Vikir biết rất rỏ tính cách của Hugo.
'... Loài bò sát.'
Một con người vô cảm và máu lạnh đến mức người ta có thể liên tưởng Hugo như một loài động vật bò sát.
Ông ta là một người chỉ quan tâm đến tương lai của gia tộc và hành động của bản thân mình.
Ông coi tất cả mọi người xung quanh trừ bản thân mình chỉ là một công cụ, đặc biệt là vũ khí.
Về cơ bản, vũ khí chỉ tồn tại với mục đích làm hại con người. Và không ai có thể nghĩ rằng vũ khí lại tỏ ra thương xót hay do dự trước một điều gì đó.
Cũng là lẽ tự nhiên khi mọi vũ khí mà ông ta nuôi thì chúng chỉ càng trở thành một cổ máy giết chóc hoàn hảo hơn thôi.
Vì vậy, rất có thể ánh mắt của Hugo nhìn về phía Vikir đang dần dần nhuốm màu hài lòng.
"Con nghĩ rằng con không có tội hay sao?"
"Vâng, đúng hơn là chúng nó đã sai."
"Chúng làm sai?"
"Vâng, tại vì chúng quá yếu."
Với lòng tự trọng cao, nơi chỉ chỉ chứa những kẻ mạnh và yếu đuối là một tội lỗi.
Đó không phải là châm ngôn nhà Baskerville hay sao?
Lời nói của Vikir đã thể hiện rằng cậu đã thấm nhuần phương châm của nhà Baskerville.
Sư tử săn hưu không phải là tội lỗi.
Việc kẻ mạnh đánh bại kẻ yếu đã là một sắp đặt của tự nhiên. Cứ khăng khăng phán tội ác rồi đưa ra hình phạt thì chỉ là một sự ngu ngốc của kẻ yếu.
Đây là lời dạy của Hugo qua các giảng sư, nó giống như những chiếc đinh đóng vài tai cậu lúc cậu còn nhỏ ở kiếp trước.
'... Chung quy ra là ba anh em sinh ba đã bắt nạt mình trước! Dù mình có cố giải thích hay than vãn cũng chỉ tổ tốn mước bọt mà thôi.'
Ở tiền kiếp, Vikir cố giải thích về sự vô tội của mình và tội lỗi mà bộ ba đó đã làm, giống như những đứa trẻ bình thường vẫn làm. Thậm chí Hugo còn tỏ ra coi thường bằng vẻ mặt còn nhăn nhó hơn cả lúc này.
... Và đôi mắt chứa đầy sự coi thường đó vẫn y như vậy cho đến cái lúc mà cậu quỳ trước máy chém.
Trong khi đó.
Hugo Le Baskerville.
Ông ta đan hai bàn tay vào nhau và đặt trước cằm.
"Chúng đã đến Lâu đài trẻ em trước con."
"..."
"Và chúng có nói rằng, với tư cách là những người anh đi trước, chúng rộng lượng tha thứ cho con."
Vikir còn không buồn trả lời.
Có thể nói rằng Vikir đã có nhiều năm kinh nghiệm khi ở cạnh Hugo.
Có lẽ cặp sinh ba thay vì đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho Hugo thì chúng lại khiến ông ta thất vọng phần nhiều.
'Chắc chắn lúc đó chúng đã rất sợ hãi? Vậy còn sự tha thứ mà chúng nói thì sao?"
Vikir trả lời bằng giọng vô cảm.
"Không cần thiết, miễn chúng biết sợ là được."
"... ."
Hugo dừng lại một chút.
Cuối cùng, Hugo bật ra một tiếng cười yếu ớt.
"Haha, đúng vậy nhỉ. Khi muốn trở chủ nhân của gia tộc này thì ta phải nổ lực để trở thành người được chọn nhỉ?"
Đây là lần đầu tiên Vikir thấy Hugo nói về bản thân mình, nó là một cảnh tượng khá xa lạ đối với cậu.
'Có điều, ông ta nói ông ta cố gắng để trở thành chủ gia đình? Liệu chỉ bằng cách cố gắng chăm chỉ như Hugo nói có thể trở thành chủ gia tộc?'
Vikir, người đang tỏ ra kinh ngạc trước lời nói của Hugo chợt hiểu ra.
Hugo đã leo lên vị trí tộc trưởng bằng cách hạ sát hết tất cả những người anh trai của mình.
'Đúng vậy. Ông ta đã được nghe rằng người anh cả sẽ là ứng cử viên cho vị trí tộc trưởng vô điều kiện. Thậm chí còn có thể dành được vị trí tộc trưởng.'
Đó là khoảng khắc mà Vikir nhận ra bản chất thực sự của nhà Baskerville.
Hugo hỏi lại.
"Sao cũng được. Nhưng các anh của con đã rộng lượng tha thứ cho con rồi, con không cảm thấy áy náy sao?"
"... ..."
Vikir im lặng nhìn Hugo một lúc.
