Oài phần này dài quá, mà chẳng biết ngắt đâu cho vừa, thế là quất luôn gần 10k từ.
Oải thấy mẹ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một buổi dạ tiệc được tổ chức bởi cung điện hoàng gia.
Đây được xem là một trong những cuộc gặp mặt định kỳ của giới thượng lưu, thế nhưng đồng thời đây cũng là cơ hội để hoàng tộc phô trương quyền lực cho cả Vương quốc được biết.
Điều đầu tiên có thể dễ dàng nhận thấy đó là vì bữa tiệc này được tổ chức vào ban đêm, vậy nên số tiền đổ vào đây không hề nhỏ chút nào.
Phía trên trần nhà, người ta đã chuẩn bị vô số đèn chùm với đủ mọi loại kích cỡ khác nhau, nhờ vậy toàn bộ đại sảnh rộng lớn được bao trùm trong thứ ánh sáng mờ nhạt, và chỉ cần nhìn vào khung cảnh này, dù có là một quý tộc tầm trung thì cũng không khỏi cảm thán vì số lượng nến phải tiêu thụ không hề rẻ một chút nào.
Mặc dù Vương quốc Carpa có thể tự chế biến được sáp ong, thế nhưng họ lại chưa biết được cách nuôi ong mật như ở Trái đất, chính vì vậy việc thu thập nguyên liệu tự nhiên cũng như nhập khẩu từ các nước láng giềng đã làm giá của mặt hàng này bị đẩy lên rất cao.
Thêm một điều nữa đó là ở thế giới này, đèn chùm cũng là một trong những món đồ siêu cấp xa xỉ. Cơ mà nếu tính đến việc thế giới này chưa phát minh ra thủy tinh thì chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Một chiếc đèn chùm được làm hoàn toàn từ bạc và các loại nguyên liệu tự nhiên. Dù chỉ là một chiếc cỡ nhỏ thôi cũng đã đáng giá cả gia tài rồi.
Không dừng lại ở đó, căn phòng này vẫn còn rất nhiều món đồ quý giá khác. Ví như tấm thảm trải sàn đỏ rực kia cũng là hàng cực phẩm được những nghệ nhân điêu luyện nhất thêu dệt trong suốt ba thế hệ. Những chiếc bàn đang chứa đầy đồ ăn và thức uống kia cũng là tuyệt tác nữa, tất cả bọn chúng đều được những thợ mộc tài hoa nhất gia công từ gỗ nguyên khối.
Tất cả tập trung lại tạo ra một khung cảnh hào hoa tráng lệ, chưa nói đến dân thường, ngay cả đám quý tộc cấp thấp cũng phải trầm trồ cảm thán. Và thực ra thì chỉ cần được “tham dự bữa tiệc tại cung điện” cũng đã đủ khiến đám người này sướng đến hết mấy ngày hôm sau rồi.
Đối với Zenjirou thì đây là lần đầu tiên cậu bước vào một bữa tiệc như thế này và hiện giờ đang phải tuyệt vọng đương đầu với những lời chào không ngớt đến từ đám quý tộc, trong khi vẫn phải duy trì một nụ cười thư thái nhất.
“Để em giới thiệu người này cho anh, Zenjirou. Đây là Nam tước Pantoja. Trong cuộc đại chiến lần trước, ông ấy đã ra trận như một tướng quân và giờ lại tiếp tục cống hiến như một lãnh chúa.”
Trong khi đang quấn tay trái của mình với tay phải của Zenjirou, Aura bắt đầu giới thiệu về người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt họ.
“Rất vui được gặp người Zenjirou-sama. Thần là Thomas Pantoja, thật sự thần chưa có làm gì để xứng với danh hiệu Nam tước mà Điện hạ ban cho cả.”
“Được rồi, rất vui được gặp ông, Nam tước."
“Vâng.”
Zenjirou gật đầu thân thiện, trong khi người đàn ông được gọi là Nam tước Pantoja cũng ngẩng đầu lên.
Aura khẽ đưa tay chỉnh lại bông hoa được đính trên ngực trái bộ đầm không tay màu cam của cô, và cùng lúc đó Nam tước Pantoja cũng xin phép rời đi.
Zenjirou nhìn theo lưng của ông ta, sau khi chắc chắn không có ai nhìn mình, cậu lén phát ra một tiếng thở dài.
(Mệt mỏi quá đi…)
Tất cả những gì cậu phải làm đó là giữ đúng tư thế, luôn luôn mỉm cười và không bao giờ nói chuyện sai cách. Thế nhưng, những thứ này kết hợp với bộ đồ không quen và cả ánh nhìn soi mói từ đám người xung quanh làm cậu cảm thấy thực sự đuối sức.
Rất may là đám quý tộc ở đất nước này không mặt dày đến mức chào hỏi liên tục mà không chừa thời gian cho cậu thở, vậy nên tạm thời mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát. Thế nhưng chỉ bước hụt một bước, rất có thể cậu sẽ mắc phải sai lầm chết người mất thôi.
Hiện giờ Zenjirou đang mang trên người bộ đồ truyền thống dành cho giới hoàng tộc ở Vương quốc Carpa. Phần thân dưới của cậu là một chiếc quần dài rộng thùng thình, còn phía trên là chiếc áo chẽn bắt chéo phía trước giống kiểu Nhật bản với rất nhiều đường chỉ thêu trang trí, và phủ lên bên ngoài là chiếc áo khoác sát nách màu đỏ.
Nếu xét theo đặc trưng khí hậu của một đất nước phương nam như Vương quốc Carpa, thì bộ đồ này cũng không quá bí bách, thế nhưng vấn đề lại nằm ở chiếc kiếm đồng làm cảnh mà cậu mang bên hông, nó quá nặng. Rồi lại cộng thêm cả phần dầu thơm tạo kiểu tóc nữa, không chỉ nặng mùi, nó còn gây ngứa ngáy da đầu.
Mặc dù đã từng được trải nghiệm hai thứ trên trong lễ cưới, nhưng thực sự để làm quen được với chúng không hề dễ dàng chút nào. Đối với Zenjirou thì nó kiểu như “đau lại càng đau”.
Tận dụng khoảng nghỉ hiếm hoi này, cậu thử nhớ lại gương mặt mình vừa được giới thiệu.
(Một gã đàn ông bốn mươi tuổi với thân hình cân đối, tên Nam tước Pantoja, rõ một kẻ xu nịnh, tóm lại là ấn tượng xấu… Aw, ước gì mỗi người đưa mình một cái danh thiếp nhỉ.)
Mặc dù đang nghĩ đủ thứ chuyện trong đầu, Zenjirou vẫn phải cố gắng duy trì nụ cười của mình.
Hồi còn đi làm, Zenjirou vốn đã không còn xa lạ gì với việc ghi nhớ tên của những đối tác kinh doanh. Thế nhưng nhiều hơn năm người một lúc thì đây cũng mới là lần đầu của cậu.
Ngày hôm nay chắc chắn sẽ còn có đến hàng tá quý tộc muốn đến giới thiệu với cậu, và không giống như Nhật bản hiện đại, nơi này không hề tồn tại văn hóa trao đổi danh thiếp.
Nếu cố gắng tìm một chiếc phao cứu sinh để bám vào thì cậu chỉ có thể nói rằng đó là việc đám quý tộc ở đây ăn mặc rất đa dạng, chứ không chỉ có mỗi bộ com-lê, thế nên việc phân biệt đám người này có dễ hơn một chút.
Phong cách ăn mặc ở Vương quốc Carpa có thể chia thành hai trường phái chính. Đầu tiên là phái “trang phục truyền thống” được truyền lại qua bao đời Vương quốc Carpa và còn lại là phái “trang phục phương bắc” mới được du nhập vào từ lục địa phía bắc trong vài năm trở lại đây.
