Tôi đã đánh bại Quỷ Vương Sabnac và chiếm lấy vùng đất của hắn. Lâu đài của hắn cũng đã bị phá hủy, nhưng tôi chỉ muốn người dân của hắn thôi, thế mà một vấn đề lại xuất hiện. Chính sự gia tăng dân số đột ngột này dẫn đến sự thiếu hụt chỗ ở trong khu dân cư xung quanh lâu đài.
Hiện tại thì có những chiếc lều được dựng lên ở quảng trường thị trấn, khá giống như một trại tị nạn vậy, nhưng chuyện này không thể kéo dài lâu được.
Họ cần được sống trong những căn nhà ấm áp và cần phải làm việc nữa. Việc mở rộng thị trấn có thể giúp ích cho việc này. Nhưng nếu thế thì sẽ cần rất nhiều nguyên vật liệu đây.
Eve xen vào.
“Ngài không nghĩ sử dụng nguyên liệu của chúng ta để cải thiện và nâng cao sức mạnh cho lâu đài và quân đội thì tốt hơn sao ạ?”
“Làm như thế thì đúng là hợp lý, phải. Nhưng ta muốn tập trung vào thị trấn trước đã.”
“…Chắc chắn rồi.”
“Em trông có vẻ như không hề đồng ý tí nào cả?”
“Vô lý.”
“Điều đó viết lên trên khuôn mặt xinh đẹp của em kìa. Em muốn ta phải sử dụng nguyên liệu cho quân đội nhỉ.”
Eve nhăn mày, rồi sau đó cô bé thành thật nói:
“Quân đội của ngài bị giảm sút đáng kể từ sau trận đánh đó.Việc mở rộng quân đội nên đặt ưu tiên hàng đầu ạ.”
“Ta hiểu điều đó, nhưng ta tin rằng lợi ích của người dân quan trọng hơn nhiều. Nhân dân vững mạnh thì đất nước mới vững mạnh. Chỉ khi đó ta mới có thể duy trì một quân đội mạnh mẽ.”
“Điều đó thì cũng không sai…”
“Với lại thuê lính đánh thuê với nhiều người nhập cư thì cũng dễ dàng hơn nữa. Ma thú là cốt lõi của quân đội, nhưng ta cũng muốn thêm lính đánh thuê vào một phần của nó.”
“Ý ngài là thuê lính của con người sao?”
“Phải, đúng thế.”
“Con người rất bất trung.”
“Oh? Thế mà ta lại nghe rằng những Quỷ Vương khác cũng thuê lính của chúng đấy thôi.”
“Nhưng đó chỉ là một phần của chiến thuật thôi. Chúng đóng quân ở tiền tuyến với một nhóm chỉ huy ngay đằng sau, sẵn sàng giết bỏ chúng nếu chúng để lộ chút dấu hiệu phản bội. Quân đội của ngài chưa đủ mạnh để làm điều đó.”
“Vậy thì, ta chỉ cần giành lấy lòng tin của bọn chúng là được. Ta nghĩ đến việc tạo ra một thành phố tiện nghi để định cư sẽ là cách hiệu quả nhất để làm điều đó.”
“Em nghĩ là có thể…”
Eve còn lâu mới bị thuyết phục, và thế là tôi có cảm giác phải cho cô bé chiêm ngưỡng kế hoạch thực sự mới được. Một khung cảnh với quỷ tộc, ma thú, nhân tộc và bán nhân cùng tồn tại và cùng phát triển. Và thế là, tôi dùng số nguyên liệu còn lại để làm ra đá và gỗ. Những thứ cần thiết khác được mua lại từ thương buôn bằng vàng bạc trong kho.
Chúng tôi liền bắt đầu xây dựng một khi đã có đủ nguyên liệu, nhưng lúc này, tôi quyết định sẽ làm mọi việc khác đi một chút.
Hầu hết những thị trấn quanh lâu đài có những con đường quanh co ở khắp nơi. Những khúc đường ngoằn ngoèo và những con hẻm léo lắt như thế này rõ ràng là không hiệu quả cho lắm. Chúng trông giống như một mê cung vậy, và được xây dựng như thế này là có nguyên do của nó.
Đó chính là câu thêm chút thời gian giữa cuộc xâm lược nào đó, và ngăn chặn kẻ thù tiến vào lâu đài.
Không chỉ ở đây, cách thức xây dựng như thế này tôi cũng đã thấy nó được sử dụng ở thế giới khác nữa.
Rất nhiều thị trấn ở Nhật Bản cũng có những con đường nhỏ hẹp và rất khó để định hướng.
Các lãnh chúa có thể cần những hệ thống phòng thủ như vậy, nhưng tôi lại có một hướng nhìn khác. Vì việc
phát triển kinh tế của thị trấn này còn quan trọng hơn nhiều.
Và thế là, thị trấn trung tâm mới sẽ được quy hoạch như một mạng lưới, khiến cho việc chuyên chở và phân phối hàng hóa được dễ dàng hơn.
Khi tôi nói kế hoạch của mình cho Eve, cô bé lại chần chừ một lát, nhưng cuối cùng cũng đồng ý với cách nhìn của tôi.
