“Chào, sếp nhỏ. Được thấy em vẫn an toàn thật tốt quá”
Sau khi được bổ nhiệm làm tiểu đội trưởng.
Theo chỉ dẫn của thiếu tá Renvel, tôi được hướng đến khu phòng khám trong một bệnh viện nào đó tại thành phố.
Đó là một bệnh viện nơi tiến hành kiểm tra y tế cho những người lính đang trong quá trình tuyển quân.
“Oo, lâu lắm không gặp, Kale-san”
“Ừm, cũng khá lâu rồi”
Đây thực ra là bài kiểm tra để xác định xem một người có đủ sức khỏe về thể chất và tinh thần để thực hiện nghĩa vụ quân sự hay không.
Và thông thường, ngay cả khi vượt qua được kỳ tuyển quân này, tiếp theo họ sẽ còn phải đến khám ở sở y tế lần cuối cùng trước khi nhập ngũ nữa.
Hồi đầu nhập ngũ, tôi cũng đã trải qua cuộc khám sức khỏe tổng thể để kiểm tra xem có mắc bệnh truyền nhiễm hay bệnh mãn tính nào hay không.
Tuy nhiên, do hiện nay đang thiếu nhân lực nên họ sẽ chỉ khám sơ bộ tại bệnh viện địa phương thôi.
“Từ hồi Mashdale rồi nhỉ”
“Hồi đó, xin lỗi vì đã bỏ em lại”
“Không đâu, Kale-san là thường dân mà, điều đó là đương nhiên thôi”
Nhưng nếu là liên quan đến đơn vị tiểu đội y tế thì làm như vậy sẽ có rủi ro rất cao.
Dù sao mọi người thường xuyên phải làm việc trong bệnh viện và có nhiều cơ hội tiếp xúc với các bệnh truyền nhiễm nên phải xét nghiệm kỹ càng hơn bình thường.
Vậy nên ý nghĩa của việc gặp mặt lần này, bao gồm cả việc tiến hành khám sức khoẻ cho các thành viên tiểu đội y tế nữa.
“Chuyện này, thật đáng tiếc”
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi bước vào phòng khám nhập ngũ, là một y sĩ trẻ với gương mặt thân quen.
“Việc bỏ em lại lúc đó, đã luôn khiến anh vô cùng hối hận. Dù bản thân là người lớn nhưng anh lại làm điều thảm hại như thế”
“……. Chuyện này”
“Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không bỏ mặc em lần nữa đâu. Nếu em có việc gì cần sự giúp đỡ, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình”
“Cảm ơn anh, nghe nói vậy em yên tâm lắm”
Tên anh ấy là Kale-san, một y sĩ trẻ tuổi rất ưu tú và đồng thời là một người vô cùng tốt bụng.
Tôi và anh ấy là những đồng đội thân thiết ở cơ sở y tế tuyến đầu tại Mashdale, nơi cả 2 đã phải cùng nhau lạm dụng bí dược và liên tục làm việc trong gần một tuần không ngủ nghỉ.
“Thế, anh giờ được điều chuyển đến đơn vị quân tiên phong à?”
“Ừ. Về cơ bản, có vẻ như chỉ những thanh niên tình nguyện trẻ khỏe với tinh thần phấn đấu như anh mới được tham gia vào đội quân tiên phong thôi”
Kale-san nói vậy rồi cười lớn, ý nói giống như
Dù là hồi ở Mashdale, anh ấy vẫn luôn không bao giờ bỏ cuộc và tiếp tục làm việc thâu đêm đến cùng.
Khi được hỏi về điều đó, anh ấy bảo bản thân vốn chơi cho một đội bóng đá và là một vận động viên thể thao tài giỏi, vậy nên có được mốc thể lực khởi điểm tốt hơn rất nhiều so với những binh sĩ mới nhập ngũ khác.
Với sức khoẻ như của Kale-san nhất định sẽ được chấm cho đạt ngay thôi.
