Rise of the TS medic

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Toàn đội hãy đợi ở đây, tôi sẽ đi báo cáo với thiếu úy Verdy và nhận mệnh lệnh"

Rốt cục, dù đã đến thời gian tập trung nhưng Rakya-san vẫn không xuất hiện.

Có vẻ gần như chắc chắn là đã bỏ trốn rồi.

Nếu nhớ không nhầm thì cô ấy có xuất thân từ thủ đô, vậy là bỏ trốn để về nhà chăng ?

"....... Đã rõ. Mọi người giờ sẽ tiếp tục huấn luyện dưới sự chỉ đạo của thiếu úy Verdy. Còn tôi sẽ tham gia vào đơn vị truy tìm Rakya-san"

"Tuân lệnh, tiểu đội trưởng"

Chuyện này không ổn rồi.

Vì đang ở trước mặt cấp dưới của mình nên tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, nhưng bên trong lại khá lo lắng.

"Vậy giờ mọi người bắt đầu đi, tôi sẽ qua tập hợp với đơn vị tìm kiếm"

"Đã rõ"

....... Việc thuộc hạ bỏ trốn thì người quản lý trực tiếp, tức là tôi sẽ phải chịu phạt.

Nhưng điều đó thì chẳng sao cả, cùng lắm thì cũng chỉ bị đánh đập thôi.

Vấn đề là cách thức họ xử lý Rakya-san cơ, bởi theo quy định quân đội thì những ai bỏ trốn sẽ bị xử bắn.

Trong trường hợp tốt số như của Gomuji thì không phải bỏ trốn, mà chỉ bị xem như là <đi lạc> rồi tự giác trở về quân ngũ mà thôi.

Đây là một quyết định cực kì khoan hồng của tiểu đội trưởng Garback, người luôn tuân thủ các quy tắc một cách lố bịch, trong tình cảnh Austin sắp sửa đầu hàng.

Còn nếu không phải trong hoàn cảnh cực kì đặc biệt đó, kẻ bỏ trốn ngay khi tìm thấy sẽ lập tức bị bắn chết ......

"Đây là Verdy. Có vẻ như còn có người mất tích ở nhiều đơn vị khác ngoài tiểu đội của cô nữa. Quân y trưởng Touri cũng tham gia vào đội tìm kiếm đi, trong trường hợp bình nhì Rakya được thông báo bị bắt hay bắn chết, hãy lập tức đến đó để xác nhận danh tính"

"Tuân lệnh"

Vụ việc Rakya-san biến mất, đã được thông báo đến toàn bộ đơn vị.

Bản thân là một người lính, tôi không thể che đậy cho những kẻ đào ngũ được. Nếu cố gắng che đậy thì bản thân cũng sẽ bị bắn luôn mất.

Verdy-san nãy có dùng từ ……. tức là anh ta đã cho phép lệnh bắn chết cô ấy rồi sao.

Nhưng Verdy-san vốn là người rất tốt bụng mà …… hẳn anh ấy làm vậy vì đó là quy định thôi.

Thậm chí trong trường hợp bị bắt sống đi chăng nữa, thứ chờ đợi cô ấy chính là sự hành quyết.

Nếu chúng ta không làm căng vụ này, số lượng người đào ngũ trong tương lai sẽ tăng lên mất.

“……. Tại sao chứ”

Rakya-san chắc hẳn cũng đã nghe giảng về quy định rồi, vậy tại sao lại đào ngũ chứ.

Dù có nguy cơ bị giết, nhưng vẫn muốn chạy trốn khỏi quân đội ư …… điều đó thật kỳ lạ.

Nếu là sau khi có những trải nghiệm thực chiến trên chiến trường, thì việc muốn trốn là hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng rõ ràng là cô ấy chưa từng có những trải nghiệm sinh tử hay gì cả.

Chỉ vì huấn luyện quá khắc nghiệt mà lại bất chấp mạo hiểm tính mạng bỏ trốn ư ?

Nếu lý do cho lần đầu tiên tôi mất đi thuộc hạ là do bị chính đồng minh bắn chết thì thôi xin tha cho.

Làm ơn đó, hãy chuẩn bị lý do gì đó nghe thuyết phục một chút đi, Rakya-san.

.

.

