Âm thanh ngoài cửa vọng vào nghe thật xa xăm, mà trong phòng tôi ngoài mỗi cái nóng như thiêu thì cũng chẳng còn gì đặc biệt. Tôi không muốn làm gì nữa.
“Haha…”
Tiếng cười khô khốc vang lên từ đôi môi nứt nẻ. Tôi sống vì điều gì chứ? Khi liếc nhìn góc phòng, tôi để ý thấy những mẩu tin tức trên báo nằm rải rác. Trên đó, người ta đề những chữ cái rất to như kiểu kẻ được ghi tên là một tên tội phạm khét tiếng. Nhân tiện thì đó là tên tôi.
“Mình… không sai.”
Tôi ép mình phải rời mắt khỏi đống báo và nghiến răng lẩm bẩm trong khi bực bội.
Tôi không sai. Nhưng tôi là kẻ phải nhận phần thua. Hiện giờ tôi đã bị đuổi khỏi chức vụ của mình ở văn phòng cảnh sát và bị xem như một tên tội phạm.
“Hah…”
Tiếng cười mỉa rút đi từng chút sức lực của tôi, đôi mắt lần này lại hướng tới cái thòng lọng rủ xuống từ gác xép trong căn hộ một phòng [note61154] của tôi. Đã bao nhiêu lần tôi lại nhìn nó rồi nhỉ?
Tôi còn chẳng đủ sức để chết. Ngay khi những suy nghĩ thảm hại đó lướt qua đầu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Narita-san! Narita-san, Anh có ở trong đó không? Xin phép cho chúng tôi trao đổi chút!”
“Ch…”
Đám kền kền lượn quanh xác thôi lại đến.
Tôi uể oải tặc lưỡi, cảm giác như chút sức lực cuối cùng trong lồng ngực vừa bị dập tắt.
Trong thế giới này, những trường hợp như tôi chắc cũng bình thường như sỏi đá ven đường. Dường như là kết quả của những tháng ngày theo đuổi thứ công lý của bản thân một cách mù quáng, tôi trở thành mục tiêu bị chỉ trích và phản đối vì lợi ích số đông. Tôi chỉ còn cách giả vờ lờ đi, nhưng nghĩ lại thì chuyện của tôi cũng chẳng đặc biệt gì cho lắm.
“Đủ rồi, nhỉ…”
Tôi lặng lẽ đứng dậy và đặt chân lên chiếc ghế con chưa bao giờ được đem ra cho khách dùng. Bước lên ghế, tôi đưa cổ mình qua sợi dây được buộc chặt vào gác mái.
“À… chết tiệt.”
Tôi chửi thầm rồi đá chiếc ghế. Sợi dây nhanh chóng siết lại, quấn chặt lấy cổ tôi.
“Guh… Ah… Kooh…”
Đau quá. Hốc mũi tôi nóng như thể bị đốt, từ cổ họng tôi phát ra tiếng thở khò khè.
Đừng có đùa. Tại sao tôi phải chịu đựng đến thế chỉ để chết? Đầu tôi nóng bừng, Theo bản năng, tôi cào lấy cổ mình, cố gỡ sợi dây nhưng kết cục chỉ làm nó siết chặt vào da hơn và cản tôi nắm lấy sợi dây.
“Guh… Kah…”
Nhưng rồi sự đau đớn tưởng chừng như vô tận cũng dần phai đi cùng với ý thức tôi.
Cuối cùng, kết thúc rồi.
Cảm thấy như thể ý thức bị tách rời và không còn đau đớn nữa, tôi chầm chậm nhắm đôi mắt lại.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
“Hở…?”
Từ lúc tôi bất tỉnh đến giờ là bao lâu rồi nhỉ? Đột nhiên, một thứ cảm giác khó chịu bủa vây lấy bản thân khiến tôi mở mắt.
“Cái quái…”
Trước mắt tôi là một chiếc ghế được trang trí vô cùng xa hoa đặt dưới bầu trời sao tuyệt đẹp. Lúc này tôi mới nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc ghế đơn giản đặt đối diện chiếc ghế kia.
‘Vô lý, chắc chắn mình đã…”
“Chính xác, anh đã chết. Đúng như mong muốn.”
Lẽ nào những đau đớn đó chỉ là mơ? Nơi này là nơi nào?
Khi tôi đang bối rối nhìn ngó xung quanh, một giọng nói bất ngờ cất lên từ chỗ cái ghế đáng ra còn trống khiến tôi quay đầu lại.
“—!?”
Tôi đứng hình. Tưởng như trái tim đã ngừng đập của mìnhi vừa mới sống lại lần nữa.
“Cô… là ai?”
