Con người khi chuẩn bị tinh thần chờ đợi cái chết, sẽ có cảm xúc như nào nhỉ.
Tiểu đội trưởng Garback không chút do dự, ra lệnh cho Grey-senpai, ý bảo
“hãy chết ở đây đi”
“Tuân lệnh, tiểu đội trưởng”
Như là một điều đương nhiên, senpai đáp lại như thế.
Trong suốt cuộc đời này, tôi có lẽ sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt của Grey-senpai khi đó.
……. Anh ấy, đang khóc.
Grey-senpai nhìn thẳng về phía trước giơ tay chào tiểu đội trưởng, khuôn mặt giống như đang vừa cười vừa khóc.
“Được rồi Touri, Rodley, chuẩn bị theo ta”
“Eh, aaa ……”
“Trong lúc chúng ta rút lui kẻ địch sẽ không bỏ qua đâu. Tốt nhất nên canh đúng thời gian cứ điểm bên cạnh đang giao chiến, chạy theo hiệu lệnh của ta”
Tiểu đội trưởng ra hiệu cho chúng tôi tiến sát bức tường phía sau chiến hào.
Ngài ấy thậm chí không thèm liếc nhìn Grey-senpai, người vừa bị ra lệnh phải chết.
“……. Ữm em cũng chuẩn bị nhanh đi, Touri-chan”
“Sen, pai ……”
……. Tôi cảm thấy bản thân như sắp khóc, chết lặng nhìn Gray-senpai, người phải nhận cái mệnh lệnh bi thảm đó.
Còn anh ấy chỉ lặng lẽ ngồi bắt chéo chân trước nòng súng đã được tôi cố định ban nãy.
“……. À phải rồi tiểu đội trưởng, trong ba lô của tôi còn có 1 bức thư viết gửi cho gia đình”
“Vậy à”
“Biết điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng xin ngài hãy đính kèm nó cùng với giấy báo tử của tôi được không ?”
“Ta hiểu rồi”
Dù cho bản thân đang khóc nhưng anh ấy lại đang kìm nén, tuyệt đối không để nước mắt tuôn ra.
“Và ngoài ra nữa. Từ trước đến nay, cảm ơn ngài rất nhiều, tiểu đội trưởng”
“Ừm”
Anh ấy vẫn cố gắng cư xử như thường lệ, hẳn là để tránh làm ảnh hưởng tới những lính mới chúng tôi.
“……. T-tiểu đội trưởng”
“Sao đó Rodley”
“Tôi, thực ra thể lực tôi hiện nay vẫn còn khá tốt”
Rodley-kun, người cũng là lính mới giống tôi, sau khi nhìn chằm chằm Grey-senpai một lúc, đột nhiên buột miệng nói ra điều đó.
“Tôi nghĩ bản thân sẽ vác theo Grey-senpai sau lưng như 1 tấm khiên thịt, liệu có được không?”
“Không được”
“…… tại sao vậy chứ ?”
“Vì tỉ lệ chết của cậu sẽ cao hơn thôi”
Tôi vô cùng bất ngờ trước lời đề xuất đó của Rodley-kun.
Cậu ta tuy rõ ràng là không còn lại bao nhiêu thể lực nữa, nhưng vẫn muốn tìm cách cứu giúp Grey-senpai như thế.
“…… tôi thì thấy nó cũng ổn”
“Từ chối !”
“…….”
Tuy nhiên lời đề nghị đã lập tức bị bác bỏ, Rodley sau đó lườm tiểu đội trưởng với ánh mắt bất mãn.
Trong ánh mắt đó, thậm chí còn có chút hối hận nữa.
“Cứu Grey luc này thì được lợi gì chứ, dù sao giờ mất chân rồi thì cậu ta cũng không chiến đấu được nữa”
“……”
……. Do chưa từng tham gia vào việc đào chiến hào nên tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ là Rodley-kun cũng có quan hệ khá tốt với Grey-senpai.