Dần dần hai trường phái này bắt đầu có những sự pha trộn lẫn nhau, vậy nên dù có được gọi là “trang phục chính thức” thì vẫn có những sự khác biệt tương đối rõ rệt giữa mỗi người. Tuy vậy vẫn có một điểm chung cho cả nam và nữ giới đó là những bộ trang phục này thường có màu sắc rất tươi sáng, mang đậm phong cách một đất nước phương nam.
Cuối cùng nhờ có những điều trên mà Zenjirou đã đi đến một đống từ khóa mới như “gã mập mặc áo phông hoa hòe hoa súng” hay là “bà cô già trông giống cây linh sam đỏ tía”.
Có vẻ như tính đến thời điểm hiện tại thì có vẻ như Zenjirou vẫn chưa phạm phải lỗi nào, vì Aura đang đứng bên cạnh cậu vẫn cư xử vô cùng bình thường. Ngay từ đầu thì một bữa tiệc như thế này cũng không đòi hỏi những kỹ năng đặc biệt như khiêu vũ hay là phải tuân thủ một vài luật lệ khó nhằn nào đó.
Tóm lại đây là một cơ hội hoàn hảo để Quý ngài hoàng tộc hờ có được buổi ra mắt hoàn hảo của mình. Tuy vậy cậu vẫn sẽ phải đối mặt với giới quý tộc và còn rất nhiều mối quan hệ móc nối với nhau nữa, nói chung là mức độ này thì vẫn cho phép được.
Trong khi cậu vẫn đang suy nghĩ đủ mọi chuyện trên trời dưới biển, Aura lặng lẽ rời đi rồi nhanh chóng trở lại với một cái ly bạc trên tay.
“Zenjirou.”
“Oh, cảm ơn em, Aura.”
Nhận lấy chiếc ly từ Aura, Zenjirou cũng chợt nhận ra mình đã khát khô cổ họng từ bao giờ rồi.
Bên trong chiếc ly là thứ rượu đặc trưng của vùng đất này, nó có nồng độ cồn thấp, vị khó uống và trên hết lúc nào cũng là rượu ấm. Zenjirou thực sự chẳng ưa thứ đồ uống này một chút nào, nhưng với hoàn cảnh như hiện tại thì chỉ cần như vậy cũng đủ để làm thông thoáng lại cái cổ họng khô rát của cậu rồi.
“Xin hãy giao lại cho thần.”
“Yeah.”
Nhận thấy Zenjirou đã uống cạn cả ly, Aura dùng mắt ra hiệu cho cô hầu gái đứng gần đó và cô ta nhanh chóng tiến đến nhận lấy chiếc ly và rời đi.
Sau khi được nghỉ ngơi và uống một ly rượu, tinh thần của Zenjirou đã thư giãn hơn đôi chút, và có vẻ như Aura cũng đã đợi khoảnh khắc này từ lâu, cô ngay lập tức đánh tiếng gọi một người quý tộc khác đang đứng tương đối xa so với hai người.
Đó là một cặp nam nữ.
Zenjirou thì đã quá quen với người phụ nữ đó rồi. Và vì cậu vẫn luôn nhốt mình trong hậu cung, thế nên ngoài Aura và đám hầu gái ra chỉ còn lại duy nhất một người phụ nữ khác mà cậu có dịp nói chuyện cùng. Đó chính là Octavia, vợ của Bá tước Marguez.
Cô đang mặc một bộ đồ truyền thống nhã nhặn, thế nhưng cũng chính vì vậy mà cô lại càng nổi bật hơn. Đơn giản là vì hầu hết những người phụ nữ khác, bao gồm cả Aura, đều đang mặc bộ trang phục mang hơi hướng phương bắc, thứ có vẻ được ưa chuộng trong khoảng thời gian gần đây.
Tóm lại, nếu đó là cô ấy thì chắc hẳn lão già mập mạp đứng bên cạnh chính là Bá tước Manuel Marguez.
Một trong những quý tộc nổi trội của Vương quốc Carpa và là cha của Raffaello Marguez, người từng là một trong những ứng cử viên làm chồng của Aura.
Zenjirou cẩn thận quan sát ông ta, đồng thời cố gắng che dấu ánh mắt của mình.
(Uwah, dù đã được nghe kể trước rồi, nhưng khoảng cách về tuổi tác của hai người họ thực sự cứ như cha và con gái vậy. Một cô vợ hai trẻ đẹp thế này, có người đàn ông nào lại không muốn chứ.)
Ngay khi đầu óc của Zenjirou bắt đầu đi vào vùng nguy hiểm, Aura bất chợt siết chặt cánh tay của cậu.
Cứ ngỡ cô ấy đã đọc được suy nghĩ của mình, tim Zenjirou khẽ lệch mất một nhịp, nhưng rồi cậu nhanh chóng nhớ lại đó là một trong những ám hiệu hai người đã ngầm thỏa thuận từ trước. Và nó có nghĩa là “người này rất quan trọng, cô ấy muốn cậu nhớ kỹ ngoại hình cũng như tên gọi, và cố gắng tạo ra ấn tượng ban đầu tốt nhất có thể”.
“Rất vui được diện kiến người lần nữa, Điện hạ Aura. Và thần cũng rất mong được làm quen với người, thưa Zenjirou-sama.”
“Cảm ơn vì đã mời thần đến đây hôm nay thưa Điện hạ.”
Cặp đôi khập khiễng cung kính cúi đầu, trong khi Aura đáp lại với nụ cười quyến rũ như thường lệ và giới thiệu hai người này với Zenjirou.
“Cảm ơn hai người đã đến đây, Bá tước Marguez, Phu nhân Octavia. Zenjirou để em giới thiệu anh với họ. Đây là Bá tước Manuel Marguez, một nhân vật quan trọng của vương quốc chúng ta. Còn về phần Phu nhân Octavia, em nghĩ cũng không cần phải giới thiệu nữa nhỉ?”
“Ta đã được nghe rất nhiều điều tốt về ngươi, Bá tước Marguez. Vợ của ông cũng đã giúp được ta rất nhiều.”
Zenjirou ưỡn ngực ra tự tin đáp lại và cặp đôi kia lại một lần nữa cúi đầu.
“Thần rất vui khi biết vợ mình đã có ích cho người.”
“Đó là vinh hạnh của thần thưa Zenjirou-sama,”
Đến lúc này thì cuộc nói chuyện của bọn họ đã bắt đầu thu hút sự chú ý của đám quý tộc xung quanh.
Và mặc dù kẻ đứng gần nhất cũng cách đó đến mười mét, nhưng Zenjirou vẫn phải chuẩn bị sẵn tâm trí để trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Aura không hề muốn chồng của mình bị bẽ mặt chỉ vì cậu chưa quen với những sự kiện như thế này. Chính vì vậy cô luôn là người dẫn dắt trong khi vòng tay ôm lấy cánh tay của cậu.
“Không cần phải khiêm tốn vậy đâu Bá tước. Vợ của ngươi quả thực xinh đẹp và tài năng đúng như lời đồn. Ta sẽ rất vui nếu hai người tiếp tục dùng khả năng của mình để cống hiến cho đất nước này.”
“Cảm ơn người rất nhiều, thần thật sự không xứng với những lời khen này.”
“Vâng thưa Điện hạ. Chừng nào chút tài mọn này còn có thể giúp ích, thần sẽ cống hiến hết mình.”
Zenjirou hoàn toàn phó mặc cuộc nói chuyện cho Aura và chỉ đáp lại kiểu như “Oho, ra vậy.” hay “Quả đúng là vậy.” mỗi khi tâm điểm dồn về phía mình.
