Riarisuto Maou Ni Yoru Seiiki Naki Isekai Kaikaku

chương 26: một thị trấn ngầm ngổn ngang ở khu mỏ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Note: do tình hình kì mới của ĐH mới bắt đầu, nên mình có chút chậm trễ. Mong mọi người thông cảm! Chap mới của mọi người đây :3

Tộc trưởng của người lùn, Gottlieb, dẫn đường cho bọn tôi đến nơi ẩn náu. Chúng tôi đi qua nhiều cánh cửa ẩn, những lối vào bí mật và cả những cái lỗ ngang dọc khắp nơi.

Có khá nhiều bẫy treo trên đường đi, cũng như những xác chết của bọn quái vật đã kích hoạt cạm bẫy đó.

“Đây là địa bàn của bọn ta. Ta còn tự hỏi liệu có Quỷ Vương nào có thể chế ngự bọn ta trên mảnh đất này nữa.”

Gottlieb vừa khoác lác vừa vuốt bộ râu của ông. Nhưng ông ta tiếp tục,

“Tuy nhiên, một cái pháo đài kiên cố mà không có lương thực thì cũng như không. Bọn Necromancer làm việc dưới trướng của Eligos hẳn đã nhận ra điều này. Và lũ đấy đã cố phong tỏa bọn ta ở dưới đây bằng vũ lực.”

“Necromancer?”

“Là tên tướng lĩnh của Quỷ Vương Eligos. Sharltar, danh là Necromancer. Hắn là kẻ đã đưa quân tấn công vùng đất của bọn ta.”

Ông ta thốt lên cay đắng.

“Lúc đầu, hắn nói hắn muốn đàm phán. Hắn bảo hắn sẽ thu mua quặng của bọn ta với giá gấp đôi với giá đề nghị của con người. Bọn ta rất vui khi nghe điều này, nhưng khi ta gặp lại hắn, thì chỉ có lưỡi kiếm chỉa thẳng vào ta.”

“Thật hèn hạ.”

Tôi không phải là một người đa cảm hay gì, nhưng tôi không nghĩ tôi là một người tàn nhẫn hay vô tâm. Đúng thật là lừa lọc người khác đôi lúc rất cần thiết, nhưng với cách làm hèn hạ như thế sẽ không có ích lợi gì cho mai sau. Sở hữu vùng đất của người lùn bằng cách lừa đảo và đả thương những con người như vậy chỉ là một cuộc chinh phạt ngắn ngủi. Họ chắc chắn sẽ nổi dậy, chạy trốn hoặc phân tán khắp nơi.

Tất nhiên, tên Sharltar này là kiểu người muốn quét sạch tất cả người lùn luôn. Nhưng hành động bạo lực như vậy đáng bị lên án.

Một khi tin tức về phương cách đầy bỉ ổi và hèn nhát của Quỷ Vương Eligos truyền ra ngoài, những chủng tộc khác ngoài quỷ tộc sẽ muốn tránh xa khỏi hắn.

Con người thường buôn bán lương thực, quặng nguyên liệu và vũ khí. Chỉ có một tên Quỷ Vương ngu ngốc mới tưởng rằng hắn có thể tiếp tục chiến đấu mà không cần tiếp tế. Thế nên tôi phải đánh giá tên Eligos này là một tên đần. Về mai sau, hắn không phải là một Quỷ Vương mà tôi cần phải lo sợ.

Nhưng hiện tại thì sao? Vùng đất của người lùn bị tấn công, và người dân bị hóa thành zombie. Đa phần quặng nguyên liệu đều bị cướp mất. Tốt nhất là nên giả định quân đội hắn đã được củng cố và tăng cường rất mạnh. Thế cách tốt nhất để trị tội tên Quỷ Vương như thế là gì? Thật là đau đầu mà.

Tôi băn khoăn về điều đó, và trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ, chúng tôi đã đến nơi. Nơi này lớn hơn tôi tưởng nữa. Và bất ngờ thay, nó khá giống một thị trấn lắm luôn đấy.

“Từ đây mọi người có thể thấy thành phố dưới lòng đất mà tổ tiên bọn ta đã từng sinh sống. Bây giờ nó là nhà của các thợ mỏ.”

“Ta thấy rồi. Nhưng nó có hơi tối một chút nhỉ.”

“Người lùn bọn ta có thể nhìn rõ trong bóng đêm mà.”

Gottlieb nói.

Mặc dù thế nhưng ông ta vẫn thắp lên vài cái đèn lồng một khi chúng tôi tiến đến quảng trường thị trấn, vì ông ta biết chúng tôi sẽ loạng choạng trong bóng tối. Tôi nhìn về phía ánh sáng bên trong cái đèn lồng. Nó không phải là ma thuật mà là lửa thật. Nhưng nó hoạt động như thế nào? Thánh Nữ Jeanne thắc mắc điều đó và tôi trả lời thay cho Gottlieb.

“Nhiều khả năng là nó sử dụng một loại khí đốt đến từ tầng đất phía dưới. Một cái đèn khí.

Phải vậy không, tộc trưởng?

Tôi hỏi ông ta. Ông ta trông có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trả lời, ‘phải’.

“Ngươi cũng hiểu biết kha khá đấy. Không những vậy mà còn rất mạnh nữa, ta hiểu rồi.”

“Ta chỉ nghiên cứu một chút ở kiếp trước mà thôi.”

