Lục địa phía nam là nơi sinh sống của một loài động vật có tên là “Tiểu phi long”.
Và đúng như cái tên, chúng là một loài rồng nhỏ thuộc họ rồng có cánh, cơ thể của chúng thường chỉ to bằng một con quạ là tối đa. Trong số bốn loại rồng đã được loài người thuần hóa làm thú nuôi, đây là loài duy nhất có cánh.
Ba loài còn lại là “rồng đất”, “rồng lớn” và “rồng thịt”. Tất cả đều chiếm chiếm một vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống hàng ngày của con người.
Nói rõ hơn thì, rồng đất được dùng chủ yếu trong quân sự, như một phương tiện vận chuyển và chiến đấu. Rồng lớn phục vụ trong các công việc nặng và rồng thịt thì đúng như cái tên, nó chuyên dùng làm nguồn cung cấp thực phẩm.
Nếu đem so với trái đất thì rồng đất chính là “ngựa”, rồng lớn là “đại gia súc” còn rồng thịt thì là “lợn”.
Vậy còn ý nghĩa của “tiểu phi long” là gì?
Đó là “công cụ kết nối”. Nếu so với Trái đất thì nó giống như loài “bồ câu đưa thư”.
Nếu so với những cách thức giao kết khác, ví dụ như một người đưa thư bằng rồng đất, thì cách này có tỷ lệ rủi ro khá cao rằng lá thư sẽ không thể đến được tay người nhận, thế nhưng bù lại tốc độ vận chuyển lại hoàn toàn áp đảo.
Đối với một quãng đường những người đưa thư bình thường phải di chuyển liên tục và truyền tay nhau nhưng vẫn mất đến năm ngày, thì loài tiểu phi long chỉ cần vỏn vẹn nửa ngày trời.
Và vào chính trưa ngày hôm nay, một con tiểu phi long đã đáp xuống cung điện hoàng gia, mang bên mình lá thư đến từ biên giới phía đông.
“Ngươi vừa nói ‘một lá thư từ biên giới phía đông’ sao?”
Buổi chiều cùng ngày, Aura vẫn đang làm việc trong thư phòng như thường lệ và nhận được tin này từ thư ký Fabio. Cô nghiêng đầu thắc mắc.
“Vâng. Một vài con tiểu phi long vừa mang lá thư này từ biên giới phía đông về đến nơi.”
Vừa dứt lời, ông ta đặt lên chiếc bàn trước mặt Aura ba ống gỗ lớn bằng ngón út. Nội dung của những lá thư bên trong đều giống y hệt nhau. Vì những con tiểu phi long đưa thư thường hay gặp rất nhiều rắc rối trên đường vận chuyển, ví dụ như lạc đường hay trở thành con mồi của những loài rồng bay lớn hơn, thế nên chuyện người ta chuẩn bị nhiều con cùng mang một lá thư chỉ là lẽ đương nhiên mà thôi.
Aura cầm một ống lên, lấy lá thư bằng da rồng bên trong ra và trải rộng trên mặt bàn. Vì người tướng quân chấn thủ biên giới đã phải dùng đến những con tiểu phi long quý giá, vấn đề này chắc chắn phải là chuyện hệ trọng.
Trong khi mang trong mình dự cảm chẳng lành, Aura đọc hết một lượt lá thư rồi khẽ thở dài.
“Điện hạ?”
“….”
Nghe tiếng người thư ký gọi, Aura im lặng đưa lá thư mình vừa đọc xong cho ông ta. Chuyện những thông tin như thế này không còn được giữ bí mật nữa cũng chẳng có gì quá lạ lẫm, mặc dù đây là chuyện khẩn cấp, và quả đúng là “tiểu phi long” có tốc độ bay rất nhanh, thế nhưng vẫn có nhiều khả năng chúng bị kẻ địch chặn giữa đường. Chính vì vậy, việc thư ký Fabio, hầu cận của Aura, được đọc lá thư này cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.
“Thần xin phép.”
Nhận lấy miếng da rồng, thư ký Fabio đọc qua một lượt và khóe miệng ông khẽ co giật.
“Sáng sớm ngày hôm nay, Công chúa điện hạ Isabelle của Lưỡng quốc Sharrow và Jilbell đã tiến đến cửa khẩu phía đông cùng với ba trăm vệ binh. Ngài ấy yêu cầu được tiến vào Vương quốc, và căn cứ theo hiệp ước, thần đã cho phép họ đi tiếp với điều kiện phải tước bỏ vũ khí khi tiến vào khu dân cư. Thêm nữa, thần đã cử ba trăm kỵ binh đóng quân ở biên giới đi theo hộ tống Điện hạ Isabelle.”
Phía cuối mỗi lá thư đều có ghi ngày tháng cùng với chữ ký và con ấn của viên tướng quân trấn thủ biên giới phía đông.
Trong khi thư ký Fabio đọc lá thư đầu tiên, Aura cũng lần lượt kiểm tra nội dung trong hai ống gỗ còn lại, đây đơn giản chỉ là để xác nhận mà thôi, và quả thực hai lá thư này cũng không có bất cứ khác biệt nào với cái đầu tiên.
Thư ký Fabio đọc đi đọc lại lá thư vài lần, ông không muốn để lọt mất dù chỉ một vết xước.
“Một chuyến thăm của Điện hạ Isabelle, mhm. Vậy có nghĩa là trong giới quý tộc hay hoàng thất gần biên giới phía đông có người mắc bệnh và cần đến sức mạnh của Điện hạ sao?”
“Yeah, ta cũng nghĩ vậy. Để có thể mời được Công chúa Isabelle thì số tiền bỏ ra không phải là ít.”
Aura cũng đồng quan điểm với hầu cận của mình.
Isabelle Jilbell.
Đúng như họ tên của mình, bà là Công chúa của gia đình giáo hoàng Jilbell, một trong hai gia tộc nắm giữ quyền lực tối cao tại Lưỡng quốc Sharrow và Jilbell, tọa lạc nơi trung tâm của Lục địa phía Nam.