"____ Aa"

"Đ-đừng đến đâyyy !!"

.

.

Đầu tiên, tôi phải suy đoán được hướng chạy trốn của Rakya-san.

Cổng ra vào học viện thông thường luôn được canh gác nghiêm ngặt.

Do đó, nếu muốn trốn thoát thì nhất định phải đột phá qua được lính canh, hoặc là trèo qua bức tường bê tông cao 3m bao quanh khuôn viên học viện quân sự.

Vì vậy, tôi giao việc tìm kiếm ở bức tường bên ngoài và bên ngoài khuôn viên cho những binh sĩ khác, còn bản thân sẽ tìm kiếm trong các tòa nhà trường học bỏ hoang.

Nhiều khả năng Rakya-san vẫn chưa thể chạy thoát được.

"Ủa, con gái ?"

"Gehh ...... Tiểu đội trưởng Touri"

"Đùa à, nhóc đó là tiểu đội trưởng sao !?"

Kết quả, tôi đã thực sự tìm ra.

Có 3 người mặc quân phục _____ bao gồm Rakya-san và 2 cậu thanh niên khác.

"...... Đ-đừng đến đây, đến là tôi bắn !"

"...... u, uu, xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi"

Có vẻ bọn họ đã cùng âm mưu với nhau để tìm cách đào ngũ.

Một cậu bé cao lớn tóc đỏ đang chĩa súng thẳng vào tôi, còn Rakya-san và cậu bé còn lại thì đang nấp sau lưng cậu ta, co rúm người vì sợ hãi.

"......"

Tôi cảm nhận được sự kích động trong lời nói đó.

Súng là một thứ vũ khí vô cùng đáng sợ. Khi cậu ta vô tình bóp cò, khuôn mặt mình nhiều khả năng sẽ bị nổ tung thành từng mảnh.

Ngay lúc này đây, có thể nói mạng sống của tôi đang giống như ngọn đèn trước gió vậy.

"G-giơ 2 tay lên, quay người lại rồi từ từ lùi lại đây. Nếu không làm gì thừa thãi, tôi hứa sẽ chỉ trói cô lại thôi"

"......"

Với giọng run rẩy, người lính trẻ kêu gọi tôi đưa tay chịu trói.

Trong những trường hợp như thế này, phải hành động thật bình tĩnh.

Trước tiên, hãy cứ giơ 2 tay lên thể hiện rằng bản thân không có ý định thù địch, nhằm tránh kích động cậu ta.

"Là như này đúng chứ"

"a, ừ, từ từ quay lưng lại rồi lùi đến đây"

Lúc này, khoảng cach giữa tôi và cậu ta là khoảng 10m.

Dù có làm gì đi chăng nữa, đây tuyệt đối không phải khoảng cách có thể chiến thắng được một người có súng.

"......"

"Oii, nhanh qua đây !"

Tuy nhiên, cả bọn đang ẩn nấp trong những khoảng trống hẹp giữa các tòa nhà trường học.

Nói cách khác, nếu cậu ta để lộ ra sơ hở, tôi vẫn có thể nhảy sang một bên để thoát khỏi làn đạn.

Vậy nên, tôi có cảm giác nếu bất cẩn tiếp cận cậu ta để bị trói, tỉ lệ tử vong của bản thân sẽ cao hơn.

Có lẽ nên thử làm cậu ta dao động một chút.

"...... Tôi có câu hỏi cho cậu đây, tóc đỏ. Đúng rồi là cậu đang cầm súng đấy"

"Chuyện gì?"

"Cậu, đã bao giờ bắn người thật chưa"

Trước câu hỏi của tôi, cậu ta đã vô cùng dao động

Đúng như dự đoán, họ có lẽ đều là những tân binh mới nhập ngũ ở thành phố này.

"Cách cầm súng lỏng lẻo quá. Cậu có chắc là có thể bắn trúng tôi ở khoảng cách này trong khi cầm kiểu đó không?"

"I-im đi !! Vậy để tôi bắn thử cho cô xem, đừng có thách"

"Hohh, cậu có chắc không?"

Trước những lời khiêu khích đó cậu ta đã trở nên vô cùng kích động, khiến cho tim tôi đập mạnh nến mức giống như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Và hướng nơi khẩu súng cậu ta nhắm đến, là phần đầu.