“Ngoài ra thì nhờ những thành tích ở Mashdale nên giờ anh được trở thành quân y binh nhất rồi đấy”
“Được vậy thì tốt quá rồi. Vì em vẫn còn non nớt nên sẽ nhờ cậy vào anh nhiều đấy”
“Ừm, cứ giao cho anh”
Thời gian tôi trở thành lính quân y đến nay còn chưa được 1 năm, với tư cách là y sĩ thì rõ ràng là không thể so sánh với Kale-san được.
Nếu chỉ là xử lý ngoại thương thì có thể tôi sẽ có nhỉnh hơn đôi chút, nhưng khi xét về những kĩ năng và kiến thức y tế khác thì hoàn toàn không có cửa.
Vậy nên việc có được một người mà mình có thể hỏi tư vấn và nhờ cậy như thế, thực sự rất an tâm.
“……. Hoàn toàn khoẻ mạnh không có vấn đề gì hết. Rồi, việc khám nghĩa vụ thế là xong”
“Vâng, cảm ơn rất nhiều”
Nếu mọi việc suôn sẻ, có thể anh ấy sẽ trở thành người chỉ huy sau cánh gà giống như hồi ở Mashdale cũng nên.
Dù sao nếu tập hợp lại những y sĩ có trình độ như Kale-san, tôi sẽ chỉ là người có năng lực yếu kém nhất hội.
Ngoài việc phải hành động và chịu trách nhiệm như một binh sĩ ra, về cơ bản tôi giống như là một người học việc.
Khi nghĩ như vậy thực sự khiến bản thân nhẹ nhõm hơn chút.
……… trong lúc đang có những suy nghĩ ngây thơ như thế.
“Vâng, lần đầu gặp mặt. Tôi là Rakya”
“À ừm, xin chào”
“Từ giờ tôi sẽ có gắng dưới trướng của tiểu đội trưởng Touri. Xin ngài chiếu cố cho”
Người thứ hai bước vào phòng khám là một cô gái trạc tuổi tôi, mặc đồng phục học sinh.
Đó là một cô gái có mái tóc trắng mượt với đôi mắt hơi ngái ngủ.
“Ano, Rakya-san lẽ nào là tốt nghiệp từ một trường về y dược nào sao?”
“À không phải vậy. Tôi được phát hiện ra có sự tương thích với ma pháp hồi phục. Đúng lúc này đang có mở tuyển quân nên được bọn họ khuyên vào đây”
“……”
Aa, câu chuyện này hình như mình nghe ở đâu đó rồi.
Sau khi nói chuyện chi tiết với Rakya-san, tôi được biết cô ấy đã bị người phụ trách kiểm tra nghĩa vụ quân sự lừa và nói với rằng . Và sau vài ba câu nói như vậy, cô ấy đã đồng ý ứng tuyển vào đơn vị tiên phong này.
…… Tôi nghĩ tốt hơn hết là bọn họ nên ngừng việc giăng bẫy đánh lừa những con người thật thà chất phác như thế này đi.
"Tuy giờ vẫn chưa làm được gì cả nhưng tôi nghĩ bản thân vẫn sẽ có ích, vậy nên mới tình nguyện đầu quân vào đây. Nhìn vậy thôi chứ về thể lực thì tôi tự tin lắm, tôi trước giờ đã luôn phải chăm sóc cho các anh chị em của mình mà"
"Thực sự cảm ơn, tôi xin được chấp nhận sự nhiệt tình đó"
Rakya-san có vẻ hoàn toàn là một tay mơ.
Quả nhiên việc kỳ vọng mọi người trong đội đều có trình độ y tế như Kale-san chỉ là giấc mơ xa vời thôi nhỉ. Như cô gái này đây thì rõ ràng hiện giờ chưa thể giúp ích được gì rồi.
Cho đến khi Rakya-san có thể trở thành một người có thể nhờ cậy được, không biết sẽ phải mất bao lâu đây.
Ít nhất thì với tôi lúc trước, nhờ có sự nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân và sau rất nhiều lần làm vướng tay các anh chị quân y khác, đã mất khoảng 1 tháng.
