Risou no Himo Seikatsu

chương 3.1 nữ hoàng mang thai.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Uhh, kuh!"

Zenjirou vươn người hết cỡ thư giãn cơ thể căng cứng và tắm mình trong ánh nắng ban mai, lần đầu tiên sau tám ngày dài đằng đẵng, cậu đã có thể thoát khỏi bộ pijama và khoác lên mình chiếc áo phông cộc tay và quần tây.

Ánh mặt trời đỏ thẫm cùng những cơn gió tươi mát tràn vào căn phòng qua khung cửa sổ nhẹ nhàng bao lấy toàn bộ cơ thể cậu.

"Hah... các cụ thường nói "sức khỏe là thứ tài sản đáng quý nhất", quả cấm có sai mà."

Vừa thư giãn phần cổ tê cứng, Zenjirou vừa cất lời cảm thán.

Chỉ vì "Phước lành của khu rừng" mà cậu đã bị ốm liệt giường suốt bảy ngày trời. Và rồi cuối cùng thì đêm hôm qua cậu đã được tận hưởng một buổi đi tắm đúng nghĩa kèm sau đó là một giấc ngủ ngon lành không mộng mị.

Nhờ thế mà sáng nay thức giấc, cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Để xem, nhiệt độ hôm nay... Oh, chỉ quanh ngưỡng hai mươi độ thôi à, chẳng trách mình lại cảm thấy dễ chịu như vậy."

Mặc dù mức nhiệt vào sáng sớm thường vẫn còn thấp, thế nhưng giảm đến mức này thì đúng là thoải mái hơn rất nhiều. Và chiếu theo tình hình này thì có lẽ cả ngày hôm nay cũng không cần dùng đến đá hay quạt điện nữa.

Dù sao không sớm thì muộn, cậu cũng sẽ phải làm quen với khí hậu ở quốc gia này, và hiển nhiên bắt đầu ở thời điểm này khi mà mức nhiệt tối đa không vượt quá ngưỡng ba mươi độ là lựa chọn sáng suốt nhất, chứ cứ như lúc nhiệt độ môi trường còn lớn hơn nhiệt độ cơ thể thì chắc chắn cậu không thể nào trụ nổi.

"Dù sao thì mình cũng đâu biết chắc được đống đồ điện kia sống được đến bao giờ."

Khỏi cần phải nói cũng biết tuổi thọ của thiết bị điện đâu thể nào so với con người, và cậu lại không có hàng để thay thế, vậy nên cái tương lai nơi mà cậu phải nói lời vĩnh biệt với chúng là không thể tránh khỏi.

Mà ngay cả trước khi cái ngày đó đến thì cũng sẽ có vô số những sự kiện cậu buộc phải rời khỏi hậu cung, ví như buổi tiệc vừa diễn ra cách đây không lâu. Cậu sẽ phải phơi mình trước cái nóng như thiêu như đốt của Vương quốc Carpa, hay có những lúc cậu phải che dấu đống thiết bị điện khi có khách xuất hiện, điển hình là chuyến thăm bệnh vừa rồi của Công chúa Isabelle.

Chính vì vậy, nhân lúc vẫn còn đầy đủ tiện nghi, bằng mọi cách cậu phải cố gắng hòa hợp với môi trường khí hậu nơi đây.

"Aw, tự nhiên lại thấy mệt rồi. Có lẽ mình cũng nên thử vài bài thể dục nhịp điệu hay là chơi bóng thôi. Mình khác chắc là có mang theo bơm hơi và cả quả bóng cũ nữa."

Zenjirou đưa tay kiểm tra lại cơ thể một lượt từ trên xuống dưới, dù có là ai đi chăng nữa, thì việc phải nằm liệt giường suốt một tuần cũng sẽ khiến thể lực bị suy giảm.

Chính vì vậy nếu cứ thế mà quay trở lại cuộc sống khép kín như trước kia, cậu sẽ phải đối mặt với rất nhiều mối nguy hiểm.

Ở độ tuổi này mà trở nên hụt hơi chỉ vì vài bài vận động hay đơn giản là đi lại trong cung điện thì quả là đáng báo động, chính vì vậy cậu cảm thấy cần thiết phải áp đặt ngay một chế độ tập luyện cho bản thân.