Nếu như chẳng may bị bắn trúng thì chết là cái chắc ......

"Ngay khi có tiếng súng vang lên, nhưng đơn vị khác sẽ lập tức di chuyển qua đây để giết mọi người đó"

"...... !!"

Cậu ta đang ngắm thẳng trực tiếp mà không định để tâm đến độ giật của súng à.

Hồi ở Mashdale tôi đã bắn súng ở cự ly gần hơn. Mặc dù lúc đó tôi đã ngắm bắn trong khi ước tính đến độ giật rồi, viên đạn vẫn bị lệch đi so với mục tiêu vài chục cm.

Với góc độ đó gần như chắc chắn phát đầu tiên sẽ hụt thôi, khi nhận ra điều này tôi đã bình tĩnh hơn được một chút.

"Này tóc đỏ. Khẩu súng cậu đang cầm đó, có biết nó là gì không"

"Gì chứ, cái đó thì ai chẳng biết. Đó là mẫu hình súng được sản xuất hàng loạt tại Austin, OST loại 3 ___”

"Tôi không có hỏi về vấn đề này ...... Để tạo ra được khẩu súng đó, cậu có biết đã bao nhiêu mồ hôi và máu đã phải đổ xuống không ?"

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Trong khi nhớ lại một số kí ức đau thương trong cuộc rút lui Mashdale.

"Khẩu súng kia, chắc là được vận chuyển đến từ Mashdale. Đó chính là một trong những vật dụng mà các binh sĩ rút lui từ chiến tuyến phía Tây chúng tôi đã liều mạng bảo vệ"

"......"

"Đã nghe rõ chưa. Khẩu súng mà cậu đang cố mang theo khi chạy trốn là thứ mà ai đó đã liều mạng để vận chuyển đến đây"

Những khẩu súng họ đang giữ là cùng một loại với khẩu súng mà Rodley-kun được cấp ở Mashdale.

Vậy khả năng cao là chúng đều được xuất ra từ kho ở đó.

"Vì tổ quốc, các binh sĩ hi sinh đã gửi gắn cảm xúc của mình vào khẩu súng đó. Chĩa thứ đó vào đồng minh như thế, cậu có hiểu được sức nặng của tội lỗi đó không"

"Ồn ào quá, im đi !!"

"......"

"Chuyện đó, làm sao tôi biết được chứ !"

Tôi đang cố gắng làm cho cậu thanh niên nhận ra tội lỗi của mình nhưng kết quả có vẻ thất bại rồi.

...... Nếu có thể chiến thắng bằng việc tranh luận rồi khiến cậu ta đầu hàng thì tốt quá.

"Rakya-san, cô hẳn đã biết về quy định quân đội rồi nhỉ"

"Q-quy định ?"

Rốt cục, tôi quyết định mặc kệ cậu thanh niên đó và chuyển sang thuyết phục Rakya-san.

Nếu có thể tìm được lý do cô ấy bỏ trốn, biết đâu sẽ tìm được cách xử lý nào đó.

"Cô biết rõ việc binh sĩ đào ngũ sẽ bị bắn chết ngay khi bị bắt, đúng chứ ...... Vậy tại sao vẫn bất chấp làm điều dại dột như vậy"

"Ehh ??"

Khi nghe đến việc sẽ bị bắn chết, Rakya-san đột nhiên trở nên xanh mặt.

Eh, không biết hả ??

"Rakya-san, lẽ nào lúc đó cô ngủ gật nên không nghe giảng à?"

"E, ehhh !? cứ thế này tôi sẽ bị bắn chết sao!?"

"Ừm, nếu cứ để yên như thế"

Những quy định của quân đội lẽ ra đã được giải thích rõ ràng ngay sau khi nhập ngũ, nhưng có vẻ như cô ấy đã bỏ lỡ mất nó.

Tuy nhiên, nếu bọn họ vẫn chưa thực sự quyết tâm bỏ trốn thì có thể vẫn còn cơ hội để thuyết phục.

"Đồ ngốc, nếu cứ tiếp tục ở lại trong quân đội thì sớm muộn gì cũng sẽ bị giết thôi"

"....... n-nhưng mà, aaaa"

"Có muốn đe dọa cũng vô dụng thôi! Đừng quên tôi là người có thể giết cô bất kì lúc nào đấy!”