Tôi cố hết sức để ép cổ họng khô khốc cất lên âm thanh.
Trên chiếc ghế xa hoa mới nãy còn trống, một người phụ nữ đang ngồi với nụ cười u buồn.
“Tôi… Chà, theo quan niệm của nhân loại các anh, có lẽ nên gọi là thần nhỉ?”
“Thần…”
Tôi ngơ ngác lặp lại những lời của người phụ nữ đang nở nụ cười bình thản kia, sự căng thẳng trong tôi cũng dần được xua tan. Quả thật khó tin mà. Chắc đây là chút ảo tưởng trước ngưỡng cửa cái chết.
“Masayoshi Narita-san. Tại sao anh lại tự kết liễu cuộc đời của mình?”
Ảo tưởng của tôi cất lời. Dù tự nhận là một vị thần quyền năng, cô ta thậm chí còn không hiểu được
cảm xúc của một nhân loại thấp kém như tôi.
“Cô tự gọi bản thân là thần mà còn không hiểu được à?”
“Không, bởi sự khác biệt giữa chúng ta như trời với đất…”
“Khiêm tốn thật đấy. Tôi cứ nghĩ thần thánh phải ngạo mạn hơn cơ.”
Nghe những lời mỉa mai của tôi, vị thần tự xưng kia chỉ nở một nụ cười buồn.
“Ừm, cũng có vài người như thế nhưng riêng tôi thì không thích khoa trương lắm…”
“Tuyệt vọng.”
“Sao cơ…”
Sao cô ta lại trưng ra biểu cảm buồn đau và hối hận thế kia? Chắc chắn là do tôi rồi. Không chịu được cảm giác tội lỗi, tôi đành lái câu chuyện về chủ đề ban đầu.
“Không có chỗ cho tôi ở cái thế giới thiếu đi công lý như nơi đó”
Tôi nói một cách uể oải nhưng chắc nịch, nhấn mạnh rằng cách giải quyết của tôi là kết thúc tất mạng sống.
Có hơi xấu hổ khi thổ lộ hết cảm xúc trong lòng, nhưng với kẻ đã chết như tôi thì quá khứ cũng chỉ như hòn sỏi bên đường.
“Tôi cố gắng mà không cần ai ngợi ca… nhưng tại sao tôi lại bị biến thành kẻ xấu!”
Tôi chỉ cố… bảo vệ thôi mà.
Từng lời nói tuôn ra là từng đấy cảm xúc bị kìm nén tuôn trào, tôi bật khóc.
“Tôi đã bảo vệ họ! Không còn cách nào khác!”
Cùng với tiếng khóc, từng ký ức về lúc đó hiện về. Ánh mắt đằng đằng sát khí của tên sát nhân đang tiến tới trên con tàu cao tốc đông đúc, chớp sáng lóe lên từ lưỡi dao, và người phụ nữ vừa khóc lóc vừa bám lấy tôi từ phía sau…
“Tôi phải bắn, còn cách nào khác đâu!”
Nước mắt tôi lã chã rơi, tôi hướng ánh mắt tới người phụ nữ trước mặt để tìm kiếm sự đồng ý. Tôi không sai… Tôi đã chờ được nghe những lời đó từ lâu lắm rồi.
Nhưng với một người đã bắn tên tội phạm trong hoàn cảnh đó, tôi đã bị chỉ trích bởi hàng tá câu hỏi liệu rằng sử dụng vũ khí nóng trong hoàn cảnh đó có chấp nhận được hay không, rồi những tổ chức nhân quyền, rồi những ý kiến từ dư luận, và đến cả cảnh sát - những người lẽ ra sẽ đứng ra đính chính hiểu nhầm của người dân - cũng quay lưng với tôi.
“Thế giới đó không có chỗ cho tôi.”
“Nói cách khác…”
Khi tôi rặn ra được những lời cuối cùng, người phụ nữ từ nãy đến giờ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp khóc cất lời.
“Anh tin rằng thế giới nơi anh sinh ra không phải nơi dành cho anh sao?”
“Ừ, đúng thế. Một thế giới nơi những người thiện lành là những người phải chịu đau khổ… Thế giới nơi công lý mãi bị xem như thứ thừa thãi, vô dụng…”
“Vậy thứ anh tìm kiếm là thứ công lý thực sự. Một thế giới nơi công lý đánh bại những cái xấu xa.”
Theo từng lời của người phụ nữ cất lên, một luồng sáng bí ẩn dần tỏa ra từ cơ thể cô. Dù choáng ngợp trước ánh hào quang đó, tôi vẫn gật đầu để khẳng định quyết tâm của mình.
