Muson là một pháo đài nhỏ, được xây dựng như là một cửa ngõ dẫn vào thủ đô.
Mặc dù quy mô kém xa Mashdale, nhưng nó vẫn được xem là một pháo đài khá vững chắc, vì thiết kế và vị trí địa lý chặn ngang lối đi xuyên qua một ngọn núi dốc.
Trên thực tế vẫn có thể tránh pháo đài này bằng cách đi đường vòng qua rừng để tiến về thủ đô nhưng tốc độ tiến quân sẽ giảm đi rất nhiều.
Tuy nhiên với sức mạnh quân đội lớn như thế thì chẳng có lý do gì chúng phải làm vậy cả. Pháo đài gần như chắc chắn sẽ bị phá huỷ rồi.
Một khi vượt qua được pháo đài này, quân địch có thể tiến đến thủ đô "Wynn" của Austin mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nói cách khác, pháp đài Muson này chính là hàng phòng tuyến cuối cùng của Austin.
Vượt qua được đây, thủ đô bị bao vây bởi các đơn vị pháp sư hiện đại chuyên về pháo binh, và có thể sẽ bị thiêu rụi chỉ trong vòng vài ngày.
“Thiếu tá, giờ phải làm sao đây ?”
“……. Chúng ta đang ở trong tình thế đầu hàng vô điều kiện. Vậy nên dù cả thành phố có bị thiêu rụi do sai lầm của phía địch đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể phàn nàn gì được”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ trưng mắt lên nhìn thủ đô bị thiêu cháy thôi ư ?”
“Ta cũng không có nói vậy”
Thiếu tá Renvel có vẻ rất đau đầu nhìn về phía quân địch, lo lắng rằng không thể cản được bước tiến của chúng.
Chúng ta có nên để toàn bộ lực lượng còn lại ở pháp đài Muson và đánh chặn kẻ địch hay không?
Hẳn ngài ấy đang bối rối về quyết định đó.
“Tôi nghĩ, chúng ta chắc là nên bước ra đó giao chiến để bọn chúng bớt hưng phấn lại”
“Nếu ra nghênh chiến thì sẽ khiến quân địch nghĩ chúng ta muốn tiếp tục chiến tranh. Trong trường hợp đó thì chỉ có toang thôi”
Theo lời thiếu tá Renvel thì đây có vẻ chính là điểm đau đầu nhất.
Dù là để bảo vệ thủ đô đi chăng nữa, nếu chúng tôi tiếp tục chiến đấu sau khi đã tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, ý định đầu hàng sẽ bị nghi ngờ.
Nếu chỉ vì những hành động không cần thiết của chúng tôi mà chiến tranh vẫn tiếp tục, thì thực sự sẽ chẳng còn gì cả.
“Mặc dù đã đầu hàng vô điều kiện nhưng quân địch vẫn tấn công chúng ta. Dù không biết có phải vì chúng thực sự sử dụng chim bồ câu đưa thư để liên lạc hay gì, nhưng mấu chốt là việc chúng phối hợp không tốt với chính quyền trung ương”
“…….”
“Nếu vậy, thay vì chạy thì chúng ta cũng có thể phối hợp với chúng, sẽ chẳng có vấn đề gì cả”
Ngược lại với vẻ miễn cưỡng của thiếu tá, tiểu đội trưởng Garback kiên quyết đề xuất đánh chặn.
Chủ trương có vẻ là giả vờ như thiết bị liên lạc bị vấn đề để rồi không nhận được tin tức về vụ đầu hàng giống như phía phe địch.
“Chúng ta đầu hàng vô điều kiện là để thủ đô không bị tấn công chẳng phải sao. Nếu cứ để bọn chúng đi qua thì có ý nghĩa gì chứ, thà đừng đầu hàng còn hơn”
“……..”
“Ừm, sau chiến tranh cứ để thiếu tá chịu trách nhiệm và bị xử tử là được rồi”
“Vẫn như mọi khi, cậu độc miệng thật đấy”
Thiếu tá Renvel đã sẵn sàng tâm lý để bị xử tử sau chiến tranh từ trước rồi.
Và vì kiểu gì cũng chết, dù có thêm 2-3 cáo buộc về tội danh cũng chẳng còn quan trọng nữa, ngài ấy nên lãnh đạo cuộc chặn đánh thì hơn.
——— Đó là lời khuyên của tiểu đội trưởng Garback.
