Vạn Viện Thánh Thư.
Đó là một thư viện khổng lồ nằm sâu trong tòa nhà chính ở Baskerville và quy mô của nó có thể sánh ngang với thư viện lớn nhất Đế Quốc.
"Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên mình đến và tận mắt nhìn thấy nó."
Vikir đi qua lối vào được canh gác bới các hiệp sĩ và tiến vào khu vực kiểm soát.
Cậu xuất trình tờ giấy ra vào thư viện có chữ ký của chính Hugo, bây giờ không ai có thể cản bước được cậu.
Một số Hiệp Sĩ Hộ Mệnh còn chào cậu với một nụ cười nhẹ.
Ít lâu sau, Vikir đã đứng trước lối đi dẫn sâu vào trong Vạn Viện Thánh Thư.
Thư viện được tạo ra bằng cách trực tiếp đào thẳng vào trong vách đá cứng, độ rộng của nó có thể đem so với miệng của một con quái vật khổng lồ.
Sách chất đống khắp nơi.
"Mình đoán mình cần phải xử lý nhanh gọn nhất có thể."
Vì lúc nào cậu cũng ở một mình nên cậu hay tự độc thoại và nó đang dần xuất hiện trong đầu cậu nhiều hơn.
Vikir nhìn quanh thư viện khổng lồ và suy nghĩ về quãng thời gian còn lại.
Trong lòng cậu rất vội vàng, nhưng những bước đi và ánh mắt lại rất chậm rãi, từ tốn.
Cảm giác độc đáo của những cuốn sách cũ kĩ, mùi mực và lớp bụi.
Nhưng cậu không nghĩ nó mang lại cảm giác thoải mái cho lắm.
Sách bách khoa về kỹ thuật sử dụng vũ khí lạnh, phương pháp để tiêu diệt kẻ địch trong khoảng thời gian ngắn nhất và lý thuyết giết người hiệu quả và logic.
Và một thư viện khổng lồ chứa đầy chúng.
Vô số kiếm sĩ vĩ đại ở thời đại trước trong lịch sử nhà Baskerville đều đã từng bước chân vào đây. Giống như họ đều tham gia vào một trận chiến ngôn từ thầm lặng, chỉ chiến đấu trên cơ sở lý thuyết qua các trang sách.
Có phải đó là lý do vì sao...?
Thay vì mang cảm giác dễ chịu thư thái như trong thư viện, lại có cảm giác như ta đang đi qua hành lang trong một nhà tù, nơi giam giữ những kẻ giết người máu lạnh, tàn nhẫn và lạnh lùng.
Vikir cảm thấy những ánh nhìn sắc bén từ những cuốn sách bách khoa kiếm thuật được xếp trên kệ.
Và Vikir đã sớm làm quen với điều này từ lâu.
Cạch-Cạch!
Tiếng bước chân bị nhấn chìm bởi vực thẩm mang tên hành lang.
Càng đi sâu vào trong, cậu càng nhìn thấy những cuốn sách cũ hơn.
Kiếm thuật 'Thiết Đoạn Môn Nha Kiếm', kiếm thuật 'Phấn Toái Ma Nha Kiếm', kiếm thuật 'Thấu Nanh Kiếm', kiếm thuật 'Song Xuyên Bạo Nha Kiếm', kiếm thuật 'Trí Xỉ Kiếm',...
Những cuốn sách bách khoa về kiếm thuật quen thuộc, là những cuốn sách mà cậu rất muốn học ở kiếp trước, và có những cuốn sách nói về kiếm thuật mạnh mẽ đến mức cậu thậm chí còn chẳng bao giờ dám mơ tới lại được xếp ngay ngắn ở đây như những hàm răng sắc nhọn.
Những ổ khóa được khóa chặc chẽ để chống những tên trộm đột nhập vào.
Thông thường, những đứa con ngoài giá thú, dù có bao nhiêu mana, kinh nghiệm luyện tập cũng khó có thể học được hơn Nanh Thứ 4.
Hậu duệ trực hệ phải học ít nhất đến Nanh Thứ 5, những người ưu tú trong hậu duệ trực hệ phải học đến Nanh Thứ 6, và những người lớn tuổi hơn phải đạt được Nanh Thứ 7.
Hugo Le Bakerville hiện đã đạt được đến Nanh Thứ 7, và bảy chiếc nanh mà ông ta thi triển ra đã đưa ông ta thành một trong những nhân vật quyền lực nhất đại lục và là một bậc thầy kiếm thuật.
Vì đây là cuộc cạnh tranh với người đứng đầu gia tộc Morgue, được mệnh danh là phù thủy vĩ đại sở hữu Vòng Tròn Ma Pháp Thứ 7, nên việc ông ta thăng tiến sức mạnh hằng ngày là điều dễ hiểu.
Vikir dừng bước.
Trong thư viện rộng lớn, một biển sách mà ta không biết được cuốn sách nào được đặt ở đâu.