Cậu thanh niên tóc đỏ bắt đầu an ủi Rakya-san, người đang trở nên lo lắng.

Cậu bé còn lại kia cũng đang run rẩy bảo vệ cô ấy.

Ủa, hai người bọn họ không hiểu sao lại có thái độ thân thiện với Rakya-san một cách kì lạ.

"Lẽ nào 3 người có quen biết nhau sao ?"

"Chúng tôi là bạn học từ trước, đêm qua họ đến rủ cùng bỏ trốn ….."

"Haaa, là vậy à"

Hóa ra là thế, người đề xuất việc bỏ trốn lần này không phải Rakya-san mà là 2 cậu thanh niên phía sau kia.

Mà ủa, bỏ trốn trong lúc chưa có lý do luôn sao, kỳ lạ thật.

"Im lặng, đừng hòng hỏi thăm dò gì nữa. Ngoan ngoãn quay lưng rồi lùi lại về phía này, nếu không là tôi bắn"

"Ngược lại đấy, mọi người có thể đầu hàng được không ...... Giờ có lẽ vẫn còn kịp, chứ nếu để đội tìm kiếm phát hiện được sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ đấy"

"Thôi đi, ai lại muốn ở lại trong cái quân đội điên rồ này chứ. Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi !"

Nếu đúng như vậy, 2 cậu thanh niên kia hẳn cũng phải có lý do mới quyết định bỏ trốn.

....... Bộ bọn họ có điều gì bất mãn sao ?

"Chỉ có cãi một tí thôi mà lại bị đánh, chúng tôi không phải là đồ chơi để cho cấp trên các cô giải tỏa căng thẳng !"

"Tham gia cái khóa huấn luyện điên rồ đó mỗi ngày ư, đừng có đùa. Tôi vốn gia nhập vì nghe nói sẽ được làm việc tại hậu phương, hoá ra tất cả chỉ là lừa đảo”

“Bị đối xử giống rác rưởi như vậy thì đừng hòng bảo tôi mạo hiểm tính mạng để phục vụ cho đất nước”

……..

Nghĩ lại thì gần đây tôi đã hoàn toàn bị tê liệt, nhưng lúc trước bản thân cũng không hè hài lòng với những hành vi bạo lực ngay sau khi gia nhập tiểu đội Garback.

Hai người này có lẽ đã bị cấp trên đối xử giống như tiểu đội trưởng Garback vậy.

“Vì là con gái nên có thể cô sẽ không bị đánh, nhưng đàn ông chúng tôi ……”

“Sai rồi. Bản thân tôi cũng từng bị đánh cho gãy xương không biết bao nhiêu lần rồi”

“……..”

“Trong quân đội, nam nữ đều bình đẳng”

Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể làm gì được.

Hẳn các cấp trên cũng chỉ đang cố gắng hết sức để nắm dây cương cấp dưới của mình.

Tuy không phải là điều gì đáng khen, nhưng việc huấn luyện ra được những binh sĩ luôn sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh là cực kì cần thiết, dù cho phải sử dụng đến bạo lực đi chăng nữa.

“…… aa. Phải rồi, hôm trước tiểu đội trưởng Touri đã phải chịu trách nhiệm cho việc tôi đi muộn và đã bị đánh đến sưng mặt”

“…… này, hay là cô cũng bỏ trốn cùng chúng tôi đi”

“Không”

Do đã quá quen với hình phạt bằng nắm đấm sắt từ tiểu đội trưởng Garback nên gần đây khả năng chịu dựng của tôi đã tăng lên đáng kể.

Nhưng đối với người bình thường, nó hẳn là rất đau đớn.

“Vậy thế này thì sao, quân y - binh nhì Rakya. Nếu chấp nhận đầu hàng, cô sẽ được miễn khoá huấn luyện cơ bản nếu muốn”

“Ehh ?”

"Tôi sẽ cho phép cô được miễn khóa huấn luyện bộ binh cơ bản, chỉ cần tham gia các khóa đào tạo kĩ năng quân y thôi"

"Ehh, như vậy cũng được sao !?"

"O, oi, Rakya !"

Về phần 2 cậu thanh niên đó thì nằm ngoài quyền hạn rồi nên không thể làm gì được.