Nếu Rakya-san tài năng hơn tôi thì có thể cô ấy có thể sẽ được tốt nghiệp sớm hơn, nhưng thôi thì cũng không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện đó.
"Ừm, hoàn toàn khỏe mạnh, từ giờ hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé, Rakya-san"
"Vâng, xin được mọi người chiếu cố"
Ban đầu thì ai cũng là người mới cả.
Để cô ấy có thẻ trưởng thành một cách chắc chắn, tôi nhất định phải hỗ trợ hết mức có thể.
Lát nữa hãy cùng hỏi ý kiến Kale-san và đề ra kế hoạch huấn luyện cho cô ấy thôi.
.
.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ như thế, lại một người nữa được gọi tên vào.
"Chào, vị khán giả nhỏ tuổi"
Người cuối cùng bước vào này là một người đàn ông cơ bắp đang ở độ tuổi sung sức nhất.
Đó là một người đàn ông có thân hình với những đường khắc nét như tượng tạc, và khuôn mặt điển trai tinh tế kia trông cũng rất quen thuộc nữa.
"Ủa? Anh là ....."
"Chúng ta lại gặp nhau rồi"
Tiểu đội y tế Touri có vẻ sẽ được cấu thành bởi 4 người, bao gồm: tôi, Kale-san, Rakya-san vừa nãy,
"A, etto, xin chào, anh hùng Igel ....."
"Là Arnoma đây"
Và ông chú trung niên đẹp trai 30 tuổi trước mắt …… Arnoma-san.
“Ngạc nhiên thật đấy, anh cũng dùng được ma pháp hồi phục à?”
“Aa, xin lỗi nhé. Bọn họ bảo anh có tương thích với ma pháp hồi phục, rồi khuyên nên nhập ngũ để có thể học sâu hơn về nó”
“……”
Arnoma là một diễn viên vô cùng xuất sắc của một đoàn kịch hiện đang thuê biểu diễn tại nhà hát lớn ở Wynn.
Hơn nữa, anh ấy vốn không phải người dân nước Austin nên cũng chẳng có nghĩa vụ hay trách nhiệm gì để đầu đi quân cả, vậy tại sao lại hăng hái quyết tâm tham gia vào tiểu đội quân y như vậy ?
“Thực ra từ lâu anh đã biết mình có tương thích với ma pháp hồi phục rồi …… chỉ là do có ước mơ làm diễn viên nên đã không lựa chọn con đường y sĩ”
“Vậy, tại sao”
“Bởi vì trong cuộc xâm lược lần này, ngôi làng có những đứa trẻ mà anh và bạn mình hứa sẽ đến biểu diễn, đã bị quân đội Sabbat thiêu rụi mất rồi”
Với đôi tay nắm chặt, khuôn mặt đầy vẻ hối hận và hàm răng cắn chặt, anh ấy giận dữ thốt ra những lời đó.
“Anh nhớ có một cô bé với nụ cười rất đẹp. Mặc dù bị thiếu mất 1 chiếc răng nhưng nụ cười đó vẫn thực sự rất rạng rỡ và dễ thương”
“…….”
“Cô bé ấy đã xúc động đến muốn khóc trước màn trình diễn của anh, nói rằng muốn được xem anh biểu diễn lần nữa. Đối diện với những lời đó, bọn anh cũng đã hứa rằng trước khi rời khởi đất nước này nhất định sẽ quay lại một lần cuối và biểu diễn cho cô bé ấy xem tiết mục hoành tráng nhất"
Arnoma tiếp tục nói với vẻ mặt u ám.
"Ngôi làng đó giờ có vẻ như đã không còn ai sống sót nữa rồi"
Trong những lời nói của anh ấy, tôi có thể cảm nhận được sự hối hận tột cùng.
“Nói vậy thôi chứ anh vốn không xuất thân từ Austin, chỉ là một nghệ nhân du mục được sinh ra ở Flamel, quốc gia phía Đông nơi đây thôi. Vậy nên nếu chỉ vì căm ghét Sabbat thì chẳng có lý do gì để phải liều mạng chiến đấu cả."