Người đang nắm giữ chức giáo hoàng hiện tại là cha của bà, ông năm nay đã ngoài sáu mươi, và bản thân vị công chúa này cũng đã hơn bốn mươi cái xuân xanh. Dù cho bản thân vẫn luôn được gọi là Công chúa, nhưng bà đã là mẹ của ba đứa trẻ, và điểm đáng chú ý nhất đó là bà ấy nằm trong số ít những người thuộc hoàng tộc có thể sử dụng “ma thuật trị liệu”.
Rất nhiều người từ khắp mọi nơi thường xuyên kéo về Lưỡng quốc, với mong muốn nhận được phước lành từ “ma thuật trị liệu” của gia đình giáo hoàng Jilbell. Tuy nhiên, số lượng người, mang trong mình căn bệnh thập tử nhất sinh có thể sống sót trong cuộc hành trình từ quê nhà đến được Lưỡng quốc, là vô cùng hiếm.
Nếu vậy một người đang nằm trên bờ vực của cái chết phải làm gì khi bản thân chẳng thể rời khỏi giường bệnh? Rất đơn giản. Người đó chỉ cần mời một ai đó từ gia đình giáo hoàng đến chỗ của mình, và đương nhiên lượng tiền cần phải bỏ ra nhiều đến mức nó đủ sức làm bộ trưởng bộ tài chính sợ xanh mắt mèo.
“Ba trăm vệ binh, huh. Với số lượng ít ỏi như thế này, chắc hẳn bọn họ sẽ mang bên mình kha khá pháp cụ nhỉ.”
“Vâng, không còn nghi ngờ gì nữa. Thần không biết ai, hay quốc gia nào dính líu đến chuyện này, nhưng có vẻ thời gian của họ tương đối gấp gáp.”
“Điều tra ngay lập tức. Có nhiều khả năng, biên giới sẽ được một phen náo động đấy.”
“Đã rõ.”
Khi một người thuộc gia tộc Jilbell sang quốc gia khác khám bệnh, số lượng binh sỹ theo sau hộ tống thường rất khác lạ. Tùy thuộc vào khoảng cách gần xa và mức độ giao hảo giữa hai quốc gia mà số lượng tùy tùng cũng sẽ hạ xuống hoặc tăng lên. Tuy nhiên dù có nhỏ nhất thì con số cũng phải lên đến hàng nghìn hiệp sỹ tinh anh. Đối với địa vị cũng như sức mạnh của người thuộc gia đình giáo hoàng thì con số này là hoàn toàn dễ hiểu.
Họ là những tồn tại duy nhất trên khắp thế giới này có thể sử dụng “ma thuật trị liệu”. Một vị hoàng thất hay quý tộc nào đó vừa được cứu thoát khỏi cửa tử, chắc chắn sẽ “không muốn buông tay” khỏi một tồn tại như vậy.
Thực tế trong quá khứ đã có không ít trường hợp, người từ gia đình giáo hoàng đã bị giam lỏng, và thông báo được đưa ra nói rằng “anh ấy (cô ấy) muốn được nhập cư vào quốc gia đó”.
Rút kinh nghiệm từ những việc này, gia tộc Jilbell đã thêm vào một điều kiện bắt buộc đó là người chữa bệnh đi sang quốc gia khác, họ sẽ được hộ tống bởi quân đội được vũ trang đầy đủ. Và lực lượng này hoàn toàn có thể gây ra những thương tổn không hề nhỏ cho bất cứ quốc gia nào dám giở trò mờ ám.
(Một điều hiển nhiên đó là quốc gia được nhắc tới sẽ phải chi trả toàn bộ phí tổn trong quá trình di chuyển và đóng quân của đoàn hộ tống.)
Tuy nhiên có một vấn đề, số lượng tùy tùng càng lớn thì tốc độ di chuyển sẽ càng chậm, và trong nhiều trường hợp, người bệnh đáng lẽ đã được cứu, thì lại phải đón nhận cái chết vì sự chậm trễ đến từ đoàn quân hàng nghìn người này.
Và giải pháp tối ưu cho những chuyện này chính là đội quân được trang bị ma pháp cụ mà Aura vừa mới nhắc đến ban nãy.
Những hiệp sỹ này chứa đựng lực chiến ngang với đội quân một ngàn người thường, đơn giản là vì họ được trang bị những pháp cụ được làm ra bởi gia đình hoàng tộc của Lưỡng quốc: gia tộc Sharrow.
Tóm lại trong những trường hợp mà người bệnh thực sự trong tình trang nguy ngập, họ sẽ dùng đến lực lượng này.
“Dù sao thì, việc chữa trị đã sớm hoàn thành và bọn họ đang trên đường trở về và nhìn vào cách họ di chuyển về phía này. Thần có nên xếp lịch để người sử dụng “ma thuật thời không” không ạ?”
“Um, cứ làm vậy đi.”
Vị thư ký khẽ cúi đầu trong khi Nữ hoàng cũng bật ra một hơi thở dài.
Lý do mà Công chúa Isabelle hướng thẳng đến Vương quốc Carpa thì đã quá rõ ràng rồi. Bà ta muốn nhờ Aura đưa trở về Lưỡng quốc bằng ma thuật “dịch chuyển”.
Rõ ràng dùng phương pháp này sẽ giúp bà ta tiết kiệm được rất nhiều thời gian, lại còn tránh được những mệt mỏi cũng như nguy hiểm trên đường đi.
Ma thuật “dịch chuyển” là một ma pháp cỡ lớn đòi hỏi rất nhiều ma lực và câu chú cũng không hề đơn giản. Tóm lại việc thi triển có rất nhiều khó khăn, thế nhưng Aura cũng sẽ không ngần ngại và nhận lấy yêu cầu từ cô Công chúa của gia đình giáo hoàng Jilbell.
