Hiện tại tôi đã sở hữu chiếc rìu được biết đến với cái tên Hỏa Long Vĩ, tôi nhanh chóng quay về lâu đài để thực hiện các công đoạn chuẩn bị.
Tôi sẽ cho nó và bộ râu của Gottlieb vào trong bình Klein để thực hiện việc Triệu Hồn.
Theo như lời Eve thì chúng tôi có khoảng 30% cơ hội triệu hồi được Gottlieb.
“Ta không quan tâm nếu đó là 30% hay thậm chí là 10% đi chăng nữa. Chỉ cần có khả năng thành công, ta chắc chắn sẽ làm.”
Tôi muốn được uống một ly với ông già đó lần nữa.
Và thế là tôi bỏ hai thứ vào trong bình Klein.
Bộ râu và chiếc rìu.
Và cùng lúc, tôi truyền năng lượng phép thuật vào bên trong.
Từ trước đến giờ, tôi chỉ muốn binh lính và thợ máy , nhưng lúc này, chỉ còn gương mặt của Gottlieb khi tôi lấp đầy nó bằng ma thuật.
Những chuyện xảy ra tiếp theo cũng giống như khi tôi triệu hồi Hijikata.
Một làn khói mờ huyền ảo thoát ra từ chiếc bình Klein bao phủ khắp căn phòng.
Và rồi làn khói đó từ từ thành hình. Tôi thấy một dáng hình già, béo.
Ông ta là một người lùn.
Tôi đã thành công.
Nhưng rồi tôi nhận ra điều gì đó.
Đúng vậy, người vừa được Triệu Hồn chính là Gottlieb.
Vẫn là lão béo với bộ râu rậm.
Tuy nhiên, lại có điều gì đó sai sai. Và rồi tôi nhận thấy rằng đó là do một thứ dưới phần hông.
Gottlieb mới được hồi sinh này không hề có đôi chân.
Điều này nghĩa là sao vậy?”
Tôi hỏi ông ta. Nhưng trông ông ta cũng đang ngỡ ngàng giống hệt tôi vậy.
“Ta không thể trả lời câu hỏi đó. Ta chỉ ngạc nhiên trước việc mình vẫn còn ở đây.”
Gottlieb có vẻ như không còn chút kí ức nào về vụ nổ.
Ông ta không hề biết rằng mình đã được triệu hồi.
“Hmm.”
Trong lúc chúng tôi đứng ngây người ra, Eve giải thích.
“Chủ nhân. Vị trưởng lão của tộc người lùn đây không có đôi chân. Và cơ thể của ông ấy đang mờ đi. Liệu ông ấy có phải là một linh hồn không?”
“Một linh hồn ư? Đúng chứ?”
“Ta đã nói với cậu rồi, ta không biết.”
Tôi thử chạm vào người ông ta. Nhưng đôi tay của tôi không thể đi xuyên qua cơ thể ấy.
“Hay có thể đấy là do sức mạnh của ngài? Chủ nhân. Tôi sẽ cho gọi Hijikata.”
Khi Eve quay trở lại cùng với hắn, tôi ra lệnh cho hắn chạm vào Gottlieb.
Toshizou trông có vẻ khá bất mãn khi giơ tay ra. Và nó đi xuyên qua Gottlieb.
Toshizou cũng rất ngạc nhiên.
“Well, well. Thật quá đỗi kì lạ.”
Và với việc này, tôi và Gottlieb cuối cùng cũng đã hiểu.
Hiểu được rằng Gottlieb vừa được hồi sinh là một linh hồn.
“Vậy điều này có ý nghĩa như thế nào?”
Tôi hỏi Eve. Nhưng cô ấy cũng đang rất ngỡ ngàng.
“…Nếu phải nói, thì tôi nghĩ có thể là do nghi thức triệu hồi linh hồn không thành công hoàn toàn. Gottlieb là một anh hùng, nhưng có vẻ chưa đủ phẩm chất anh hùng cho lắm.”
“Tôi không thể chấp nhận cách giải thích như vậy, cô gái. Tôi không phải anh hùng.”
“Vậy nghĩ là ông ấy không được triệu hồi như một anh hùng, mà chỉ là một con quái vật bình thường?”
“Tôi tin là vậy.”
Và để kiểm chứng giả thiết này, tôi niệm phép ‘Disclosure.’
Với ma thuật đó, trạng thái của Gottlieb hiện ra ngay trước tầm mắt tôi.
