Chương 52
"Hệ thống khám và điều trị, tôi nghĩ cần phải thu hẹp lại"
"Ohh ??"
Sau khi nhận được thông tin bí mật từ đại úy Aria, tôi đã lập tức hành động.
Cụ thể là để duy trì thể lực cho cấp dưới của mình, tôi quyết định sắp xếp thời gian nghỉ ngơi.
"Với số lượng người bị thương hiện tại, quy mô hệ thống khám chữa trị chỉ cần bằng một nửa hiện tại thôi là đã có thể đáp ứng được rồi"
"Vậy, sẽ có kha khá thời gian rảnh rồi"
"Xét đến tình trạng của tiểu đội, nếu tiếp tục phải chăm sóc y tế không nghỉ suốt ngày đêm như này, rất có khả năng một số sẽ muốn bỏ trốn”
Thành thật mà nói, tôi muốn 2 người mới tiếp tục làm việc để có thể quen với việc thức trắng đêm và cũng đồng thời tích lũy được càng nhiều kinh nghiệm càng tốt.
Nhưng nếu có chiến đấu nổ ra trong tình trạng mệt mỏi này và một số lượng lớn bệnh nhân được vận chuyển đến, chúng ta sẽ phải đối mặt với địa ngục.
"Vậy có nghĩa ?"
"Chúng ta sẽ áp dụng hệ thống thay ca"
"Ngon"
Khi các y tá nghe tin sẽ được nghỉ ngơi, họ đã reo lên vì vui sướng.
Cho đến tận bây giờ, do buộc phải điều trị cho những bệnh nhân đến khám hàng ngày cho đến tận đêm khuya.
Việc mọi người luôn trong tình trạng thiếu ngủ là đương nhiên.
"Vậy bắt đầu từ sáng mai trở đi, chúng ta sẽ chia thành 2 ca. Vào những lúc ngoài giờ, tuy việc uống rượu hay tự ý ra ngoài sẽ không được cho phép, nhưng mọi người vẫn được sử dụng giường trong phòng trực để nghỉ ngơi"
"Vânng"
"Vậy y tá trưởng Elma-san, phiền cô phân chia các y tá ra thành 2 nhóm, còn tôi sẽ chia bên quân y"
Dựa trên dữ kiện cho đến nay, dự kiến số lượng bệnh nhân thường cao hơn một chút trong đầu ca làm việc đầu tiên.
Vì vậy, để tránh bất kỳ sự bất công nào, tôi định sẽ luân chuyển giữa ca 1 và 2 theo ngày.
"Về việc phân chia quân y, tôi sẽ cùng với Arnoma-san, còn Rakya-san thì giao cho Kale-san đó"
"Oya, chẳng phải hôm trước chúng ta đã bàn về việc ghép đôi giảng viên nhóm nam và nữ riêng sao ?"
"Về nhóm để làm việc thì lại là chuyện khác. Giả sử tôi ghép nhóm với Rakya-san, trong trường hợp cần sự giúp đỡ của cánh đàn ông thì chẳng phải sẽ phải đánh thức một trong hai người dậy sao"
"Aa, hiểu rồi"
Việc chia đội thực ra cũng không có gì để quá lo lắng cả.
Nếu bên nào thiếu đi người giám sát là tôi hay Kale-san thì sẽ không làm ăn gì được, vậy nên 2 người chúng tôi tách ra là điều chắc chắn rồi.
Tiếp theo thì chỉ cần phân chia 2 người Rakya và Arnoma nữa thôi, nhưng tôi cũng chỉ đơn giản là lựa chọn một sự kết hợp có đủ cả nam cả nữ.
Lấy ví dụ nếu một người lính trở nên bạo lực do quá trình điều trị đau đớn, sự giúp đỡ của một người đàn ông là vô cùng cần thiết.