Mục tiêu của cậu khi bước vào trò chơi này đó là “không để lại ấn tượng xấu” chứ không phải “cố gắng tạo ấn tượng tốt”. Mà tốt nhất là cậu không để lại bất cứ dấu ấn nào thì hơn.
Tóm lại thì tính đến lúc này, buổi ra mắt của Zenjirou đã có một khởi đầu không hề tệ một chút nào.
*
Tuy nhiên cũng chẳng có gì đảm bảo bữa tiệc sẽ cứ thế mà kết thúc trong tốt đẹp.
Dù sao thì mục đích ban đầu của bữa tiệc này là thể hiện cho mọi người thấy mối quan hệ của Zenjirou và Aura tốt đẹp đến nhường nào.
Và vì thế nên, cô ấy không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu mãi được. Nếu tình trạng này còn kéo dài, chắc chắn bọn người này sẽ bắt đầu tung ra tin đồn kiểu như “Aura đã kiềm hãm sự tự do của chồng mình”.
Chính vì vậy, cả hai đã đồng ý với nhau rằng sau khi hoàn tất màn chào hỏi một lượt, họ sẽ tạm thời tách nhau ra.
“…Fuh.”
Sau khi tách ra khỏi Aura, Zenjirou từ từ bước xuống sảnh đường. Rất nhiều người nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực, nhưng là cũng không có ai dám đứng ra bắt chuyện với cậu.
Nếu một kẻ thuộc tầng lớp thấp kém hơn mà dám đi bắt chuyện với một người cao quý hơn mình, hành động đó sẽ bị xem là “mất lịch sự”. Và mặc dù tại những sự kiện thoải mái như tiệc tùng thế này thì một chút khiếm nhã cũng không sao, nhưng cũng chỉ có số ít người được phép bắt chuyện với cậu mà thôi. Đó là các lãnh chúa, bộ trưởng nội vụ, hay đại tướng, những người này có thể bỏ qua lễ nghi mà đến diện kiến trực tiếp Zenjirou. Tuy nhiên đám người này cũng đều là một lũ cáo già, những kẻ đã có nhiều năm trời kinh nghiệm trên chính trường, thế nên cũng chẳng có tên ngu nào lại mạo hiểm tiếp cận cậu trong bầu không khí như hiện tại.
Mà nếu thực sự có một vị tướng quân hay lãnh chúa nào đỏ dám đứng ra giữa đám đông thì chỉ có thể là vì lòng tham vô đáy, hoặc vì hắn là một kẻ kiêu căng ngạo mạn quá thể.
(Tóm lại thì có lẽ mình nên bắt chuyện với một kẻ nào đó.)
Vì trong quá khứ cậu đã từng làm nhân viên của một công ty nhỏ lẻ, thế nên ngoài làm công việc văn phòng ra, Zenjioru cũng thường xuyên phải tiến hành thương thảo với các đối tác trong và ngoài nước. Thế nên đối với cậu, bắt chuyện với người lạ dễ như ăn bánh vậy.
Zenjirou bắt đầu đảo mắt xung quanh để tìm kiếm con mồi đầu tiên của mình, và ngay lúc đó.
“Xin thứ lỗi, Zenjirou-sama. Thần có thể làm phiền người một chút được không?”
Từ phía bên cạnh một người đàn ông với thân hình lực lưỡng bước đến phía cậu và quỳ xuống trên một gối.
(Eh…EHH? Thế bất nào, có người tiếp cận mình sao? Tên này là ai vậy chứ!?)
Zenjirou đang phải đối mặt với một trường hợp mà trong những buổi bổ túc văn hóa cậu vẫn được dạy là “không thể xảy ra”. Dù vậy, cậu vẫn xoay sở kịp để đanh mặt lại và từ từ quay về phía người đàn ông đang quỳ.
“Sao vậy…?”
Hiện ra trước mặt cậu là một người đàn ông đang quỳ một gối trên tấm thảm.
Thân hình của anh ta to lớn đến mức chỉ cần nhìn qua thôi Zenjirou cũng có thể khẳng định rằng đối phương rất cao, dù cho người đó vẫn đang quỳ. Và cái cơ thể khổng lồ đó được bao bọc bởi một bộ đồ đen cục mịch với những đường chỉ thêu màu vàng, nó không hề hợp với bầu không khí của bữa tiệc một chút nào. Zenjirou lục lọi trong đầu mình và cuối cùng cậu cũng nhớ ra, bộ đồ này chính là đồng phục quan chức cấp cao trong quân đội của Vương quốc Carpa.
Và dựa vào số lượng những quả cầu nằm trên cánh tay trái, thì có lẽ gã khổng lồ này giữ chức vụ không hề nhỏ một chút nào.
Dưới ánh nến huyền ảo từ những chiếc đèn chùm, tư thế quỳ một gối trên tấm thảm của hắn thực sự giống một “hiệp sỹ”.
Nhưng không phải cái thể loại “hiệp sỹ” non choẹt như mấy chàng hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích, mà là loại “hiệp sỹ” kiên cường bảo vệ tổ quốc và luôn luôn xả thân tìm kiếm vinh quang trên lưng ngựa nơi sa trường và đặc biệt là không coi lễ nghĩa ra cái đinh gì hết.
Zenjirou vừa quan sát vị “hiệp sỹ” đang quỳ trước mắt mình vừa sắp xếp lại các dữ liệu trong đầu.
Những kẻ duy nhất được phép bắt chuyện với cậu là lãnh chúa chủ chốt, quan chức thì ít nhất phải cấp cao cỡ bộ trưởng hay đại tướng.
Và nếu trong số đó có kẻ tiếp cận cậu thì chỉ có thể là một gã coi trời bằng vung.
Hoặc một kẻ có thừa dã tâm, sẵn sàng bất chấp tất cả rủi ro, kiểu như là bị giáng chức, để tạo dựng mối quan hệ với Hoàng phu.
Quan chức trong quân đội, ngạo mạn, dã tâm. Ba từ khóa này kết hợp với nhau và gợi ra trong đầu Zenjirou một cái tên, và đó cũng chính là kẻ mà Aura đã chủ động cảnh báo trước với cậu.
“Oh, quý ngài Puyol. Có chuyện gì vậy?”
Zenjirou khẽ hắng giọng rồi gọi tên của người đàn ông trước mặt mình.
Đại tướng quân Puyol Guillen.
Zenjirou đã từng nghe đến cái tên này trước đây rồi. Và chắc chắn chẳng có cách nào cậu lại không nhớ người đàn ông này, kẻ cùng với Rafaello Marguez đã từng là những ứng cử viên làm chồng của Aura. Và cô ấy cũng đã tự mình nói rằng hắn là một “nhân vật nguy hiểm”.
“Vâng, thưa Zenjirou-sama, thần có món quà này muốn tặng cho người, và mặc dù biết làm thế này không hợp phép tắc nhưng thần vẫn phải bắt chuyện với người. Quà này của ít lòng nhiều, thế nhưng thật tuyệt nếu người có thể chấp nhận chút lòng thành này của thần.”
Đại tướng Puyol Guillen, tổng chỉ huy đội “cung thủ cưỡi rồng” của Vương quốc Carpa, nhìn thẳng vào vị Hoàng phu và nói trong khi vẫn đang quỳ một gối trên tấm thảm.
Một vị tướng quân tài ba của đất nước đang quỳ trước mặt Hoàng phu.
Khỏi cần nói, khung cảnh này ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hầu hết đám quý tộc đều đồng loạt dừng tất cả mọi chuyện riêng lại để hướng ánh mắt tò mò về phía này. Zenjirou ngay lập tức nhận ra sự thay đổi nhanh chóng này và thầm than trong lòng “rắc rối quá đi”, sau đó cố tình họ nhẹ một cái để làm thông thoáng cổ họng.