Tên: Gottlieb
Độ hiếm: Huyền Thoại ☆☆☆☆☆
Chủng tộc: Trưởng tộc người lùn, Hồn ma của người lùn
Chức nghiệp: Thủ Lĩnh, Kiến trúc sư
Khả năng chiến đấu: 0
Kĩ năng: Kĩ sư, Thợ Rèn, Khai thác mỏ, Người dùng rìu, Chỉ huy, Thiết kế thành phố, Thiết kế Vũ khí
Ngay khi nhìn thấy trạng thái của ông ta, trong người tôi trào dâng hai dòng cảm xúc vui mừng và thất vọng lẫn lộn.
Tôi thất vọng vì ông ấy không phải là một Anh Hùng.
Việc tôi có thể nhìn thấy trạng thái của ông ta là một minh chứng.
Nhưng tôi thấy vui vì độ hiếm của ông ta là Huyền Thoại.
Khả năng chiến đấu của ông ta gần như không có,vì là một hồn ma,nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Vì khả năng mà tôi cần ở ông ta là để trở thành người quản lý.
Mở đầu,tôi muốn ông ấy hỗ trợ tôi như một kiến trúc sư .
Mặc dù ông ta có vẻ buồn vì không thể chiến đấu được nữa,nhưng mà kiến thức và kinh nghiệm của ông ấy sẽ có ích.
Nhưng trên hết,là tôi đã được đoàn tụ với một người bạn,dù có là ma đi nữa. Và tôi thực sự rất mừng khi được gặp lại lão.
Gottlieb cũng cảm thấy như vậy, kể cả lão có là một linh hồn, ông ta thấy vui vì có thể hữu dụng với tôi.
Bên cạnh, ông không thể tìm kiếm được hướng đi cho những người của ông.
Ông thấy áy náy về điều kiện sống của họ.
Tôi sẽ ghi nhớ vấn đề này,vì vậy chúng tôi ở đây là để giải quyết việc đó.
“Tôi sẽ tập hợp những kiến trúc sư người lùn ngay lập tức. Họ có thể xây dựng, nhưng không tốt với việc lên kế hoạch.”
“Vâng,đó vẫn luôn là trách nhiệm của tôi. À ừ. đấy là lỗi của tôi khi chưa thể đào tạo được những người tài giỏi.”
“Tuy nhiên,bởi vì vẫn chưa quá muộn .”
"Nhất trí. Tôi sẽ "nhồi" kiến thức vào đầu bọn họ. Hãy mang tất cả người lùn đến đây.”
Tôi quay sang Eve và được cô ấy trả lời bằng một nụ cười.
“Tôi đã cho gọi họ rồi.”
Cô ấy nói.
Quả thật là một người hầu xuất sắc.
Cô ấy cũng như Gottlieb, vì vậy tôi sẽ không thể đánh đổi cô ấy lấy bất cứ thứ gì.
Cô ấy bắt đầu phục vụ đồ uống và trà cho mọi người uống trong lúc nghe Gottlieb bàn về kế hoạch xây dựng thành phố.
Như tôi đã nghe, Tôi thấy ý tưởng của lão vừa vặn với lý tưởng của tôi.
Là một thành phố không phải để phòng vệ,mà là cho giao thương.
Thay vì tập trung vào những bức tường thành, Tôi muốn nó là nơi mà những thương nhân có thể tự do đi lại và người dân có thể sống trong môi trường giao thương rộng mở. Thuế sẽ được sử dụng đề gia tăng sức mạnh quân sự,và tôi sẽ hợp tác với các quỷ vương khác.
Vì lý do đó,Gottlieb đồng ý về việc khu vực mới sẽ có dạng lưới.
Trong bất kỳ trường hợp nào,nó cũng dần trở thành thành phố trong suy nghĩ của tôi.
Tuy nhiên, vấn đề cuối cùng lại cần sự chuyên nghiệp, vì thế vấn đề cống ngầm và xử lý nước thải sẽ do Gottlieb xử lý.
Nếu ý tưởng của lão và lý tưởng của tôi là một, thì tôi không phải bận tâm về tiểu tiết nữa.
Tôi sẽ để mọi việc lại cho Gottlieb và những kiến trúc sư người lùn.
Tôi biết chắc rằng họ sẽ xây dựng được một thành phố không tưởng.
Đó là điều mà tôi đã nghĩ, và tôi không lầm .
Bởi vì họ đã hoàn thành kế hoạch chỉ trong 1 đêm, và thành phố đã được xây dựng chỉ trong 3 tháng.