Đây là một cơ hội không thể tốt hơn để khiến người sở hữu “ma thuật trị liệu” mang ơn cô. Trong những trường hợp bình thường, Aura cũng không ngại chào đón cô ta như một vị khách. Thế nhưng
“Vấn đề là chồng của ta.”
Nói rồi cô chống tay lên cằm và bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Kể từ ngày hôm qua, Zenjirou đã nhiễm “phước lành của khu rừng” và giờ vẫn đang ốm liệt giường.
“Nếu tính đến quãng đường từ biên giới phía đông đến đây, ta nghĩ Công chúa Isabelle sẽ cần ít nhất là năm ngày, đúng không?”
“Vâng, khoảng đó. Và trong tình hình xấu nhất, Zenjirou-sama có lẽ sẽ không kịp hồi phục khi ngài ấy đến.”
Những triệu chứng của căn bệnh mà Zenjirou đang mắc phải sẽ cần ít nhất ba ngày và nhiều nhất là một tuần để khỏi. Và với tình trạng hiện giờ thì khả năng cao là cậu sẽ vẫn nằm liệt giường khi mà Công chúa Isabelle ghé thăm.
Aura khẽ nhăn mặt.
“…Rắc rối quá đi, Ta không muốn để một người nước ngoài vào phòng chồng mình một chút nào. Có lẽ ta nên chuẩn bị một căn phòng ngủ dự phòng cho trường hợp xấu nhất và sẽ chuyển anh ấy qua đó khi Công chúa Isabelle đến đây.”
Căn phòng mà hai người thường ở giờ đâu đâu cũng thấy những thiết bị điện mà Zenjirou mang theo. Mặc dù cô nghĩ rằng họ có biết thì cũng không thể làm gì ngay được, nhưng nếu có thể cô vẫn muốn giữ kín chuyện này.
Và giải pháp đơn giản nhất đó là để Zenjirou nằm nghỉ ở một căn phòng khác. Vốn dĩ hậu cung được thiết kế để nhiều người phụ nữ có thể sinh sống cùng một lúc, thế nhưng hiện tại, chỉ có mỗi Zenjirou sống ở đây thôi, nên vẫn còn rất nhiều phòng trống.
“Có lẽ đó là cách tốt nhất rồi. Chúng ta chắc chắn không thể từ chối nếu Điện hạ Isabelle muốn được vào thăm bệnh ngài ấy.”
Về chuyện này thì thư ký Fabio hoàn toàn đồng ý.
Vốn dĩ “Phước lành của khu rừng” không phải một căn bệnh gây chết người, thậm chí nó còn giúp nâng cao sức đề kháng của cơ thể, chính vì vậy không dùng đến “ma thuật trị liệu” có lẽ sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên trong “ma thuật trị liệu” còn có nhiều nhánh khác như “hồi phục thể lực” hay “an thần” giúp người bệnh cảm thấy dễ chịu hơn mà không hề tác động vào căn bệnh.
Tóm lại, nếu Công chúa Isabelle đã bày tỏ lòng thành muốn được vào thăm bệnh thì họ cũng chẳng còn cách nào để từ chối nữa.
“Nếu chuyện thành ra như vậy, thì chồng của ta sẽ phải tiếp đón Công chúa Isabelle trong tình trạng cơ thể đang bị sốt cao như vậy.”
Zenjirou đã từng nói, mỗi khi đổ bệnh cậu sẽ trở nên cáu gắt. Bình thường phong thái tự chủ và thấu hiểu của cậu rất đáng ngưỡng mộ, thế nhưng vào những lúc như thế này, chúng hoạt động không được trơn tru cho lắm.
Nhìn bề ngoài, Công chúa Isabelle có thể là một quý bà nhỏ nhắn và tinh tế, thế nhưng tận sâu bên trong, bà là một “trị liệu sư” với gần ba mươi năm kinh nghiệm và là một thành viên thuần huyết của hoàng tộc Jilbell. Bà là một người có trái tim bao dung, và sẽ dễ dàng bỏ qua một vài thái độ thô lỗ của người bệnh, thế nhưng đồng thời bà ta cũng là người đủ thâm hiểm để tận dụng những hành động đó rồi moi ra từng mẩu thông tin một.
“Ta chỉ hy vọng rằng sẽ không có rắc rối nào phát sinh mà thôi…”
Thực sự thì bản thân Aura khi lẩm bẩm câu nói này cũng tự mình ý thức được khả năng mọi chuyện trôi qua êm thấm là vô cùng thấp.
***
Sáu ngày sau.
Aura đang tiếp đón Công chúa Isabelle trong căn phòng riêng tại cung điện, hai người trao đổi một vài cuộc trò chuyện thân mật.
Đoàn người của Công chúa Isabelle đã đến Cung điện Hoàng gia Carpa từ đêm hôm qua, và màn chào đón chính thức được tổ chức tại đại điện vào buổi sáng ngày hôm nay, thế nhưng vì đó là chốn đông người nên bọn họ cũng chẳng thể được trò chuyện một cách thoải mái.
Công chúa Isabelle là người lên tiếng bắt chuyện trước.
“Đã lâu không gặp, Điện hạ Aura. Đầu tiên xin chúc mừng đám cưới của ngài.”
Ngồi đối diện Aura là một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên và cơ thể của bà cũng đã bắt đầu có dấu hiệu thừa cân. Sau khi mở lời trước, bà khẽ cúi đầu chào với một cử chỉ vô cùng tinh tế.
Lúc còn ở trong phòng nghị sự, hai người luôn phải khoác lên mình những bộ đồ chuẩn mực, thế nhưng giờ là khoảng thời gian riêng tư nên họ đã thay sang y phục khác với ít đồ trang sức hơn.
Aura như thường lệ vẫn khoác lên người một chiếc váy dài không tay màu đỏ thẫm, trong khi Isabelle chọn cho mình chiếc váy màu trắng ngắn tay, trông có vẻ khá rộng.