“Vậy, tại sao”
“Hôm qua, sau khi nghe ý kiến của em, anh đã suy nghĩ lại”
Nói đến đây, Arnoma-san mỉm cười rất tươi.
“Từ chối đầu hàng là sao chứ, bộ bọn chúng muốn nhìn thấy máu người như vậy sao! Nhưng dù là vậy đi chăng nữa, quả thật là anh vẫn không muốn đặt cược mạng sống chiến đấu cho một đất nước không phải quê hương mình đâu”
“……”
“Tuy nhiên, nếu chỉ là sử dụng ma pháp hồi phục để cứu giúp người khác. Nếu với việc đó mà anh có thể đưa tay ra giúp đỡ cho một nước bạn đang gặp khó khăn, anh nghĩ mình góp sức được”
“C-chuyện đó, thực sự cảm ơn anh rất nhiều”
“Suy cho cùng, nhưng hành vi tàn ác sẽ luôn gặp phải báo ứng. Bọn Sabbat đó nhất định phải bị trừng phạt thích đáng. Vì vậy, bằng máu và niềm kiêu hãnh của người dân Flamel, anh sẽ là ánh sáng chữa lành vết thương cho mọi người”
Đúng vậy, anh ấy đã tuyên bố rất mạnh mẽ, sử dụng ngôn ngữ cơ thể và giọng nói như thể là đang ở trên sân khấu vậy.
.
.
“…….”
Trong tiểu đội quân y vừa thành lập của tôi, có 2 người là lính mới.
Tuy Arnoma-san và Rakya-san đều có thể lực khá tốt, cả 2 lại chưa từng được đào tạo gì về các kĩ năng về chữa trị cả.
Giờ chỉ còn cách hướng dẫn họ cấp tốc trên đường hành quân truy đuổi Sabbat thôi.
Chuyện này, thực sự là một trách nhiệm nặng nề quá mà.
“…… ít nhất, thật tốt vì có Kale-san ở đây”
Kale-san tuy không có kinh nghiệm trong quân đội, nhưng với tư cách là một y sĩ thì tay nghề của anh ấy là không phải bàn cãi.
Hiện giờ cả 2 chúng tôi đành phải cố gắng thôi.
“Hệ thống 2 người, chúng ta hãy chia ra 2 nhóm, với mỗi bên có 1 người hướng dẫn đi”
Phương pháp này hiểu đơn giản là việc 2 y sĩ liên kết với nhau, tạo ra mối quan hệ giống như thầy trò để tiện việc giảng dạy.
Với cách này, người học có thể tiếp thu được chuyên môn của từng người giảng dạy, khiến cho việc giáo dục trở nên rất hiệu quả.
Cũng may là tân binh gia nhập chỉ có 1 cặp nam nữ và cả hai tiến vào khám lần lượt. Dù sao Rakya-san cũng là 1 cô gái trẻ mà, việc trao đổi cùng 1 ông chú trung niên hẳn sẽ không được thoải mái.
Vậy nên ban đầu sẽ là hợp lý hơn nếu tôi cặp với Rakya-san, Kale-san cặp với Arnoma-san, và mỗi bên sẽ hướng dẫn và giám sát cho họ một cách cụ thể.
Tuy nhiên thực tế thì mối quan hệ giữa con người với nhau có tính tương thích nhất định, vậy nên cũng cần chú ý để về sau điều chỉnh nhóm một cách linh hoạt.
"Quân y trưởng Touri, tiếp theo nhờ cô kiểm tra cho những y tá tân binh kia"
"Tuân lệnh"
Trong lúc đang mải suy nghĩ như vậy thì hàng người đến kiểm tra tiếp theo đã di chuyển đến ngay bên ngoài rồi.
Có vẻ trong tiểu đội của tôi thì ngoài quân y ra sẽ còn được phân cho một số y tá nữa.
Quy mô ước tính sẽ khoảng hơn 10 người, nếu vậy là tương đương với cơ sở y tế tiền tuyến tại Mashdale luôn rồi.