Vậy nên dù biết khó khăn, nhưng cậu ta vẫn muốn tìm cách cứu anh ấy.
“Không cần phải lo cho anh đâu Rodley. Nếu cậu cứ thái độ như thế, coi chừng lúc về sẽ bị đánh đó”
“….. tsk”
Cuối cùng do chính bản thân Grey-senpai thúc dục thì cuối cùng Rodley mới hậm hực từ bỏ, quay đi chỗ khác.
Có khi nào cậu ta cũng đang khóc cũng nên.
“À phải rồi Rodley, anh có 1 lời khuyên cuối cùng cho cậu đây”
“…… sao nữa”
“Cậu nên bỏ thói nói độc miệng đó đi thì tốt hơn đấy”
Trong khi tiểu đội trưởng lặng lẽ quan sát cơ hội rút lui, Grey-senpai nhắc nhở Rodley với khuôn mặt dịu dàng.
Đúng là senpai lúc nào cũng nói với vẻ mặt hiền dịu và ấm áp như thế.
“Thực ra anh thấy cậu khá giống với anh, thậm chí cả về cách suy nghĩ cũng vậy”
“…….”
“Hồi ở đơn vị trước cậu đã khá thân với mọi người, không phải sao ? Anh đã đi hỏi những người còn sống ở bên đó”
Sau khi nghe Grey-senpai nói vậy, khuôn mặt Rodley đột nhiên thay đổi.
Rodley-kun hoà hợp với mọi người ư ??
Có lẽ lúc ở đơn vị trước, cậu ta không nói những lời độc miệng để bị ghét như bây giờ.
“Thật đáng buồn lắm đúng không, khi những người mình thân thiết bị giết chết”
“…… ừm”
“Đến mức trở nên căm ghét quân địch”
“Tất nhiên rồi !!”
Những người sót lại của các đơn vị bị tiêu diệt, sẽ được điều động bổ sung đến các tiểu đội khác.
Vậy nên việc Rodley-kun được phân đến đây thì có nghĩa là đơn vị lúc trước của cậu ấy đã ……
“Vì vậy nên cậu mới như thế đúng không? Trở nên độc miệng rồi gây sự với mọi người”
“Chuyện đó …..”
Vừa nói, Grey-senpai xoa đầu Rodley.
“Dù gì cũng sẽ sớm chết, cậu nghĩ sẽ tốt hơn nếu không trở nên thân thiết với ai cả, có đúng không ?”
Có vẻ đúng là cậu ta đang khóc thật.
“Nhưng mà anh mày thấy thì người ó bản tính dịu dàng như cậu không phù hợp với kiểu đó đâu”
“……”
“Từ khi được phân đến đây, cậu vì lo lắng nên đã luôn chú ý đến hành tung của đồng đội, sợ rằng sẽ lại đánh mất họ lần nữa, đúng không”
“Chẳng phải đã đủ rồi sao, đó không phải là trách nhiệm của cậu”, Nghe senpai nói những lời với hàm ý như vậy, Rodley cắn chặt môi.
“…… Lẽ nào Rodley-kun”
“Ừm, em nhớ phải cảm ơn tử tế đấy, Touri-chan. Tên này tuy khi nào cũng độc miệng vậy thôi, nhưng thực ra là khi nào cũng cố gắng bảo vệ những người yếu thế hơn mình như Touri-chan đó. Tuy nhiên với kiểu người chiến đấu 1 mình như này thì cái kết sẽ luôn là tự diệt thôi”
Sau khi nghe vậy tôi mới nhận ra. Dù cậu ta bảo là vô tình, nhưng thực sự thì đã cứu mạng tôi đến 2 lần rồi.
Chưa kể đến, mỗi lần đều canh thời gian rất chuẩn nữa.
“Không đúng ……”
“Thế tại sao cậu lại đề xuất cõng anh chạy thoát chứ ?”