Tại Vương quốc Carpa, thường chỉ có những quý cô trẻ tuổi hoặc là cô dâu mới mặc váy trắng, vậy nên những người phụ nữ khi đã đến một độ tuổi nào đó, họ sẽ không mặc những bộ đồ như vậy nữa, thế nhưng tại Lưỡng quốc, “trắng” chính là màu sắc đại diện cho hoàng tộc Jilbell, và những người thuộc gia đình giáo hoàng sẽ luôn luôn chọn những bộ đồ có màu trắng làm chủ đạo, dù có là trong những sự kiện không quá đặc biệt đi nữa.
Đến cả thiết kế của chiếc váy cũng tương đối khác so với thời trang ở Vương quốc Carpa. Đối với người dân nơi đây, một bộ váy dài với đường cắt xẻ táo bạo ở cả phía trên cũng như phía dưới, hay chân váy bó sát là những trang phục vô cùng bình thường, thế nhưng bộ đồ của Isabelle chỉ có một khoảng hở nho nhỏ ở trước ngực và phần chân váy xòe rộng ra xung quanh, gần như trái ngược hoàn toàn với Vương quốc Carpa.
“Vâng, cảm ơn. Buổi lễ đã diễn ra thuận lợi mà không có bất cứ sự cố nào. Tôi cũng rất thích món đại lễ của Lưỡng quốc.”
Aura tự tin đáp lại trong khi ưỡn cao bộ ngực và không hề cúi đầu. Nếu luận về tuổi tác thì Công chúa Isabelle rõ ràng lớn hơn Aura những mười mấy tuổi, nhưng luận về địa vị, Aura là người đứng đầu của cả một Vương quốc, trong khi Công chúa Isabelle không khác gì một trong số vô vàn hoàng thân quốc thích, địa vị của Aura rõ ràng hoàn toàn vượt trội.
Vị công chúa ngoại quốc đáp lại với một nụ cười trong khi đưa một tay lên che miệng. Cử chỉ này khiến bà trông giống một vị phu nhân xuất thân từ gia đình thương nhân hơn là hoàng tộc.
“Tôi thực sự rất vui khi người thấy thích chúng thưa Điện hạ. Theo lẽ thường thì tôi phải đích thân đến tham dự buổi lễ mới phải, nhưng lần đó lại có vài sự vụ đột xuất… tôi nhất định sẽ tạ lỗi với người trong một ngày không xa.”
“Vậy ta nghĩ mình không thể bắt cô nói ra cái “sự vụ đột xuất” đó, như một sự bù đắp nhỉ?”
Công chúa Isabelle không hề tỏ ra dù một chút nóng nảy trước những lời nói khiêu khích nhè nhẹ của Aura và đối diện trực tiếp.
“Vâng. Chuyện đó có liên quan đến sự tín nhiệm của tôi trong vai trò một “trị liệu sư”, vậy nên dù đó có là thánh chỉ của Điện hạ thì tôi cũng xin được từ chối.”
Bằng một nụ cười ngoan hiền và giọng điệu nhẹ nhàng, bà ta đã đưa ra một lời khước từ cứng rắn.
Mà, chắc chắn sẽ như vậy rồi.
Ai là người đã mắc bệnh vào thời điểm đó?
Hoàng thân, hay quý tộc từ những quốc gia khác chắc chắn sẽ không nhờ giáo hoàng Jilbell chữa bệnh, nếu những thông tin kiểu như vậy bị tiết lộ rộng rãi. Và về cơ bản thì chẳng có một hoàng thân hay quý tộc nào lại ghét lối hành xử bí mật cả.
Gia tộc Jilbell vẫn luôn mang trong mình một tâm niệm gần giống với “bảo mật y tế” trong thế giới hiện đại.
Ngay từ đầu Aura đã biết rõ chẳng có cách nào Isabelle chịu nhượng bộ và cũng nhanh chóng từ bỏ chủ đề này.
“Ta hiểu rồi, thật là tiếc quá. Mà nhắc mới nhớ, ta có một vài thứ muốn người xem qua đó, Công chúa.”
Aura giả bộ làm một gương mặt ngạc nhiên, nói vậy rồi rung chiếc chuông đặt trên mặt bàn.
Cánh cửa dẫn vào phòng ngay lập tức được mở ra và thư ký Fabio xuất hiện, như thể ông ta đã đứng chờ sẵn ở đó từ rất lâu rồi vậy.
“Người cho gọi thần?”
“Um. Mang ‘cặp nhẫn’ của vợ chồng ta cùng với ‘những món đồ’ đó đến đây.”
“Vâng,”
“Nhẫn cặp?”
Công chúa Isabelle hơi nghiêng đầu thắc mắc, còn Aura thì mỉm cười đầy ẩn ý.
“Đúng vậy. Quốc gia nơi chồng của ta từng sống có một tục lệ, ở đó người đàn ông sẽ tặng cho người phụ nữ của mình một cặp nhẫn. Nhân dịp này, ta muốn biến chúng thành một dạng kiểu như ‘pháp cụ’.”
“Oh my, thật là tuyệt vời. Nếu vậy thì tôi nhất định phải đích thân tham dự vào rồi. Tôi cũng sẽ nói tốt cho người khi chuyển lời đến cho gia tộc Sharrow.”
“Trăm sự nhờ cô.”
Trong khi hai người vẫn tiếp tục trò chuyện, tiếng gõ cửa vang lên và thư ký Fabio quay lại với một chiếc khay bạc trên tay.
“Thần đã mang đồ đến rồi ạ.”
“Tốt lắm, cứ đặt ở đây.”
“Vâng.”
Thư ký Fabio đặt chiếc khay bạc lên mặt bàn nằm giữa Aura và Isabelle rồi rời đi sau khi cúi đầu thi lễ.
Bên trong chiếc khay là một cặp nhẫn và hai túi vải.