(Aw, khốn nạn. Mình không lường trước được chuyện này. Vậy là giờ mình sẽ phải tự biên tự diễn sao? Mấy người tha cho tôi đi mà…)
Hồi còn đi làm, Zenjirou thuộc tuýp người, trước khi bước vào một cuộc đàm phán hay thuyết trình nào đó, sẽ chuẩn bị trước rất nhiều câu hỏi, phỏng đoán các trường hợp có thể xảy ra.
Và những người như vậy thường rất bị động khi có một tình huống bất thường phát sinh, nhất là khi họ lâm vào tình cảnh đơn thương độc mã.
Mặc dù biết rõ bản thân mình là vậy, Zenjirou vẫn điên cuồng vận dụng vốn kiến thức nghèo nàn, vốn tích tụ được trong khoảng thời gian vừa qua vào trường hợp này và cố gắng tìm ra cách giải quyết tốt nhất.
(Ehm, vì đây là một buổi tiệc, vậy nên có lẽ thư giãn một chút cũng không sao nhỉ? Và mình là hoàng tộc còn gã này là một tướng quân…)
Giờ thì trong tâm trí Zenjirou, cậu đã mặc định gọi Đại tướng Puyol bằng “gã này” hoặc “tên này” rồi.
Cậu biết rõ việc nghĩ xấu về một người mà mình chỉ vừa mới gặp mặt lần đầu là không được quân tử cho lắm, cơ mà cậu cũng chẳng thể hào hiệp đến mức có thể hòa hoãn với một kẻ đã từng thèm muốn cô vợ yêu dấu của mình.
Cố gắng che dấu tất cả cảm xúc phía sau lớp mặt nạ, Zenjirou bắt đầu tấn công với những lời lẽ vô thưởng vô phạt.
“Đại tướng, không cần phải quỳ ở một nơi như thế này đâu.”
“Aye-aye. Thần xin phép.”
Đại tướng Puyol đứng lên một cách vô cùng uyển chuyển, và ngay lúc đó, Zenjirou phải cố gắng lắm mới không bước lùi lại một bước.
Hắn ta thực sự là một gã khổng lồ. Zenjirou đã cao 1.72m nhưng gã này vẫn còn cao hơn cậu đến một cái đầu, vậy nên chiều cao của gã có lẽ vào khoảng 1.85m hay thậm chí là đâu đó gần 2m cũng nên.
Trọng lượng cơ thể của gã chắc chắn sẽ dễ dàng vượt quá con số một trăm kí, và đương nhiên con số đó đến từ những thớ cơ chắc khỏe được luyện tập thuần túy cho mục đích chiến đấu.
“Cứ tự nhiên. Ngươi nói có thứ muốn tặng ta sao?”
Zenjirou nhìn thẳng vào mắt Đại tướng Puyol cao hơn mình đến một cái đầu và một lần nữa âm thầm đánh giá lại những thông tin mà cậu đang nắm trong tay.
Cậu sớm đã được dạy về trường hợp một kẻ nào đó mang quà đến tặng rồi, và có vẻ như dù có ở thế giới nào thì chuyện tặng quà để làm thân vẫn không hề thay đổi.
(Nếu mình nhớ không nhầm thì không thể từ chối khi mà không có lý do hợp lý được, và câu hỏi hiện giờ là làm sao để chấp nhận nó.)
Nếu cậu nhận lấy nó với biểu cảm hân hoan trên mặt, thì người tặng sẽ mong chờ một sự hồi đáp tương ứng, thế nhưng nếu cậu nhận nó với gương mặt đưa đám, chắc chắn người kia sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Zenjirou có thể nhận thức rất rõ ràng áp lực khủng khiếp đối với vị thế hiện tại của mình, chỉ một lời nói hay cử chỉ đơn giản nào đó của cậu đối với việc chấp nhận món quà này cũng sẽ làm ảnh hưởng đến số phận của những người bên cạnh.
Trong khi đó Đại tướng Puyol hoàn toàn không hề hay biết những suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu Zenjirou, hắn cúi đầu một lần nữa, đáp “Vâng” và đánh mắt ra dấu cho một hiệp sỹ trẻ tuổi ở phía sau, có lẽ là cấp dưới của hắn.
Nhận được chỉ thị, hiệp sỹ trẻ tuổi bước một bước ngắn lên ngang hàng với Đại tướng, và trên tay anh ta là một vật nhỏ hẹp được bọc trong lớp vải trắng.
Ngay khi trông thấy cảnh tượng này, Zenjirou gần như quên hết mọi lớp rào chắn mà mình cất công gây dựng từ đầu đến giờ và mở to mắt.
(Eh!? Hắn ta mang theo hiện vật luôn sao, không phải là thiệp giấy sao?)
Zenjirou đã được dạy về cách thức để tặng quà cho một người nào đó, đầu tiên người ta sẽ là gửi một tấm thiệp giấy và sau đó sẽ lựa một ngày khác để chuyển hiện vật đến tận nhà. Dù sao thì những món quà đến từ giới quý tộc hay hoàng gia thì không phải cái nào cũng bình thường. Ví dụ như chuyện tặng một con “rồng đất” tốt giống, hay thậm chí là cả một khu nghỉ dưỡng mùa hè cũng không phải chuyện hiếm gặp.
Tất nhiên cũng có chuyện giao trực tiếp những món đồ có thể cầm nắm bằng tay như đá quý hay trang sức, nhưng chuyện này rất ít khi xảy ra. Bởi vì làm như vậy thì những món đồ bị từ chối tại chỗ sẽ làm chủ nhân không biết trốn đâu cho hết xấu hổ.
“Mời người xem qua, Zenjirou-sama.”
Trong khi Zenjirou vẫn còn đang trợn tròn mắt, Đại tướng Puyol, bằng một thao tác nhanh gọn, đã mở gói vải đó ra và để lộ món đồ được ẩn dấu.
(Cái gì đây? Một cây… cung?)
Zenjirou lại càng trở nên bối rối hơn khi trông thấy món đồ được bày ra trước mặt. Một cái que quê mùa được uốn cong một cách tinh tế. Đối với cậu mà nói đó chỉ là một “cây cung” đơn điệu, không chút trang hoàng.
Và như để xác nhận lại nghi ngờ của cậu, Đại tướng Puyol tự hào diễn giải.
“Đây là một chiếc ‘cung tên rồng’ được làm ra từ bàn tay của thợ thủ công lành nghề nhất toàn vương quốc.”
Đám quý tộc đang đứng hóng hớt ở xung quanh đồng loạt cất tiếng cảm thán “Ohh”.
Vậy cái thứ này có tên là “cung tên rồng” này thực sự quý giá đến mức làm đám quý tộc phải trầm trồ bàn tán như vậy sao.
Zenjirou thử nhìn kỹ một lần nữa vào món đồ đang nằm trong tay Puyol, nhưng thực sự cậu vẫn chẳng thể hiểu được nó tuyệt vời ở chỗ nào.
Mỗi đầu dây cung đều được bọc một lớp đất sét màu đỏ và trên đó có khắc dấu ấn của hoàng tộc, đây cũng là dấu hiệu cho thấy nó đã được kiểm tra và cho phép mang vào cung điện. Nếu xét về chiều dài thì cây cung này chỉ bằng một nửa so với loại người ta vẫn thường dùng ở Nhật bản, thế nên trong mắt một kẻ nghiệp dư như Zenjirou thì nó chẳng đáng tin chút nào.
Và dựa vào phản ứng hời hợt của cậu, Đại tướng Puyol cũng đoán được Zenjirou hoàn toàn mù tịt về “cung tên rồng”. Hắn ta ngay lập tức giải thích với một chất giọng trầm lặng.