Đôi mắt ấm áp của người cha, thứ mà cậu chưa bao giờ được trải nghiệm ở kiếp trước.
... Cậu nhớ về khoảng thời gian trước khi hồi quy.
Cô con gái cuối cùng của một gia tộc đã từng đích thân đến gặp trực tiếp Hugo.
Sau một khoảng thời gian dài, cô trở thành nữ sơ và đến nói voiw Hugo rằng: "Ta đã tha thứ cho ngài."
Và Hugo, người nghe thấy lời đó trả lời.
"Không phải sự tha thứ chính là lời xin lỗi của những kẻ yếu đuối không thể trả thù sao?"
Ngoại trừ kính ngữ, cậu đã lặp lại toàn bộ những lời mà Hugo đã nói lúc đó.
Ngay lập tức, đôi mắt Hugo mở to.
"Ha Ha Ha Ha Ha—"
Tiếng cười lớn đến mức như thể ly nước trên mặt bàn đang nhảy múa vậy.
Hugo tựa lưng vào ghế với vẻ mặt hết sức hài lòng.
"Con ta thì phải như vậy."
Đây là lần đầu tiên mà Vikir thấy Hugo bày tỏ cảm xúc với đứa con của như vậy.
Cuộc trò truyện giữa Vikir và Hugo kết thúc tại đây.
"Barrymore."
Hugo, người đã gọi quản gia, khuôn mặt của ông ta đã trở lại dáng vẻ nghiêm túc thường thấy.
Nhưng hơi ấm của người cha vẫn đọng lại trong lời nói đó.
"Đưa Vikir đến kho thực phẩm."
Đôi mắt của Barrymore mở to khi nghe thấy điều đó.
Những đứa trẻ ở Baskerville luôn ăn cùng một loại thức ăn cho đến khi chúng đủ mười lăm tuổi.
Nước và Haggis.
Nó được làm bằng cách nghiền tất cả các loại thịt, ruột của các loài động vật và một ít rau lại với nhau thành một loại bột nhỏ.
Nó chứa hàm lượng calo và chất dinh dưỡng cực kì cao nhưng lại cực kì khó ăn, nhạt và mặn là hai vị duy nhất.
Thức ăn được cung cấp với số lượng không giới hạn và được quản lý và bảo quản rất vệ sinh nhưng lại rất nhạt nhẽo.
Vì vậy những đứa trẻ nhà Baskerville hay phát cuồng vì những đồ ăn nhẹ như bánh, kẹo và sô cô la được tặng khi chúng đạt được điểm xuất sắc trong các môn học cơ bản.
Đó là một cách truyền cảm hứng học tập rất tốt được áp dụng bởi nhà Baskerville. Nuôi dưỡng ý thức cạnh tranh và phát triển chúng thành những chiến binh tuyệt vời cho Baskerville với mức tổn thất thấp nhất.
Nhận thấy điều đó, Hugo hỏi Vikir.
"Con có thứ gì muốn ăn trong kho thực phẩm không?"
"Sô cô la!"
Hugo nhìn Vikir một lúc rồi gật đầu.
Có lẽ ông ta đang nghĩ: " Thì ra nó vẫn lac một đứa trẻ không hơn không kém."
Barrymore mỉm cười vui vẻ như một đứa trẻ.
Hugo ra lệnh cho Barrymore.
"Hãy đến kho thực phẩm và cho nó lấy bao nhiêu sô cô la tùy thích. Nhưng đừng quá tham lam, hãy lấy đủ lượng mà mình có thể lấy."
"Vâng, thưa tộc trưởng."
Barrymore nắm tay Vikir và đi về hướng cửa chính.
Cùng lúc đó.
Hugo quay lưng về phía cửa và nói.
"Hãy để ta xem xem con có thể làm được gì trong bài kiểm tra thực hành."
Thật bất thường khi lần đầu tiên cậu nhận được sự khích lệ từ người khác.
Nhưng những lời nói sau đó còn khiến mọi chuyện trở nên bất thường hơn.
"... Và hãy nhớ đừng để thua bất kỳ đứa trẻ nào trong nhà chính đấy."
Nghe được những lời đó, mắt Vikir sáng chói lên một màu đỏ.
Hằng trong đó là sự tức giận tột cùng như hai mặt trời nóng rực chực chờ nuốt chửng các hành tinh xung quanh.
◇◇◇
"Chúng tôi rất vinh dự khi ngài đến đây, thiếu chủ Vikir."
Barrymore đưa Vikir đến một gian phòng bếp ở ngoài Lâu đài trẻ em.
Những đầu bếp cũng theo sau và lịch sự chào hỏi cậu.
Kho lương thực được chưa sâu dưới lòng đất.
Không khí lạnh thoát tmra từ các khe đá trộn lẫn với không khí ấm áp ở bên ngoài tạo thành một làn sương nhẹ.
Barrymore dang tay vẩy đi làn sương mù bên trong nhà kho.
Vikir đi vào trong.