"Vậy thì, hôm nay tôi và Arnoma-san sẽ đảm nhận ca đầu tiên, ca 2 sẽ là của nhóm còn lại, mọi người thấy sao"
"Tuân lệnh, sếp nhỏ"
"À phải rồi. Nếu có quá nhiều bệnh nhân thì tôi sẽ yêu cầu trợ giúp. Trong trường hợp đó mọi người cũng hãy thông cảm"
"Vâng, tất nhiên rồi"
Và như thế, lần đầu tiên, tiểu đội y tế của chúng tôi biết đến khái niệm nghỉ giải lao.
Nghỉ ngơi hợp lý sẽ làm tăng hiệu quả làm việc của toàn đội.
Chắc chắn, điều này sẽ giúp ích được rất nhiều trong việc cải thiện tâm trạng, cũng như tình hình sức khỏe cho toàn đơn vị y tế.
.
.
"Ano, sếp nhỏ, ngài có bỏ chút thời gian được không ?"
"Ừm được thôi, bệnh nhân giờ cũng hết rồi. Có chuyện gì vậy ?"
Vâng, lần nghỉ giải lao đầu tiên của tôi là như thế.
Bệnh nhân vẫn xuất hiện đều đặn như thường lệ nhưng đến tối số lượng đã giảm dần.
Vì vậy, trong khi đang trò chuyện với Arnoma-san và ăn bánh mì cho bữa tối trong khi chờ đến giờ làm việc, Kale-san và Rakya-san đột nhiên xuất hiện trong phòng khám.
"...... Gusu, gusun"
"Thực ra, Rakya-san đã khóc từ nãy giờ rồi"
Khi nhìn thấy hai người bước vào phòng, mắt Rakya-san sưng tấy và cô ấy đang nấc lên.
Kale-san nhìn Rakya-san với vẻ bối rối, còn các y tá thì cũng hoẳng hốt nhìn anh ta.
Có vẻ họ đang gặp khó khăn trong việc xử lý một đứa trẻ đang khóc.
"Thật đáng thương khi để cô ấy một mình như thế này. Ngài có thể cho phép Rakya-san nghỉ ngơi ở đây được không"
"...... Hiểu rồi"
Có vẻ như Rakya-san đã thực sự rất sốc khi nhìn thấy cảnh tượng ngôi làng đó.
Trong chuyến hành trình, tôi vẫn thường nghe thấy âm thanh rên rỉ như gặp ác mộng của cô ấy vào đêm khuya.
Dù là với những y sĩ đã quen nhìn thấy xác chết thì đó cũng là một trải nghiệm vô cùng khó có thể chịu đựng được, chứ đừng nói là một người bình thường như Rakya-san.
"Không được rồi, tiểu đội trưởng Touri. Khi nằm xuống giường, tất cả những điều đáng sợ và khó chịu lại hiện lên trong đầu ......"
"......"
"Đáng ra mọi việc đâu phải như thế này. Tôi đã nghe kể đây là một công việc thú vị và bổ ích mà"
Khi nói về điều này, cô ấy cúi mặt xuống và lại bắt đầu khóc.
Cả Kale-san và Alnoma-san đều bối rối không biết phải mở lời như thế nào.
Dù sao cả 2 đều chưa có con, nên chắc hẳn họ không biết cách đối xử với những cô gái vị thành niên đâu.
"Tiểu đội trưởng Touri mạnh mẽ thật đấy. Ngài lúc nào cũng có thể tỏ ra bình tĩnh, hoàn toàn khác với cái đứa như này"
"....... Chuyện đó"
"Nhưng tôi không thể bình tĩnh làm việc như đội trưởng được. Những chuyện như này, tôi chưa nghe thấy bao giờ cả. Sợ lắm, không có muốn chết đâu ......"
"Rakya-san ....."
Rakya dường như đang phải chịu đựng khổ sở giữa những gì cô được nghe kể và thực tế.
Tôi cũng cảm thấy mình cũng đã được nghe rất nhiều điều tốt đẹp từ các quân nhân trong quá trình kiểm tra tuyển quân.
Quả thật,
"<Đó là nơi làm việc tuyệt đối an toàn vì nằm ở hậu phương và sẽ được mọi người chỉ dạy tử tế>, hay là