Ở trong đống sách đó, cậu có thể thấy cuốn sách mà Hugo đã kể cho cậu nghe.
Một cuốn sách nằm trên giá đỡ được bảo vệ bởi một dây xích khóa như thể nó là một cuốn sách quý giá.
Khi Vikir tra chiếc chìa khóa mà Hugo đã giao cho cậu vào ổ khóa. Hình dáng của cuốn sách đã lộ ra.
[Kỹ Thuật Baskerville 'Sáu Tuyệt Kỹ', Song Nha Bạo Kích.]
Một cuốn sách cao quý đến mức mà ở kiếp trước cậu cũng không dám mơ tới dù chỉ một lần.
Vikir cầm nó lên và quan sát.
Những kỹ thuật cắt, đâm, đỡ, nghiền, chặt, bằm được mô tả một cách chi tiết theo hình dạng của một chiếc răng nanh được vẽ dưới quỹ đạo của lưỡi kiếm.
Và cuốn tàng thư kiếm thuật này này đang đề cập đến cách thi triển ra tổng cộng sáu chiếc nanh.
Hiển nhiên, Hugo hẳn sẽ nghĩ rằng Vikir, một đứa trẻ tám tuổi không thể ghi nhớ hết nội dung cuốn sách trong vòng một ngày.
Vì vậy, bằng một sự ưu ái nhất định và một sự xem thường nhất định, ông ta đã cho phép Vikir được đọc qua cuốn sách 'quý giá' này.
Tuy nhiên, Vikir là một chiến binh lão luyện đã đã sống sót trên chiến trường suốt 40 năm ròng rã ở kiếp trước, là thành viên Baskerville ưu tú nhất trong gia tộc Baskerville và là một người đã sống sót trong Thời Đại Hủy Diệt.
Tất nhiên cậu đã thông thạo hết những lý thuyết kiếm thuật từ Nanh Thứ Nhất đến Nanh Thứ Tư .
Đến mức mà cậu đã tự đoán và suy ra được lý thuyết của Nanh Thứ Năm mà cậu còn chưa được học chính thức lần nào.
Đó là khoảng thời gian mà cậu đã trau dồi thông thạo Nanh Thứ 4 đến mức không thể thông thạo thêm vì bị trì trệ bởi không biết cách vượt lên Nanh Thứ 5.
Cậu đã khao khát thăng tiến cấp độ của mình một cách cháy bỏng.
"... Phải rồi, sau khi thi triển ra Nanh Thứ 4, mình đã tự ngắt một dòng chảy mana của bản thân, có lẽ vì thế nên mình không thể tiến cấp đến Nanh Thứ 5."
–Phù–
Vikir cuối cùng cũng đã cảm thấy đầu óc minh mẩn hơn một chút.
Cậu chỉ mất khoảng 3 giờ đồng hồ để có thể hiểu và ghi nhớ toàn bộ những kiến thức cần thiết.
Hiển nhiên rằng, đó là nhờ vào những kinh nghiệm mà cậu đã tích lũy được trong suốt 20 năm còn mắc kẹt tại Nanh Thứ 4.
-Bộp-!
Vikir, người đã nghi nhớ toàn bộ nội dung trong cuốn sách và nhanh chóng đóng nó lại.
Thật tốt khi cậu đã biết được cách thăng tiến lên Nanh Thứ 4, 5 và 6. Nhưng đó không phải mục đích thực sự của cậu trong thư viện khổng lồ này.
Vikir quay trở lại khu vực tiến vào của Vạn Viện Thánh Thư.
Đây là nơi mà các Hiệp Sĩ Hộ Mệnh đứng gác và người hầu đến dọn dẹp thư viện có thể đi qua.
"Gì vậy? Cậu chủ nhỏ? Tại sao ngài quay lại sớm vậy?"
"Ngài quên mang theo thứ gì vậy? Chúng tôi có thể mang đến cho ngài."
"Nếu ngài đói, tôi có thể mang đồ ăn đến cho ngài không?"
Những người hầu chạy đến và bắt chuyện với tôi bằng thái độ tử tế thường thấy.
Cậu nhìn thấy sự tôn trọng đó xen chút sợ hãi ẩn chứa trong mắt họ. Có vẻ như những sự kiện xảy ra trong buổi đánh giá thực tế đã được truyền ra ngoài.
Nhưng Vikir lại lắc đầu.
"Ta xong việc rồi."
Những người hầu đều tỏ ra ngạc nhiên trước câu trả lời đó của cậu, kể cả những Hiệp Sĩ đứng gác cổng cũng nghe thấy và ngạc nhiên.
"C-Chờ đã?"
"Hãy ở lại thêm một chút rồi rời đi."
"Ngài vẫn còn nhiều thời gian lắm mà?"
Mặc dù mọi người không nói gì thêm nhưng họ đều có vẻ tiếc nuối.
Cậu đoán vậy.