"Nếu đi ra khu vườn chỗ đặt chiếc máy phát chắc là không sao đâu. Quả nhiên là vận động đôi chút không bao giờ thừa thãi mà."

Sau một hồi lục lọi trong đống ở góc phòng, cuối cùng Zenjirou cũng đã tìm được quả bóng và bắt đầu kiểm tra tình trạng của nó.

Từ khi đến nơi này, cậu vẫn luôn tận hưởng cuộc sống khép kín của mình một cách vô lo vô nghĩ, nhưng giờ sau một trận ốm cậu cuối cùng cũng nhận ra mức độ quan trọng của việc duy trì sức khỏe. (chớ trước giờ vẫn đấu vật với nữ hoàng đều đều mà, lo cái mọe gì ~~)

Một bài tập đơn giản thôi cũng đủ tạo nên sự khác biệt giữa sự sống và cái chết rồi. Nếu chỉ qua một trận ốm mà ngộ ra được nhiêu đây thì Zenjirou thấy nó cũng đáng lắm.

"Ối chà. Chơi bóng trong này đúng là không ổn chút nào."

Hiện giờ cậu vẫn đang đứng trong căn phòng được dùng như phòng khách, nếu so với Nhật bản hiện đại thì nó rộng một cách nực cười. Thế nhưng nhờ có đống đồ điện và dây dẫn mà phần lớn diện tích căn phòng đã bị chiếm hữu.

Cậu đã cố gắng hết sức để sắp xếp chúng vào dọc theo những bức tường, cơ mà vì vị trí lắp đặt cũng như độ dài của dây nối mà một cơ số vẫn phải bắt chéo qua căn phòng.

Nếu để vướng chân vào đống này thì thật là một thảm họa chứ không đùa.

"Cách tốt nhất là biến một căn phòng trống nào đó thành phòng tập thể dục, dù sao thì cái cung điện cũng chẳng thiếu gì."

Ngay lúc cậu vừa lẩm bẩm như vậy,

"Zenjirou-sama. Thần đã mang đồ đến rồi ạ."

Tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói từ phía bên kia, Zenjirou cũng đáp lại ngay lập tức.

"Được rồi, ta tới ngay."

Đặt quả bóng trên tay xuống chiếc trường kỷ, cậu nhanh chóng bước ra mở cửa.

Vốn dĩ mở cửa là việc của hầu gái, nhưng vì cô đã nói "đã mang đồ đến" nên cậu nghĩ chắc tay của cô ấy bận hết rồi và tự mình đi ra.

Đúng như dự đoán, đứng đợi cậu là một nàng hầu gái với mái tóc màu vàng óng đặc biệt ngay cả trong Vương quốc Carpa, cô đứng thẳng người và trên tay là một chiếc khay bằng gỗ.

"Nhà bếp đã làm theo đúng như căn dặn của ngài rồi ạ."

Nói rồi cô hầu gái dâng lên cậu món chuối thái lát chiên giòn. Thứ gia vị duy nhất được thêm vào là một chút muối biển rắc lên trên.

"Bim bim chuối" cũng là một món phổ biến ở Nhật bản, nhưng lần này cậu muốn họ làm nó là để thay thế cho món khoai tây chiên.

Trong thời gian nằm bệnh, cậu đã được phục vụ món chuối nghiền và cảm thấy vị của nó khá giống với khoai tây. Chính vì vậy cậu đã đặc biệt nhờ nhà bếp làm món này như một bước thử nghiệm.

"Oh, để ta thử xem thế nào."

Zenjirou đưa tay lấy một miếng chuối chiên mà người hầu gái mang đến và ném thẳng vào miệng. Chỉ với một phát cắn, âm thanh giòn rụm vang lên.

"Mm..."

Hương vị thanh đạm của muối cùng với dầu thực vật cao cấp lan tỏa trong khoang miệng, vì căn bản nguyên liệu là khác nhau nên cũng chẳng thể nào liên tưởng đến món khoai tây chiên được, cơ mà với một phiên bản thay thế thì vị cũng không đến nỗi nào.

"Thế nào ạ, Zenjirou-sama?"

"Được, khá tốt, nhưng nếu lần sau họ thái lát mỏng hơn một chút nữa thì sẽ tốt hơn nhiều."

