Tám năm đã trôi qua kể từ sự kiện kinh hoàng đó.
Vikir Van Baskerville đã tròn tám tuổi và như bao đứa trẻ ở nhà Baskerville, cậu đang tham gia lớp học của một giảng sư.
"Được rồi, câu hỏi cuối cùng cho ngày hôm nay. Hãy cho tôi biết cách nhận biết các cấp bậc của một kiếm sĩ?"
Với vẻ mặt bình tĩnh Vikir trả lời.
"Bất kể trình độ kỹ năng kiếm thuật như thế nào, người không biết đưa mana của họ thấm nhuần vào thanh kiếm được gọi là 'Tập sự kiếm sĩ', người có thể đưa mana vào lưỡi kiếm nhưng khí chất lại yếu như không khí được gọi là 'Tinh thông kiếm sĩ', trạng thái mà người nạp mana vào thì hào quang tỏa ra lại dính và đặc như chất lỏng trên lưỡi kiếm được gọi là 'Tất nghiệp kiếm sĩ', khi người nạp mana vào lưỡi kiếm mà hào quang nó tỏa ra lại rắn chắc như chất rắn và có thể tùy ý thay đổi hình dạng theo ý muốn của người sử dụng thì được gọi là 'Bậc thầy kiếm thuật.'
Tất nhiên, những điều này được tách riêng ra để dễ dàng cho việc nhận biết giữa các cấp độ của kiếm sĩ.
Nhưng về cơ bản, chiến đấu đa phần đều phụ thuộc vào những yếu tố như sức khỏe, địa hình, khí hậu, độ ẩm, trọng lực, kinh nghiệm chiến đấu và mật độ mana trong khí quyển.
Bạn có thể tính toán trước những điều đó, nhưng khi bắt đầu thực hiện thì kết quả hầu như sẽ khác.
Nhưng đối với một đứa trẻ tám tuổi thì việc tính toán đó không quá phức tạp.
Khi Vikir trả lời không ngắt câu thì những đứa trẻ xung quanh bắt đầu giơ tay và phát biểu như chúng đang thi ai phát biểu nhiều và tốt nhất vậy.
"Nếu một Tập sự kiếm sĩ đấu với một Tinh thông kiếm sĩ thì Tập sự kiếm sĩ sẽ thắng!"
"Nếu Tinh thông kiếm sĩ đấu và Tất nghiệp kiếm sĩ xảy ra một trận chiến thì Tất nghiệp kiếm sĩ sẽ thắng!"
"Bậc thầy kiếm thuật mạnh hơn Tất nghiệp kiếm sĩ!"
"Và Gia chủ là Chủ nhân!"
Vikir chỉ im lặng và nghe những trẻ xung quanh phát biểu.
Và rồi một câu nói trong những đứa trẻ đã xoáy thẳng vào lòng ngực cậu.
'Gia chủ là Chủ nhân!'
Hugo Le Baskerville, gia chủ của gia tộc Baskerville.
Đối với một pháp sư, ông ta sở hữu đến tận bảy vòng tròn mana.
Tuy nhiên, với tư cách là một Bậc thầy kiếm thuật, ông ta đã chuyển hóa mana mà mình có thành hào quang và sử dụng hào quang đó trên thanh kiếm của mình. Và trình độ của ông ta được cho là ngang ngửa với một Bậc thầy kiếm thuật được cả thế giới kính trọng.
Người giảng sư gật đầu một cách hài lòng và nói.
"Phải, Hugo là gia chủ của Baskerville, là một người đã đạt đến trình độ của Bậc thầy kiếm thuật. Đây là cấp độ mà trong đế quốc chỉ có bảy người đạt được. Và bảy vị gia chủ của bảy gia tộc đã đạt được danh hiệu này."
Tất nhiên, Vikir biết điều này.
Cậu thậm chí còn biết rằng có một số Bậc thầy kiếm thuật mạnh mẽ hơn cả trong lẫn ngoài đế quốc đang tồn tại.
Đây là điều mà không ai biết được vào thời điểm hiện tại.
Vikir đang chìm vào suy tư một mình.
Người giảng sư đã chú ý đến Vikir từ lâu.
'Thiếu chủ Vikir là một người tuyệt vời.'
Một tài năng thực sự đã nở rộ. Một tài năng gần như áp đảo tất cả những đứa trẻ ở đây.
Việc nín thở bảy phút dưới dòng sông Styx khi cậu mới là một đứa trẻ một trăm ngày tuổi đã trở thành một câu truyện huyền thoại trong gia đình Baskerville.
Nhưng không chỉ sở hữu cơ thể ưu việt, cậu còn có trí óc thông minh đến mức không có đứa trẻ cùng lứa nào vượt qua được.
Có thể nói rằng: "Dạy một điều, khai sáng trăm điều." Là câu nói hợp với thiếu chủ Vikir nhất lúc này.
'Gia chủ chắc là sẽ rất hạnh phúc vì thiếu chủ này lắm.'
Anh định báo cáo tất cả chuyện này với Hugo.
