Công việc của một vị đế vương không chỉ là tiến hành chiến tranh và lập ra chiến lược.
Điều cần làm là giải quyết vấn đề sau chiến tranh và cai trị.
Vì thế nên tôi hiện đang rất bận rộn sau trận chiến.
Về phần thưởng thì, rõ ràng Toshizou Hijikata và Jeanne d’Arc có công lớn nhất.
Nhưng tôi không thể chọn ai hơn trong số hai người, nên tôi đã chọn cả hai vinh dự cao quý nhất.
Họ được tặng thưởng vàng bạc, một lá thư biết ơn và đất đai, nhưng họ nói rằng họ không muốn nhận đất.
“Được cấp đất cũng có nghĩa là trở thành một quý tộc, đúng không? Tôi thì lại không muốn trở thành quý tộc chút nào.”
Jeanne nói và lắc đầu.
“Ta đang nghĩ về việc cấp cho một trong hai ngươi mảnh đất đã từng là của Eligos…”
“Tôi không cần đâu. Tôi sẽ ở nguyên tại nơi đây. Tôi không có ý định rời bỏ ngài, Quỷ Vương.”
Vừa nói, cô ấy vừa ôm lấy một cây cột trong lâu đài.
Trông khá hồn nhiên, nhưng Toshizou cũng chẳng khác là bao.
“Tôi cũng sẽ ở lại lâu đài này. Tại sao tôi lại muốn đi đến những nước khác khi ở đây đang có một cái nhà thổ cơ chứ? Và tôi cũng không muốn trở thành chúa tể của lâu đài nào cả.”
Ông ta nói với một khuôn mặt bướng bỉnh.
Tôi nhìn về phía Eve nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng cô ấy chỉ nói, ‘Không có ích gì đâu.’
“Kể cả có là chủ nhân đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi cách suy nghĩ của họ đâu.”
“…Có lẽ vậy.”
Có nhiều từ nổi bật nói về ‘sự bất khả thi’ chỉ tồn tại trong từ điển của những kẻ ngốc.
Nhưng tôi nghi ngờ việc một nhà triết gia có thể thay đổi suy nghĩ của họ lúc này.
Nghĩ về điều đó, tôi quyết định chọn ra người tôi tin tưởng nhất trong quỷ tộc để làm chúa tể lâu đài của Eligos.
Ông ấy nói,
“Tôi xin cung kính chấp nhận.”
Rồi đi thẳng tới lâu đài.
Ông ấy là người khôn ngoan nhất trong số những người sói, và đã làm được rất nhiều việc ngay từ lúc đội quân của Ashtaroth mới được thành lập.
Còn về lòng trung thành thì ông ấy có thể sánh ngang với Toshizou và Jeanne.
Tôi không chắc liệu ông ấy có thể làm tốt trong việc cai quản hay không, nhưng ông ấy vẫn sẽ ổn chừng nào tôi còn gửi chỉ dẫn đến từng chi tiết nhỏ nhất làm cách nào để vận hành lâu đài.
Sẽ rất khó để cai trị cả hai lâu đài chỉ với một mình tôi, nhưng chẳng còn thời gian để kêu ca nữ.
Việc cần làm bây giờ là đào tạo một tướng quỷ giỏi cả về văn chương lẫn quân sự. Một người nào đó mà ta có thể tự tin giao cả lâu đài lại.
Theo lời Eve, họ muốn ở gần tôi cũng chỉ là lẽ thường. Và kể cả cho tôi có nhiều tướng quỷ hơn trong tương lai, thì điều này vẫn sẽ xảy ra. Đó là một lời tiên đoán "nhỏ" của cô ấy.
Đó cũng không phải điều đáng hoan nghênh gì, nhưng trong mọi trường hợp, bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào việc quản lý đất nước.
“Chủ nhân. Ngài đã tiêu diệt Quỷ Vương Sabnac và lấy hết tài nguyên và của cải của hắn. Và rồi xây dựng nên thị trấn này.”
“Giờ nghĩ lại, nó giống như lộn nhào trên chiếc dây thừng vậy. Chỉ cần mắc một sai lầm thôi thì ta sẽ bị tiêu diệt.”