"Vâng. Thần sẽ truyền đạt lại ngay."

"Tốt lắm."

Trong khi người hầu gái kính cẩn cúi đầu, Zenjirou nhận lấy đĩa chuối chiên rồi đóng cửa lại.

Trở lại căn phòng, Zenjirou đặt đĩa đồ ăn xuống bàn rồi ngả người lên chiếc sofa.

"Hmm, mặc dù hơi cứng một chút nhưng cũng là một sự thay thế ổn cho khoai tây chiên, và nó cũng không quá ngọt như mấy món tráng miệng bằng chuối khác nữa."

Mặc dù hương vị không quá ngon nhưng món này lại mang đến cho cậu cảm giác hoài niệm.

Cũng đã được vài tháng kể từ khi Zenjirou đặt chân đến thế giới này. Cậu cho rằng như vậy vẫn còn là quá sớm để hoài niệm về Nhật bản, cơ mà trong lần đổ bệnh vừa rồi, cậu đúng là không ít lần liên tưởng đến những món ăn của Nhật bản.

Zenjirou không cho rằng bản thân là một người kén ăn, và thực tế là đến lúc này cậu cảm thấy hoàn toàn ổn với văn hóa ẩm thực ở thế giới này. Thế nhưng khi mà cơ thể bắt đầu trở nên yếu đuối do bệnh tật, mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi.

Cậu không định làm mọi chuyện theo mong muốn ích kỷ của bản thân, thế nhưng nếu chỉ ở một mức độ vừa phải thì cậu nghĩ chuyện tái tạo văn hóa ẩm thực Nhật bản cũng không phải một ý tồi, và Aura cũng đã từng nói "Cứ làm những gì anh thích" vậy nên cậu quyết định ra chỉ thị cho nhà bếp.

Kể từ khi bắt đầu đặt chân vào thế giới người lớn và đi làm, Zenjirou gần như không còn đụng tới đồ ăn vặt nữa, nhưng giờ đây, khi được trải nghiệm lại hương vị đầy hoài niệm này, cậu không thể ngó lơ được nữa.

"Thật may là ở thế giới này, đường không phải thứ gì đó quá khan hiếm. Có lẽ mình nên thí điểm một vài món đồ ngọt? Cơ mà trứng thì có, chứ còn mấy món đồ từ sữa thì mình nghĩ là chịu rồi. Vậy là chỉ làm được những món đồ ngọt không có bơ hay sữa... Hmm, mình có mang thứ công thức nào như vậy không nhỉ?"

Tại Vương quốc Carpa, nơi mà khí hậu tiệm cận với rừng mưa nhiệt đới, loại vật nuôi duy nhất mà họ có là "rồng" - hay nói cách khác: bò sát. Hiển nhiên là bò sát không thể nào sản sinh ra sữa, và mặc dù chúng có đẻ trứng, nhưng không may trứng bò sát cũng không thể dùng để thay thế cho trứng gia cầm được.

Tất nhiên nói vậy không có nghĩa nơi đây không thể phát triển các loài thú có vú, vốn dĩ Trái đất cũng có không ít quốc gia có điều kiện khí hậu tương tự như Vương quốc Carpa, và họ không có vấn đề gì khi dùng lợn hay bò làm gia súc chính.

Hiện tại cung điện hoàng gia cũng đã có vài bộ phận bắt đầu nuôi một loài chim để lấy thịt.

Nguyên nhân chủ yếu khiến các loài thú có vú không được ưa chuộng tại Lục địa phía nam là do hệ sinh thái cũng như phong tục tập quán chứ không hề có vấn đề gì với khí hậu hay thời tiết.

"Nếu bằng một cách nào đó mà mình kiếm được sữa tươi, nhất định phải chỉ cho họ cách làm một chiếc máy ly tâm chạy bằng cơm và bắt đầu thử nghiệm làm bơ rồi kem tươi nữa. Ah, cơ mà mình lại không có mang theo lò vi sóng, nên dù có nguyên liệu thì chuyện làm đồ ngọt vẫn còn xa vời lắm."

Mặc dù đã sống tự lập được bảy năm, bắt đầu từ khi lên đại học và rồi tốt nghiệp đi làm, kỹ năng nấu ăn của cậu vẫn chẳng khá khẩm hơn là bao.