Mối quan hệ với các y tá sẽ có ảnh hưởng lớn tới hiệu quả công việc, vậy nên việc giao tiếp với họ cũng vô cùng quan trọng.
"Vậy xin mời vào"
.
........
.
"Nói chung là như thế, em đã được giao cho một tiểu đội để phụ trách"
"Hehh, vậy là Touri cũng đã trở nên tai to mặt lớn rồi"
Tối hôm đó,
Sau khi trở lại giảng đường học viện quân sự nơi được chỉ định lưu trú, tôi đến hỏi ý kiến Alan-san và mọi người.
Nội dung thì tất nhiên là hỏi về cách thức để vận hành và chỉ đạo một tiểu đội rồi.
"Một tiểu đội trưởng, cụ thể thì có vai trò như thế nào nhỉ ?"
"Hmmm, có thể kể đến như là: quản lý thành viên đội, nhận mệnh lệnh từ thượng cấp và thi hành nó, rồi còn phải chỉ đạo cấp dưới của mình nữa"
"Em hiểu rồi"
Alan-san là một binh sĩ kì cựu, hỏi tư vấn anh ấy về vấn đề này là phù hợp nhất rồi.
Chứ người tiểu đội trưởng duy nhất mà tôi biết thì lại là một kẻ nổi tiếng đầu óc có vấn đề, nên chắc không dùng làm tài liệu tham khảo được.
"Ví dụ như tiểu đội trưởng Garback tuy rất bạo lực, nhưng với tư cách là một người chỉ huy thì ngài ấy đúng thật là rất ưu tú. Điều quan trọng nhất với một tiểu đội trưởng là năng lực lãnh đạo cấp dưới và không để họ làm trái quy định"
"Vâng, em hoàn toàn không dám làm trái luôn"
"Và ngoài ra, ngài ấy còn xuất sắc ở nhiều mặt khác, bao gồm cả sức mạnh thể chất và khả năng ra quyết định nữa. Cái tên Ace đúng là không chỉ để trưng thôi đâu"
Sự xuất chúng của tiểu đội trưởng Garback, hoàn toàn không có gì để nghi ngờ cả.
Tôi có cảm giác yên tâm khó tả rằng chỉ cần có ngài ấy ở bên, dù có là việc gì rồi cũng sẽ vượt qua được.
Tuy nhiên, nói thật thì khi so với cảm giác đó, sự sợ hãi đến ớn lạnh mà bản thân cảm nhận được còn nhiều hơn gấp đôi.
"Nhưng Touri mà cố bắt chước theo lão Garback đó thì cũng không ai nghe theo đâu"
"Vâng em cũng nghĩ thế"
"Nếu Lùn mà nghiêm túc đánh người khác, sẽ chỉ tự khiến nắm tay mình bị thương thôi. Đồng thời nếu đối phương nổi điên lên và phản kháng thì cô sẽ lại chính là người bị đánh đó"
"Cũng không sai"
Phương pháp dùng sự sợ hãi để kiểm soát thực sự là một cách rất hiệu quả ...... nhưng để làm được vậy thì phải bằng cách nào đó, gieo rắc vào tâm trí người khác ý nghĩ là
Trong trường hợp của tiểu đội trưởng Garback thì hẳn là ....... bạo lực nhỉ. Tuy nhiên với một cô bé 15 tuổi như tôi thì vô cùng khó.
"Với Touri thì, để xem nào ...... hãy khiến thuộc hạ tự nguyện nghe lệnh là được, kiểu là trở thành kiểu tiểu đội trưởng được mọi người yêu mến ấy"
"Được yêu mến, sao ?"
"Vẻ bề ngoài và tuổi tác của em là điều vô cùng bất lợi với tư cách là một chỉ huy, nhưng nếu muốn trở thành kiểu người dễ mến thì đó lại là một điểm cộng. Đặc biệt là các quân y, bọn họ thường dễ mềm lòng trước dáng vẻ khóc lóc lắm đó"
"....... chuyện này, cũng đúng"
Nói tóm lại, là tôi không nên dùng nỗi sợ, mà nên dùng sự yêu thương và chân thành để khiến thuộc hạ nghe theo, ý của Alan-san là vậy phải không.