Hoá ra cả tôi và Rodley-kun đều rất giống nhau.
Cả 2 đều cố tỏ vẻ lạnh lùng để tránh hoà nhập với đồng đội, nhưng dù thế vẫn không thể buông bỏ được bản chất ngọt ngào của mình.
Giống như lúc nãy tôi lao ra cõng Grey-senpai theo phản xạ, cậu ta hẳn cũng theo phản xạ lao đến để cứu tôi.
Chúng tôi chỉ là muốn bị mọi người ghét để có thể ở một mình thôi mà ……
“Sai rồi …… em ……”
“Cậu nên thành thật hơn đi chứ đừng mãi trốn trong vỏ bọc như thế. , chứ nếu cứ để tinh thần kiệt quệ như này thì sẽ sớm chết đó”
.
…… Khi senpai vừa dứt lời.
“Ngay bây giờ, chạy toàn lực !!”
Hiệu lệnh của tiểu đội trưởng Garback vang lên.
.
Trong cơn bối rối, cả tôi và Rodley-kun cùng bò ra khỏi hào.
Rồi sau lao đến phía sau tấm được triển khai bởi tiểu đội trưởng.
“Grey-senpai ! em ……”
“Nếu có thời gian để nói thì hãy di chuyển chân nhanh đi !!”
Nhận thức được bản thân là người chậm nhất ở đây, chân tôi dồn hết sức chạy về hào an toàn phía trước, nhanh được giây nào hay giây đó.
“Việc được ai đó bảo vệ …… tôi tuyệt đối không muốn để nó xảy ra nữa !!”
Ngay lập tức
Có tiếng súng vang lên từ phía hảo nơi Grey-senpai cố thủ.
Chắc hẳn anh ấy đang cố lôi kéo chú ý của quân địch để chúng tôi trốn thoát.
“Haaaaaaaaaaaaaaaaaa !!”
Phía sau, tôi còn nghe được cả tiếng hét chiến trận nữa. Đó chính là tiếng gầm thô bạo của Grey-senpai, người vốn rất dịu dàng và ấm áp.
“Haaaa …… aaaaa, aaaaaa”
Tuy nhiên âm thanh đó, chỉ kéo dài được vài giây ngắn ngủi trước khi suy yếu dần.
“……. ahh ……..”
Cuối cùng, cùng với âm thanh 1 vụ nổ, tiếng hét bị cắt đứt.
Khoảng khắc đó, tôi vừa chạy vừa khóc nức nở khi đuổi theo bóng lưng tiểu đội trưởng.
Vừa rồi là hẳn không xong rồi. Đó là âm thanh đau đớn của binh sĩ bị thương khi máu tràn vào phổi.
Với tình trạng như thế, dù bây giờ tôi có lao đến bên cạnh Grey-senpai với đầy đủ ma lực đi nữa thì cũng rất khó để cứu được.
Senpai đã nghe theo lệnh ở lại câu giờ của tiểu đội trưởng.
Vì chúng tôi, anh ấy đã dũng cảm liều chết chiến đấu để bảo vệ chính những kẻ đã vứt bỏ mình.
Tuy sinh mạng của Grey-senpai chỉ câu thời gian được vài giây ngắn ngủi.
“Sắp rồi, chỉ còn ……”
Nhưng trong vài giây đó, chúng tôi đã an toàn lui về được 1 khoảng cách khá xa.
.
.
Sau khi chúng tôi đã bình an trở về chiến hào ở sau, bỗng ở đâu đó phía xa có vọng đến tiếng hét bi thảm.
“Ma, ma— !”
Không biết có phải là do tưởng tượng, nhưng tôi đã nghe thấy những lời cuối cùng của Grey-senpai.
Anh ấy đã gọi “mẹ”.
.
.
.
“Tiểu đội trưởng, anh đã vứt bỏ binh nhất Grey như con tốt thí sao !”