Tất cả những gì mà cậu có thể làm là vài món xào cơ bản, món hầm hay là cà ri.

Mà ngay từ đầu thì chuyện một hoàng tộc như Zenjirou tự mình vào bếp vốn không phải một chuyện đáng tự hào, và nếu cân nhắc đến trách nhiệm của hội hầu gái thì cái tương lai đó khó có thể thành hiện thực được.

"Tóm lại mình chỉ cần dựa trên nguyên liệu sẵn có rồi dạy cho họ những công thức thích hợp là được."

Vừa ngồi trên ghế nhấm nháp món chuối chiên, Zenjirou vừa ngẫm nghĩ trong khi tìm một chiếc đĩa DVD để giết thời gian.

***

Buổi tối cùng ngày hôm đó, sau khi tắm rửa và dùng bữa, cuối cùng Aura và Zenjirou cũng đã có thể tận hưởng quãng thời gian riêng tư quý giá của riêng hai người.

“Vậy là anh muốn vận động một chút để giữ dáng huh?”

“Yeah kiểu như vậy đấy. Em thấy sao? Anh nên dùng sân sau hay là chọn ngẫu nhiên một căn phòng nào đó trong hậu cung?”

Như thường lệ hai người vẫn đang ngồi vai tựa vai trên chiếc trường kỷ vô cùng tình tứ. Và chủ đề hiện tại chính là ý nghĩ muốn “tập thể dục để duy trì sức khỏe” của Zenjirou.

Vốn dĩ Zenjirou không cần phải xin phép hay hỏi ý kiến bất cứ ai để trưng dụng sân sau hay là bất cứ một căn phòng nào trong hậu cung. Tuy nhiên cậu lại luôn giữ thói quen thảo luận với Aura dù là những vấn đề nhỏ nhặt nhất, rõ ràng cậu không hề có một chút ý thức nào về quyền lực trong tay “chủ nhân của hậu cung”.

“Mhm, em thật sự không có chút ý niệm nào về cái thứ gọi là bóng đá, nhưng nếu anh thực sự muốn rèn luyện bản thân đến vậy thì sao không thử tập một chút võ thuật đi? Thực sự cũng không thừa khi học qua về ‘thập thuật’ đâu.”

Vừa dứt lời, Aura ngay lập tức với tay lấy một miếng chuối chiên rồi đưa vào miệng.

“Thập thuật?”

Zenjirou thật sự chưa có bất cứ ý niệm nào về cụm từ hoàn toàn mới mẻ này, thế nên Aura bắt đầu giải thích chi tiết.

“Đúng vậy. Nó được dùng để ám chỉ mười môn võ thuật mà những người lính của Vương quốc Carpa vẫn luôn luyện tập: Chạy, thương thuật, cung thuật, cưỡi rồng, leo cây, bơi lội, cắm trại ngoài trời, ném đá, kiếm thuật và đấu tay bo.

Dù vậy thì cũng chỉ có cơ số ít người làm chủ được cả mười loại kể trên. Trong số đó có ba loại được ưu tiên là chạy, thương thuật và cung thuật, nếu anh muốn trở thành hiệp sỹ thì sẽ cần học thêm cách cưỡi rồng nữa. Và sau đó sẽ chọn một hoặc hai môn trong số còn lại làm kỹ năng đặc biệt.”

“Oho…”

Zenjirou thầm cất tiếng cảm thán. Vậy là nó cũng tương tự như “Mười tám loại binh khí trong Wushu” được lưu truyền đến Nhật bản thời xa xưa nhỉ? Cậu không nghĩ một người đã ngoài hai mươi như mình có thể lĩnh hội được bao nhiêu trong số đó, cơ mà cậu thực sự cảm thấy có chút hứng thú rồi.

Nhưng chuyện vốn không thể đơn giản như kiểu cậu muốn học là học được.

“Nghe có vẻ thú vị đấy, nhưng ai sẽ là người dạy cho anh?”

“Mh? Tất nhiên em sẽ chọn cho anh một sư phụ ưu tú trong hàng ngũ quân đội hoàng gia.”

Aura đáp lại trong khi với tay lấy một miếng chuối chiên khác, mặt khác Zenjirou lại thể hiện biểu cảm như thể đang nói “biết ngay mà” và lắc đầu phản đối kịch liệt.