Nhìn vào hai chiếc túi vải, Công chúa Isabelle tỏ ra hơi ngờ vực, thế nhưng ngay khoảnh khắc bắt gặp cặp nhẫn, hai mắt bà ta mở to trong kinh ngạc.
“Cái này…!”
“Cô có thể cầm lên tay và quan sát. Hãy nói ta nghe những suy nghĩ thật lòng nhất.”
Aura thúc giục bà ta trong khi miệng cười rộng đến mang tai, Công chúa Isabelle cũng ngay lập tức cầm lấy một chiếc nhẫn rồi đưa lên phía trước ánh sáng mặt trời lọt vào qua khung cửa sổ.
Chiếc nhẫn cưới mà Zenjirou tặng cho Aura là loại bản rộng và có đính kèm kim cương.
Ba viên đá quý trong suốt, sáng lấp lánh được xếp ngay ngắn bên cạnh nhau và khảm sâu vào chiếc nhẫn vàng.
Ban đầu Zenjirou vốn định nghe theo lời gợi ý của người nhân viên và mua kim cương hồng cho hợp với màu mắt của Aura, cơ mà cái giá của nó thì cao đến khó tin. Với túi tiền của mình, cậu có thể chọn một vài mẫu khác với những đường vân màu đỏ, nhưng đến cuối cùng lựa chọn của cậu vẫn là những viên kim cương thuần khiết.
“Thật tuyệt vời… đây là ngọc pha lê sao?”
“Không, là kim cương.”
“Kim cương!? Với hình dạng như thế này ư?”
Công chúa Isabelle bỗng chốc đánh mất hình ảnh quý phái của mình và hét lên kinh ngạc.
Cơ mà phản ứng thế này cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.
Món đá quý mang tên kim cương cũng tồn tại trong thế giới này, nhưng người ta vẫn chưa tìm ra cách thức để đánh bóng nó. Tất cả những viên kim cương tồn tại trên thế giới này, tính đến thời điểm hiện tại đều được thổ trưởng ma pháp sư cắt bằng ma thuật cổ.
Mà dù cho ông ta có đội mồ sống lại thì cũng không thể cắt được thành hình đa diện mà có thể phản chiếu ánh sáng như thế này, nhìn vào nó người ta có thể cảm nhận được một vầng hào quang vô cùng xinh đẹp và rạng rỡ.
Công nghệ gia công đá quý luôn gắn liền với sự phát triển trọng độ chính xác của máy móc. Chính vì vậy việc mô phỏng lại trong thế giới này chắc chắn là không thể được, dù cho người ta có sự giúp đỡ của thứ sức mạnh lạ lùng mang tên ma thuật.
Đối với những chiếc lỗ khảm ngọc trên bề mặt nhẫn cũng vậy.
“Thật sự không thể hiểu được những đường nét sắc xảo này đã được khắc như thế nào…”
Chiếc nhẫn cưới thời thượng này còn được chạm khắc những đường nét đơn giản nhưng cân đối giống như đường đổ bóng trong manga nữa. Quê nhà của Công chúa Isabelle, Lưỡng quốc Sharrow và Jilbell vốn luôn dẫn đầu trên toàn lục địa này trong lĩnh vực chế tác đá quý, nhưng để có thể sao chép được món đồ này thì chắc chắn không một cá nhân nào có đủ năng lực.
Nếu nói đến năng khiếu nghệ thuật thì con người ở thế giới này không hề thấp kém một chút nào, họ không thể làm được hoàn toàn chỉ là do sự chênh lệch về công nghệ tiên tiến mà thôi.
Chuyện này cũng giống như việc bảo một nhà thư pháp nổi tiếng nhất so tài viết chữ với một cái máy, xem ai có thể viết gọn gàng hơn.
Aura thầm thở ra một hơi an tâm trong lòng, dựa vào phản ứng của Công chúa Isabelle thì những phán đoán của cô không hề sai lầm một chút nào.
(Mình biết mà, cái thứ này sẽ hớp hồn bất cứ ai nhìn vào nó.)
Vào sáng ngày hôm sau đêm động phòng, khi Aura có cơ hội được nhìn lại chiếc nhẫn mà Zenjirou tặng dưới ánh nắng mặt trời, phản ứng của cô so ra cũng không khác Công chúa Isabelle là bao.
Thật sự mỗi góc cạnh của ba viên đá quý đều được gia công một cách vô cùng tỉ mỉ, và chúng tỏa ra một vầng hào quang vô cùng rực rỡ.
Ngay khi Zenjirou tỉnh dậy, cô giải thích cho cậu và thuyết phục cậu rằng không nên đeo chiếc nhẫn này quá thường xuyên.
Thứ hào quang mà nó tỏa ra thực sự quá lộng lẫy. Chỉ cần Aura mang chiếc nhẫn này lên tay, những tên quý tộc sành sỏi chắc chắn sẽ nhận ra ngay và đặt câu hỏi về nguồn gốc của nó.
Và rồi, sau một hồi lần mò thì chắc chắn những manh mối sẽ dẫn đến chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn, tức Zenjirou. Vào lúc đó, nếu cậu thu hút những sự chú ý không cần thiết, thì hệ quả sẽ là màn ra mắt đầu tiên của cậu bị đẩy nhanh hơn.
Thực sự Aura vẫn luôn nghĩ không biết liệu cô có làm hơi quá hay không, nhưng giờ trông thấy phản ứng của Công chúa Isabelle, có vẻ những lo lắng của cô là hoàn toàn xác đáng.
Đến lúc này, cuối cùng Công chúa Isabelle cũng nhận ra Aura đang nhìn mình và mỉm cười, thế là cô cũng bật cười giả lả “Ohoho” để lấy lại phong thái rồi đặt chiếc nhẫn về lại cái khay.
“Oh… Xin thứ lỗi cho tôi, thưa Điện hạ. Thực sự món đồ này quá cuốn hút.”
“Không sao. Thật là một hình ảnh ấn tượng, đúng chứ? Nếu được ta muốn biến nó thành ‘pháp cụ’.”