Thức ăn dành cho những hiệp sĩ hộ vệ, các thành viên trong gia đình và các người hầu đều được xắp sếp ngay ngắn trong kho.
"Ở đây có kẹo và thạch thưa thiếu chủ, còn không thì ngài có thể nấu riêng cho món ngài thích, tôi sẽ nhờ đầu bếp làm việc đó."
Trước những lời ân cần của Barrymore, Vikir lắc đầu.
"Chỉ là sô cô la thôi."
Lúc đó, Barrymore nhìn xuống Vikir với ánh mắt hơi buồn bả.
Thật, Vikir ước gì có thể có nhiều sô cô la như vậy.
"Khi cậu đủ mười lăm tuổi, cậu có ăn bao nhiêu tùy thích."
Đó là một lời an ủi chân thành.
Những người đầu bếp đi phía sau họ lấy ra những viên sô cô la chất lượng cao nhất từ trên kệ trong khi dõi theo từng hành động của quản gia.
"Đây là loại sô cô la có chất cao nhất mà các quý cô ở gia tộc Morgue thường hay thưởng thức. Chúng tôi có thể đưa ra một vài gợi ý cho ngài. Người ta nói rằng hương vị của sô cô la sẽ trở nên đậm đà hơn nếu ngài thêm các loại hạt từ phương Nam hoặc mật ông từ Phương Tây."
Nhưng sau tất cả Vikir vẫn lắc đầu.
"Ta cần loại hạt cacao chưa qua bất kỳ quá trình xử lý nào."
'.... Vâng?"
Vikir nói với Barrymore và những người đầu bếp đang mang vẻ mặt khó hiểu.
"Ta cần một loại cacao có hương vị đậm nhất có thể."
Người quản gia Barrymore nghe những lời đó trong khi nghiêng đầu khó hiểu.
Nguyên liệu làm sô cô là là từ hạt cacao.
Nhưng hạt cacao chưa qua công đoạn chế biến sẽ có vị đắng và se đậm hơn là ngọt.
Ngay cả khi sản phẩm của nó có hương vị ngọt đến mức nào thì loại hạt cacao tạo ra nó là rất đắng.
Một lúc sau, Barrymore lên tiếng sau khi nghe báo cáo từ người đầu bếp.
"Ừm... Nếu là loại có hương vị đậm đà nhất... thì nó đang nằm trong kho. Trước đây, tộc trưởng đã đích thân lãnh đạo các thượng nghị sĩ trong gia tộc đi khuất phục những kẻ thuộc tộc Người man rợ ở mặt trận phía Tây của lãnh thổ và họ biến khu rừng rộng lớn ấy thành một khu đất nông nghiệp. Có người nói rằng có một loại đậu được tìm thấy duy nhất ở đó là 'Đậu máu' một đặc sản ở nới đó, với một hạt người ta có thể làm ra một trăm lít sô cô la."
"Tốt, mang nó đến đây."
"Tôi cần mang bao nhiêu, thưa ngài?"
"Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
Các đầu bếp di chuyển theo lệnh của Vikir.
Chẳng mấy chốc, một đầu bếp đã quay lại với một chiếc túi vãi nhỏ trên tay.
Cái tui chỉ vừa đủ hai nắm tay, chứa đầy những hạt đậu nhỏ.
Theo ước tính sơ bộ, chiếc túi chứa khoảng tầm mọt trăm hạt.
Người ta nói rằng, một hạt Đậu đỏ tương đương với một trăm lít sô cô la đặc.
Vikir cắn thử một hạt đậu đỏ để kiểm tra.
—Rắc!!—
Một cảm giác "tuyệt vời" ngay lập tức tràn ngập khắp miệng Vikir.
Nó đắng nghét đến nổi cả lưỡi cậu cũng đã tê rần tê dại mặc dù đã có sự bảo hộ của sông Styx.
Vikir nhổ đậu ra và gật đầu hài lòng.
Barrymore gật đầu.
'Thiếu chủ có vẻ rất thích sô cô la.'
Dù sao đi nữa, Hugo cũng đã nói rằng hãy cho Vikir càng nhiều thức ăn càng tốt, nên sẽ không có vấn đề gì nếu Vikir lấy hết số đậu.
Tuy nhiên, một túi hạt cacao này đủ để sản xuất 10.000 lít sô cô la.
Barrymore ngưỡng mộ lòng tham và trí tuệ siêu việt của cậu nhóc tám tuổi này.
Có lẽ Vikir sẽ ăn được rất nhiều sô cô la yêu thích của mình cho đến suốt quãng đời còn lại.
"Thiếu chủ Vikir, ngài có muốn chúng tôi xử lý hết đống này rồi mang đến phòng cho ngài không?"
... Tuy nhiên.
Vikir đưa ra câu trả lời khiến cho tất mọi người đang có mặt ở đó đều khó hiểu.
"Không cần xử lý đâu, như thế này là được rồi."
Rõ ràng là cậu không muốn dùng số sô cô la đó để ăn.