“‘Cung tên rồng’ được làm ra bằng cách lấy một miếng gỗ mỏng làm gốc, sau đó người ta sẽ kết hợp cùng với gân và xương sườn của một con rồng đất. Và như ngài thấy đấy, nó chỉ dài bằng một nửa so với những loại cung tên thông thường, thế nhưng thực tế nó lại hoàn toàn vượt trội cả về sức mạnh và tầm bắn.
Và cũng nhờ có kích thước nhỏ gọn, nó trở nên vô cùng linh hoạt. Nếu được sử dụng đúng cách, nó sẽ trở thành một món vũ khí vô cùng lợi hại. Dù có nói đây là thứ vũ khí mạnh nhất cho đội kị binh thì cũng không ngoa một chút nào.”
Trong lịch sử Trái đất cũng đã từng có thứ tương tự, và quả thật nó đã chứng minh được sức mạnh của mình qua những cuộc chiến.
“Tuy nhiên, trong đội kị binh cũng chỉ có một số ít người được phép sở hữu món đồ này. Nguyên nhân là vì chỉ có những sợi gân linh hoạt và xương của một con địa long vẫn còn đang trong độ tuổi phát triển mới được dùng để làm cung, và để làm ra một chiếc cũng đòi hỏi rất nhiều thời gian và công sức, chính vì vậy giá trị của món đồ này là vô cùng to lớn.”
Nói đúng hơn thì chỉ có những con địa long thuộc nhóm tuổi từ năm đến bảy mới có thể cho ra nguyên liệu để làm ‘cung tên rồng’, tại vì xương và gân của những con trưởng thành thường cứng và kém linh hoạt hơn rất nhiều.
Sau khi được Đại tướng Puyol khai sáng về ‘cung tên rồng’. Zenjirou khẽ giật giật hai bên má.
Mặc dù chưa biết về loại cung tên này, nhưng có một điều cậu biết rõ, đó là đối với quốc gia này những con rồng đất vô cùng quan trọng. Thêm nữa cậu cũng được kể rằng việc nuôi dưỡng đã luôn được tiến hành để có thể nhanh chóng khôi phục lại những tổn thất to lớn do cuộc đại chiến ngày trước gây ra. Ấy vậy mà những con rồng đất đó lại bị giết khi còn quá nhỏ chỉ để làm ra thứ vũ khí này. Mặc dù chỉ một con rồng có thể làm ra năm cây cung đi chăng nữa, mà thực ra Zenjirou chẳng biết con số chính xác, nhưng dựa theo lời nói của Đại tướng Puyol thì chắc chắn không thể nhiều hơn con số đó được, nói tóm lại những cây cung này chắc chắn phải đáp ứng lại ngang hoặc hơn giá trị của một con rồng trưởng thành, nếu không những gì người ta làm chẳng hóa ra là tiến lùi à.
“Zenjirou-sama?”
Nhận ra đối phương cư xử có chút lạ lùng, Đại tướng Puyol đánh tiếng, và Zenjirou cũng nhanh chóng đáp lại bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Ta hỏi một chút. Liệu có phải ai cũng có thể sử dụng nó một cách dễ dàng không?”
Đại tướng Puyol đáp lại ngay lập tức mà không bận suy nghĩ ẩn ý phía sau câu hỏi của cậu.
“Không hề. Nếu nghĩ đến sức mạnh cũng như tầm bắn của nó, thì cũng chẳng có gì lạ khi một người lính tầm trung gặp khó khăn trong việc giương cung một cách thoải mái.”
Zenjirou gần như ngay lập tức thở dài sau khi nhận được câu trả lời này, nhưng rồi cậu cũng kìm lại được. Một món vũ khí có uy lực lớn, khó sử dụng, nguyên liệu làm ra thì quý hiếm, khỏi cần nói rõ ràng đây là một món đồ rất quý giá. Nếu để một món đồ như thế này nằm lăn lóc trong phòng của cậu mà không bao giờ được đả động đến thì thật là không tốt chút nào. Tuy nhiên, nếu nhìn vào phản ứng của đám người xung quanh, thì có vẻ như chuyện tặng nó cho một người thuộc hoàng tộc là hoàn toàn hợp tình hợp lý. Làm cách nào để cậu có thể từ chối nó mà gây ra ít náo động nhất đây?
Zenjirou cố gắng bắt ép đống nơ-ron thần kinh của mình hoạt động với công suất tối đa và đáp lời.
“Ta thực sự cảm kích tấm lòng của Đại tướng, đây đích thị là một món đồ vô cùng trân quý. Tuy nhiên, vì là một người từng trải nên có lẽ nhà ngươi cũng thấy rõ ta chỉ là một gã đàn ông vô năng, hoàn toàn không có khả năng chiến đấu trên sa trường.”
Zenjirou vừa nói vừa dang rộng hai tay ra như thể chứng minh cho những lời nói của mình.
Và một người lính dạn dày kinh nghiệm có thể nhận ra ngay cơ thể gầy gò này hoàn toàn không có dù chỉ một chút tố chất của chiến binh.
“Vâng, nhưng…”
Đại tướng Puyol đang muốn nói gì đó thì Zenjirou nhanh chóng ngắt lời và nói tiếp.
“Vậy nên để ta sở hữu cây cung này thì thật là phí phạm.
Đại tướng Puyol, ta chắc chắn rằng trong số những kỵ sỹ dưới trướng của ngươi vẫn còn rất nhiều người chưa có được cây cung này. Vậy thì ta có thể nhờ ngươi tìm lấy một người xứng đáng về cả năng lực cũng như lòng trung thành với Vương quốc, và trao cho anh ta chiếc ‘cung tên rồng’ này được không?
Có làm như vậy thì chiếc cung này mới hoàn thành được trọng trách của nó.”
Trong một khắc toàn bộ sảnh đường chìm vào yên lặng.
“….Tuân lệnh, thần chắc chắn sẽ tìm được chủ nhân xứng đáng cho chiếc cung này, thưa Zenjirou-sama.”
Đại tướng Puyol, vẫn còn đang cầm cây cung bằng hai tay, cung kính cúi đầu.
*
Trong khi đó, Nữ hoàng Aura, người vẫn luôn đứng từ xa quan sát diễn biến, khẽ thở phào nhẹ nhõm khi mọi chuyện được giải quyết một cách gọn gàng.
(Hay quá, bằng cách nào đó mà anh ấy từ chối được rồi.)
Nếu chấp nhận chiếc cung ngay tại đây, sau này chắc chắn sẽ còn rắc rối hơn nhiều.
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu món đồ mà cậu nhận là thứ gì đó hào nhoáng như một thanh kiếm huyền thoại hay một cây thương để làm màu chẳng hạn, thế nhưng một khi cậu chấp nhận món vũ khí thực tế như thế này thì điều đó đồng nghĩa với việc cậu đã sẵn sàng để sử dụng nó.
Và cũng vì vậy, sau này nếu Đại tướng Puyol có đích thân mời cậu tham dự một buổi tập luyện hay săn bắn gì đó thì dù có muốn chối cũng không được nữa rồi.
Bằng việc tuyên bố thẳng thừng rằng “mình không hề có ý định sử dụng cây cung này”, Zenjirou đã tự làm suy giảm thanh danh của mình, nhưng cũng nhờ đó cậu đã khéo léo từ chối và tránh được việc làm cho người kia phải xấu hổ.
Mặc dù cuối cùng danh dự của một người đàn ông của Zenjirou tuột dốc không phanh, thế nhưng kết quả là mọi chuyện đã được giải quyết một cách êm thấm.
Đối với Aura thì đây đã gần như là kết quả tốt đẹp nhất rồi.
Trong trường hợp mọi chuyện chuyển biến xấu, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để can thiệp vào ngay khi mọi chuyện sắp đổ vỡ. Và nếu cô làm vậy thì chẳng khác nào xác minh tin đồn “Nữ hoàng chèn ép chồng của mình” cả.