“Vâng, tôi tin chắc rằng gia tộc Sharrow sẽ dồn hết sức mạnh của họ vào món đồ tuyệt hảo như thế này.”
Đá quý vẫn luôn được cho là đối tượng ưu tiên hàng đầu để tạo ra một pháp cụ, các loại vũ khí cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi. Và cũng chính vì lý do này mà gia tộc Sharrow, những người chuyên sử dụng “Ma thuật ban tặng”, nghiễm nhiên trở thành chuyên gia trong việc kiểm định đá quý.
Gần như chắc chắn phản ứng của đám người này còn mãnh liệt hơn Công chúa Isabelle bội phần.
“Tốt lắm. Nhưng ta vẫn chưa quyết định được nên dùng loại ma pháp nào. Cô có ý tưởng nào không?”
Nghe Aura hỏi, Công chúa Isabelle chống tay lên chiếc cằm tròn trịa của mình suy ngẫm một hồi rồi đáp lại một cách cẩn trọng.
“Hmm, mặc dù nó thực sự tinh túy, nhưng xét cho cùng đây cũng chỉ là một món trang sức nhỏ bé, vậy nên tôi nghĩ tốt nhất nên tránh những ma pháp quá lớn. Có lẽ một vài thứ cơ bản như “đánh lửa”, “kháng hỏa” hay “lưu thủy” chẳng hạn?”
“Ta sẽ không vô lý đến mức đòi “trị liệu”, nhưng “hồi phục thể lực” chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Hoàn toàn có thể, chừng nào người thấy ổn với việc chiếc nhẫn sẽ tan thành mây khói sau khoảng năm lần sử dụng.”
“Uh…”
Cứ thế cánh phụ nữ thảo luận thêm một lúc lâu nữa cơ mà cuối cùng vẫn không thể đi đến kết luận cuối cùng. Dù sao thì Isabelle vẫn sẽ còn ở lại Cung điện Carpa thêm một thời gian nữa, nên cũng không nhất thiết phải quyết định ngay lúc này.
Hai người nhất chí tạm gác vấn đề này lại, và sau khi trả chiếc nhẫn về lại cái khay bạc, Công chúa Isabelle bất chợt nhận ra sự hiện diện của hai chiếc túi vải.
“Giờ mới để ý, nhưng thứ gì nằm bên trong những cái túi kia vậy, thưa Điện hạ?”
Aura cầm chiếc túi lớn hơn lên và đáp lại câu hỏi của Isabelle với một nụ cười thích thú.
“Đúng rồi, những thứ này cũng là của chồng ta. Và ta muốn được nghe đánh giá chuyên môn của cô, nên đã mang chúng đến đây. Cô là một chuyên gia liên quan đến đá quý đúng chứ?”
“Ah, dù sao thì tôi cũng thuộc hoàng tộc của Lưỡng quốc mà, chút kiến thức về đá quý cũng có hơn người thường, nhưng là vẫn còn thua xa gia tộc Sharrow.”
Vừa nói như vậy, Isabelle vừa hướng ánh mắt tò mò đến chiếc túi vải trong tay Aura.
Dựa theo những gì Aura vừa nói, bên trong đó chắc hẳn chứa một loại đá quý khác. Hơn nữa, chúng lại còn thuộc về cùng một chủ nhân với cặp nhẫn đẹp đến vô lý kia nữa.
Càng nhìn cô càng trở nên mong chờ hơn.
Aura từ từ mở chiếc túi ra trong khi cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của Isabelle đang dán chặt vào từng cử động nơi bàn tay cô. Và với một tiếng “CLACK”, cô đặt “vật thể” mà mình vừa lấy ra khỏi túi, bằng ngón cái và ngón giữa, lên mặt bàn.
Đó là một viên bi.
Một viên bi theo phong cách truyền thống, với những đường vân sẫm màu được bao bọc trong một quả cầu thủy tinh trong suốt.
“!?”
Ngay khi tận mắt chứng kiến vầng hào quang tỏa ra từ nó, Công chúa Isabelle còn trở nên kinh ngạc hơn cả khi được cầm trên tay chiếc nhẫn kim cương ban nãy.
Nếu coi phản ứng của bà ta với cặp nhẫn là “cố ý thể hiện”, thì sự kinh ngạc mà bà vừa thể hiện ra có thể hiểu theo hướng “che dấu thất bại”.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Công chúa Isabelle đã vô tình để lộ ra biểu cảm “Oops” của mình, nhưng bà cũng rất nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh của mình.
“…Thứ lỗi cho tôi. Thứ này thực sự rất đáng kinh ngạc, rốt cuộc thì nó là gì vậy?”
Vẫn không rời mắt khỏi viên bi trên chiếc khay bạc, bà cất tiếng hỏi với giọng vô cùng sốt sắng.
Sự “kinh ngạc” lần này lại hoàn toàn là giả tạo và không được mãnh liệt như khi bà ta lần đầu được trông thấy viên bi.
Aura cũng trở nên nghi ngờ trước phản ứng thái quá của Isabelle, nhưng cô che dấu nó với một nụ cười và đáp lại.
“Rất đáng kinh ngạc, đúng chứ? Đây cũng là một món đồ của chồng ta. Nó chẳng phải pha lê, kim cương thì lại càng không. Họ gọi nó là thủy tinh. Ta đã được kể lại rằng nó mong manh, dễ vỡ hơn pha lê rất nhiều.”
Công chúa Isabelle đang đưa tay ra về phía viên bi, nhưng ngay khi nghe thấy cụm từ “dễ vỡ”, bà hơi lưỡng lự dừng lại giữa chừng.
Aura khẽ tự cười thích thú rồi nói tiếp.