Ban đầu, Hugo không mấy quan tâm đến những đứa con còn lại trừ khi chúng là con cả hoặc con thứ của ông.
Hugo thường hành động như thể ông một người buôn bán gia súc, thỉnh thoảng lại ghé qua chỉ để ghi lại chỉ số tăng trưởng và giá trị của chúng.
Nhưng dạo gần đây, Hugo đã gia tăng sự quan tâm đến Lâu đài trẻ em trong vài năm qua.
Tất nhiên là vì Vikir.
Việc Hugo đến lâu đài này mà không có lý do là một điều bất thường. Sỡ dĩ, nơi này chỉ dùng để nuôi dạy những đứa trẻ dưới mười tuổi. Vì vậy những ngày này gánh nặng mà các giảng viên phải có là rất lớn.
'Cảm ơn ngài, gia chủ. Toi sẽ hỗ trợ thiếu chủ bằng tất cả khả năng năng của mình.'
Nhờ có Vikir mà ngân sách của lâu đài đã tăng lên đáng kể, địa vị của anh cũng đã tăng lên so với các hiệp sĩ khác trong gia đình nên mọi người đều nhìn Vikir với ánh mắt thiện cảm.
Tất nhiên, đối với Vikir thì cậu cũng chẳng quan tâm mấy đến chuyện đó làm gì.
◇◇◇
Sau khi kết thúc buổi học của giảng sư, những đứa trẻ khác đã trở về phòng riêng của mình trong lâu đài.
Vikir lại bắt đầu rơi vào suy tư một mình.
'Hugo bây giờ chính là một Bậc thầy kiếm thuật.'
Thật không may, đó chính là sự thật
Mật độ mana và độ rắn khác hoàn toàn với 'khí chất rắn' mà chỉ có bậc thầy kiếm sĩ mới thể hiện ra được, và hào quang mana 'đặc và dính' đã xuất hiện khi ông ta đạt được Tất nghiệp kiếm sĩ.
Vikir nghiến chặc răng.
'Trong kiếp này, mình sẽ không sống và chết một cách hèn hạ như vậy nữa.'
Ít nhất là cho đến khi lễ trưởng thành bắt đầu, mình phải khôi phục toàn bộ sức mạnh ở kiếp trước.'
Hiện tại cậu đã tròn tám tuổi.
Cấp độ kiếm thuật của Vikir đã đạt đến cấp cao nhất của Tinh thông kiếm sĩ mà không ai biết.
Ở tiền kiếp, đó là cấp độ mà cậu chỉ có thể mơ đến trước khi bước sang tuổi hai mươi.
Khi còn ở kiếp trước, khi đến một độ tuổi nhất định thì cậu đã có cấp bậc cao hơn kiếm sư.
Trên thực tế, điều này đối với bên ngoài kia thế giới đã được coi là thiên tài vô song. Nhưng đối với nhà Baskerville thì nó chỉ nằm ở mức tạm chấp nhận hoặc kém hơn.
Theo lẽ thường, những đứa trẻ nhà Baskerville sẽ bước qua cánh cửa cấp độ Tinh thông kiếm sĩ ở độ tuổi hai mươi và đạt được cấp độ Tất nghiệp khi ở tuổi ba mươi.
Nếu có thể đưa 'mana đặc' lên lưỡi kiếm của mình theo cách riêng thì cậu có thể thăng lên vị trí điều hành hoặc có thể chuyển từ cấp độ này lên cấp độ khác một cách nhanh chóng.
Những người ưu tú trong gia đình Baskerville, những người được cho là thiên tài trong số những thiên tài, những người đạt được cấp độ Tinh thông kiếm sĩ khi ở ngưỡng độ tuổi hai mươi.
Nhưng Vikir lại làm được điều đó khi chỉ mới ở tám tuổi.
Ở độ tuổi mà cậu ở kiếp trước còn chả biết đến sự tồn tại của mana là như thế nào.
Đây là đẳng cấp mà những người siêu ưu tú trong gia tộc này cũng đừng mơ mà làm được.
Khi Vikir đang thăng hoa trong mớ cảm xúc của mình.
"Này."
Cậu nghe thấy một giọng nói được phát ra từ phía sau.
Cậu xoay người lại và nhìn thấy ba đứa trẻ cùng lớp của giảng viên lúc nảy. Ba đứa đều cùng tuổi là chín.
Highbro Le Baskerville, Midbro Le Baskerville, Lowbro Le Baskerville.
Họ 'Le' dành cho con trai trực hệ và họ 'La' là dành cho con gái trực hệ.
Vậy cả ba đứa trẻ đang ở trước mặt cậu đây chính là hậu duệ trực hệ của nhà Baskerville.
Với tông giọng khiêu khích, Highbro nói với Vikir đang đứng trước mặt.
"Ngươi định đi đây vậy, tên rác rưởi?"
"Ngươi đi đâu?"
"Ngươi đi đâu?"
Nếu tên anh cả nói lời chính thì hai tên em sẽ nói lời phụ theo.