Không, cô bé còn khen nữa cơ.
“Việc một Quỷ Vương theo đuổi nền kinh tế thay vì chuyên tâm vào phòng thủ và tự vệ thì khá là kì lạ. Thế nhưng, em rất ngưỡng mộ sự phá cách của ngài ạ.”
Và thế là cô bé hiểu được mục tiêu của tôi và tuân theo lệnh mà tôi đưa ra. Việc xây dựng một thị trấn mới sẽ được tiến hành chủ yếu dưới sự quản lí của cô bé.
Và tôi vẫn có một người chỉ huy có tài năng nữa, là Hijikata Toshiou đây, nhưng mà cậu ta khá là vô dụng khi động đến những vấn đề khác ngoài chiến tranh.
Thông thường thì người ta sẽ thấy cậu ta đọc sách tại phòng sĩ quan trong lâu đài, hoặc đi dạo quanh các quận khu và uống rượu giữa ban ngày.
Đúng là cậu ta điên cuồng lao vào chiến tranh thật, nhưng lại không thể nào nhờ cậu làm thứ gì có ích cả. Nhưng mà, cậu ta có nhắc đến một vài việc liên quan đến một góc phố của thị trấn mới, nơi có thể xây dựng một khu phố đèn đỏ ở đấy.
Trong tâm trí cậu, gái mại dâm không phải là tất cả. Người ta sẽ muốn uống rượu với người đẹp, tán chuyện với nhau và ngủ chung một giường cho đến khi trời hừng sáng.
Cậu ta đề nghị tôi nên xây một nhà thổ kiểu phương Đông.
Tôi biết là cậu ta chả phải là thần thánh gì từ đầu, và tôi cũng thấy ích lợi từ việc đó, nên tôi đồng ý.
Eve trông có vẻ cau có, nhưng tôi liền giải thích:
“Không có quốc gia đáng kính nào trong lịch sử mà không có những nơi như vậy. Ta đang nghĩ đến thời kỳ đen tối nhất của Liên Xô, hoặc cuộc cách mạng văn hóa của Trung Quốc. Mà, ta chắc là em cũng không hiểu ta đang nói gì đâu nhỉ.”
“Em không biết những quốc gia đó thật, nhưng em vẫn hiểu ý của ngài. Có lẽ em có hơi khó chịu khi ngài bàn luận chuyện đó một cách hào hứng đến thế với Hijikata.”
Eve trả lời với một chút băng giá trộn lẫn vào trong câu nói của cô bé.
“Em hiểu là nó đã được lên kế hoạch từ trước, nhưng em cấm ngài lãng vãng đến đó. Nếu ngài muốn ~, ngài cứ cho gọi em đi ạ.”
Thật thú dzị. Nhưng tôi kết thúc cuộc trò chuyện và liền rời đi với Toshizou.
Bọn tôi vừa xong cuộc thảo luận về phố đèn đỏ này, nhưng bây giờ bọn tôi cần phải bàn về khu nhà huấn luyện mới cho các binh lính. Tôi muốn xin lời khuyên của cậu ta về cách thực hiện việc này sao cho thật hiệu quả. Chà, có lẽ chỉ là phân nửa lí do thôi, và tôi cũng muốn tạm thời tránh bão từ cô bé nào đó đang có tâm trạng không tốt nữa. Tôi đã sống biết bao thập kỉ, kể cả cuộc sống trước đây của tôi nữa, nhưng tôi vẫn luôn cảm giác rằng việc đối phó với phụ nữ thật là rắc rối.
Họ có thể trông vui vẻ, lạc quan, yêu đời và rồi lại đi vào trạng thái ngược lại chỉ trong cái nháy mắt.
Tôi nói đủ thứ với Toshizou, và cậu ta nâng bình sake lên bằng một tay và tán thành.
“Đó là bí ẩn đối với tại hạ. Đi theo con đường kiếm thuật còn dễ dàng hơn nhiều.”
“Phải, cũng như ta học về trọng tâm của ma thuật cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Bọn tôi nhìn nhau và cười khúc khích.
Cũng không lâu trước khi cô bé lấy lại phong thái bình thường, và cô bé rót ra một tách trà thơm ngon khi tôi trở về phòng làm việc của mình.
Ngoài ra còn có mứt việt quất và bánh mì nướng nữa.
Nếu đảm nhiệm vai trò trung gian trong việc xây dựng một thị trấn trong khi nướng những ổ bánh ngọt cùng một lúc mà không khiến cho cô ấy trở thành một cô hầu gái hoàn hảo, tôi không biết thứ gì có thể hoàn hảo hơn nữa.
“Em là một nhà chiến thuật và một sĩ quan, nhưng trước và trên hết, em là hầu gái của ngài mà.”
Cô bé tuyên bố. Những hành động và lời nói của cô bé quả thực xứng đáng với danh hiệu ‘Độ hiếm Huyền Thoại’ mà.
Có được một thuộc cấp đầu tiên là
một quỷ nhân tài giỏi như cô bé có lẽ là điều tuyệt vời nhất mà tôi có thể có được.
Tôi nghĩ như thế đấy.
*-*-*-*-*-* Mr. Kuro *-*-*-*-*-*-*