“Dù ta có nói mong manh, dễ vỡ, nhưng đó là khi nó bị rơi từ một độ cao tương đối xuống bề mặt thô cứng cơ. Nó sẽ không vỡ nếu cô cầm bình thường bằng tay, hơn nữa ở đây chúng ta có trải thảm rồi, dù cô có lỡ làm rơi thật thì nó cũng sẽ không làm sao đâu.”
“Nếu vậy thì tôi cầm nó bằng tay có được không?”
“Tất nhiên, cứ xem thoải mái.”
Được Aura cho phép, Công chúa Isabelle cẩn thận cầm viên bi lên bằng ba ngón tay và giơ lên trước ánh sáng giống như cách bà làm với chiếc nhẫn kim cương trước đó, rồi khẽ thốt lên một tiếng cảm thán.
“Tuyệt vời…”
“Để ta nói thẳng với cô, Công chúa Isabelle. Nếu ta có ý định bán những thứ này thì cô sẽ trả giá bao nhiêu để có được một viên?”
Aura bất chợt tiến đến với một câu hỏi thẳng thắn chứa đầy ẩn ý, ngược lại, sau khi làm thoáng lại cổ họng với một cái ho giả tạo, Công chúa Isabelle cũng đối mặt Aura và đáp lời.
“Vậy là người có ý định bán những viên đá này sao, thưa Điện hạ?”
Isabelle trông có vẻ nghiêm túc và Aura khẽ mỉm cười với bà, rồi lắc đầu đáp lại.
“Không hẳn. Chúng thuộc quyền sở hữu của chồng ta, thế nên ta đâu thể tự ý quyết định được. Tuy nhiên, vì những thứ như thế này không hề tồn tại trong thế giới của chúng ta, nên ta đã được phép dùng một phần để xác nhận giá trị thực sự của chúng.”
“Chắc chắn rồi.”
Isabelle gật đầu ngay lập tức trước lời giải thích của Aura.
Những vật phẩm không thiết thực trong quân sự như đá quý, thường không có một mức giá cụ thể. Chính vì vậy một món đồ chưa từng được biết đến trước đó như ‘bi thủy tinh’ lại càng không thể được định giá.
Mặc dù Aura và Zenjirou có thể tự mình đoán rằng chúng có một “giá trị” nào đó, nhưng “giá trị thực sự” chỉ có thể biết được thông qua đánh giá công khai của một chuyên gia mà thôi.
Chính vì vậy chuyện Aura mang một hay hai viên ra công bố nhằm mục đích xác nhận giá trị của chúng cũng không có gì quá lạ lẫm, và việc hỏi ý kiến của Công chúa Isabelle cũng là hoàn toàn dễ hiểu và hợp lý.
Tuy nhiên những gì Công chúa Isabelle nói ra ngay sau đó với một gương mặt vô cùng nghiêm túc lại khiến chính Aura phải nghi ngờ liệu bản thân có nghe lầm hay không.
“Hmm, nếu tôi có cơ hội được mua viên đá quý này… tôi sẽ trả ba mươi đồng vàng.”
Ba mươi đồng vàng.
Mức giá này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Aura khiến cô á khẩu trong một khắc, nhưng bằng cách nào đó cô vẫn điều khiển được phản ứng trên mặt của mình và đáp lại ngắn gọn.
“…Cô chắc chứ?”
“….”
“….”
Sau một thoáng yên lặng, Công chúa Isabelle nhún vai tỏ vẻ đầu hàng và trả lời.
“…Nếu vậy thì, năm mươi đồng vàng. Tôi không nghĩ còn có người nào chịu trả một mức giá cao hơn nữa đâu.”
Cách nói của bà cứ như thể đây đích thực là một vụ mua bán nghiêm túc chứ không còn là giả định nữa, và chỉ trong một khắc tăng giá thêm đến hai mươi đồng vàng.
Lần này, Aura không còn giấu được sự kinh ngạc của mình nữa.
Cô đã cố ý kiểm tra lại bằng cách hỏi “cô chắc chứ?”, vì cô cho rằng ba mươi đồng vàng đã là một mức giá “đắt cắt cổ” rồi, cô hoàn toàn không thể ngờ đối phương lại còn nâng mức giá lên càng cao hơn nữa.
Có lẽ bà ta đã hiểu lầm ý của Aura thành “Cô thực sự nghĩ có thể mua được nó với mức giá rẻ mạt đó sao?”.
Với những suy nghĩ như vậy, Aura nhìn thẳng vào Công chúa Isabelle bằng ánh mắt thăm dò, nhưng đáp lại bà ta chỉ ngồi đó với một cười thân thiện trên gương mặt tròn trịa nhưng vẫn thanh thoát của mình.
Aura đã hoàn toàn bị thuyết phục.
(Không, không đúng. Thật khó để tin rằng Công chúa Isabelle lại có thể hiểu nhầm một thông điệp rõ ràng như vậy. Bà ta cố tình tăng nó lên, huh. Cơ mà tại sao bà ta lại có thể đưa ra mức giá cắt cổ như vậy chỉ để mua một viên đá quý chứ?)
Năm mươi đồng vàng, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Để dễ hiểu hơn thì: Một con rồng đất rẻ nhất cũng đáng giá ba đồng vàng và mức giá sẽ là mười đồng cho một “con rồng đất chuyên dụng cho kỵ sĩ”, có khả năng sử dụng trong chiến đấu.
Hơn nữa, một căn biệt thự của giới quý tộc cấp thấp không sở hữu đất tư nhân cũng chỉ có mức giá từ năm mươi đến một trăm đồng vàng. Thế mới thấy, năm mươi đồng vàng cho một viên bi là vô cùng hoang đường, không quan trọng nó có quý hiếm đến mức nào đi chăng nữa.
Tất nhiên, đối với đồ trang sức đá quý thì con số ở mức này không phải quá lạ lẫm, thậm chí có thêm một con số nữa vẫn còn tương đối nhiều món hàng. Tuy nhiên theo quan điểm của Aura thì viên bi này không hề đáng giá mức đó.
Chuyện này ắt phải có uẩn khúc nào đó.