“Nhưng ngài đã thắng, chủ nhân. Và cũng chẳng phải do may mắn, mà là trí tuệ của ngài đã đưa ngài đến với chiến thắng. Ngài đã không ngừng suy nghĩ cho đến khoảnh khắc cuối cùng.”
“Quả là vậy nhỉ. Nếu ta có một tài năng nào đó, thì chỉ có thể là vậy mà thôi. Ta thích di chuyển một cách quỷ quyệt và suy nghĩ trước về những gì đối thủ định làm. Đó là cách để ta vẫn sống sót đến tận bây giờ.”
“Và điều đó cũng diễn ra tương tự trong cuộc hành trình của chúng ta đến quốc đảo của người lùn. Tất cả đều là mưu sách của ngài thì chúng tôi mới có thể giành được chiến thắng trước Triệu Hồn Sư, Sharltar.”
“Đó không phải là sự ngẫu nhiên. Ngài lập kế hoạch từ đầu đến cuối và dẫn chúng tôi đến với chiến thắng.”
Eve gật đầu hết sức nghiêm túc.
“Và trong cả trận chiến vừa qua cũng vậy. Ngài đã đánh bại Eligos cũng theo cách đó.”
‘Nhưng,’ cô ấy tiếp tục nói.
“Những người khác có thể nhận ra ngài vì điều đó, nhưng tôi không tin đó lại là điểm mạnh nhất của ngài, chủ nhân. Tôi nghĩ điểm mạnh nhất ở ngài chính là trái tim ngài.”
“Trái tim sao?”
Tôi hỏi. Và Eve gật đầu.
“Trái tim ấy nằm sâu trong lồng ngực ngài. …Đúng vậy. Chính sự vị tha của ngài đã làm cho tên tuổi của ngài "vang xa" và gây ảnh hưởng lên thuộc hạ của ngài và cả những người hỗ trợ ngài nữa.”
“…”
“Ngài đã đem binh lính của Quỷ Vương Sabnac về phục vụ dưới trướng thay vì giết họ.
Quân của hắn trở thành người phe ta thay vì là những nô lệ.
Ngài cứu giúp những người lùn không quen biết và kết bạn với trưởng lão của họ.
Ngài có hai Anh hùng khó tính làm thuộc hạ cho mình nhưng rồi cũng đã nhận được sự tin tưởng của họ.”
Eve nói.
“Em phóng đại quá rồi.”
Tôi nói, nhưng cô ấy lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Rồi Eve nắm lấy tay tôi và kéo tôi lại cửa sổ.
Và cô ấy mở rèm ra.
Có rất nhiều người ở dưới kia.
Những người ở dưới thị trấn.
Và khi họ nhìn thấy tôi, họ la lên.
“Đó là vị vua! Ngài đã xuất hiện!”
“Người rất tử tế với chúng ta! Ngài Quỷ Vương!”
“Vị vua nhân từ, từ bi, khôn ngoan.”
“Một vị vua vừa thực tế nhưng cũng rất tử tế!”
“Quỷ Vương Ashtaroth!!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng hô vang của họ từ nơi tôi đang đứng.
Tôi thấy bối rối nên quay sang Eve để được giải thích. Lời khuyên của cô ấy thật rõ ràng và rất tuyệt vời.
“Chủ nhân. Người dân của ngài muốn được nhìn thấy ngài cười và được bắt tay với ngài. Ngài không thể bắt tay với họ từ khoảng cách này đâu, vậy nên ít nhất ngài nên vẫy tay chào họ.”
Tôi nghe theo lời cô ấy, và người dân hoan hô cũng như la lên cuồng nhiệt hơn.
Tôi vẫy đến khi họ chẳng thể tung hô được nữa, và rồi tôi hứa với họ một điều.
Miễn là tôi, Quỷ Vương Ashtaroth còn tại vị, tôi sẽ bảo vệ lâu đài này. Và cả họ nữa.
Và để thực hiện lời hứa này, tôi bắt đầu nghĩ về những kế hoạch mới.
__________________________________________________________________________________________________
Link discord của team: