Việc chuẩn bị cho cuộc hành trình đến vùng đất của Người Lùn đã hoàn thành rất nhanh chóng.
Tất cả đã được chuẩn bị xong ngay trước ngày chúng tôi dự định khởi hành, và vì Jeanne vốn đã là người đã du hành phiêu bạc khắp nơi, cô ấy đã tham gia vào nhóm sau một thời gian ngắn.
Thế nhưng, cô ấy xin phép được tắm bồn trước khi khởi hành. Cô ấy mong được xoa dịu cái mệt mỏi từ chuyến đi trước đó và gột rửa sự dơ bẩn của bản thân. Đấy chắc chắn là một khía cạnh nữ tính của cô, và thế là tôi đồng ý điều đó. Đây vốn là lâu đài dành cho Quỷ tộc, nhưng ở đây cũng có con người nữa. Như Hijikata Toshizou chẳng hạn.
Cũng bởi vì hắn xuất thân từ Nhật Bản, một loại bồn tắm được xây nên để phù hợp với sở thích của hắn ta. Chà, đó chỉ là phân nửa lý do thôi, vì tôi cũng thích nó nữa.
Đó là một loại bồn tắm lộ thiên được xây bằng những loại đá điêu khắc và có cả một cái bồn được xây bằng gỗ ở bên trong lâu đài nữa.
Với những người ưa thích thiên nhiên sẽ sử dụng bồn tắm lộ thiên dưới bầu trời trong xanh, và những người ưa thích mùi hương của gỗ cây bách sẽ sử dụng loại bồn còn lại.
Những con quái nhân đôi lúc sẽ sử dụng loại bồn từ gỗ, nhưng chúng than phiền rằng bồn cây bách có mùi khó chịu với chúng, nên chúng lại thích loại bồn tắm bằng đá hơn. Ngoài ra, khi tôi tắm rửa hằng ngày, tôi lại bị coi là quá ưa sạch sẽ đến một mức độ đáng lo ngại luôn mới ghê.
Tôi đã từng nghe về Nữ Hoàng Elizabeth ở thế giới khác, người chỉ tắm rửa mỗi tháng một lần mà còn bị chê là bị cuồng sạch sẽ nữa.
Thiệt là, việc yêu thích tắm rửa mà còn bị cà khịa ở thế giới khác nữa. Vừa lúc tôi đang suy nghĩ như thế, Jeannes trở ra từ bồn tắm của cô.
“…”
Lý do khiến tôi câm lặng là bởi vì cô ấy chỉ có độc mỗi chiếc khăn tắm quấn quanh cơ thể cô mà thôi.
Và cô ấy thật sự rất xinh đẹp.
Vào lần đầu tiên gặp cô, cô ấy chỉ mang trên người một bộ áo choàng bẩn thỉu và mái tóc của cô lại buộc lên. Và như thế, tôi không hề nhận ra cô ấy lộng lẫy đến mức nào.
Mái tóc vàng óng làm nổi bật khuôn mặt cân xứng của cô. Cô gái trông thật giống như một tiên nữ giáng trần vậy. Tôi không thể ngưng được việc nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, nhưng sau đó tầm nhìn của tôi bị che mất. Đấy là vì Eve đã đi vòng qua tôi và che đôi mắt tôi lại. Bàn tay cô bé lạnh lẽo ghê.
“Ngài không được nhìn cảnh này, chủ nhân à.”
Cô bé nghe có vẻ không hài lòng tí nào.
Jeanne cất tiếng một cách táo bạo.
“Ta không hề bận tâm. Cơ thể của ta đã là một minh chứng của sự thuần khiết rồi. Và ta không hề cảm thấy xấu hổ trước ánh nhìn của người khác.”
“Ngươi nên cảm thấy xấu hổ mới phải. Có rất nhiều đàn ông ở đây đó.”
“Ta biết rõ điều đó. Và ta sẽ chỉ làm như thế này trước mặt bệ hạ thôi.”
“Điều đó chỉ làm vấn đề tồi tệ hơn đấy.”
Trông họ sắp sửa cãi nhau đến nơi rồi, nhưng tôi đành phải can thiệp. Cứ thế này thì chả giải quyết được gì cả.
Tôi không rảnh để xem họ choảng nhau vì việc này. Tôi hứng thú với việc đi thăm vùng đất của Người Lùn hơn.
Tôi càm ràm với hai người họ, và họ đều đồng ý. Jeanne bắt đầu thay bộ đồ mới. Mà, tôi có thấy cái quái gì đâu, nên tôi dựa vào thính giác để biết được điều đó.
Khi cô ấy thay xong, Eve mới chịu gỡ tay ra. Tôi nhìn về phía Jeanne lúc này đã sạch sẽ và gọn gàng, rồi lại hướng mắt về phía Eve.
Họ đúng thật là cặp bài trùng đấy, nhưng nếu nghĩ về việc chúng tôi sẽ du hành với nhau như thế nào lại làm tôi dấy lên một chút lo lắng.
Tôi chỉ hy vọng họ sẽ không đập nhau trên chuyến đi thôi. Tôi thầm mong như thế khi chúng tôi rời khỏi lâu đài vào buổi chiều hôm đó. Không ai tiễn chúng tôi cả.
Thật không khôn ngoan cho lắm khi mà thông báo rầm rộ rằng tôi sẽ vắng mặt ở lâu đài một thời gian tới. Và thế là, tôi phải cải trang và tránh thu hút sự chú ý. May mắn thay, tôi là một Quỷ Vương trông rất giống với con người. Cho nên việc trà trộn vào đám đông cũng không khó khăn gì mấy. Với bộ đồ của dân du hành và mắt kính thôi, tôi đã có thể giả dạng làm thường dân rồi. Mà, mắt kính thật sự đắt tiền ở thế giới này, nên có lẽ trông tôi như một thương nhân hơn.
“Hmm, tại hạ nghĩ có vẻ khá kì lạ khi đi cùng với hai nữ nhân xinh đẹp kia đó ạ.”
Toshizou cà khịa tôi ngay trước lúc khởi hành. Nhưng mà, việc đó cũng không tránh được.
Trong khi Jeanne mặc một bộ đồ du hành giản dị, thì Eve lại thu hút sự chú ý của người khác vào bộ đồ hầu gái của mình. Tôi thử thuyết phục cô ấy thay bộ đồ khác, nhưng cô bé cứ bướng bỉnh không chịu lắng nghe.
“Nếu ngài muốn em cởi bỏ bộ đồ này khỏi người em, thì ngài cũng giống như đã lột da em rồi đó.
Con bé trả lời. Có lẽ nó có liên quan gì đó đến niềm tự hào của cô bé với vị trí là một hầu gái và là một thư kí của Quỷ tộc. Cô bé sẽ gần như nghe theo bất kì mệnh lệnh nào của tôi, nhưng con bé lại quá cứng đầu về vấn đề này.
Mà, cũng chẳng có gì lạ nếu một thương nhân có một cô hầu gái đi theo phục vụ, nên tôi đành cho phép luôn vậy.
Và như thế, Quỷ Vương, Hầu Gái, và Thánh Nữ cất bước khởi hành. Chúng tôi tiến về phía tây về hướng mảnh đất của tộc Người Lùn, nơi mà lực lượng của Nhân tộc cực kì mạnh mẽ.
Điều đó có nghĩa là rắc rối sẽ bùng phát nếu bọn tôi bị phát hiện là Quỷ tộc, nhưng thế mà lại không có con người sinh sống trong lãnh địa của Người Lùn, nên bọn tôi chỉ cần đến đó an toàn là được.
Việc chám trán với đội kỵ sĩ là một vấn đề có thể xảy ra. Nhưng chúng tôi cuối cùng lại gặp may.