“Làm vậy không ổn lắm đâu. Người đó sẽ phải là đàn ông, đúng chứ? Và nó đồng nghĩa rằng anh sẽ phải rời khỏi hậu cung nếu muốn học võ thuật, từ đó rắc rối sẽ nối đuôi nhau mà không ngừng tìm tới. Hơn nữa một khi bắt đầu mối quan hệ ‘thầy-trò’ dù chỉ giới hạn trong võ thuật thì nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy toàn phiền toái thôi.”

Zenjirou đáp lại như vậy trong khi gợi nhớ về gã cố vấn cho câu lạc bộ bóng đá thời sơ trung và cao trung.

Và mặc dù chỉ là cố vấn nhưng cũng đã được coi là “thầy giáo” rồi, thế nên hễ mỗi lần đụng phải mặt gã ở ngoài trường, cậu vẫn theo phản xạ đứng nghiêm chào. Và khỏi cần nói nếu yếu tố liên đới là võ thuật thì mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Hiển nhiên người ta sẽ cố tình tiếp cận với cậu để nhắm đến cái danh “giáo viên” này. Và đối với cậu, bị vướng vào một người như Octavia đã là quá đủ rồi.

Aura vừa nuốt miếng chuối chiên xuống vừa cố gượng nở một nụ cười.

“Zenjirou, anh không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy đâu. Em sẽ cố gắng sắp xếp để mọi chuyện trong giới hạn cho phép, thế nên thi thoảng anh cứ cư xử thoải mái một chút cũng không sao đâu mà.”

Nghe vợ cậu nói vậy Zenjioru gãi đầu đáp lại.

“Tất nhiên là anh không hề muốn gây thêm rắc rối cho em rồi, với lại chuyện này cũng là vì lợi ích của chính anh mà thôi. Tóm lại, đúng là anh có hứng thú với võ thuật, nhưng không nhiều đến mức tự mua dây buộc mình đâu.”

“….”

Aura giữ im lặng trong một thoáng rồi quay sang, nhìn thẳng vào mắt của chồng mình.

Nhận thấy cậu không hề nói dối, cô mới chịu gật đầu đáp lại.

“Nếu vậy thì em cũng không muốn thúc ép anh thêm nữa. Anh nói là muốn học võ thuật, nhưng lại không muốn dính dáng đến mấy con người phiền phức, nếu thế chi bằng để em dạy cho anh trong những lúc rảnh rỗi thì sao?”

Đối mặt với đề nghị bất ngờ đến từ Aura, Zenjirou kinh ngạc trợn tròn hai con mắt.

“Eh? Em á?”

Lần này Aura lấy đến hai miếng chuối chiên rồi quăng vào miệng cùng một lúc, cô vừa nhai vừa đáp lại câu hỏi của Zenjirou.

“Vâng. Mặc dù em cũng chỉ thành thục ba môn cơ bản cộng thêm cưỡi rồng và kiếm thuật thôi.”

Ngẫm lại mới thấy, Aura cũng là người đã sống sót qua cuộc đại chiến vừa rồi. Thế nên chuyện cô biết võ thuật cũng chẳng có gì là lạ. Nghe cô nói vậy, hai mắt Zenjirou bật sáng như đèn pha ô tô, vô cùng hân hoan.

“Wow, em tuyệt thật đấy. Nếu đã vậy thì anh sẽ nhờ đến em những lúc rảnh rỗi nhé.”

“Vâng, cứ tin vào em.”

Aura gật đầu thỏa mãn rồi lại với tay về phía chiếc đĩa gỗ lấy thêm hai miếng chuối chiên nữa.

“….”

“….”

Mãi một lúc sau, tiếng Aura ăn chuối chiên giòn rụm vang lên khắp căn phòng. Và chẳng mấy chốc cô ăn nhiều đến mức phần đáy của chiếc đĩa cũng đã lộ ra rồi. Trong khi đó Zenjirou lại mới chỉ nếm được có vài miếng.

Ngay sau khi nuốt xuống miếng trong miệng, Aura lại với tay về chiếc đĩa lần nữa, đến lúc này Zenjirou không chịu được nữa mà bắt buộc phải lên tiếng.

“Nè vợ yêu này.”

“Mh? Sao vậy, chồng yêu của em?”

Vừa cầm miếng chuối chiên bên tay phải, vợ cậu vừa quay đầu qua đáp lại. Zenjirou bất giác chùn lại nhưng rồi cũng không ngần ngại cất tiếng.

“Anh mừng là em thích mấy món đồ ngọt quê anh, cơ mà anh nghĩ tốt nhất em nên dừng lại đi. Nhìn như thế thôi, nhưng họ đã dùng nhiều dầu ăn lắm đấy. Anh chỉ là đang lo lắng cho sức khỏe của vợ mà thôi.”

Với một đĩa đầy chuối chiên thì lượng ca lo chứa đựng trong đó là quá nhiều cho một món ăn nhẹ rồi.

“Mh? Giờ anh nhắc em mới để ý, đúng là em ăn hơi nhiều thật.”

Cuối cùng, Aura cũng đã thôi không đưa tay ra nữa. Zenjirou đứng dậy khỏi ghế, cậu lấy một chiếc khăn lạnh trong tủ và đưa cho Aura.

“Lấy cái này lau hết mỡ trên tay đi.”

“Oh, cảm ơn anh.”

“Hay là tại ban nãy em bỏ dở bữa tối? Nhưng dù là vậy thì cũng không nên lấp đầy bụng chỉ với đồ ăn vặt thôi đâu.”

Đối diện với những lời quở trách quyết liệt của chồng, Aura khẽ nhún vai đáp lại.

“Mhm, em không có lời nào để bào chữa cả. Nhưng mà đó là tại món cá tối nay nấu chưa chín thôi.”

Lãnh địa của Vương quốc Carpa trải rộng đến mức nó kéo dài đến tận bờ biển, thế nhưng vị trí của thủ đô lại nằm ở nơi sâu nhất trong đất liền thế nên cá ở đây hoàn toàn đều là cá sông, không một ngoại lệ.

Khỏi cần nói thì cá sông hiển nhiên sẽ tanh hơn cá biển nhiều, nhưng nghe cái cớ của Aura, Zenjirou không thể không cảm thấy khó hiểu.

“Eh, thật á? Anh đâu thấy món cá có vấn đề gì đặc biệt đâu?”

Hồi còn sống ở Nhật, Zenjirou chưa từng nếm qua cá nước ngọt bao giờ, vậy nên so với Aura, người vốn đã quen với loại cá ở đây rồi, thì người phát hiện ra điểm bất thường phải là cậu mới đúng.

Dù nói vậy thì vị giác của mỗi người vẫn chịu một sự tác động lớn từ thể trạng của người đó. Cậu mới chỉ vừa khỏi ốm được ít lâu nên có thể vẫn còn chút dư âm sót lại chăng? Tự mình kết luận như vậy, Zenjirou quyết định không theo đuổi vấn đề này thêm nữa.

“Thường thì em cũng chẳng hứng thú lắm với mấy món ăn ngập dầu như đồ chiên thế này đâu. Nhưng mà không hiểu sao, hôm nay cứ ăn là không ngừng lại được.”

Sau khi lau sạch tay mình bằng chiếc khăn lạnh, Aura tiếp tục biện hộ, nhưng hiển nhiên Zenjirou không chấp nhận cái cớ như vậy.

“Không, lời em nói chẳng thuyết phục chút nào nếu nhìn vào cái đĩa gần như trống trơn kia cả.”

Giờ chồng cô đã ngồi lại xuống bên cạnh rồi, Aura khẽ bĩu môi ra điều tức giận và tiếp tục phản biện.

“Đúng là như vậy, nhưng em cũng chỉ nói sự thật thôi mà. Nếu phải chọn thì em sẽ nói mình không hề thích đồ chiên nữa kìa. Mặc dù không đến mức tẩy chay, nhưng chắc chắn em cũng không thèm thuồng gì đâu… Ý em là, bình thường thì vậy.”

“Vâng, chắc rồi. Vậy thì cất chỗ này đi để phần cho ngày mai nhé.”

Zenjirou quyết định bỏ qua chuyện này như vậy, rồi lấy cái nắp đậy chiếc đĩa lại.