Đây có thể việc bắt nạt giữa những đứa trẻ chín tuổi ở lâu đài này. Dù sao, nhà Baskerville luôn chú trọng đến tài năng và ưu thế, những chuyện này cũng sẽ giúp tăng thực lực và thúc đẩy phát triển cho những đứa trẻ.
Nếu chúng lớn hơn chút thì chắc chắn nhà Baskerville sẽ không để chúng làm vậy với nhau nữa, ít nhất là còn ở đây.
Tuy nhiên, Vikir để mắt đến bộ ba này là vì lý do khác.
'... Cây đinh ba của Hugo Le Baskerville.'
Mười năm nữa, chúng sẽ trở thành những kẻ thù khá rắc rối.
Thực chất, ở tiền kiếp, đây là ba con chó săn đã cố gắng truy đuổi và giết chết cậu, nhưng cậu lại may mắn thoát khỏi cửa tử thần.
'Nghĩ kĩ lại thì, từ lúc còn nhỏ thì chúng đã quấy rối mình rất nhiều lần.'
Lúc nhỏ, Vikir phát triển thể chất lẫn kỹ năng rất chậm so với những đứa trẻ khác vì bộ ba trước mặt đã chiếm hết tài nguyên phát triển của cậu.
Vì lẽ đó, có nhiều nhiệm vụ khiến cậu suýt bỏ mạng khi thực hiện.
Đôi mắt Vikir chuyển sang màu đỏ ánh lên vẻ tức giận.
Bộ ba chín tuổi bắt tiến đến chỗ cậu và vây quanh cậu, dường như chúng không để cho cậu rời đi.
"Này tên rác rưởi, nghe nói ngươi đã ngâm mình trong dòng sông Styx 7 phút cơ à? Còn bóp chết hai con Huyết Xà trong nôi? Lừa đảo à, một tên nhóc kém hơn ta một tuổi mà lại dám nói dối ta à?!"
"Nói dối."
"Nói dối."
Highbro, đứa mang tính cách hung ác nhất trong ba đứa tiến lên một bước.
"Ngươi có thể làm được như thế này không?"
Cùng lúc đó, một quả cầu phát sáng mờ nhạt xuất hiện trên lòng bàn tay của Highbro.
Những đứa trẻ nhà Baskerville sở hữu tài năng thiên phú về cảm nhận mana và sử dụng nó một cách tự nhiên.
Highbro đã có thể ngưng tụ ra mana và tập hợp nó lại thành một hình cầu.
Chắc chúng vẫn chưa thể đưa lượng mana đó vào lưỡi kiếm được bởi vì kĩ năng đó mới xứng đáng với cái gọi là thiên tài đối với ngoài kia thế giới.
Dĩ nhiên là trong nhà Baskerville ba anh em nhà này cũng được khen ngợi là khá tài năng.
"Khi nhắc đến tài năng, thì ta đây mới chính là tài năng. Nhanh lên mau chứng minh sự tài năng của ngươi đi, tên rác rưởi, xem ngươi có thể tạo ra được bao nhiêu khối cầu mana."
"Nhanh lên."
"Nhanh lên."
Bộ ba tiếp tục thúc giục Vikir.
Vikir nhìn khối cầu được tạo ra bởi Highbro, trông khá mịn màng.
Một khối cầu to bằng nắm tay của một đứa nhóc chín tuổi. Vâng, ở độ tuổi này thì tôi có thể tạo ra khối cầu mana tốt hơn chúng gấp nhiều lần.
Từ lúc bóp cổ hai con Huyết Xà trong chiếc nôi đến bây giờ đã là tám năm.
Cậu muốn thử xem sức mạnh của mình đã khôi phục được bao nhiêu kể từ đó.
Đây cũng là cơ hội để cậu kiểm tra thử. Vikir nhìn quanh một lần.
Không có gì đáng lo trong Lâu đài trẻ em. Nơi chỉ có trẻ em dưới mười tuổi sinh sống và một số hiệp sĩ hộ vệ.
Nhưng một số giảng sư và lính hộ vệ đã tạm thời rời khỏi lâu đài.
Vikir giơ cao lòng bàn tay mình lên. Cậu bắt đầu thu thập mana.
Nhìn thấy vậy, khuôn mặt ba đứa đều trở nên kinh ngạt.
".... !"
".... !"
".... !"
Nhưng, không có gì xảy ra trên lòng bàn tay của Vikir.
Bộ ba đều ngơ ngác một lúc rồi bắt đầu cười lớn.
"Ahahaha, tên tạp chủng rác rưởi. Ngươi thậm chí còn không thể tạo ra được một phản ứng mana cho đến khi nó tắt đi sao?"
"Không thể tin được."
"Không thể tin được."
Bộ ba nói với giọng chế nhạo thậm chí chúng còn cười ra nước mắt.
.... .... Nhưng.
Đồng thời ở một tháp canh cách Lâu đài trẻ em không xa.
Một trong những người lính hộ vệ đã nhìn thấy một điều bất thường trên bầu trời qua ô cửa sổ.
"Cái gì? Tại sao phía trên Lâu đài trẻ em lại có tới hai mặt trời vậy?"