“Ngài ấy giải quyết mọi chuyện khá tốt đúng không thưa Điện hạ.”
Đứng bên cạnh Aura, Bá tước Marguez cười tươi rói.
“Đúng vậy. Thứ lỗi cho ta, Bá tước, chúng ta vẫn còn đang dở chuyện mà nhỉ.”
Aura khẽ chỉnh lại bông hoa bên ngực trái rồi quay qua nói chuyện với Ba tước Marguez một lần nữa.
Lão Bá tước mập mạp cười híp mắt.
“Không sao đâu ạ. Hai người cũng chỉ mới cưới, vậy nên chuyện ánh mắt người có vô thức tìm kiếm Zenjirou-sama cũng là lẽ đương nhiên mà thôi. Được thấy hai người tình cảm thế này thần cũng rất vui.”
“Cảm ơn ý tốt của ông.”
Aura mỉm cười nhăn nhó trước mấy câu nói như mỉa mai của lão Bá tước.
Ngay sau đó cô lại quay về phía Zenjirou và Đại tướng Puyol.
Lúc này gã tướng quân đã đưa cây cung lại cho thuộc cấp của mình và lại nói chuyện với Zenjirou, không hề có chút biểu hiện chán nản nào sau sự việc vừa rồi.
Vì Zenjirou vẫn có thể ứng xử một cách bình thường, nên có vẻ cuộc trò chuyện của hai người không có vấn đề gì đặc biệt.
Tuy nhiên, Đại tướng Puyol sẽ không có biệt danh “Con sói tham lam” nếu hắn biết “rút kinh nghiệm” chỉ với hai lần thất bại trong việc đạt được tham vọng của mình.
Aura cố gắng dỏng tai lên nghe ngóng những gì mà tên tướng quân này đang nói.
“….Quả thật, vai trò của người là truyền lại dòng máu hoàng tộc cho hậu thế, vậy nên chẳng có lý do gì để đương đầu với những nguy hiểm nơi sa trường. Xin hãy cứ giao những chuyện đó lại cho chúng thần.
Và nhân tiện đang nói đến chuyện này, ngoài việc cùng với Điện hạ Aura sinh ra một đứa trẻ nối dõi, thì theo quan điểm của hạ thần, ngài cũng nên có một ‘phi tần’ để có được người thừa kế riêng cho dòng họ của mình.”
Sau đòn tấn công bằng quà thất bại, thì giờ Đại tướng Puyol bắt đầu tung đòn tấn công tiếp theo, và đó chính là hôn ước, vừa nghe thấy mấy từ này, Aura khẽ nhăn mặt trong một khắc.
Đại tướng Puyol hoàn toàn không nhận thức được dự hiện diện của Aura và tiếp tục công khai mài sắc đòn tấn công của mình.
“Tạm thời thay đổi chủ đề một chút, như người biết đấy, mặc dù chỉ là một chút nhưng gia tộc Guillen cũng được thừa hưởng dòng máu hoàng tộc. Hôm nay thần có dẫn theo cô em gái, và thần thực sự rất muốn giới thiệu con bé với người thưa Zenjirou-sama.”
Chủ đề có đổi đéo đâu.
Tốc độ của hắn nhanh và thẳng thắn đến mức người ta có thể nói rằng đi mua gái còn tốn thời gian hơn nhiều.
Aura đứng từ xa quan sát và dưới góc nhìn của cô, bão tố sắp nổi lên đến nơi rồi. Lần này chắc chắn cô phải ra mặt.
Không ổn một chút nào. Mặc cho chồng của cô có màn thể hiện tốt vượt mức mong đợi, nhưng Aura không nghĩ một người mới chân ướt chân ráo bước vào chính trường như Zenjirou có thể đối đầu với những đòn tấn công trực diện từ Đại tướng Puyol.
(Mình cần làm gì đó ngay….!)
Aura dồn hết quyết tâm lại và ngay khi cô chuẩn bị bước tới đó thì Bá tước Marguez đang đứng bên cạnh bình tĩnh lên tiếng.
“Oh, nghĩ lại thì thần vẫn chưa đến chào hỏi với Đại tướng Puyol nữa. Điện hạ, thần biết là chúng ta vẫn còn đang dở chuyện, nhưng liệu thần có thể tạm rời đi không?”
“!?”
Nghe được những lời nói cường điệu của lão Bá tước, Aura dừng bước và nhìn qua.
Cô hoàn toàn không đoán được mục đích của lão già này, nhưng thực sự lời đề nghị này chính là chiếc phao cứu cánh trong tình thế hiện tại.
Nếu cô lên tiếng nói “Vậy để ta đi cùng ông” thì cô hoàn toàn có thể tiến đến can thiệp vào cái hôn ước của con sói tham lam kia mà không hề mang tiếng “chen vào cuộc nói chuyện của chồng mình”.
(Nhà ngươi có ý đồ gì đây, Bá tước? Định gây thiện cảm với ta sao?)
Mặc dù có một chút lo lắng khi không thể đoán định được ý đồ của hắn, nhưng cô không thể đứng nhìn cuộc nói chuyện giữa Zenjirou và Đại tướng Puyol kéo dài thêm chút nào nữa.
Thời gian là bạc là vàng.
“Vậy, ta cũng sẽ đi cùng ông.”
Nhanh chóng đưa ra quyết định, Aura nắm lấy sự trợ giúp mà lão Bá tước đã đưa về phía mình.
*
Những bữa tiệc được tổ chức trong cung điện thường được người ta ví như “trận chiến không đao kiếm”, nhưng thực tế thì nói vậy là hơi quá.
Đối với hầu hết đám quý tộc, những bữa tiệc này chủ yếu là nơi để thư giãn, là nơi bọn chúng có thể gặp mặt và bàn tán về đủ mọi loại tin đồn trên trời dưới đất.
Cùng với đó bọn chúng có thể thỏa sức tận hưởng cao lương mĩ vị, rượu ngon hiếm có trong khi ngắm nhìn dàn trai xinh gái đẹp trong đủ mọi loại trang phục.
Chính vì vậy, chỉ có một số ít người cho rằng nơi đây là một “trận chiến không đao kiếm” mà thôi.
Thế nhưng cái thiểu số này không làm Zenjirou cảm thấy tốt hơn được chút nào.
Hay đúng hơn là cậu phải thấy đen đủi mới đúng.
Ngay lúc này, Đại tướng Puyol, một kẻ nằm trong đám thiểu số, kẻ dám ngạo mạn bắt chuyện với cậu và đứng bên hắn hiện giờ là cô em gái Fatima.
Bá tước Marguez và vợ của lão Octavia, đang đứng ở một góc bên phía cậu. Lão đến đây với lý do chào hỏi Đại tướng Puyol và cứ thế tham gia cuộc trò chuyện.
Cuối cùng là Nữ hoàng Aura đang đứng ngay bên cạnh và khoác tay cậu. Cô đến đây với cái cớ là đi cùng với Bá tước Marguez đến chào hỏi.
Không biết là ma xui quỷ khiến thế nào nhưng bao quanh cậu hiện giờ tất cả đều là nhóm người thiểu số, coi bữa tiệc này là một “cuộc chiến”.
“Vậy để thần giới thiệu. Đây là em gái của thần Fatima.”
“Tiểu nữ là Fatima Guillen. Rất hân hạnh được gặp mặt người, Zenjirou-sama.”
(Tn: up thiếu mất ảnh imouto, cũng được đấy, cơ mà không ăn thua)
Được Đại tướng Puyol giới thiệu, một cô gái trẻ tuổi với mái tóc đuôi ngựa đen láy, khẽ cúi đầu vô cùng chuẩn mực.