“Hmm…”

Aura muốn cãi lại, nhưng rồi nhận ra mình đang trong thế bất lợi, cô khéo léo thay đổi chủ đề trong khi cố kìm lại cảm giác chống đối.

“Oh, nhắc mới nhớ, em đã đưa cặp nhẫn cưới của hai đứa cho công chúa Isabelle để nhờ bà ta biến thành pháp cụ rồi. Với lại, em cũng tặng bà ta một “viên bi” vì đã giúp đánh giá chúng. Lúc ấy anh vẫn còn đang bị bệnh nên em không bàn bạc với anh được, xin lỗi nhé.”

Hiếm khi được chứng kiến cô thay đổi chủ đề rõ ràng thế này, nhưng Zenjirou cũng không muốn chọc ghẹo vợ mình nhiều quá nên ngoan ngoãn thuận theo chiều gió.

“Ah, không vấn đề gì đâu. Dù sao đấy cũng chỉ là phương án dự phòng của anh trong trường hợp nghi lễ triệu hồi thất bại mà thôi. Anh đã sớm nói em có toàn quyền tự quyết với chúng rồi mà.”

“Vâng, nếu anh nói thế thì em cũng sẽ vui lòng chấp nhận. Tuy nhiên, những viên bi này lại có mức giá cao hơn so với em dự tính quá nhiều, nên em cũng muốn bàn bạc lại với anh một chút.”

Aura khôi phục lại cho mình biểu cảm hơi nghiêm nghị một chút rồi bắt đầu giải thích nhẹ nhàng.

“Hmm, năm mươi đồng vàng cho một viên bi huh?”

Mặc dù đã nghe toàn bộ câu chuyện từ Aura, nhưng Zenjirou vẫn chưa thể nắm được mấu chốt của vấn đề.

“Nếu anh nhớ không nhầm thì một đồng vàng sẽ đáng giá bằng một trăm đồng bạc. Cơ mà anh cũng chẳng có chút ý niệm nào về hệ thống tiền tệ ở thế giới này, nên dù em có nói năm mươi đồng vàng thì anh cũng không thấy có gì đặc biệt lắm.”

Vốn dĩ cậu là người đến từ thế giới khác, và từ khi tới đây cậu cũng chưa mua bất cứ thứ gì, đồ ăn cũng không phải trả tiền.

Mặc dù có từng tìm hiểu qua những tài liệu về thuế trên máy tính của mình, nhưng nói thật mấy thứ đó, cậu không cảm thấy hiện thực lắm.

“Với năm mươi đồng vàng, một quý tộc cấp thấp có thể mua được căn nhà đủ sang chảnh để không làm mất mặt chủ nhân của nó. Với mức giá như vậy cho chỉ một món trang sức duy nhất, rõ ràng là quá cao.”

“Nguyên một căn nhà luôn? Thật sự tuyệt vời nhỉ.”

Nhờ vào ví dụ này mà Zenjirou cũng đã hiểu được một chút sự huyền diệu trong đây rồi.

(Nếu là ở Nhật bản, một căn nhà dễ có giá lên đến vài triệu yên. Ah nhưng mà nếu so tỉ giá cho những loại tài sản lớn như nhà thì chắc ở đây không được cao như Nhật bản hiện đại đâu)

Tạm thời, có thể hiểu là mức giá này đã vượt xa những gì cậu tưởng tượng.

“Thế giới khác cũng có nghĩa là giá cả cũng không còn như trước. Dù đã sớm dự liệu được chuyện này, nhưng anh vẫn cảm thấy khá là bất ngờ đấy.”

“Nghe anh nói cứ như mấy viên bi này là những món đồ vô cùng tầm thường trong thế giới đó nhỉ?”

“Yeah, toàn đồ rẻ tiền ấy mà. Nói đơn giản thì chúng là đồ chơi cho đám con nít ấy. Mười yên một viên, đắt thì cũng chỉ lên đến ba mươi yên.

Oh, ‘yên’ là đơn vị tiền tệ ở đất nước của anh. Giá cả ở đây hẳn là vô cùng khác biệt nên không thể quy đổi tỉ lệ 1:1 được, nhưng em có thể hiểu là một căn nhà mới chắc chắn không rẻ hơn mười triệu yên đâu.”

Aura bắt đầu thử tính toán trong đầu rồi bắt đầu lẩm nhẩm.