Sau khi thành công rút lui.
Cả tôi và Rodley-kun trong suốt 1 giờ liền, chỉ ngồi bệt xuống đất mà không nói lời nào cả.
“À ừm”
“Tại sao ngài không cố thủ ở đây rồi đợi kết thúc chiến dịch hả. Chỉ với lực lượng lúc đó thì sao mà đột phá qua tiếp được”
“Được chứ. Nếu sau lưng ta có thêm khoảng 10 người nữa”
Tôi nghe nói Marrue-san sau khi bị ngã lại xuống hào khi đó, không lâu sau cũng đã bỏ mạng.
Vậy tính ra thiệt hại tiểu đội hôm nay là 3 người.
“Nếu như ngài lúc đó từ bỏ suy nghĩ tiến công …... !!”
Về phần hạ sĩ Verdi, sau khi được tôi sơ cứu thì đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
Khi tỉnh lại và xác nhận tình trạng của tiểu đội, anh ta liền vô cùng tức giận đòi chất vấn tiểu đội trưởng Garback.
“Rõ ràng đó là tình huống tấn công quá liều lĩnh. Tôi cảm thấy nghi ngờ về năng lực chỉ huy của ngài rồi đấy !!”
“Vậy à”
“Tôi nhất định sẽ báo cáo lại vụ việc này. Chỉ huy tiền tuyến không phải là kẻ điên chỉ biết lao đầu đầu như thế !!”
“Thích làm gì thì làm đi”
Hạ sĩ trách mắng rất gắt gao tiểu đội trưởng, người vốn là cấp trên của mình.
Bản thân tôi thì vẫn chỉ im lặng ngồi đó, dõi theo cuộc tranh luận của 2 người.
Do suy nghĩ tôi bây giờ đang rất hỗn loạn nên về cơ bản không hề cảm thấy gì trước cuộc tranh luận này cả.
“Xin lỗi, nếu như tôi không bị trúng đạn rồi mất ý thức ……. Binh nhì Rodley và Touri, 2 người không bị thương chứ ?”
“….. ư-ừm”
Rốt cục sau khi tiểu đội trưởng quay lưng rời đi, hạ sĩ Verdi tiến lại hỏi han và xin lỗi chúng tôi.
Vẻ mặt anh ta lúc này đang vô cùng áy náy.
“Hi vọng 2 người có thể kể lại chi tiết hơn về vụ việc lần này”
“……. Vâng, đã rõ”
“Tôi muốn biết về tình hình thiệt hại, cũng như số lượng đạn dược còn lại tại thời điểm tiểu đội trưởng ra lệnh tiến công. Và ngoài ra …… về binh nhất Grey, những lời cuối cùng của cậu ta. Xin hãy kể lại thật chi tiết”
“……..”
“Rồi tôi sẽ lại báo cáo những điều đó cho cấp trên”
Vì được tra hỏi bởi cấp trên nên những thông tin nói ra phải là tuyệt đối chính xác.
Tuy nhiên, hiện giờ tôi không còn đủ sức lực để trả lời chi tiết câu hỏi của hạ sĩ nữa, cơ thể tôi lúc này đây giống như 1 cái vỏ rỗng vậy.
“…….. ngầu lắm”
Và người đã trả lời câu hỏi chính là Rodley-kun.
“Ehh ? Ngầu ư …. ?”
“Đúng vậy, Grey-senpai đã ngầu lắm. Chỉ có thế thôi”
Rodley-kun nắm chặt tay, cùng với máu chảy ra từ miệng, nói lên điều này với giọng nghẹn ngào.
“Khác với tôi, anh ấy đã không chạy trốn. Dù biết rằng nếu kết thân với người khác thì đến lúc nào đó bản thân sẽ bị tổn thương, nhưng anh ấy vẫn luôn ở bên ủng hộ tôi đến cùng”
“Binh nhì Rodley ……?”
