng nào những chuyện đó không liên quan đến chính quyền của chúng ta.”
Sự tin tưởng mà Aura thể hiện cho Zenjirou hồi trưa nay không hề chỉ là nói chơi.
Aura cũng tự mình chấp nhận gánh nặng tinh thần khi mà cô đã vô cớ khiến Zenjirou phải liên lụy vào vấn đề của riêng mình, nên lẽ dĩ nhiên cô sẽ thành thật với chồng tương lai của mình.
Một người chồng không phải là thuộc hạ mà là một thành viên trong gia đình. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, cậu ta sẽ là một người thân thiết mà cô sẽ dành cả đời để ở bên, sẽ cùng chung chăn gối rất nhiều lần.
Lừa dối chỉ tự làm mình mệt mỏi thêm mà thôi.
“Thần hiểu rồi, đó là vấn đề của ‘gia đình’ nên chúng thần sẽ để cho người giải quyết, thưa Điện hạ. Tuy nhiên, sẽ là vấn đề 'quốc gia', rằng người có thể sinh con hay không. Trong trường hợp hai người không hợp nhau về ‘chuyện chăn gối’, làm ơn hãy báo với chúng thần.
Rất may cho chúng ta, Zenjirou-sama thừa hưởng huyết kế hoàng tộc mạnh đến mức người có thể sử dụng ma thuật thời không. Và có rất nhiều phụ nữ trong quốc gia này thừa hưởng huyết kế mạnh ngang với Puyol-dono và Rafaelo-dono.”
Thư ký riêng, Fabio nói chuyện một cách vô cùng thẳng thừng và rành mạch.
Đúng vậy. Tình thế hiện tại đã thay đổi, giờ một người đàn ông với huyết kế hoàng tộc mạnh mẽ đã xuất hiện.
Cho tới nay, chỉ có duy nhất Aura có thể sử dụng ma thuật thời không, vậy nên chuyện Aura sinh con là một nhiệm vụ cấp bách và bắt buộc, nhưng giờ, Zenjirou, một người đàn ông sở hữu huyết kế hoàng gia mạnh đến mức anh ta có thể sử dụng ma thuật thời không, đã xuất hiện, và chuyện ưu tiên sẽ được xem xét lại.
Trong trường hợp cuối cùng, hoàn toàn có thể Aura sẽ ế chồng như những người tiền nhiệm và đứa trẻ của Zenjirou và một người phụ nữ sở hữu huyết kế hoàng tộc khác sẽ kế thừa ngai vàng.
Ngay từ đầu thì, hôn lễ của một nữ hoàng đã là sự đối nghịch giữa luật lệ, “Quyền lực tối thượng của người cầm quyền” và văn hóa, “Người đứng đầu gia đình luôn luôn là đàn ông”.
Kiểu như những người phụ nữ quý tộc sẽ dùng sự mâu thuẫn này làm cái cớ để phá hủy hôn lễ của Nữ hoàng và sẽ tự mình nhắm đến Zenjirou sau khi sự tồn tại của cậu được đưa ra ánh sáng. Nói cách khác, Zenjirou vừa là một quả trứng vàng vừa là một quả bom nổ chậm.
Tuy nhiên, Nữ hoàng Aura không hề tỏ ra một chút tức giận nào với những lời nói thẳng thừng từ người hầu cận của mình,
khoanh chân ngồi trên ghế và đáp lại vô cùng thâm thúy.
“Đúng vậy, đó sẽ là vấn đề của sau này, nhưng ta sớm đã nghĩ ra cách để đối phó với chuyện này rồi. Tuy nhiên ta cũng tin rằng sự lo lắng của ngươi hoàn toàn không cần thiết. Ta chắc chắn sẽ có con với chồng tương lai của mình.”
“Hoo? Liệu thần có thể biết sự tự tin này đến từ đâu không?”
Người pháp sư già tò mò, ngược lại Aura đáp với một nự cười ngọt ngào.
“Oh, rất đơn giản. Trong khi dùng bữa tối với chồng tương lai của ta, ta ngồi đối diện với anh ấy và ánh mắt của ảnh cứ dán vào bộ ngực này. Anh ấy tưởng rằng ta không để ý, nhưng ta chắc chắn đó là ánh mắt đầy dục vọng. Vậy là cơ thể này có thể kích thích ham muốn tình dục của anh ấy.”
Nói xong, Aura ưỡn bộ ngực quá khổ của mình ra đầy tự hào.
Những thứ mà cánh đàn ông vốn cho chỉ là một cái liếc qua thì đối với phụ nữ vẫn sẽ là nhìn chằm chằm.
Bằng cách này hay cách khác, những suy nghĩ tăm tối của Zenjirou đã hoàn toàn bị Nữ hoàng phát hiện.