Aura với tay lấy chiếc túi còn lại và lấy ra một vài hạt cườm rồi đặt lên mặt khay bạc, cô vẫn muốn có thêm nhiều thông tin nữa.
“Vậy còn về những thứ này thì sao? Ta nghĩ chúng cũng khá là hấp dẫn đấy.”
Đỏ, xanh dương và xanh lá. Những hạt cườm trong suốt với đủ mọi loại màu sắc vô cùng bắt mắt, thế nhưng Công chúa Isabelle vẫn "bình chân như vại".
“Oh my, quả thực rất tuyệt vời. Không chỉ có kích thước ngang bằng nhau, mà mỗi hạt còn có một lỗ nhỏ xuyên qua nữa. Những thứ này hứa hẹn sẽ có rất nhiều cách sử dụng khác nhau đây.”
Không có vẻ như những lời khen hay ánh mắt thích thú của bà ta là giả tạo, thế nhưng trong phản ứng của bà không còn thể hiện sự kinh ngạc khi nhìn thấy những hạt cườm.
“Chúng thật xinh đẹp, cô có nghĩ vậy không? Cô có thể xâu dây qua cái lỗ đó và làm thành một chiếc vòng cổ. Vậy với những hạt này cô nghĩ chúng đáng giá bao nhiêu?”
“Hmm, chỉ cần nhìn qua cũng có thể dễ dàng thấy được chất lượng của những món đồ này, thế nhưng kích thước của chúng thì… tôi nghĩ mười đồng bạc một hạt là hợp lý.”
Lần này mức giá mà Công chúa Isabelle đưa ra không quá khác biệt với những gì mà Aura đã dự đoán.
Một đồng vàng thì đáng giá một trăm đồng bạc, và tùy vào khu vực cũng như tuổi đời mà sẽ có một chút chênh lệch nhỏ.
Mỗi viên bi đáng giá năm mươi đồng vàng, tức là năm ngàn đồng bạc.
Nói cách khác, Công chúa Isabelle đang đánh giá một viên bi ngang với năm trăm hạt cườm.
Sự khác biệt này chắc chắn có liên quan đến sự chênh lệch về kích thước, nhưng với Aura thì mức giá này cho một viên bi vẫn là quá thể đáng.
Tuy nhiên sự chênh lệch này cũng đã sớm được Aura đoán trước rồi.
(Với mức giá nổi bật thế này, phải chăng bà ta muốn thể hiện rằng bản thân muốn chơi bài ngửa?... mình có nên thử bà ta thêm chút nữa không nhỉ.)
“Oh, ta hiểu rồi, những đánh giá của cô rất hữu ích. Để bù đắp cho những rắc rối mà ta đã gây ra, cô cứ tự nhiên chọn lấy một thứ mình thích.”
Nói xong, Aura cầm lấy chiếc túi đựng những viên bi và bằng một cử chỉ cường điệu cô đổ hết ra chiếc khay bạc. Khoảng một tá những viên bi lăn đều bên trong cái khay.
“Ôi trời!”
Công chúa Isabelle ngay lập tức thốt lên đầy kinh ngạc trong khi đưa một tay lên che miệng, Aura thì vẫn tiếp tục quan sát rồi gọi bà ta với một nụ cười nhẹ nhàng.
“Không cần phải kiểm chế lại đâu. Cứ kiểm tra thật kỹ rồi chọn lấy một món mà bản thân thấy ưng ý nhất.”
Trên mặt chiếc khay bạc chứa đủ các loại bi khác nhau. Từ loại có lõi bằng thủy tinh màu, đến loại có nhiều hoa văn họa tiết hay loại có bề mặt đục mờ. Thậm chí còn có một viên được in hình bản đồ trái đất lên đó nữa.
Với tất cả cùng tụ tập lại một chỗ như thế này, chúng tạo nên một khung cảnh quá ấn tượng để diễn tả qua một từ “đá quý” duy nhất.
“….”
“….”
Công chúa Isabelle chắc chắn cũng nhận ra Aura đang quan sát cử chỉ thái độ của bản thân, bà khẽ nhún vai rồi cầm lên một viên bi.
“Vậy ta xin chấp nhận lòng thành của người và nhận lấy món đồ này.”
Viên bi mà bà ta cầm lên là loại trong suốt hơn tất cả và đặc biệt là không hề có bất cứ hoa văn, họa tiết nào.
“Còn về phần những viên còn lại….”
“Không cần nói thêm nữa. Chuyện đó hoàn toàn do chồng ta quyết định, nhưng nếu anh ấy chịu rời xa chúng, ta nhất định sẽ thông báo cho cô đầu tiên, Công chúa.”
“Đội ơn người.”
Lời đảm bảo của Aura có vẻ khiến Công chúa Isabelle rất vừa lòng, bà ta mỉm cười nhẹ rồi cúi đầu.
Sau khi khẽ liếc mắt nhìn vào ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ, bà ta thốt lên như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“Oh, thật là thất lễ quá. Tôi đã quá nhập tâm vào cuộc nói chuyện. Thưa Điện hạ, để bày tỏ lòng biết ơn cho viên đá quý này, liệu tôi có thể vào thăm bệnh cho phu quân của người không? Tôi chắc chắn sẽ có thể giúp ích gì đó.”
“Tất nhiên rồi. Vô cùng hoan ngênh. Trên khắp đại lục này, có ai lại từ chối một chuyến thăm bệnh của thành viên gia tộc Jilbell chứ. Chừng nào chuẩn bị xong ta sẽ dẫn đường cho cô vào hậu cung. Trong lúc đó, cô hãy tạm thời nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh đi.”
“Vậy, tôi xin phép.”
Công chúa Isabelle kết thúc cuộc trò chuyện với một nụ cười, rồi bằng cử chỉ vô cùng thanh thoát, bà ta đứng dậy khỏi ghế và cúi đầu thi lễ trước khi rời khỏi phòng.