Từ chối những cuốn sách bách khoa toàn thư về kiếm thuật giống như những kho báu được cất giữ sâu trong Vạn Viện Thánh Thư và bỏ đi sau 3 giờ lượn lờ.
Việc họ cảm thấy nuối tiếc là điều dễ hiểu, vì đây là những tập sách mang giá trị đáng để mạo hiểm tính mạng.
Ngay cả Vikir khi còn ở kiếp trước cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Nhưng Vikir lại điềm tĩnh lạ thường.
"Trước khi rời đi, ta cũng đã đọc qua những cuốn sách khác rồi nên không cần lo lắng, hãy làm những việc mình cần làm đi."
Đồng thời, Vikir cũng rảo bước đến tầng trệt của Vạn Viện Thánh Thư, nơi chứa đầy những loại sách linh tinh, tào lao.
Một số Hiệp Sĩ đang theo dõi Vikir thì thầm to nhỏ với nhau.
"Nếu là tôi, tôi sẽ đọc kĩ sách về kiếm thuật. Chắc chắn tôi sẽ khắc ghi nó vào não của mình."
"Ngài ấy còn trẻ và chưa biết giá trị thực sự của những cuốn sách này. Khi về già, ngài ấy sẽ phải hối hận đến hết cuộc đời."
"Tôi phải bảo với những người khác là không cần lo lắng nữa. Ngài ấy đang đọc những cuốn sách linh tinh tầm thường như vậy thôi."
Nhưng họ không thể thấy được vẻ mặt của Vikir khi đang quay lưng lại với họ, nếu thấy thì họ đã không nói chuyện một cách thiếu suy nghĩ như vậy.
Vikir đang xem qua những cuốn sách linh tinh với vẻ mặt cực kì nghiêm túc chưa từng có.
Một vị trí mà chẳng ai thèm quan tâm. Những cuốn sách được xếp lộn xộn trên kệ và đầy bụi bặm.
Vikir đang lượt qua từng cuốn sách một cách chậm rãi và tỉ mỉ.
Chỉ trong vài giờ sau, cậu đã tìm thấy thứ mà mình cần.
Ở phía rìa thư viện, nơi mà mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy, nhưng đa phần họ đều đi qua mà không cần suy nghĩ.
Có một cuốn sách cũ đang bị kẹt bởi những cuốn sách khác.
Có khá nhiều bụi bám trên cuốn sách, có vẻ như hề được áp dụng bất kì phép thuật bảo quản nào.
"..."
Vikir đứng trầm ngâm một lúc lâu trong khi nhìn vào tựa đề cuốn sách.
[Ẩn Nấp Phục Kích]
Một cuốn sách cơ bản thuộc Nanh Thứ Nhất mà chẳng có đứa trẻ nào trong Baskerville thèm động đến.
Một cuốn sách được phân loại là sách giáo khoa về kiếm thuật.
Nhưng chẳng có ai trên đời này có thể biết được giá trị thực sự của cuốn sách này.
Chỉ có Vikir, người đã từng sống sót qua Thời Đại Hủy Diệt mới biết được.
—Sheeet—!
Vikir lấy ra một cuốn sách.
Có lẽ nó nằm trên kệ sách quá lâu nên việc lấy ra là khá khó.
Chỉ sau khi lấy ra một số cuốn sách cản trở, cuối cùng nó cũng được rút và tiết lộ cho toàn thế giới biết...
"... Ẩn nấp và phục kích."
Vikir đã thành công trong việc gỡ cuốn sách ra khỏi mớ hỗn độn và dùng tay quét lớp bụi trên bìa sách.
Và sau đó cậu lật từng trang.
–Soạt–!
Các trang giấy được lật đi một cách nhanh chóng.
Và chẳng lâu sau, lý do mà cuốn sách này lại được xếp vào hàng linh tinh lang tang đã được hé lộ.
Có thể thấy các trang sách bị rách một cách hoàn toàn và không những một trang mà là nhiều trang.
Cuốn sách nhìn thưa thớt bụi bặm, cảm tưởng như một chiến binh đã bị đánh gãy vài cái răng.
Những phần quan trọng trên cuốn sách đã bị rách mất, hiển nhiên là về phần nội dung của cuốn sách đã không còn nguyên vẹn được nữa.
Bởi vì điều đó, nên không ai có thể hiểu được nội dung trong cuốn sách này, và kết quả là nó được xếp vào những hàng sách linh tinh như vậy.
Nhưng.
'... Mình biết.'
Vikir, cậu đã ghi nhớ được những gì được viết trên những trang giấy rách trong cuốn sách này từ lâu.
Trước khi hồi quy.
Đó là những ký ức khi cậu còn tham gia 'Chiến dịch phục hồi các trang giấy bị rách' hay 'Chiến dịch phục hồi những chiếc răng sứt mẻ' vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu.
Khi đó, con chó săn đã vượt vô số hiểm nguy và phục hồi hết tất cả những giấy rách bị thất lạc, đó chính là Vikir van Baskerville!