Đúng thật, cách này có vẻ phù hợp với tôi hơn. Trên chiến trường, việc làm trái mệnh lệnh đồng nghĩa với cái chết.
Vậy nên kỹ năng quan trọng nhất của người chỉ huy là phải ngăn chặn cấp dưới vi phạm mệnh lệnh và có toàn quyền kiểm soát hành động của họ trong quá trình tác chiến.
"Và điều này nữa, em nên đặc biệt quan tâm hơn đến gã đàn ông ngoại quốc đó"
"Là về Arnoma-san sao ?"
"Vì xuất thân ngoại quốc nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người nghi ngờ anh ta làn gián điệp. Trên thực tế, khả năng này cũng không phải không có"
Khi nói về điều này, Alan-san tiến sát lại và thì thầm vào tai tôi.
"Việc người đàn ông Arnoma đó có thể tin tưởng được hay không là quyết định của em. Nếu có thể thì hãy cố gắng bảo vệ anh ta, còn nếu không thì phải tìm ra được chứng cứ"
"......"
"Kỳ thật, việc tuyển quân hiện nay đang khá lỏng lẻo do thiếu nhân lực, nếu có gián điệp trà trộn vào cũng không có gì ngạc nhiên lắm"
Chuyện này, đúng là rất có khả năng.
Những lời Arnoma-san nói ra khi đó nghe hoàn toàn không có chút gì gian dối cả. Nhưng nghề nghiệp của anh ấy lại là diễn viên sân khấu, việc diễn xuất chính là sở trường rồi.
"Cảm ơn anh, Alan-san. Lời khuyên thực sự rất hữu ích"
"Giúp được em thật tốt quá. Thế, em sẽ làm gì?"
Với điều này, phương châm đã được củng cố.
“Trước khi khởi hành, em nghĩ sẽ tổ chức một buổi họp mặt giao lưu giải trí. Đó giống như là một buổi hẹn cùng ăn tối, để mọi người có thể thắt chặt mối quan hệ với nhau hơn”
Để có thể gắn kết mọi người lại với nhau, và đồng thời tìm hiểu thêm về con người của Arnoma-san.
Việc tổ chức một bữa tiệc ăn uống là cách thức toàn vẹn đôi đường luôn rồi.
“Cách hay đó, thực ra bên tiểu đội của anh cũng đang dự định mở một bữa tiệc chào mừng người mới luôn”
“Alan-san, lẽ nào cũng nhắm đến trở thành người được yêu mến à?”
“Đại loại thế, anh sẽ dẫn dắt cấp dưới bởi chính sự cuốn hút của mình”
Nói vậy, Alan-san cười toe toét.
“Cả 2 tiểu đội trưởng chúng ta hãy cùng cố gắng nào, Touri”
Alan-san là kiểu người rất ít khi lựa chọn bạo lực để giải quyết vấn đề.
Tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ trở thành một người chỉ huy tài giỏi và được mọi người ngưỡng mộ thôi.
“Không không, không có đâu, Alan-san. Không thể nào có chuyện một kẻ khốn nạn chuyên lừa tân binh đi vào phòng mấy anh zai đồng tính lại có thể trở nên nổi tiếng được”
“Sao hả. Sau đó anh đã giới thiệu cho chú một em xinh tươi khác rồi còn gì, Rodley”
“Cô gái mà anh giới thiệu lúc đó, cứ kiểu bị ngốc thế nào ấy”
“Thế chẳng phải càng tốt sao”
“Ano, mấy chuyện như vậy, phiền mọi người bàn ở nơi nào không có em được không”
Hai thành viên của cựu tiểu đội Garback bắt đầu tự chế giễu nhau bằng những trò đùa tục tĩu.
Trước khi kịp nhận ra thì có vẻ Rodley-kun cũng đã hoàn toàn bị lây nhiễm thói thô tục mất rồi.
Điều này thực sự khiến tôi buồn nhiều chút.