“Tôi hiểu rồi. Vậy có lẽ thực sự do sự thiếu sót của tôi.”
“Cái gì cơ?”
Người phụ nữ duyên dáng cúi đầu, nở một nụ cười bình thản.
Thiếu sót tức là sao?
“Vậy tôi sẽ dẫn anh tới thế giới nơi anh đáng ra đã thuộc về.”
“Hah…”
Cái quái gì thế? Tôi thở dài đầy mỉa mai. Người phụ nữ này có vẻ định cho tôi quyền được chọn có sống lại trong một thế giới tôi muốn hay không.
…Tôi cũng thích lắm chứ, cơ mà thực sự được tận mắt chứng kiến kỳ tích thế này thì trên cả tuyệt vời. Thấy bản thân nghĩ ra được những ảo tưởng thế này dù tuyệt vời nhưng làm tôi có hơi ngại.
“Hahaha… Rồi, rồi. Trong thế giới tôi sắp tới, tôi chỉ cần sống hào nhoáng như một anh hùng hay gì đó hả?”
Sau tiếng cười chân thành đó, tôi nhẹ nhàng chấp nhận lời đề nghị.
Dù gì cũng sắp chết. Có lẽ tôi nên tận hưởng chút hạnh phúc cuối cùng này.
“Tôi mừng là anh nhiệt thành đồng ý… Giờ thì, để tôi hỏi anh vài chi tiết nhé.”
“Vài chi tiết?”
Gương mặt u ám từ đầu đến giờ của cô ta cuối cùng cũng trở nên rạng rỡ. Nghĩ thế này có hơi khiếm nhã nhưng một nụ cười thực sự tôn vinh vẻ đẹp của người phụ nữ lên nhiều lần đấy.
“Vâng, trong thế giới mới này, một ma vương mạnh mẽ và loài quỷ đang đe dọa sự tồn vong của nhân loại. Toàn bộ nhân loại giờ đang hợp lực để chống chọi mối hiểm họa này.”
“Nói cách khác, có một cuộc chiến đang diễn ra…”
“Chính xác. Nhân loại đang tập hợp tri thức từ khắp nơi để chống lại lũ quỷ, trong đó có những kẻ mang trong mình sức mạnh và phép thuật khủng khiếp… Tình thế giằng co đã diễn ra suốt thời gian dài.”
“...Và?”
Tôi chỉ biết cười gượng rồi hối nữ thần tiếp tục câu chuyện.
Đến giờ thì mọi thứ nghe vẫn quen quen. Diễn biến tiếp theo chắc là tôi sẽ chọn kỹ năng đặc biệt hay sức mạnh gian lận gì đó rồi sống một đời dễ dàng nhỉ. Được thế thì tốt quá.
“‘...Và?’ là sao?”
“Thú thực, tôi không nghĩ mình làm được gì ở nơi này. Điều tốt nhất chắc là vung kiếm hay bắn súng gì đó.”
Nhưng trái với dự đoán của tôi, nữ thần nghiêng đầu khó hiểu.
Trời ạ, lằng nhằng quá. Tôi biết hết diễn biến từ đầu rồi nên làm ơn vào thẳng vấn đề đi.
“À, ra thế. Nhiều người cũng lầm tưởng chỗ này nhưng… anh không được chọn sức mạnh hay kỹ năng gì cả.”
“Sao cơ…?”
Sự thật làm tôi suýt ngã ngửa. Ngu quá tôi ơi… đã ảo tưởng thì cũng cố làm cho trót đi chứ…
“Vậy nên ít nhất tôi cũng sẽ cho anh tái sinh với ngoại hình, giới tính và một cái tên anh muốn.”
Lờ đi nữ thần đang thao thao bất tuyệt mấy lời xin lỗi, tôi vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ riêng.
Từ đã, cổ chỉ nói là tôi không được chọn chứ có nói tôi không được nhận kỹ năng đâu.
“Khoan, kể cả khi không được chọn, tôi vẫn sẽ nhận được sức mạnh gì đó chứ hả?”
“Vâng. Sức mạnh của mỗi người sẽ được ban… ngẫu nhiên. Như anh thì năng lực thể chất sẽ được cường hóa. Một ví dụ cụ thể thì… gần đây có một người nhận khả năng tạo ra thánh kiếm…”
“Vậy tôi sẽ có khả năng chiến đấu nhất định?”
“Ừ thì, đúng thế…”
Thấy nữ thần gật đầu, tôi tin suy đoán của mình đã đúng.
Chỉ cần xác nhận thế là đủ. Giờ thì đến phần lựa chọn nào… Giống như tạo nhân vật trong trò chơi ấy nhỉ.