Giống với phần lớn người trong Vương quốc Carpa với nước da nâu, cô còn có cặp mắt gần giống hình hạnh nhân cũng mang màu sắc tương tự.
(Oh, đúng là mỹ nhân nha)
Zenjirou nghĩ vậy trong khi “ngước lên” nhìn Fatima lúc cô ngẩng đầu lên. Đúng vậy, đích thị là cậu phải “ngước lên” nhìn cô ta.
Trong tư thế hiện tại, đầu của Fatima rõ ràng nằm cao hơn của cậu, và chuyện này hoàn toàn không phải do sự chênh lệch giữa vị trí đứng của hai người mà đơn giản là vì cô ta cao hơn cậu mà thôi.
Dù sao anh trai cao đến gần hai mét thì chuyện cô em gái ruột cao ngất ngưởng cũng chẳng phải chuyện gì quái lạ.
Chiều cao của cô ta có lẽ vào khoảng trên 1.80m và gần nửa trong số đó là đến từ đôi chân thon dài kia. Mặc dù vòng một và vòng ba không được nảy nở, nhưng vòng eo của cô ta cũng rất nhỏ. Nếu chiếu theo thế giới cũ của Zenjirou, cô ta chắc chắn thừa sức để trở thành một siêu mẫu hàng đầu.
“Oho, vậy cô là em gái của anh ta, quả thật hai người rất giống nhau.”
“Vâng, thần cũng hay được người khác nói như vậy.”
Được Zenjirou nhận xét rằng bản thân giống với anh trai khiến những nét lo lắng hoàn toàn biến mất trên gương mặt cô ta và thay vào đó là một nụ cười hạnh phúc. Nếu biểu cảm này không phải giả dối, thì có vẻ như được so sánh với anh trai khiến cô ta thực sự vui vẻ.
(Nếu vậy nghĩa là cặp anh em nhà này có quan hệ tốt đẹp sao? có lẽ mình nên hỏi lại Aura sau.)
“Zenjirou-sama, nếu nói đến con gái nhà Guillen, tiểu thư Fatima vẫn luôn nổi tiếng khắp đất nước này vì sắc đẹp và trí tuệ vượt trội của cô ấy. Mà nhắc mới nhớ thì có vẻ cũng được một khoảng thời gian rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp mặt trực tiếp như thế này nhỉ, Fatima-dono. Cô thực sự ngày càng đẹp hơn rồi đấy.”
Người vừa lên tiếng chính là Bá tước Marguez, người vừa chen vào giữa Zenjirou và Đại tướng Puyol không lâu trước đó.
“Cảm ơn rất nhiều, Bá tước Marguez. Đó là vì đến tận gần đây, tôi vẫn luôn phục vụ ở lãnh địa của Hầu tước Pernia để học thêm về lễ nghĩa.”
Ông ta chen chân vào cuộc hội thoại với một lời khen và đối đầu lại, Fatima cũng nở một nụ cười hết mực tươi tắn.
Đối với Fatima, người muốn gây ấn tượng tốt với Zenjirou, thì Bá tước Marguez không khác gì một “chướng ngại vật”, Không biết ông ta có khen cô nhiều đến như thế nào, đôi mắt hình hạnh nhân đặc biệt của cô vẫn luôn phát ra ánh nhìn vừa hiền dịu vừa thù địch.
Thế nhưng đối với Đại tướng Puyol, một kẻ sành đời hơn hẳn cô em gái, hắn nhanh chóng nhận ra việc gây thù chuốc oán ở đây thực sự không có ý nghĩa gì cả.
“Haha, Fatima, đừng có làm vẻ mặt như vậy. Bá tước không phải kiểu người sẽ để mắt đến em đâu. Ông ấy đã có một cô vợ hoàn hảo đứng bên cạnh rồi kìa.”
Hắn ta không hề lờ đi hành động nông nổi của cô em gái và còn coi đó như một trò đùa nữa.
“T-Thưa anh…!”
Fatima định cãi lại, nhưng sau khi trông thấy cái lườm từ cự ly gần của người anh trai, cô ta ngay lập tức nuốt lại mấy lời vừa định nói ra.
“Đ-Đúng vậy. Nếu so với Octavia-sama, tiểu nữ cũng phải thấy xấu hổ.”
“Không đâu… ta đã không còn trẻ nữa. Cô mới là người dễ thương hơn nhiều, Fatima-sama.”
Fatima hùa theo trò đùa của người anh trai, rồi trưng ra một nụ cười gượng ép, nhưng ngược lại hai gò má của Octavia thì chợt hơi ửng hồng.
Octavia năm nay hai mươi tư tuổi và đã là gái có chồng, thế nên dĩ nhiên hành động vừa rồi sẽ khiến nhiều người phải thốt lên “Nhìn lại tuổi của mình đê!”, thế nhưng, một trong số nhiều lý do khiến cô ấy vẫn còn nổi tiếng với đám đàn ông và khiến một vài chị em ghen ghét ra mặt là vì những hành động như vừa rồi thực sự quá hợp với cô.
Đương nhiên Fatima là một trong số đó, thế nhưng lần này cô ta cố gắng giấu đi cảm xúc của mình, kiểu như “Geh, bà cô này lại diễn trò gái ngoan rồi.”. Sau đó bằng một nụ cười tươi nhất có thể, cô ta đáp lại mỉa mai.
“Người quá khiêm tốn rồi, Octavia-sama.”
Tuy nhiên đối với những người phụ nữ ngây thơ bẩm sinh như Octavia thì mấy lời mỉa mai này hoàn toàn không có tác dụng. Mặt khác, nếu Fatima vẫn tiếp tục những đòn công kích mạnh mẽ hơn, chắc chắn cô ta sẽ tự rước về mình hình ảnh một người xấu bụng, tóm lại cứ như thế, Octavia trở thành người phụ nữ bất khả chiến bại trong giới thượng lưu.
Đại tướng Puyol đã nhanh chóng cover cho hành động bất cẩn của cô em gái mình bằng cách coi nó như một trò đùa rồi lại tiếp tục đề bạt cô ta.
“Em gái của thần chắc chắn không thể so với Octavia-sama, thế nhưng con bé thực sự rất có tiềm năng. Ca hát cũng như nhảy múa, con bé đều có thể làm tương đối tốt, còn chưa kể nó đã có kinh nghiệm trong việc hầu hạ, vậy nên ít nhất con bé cũng có thể trở thành một hầu gái.”
Mấy lời này rõ ràng là nhắm thẳng đến Zenjirou, nhưng người đáp lại thì không phải cậu, mà là người phụ nữ tràn đầy tự tin và táo bạo đang đứng bên cạnh. Kể từ lúc gặp lại ban nãy, đây là lần đầu tiên cô ấy mở lời.
“Oho, chuyện này hiếm à nha, cơ mà quả thật cũng rất đáng khen. Một người có xuất thân cao quý như gia tộc Guillen lại đi phục vụ quý tộc khác chỉ vì muốn học hỏi lễ nghĩa. Sau này, cô ấy có thể vào cung và làm việc như hầu gái của ta.”
“….Vâng, xin nhờ người quan tâm đến con bé, thưa Điện hạ Aura.”
Bị Aura bất ngờ chen vào, gã đại tướng không khỏi nao núng trong một khắc rồi mới đáp lại.
Dù cho em gái hắn có làm việc dưới quyền Aura thì cũng chẳng mang lại chút lợi ích gì cả. Nếu đó là làm việc cho Zenjirou thì còn có khả năng phát triển một mối quan hệ thân thiết.
Thế nhưng thực sự “phục vụ cho Nữ hoàng” rõ ràng nghe oai hơn rất nhiều so với “phục vụ cho Hoàng phu”. Với câu nói vừa rồi, Aura như khiến Đại tướng Puyol mất hết uy thế.