Những người mà chúng tôi gặp chỉ là một gia đình đang trên đường đi hành hương, với một đoàn thương nhân và một nhóm nhỏ lính đánh thuê.
Đám lính đánh thuê đó thô lỗ chỉ trỏ và xấc xược hỏi giá của Eve và Jeanne, nhưng họ lập tức câm lặng khi Jeanne chém đứt một cái cây đại thụ gần đó.
Và tôi vẫn có thể che giấu danh tính Quỷ tộc của tôi.
Tôi cho rằng người ta sẽ không thể nào ngờ rằng Quỷ Vương lại có thuộc hạ là một Thánh Nữ như Jeanne ở bên cạnh.
Ngẫm lại thì, có lẽ đây là sự lựa chọn bạn đồng hành hoàn hảo nhất rồi. Mang theo một người phương Đông như Toshizou với tôi cũng chỉ thu hút sự chú ý hơn thôi. Hơn nữa, nếu là hắn, hắn đã chém sạch lũ người đánh thuê kia rồi, chứ không phải cái cây đâu.
Điều đó sẽ gây ra cuộc giao tranh khá lớn, và sẽ trì hoãn kế hoạch đi thăm Người Lùn mất.
Và thế là trong khi tôi hài lòng về việc mang theo cô ấy bên tôi, có một điều làm tôi băn khoăn. Ở thế giới cô ấy, cô được gọi là Trinh Nữ của vùng Orléans (Maid of Orléans). Luôn luôn có mặt ở tiền tuyến. Nhưng cô không phải là chiến binh bất khả chiến bại. Vậy thì sức mạnh này từ đâu mà có? Liệu có ai đó được triệu hồi đến thế giới này để trở thành Anh Hùng hay không? Hoặc liệu cô ấy đã mạnh đến vậy khi đã đặt chân đến đây rồi chăng?
Tôi liền hỏi cô ấy. Và cô gái nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Đó quả là biểu cảm mang vẻ trẻ trung của thời niên thiếu, nhưng cô ấy nhanh chóng quay lại bình thường.
“Đó chính là ý muốn của Chúa.”
Cô ta đúng là con chiên sùng đạo thật.
Ở thế giới khác, cô ấy đã cống hiến rất anh dũng, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay kẻ địch và đối mặt với số phận thảm khốc.
Lúc đó, vị vua của nước Pháp mà cô ấy đã luôn trung thành, đã phản bội cô. Và cả những quý tộc đã chiến đấu bên cạnh cô gái cũng đã bỏ rơi cô.
Thế mà, cô ấy không mang chút nỗi hận nào, mà chỉ hy vọng cho sự hòa bình cho đất nước cô ấy. Và sau cái chết của cô, nhà thờ đã phong thánh cho cô ấy.
Với số phận như thế, có lẽ cô ấy xem những hành động của mình đều liên quan đến Chúa.
Eve lo lắng rằng cô ấy sẽ phản bội tôi, nhưng miễn là tôi không làm gì trái với ý thánh thần của cô ấy, thì cô vẫn sẽ ở bên cạnh phục vụ tôi thôi.
Quân đoàn Ashtaroth vẫn chỉ là một nhóm quân yếu ớt, thế nên tìm được một Anh Hùng mạnh mẽ như cô ấy để làm tướng quân thì đúng thật là lộc trời ban mà.
Thế là, tôi thề tôi sẽ cố gắng trị vì thật khôn ngoan, để có thể giữ cô ấy lại làm thuộc cấp càng lâu càng tốt. Dù gì thì, tôi vẫn muốn là một người duy thực. Tôi kính nể những người như Machiavelli và Han Freizi. Tôi sẽ tàn nhẫn và không nhân nhượng với kẻ thù. Chắc chắn vị Chúa này sẽ cho phép tôi làm thế, ít nhất là vậy. Tôi suy nghĩ như thế, và cuộc hành trình cứ thế tiếp tục.
*-*-*-*Mr. Kuro*-*-*-*