“Ở thế giới đó có phân biệt giới tính không?”
“Không. Toàn bộ nhân loại đều thống nhất để chống lại ma vương nên chẳng có thì giờ cho mấy cái chuyện cỏn con đấy đâu. Mà thực tế thì phụ nữ thường có khả năng kiểm soát ma thuật tốt hơn nên có vai trò lớn hơn chút.”
“Hmm…”
Thế thì quá hoàn hảo. Tôi đã trải qua cuộc sống khốn khổ của một người đàn ông trong kiếp trước. Ngoài ra, nếu đây không phải ảo tưởng thì mọi chuyện sẽ khá thú vị đấy. [note61155]
“Hiểu rồi. Cuối cùng thì… về cái tên, tên tiếng Nhật hiện tại Narita Masayoshi nghe không phổ biến lắm nhỉ. Vậy nên để tránh nổi bật quá, tôi đề nghị anh hãy chọn một cái tên khác…”
“Hmm… Được rồi. Thế tôi chọn Themis.”
“Ế…”
Khi tôi nói thế, nữ thần ngẩng mặt lên, gương mặt ngơ ngác. Bộ tôi nói gì lạ lắm hả?
“Themis, nữ thần của luật lệ và trật tự. Nếu tôi định mang công lý đến thế giới đó thì còn cái tên nào hợp hơn được nữa chứ?”
“Ừ-Ừm… Thế thì, Themis-san… Làm ơn chờ chút.”
Nói xong, nữ thần đột nhiên biến mất. Cổ còn mang theo tài liệu gì đó, té ra cả thần thánh cũng cần xử lý việc bàn giấy hả?
Nhưng mà… Tôi có hơi phấn khích quá khi tưởng tượng ra giấc mộng này thì phải. Kể cả đây có là giấc mơ trước lúc lìa đời, được vui vẻ một chút cũng chẳng hại gì.
“Lần cuối cùng mình còn thấy thích thú như thế này là bao giờ nhỉ…?”
Tôi ngước nhìn bầu trời sao bất tận và trầm trồ. Thời đi học tôi từng chơi một trò có những thiết lập chi tiết như thế này…
“Cảm ơn vì đã đợi.”
“Oái!”
Trong lúc tôi còn đang mơ màng, nữ thần đột nhiên xuất hiện không một tiếng động và cất lời. Tôi hoảng quá nên nhảy dựng lên và hét lên một tiếng khá kỳ cục. Nói thật là có hơi… à không, cực kỳ xấu hổ.
“Có chuyện gì thế?”
“Không không… tôi đang chiêm ngưỡng bầu trời sao thì cô làm tôi giật mình…”
Không đời nào tôi lại nói mình đang hồi tưởng về mấy khoảnh khắc kỳ cục từ một trò chơi trực tuyến cũ mèm đâu.
“Fufu, bản thân mỗi chấm sáng rực rỡ trên kia là một thế giới.”
“Thật luôn…”
Nữ thần mỉm cười hiền từ, âu yếm ngắm nhìn những vì sao trải rộng đến chân trời.
Mỗi khi ngước nhìn bầu trời sao, con người thường xuất hiện nhiều ý nghĩ khác nhau nhưng phần lớn chúng thường rất mộng mơ. Với một kẻ tuyệt vọng bởi thế giới rồi chết như tôi, đây đúng là một giấc mơ…
“Giờ thì, tôi sẽ gửi anh đến nơi đáng lẽ anh đã được sinh ra, Themis-san.”
“Ừm…”
Tôi đứng dậy, lấy tay gãi đầu để che đi sự đau buồn trong lồng ngực.
Nếu là một giấc mơ thì giờ đã đến lúc hạ màn. Tôi cũng tốn kha khá công sức để thiết lập con người mới nên hy vọng giấc mơ này sẽ trở thành hiện thực.
“Anh có vẻ hơi cô đơn nhỉ?”
“Thật à?”
Đáp lại lời nữ thần, tôi mỉm cười trong khi cơ thể dần trở nên trong suốt và hóa thành ánh sáng..
“Chúc cho anh tìm thấy hạnh phúc ở thế giới mới… Trước tiên, tôi sẽ gửi anh đến gần thủ đô hoàng gia nên xin hãy đăng ký làm mạo hiểm giả ở đó…”
Ánh sáng lấp đầy thị giác, chỉ còn lời nói của nữ thần vọng tới. Cảm giác thật ấm áp trái ngược hẳn với lúc tôi chết, giống như thể đang chìm dần vào bồn nước nóng. Không còn vương vấn gì nữa, tôi đành phó mặc bản thân cho sự thoải mái đó.