“Nếu dựa vào những con số này, thì những viên bi đó sẽ có giá hai viên cho một đồng bạc.”

Thực tế, những phép tính kiểu này sẽ cho ra vô vàn đáp án khác nhau, phụ thuộc vào thứ mà chúng ta chọn làm đơn vị, ví như mức lương cơ bản, mức giá của những thực phẩm thiết yếu như gạo hay bột mỳ, hoặc là giá của một bữa ăn cơ bản. Tóm lại, một đồng bạc cũng chưa chắc đã tương đương với hai mươi yên, nhưng nếu chỉ là ước lượng thì vẫn có thể chấp nhận được.

Một viên bi vốn chỉ đáng giá mười yên, nay lại bị đội giá lên đến năm mươi đồng vàng, tức là gấp mười nghìn lần.

“Yeah, chính vì thế mà anh mới cảm thấy có chút bất ngờ, nếu chúng ta có thể sản xuất hàng loạt thì chẳng mấy chốc anh sẽ trở thành tỷ phú rồi. Ah, không đúng. Vốn dĩ nó có mức giá này là vì chúng vô cùng quý hiếm, nếu giờ đem bán tràn lan ngoài chợ thì mức giá chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh ngay.”

Zenjirou cứ tiếp tục tự biên tự diễn như vậy, nhưng hiện giờ Aura không còn tâm trí nào để nghe cậu nói nữa.

Đó là vì một từ thoát ra từ miệng cậu đã khiến não bộ của cô hoàn toàn đóng băng, và trong vô thức cô đã với tay nắm chặt lấy tay chồng mình rồi.

“Aura?”

“…Chờ chút đã, anh vừa mới nói gì cơ? Anh nói là “sản xuất” sao?”

“Ah, ừ, đúng vậy, có chuyện gì sao…?”

Bị vợ của mình nắm chặt lấy cánh tay rồi nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc sảo, Zenjirou vô thức lùi lại trong khi trả lời.

Rõ ràng cậu đang có ý định chạy trốn khỏi cô, nhưng Aura hiện tại không còn tâm ý để cảm nhận được chuyện đó nữa.

Cứ thế cô áp sát lại gần.

“Vậy nghĩa là chúng không hề được khai thác trong hầm mỏ? Em cứ nghĩ chúng được khai thác trong tự nhiên như pha lê hay đá mã não cơ…”

“K-Không, bi được làm từ thủy tinh. Chúng được con người làm ra bằng cách kết hợp mấy thứ như cát và vôi.”

“Cát và vôi… Anh có biết cách làm ra nó không?”

Đến lúc này thì ngay cả Zenjirou cũng biết Aura đang hy vọng điều gì. Cậu điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi cười nhăn nhó đáp lại.

“Không, không thể nào đâu. Nghề chế tác thủy tinh đã tồn tại rất lâu rồi, nên anh không nghĩ chuyện đó sẽ có vấn đề gì ở thế giới này đâu, cơ mà muốn làm được thì cần thiết phải có công nghệ và những tri thức đặc biệt nữa. Và hiển nhiên là một tên gà mờ như anh không thể làm được chỉ bằng cách bắt trước đâu.”

Nghe thấy vậy, Aura bật cười lớn đáp lại.

“…Ra vậy, em cũng không nghĩ mọi chuyện lại thuận tiện như thế đâu.”

Vẫn còn đang ôm lấy cánh tay cậu bằng cả hai tay, Aura cúi đầu ủ rũ.

Trông thấy bộ dạng hoàn toàn thất vọng của vợ mình, Zenjirou tự nhiên lại cảm thấy tội lỗi không cần thiết và bật ra mấy lời an ủi.

“Ah, trong đống DVD mà anh mang theo có một cái là về cách chế tạo thủy tinh đó. Anh không nghĩ là chúng ta có thể bắt chước theo chỉ bằng cách xem đâu, nhưng em có muốn ngó qua không?”

Thêm một lần nữa Aura lại phản ứng mãnh liệt với lời nói của cậu.

“Em muốn!”

“Được rồi, đợi anh chuẩn bị đã.”

Zenjirou nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi đòn khóa chặt cứng của cô vợ rồi đứng dậy đi về phía đống DVD.

Truyện Chữ Hay