Khí đốt được khai thác từ dưới lòng đất, và người dân đã sử dụng nó để thắp đèn mà không cần phải loại bỏ lượng khí đó. Con người sẽ xây những đường ống dẫn lên mặt đất, nhưng rõ ràng là không cần thiết để làm việc đó đối với người lùn.

“Khí đốt bốc lên vô hạn, nhưng tạm thời nó đã ngưng lại rồi. Bọn ta không biết khi nào quân của Eligos sẽ phát hiện ra nó.”

“Không cần phải lo lắng đâu, thưa ông. Đã có tôi và Ngài Quỷ Vương ở đây rồi.”

Jeanne nói với một nụ cười tự tin.

Đúng là có an ủi thật đấy, nhưng chúng ta sẽ không thể chiến thắng nếu chúng ta chiến đấu theo cách thông thường. Và thế là tôi đề nghị giải thích ý tưởng của tôi với ngài tộc trưởng.

“Tộc trưởng. Cho ta mạn phép trình bày kế hoạch của ta cho ngài. Nó không phải là cách thông thường nhất, và ta cũng e rằng chỉ một lỗi nhỏ thôi sẽ dẫn đến hậu quả trầm trọng. Ngài có hiểu không?”

“Bọn ta sẽ chết đói nếu chỉ biết án binh bất động. Ta thì muốn hy sinh trong chiến đấu để thoát ra hơn.”

Những người lùn khác cũng đã tập trung xung quanh ánh đèn, và trông họ yếu ớt đi rõ rệt. Khung hình mập mạp của họ lại lõm đi trông thấy và cơ bắp họ cũng đã tiêu biến dần.

Nhưng trên tất cả, có cả những sinh linh vừa mới chào đời gần đây. Những đứa bé người lùn cũng đã chịu số phận như vậy.

Khi các bà mẹ bị suy dinh dưỡng, họ còn không thể nuôi nấng đứa con của mình được.

“Nếu tình cảnh này tiếp tục diễn ra, thì không lâu nữa bọn ta sẽ chết hết.”

Ông ta khẳng định. Giọng nói của Gottlieb chất chứa đầy đau thương.

Thánh Nữ Jeanne hẳn là đang cảm thấy thương sót cho họ. Cô bắt đầu chia sẻ những miếng thịt khô mà chúng tôi có. Kể cả Eve cũng có một trái tim, dù có là một nữ quỷ nhân đi chăng nữa. Cô cũng đang phân phát những chiếc bánh quy mà cô đã mang theo để ăn dọc đường.

Khi cô trở lại,

“Thứ lỗi cho em. Em đã cho hết thức ăn của ngài rồi ạ.”

Và cúi đầu.

“Không, ta không muốn ăn bất cứ thứ gì ở đây. Vả lại, chúng ta không hề bị bỏ đói, và liệu có ai trong chúng ta ghét nhìn thấy nụ cười của trẻ con không hả?”

Những đứa trẻ người lùn có những bộ râu mỏng, nhưng trông vẫn rất cuốn hút khi chúng ăn những chiếc bánh quy vừa mới nhận được.

Ở trẻ con, luôn có thứ gì đó vô giá mà ta có thể thấy được, bất kể chúng có thuộc chủng tộc nào đi chăng nữa.

Hơn nữa, dù đã nhịn đói lâu ngày, lũ trẻ vẫn chia những cái bánh quy thành những phần bằng nhau rồi cùng nhau ăn mà không hề tranh giành.

Thậm chí còn có một cậu anh trai đưa hết cả phần của mình cho cô em gái bé nhỏ của cậu.

Thật khó để mà ngồi yên khi chứng kiến cảnh tượng như vậy và nó càng làm tôi quyết tâm phải thoát khỏi tình trạng hiện tại.

Và thế là tôi tập trung Gattlieb và những người lùn trẻ tuổi khác ở xung quanh. Chúng tôi cần phải bàn chiến thuật ngay. Bất cứ khi nào mà bọn họ tụ tập lại, thì có thể đoán được rằng những thức uống sẽ được rót ra sớm thôi. Để người lùn tận hưởng thức uống của mình, bất kể tình huống có như thế nào.

Ngay cả khi họ có thể hy sinh vào ngày mai… Không, có lẽ là vì họ chắc chắn sẽ hy sinh vào ngày mai.

Đó là phong cách của họ. Tuy đó không phải là tác phong mà tôi có thể bắt chước được, nhưng tôi có thể phần nào làm theo một nửa. Và thế là tôi hỏi cô hầu gái của tôi, người đang rót cho Jeanne một chút trà thảo mộc vì cô ấy không thể uống đồ có cồn được.

“Rót cho ta một chút rượu vào trà thay cho đường nhé.”

Eve luôn sẵn sàng cho những mệnh lệnh bất ngờ như thế.

“Chắc chắn rồi, thưa chủ nhân.”

Những người lùn chia sẻ cho tôi một chút rượu rum và nó được rót vào cốc của tôi. Mùi hương của trà đen và rượu rum kết hợp lại tạo nên một hương thơm ngát không từ nào tả được.

Nhưng tôi sẽ nói rằng, đây là thứ xứng đáng nhất để thưởng thức sau một cuộc chiến kinh khủng và cả cuộc hành trình đi xuyên qua một mê cung tối tăm và quanh co.

Mong ước của tôi hiện giờ chính là được nhâm nhi loại đồ uống ngon lành như thế này một lần nữa, một khi chúng tôi đã đẩy lùi quân đội của Eligos.

*-*-*-*-* Mr. Kuro *-*-*-*-*

Truyện Chữ Hay