Tuy nhiên, tôi tin mình hoàn toàn có đủ khả năng giải quyết những bất bình của Rakya-san.

"Ừm, được chứ. Vậy nên có thể đầu hàng được không"

"Eh, nhưng mà"

"Oi đừng để bị lừa chứ, đồ ngốc. Rõ ràng đó chỉ là xạo thôi"

"Và cả 2 người nữa ...... Việc bị đối xử như thế là chuyện mà hầu hết các binh lính mới đều phải trải qua"

Tôi đang cố gắng nói chuyện với 3 người bọn họ bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.

Nếu có thể thuyết phục được ở đây, họ vẫn có thể tránh được kết cục bị xử bắn.

"Từ khi các người bắt đầu kế hoạch bỏ trốn đã trôi qua khá lâu rồi, nhưng việc vẫn còn ở lại trong khuôn viên trường thế này, chứng tỏ vẫn chưa tìm được cách thoát ra ngoài đúng không"

"......."

"Từ khi quân chính quy bắt đầu đóng quân tại đây, việc canh gác đã trở nên nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục thế này, gần như chắc chắc các cô cậu sẽ bị xử bắn thôi"

"Chuyện đó, vẫn chưa biết được ....."

"Tốt hơn hết là mọi người nên đầu hàng ngay đi. Tôi cũng sẽ nói đỡ với tiểu đội trưởng của 2 cậu nữa, sao không nỗ lực thêm một chút thử xem"

Nếu có thể, tôi tuyệt đối không muốn mất đi một cấp dưới cùng trang lứa ở một nơi như thế này đâu.

"I-im đi ....... Vừa nãy cô có bảo bọn tôi kiểu gì cũng bị xử bắn chẳng phải sao ! Đến nước này làm sao mà đầu hàng được cơ chứ !"

"Nếu như đồng ý bỏ súng xuống, các cô cậu sẽ không phải những kẻ có âm mưu đào ngũ hay gì cả. Chúng ta có thể khai báo những thông tin sai lệch"

"...... Eh ?"

"Tất nhiên nếu bị lộ thì tôi cũng sẽ toang, vậy nên mới cần sự phối hợp của mọi người"

Tuy không thể giúp đỡ cho kế hoạch trốn thoát, nhưng thực ra tôi khá hiểu cảm giác của họ.

Verdy-san là người rất tốt bụng, vậy nên nếu có thể ngụy tạo ra được một lý do nghe chính đáng thì anh ấy tuyệt đối sẽ không giết người bừa bãi.

"Bây giờ nếu các cô cậu bắn tôi để chạy trốn thì kết cục chỉ có bị xử tử thôi. Có thể bình tĩnh lại và suy nghĩ cho thật kĩ không"

"......"

Tôi cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

"Cảm xúc của mọi người, thực ra tôi cũng hiểu khá rõ đấy"

Kết quả, tôi đã thành công thuyết phục.

.

.

.

"...... Bọn chúng không phải muốn bỏ trốn, mà là tụ tập để trò chuyện và than vãn với nhau suốt đêm rồi ngủ quên mất ??"

"Vâng, chính họ đã thừa nhận như vậy"

Sau đó, tôi dẫn theo ba người đến xuất hiện trước thiếu úy Verdy.

Đồng thời nhanh chóng nghĩ ra một số cách thức ứng phó phù hợp.

"Ano, Touri- ch ....... Ehem, Quân y trưởng Touri"

"Vâng, thưa thiếu úy"

"Nếu câu chuyện đó là thật, có nghĩa là cô lại một lần nữa thất bại trong việc quản lý thuộc hạ của mình, và đang bào chữa cho việc họ đến muộn?"

"Vâng, tôi xin nhận bất kì hình phạt nào"

"......"

Verdy-san đang làm ra vẻ mặt vô cùng khó xử.

Hẳn anh ấy đã nhận ra đây là một lời nói dối rồi. Nói tóm lại, dù sao cả đám cũng đã đứng ra đầu thú rồi nên tôi đang muốn xin anh ta ân xá cho.