“Anh ây đã ra đi trong mãn nguyện rồi. Thậm chí còn mỉm cười nói cảm ơn với tiểu đội trưởng nữa !!”
Nói đến đây, đột nhiên Rodley tiến đến nắm cổ áo hạ sĩ rồi nhấc lên.
Đến cả chính Verdi-san cũng ngạc nhiên há hốc mồm trước sự bạo lực đột ngột này.
“Dù biết điều này là không đúng, nhưng xin anh đừng báo cáo lại bất cứ điều gì làm tổn lại đến danh dự của Grey-senpai cả, hạ sĩ. Những chuyện như hay là , sẽ chỉ là sự xúc phạm đến quyết tâm của anh ấy mà thôi”
“B-bình tĩnh đã nào, binh nhì Rodley”
“Nhất định tôi phải bảo vệ được danh dự của anh ấy, bằng bất cứ giá nào!”
“Rốt cục là chuyện gì vậy, sao cậu ….”
“Anh ấy đã vui vẻ chấp nhận mệnh lệnh của tiểu đội trưởng và chiến đấu bằng tất cả sức lực để hỗ trợ tôi và Touri rút lui”
Dù là bị cấp dưới xúc phạm nhưng hạ sĩ Verdi lại không có vẻ sẽ trách mắng gì cả.
Lý do là bởi cậu ta,
“Anh ấy đã rất ngầu. Tôi chỉ có thể nói thế thôi ……”
Không biết từ khi nào đã không kìm nổi nước mắt rồi bật khóc trong khi túm lấy hạ sĩ rồi.
“…… bản thân tôi cũng nghĩ như vậy, Rodley-kun”
Những lời khi đó của Grey-senpai đã có tác động rất lớn đến tôi.
——— , đó hẳn là yếu tố quan trọng mà bản thân còn thiếu.
Vì sợ bị tổn thương nên tự khoá chặt trái tim lại. Có lẽ không chỉ tôi mà rất nhiều lính mới khác cũng có suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, nếu với thái độ như thế thì sẽ không thể phối hợp ăn ý với đồng đội được.
Và nếu cứ phải luôn chiến trong tình trạng không có ai tin tưởng để giao phó phía sau lưng mình như vậy, chắc chắn sẽ không thể thắng.
“Chính vì vậy, chúng ta nhất định phải khóc thương cho cái chết của Grey-senpai rồi tiến về phía trước”
Sau khi kết thúc những lời đó, tôi nắm lấy cánh tay của Rodley-kun đang tâm trạng bất ổn, rồi kéo cậu ta ra khỏi hạ sĩ.
“Vậy nên hãy bình tĩnh lại đã Rodley-kun, ngài hạ sĩ đây không phải kẻ thù của cậu”
“……”
“Và hạ sĩ Verdi nữa, xin lỗi đã gây rắc. Hẳn cậu ta chỉ là đang quá mệt mỏi thôi”
“…….”
“Ngoài ra bản thân tôi cũng đang khá kiệt sức rồi. Về báo cáo, xin ngài hãy đợi lúc sau được không ?”
“Ư-ừm, tất nhiên rồi”
Nếu Rodley-kun tiếp tục gây thêm rắc rối như này, có thể cậu ta sẽ lại bị tiểu đội trưởng phạt mất.
Vì không muốn người ân nhân ân trọng của mình gặp chuyện như vậy, tôi liền nhanh chóng xen vào hoà giải cho cậu ta và hạ sĩ.
“Với lại, Rodley-kun”
“Gì nữa chứ, tôi tự hiểu mà”
Sau đó tôi nắm lấy tay cậu ta,
“Vừa nãy, thực sự cảm ơn rất nhiều vì đã cứu mạng. Lúc đó, cậu cũng ngầu lắm đấy”
“…… !!!”
(Đỏ mặt)
Rồi bày tỏ lòng biết ơn của mình không chút giấu giếm.