“Những kẻ chạy tiên phong ngay trước mắt kia sẽ là những đội sẽ tiến vào thủ đô đầu tiên. Chúng ta phải chặn được quân địch lại ngay tại đây, không thể để bọn chúng giận cá chém thớt lên người dân được”
“Thôi thì cứ để bọn chúng tận hưởng cảm giác chiến thắng là được mà. Nói tóm lại, là đứng ra chiến đấu để câu giờ”
Chiến lược do tiểu đội trưởng của Garback đề xuất là,
“Hãy chiêu mộ những tử sĩ, khoảng vài chục người là đủ. Đương nhiên, họ sẽ bị nghiền nát hoàn toàn, nhưng đó là lý do tại sao đây lại là ý hay. Bọn Sabbat hẳn sẽ rất vui sướng khi có thể tiêu diệt hoàn toàn chúng ta như thế”
“…….”
“Đồng thời, nếu chỉ có mỗi nhóm đó bị tiêu diệt thì đối với quân ta cũng không phải là thiệt hại gì đáng kể. Đây là cách tốt nhất rồi”
Nói tóm lại, đó là chiến thuật vứt bỏ rất tàn nhẫn.
.
.
Việc này về cơ bản giống như một con thằn lằn cắt đuôi để trốn thoát vậy, một chiến lược tuyệt vọng nhằm câu giờ cho quân chủ lực trốn thoát bằng cách để một số ít quân phía sau chống trả.
Đó thực sự là một chiến lược hiệu quả, đã từng được áp dụng rất thành công trong 1 lần rút lui tại cuộc chiến tranh Nhật Bản - Lưu Cầu ở kiếp trước của tôi.
“Vậy ai sẽ là người đảm nhận trọng trách đó”
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết cho điều này là phải có đủ binh sĩ dũng cảm tiếp tục chiến đấu, ngay cả khi phải hy sinh mạng sống.
“Tại thời điểm hiện tại, dù là ta cũng không nỡ lòng ra lệnh cho thuộc hạ của mình phải chết đâu”
“Aa, nếu chỉ vậy thì không có vấn đề gì”
Đáp lại nghi vấn của thiếu tá Renvel, tiểu đội trưởng lại rất bình tĩnh,
“Giờ chỉ cần tuyển ra tình nguyện viên là được. Nếu theo suy đoán của tôi thì sẽ được khoảng vài chục người đấy”
Trả lời như thế.
.
Nếu có thể trốn thoát khỏi đây, chiến tranh sẽ kết thúc. Chúng tôi sẽ sống sót và bước ra khỏi địa ngục này.
Tuy nhiên, nếu gia nhập vào đội cảm tử này, nhất định sẽ phải bỏ mạng.
Không những thế, bọn họ lại không được phép chiến thắng, mà chỉ là cố gắng câu giờ mua vui cho quân địch để rồi bị giết chết thôi.
Vai trò như thế, liệu có ai tự nguyện đứng ra cơ chứ.
“…… vậy à, nếu cậu nói thế thì cứ làm đi thôi”
Thiếu tá Renvel quyết định đồng ý với phương án tuyển mộ những người lính tử sĩ theo lời khuyên của tiểu đội trưởng Garback.
Và nếu có thể tập hợp đủ người, họ sẽ áp dụng chiến lược của đó.
Tuy nhiên nếu giả sử như không tập hợp được ——— chắc ngài ấy sẽ bảo mọi người từ bỏ pháo đài và chạy trốn chăng ?
“……. Tiểu đội trưởng, tôi không nghĩ với điều kiện đó có thể tập hợp được binh sĩ lại đâu ……”
“Sao thế Touri, nhóc không định tham gia à”
“Cái đó …… thực sự là một trách nhiệm quá lớn”
“Mà sao cũng được. Trong trận này thì dù có quân y hay không thì cũng thế”
Tôi thì không nghĩ sẽ có đến hàng chục người đủ anh dũng để tự nguyện gia nhập đâu, thực sự không thể hiểu nổi tiểu đội trưởng dựa vào đâu mà có thể nói như thế.
Sẽ không được đâu nhỉ, tôi thậm chí còn thấy khá chắc về điều đó.
.
.
.
“54 người dưới đây”
Tuy nhiên sự thật.
Dù biết rằng bản thân sẽ không thể sống sót trở về, cũng không được phép chiến thắng, chỉ là 1 đội được lập ra để bị giết thôi.
“Muốn tham gia vào lực lượng phòng thủ của pháo đài Muson”
Dù là vậy, vẫn có đến tận hơn 50 tình nguyện viên chen chúc đứng ra trước sự chứng kiến của thiếu tá Renvel.