"Quân y trưởng Touri, hình phạt của cô sẽ được thông báo sau"

"Cảm ơn thiếu úy"

"Và 3 người phía sau cũng tương tự, lát nữa ta sẽ trao đổi lại. Hiện giờ thì ai nấy lập tức trở về tiểu đội của mình và bắt đầu huấn luyện đi"

Rất nhanh chóng, Verdy-san đã cho phép những người đào ngũ trở lại tiểu đội.

Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy một áp lực bí ẩn trên khuôn mặt anh ấy, ý nói rằng, “Sẽ không có lần sau đâu”

"...... Vâng, vậy tôi xin phép"

Sau khi cảm ơn lòng tốt của Verdy-san, tôi nắm tay Rakya-san và kéo cô ấy rời khỏi phòng.

Bây giờ hẳn anh ấy sẽ phải đi báo cáo những gì đã xảy ra cho đại úy Aria, thiếu tá Renvel và một số người đáng sợ khác.

Có vẻ như anh ấy sẽ phải cúi đầu van xin để bạo biện cho cái của tôi đây.

....... Lợi dụng lòng tốt của anh ấy như vậy, thực sự khiến mình cảm thấy vô cùng có lỗi.

.

.

"...... Ano, thực sự là tôi bỏ không tham gia huấn luyện, cũng được sao ....."

"Ừm, không sao đâu. Nếu được tôi xác thực là tình trạng sức khỏe của cô không phù hợp thì có thể được miễn"

"Là vậy à"

Sau khi tôi rời khỏi phòng Verdy-san, Rakya-san trông có vẻ lo lắng nên tôi đã trấn an cô ấy.

Dù không tham gia huấn luyện cũng không sao.

Khi nghe thấy điều này, vẻ mặt Rakya-san chuyển sang có chút phấn khích.

"Mà vốn dĩ, khóa huấn luyện đó được thêm vào là bởi họ muốn tốt cho các cô đó"

"...... Muốn tốt sao ?"

"Ừm, việc huấn luyện đó được thực hiện là để giảm tỷ lệ tử vong của chính các cô càng nhiều càng tốt. Bằng cách hoàn thành khóa huấn luyện này một cách kỹ lưỡng, các cô sẽ tăng đáng kể cơ hội sống sót ngay cả trong trường hợp tính mạng gặp nguy hiểm. Thông thường nó sẽ không nằm trong chương trình đào tạo của các đơn vị y tế, nhưng giờ do số lượng quân y rất khan hiếm, vậy nên phía quân đội mới chăm sóc mọi người kĩ như vậy"

Đúng vậy. Việc huận luyện sẽ yêu cầu phải có không gian và thời gian.

Ngoài ra còn có những chi phí khác liên quan đến việc chuẩn bị giáo quan và tăng số lượng đồ giặt nữa.

Dù tốn rất nhiều thời gian và công sức nhưng nó vẫn được thực hiện để tăng tỷ lệ sống sót của binh lính nhiều nhất có thể.

"Tất cả những bài huấn luyện đó, đều là vì các cô đấy, binh nhì Rakya"

"......."

"Nếu chính việc huấn luyện đó lại là lý do khiến cô trốn chạy thì tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ, nhưng người chịu thiệt thòi duy nhất ở đây chỉ có cô thôi, Rakya."

"......."

"Và tất nhiên, nên nhớ rằng trong chiến dịch thực tế, nếu không thể theo kịp toàn đội do lười nhác huấn luyện, cô sẽ bị cả đội bỏ rơi"

Khác với các kế hoạch hành động, việc huấn luyện không mang lại lợi ích cho quân đội, mà là cho chính bản thân những người lính.

"Khi sắp chết trong chiến tranh thì đã quá muộn để hối hận vì không tham gia buổi huấn luyện hôm nay rồi. Nếu cô hiểu được điều đó mà vẫn không muốn tham gia thì cứ nói thẳng, tôi sẽ không trách mắng hay gì đâu"

Nếu từ chối tham gia khóa huấn luyện quý giá đó, sẽ chỉ khiến bản thân bị mọi người xung quanh đối xử như gánh nặng thôi.

"....... Xin lỗii, nghĩ lại thì chắc tôi vẫn sẽ tham gia"

"Thế thì tốt quá"

, có lẽ do đã nhận thức được điều này.

Rakya-san cúi đầu và trả lời với vẻ mặt chán nản.

Truyện Chữ Hay