Trong khi đó Zenjirou vừa lắng nghe cuộc khẩu chiến của Aura và Puyol vừa thở dài lần thứ “n” trong lòng.
(Thật sự thì cho tôi nghỉ mệt chút đi mà….)
Nhờ có Aura đến trợ giúp mà cậu có thể thoải mái hít thở một chút, ấy vậy mà giờ thì mồ hôi lạnh lại tuôn ra như suối dưới lớp áo đơn giản của cậu.
Mặc dù Đại tướng Puyol không nói toạc móng heo ra rằng “hãy lấy em gái của tôi làm lẽ đi”, thì mấy cái trò giới thiệu em gái hết lần này đến lần khác thực sự đáng sợ quá đi. Nếu Aura mà không đến kịp, có lẽ cậu sẽ phải hứa tạm vài câu để cho qua mọi chuyện mất.
“Vậy thì chúng ta nói chuyện khác nhé, Zenjirou-sama, người thích mẫu phụ nữ như thế nào vậy? Chắc chắn Điện hạ là số một rồi, nhưng liệu người có số hai hay số ba không?”
Một lần nữa, chủ đề có đổi đéo đâu. Đại tướng Puyol lại tấn công một lần nữa, chỉ có chút khác biệt đó là lần này hắn ta dùng cách khác mà thôi.
Tên này cũng to gan lắm mới dám đi hỏi mẫu hình phụ nữ khác mà cậu thích trong khi vợ của cậu, Aura đang đứng ngay bên cạnh. Đương nhiên hoàng tộc ở đây không theo chế độ một vợ một chồng, thế nên thường thức của Nhật bản hiện đại không thể áp dụng ở đây được. Cơ mà, vợ chồng ghen tuông thì dù có ở thế giới này chắc cũng không khác đâu, nhỉ?
Zenjirou chỉ vừa vặn kịp hãm lại thôi thúc quay qua nhìn Aura một cái, nếu cậu mà làm vậy thì chắc chắn sẽ lại có tin đồn rằng “Zenjirou-sama phải hỏi dò ý kiến Điện hạ Aura rồi mới dám trả lời.”
Nếu vậy thì cậu phải trả lời sao mới được đây? Nếu xét trên phương diện cảm xúc, cậu chắc chắn sẽ nói “Không có hai hay ba gì hết, mãi tôi mới trở nên lovey-dovey với cô vợ xinh đẹp của mình, đừng có mà phá nữa.”, thế nhưng cậu biết rõ, nơi đây không phải chỗ để nói lên những suy nghĩ thật lòng của mình.
“Mm. ta chưa từng nghĩ đến những chuyện như vậy.”
Zenjirou không thể cứ im lặng mãi, thế nên cậu lầm bầm như vậy cho qua chuyện. Và ngay lúc đó thì Bá tước Marguez là người nhanh chóng cover cho câu buột miệng vừa rồi của cậu, trước khi Đại tướng Puyol kịp chen vào.
“Hahaha, Vợ của thần đã kể cho thần nghe về mối quan hệ thân mật của Điện hạ và Zenjirou-sama, thế nhưng quả thật mấy cái tin đồn đó toàn là đã nói giảm nói tránh đi rồi. Sự thật là Zenjirou-sama đã say Điện hạ như điếu đổ, thế nên ngài ấy mới chẳng còn tâm trí mà để ý đến bất cứ người phụ nữ nào khác nữa.”
Vừa được cứu một bàn thua trông thấy, Zenjirou như trút được gánh nặng, chỉ thiếu chút nữa là cậu đã ngồi bệt xuống sàn nhà rồi.
“Ông bớt lấy ta ra làm trò đi, Bá tước. Mà, thực sự ta cũng không thể phủ nhận điều đó được.”
Nghe những lời Zenjirou vừa nói, Bá tước Marguez ngay lập tức giả đò mở tròn mắt.
“Thiên a! Có vẻ chúng ta không cần phải lo về người nối dõi của Vương quốc Carpa rồi, thật là chuyện đáng mừng, đáng mừng.”
Ngay sau đó lão lại bật cười cường điệu.
“….”
Với hành động rõ ràng như vừa rồi, cuối cùng Đại tướng Puyol cũng nhận ra Ba tước Marguez đang hết sức trợ giúp Zenjirou.
Aura đứng bên cạnh chồng mình suốt từ nãy đến giờ và cô vẫn luôn giữ im lặng, tuy nhiên chuyện đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ chịu đứng yên mãi. Nếu tình thế quá cưỡng ép với Zenjirou, chắc chắn cô sẽ ra mặt.
Tóm lại hiện giờ Đại tướng Puyol đã rơi vào tình trạng một mình chống Mafia.
Hắn không biết từ đâu mà mọi chuyện bắt đầu đi chệch ra khỏi quỹ đạo, nhưng hiện giờ kết quả mà bọn họ có thể đạt được không hề xứng đáng với sự mạo hiểm mà hắn đang phải gánh chịu. Nếu cứ cố chấp, thì rất có thể hắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Aura hay là Bá tước Marguez.
Nếu tin đồn về việc “Đại tướng Puyol bất hòa với Nữ hoàng Aura và Bá tước Marguez” lan ra, rất có thể các thế lực ngoại bang sẽ bắt đầu hành động.
Tham vọng của hắn đó là thâu tóm quyền lực trong một Vương quốc Carpa “hùng mạnh” chứ không phải một Vương quốc Carpa “tàn lụi”.
Đã đến lúc phải dừng lại rồi. Nhanh chóng đánh giá tình hình, muốn giữ cái đầu trên cổ thì phải biết dừng lại đúng lúc. Đối với hắn mà nói, cái này không chỉ áp dụng trên chiến trường mà còn cả trong chính trị nữa.
“Đúng vậy, đáng mừng nhất chính là chuyện này, Điện hạ đã tìm được cho mình một người bạn đời tuyệt vời.”
Đại tướng Puyol vỗ tay hai cái báo hiệu cho cô em gái “hết giờ” và nhanh chóng bắt nhịp với chủ đề mà Bá tước Marguez vừa mới nhắc tới.
“Yeah, anh ấy là ông chồng tuyệt vời mà ta hằng mong ước. Thật may mắn khi ta có thể có được những bề tôi tài giỏi như mọi người, hơn nữa còn tìm được người chồng tuyệt vời như Zenjirou nữa. Ta thực sự là người lãnh đạo may mắn nhất ở vùng đất phía tây này, không, phải nói là trên toàn lục địa phía nam mới đúng.”
Aura có thể cảm nhận được Đại tướng Puyol đã tạm thời chấp nhận dừng tay lại, chính vì vậy cô cũng tươi cười đáp lại với giọng điệu nhã nhặn hơn nhiều.
“Hahaha. Người nói là may mắn nhất toàn lục địa này sao? Được người tâng bốc như vậy khiến chúng thần thấy không được thoải mái cho lắm.”
“Không hề Bá tước. Ông đừng có tự mãn vội. Ta nghĩ rằng “may mắn” mà Điện hạ nhắc đến ở đây chủ yếu là về Zenjirou-sama mà thôi. Sức mạnh của chúng ta thì có đáng là gì đâu.”
“Tôi hiểu rồi! Đến cả lòng trung thành của chúng ta nếu đem so với vị Hoàng phu hoàn hảo như Zenjirou-sama thì cũng chưa là cái đinh gì cả.”
Đến cuối cùng, bọn họ bắt đầu chơi trò “khổ dâm”, thay phiên nhau hạ thấp bản thân. Và cứ thế bữa tiệc kết thúc trong êm đẹp mà không có thêm bất cứ bên nào tấn công hay phòng ngự nữa.