“……. Garback, cả cậu nữa à”
“Vâng”
Trong chiến tranh, việc một số ít hy sinh để bảo vệ số đông là điều bình thường.
Tuy nhiên, hẳn ai rồi cũng sẽ hi vọng như này .
Thật không ngờ rằng lại có nhiều binh sĩ sẵn sàng nhận lấy tờ vé số xui xẻo này đến vậy.
“Thưa thiếu tá, quyền chỉ huy đơn vị này, để tôi đảm nhận không có vấn đề gì chứ ?”
“…… ờ, giao cho cậu”
“Với đơn vị quy mô lớn thế này, hẳn tôi có thể tự gọi mình là trung đội trưởng rồi. Nhớ khắc đúng cấp bậc lên bia mộ đó”
“Ta tưởng cái tên như cậu không quan tâm đến cấp bậc chứ”
“Là vấn đề về mặt hình tượng thôi”
Nhưng nói gì thì ……. tại sao những người này lại tình nguyện.
Bằng cách nào đó, bầu không khí xung quanh họ lúc này có vẻ rất thoải mái. Tôi thậm chí còn thấy một số người lính còn làm ra vẻ hạnh phúc nữa.
“……. Tiểu đội trưởng”
“Sao đó, Touri”
“Chuyện là, tại sao đến cả ngài cũng tình nguyện tham gia vậy”
Điều gây sốc nhất chính là việc tiểu đội trưởng Garback cũng đã đứng ra gia nhập lực lượng tình nguyện.
Ngài ấy rõ ràng là kiểu người tham sống đến không tưởng, thậm chí còn tự tin khẳng định rằng mạng sống của bản thân chính là tài sản lớn nhất của quốc gia nữa mà.
Tuy không đến mức như Gomuji, nhưng tôi vẫn thực lòng nghĩ tiểu đội trưởng Garback thực sự là một kẻ tệ hại theo cách riêng của mình.
“Nếu nhóc không hiểu thì cũng không cần cố gắng hiểu đâu. Có lẽ phần lớn binh sĩ tình nguyện ở lại đây đều có chung một cảm xúc đó cả”
“……..”
“Tự nhiên làm vẻ mặt gì thế kia, thật thảm hại. Không phải là ta tình nguyện với bất kỳ mục đích cao cả nào như là muốn hy sinh vì đất nước, hay là bảo vệ mạng sống của người dân thủ đô đâu”
Vậy là lúc này tiểu đội trưởng Garback đang thực sự nghiêm túc. Chưa kể tâm trạng ngài ấy có vẻ còn tốt hơn cả mọi khi nữa.
“Ta muốn ở lại vì đây là cơ hội cuối cùng để giết bọn khốn Sabbat đó. Lý do chỉ có thế thôi”
.
.
Trong số 54 binh sĩ tình nguyện này, hơn một nửa là những người cô độc không có gia đình.
“Alan, ta gửi lại thẻ tên cho cậu. Thế thôi chứ cũng không có di ngôn gì đâu”
“…… vâng, tôi sẽ nhận lấy”
Lần lượt từng người một đều giao phó lại cho những người khác thẻ tên của mình, cũng như các đoạn di ngôn ngắn.
Những người có gia đình sẽ nhờ chúng tôi chuyển lại chúng cho người thân của họ, còn những ai cô độc thì bảo hãy tìm một nơi có phong cảnh đẹp rồi mai táng nó cùng phần mộ của mình.
“Thiếu tá, xin ngài hãy để lại số đạn dược và thực phẩm đủ cho 1 ngày”
“…… 1 ngày à”
“Vì chỉ huy là tôi đây nên chắc chắn sẽ câu được ít nhất chừng đấy”
Khuôn mặt của những người lính chiến đấu trong trận chiến vô vọng này ai nấy đều rất vui vẻ.
Tinh thần chiến đấu của họ cũng rất cao, giống như không khí buổi tiệc rượu trong chiến hào sau mỗi trận thắng vậy.
“…….”
Tôi hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của họ là như thế nào cả.
Dù sao chúng ta đều là những người lính bại trận. Dù có hi sinh ở nơi đây thì cũng sẽ không được vinh danh hay khen ngợi gì.
Đúng vậy, sẽ không có chiến thắng hay danh dự gì hết, chỉ có một kết cục tàn khốc đang chờ đợi mà thôi, vậy tại sao họ vẫn có thể làm ra bộ mặt như thế ?
.
.